Mắt Giao Long giả híp lại, cảnh giác nhìn Đổng Khê. Trần Bách Xuyên cũng ngơ ngác: “Đổng Khê, em đang làm gì vậy?”
Đổng Khê nói với Giao Long giả: “Ngươi lấy được hồn của Bách Xuyên, cộng thêm của chính mình là có thể khởi động được Tứ hồn trận, thêm phiến lông vũ kia để áp chế pháp lực của Tất Phương, ngươi có thể giết chết được Tất Phương rồi giết Hứa Tâm An. Ngươi có thể hấp thụ nội đan và pháp thuật của Tất Phương, thêm việc trên đời không còn chủ tiệm Tìm Cái Chết nào nữa, sẽ không còn ai là đối thủ của ngươi, ngươi muốn làm gì cũng được.”
Trần Bách Xuyên thở hổn hển, tim đập loạn như trống giục, chày Kim Cang đâm vào cổ hắn hơi đau, hắn biết những gì Đổng Khê nói đều đúng cả, song lúc này sự chú ý của hắn đều tập trung vào cây chày Kim Cang kia.
Giao Long giả không nói lời nào, chỉ cảnh giác nhìn Đổng Khê.
“Cường hồn của chủ tiệm Tìm Cái Chết có gì đặc biệt? Tại sao ngươi lại nói tập hợp đủ bốn cường hồn thì ngươi muốn thu phục ai cũng được?” Hồn của thần ma đáng lẽ phải mạnh hơn chứ? Tại sao Giao Long giả luôn nhân mạnh hồn của chủ tiệm Tìm Cái Chết?
Giao Long giả không lên tiếng, nó nhìn chằm chằm vào Đổng Khê, chỉ đợi thời cơ hành động.
Đổng Khê nói tiếp: “Ngươi đừng manh động, râu của ngươi mà nhúc nhích thì chày Kim Cang này sẽ đâm vào cổ anh ấy.”
Giao Long giả không động đậy, chỉ có Trần Bách Xuyên đổ mồ hôi lạnh: “Đổng Khê, em đang làm gì đó?”
Tay nắm chày của Đổng Khê rất vững vàng, cô ta trả lời thật rõ ràng: “Không thể để anh trở thành công cụ thống trị thế giới của ác ma.”
Trần Bách Xuyên nhắm mắt, trong lòng biết rõ cô ta nói không sai.
“Trách nhiệm của chúng ta là trảm yêu trừ ma, bảo vệ sự bình yên của nhân gian. Chúng ta gánh vác sứ mệnh cao cả đó, thậm chí không tiếc hy sinh tính mạng của một số người bình thường. bây giờ là lúc kiểm tra chúng ta, mỗi lần chiến đấu với yêu ma là một lần dạo qua Quỷ môn quan, nên chết có gì đáng sợ chứ? Sư phụ em từng nói, cuộc không có kết quả gì cả, bởi vì ai cũng đều phải chết, mà cuộc sống là một quá trình, trong quá trình đó anh đã trải qua những chuyện gì, được mất ra sao, đó mới là chân thật. Như giờ phút hiện tại này, chắc chắn đây là trải nghiệm cuối cùng của chúng ta, là lần cuối cùng và quan trọng nhất trong quá trình đó.”
Tim của Trần Bách Xuyên đập rất nhanh, dường như muốn nhảy ra ngoài.
Giao Long giả vẫn chầm chậm đến gần họ, nhìn Đổng Khê chằm chằm, muốn tìm kiếm cơ hội.
Đổng Khê nhìn rõ mọi cử động của nó, chày Kim Cang lại đè xuống thêm. Trần Bách Xuyên la lên vì đau, máu ở cổ hắn từ từ chảy ra.
Đổng Khê lại nói: “Anh hỏi gương của em bị làm sao? Em bỏ lại một mảnh gương ở căn nhà đó để sư phụ có thể tìm ra em. Em biết chắc chắn họ sẽ đến, sư phụ rất thương em, dù em không phải là đệ tử ưng ý nhất của sư phụ. Sư phụ vẫn chưa tìm được người thay thế, đó sẽ là niềm tiếc nuối lớn nhất của thầy. Pháp sư hàng ma trong lòng thầy mong đợi nhất là chủ tiệm Tìm Cái Chết, nên em biết sư phụ nhất định sẽ thích anh. Dù thế nào đi nữa, sư phụ vẫn sẽ tìm ra em, đại sư huynh cũng thế, anh ấy không đồng ý với cách làm của em, anh ấy giận em đã giấu chuyện quen biết anh, giúp đỡ anh, nhưng anh ấy nhất định sẽ cứu em. Em đã để lại mảnh gương ấy để họ tìm ra chúng ta. Có điều em hối hận rồi, em không nên làm thế, em không biết chuyện mình phải đối mặt lại như thế này, em đã đẩy họ vào nguy hiểm.”
Trần Bách Xuyên không nghe lọt tai những gì cô ta nói, hắn rất đau, hắn rất giận, không dám tin rằng Đổng Khê lại đối xử với hắn như thế.
Đổng Khê còn nói: “Sư phụ sờ vào sa bàn thấy lửa của thần ma nuốt chửng em, đó cũng là tiên đoán về mối nguy hại đến tính mạng em, sư huynh tưng cảnh cáo nhưng em vẫn đi theo anh. Em không hối hận về quyết định đó. Bách Xuyên, em không hối hận đã cùng anh làm tất cả mọi chuyện. Chuyện anh muốn làm, em sẽ làm cùng anh, mục tiêu anh muốn đạt thành, em cũng sẽ giúp anh. Em thương nghe sư phụ nói câu này, là lời sư tổ nói với thầy, sư tổ cũng là chủ tiệm Tìm Cái Chết, chắc anh biết. Sư tổ nói, pháp sư hang ma chúng ta phải có bản lĩnh để diệt trừ những yêu ma quỷ quái cần loại trừ. Đó là những lời em dạy anh nói trước mặt sư phụ, và em cũng biết thầy sẽ rất thích anh. Tuy nhiên Bách Xuyên à, chúng ta không đủ bản lĩnh, nó sẽ giết chúng ta rồi đoạt lấy hồn của anh. Hồn sống mới là cường hồn, mới có tác dụng với nó. Nó sẽ dùng hồn sống của anh giết chết Tất Phương, trừ đi đối thủ của mình, sau khi giết Tất Phương nó sẽ lấy hồn của Hứa Tâm An, tập hợp đủ bốn hồn, tàn sát nhân gian. Chúng ta không thể để nó làm như thế, tuyệt đối không để nó đắc ý được. Bách Xuyên, em không chống cự được lâu thêm nữa, em nhất định phải giết anh, sau đó đi theo anh. Anh cũng sẽ có quyết định như thế đúng không? Chúng ta cùng kết thúc quá trình hàng ma của mình thôi.”
Giao Long giả kinh ngạc, mặc kệ hậu quả liền ra tay trước, Trần Bách Xuyên nãy giờ đang đổ mồ hôi lạnh, thình lình đẩy Đổng Khê sang một bên.
Đổng Khê nãy giờ chỉ tập trung đề phòng Giao Long giả hoàn toàn không phòng bị Trần Bách Xuyên. Cô ta thậm chí không thèm khống chế hắn, chỉ kề chày Kim Cang lên cổ mà thôi.
Cú đẩy đó hai người đều kinh ngạc, Đổng Khê không dám tin vào mắt mình, Trần Bách Xuyên càng không dám tin.
Nhưng Giao Long giả đã có phản ứng.
“Pặc”, một sợi râu đâm vào lồng ngực của Đổng Khê.
Đôi mắt của Đổng Khê vẫn đang nhìn Trần Bách Xuyên, giống như không cảm thấy đau đớn. Trần Bách Xuyên cũng đang nhìn cô ta, hắn vẫn còn rất kinh hoàng, tại sao hắn lại đẩy cô ta ra? Tại sao hắn lại đẩy cô ta ra chứ?
Hai người nhìn nhau chưa được một giây, bởi vì tốc độ của Giao Long giả quá nhanh, nó rút sợi râu vừa đâm vào lồng ngực của Đổng Khê, hất tung thân mình cô ta lên không trung, lúc này dường như cô ta mới cảm giác đã xảy ra chuyện gì. Tiếp đó là tiếng hét đau đớn vang lên, Giao Long giả đã mở miệng phun ra một ngọn lửa thiêu cháy Đổng Khê rồi đưa đầu về phía trước nuốt chửng Đổng Khê và ngọn lửa vào trong bụng.
“Choang”, “choang”, chày Kim Cang và gương Mê Ảnh cùng rơi xuống đất. Hộp kính bật tung, nửa tấm gương còn lại trong hộp vỡ tan thành hai mảnh.
Trần Bách Xuyên run rẩy, quỳ xuống trước hai pháp khí đó.
Hắn không dám tin, chính tay hắn đã đẩy Đổng Khê ra.
Rõ rang những lời Đổng Khê nói đều đúng cả, pháp sư hàng ma bọn họ không sợ chết. Bọn họ vì đạt được mục đích diệt yêu trừ ma mà không tiếc hy sinh mạng sống của người khác, giờ không thể để Giao Long giả đắc ý, hắn không thể để nó lợi dụng mình để sát phạt thế giới này. Cô ta nói đúng lắm, hắn cũng sẽ có quyết định như vậy, thế nhưng tại sao hắn lại đẩy cô ra?!
Khoảnh khắc hắn nghe rằng mình sẽ phải chết, hắn liền đẩy cô ra.
Đôi mắt của Trần Bách Xuyên đỏ rực, mắt trừng to đến phát đau, nhưng không hề có giọt lệ nào rơi xuống.
“Chào anh, tôi là Đổng Khê.” Thậm chí hắn còn nhớ nụ cười của Đổng Khê khi hai người gặp nhau lần đầu tiên.
“Anh đã quyết định chưa? Vậy được, em nhất địnhh sẽ giúp anh.” Trước giờ Đổng Khê luôn nói vậy.
“Anh nhất định sẽ trở thành pháp sư hàng ma vĩ đại nhất.” Đổng Khê tràn đầy tự tin nói với hắn.
“Anh nói xem có khi nào chúng ta kết hôn không?” Đổng Khê gối đầu trên vai hắn, hỏi: “Sư phụ em không kết hôn, mấy vị sư huynh cũng thế, hình như trong giới hàng ma rất ít người kết hôn.”
“Chúng ta sẽ khác.” Lúc đó hắn trả lời cô ta như thế, hắn rất thật lòng: “Chúng ta sẽ kết hôn. Đợi sau khi hoàn thành chuyện này, luyện được Nến Hồn, nắm được vũ khí lợi hại nhất trên đời này, chúng ta sẽ kết hôn.”
“Chúng ta cùng kết thúc quá trình hàng ma của mình thôi.” Đổng Khê đã nói vậy.
Nhưng hắn đã đẩy cô, hắn đã đẩy cô ra.
Trần Bách Xuyên nhìn đôi tay của mình, ngẩng đầu hét lớn.
Giao Long giả cười ha ha, nó vây lấy Trần Bách Xuyên, gạt chày Kim Cang và gương Mê Ảnh ra xa.¬¬
“Bây giờ cuối cùng ta đã hiểu vì sao Nến Hồn thất truyền. Thật ra ta không nên lo lắng chuyện này, đúng là cả nghĩ quá rồi. Lúc đó ta làm như thế đã nghĩ rằng chủ tiệm Tìm Cái Chết rồi sẽ lâm vào tình cảnh ngày hôm nay. Bỏi vì con người các ngươi quá yêu đuối, ích kỉ lại đê hèn. Ta không hề nhìn sai, chỉ có Thiên Đế nhìn lầm các ngươi. Nến Hồn đã định sẽ thất truyền, con người các ngươi không hề có tinh thần dẫn hồn nhập nến.”
Bên ngoài động đột ngột vang lên một tiếng nổ lớn, Giao Long giả cảnh giác ngước đầu nhìn, râu rồng cuộn lấy người Trần Bách Xuyên quăng vào trận pháp.
Nó biết trong lúc lấy hồn của Hứa Tâm An sẽ xảy ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, có lẽ chủ tiệm Tìm Cái Chết có những dị năng tiềm ẩn, nó không thể mạo hiểm, dùng trận pháp này sẽ khiến nó yên tâm hơn.
Trần Bách Xuyên loạng choạng ngồi vào tâm trận pháp, hắn phát hiện mình không cử động được nữa. Hắn ngẩng đầu nhìn Giao Long giả, thậm chí còn không kịp phản ứng xem nó đang định làm gì. Nước mắt đột nhiên chảy xuống, đầu óc hắn trống rỗng, không cử động được nữa, cũng không muốn cử động, hắn không hiểu chuyển gì cả, hắn chỉ biết mình đã đẩy Đổng Khê ra.
Xe chở Hà Nghĩa và Cao Kiến Nghiêu dưới sự chỉ dẫn của gương Mê Ảnh vẫn đang lao như bay trong đêm, càng lúc càng gần núi Tây Dung. Đột nhiên, mảnh gương Mê Ảnh cài trên kính chắn gió nứt ra một đường.
Hà Nghĩa kinh ngạc, Cao Kiến Nghiêu cũng mở to mắt.
“Sư phụ.” Hà Nghĩa vội vàng gọi.
“Ta biết rồi.” Cao Kiến Nghiêu ngẩn ngơ một lúc rồi nói: “Ta biết rồi.”
Lành ít dữ nhiều.
Ông ta vẫn hy vọng chỉ dẫn trên sa bàn sẽ thay đổi, tuy nhiên thực tế thì không. Bọn họ vẫn đến chậm một bước sao?
Cao Kiến Nghiêu lại nhắm mắt, tay ông ta nổi đầy gân xanh vì đè chặt lên hộp đựng cát.
“Cháu gái, cháu tên gì thế?”
“Cháu tên là Đổng Khê.” Lúc đó Đổng Khê mới tám tuổi.
“Ông nhận cháu làm đồ đệ được không?”
“Để cháu hỏi mẹ.”
“Cha mẹ cháu đã đồng ý rồi.” Gia tộc hàng ma dĩ nhiên biết đến tiếng tắm của Cao Kiến Nghiêu, có thể trở thành đệ tử của ông ấy đúng là chuyện đáng vui mừng.
“Vậy làm đệ tử của ông phải làm chuyện gì?”
“Pháp sư hàng ma.”
“Pháp sư hàng ma là gì?”
“Là anh hùng. Cháu bé, pháp sư hàng ma chúng ta là anh hung.”
“Được, vậy cháu sẽ làm đệ tử của ông. Cháu muốn làm anh hùng.” Đổng Khê lúc tám tuổi đã trả lời như thế.
Lúc Đổng Khê mười tám tuổi, “Sư phụ, lúc còn nhỏ thầy lừa con. Pháp sư hàng ma chỉ là pháp sư hàng ma, không phải anh hùng, nhưng con sẽ cố gắng hơn nữa.”
Lúc Đổng Khê hai mươi tám tuổi, “Sư phụ, con không muốn làm anh hùng, con chỉ muốn làm một cô gái nhỏ có bản lĩnh hàng ma cao cường.”
Con rắn khổng lồ nuốt chửng hai con chim, động tác cực nhanh, mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt khiến ai nấy đều kinh hoàng.
Huỳnh Thiên Hạo đứng gần hai con chim kia lập tức lăn ra xa theo bản năng, đưa tay quất roi Xích Thiếc đánh ra một ngọn lửa vào miệng nó. Con rắn mở miệng nuốt lấy ngọn lửa, ẩn mình vào trong tường đá, sợi roi lại quất lên tường, chỉ thấy bụi đá rơi xuống, không có chuyện gì khác thường xảy ra.
Một giây sau đó mặt đất sơn động rung chuyển, hai bên vách động hiện ra một thân rắn khổng lồ, nó không có đầu không có đuôi chỉ còn mỗi tấm thân, màu đen nhám dường như hợp thành một thể với tường đá, những chiếc váy khổng lồ nặng trịch trượt xuống theo tường đá. Quách Tấn ngẩng đầu, kinh ngạc: “Trên đầu cũng có rắn.”
“Đây là một con hay nhiều con thế?” Phù Lương ngó nghiêng xung quanh, không nhìn thấy đầu đuổi, không phân biệt được.
“Chạy mau.” Phương Thư Lượng hét lên.
Long Tử Vy do dự một lúc, không biết nên tiến lên phía trước hay lùi về.
“Chạy cũng không thoát đâu! Nó chỉ muốn ngăn cản đường lui của chúng ta.” Tất Phương hét lên, những tiếng động ầm ầm xuất hiện cùng lúc với lời của anh ta. Đá vụn cùng bùn đất không ngừng rơi xuống, phía sau lưng và trên đầu dường như đều bị con rắn khổng lồ chặn lấy, không còn đường lui, họ đành phải đi về phía trước.
“Chạy mau!” Huỳnh Thiên Hạo hét lớn, lao lên trên.
Những tảng đá khổng lồ rơi xuống, Tất Phương đang vẫy tay, mọi người được anh ném lên đằng trước, đá khổng lồ rơi xuống ngay chỗ bọn họ vừa đứng.
Động vẫn tiếp tục đổ sập xuống, mọi người cố gắng chạy về phía trên, nháy mắt đã chạy được một đoạn khá xa, đột nhiên thấy trước mắt sang rực mới phát hiện mình vừa chạy đến một hang động rộng lớn khác, còn chưa kịp vui mừng thì “Ầm ầm”, vách động đột nhiên nứt ra một lỗ to, nước theo đó tràn vào.
“Bên đó là thủy động.” Quách Tấn la lên.
“Mẹ kiếp, không ngờ hang động này phúc tạp như thế.” Huỳnh Thiên Hạo mắng.
“Cửa ra ở đâu?” Phù Lương nhìn xung quanh. Nước siết chẳng mấy chốc đã dâng đến bắp chân.
“Phía sau, vừa bị phá rồi.” Long Tử Vy lớn tiếng đáp lại.
“Có rắn!” Hứa Tâm An hét lên chói tai: “Trong nước có rắn!”
Lúc này mọi người mới nhìn rõ, theo dòng nước chảy siết có vô số rắn nước, chớp mắt đã bao vây họ.
Mới đó mà nước đã lên tới eo.
Quách Tấn giơ tay lên, ném đoản kiếm Song Ngư của anh ta ra.
Kiếm Song Ngư gặp nước trở nên linh hoạt hơn, uốn lượn như cá, nhanh chóng chém đứt một loạt rắn.
Tần Hướng Vũ cầm đao Huyết Phù của mình liên tục chém đám rắn nước, động tác kém linh hoạt đi nhiều, nhưng đao Huyết Phù có thể giết yêu hút máu, máu của những Xà yêu trong nước đều bị nó từ từ hút cạn, thân đao càng ngày càng đen, uy lực cũng mạnh hơn, bù đắp khuyết điểm không quen chiến đấu trong nước của Tần Hướng Vũ.
Phương Thư Lượng nói to: “Điện thoại của tôi có chức năng chống nước.”
Mọi người đồng thanh: “Chẳng được tích sự gì.”
Đúng là chẳng được tích sự gì, Phù Lương đành ngậm ngùi dung dao găm hàng ma ứng chiến.
Côn Lập Thiên của Long Tử Vy chuyển động không ngừng trong nước, bà niệm chú, lá bùa trên thân côn phát sáng, đẩy lùi hàng loạt Xà yêu.
Hứa Tâm An được bảo vệ ở giữa, trong túi áo cô có chu sa và pháo, chắc chắn không giúp được gì rồi, trong tay cô vẫn nắm chạt phiến lông vũ, bây giờ nước đã ngập đến ngực, cô hoảng loạn không biết phiến lông ấy có tác dụng gì không, đành cầm chắc đèn pin, việc duy nhất cô có thể làm lúc này dường như chỉ là rọi đèn chiếu sáng cho mọi người mà thôi. Lúc này cô chợt phát hiện ra: “Tất Phương đâu rồi?”
“Ầm ầm”, trên đỉnh đầu phát ra những tiếng nổ cực lớn trả lời cô.
Một phiến đá to rơi xuống cách chỗ họ đứng không xa, nước bắn tung tóe khiến ai cũng ướt sũng.
Hứa Tâm An ngẩng đầu nhìn, Tất Phương đang dang cánh bay giữa không trung, tay đang nắm đầu con rắn khổng lồ, kéo đầu nó từ trên đỉnh động xuống. Con rắn khổng lồ hét lên lăn lộn, định quay đầu sang cắn Tất Phương, nhưng anh ta đã đạp lên đầu nó, nhảy mấy bước đến sau cổ nó tầm bảy tấc.
Con rắn ấy vặn người giãy dụa, thân và đuôi của nó chui từ trong bức tường ra, kéo theo những tiếng động như cuồng phong hướng về phía mọi người. Ai nấy xoay người, “soạt” một tiếng vùi mình trốn xuống nước tránh đi, chỉ còn Hứa Tâm An ngơ ngác tay cầm ngọn đèn vẫn giơ cao, Long Tử Vy thấy vậy bèn nhấn đầu cô xuống.
Hứa Tâm An uống vài ngụm nước, tay vẫn giơ lên cao, đèn pin vẫn ở trên mặt nước. Cô nghĩ phải chiếu sáng cho Tất Phương đánh kẻ xấu mới được.
Đuôi của con rắn quét qua một lượt, mọi người vừa phải chiến đấy với rắn nước vừa cố ngửa mặt hít thở.
“Tất Phương cố lên!” Hứa Tâm An hét to.
“Chúng tôi sắp chết ngạt rồi đây.” Mọi người đồng thanh nói, chuyện này mới quan trọng hiểu chưa!!! Không nhìn thấy nước dâng đến cổ rồi sao?!!!
Trên đỉnh động con rắn đang quất đuôi về phía Tất Phương, đồng thời cũng có hơn mười con rắn lớn lao về phía anh ta.
Tất Phương xoay tròn phía sau đầu con rắn, nó rống lên một tiếng thảm thiết. Chỉ có mỗi Hứa Tâm An rảnh rỗi chú ý đến việc tay của Tất Phương đang cắm trong thân con rắn, chắc là đã xé nát lớp váy và thịt của con vật đó, rồi luồn vào vặn nát xương cốt của nó.
Tất Phương xoay người tránh đòn tấn công từ đuôi con rắn, đôi cánh sau lưng không ngừng vỗ như hai lưỡi đao sắc nhọn chém đứt những con rắn lớn bay đến phía anh ta.
“Cố cầm cự!” Tất Phương la lớn.
“Muốn cầm cự nhưng không được nữa!” Tất Phương đáp lại.
Con rắn vặn người muốn cuộn chặt Tất Phương, anh ta chống tay bay lên đá vào thân nó rồi chuyển mình giữa không trung, đôi cánh phía sau không ngừng vỗ lại chém đứt một đám rắn lớn lao đến. Tất Phương nắm lấy thân rắn quăng mạnh vào tường đá, khiến cả hang đá chấn động, như muốn long trời lở đất.
Hứa Tâm An thấp nhất trong cả đám người, cô phải đạp nước nhảy lên hít thở, cánh tay nhức mỏi vô cùng song cô vẫn kiên trì giơ cao ngọn đèn, không than một tiếng, không dám gọi làm Tất Phương phân tâm.
Tất Phương lại quảng con rắn vào vách động, lúc này dưới nước đột nhiên xuất hiện ánh lửa, không ngừng tấn công đám rắn nước.
“Oa, trong nước cũng có lửa.” Phương Thư Lượng nói.
Mọi người cũng ngạc nhiên. Đám rắn dưới nước gặp lửa lập tức tản ra.
“Là lửa của Tất Phương.” Bạn nhỏ chân ngắn vừa đạp nước vừa cầm đèn pin trả lời thắc mắc của mọi người: “Bây giờ anh ta chiếm thế thượng phong, khống chế được cục diện nên mới có thời gian giúp chúng ta.”
Vừa dứt lời, liền thấy Tất Phương cưỡi trên lưng rắn, đập đầu nó vào vách động khác, mọi người đều kinh hô, nước bên này bắt đầu chảy sang động bên đó.
Có thể thấy hang động này rộng đến kinh người.
Dòng nước đẩy mọi người lên mặt đất, họ nhìn cảnh vật thoáng chốc hiện ra trước mặt thì chỉ biết cảm thán – Quá hùng vĩ.
Nơi này thật rộng lớn, dòng nước đã thuận thế chảy xuống chỗ thấp hơn, mọi người hối hả bò lên.
Hứa Tâm An vẫn kiên cường cầm đèn pin, lớn tiếng nói: “Tất Phương cố lên!”
Mọi người ngẩng đầu, Tất Phương vẫn đang chiến đấu với con rắn ở bên trên, hai bên va phải rất nhiều nhũ đá khổng lồ, mọi người vội vàng lui về sau, Hứa Tâm An cầm đèn pin nhìn thì bị Long Tử Vy kéo đi.
Con rắn khổng lồ giãy giụa, quất đuôi về phía Tất Phương, anh ta nắm lấy, tiếng xương bị bẻ gãy “rắc” vang lên, tay cũng rút ra. Con vật khổng lồ rú lên từng hồi thảm thiết, nhưng đuôi vẫn không ngừng quất đến, ra sức xoay người chực cắn Tất Phương.
Đột nhiên trên tay Tất Phương xuất hiện hai cây kiếm, đôi cánh vẫn đang điên cuồng chém đứt lũ rắn lớn, kiếm trong tay bổ xuống đuôi con rắn khổng lồ. Nó hét lên kinh hãi, lăn lộn người kéo Tất Phương lên đỉnh động.
Trận chiến quá khốc liệt, vô số xác rắn bị chặt đứt lìa rơi xuống đất, máu chảy thành sông. Mọi người tiếp tục lùi về sau, Long Tử Vy vẫn kéo Hứa Tâm An đi, lúc ngẩng đầu lên đã không nhìn rõ được Tất Phương và con rắn khổng lồ, chỉ còn nghe tiếng giao đấu ầm ầm trên đỉnh động.
Đám người Phương Thư Lượng, Huỳnh Thiên Hạo và Quách Tấn cầm chắc vũ khí cẩn thận nhìn xung quanh, ngoại trừ tiếng Tất Phương đang đánh nhau với con rắn kia, không còn bất cứ âm thanh lạ nào nữa.
Đột nhiên một đoạn thân rắn đứt lìa rơi “ầm” xuống, ai nấy hoảng hốt, vội ngẩng đầu lên nhìn thấy con rắn khổng lồ bị chặt đứt một đoạn thân, đang la hét thảm thiết, âm thanh lớn đến nỗi thiếu chút nữa chọc thủng màng nhĩ những người đứng duois. Cùng lúc đó Tất Phương và con rắn khổng lồ rơi xuống đất, dấy lên một đám cát bụi mịt mù.
Chỉ nhìn thấy Tất Phương hai tay cầm song kiếm đứng trên cái đầu cực đại của con rắn, đâm sâu bảy tấc vào đầu nó, hai cây kiếm trượt theo thân rắn, xé nó làm đôi.
Lần này đúng là nó chết thật rồi, không còn khả năng tấn công nữa.
“Tất Phương.” Hứa Tâm An cầm đèn pin chạy đến.
Tất Phương thu kiếm và đôi cánh lại, biến thành hình người bình thường, chau mày: “Cố có ngốc không đấy? Ở đây khắp nơi đều có đèn mà.”
“Hả?” Hứa Tâm An quay lại nhìn xung quanh, đúng là thế thật. Cô buông đèn ra, lúc này mới bắt đầu run rẩy. cô vốn đã sợ lạnh, lại ướt đẫm cả người, thêm việc hang động này ẩm thấp, dĩ nhiên không chịu nổi.
Tất Phương dang đôi cánh lửa của mình ôm lấy cô, sau đó mới thả ra: “Được rồi.”
Quần áo của Hứa Tâm An liền khô cong. Trong lòng mọi người đều gào thét: “Đại thần, quần áo của tại hạ cũng ướt rồi này.”
Đột nhiên lúc này có âm thanh vang lên: “Xà vương đúng là vô dụng, không cầm cự nổi tới lúc dẫn dụ được các ngươi vào đây, thôi vậy, không có nó cũng chẳng hề gì.”
Âm thanh ấy đột nhiên vang lên, mọi người giật mình kinh hãi. Động này quả thực quá lớn, lại còn có những vách động lồi lõm che chắn, lúc nãy không ai nhìn thấy bên kia còn có người.
Mọi người cầm chắc pháp bảo binh khí trong tay, đi về phía trước, càng đi càng thấy mênh mông bất tận, mà căng thẳng trong lòng càng cuộn lên mãnh liệt.
Ai nấy đều nhìn thấy trên vách động phía xa có một chiếc bình thủy tinh rất lớn đã bị ếm bùa chú đang chứa phiến lông Tất Phương tặng Hứa Tâm An. Trong lúc mọi người quan sát chiếc bình ấy, bùa chú màu đỏ trên đó đột nhiên phát sáng.
Khuôn mặt Tất Phương tối sầm nhưng không ai chú ý đến.