Hồng Thương nằm liệt trên mặt đất, lễ đường tràn ngập mùi máu tanh, nơi lễ đường đẹp đẽ bị nhiễm sắc đỏ, nhưng sau khi sự tuyệt vọng trong mắt Hồng Thương biến mất, nó chuyển thành điên cuồng, thành sự khát máu độc ác.
“Ha ha ha …”
Tiếng cười hung hăng vang lên, Hồng Thương không còn quan tâm tới tình trạng của bản thân lúc này nữa, bọn chúng sẽ phải hối hận, nhất định sẽ hối hận, dù hôm nay hắn có biến mất khỏi thế giới này cũng chẳng còn gì phải hối tiếc, dù sao việc nên làm cũng đã làm, chỉ có điều thời gian quá ngắn mà thôi, cuối cùng cũng sẽ có một ngày Hoắc Cảnh Sâm sẽ phải chứng kiến cảnh người phụ nữ hắn (Hoắc Cảnh Sâm) yêu nhất chết trước mặt mình.
Hắn (Hồng Thương) chẳng có gì để sợ cả, dù sao đến lúc đó cũng có người đến với hắn.
Lục Phi Ly cau mày, khi vừa chuẩn bị nói tiếp thì từ cửa lễ đường phát ra âm thanh rất nhỏ, ánh sáng từ từ chiếu vào, Hoắc Cảnh Sâm đứng ngược sáng ở ngay cửa lễ đường.
Hơi lạnh từ cơ thể được mang vào phòng, Hoắc Cảnh Sâm bước thật nhanh về phía Lục Phi Ly:
“Phi Ly, cậu ra ngoài trước đi.”
Giọng nói không có chút điểm nhấn, cả thân thể của anh lúc này không hề giống bộ dạng của người vừa là chú rể.
Lục Phi Ly nhíu mày, dừng lại hai giây nhưng không nói gì, nghe lời Hoắc Cảnh Sâm ra khỏi lễ đường.
Lễ đường vô cùng lớn lúc này chỉ còn lại hai người Hoắc Cảnh Sâm và Hồng Thương, Hoắc Cảnh Sâm tìm một vị trí gần rồi ngồi xuống, đốt một điếu thuốc, khói thuốc lan tỏa, thấm vào không khí nơi đây khiến mùi máu tươi dần nhạt đi.
Hoắc Cảnh Sâm nheo mắt, ánh sáng màu cam giữa hai ngón tay càng tăng thêm vẻ kì quái.
Hồng Thương bởi vì mất quá nhiều máu, khuôn mặt hung dữ lộ vẻ tái nhợt, lúc này, khi được gặp lại được Hoắc Cảnh Sâm thì có vẻ dịu lại, nhưng chỉ trong nháy mắt, nỗ lực muốn đứng dậy hoàn toàn thất bại, Lục Phi Ly bắn hắn mấy phát khiến hắn không còn sức để đứng lên.
“Nói đi, ẩn nấp lâu như vậy, có nhớ bản thân phải chết như thế nào không.”
Hoắc Cảnh Sâm lười biếng ngồi trên ghế, giọng nói có chút khàn khàn, vô cùng mê hoặc, nhưng cũng lộ rõ sự lạnh lẽo.
Bên trong sự bình tĩnh kia, chắc chắn là một cơn cuồng phong khủng khiếp!
Đúng vậy, điên cuồng, Hoắc Cảnh Sâm giận dữ, vô cùng giận dữ, đi cùng sự giận dữ luôn luôn là tuyệt giao.
Thực sự, Hoắc Cảnh Sâm đã nghi ngờ, từ khi biết em trai Hồng Thương là cao thủ của ngành y thì anh đã nghi ngờ, thậm chí còn cảm thấy Sở Vận Nhi không bình thường vào lúc lấy lòng anh, đến khi anh xác định được Hồng Thương đã biến thành Sở Vận Nhi, nói không ngạc nhiên thì đúng là lừa gạt trẻ con.
Nhưng, cũng vào lúc đó, khi kế hoạch hoàn mỹ của anh chuẩn bị được thực hiện thì lại có tin Sở Vận Nhi mang thai, khi đó Sở Vận Nhi là thật không phải giả, bởi vì thay đổi giới tính, Hồng Thương không thể có con được!
Cho nên mới có việc Hoắc Cảnh Sâm lại cảnh cáo Niệm Thần cách xa Sở Vận Nhi..
Nhưng thật ra thì dù có vạch trần ra, bọn họ không thể coi thường sự thật là Hồng Thương sẽ che giấu mình mà không tranh giành gì, cho nên vẫn không nói chuyện này ra, bỏ qua tất cả thậm chí còn có cho người giờ theo dõi tất cả mọi hành động của Sở Vận Nhi.
Cho nên sau này khi nào Hồng Thương xuất hiện bọn họ đều biết rõ, cho nên mới có thể nắm được mọi hành động điên cuồng của Hồng Thương.
Hoắc Cảnh Sâm đúng là cái gì cũng biết, rất rõ ràng, ít nhất anh biết mọi chuyện nhiều hơn cả tưởng tượng của Hồng Thương.
Hồng Thương cũng không nói gì, nhìn chằm chằm Hoắc Cảnh Sâm, không hiểu được vẻ mặt hắn, cũng nhìn ra được lúc này hắn đang suy nghĩ gì, thực sự, dù có nghĩ đến điều gì, thì hắn cũng không bao giờ nghĩ đến một chuyện, chạy trốn.
Hắn vô cùng hiểu Hoắc Cảnh Sâm, nếu biết mình đã rơi vào cái bẫy của Hoắc Cảnh Sâm, hắn đã biết hôm nay mình vốn không có khả năng chạy trốn rồi.
Nhưng nếu muốn xuống địa ngục, vậy thì cùng nhau xuống.
Điếu thuốc trên tay Hoắc Cảnh Sâm đã cháy hết, lúc này tất cả kiên nhẫn đã hết, Hoắc Cảnh Sâm đứng lên, bước nhanh tới vị trí cách Hồng Thương không tới hai bước chân, khẽ khom người, khinh miệt nhìn xuống:
“Hồng Thương, từ khi mày quyết định đối đầu với tao, mày đã chỉ còn một con đường chết.”
Anh nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt, hình dáng của Sở Vận Nhi, nhưng hôm nay lại khiến anh cực kì ghê tởm.
Tuy nhiên, dường như Hồng Thương vẫn không cam lòng:
“Tại sao, tại sao em không được? Nếu như anh yêu phụ nữ, vậy ít nhất em đã làm nhiều việc vì anh như thế thì anh cũng nên cho em một đáp án chứ.”
Dù có vì điều gì, lúc này bộ dạng bối rối của Hồng Thương giống như không còn quan tâm tới sống chết.
“Ha ha.”
Hoắc Cảnh Sâm tựa như vừa nghe được một câu chuyện cười, lúc này, sau khi ngừng nụ cười nhạt nhẽo, anh càng thêm khinh bỉ:
“Vấn đề đó sau khi chết mày có thể đi hỏi chúa Jesus xem sao.”
Khi còn là anh em, anh thực sự coi Hồng Thương là người anh em tốt nhất, nhưng khi tình anh em biến chất, thậm chí Hồng Thương trở nên bệnh hoạn, thì tình anh em kia cũng đã biến chất theo.
Về phần hắn đi phẫu thuật thành phụ nữ, nói cho cùng, đối với Hoắc Cảnh Sâm, sẽ chỉ cảm thấy buồn nôn thôi!
Đôi mắt Hồng Thương nhanh chóng dại ra, hiện giờ, sự tuyệt vọng tột độ đang lan tràn.
Câu chuyện nực cười nhất trên đời này là, khi bạn vì một người làm những chuyện ngu ngốc vượt ngoài sức tưởng tượng sau đó lại phát hiện ra người ấy chẳng buồn đưa mắt nhìn bạn.