Đôi môi mềm mại bởi vì vừa bị gió biển thổi qua nên mang theo hương vị lạnh lẽo, nhưng trong sự lạnh lẽo ấy lại thoang thoảng hương thơm, Niệm Thần vô cùng nghiêm túc, hiện tại cô đang từ từ phác họa đôi môi mỏng hoàn mỹ của Hoắc Cảnh Sâm, hai mắt nhắm chặt hơi run rẩy, cái ôm thân mật này có thể làm họ cảm giác được sự tê dại từ lông mi đối phương.
Thế nhưng, việc lấy lòng này không hề được đáp lại, thân thể Niệm Thần cứng đờ, khi đôi mắt run rẩy mở ra, hình ảnh đáy mắt Hoắc Cảnh lạnh nhạt không hề có độ ấm đập vào mắt cô.
Cánh tay ôm cổ anh cứng ngắc, lúc này, khi sắp buông anh ra, ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm sâu thêm, vào thời điểm Niệm Thần sững sờ, một nụ hôn rơi xuống.
Lúc đầu chỉ là cái hôn nhạt nhẽo, sau đó mang thêm hương vị cưỡng đoạt, lúc này, Hoắc Cảnh Sâm giống như muốn Niệm Thần hòa vào làm một với anh, một hồi trời đất đảo lộn, đến khi Niệm Thần sắp không thở nổi thì nụ hôn mới dừng lại.
Nhưng, rời đôi môi Niệm Thần, cánh tay Hoắc Cảnh Sâm cũng không buông ra, khoảng cách gần trong gang tấc, giống hệt một nụ hôn, như một màn kịch thu hút ánh mắt một người.
Hoắc Cảnh Sâm không hề cảm thấy trường hợp như thế này cần có giới hạn, khoảng cách gần trong gang tấc, hơi thở đan xen, cảm nhận vô cùng rõ ràng, gương mặt Niệm Thần đỏ rực, làn mi buông xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Niệm Niệm, luôn luôn là em trêu chọc anh trước.”
Anh vừa dứt lời, cơ thể Niệm Thần lại cừng đờ, khi hai mắt vừa mở ra, Hoắc Cảnh Sâm đã không còn giữ nguyên tư thế cũ, cánh tay đang ôm eo cô buông ra, đứng lại chỗ cũ.
Luôn luôn là em trêu chọc anh trước, câu nói vô cùng thờ ơ, nhưng ánh mắt cô đơn rơi vào mắt Niệm Thần khiến cô vô cùng đau lòng.
Luôn luôn là cô trêu chọc anh trước, nhưng người buông tay trước lại là cô…
Sau đó là màn trao đổi nhẫn, trừ vở kịch trước đó, về sau mọi việc xem như đều tiến hành đúng như dự tính.
Hôn lễ kết thúc, nụ cười trên mặt Niệm Thần đã cứng ngắc, lúc này, khách mời rời đi, Hoắc Cảnh Sâm kéo tay Niệm Thần đi tới chiếc trực thăng cách đó không xa, nhưng bởi chiếc váy của Niệm Thần quá dài, khiến dáng đi của cô nghiêng ngả.
Dừng bước, Hoắc Cảnh Sâm xoay người lại, sau đó trong tiếng kêu kinh ngạc Niệm Thần, cả người cô bay lên không, theo bản năng cô đưa tay ôm cổ Hoắc Cảnh Sâm, hiện giờ, hình ảnh Niệm Thần trong bộ váy cưới trắng được Hoắc Cảnh Sâm ôm vào lòng vô cùng đẹp đẽ động lòng người, đèn flash nhanh chóng lóe lên liên tục.
Đúng là yêu nhau, ít nhất Hoắc Cảnh Sâm cực kì yêu cô gái kia.
Hôn lễ này, lúc tuyên thệ có chút không khí ép buộc, dường như từ đầu tới cuối ngay cả một câu “Con đồng ý” Niệm Thần cũng không nói, không cần cô nói, Hoắc Cảnh Sâm đã nói hộ, thế nhưng cô dâu lại chủ động hôn, làm mọi người không còn nghi ngờ.
Có lẽ là yêu đi, Hoắc Cảnh Sâm nghĩ, trong lòng vô cùng đau đớn, nếu như hôn lễ này không phải do anh ép buộc, đương nhiên là yêu rồi.
Niệm Thần bị mang vào máy bay trực thăng, đến khi máy bay cất cánh cũng không được gặp lại Hoắc Cảnh Sâm, khi máy bay lên cao, trong lòng cô càng thêm lo lắng.
Điểm đến là nơi nào cô cũng không rõ, mấy người bảo vệ nói với nhau mấy câu, quỷ mới biết đó là ngôn ngữ gì, đối với Niệm Thần thì nó giống hệt như Thiên Thư, dần dần Niệm Thần cũng bỏ qua, dựa vào ghế, từ từ ngủ.
Thành phố A, nơi vốn là lễ đường tổ chức hôn lễ, lúc này, Hồng Thương nhìn hôn lễ kết thúc, sau sự tức giận là nỗi tuyệt vọng vô cùng.
“A …”
Âm thanh gào thét kia lan ra toàn bộ không gian, theo sau là hàng loạt tiếng vang, vô cùng đáng sợ.
Ngay sau đó, hắn nhanh chóng lấy súng ra, nhưng không phải để tự vệ.
“Pằng pằng pằng…”
Tiếng súng vang lên, xuyên qua hình ảnh trên màn hình vô cùng chính xác, tất cả đều là tim của Niệm Thần, Hồng Thương giống như kẻ điên, giết người đỏ cả mắt, nhẫn nại lâu như vậy rốt cục là vì điều gì?!
Thực sự khi người nào đó phát điên thì giống với việc đã thua hơn nửa, dường như mọi sự chú ý của hắn giờ đây đều hướng vào màn hình.
Đến khi Lục Phi Ly nhăn mày giơ súng hướng vào tay hắn, hắn đã không muốn phản kháng nữa.
Cũng là ba tiếng súng vang lên, Lục Phi Ly bắn vô cùng chuẩn, phát súng đầu tiên nhắm vào tay cầm súng của Hồng Thương, còn phát súng thứ hai và ba đều nhắm vào hai chân của hắn.
Thật ra thì xử lí Hồng Thương cũng không khó khăn, chỉ khó ở chỗ Hồng Thương có bản lĩnh che giấu bản thân vô cùng tốt, thậm chí trước mắt, nếu không phải tận mắt nhìn, sẽ không ai tin tưởng một đấng mày râu thân cao m lại trở thành một người phụ nữ chỉ cao m.
“Hồng Thương, mày tính đi tính lại, đáng đời cho mày lại biến thái mà đi thích gã biến thái Hoắc Cảnh Sâm.”
Được rồi, đều là biến thái, nhưng Hoắc Cảnh Sâm không đến nỗi vặn vẹo như Hồng Thương, Lục Phi Ly vô cùng khinh thường, anh thật lòng cảm thấy người đàn ông này thích ai không thích, lại cố tình thích một người đàn ông, thích người đàn ông thì cũng chẳng sao, nhưng hắn sao lại đi thích một gã đàn ông như Hoắc Cảnh Sâm vậy?