Chiếc xe màu đen đang men theo đường núi, mảnh gương trên kính chắn gió thỉnh thoảng xoay chuyển theo những phương hướng khác nhau, nhưng trước sau đều chỉ về hướng Tây. Cao Kiến Nghiêu nhắm mắt, tay vẫn nắm sa bàn đặt trên gối.
Long Tử Vy nhìn đồng hồ, sắp mười giờ rồi, lúc nãy Phù Lương cũng nói với bà rằng anh ta nhìn la bàn thấy hướng họ đi có hơi lệch. Long Tử Vy đánh giá tình hình nơi đây, mọi người không ai biết vị trí cụ thể của hang động đó, suốt đường đi đều do Tất Phương dẫn đường, cây thì như gật đầu chim thì như ca hát, chắc là anh ta đã nói chuyện với những yêu quái trong rừng này nhờ chúng dẫn đường, vậy cứ đi theo Tất Phương thôi.
Đi thêm được một đoạn, cảnh vật trước mặt trở nên hùng vĩ hơn.
“Oa.” Mọi người đều cảm thán không ngớt, lúc này đây họ đang đứng trên đỉnh núi, trước mắt là những ngọn núi nối tiếp bất tận, tiếng chim chóc cùng côn trùng rỉ rả ca hát trong cảnh đêm ngập tràn ánh trăng chiếu rọi, quả là rất đẹp.
“Chỗ đó, chỗ tối đen như mực ở dưới chân núi chính là hang động đó.”
Mọi người nhìn theo hướng Tất Phương chỉ, nhưng phía dưới chỗ nào cũng tối đen.
Huỳnh Thiên Hạo nói: “Chúng ta làm sao xuống được đó?”
Tất Phương nói với Hứa Tâm An: “Đưa phiến lông vũ của cô đây.”
Hứa Tâm An tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống, lấy phiến lông vũ đưa Tất Phương.
“Biến thành tấm thảm lông.” Tất Phương nói.
Hứa Tâm An hỏi: “Tôi sao?”
Mọi người liền lắc đầu quầy quậy: “Không không, đừng khách sáo, đúng thế.” Nói đùa gì thế, với bản lĩnh của Hứa Tâm An mà muốn biến phiến lông kia thành tấm thảm lông chở sáu người xuống đó, chi bằng để sáu người họ nhảy thẳng xuống còn hơn.
“Dĩ nhiên là tôi.” Tất Phương lên tiếng.
Mọi người liền gật đầu lia lịa: “Vậy được, vậy được, mời đại thần Tất Phương.”
Hứa Tâm An ném phiến lông vũ lên trên không, nó xoay nhẹ mấy vòng sau đó bay lên, càng lúc càng lớn, biến thành một tấm thảm lông khổng lồ dừng trước mặt sáu người.
Long Tử Vy nói “Cảm ơn” rồi nhảy lên đó đầu tiên, sau đó đến Phương Thư Lượng, Huỳnh Thiên Hạo, Phù Lương, Tần Hướng Vũ và Quách Tấn cũng lần lượt nhảy lên. Họ đang tìm một tư thế ngồi thoải mái thì thảm lông “Vù” bay lên trời, ai nấy kinh ngạc hét lên, rồi nhìn thấy Tât Phương đang cõng Hứa Tâm An nhảy thẳng xuống, tiếng hét của Hứa Tâm An còn chói tai hơn sáu người họ.
Tất Phương cõng Hứa Tâm An bay xuống dưới, bên dưới tối đen như mực không thấy bóng dáng của họ đâu, còn thảm lông chở mọi người bay về phía trước, ánh mắt của sáu người dõi xuống dưới đáy vực, thấy có một tia sáng vút lên, một con chim khổng lồ có bộ lông xanh biếc xen lẫn đen và nâu đỏ đang cõng Hứa Tâm An bay liệng. Hứa Tâm An mắng to: “Anh làm tôi giật cả mình, không thể bay bình thường được sao?”
Sáu người chợt nhớ đến câu nói khinh bỉ của Tất Phương: “Muốn khống chế thần thú viễn cổ à, nằm mơ đi.”
Cái chao liệng của Tất Phương khiến Hứa Tâm An thấy mình như vừa mất đi nửa cái mạng, đến khi bình tĩnh lại, phát hiện mình và sáu người ngồi thảm lông kia đang cùng bay giữa bầu trời. Cảnh vật trước mắt đẹp như thế, dù ở trên cao rất lạnh nhưng cô không quá để tâm.
“Tôi nhờ họ chụp tấm hình được không?” Hứa Tâm An hỏi. Đây là lần thứ ba cô ngồi lên “máy bay hiệu Tất Phương”, nhưng cô vẫn không biết nguyên hình của Tất Phương trông như thế nào. Lần đầu tiên tâm trạng cô không tốt lắm, còn ngủ quên luôn, lần thứ hai, họ đến ngõ Lục Ẩm trả thù vui quá nên không để ý; lần này xem ra không tệ, tinh thần phấn khích, còn có đồng bọn đi cùng, chụp tấm hình lưu lại kỉ niệm oai phong của cô, chắc là được chứ?
Tất Phương đáp: “Không được.”
“Vậy tôi chụp tấm hình giúp họ được không?” Hứa Tâm An lại hỏi, chỉ cần anh bay chậm một chút để cô lấy điện thoại ra chụp là được.
“Chuẩn bị đáp xuống.” Tất Phương lớn tiếng thông báo, không cho cô cơ hội đó.
Mọi người nghe thế liền nắm chặt tấm thảm lông chuẩn bị sẵn sàng. Quả nhiên thảm lông nghiêng đi bay xuống dưới, Tất Phương kéo thảm lông đáp trên một phiến đá khổng lồ. Trong chớp mắt anh ta biến thành hình người, đứng vững vàng trên mặt đất, tấm thảm chạm đất an toàn, sáu người trên đó ngước mắt nhìn, hang động tối đen ở ngay trước mặt.
Ai nấy nhanh chóng nhảy ra khỏi tấm thảm, Tất Phương cũng đặt Hứa Tâm An xuống, tấm thảm biến thành phiến lông nhẹ nhàng bay vào lòng bàn tay Hứa Tâm An.
Long Tử Vy lên tiếng: “Chính là chỗ này, mọi người cẩn thận.”
Mọi người gật đầu, đeo kính chiếu yêu lên. Cặp kính này vẻ ngoài trông giống kính lặn, viền kính hơi cong bám chặt theo khoé mắt để tránh sương khói của yêu quái làm mờ mắt, phía sau còn có băng đeo để tránh kính rơi xuống. Mắt kính đã được xử lý đặc biệt, có thể nhận biết được yêu ma quỷ quái, trước gọng còn gắn một chiếc đen pin nhỏ.
Mọi người đeo kính xong, cầm pháp bảo trong tay, kiểm tra đồ đạc trong ba-lô thêm lần nữa rồi cài khoá thật kỹ.
Hứa Tâm An có chút hồi hộp, cô nắm chặt phiến lông, trong túi đựng đầy chu sa và pháo.
“Chúng ta đến sớm rồi.” Hứa Tâm An nói.
“Không nên đến đúng giờ với người xấu.” Tất Phương đáp.
Mọi người đều thấy có lý.
Tất Phương giơ cánh tay lên, không biết từ đâu có hai con chi bay tới đậu trên cánh tay anh ta. Tất Phương khẽ nói vài tiếng, hai con chim đó gật đầu, mổ nhẹ lên cánh tay anh ta như hôn xuống, sau đó sải cánh bay vào trong hang động.
“Trong núi có Điểu tinh, để chúng giúp ta dò đường trước đã.”
Mọi người gật đầu tán đồng, dù sao Tất Phương cũng là vua của loài linh điểu, dĩ nhiên có thể sai khiến được Điểu tinh.
Một lúc sau dường như không có chuyện gì khác thường xảy ra, Tất Phương nói: “Tôi đi trước.” Mọi người lại gật đầu.
“Cô nhớ đi theo tôi.” Tất Phương bổ sung thêm, Hứa Tâm An vội gật đầu.
Vào trong động, Hứa Tâm An một tay nắm tay của Tất Phương một tay cầm đèn pin chiếu sáng rực phía trước, cửa động không lớn lắm, vừa vào đã thấy không khí ẩm thấp ập đến, dưới đất toàn là đá vụn và bùn, rất ẩm ướt nhưng lại không có nước.
Hứa Tâm An lạnh run lẩy bẩy, vết thương do Hàn thạch chú gây ra cho cô vẫn chưa khỏi hẳn, ai nấy ăn vận nhẹ nhàng, chỉ mình cô là mặc áo lông dày.
“Phải cố nhẫn nhịn.” Tất Phương cảm giác được cô đang run rẩy, quay đầu nói, Hứa Tâm An khẽ gật đầu.
Đi vào động gần một nghìn mét nhưng họ vẫn không phát hiện được dị tượng gì, dường như động này rất sâu, luẩn quẩn vòng vèo, lúc này xuất hiện một ngã rẽ dẫn sâu vào trong động, Tất Phương bèn dừng lại, “Lũ chim vẫn không sao, chúng ta đi tiếp.”
Mọi người tiếp tục đi sâu vào trong, càng đi địa hình càng thấp, càng thấy lạnh sởn gai ốc, nhưng không gian mỗi lúc một mở ra rộng lớn khôn cùng. Họ đi được một quãng đường dài, dài đến nỗi Tất Phương đang suy nghĩ có nên cõng Hứa Tâm An không thì mọi người nhìn thấy hai con chim đang đậu ở đó, cảnh giác nhìn quanh.
“Tại sao chúng lại không bay tiếp nữa?” Hứa Tâm An hỏi.
“Chứng tỏ ở phía trước có nguy hiểm.” Tần Hướng Vũ đáp.
Đột nhiên Tất Phương nói: “Không phải ở phía trước mà chính là chỗ này, mọi người cẩn thận.”
Tất Phương vừa dứt lời, đột nhiên có thứ gì đó mở to miệng, nuốt chửng hai con chim.
Nghe tiếng hét của Đổng Khê, Trần Bác Xuyên và Xà Vương đi về phía Đổng Khê xem xét tình hình.
Đổng Khê quay người đối diện với Giao Long rồi dần dần lùi về sau mấy bước.
Giao Long từ từ đứng thẳng người, càng vươn ra càng dài. Tim Đổng Khê đập điên loạn, ngẩng đầu nhìn nó chằm chằm. Giao Long cũng nhìn Đổng Khê, cúi người xuống, ghé đầu đến trước mặt cô ta.
Trần Bách Xuyên xông tới, kéo Đổng Khê ra sau lưng: “Giao Long, ngài thức giấc rồi à?”
Ánh mắt của Giao Long chuyển từ Đổng Khê sang Trần Bách Xuyên, giọng nói trầm đục: “Trần Bách Xuyên, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Tim Trần Bách Xuyên cũng đập liên hồi, vờ như không có chuyện gì: “Lần này tỉnh thật chứ?”
“Đúng vậy.” Giao Long đáp.
“Vậy thì tốt quá rồi.” Trần Bách Xuyên cũng không biết nên nói gì. Đổng Khê ở sau lưng bấu chặt vào lòng bàn tay hắn, hắn biết nhất định đã xảy ra chuyện nên rất cẩn thận, chỉ sợ Giao Long đột nhiên gây khó dễ cho mình. Tay phải đặt vào túi quần, nắm chặt một lá bùa, hắn không nên sợ Giao Long, bọn họ là bạn bè cơ mà, thậm chí hắn còn muốn khống chế Giao Long thành linh thú của mình. Nhưng tình hình và không khí bây giờ hoàn toàn không nằm trong dự liệu của hắn. Những suy nghĩ lúc trước như gió thổi mây bay, giờ đây hắn chỉ muốn giải quyết chuyện trước mắt thôi.
Đột nhiên thành hang động phát ra những âm thanh sột soạt, còn có tiếng đá rơi, Trần Bách Xuyên và Đổng Khê quay đầu lại nhìn. Giao Long đang vươn thân dài, cả người uốn lượn vòng vèo, rồi lại trượt xuống đất tạo thành một vòng cực lớn.
Như đang bao vây hai người họ.
“Chúng ta đang đợi Hứa Tâm An.” Trần Bách Xuyên tỏ vẻ không có chuyện gì: “Xà vương nói ngài sẽ giúp chúng tôi đánh bại Tất Phương, đoạt hồn của Hứa Tâm An.”
“Đúng vậy.” Giao Long nói: “Ta cần ngươi giúp.”
“Cứ việc nói.”
“Ta cần hồn của ngươi.”
Lòng Trần Bách Xuyên và Đổng Khê cùng trĩu xuống. Trần Bách Xuyên cảm giác được Đổng Khê ở phía sau đang cứng đờ, bấu chặt vào tay hắn.
Trần Bách Xuyên cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: “Lấy hồn của tôi làm gì thế? Tôi vẫn ở đây cơ mà.”
Giao Long khẽ cử động, vươn chiếc cổ dài nhìn thẳng vào Trần Bách Xuyên: “Chủ tiệm Tìm Cái Chết còn sống sẽ là một mối đe doạ. Những năm gần đây cảm ơn ngươi đã giúp ta bôn ba khắp chốn tìm bọn chúng, ta cần thời gian phục hồi pháp lực và linh lực, cũng không tiện đi khắp nơi tìm kiếm. Nếu để đám yêu quái làm cũng không tiện, sợ sẽ kinh động đến giới hàng ma, ngược lại còn làm hư chuyện, nên ngươi là người thích hợp nhất và đã làm rất tốt.”
Vẻ bình tĩnh giả tạo của Trần Bách Xuyên không thể duy trì được nữa, sắc mặt hắn đổi khác, gào lên: “Ngài có ý gì đây?” Nghe như nó đang nói, rằng nó vừa mượn giao giết người, còn hắn chính là lưỡi dao đó.
“Nó là ma Bách Xuyên à, không phải Giao Long.” Đổng Khê áp chặt vào người Trần Bách Xuyên, cẩn thận phòng bị, bảo vệ phía sau của hắn. Xà Vương đang ở cách đó không xa nhìn bọn họ nhếch môi cười lạnh.
Trần Bách Xuyên kinh ngạc: “Không phải Giao Long? Vậy ngươi là ai?”
“Có gì khác biệt sao?” Giao Long giả hỏi.
Trần Bách Xuyên nghẹn lời: “Nhưng dù sao tôi cũng có tư cách biết mình đang nói chuyện với ai.”
“Ngươi không có tư cách đó.” Giao Long giả khẽ nhúc nhích, bỗng một luồng sức mạnh quét xuống, Trần Bách Xuyên chấn động, cả người đau như dao cắt.
“Con người hết sức nhỏ nhoi, tham lam, nhưng luôn cho mình là đúng.” Giao Long giả hừ lạnh, đầy vẻ chán ghét và khinh thường: “Thiên Đế coi trọng các ngươi ở điểm gì chứ, còn đưa cả Linh Phù Hồn Hoả cho con người?”
“Vì Nến Hồn sao?” Trần Bách Xuyên kinh ngạc.
Giao Long giả đáp: “Không diệt được Nến Hồn ta không yên tâm.”
Tim Trần Bách Xuyên đập thình thịch: “Nến Hồn đang ở đâu?”
“Nó vẫn luôn tồn tại.” Giao Long giả nói: “Ta khá là ngạc nhiên khi các ngươi không tìm ra, dẫu sao nó vẫn luôn là mối đe doạ với ta, đặc biệt là lúc ngươi kiên định nói với ta muốn dùng Tứ hồn trận để luyện ra Nến Hồn, cho dù hy sinh bản thân cũng phải mạo hiểm. Ta đã thấy quá nguy hiểm rồi, có lẽ ngươi sẽ phát hiện ra nó.”
“Phát hiện ra thì sao? Chúng tôi chỉ muốn bảo vệ chính mình. Yêu ma trên đời nhất định phải được loại trừ, nếu không thế giới sẽ không được bình yên.”
“Không được bình yên chẳng phải là do đám con người các ngươi sao? Lúc trước ta cũng từng bị thương và ngủ say lánh đời, sau khi tỉnh lại thì hút linh khí trong trời đất, ánh sáng của vạn vật, hồi phục cũng rất nhanh. Vậy mà lần này ta tỉnh lại khắp nơi đều là không khí ô nhiễm, vạn vật tiêu điều, tìm một nơi linh khí thuần khiết để tu luyện khó khăn cỡ nào. Rừng cây bị phá huỷ, chim thú chết hàng loạt, thế giới này từ lâu đã không còn là thế giới trước đây. Những việc này đều do con người các ngươi gây ra, tu hành càng lúc càng ít, đánh giết lẫn nhau ngày càng nhiều, thế nào là ma? Chẳng lẽ không phải con người sao?”
“Con người không ai hoàn hảo, nên mới cần tự suy xét phản tỉnh, mới cần cố gắng, mới cần trái tim biết cầu tiến.”
Giao Long giả than thở: “Ngươi làm ta khá lo lắng, có điều ngươi lại có ích với ta. Dã tâm và lòng tham của ngươi đúng là thứ ta cần đến. Ngươi muốn xưng bá trong giới hàng ma, muốn có được pháp khí mạnh nhất, nên không cần ta nói nhiều, ngươi tự khắc sẽ tìm chủ tiệm Tìm Cái Chết và tiêu diệt họ. Ta rất lấy làm cảm ơn.”
Nó ngước đầu nhìn lên, trong ánh mắt hiện đầy nét quỷ dị, dương như đang cười.
Đổng Khê kéo Trần Bách Xuyên lùi về sau một bước, liền nghe thấy Xà vương có tiếng động. Cô ta quay lại nhìn, thấy Xà vương đã đặt hai bình Dẫn hồn ở hướng Đông và Tây của Tứ hồn trận khổng lồ đó.
Trần Bách Xuyên cũng nhìn thấy, lòng hắn nguội lạnh, đó là hai bình dẫn hồn hắn luôn mang theo bên mình, không biết bị Xà vương cướp đi từ bao giờ.
“Còn hai vị trí nữa.” Giao Long giả nói.
Đổng Khê và Trần Bách Xuyên cùng quay sang nhìn nó.
“Ngươi và Hứa Tâm An.” Giao Long giả nói: “Ta cần hồn của ngươi, cũng cần hồn của Hứa Tâm An. Bốn cường hồn của chủ tiệm Tìm Cái Chết là vừa đủ. Tứ hồn trận đúng là một trận pháp tuyệt vời, cảm ơn ngươi đã nói với ta.”
“Ngươi cần Tứ hồn trận làm gì?” Trần Bách Xuyên không hiểu.
“Còn ngươi dùng nó để làm gì?” Giao Long giả hỏi ngược lại.
Trần Bách Xuyên không thốt nên lời, hắn muốn dùng Tứ hồn trận để tạo pháp khí mạnh nhất, khống chế thần thú thành của mình, nhưng hắn chưa bao giờ nói với Giao Long là hắn muốn thu phục nó. Giọng điệu Giao Long như đang chế nhạo, rõ ràng nó đã biết rõ ý đồ của hắn.
“Nó muốn đối phó Tất Phương.” Đột nhiên Đổng Khê lên tiếng: “Nó là ma thuộc mạng Hoả.” Cô ta bỗng đột nhiên hiểu rõ, “Không phải nó vừa thức tỉnh, thật ra nó đã tỉnh từ rất lâu rồi, chỉ là tu vi không đủ, mà nó thì không đợi được.”
Giao Long giả hừ lạnh: “Cũng thông minh đấy, lúc đầu chưa nghĩ đến chuyện sẽ có Tất Phương ở đây, ta chỉ muốn đối phó với tiệm Tìm Cái Chết, không ngờ Tất Phương tự mình dẫn xác đến, đây đúng là thu hoạch ngoài ý muốn.”
“Ngươi định dùng phiến lông đó để áp chế pháp lực của anh ta, rồi dùng Tứ hồn trận thu phục sao?”
“Đã đến bước đường này rồi, cũng không ngại nói cho ngươi biết. Ta đúng là đang tính toán như thế, không chỉ có Tất Phương, tập hợp đủ bốn cường hồn của chủ tiệm Tìm Cái Chết, cộng thêm Tứ hồn trận, ta muốn thu phục ai cũng được.”
Trần Bách Xuyên cảnh giác lùi về sau một bước, nói: “Được, tôi sẽ giúp ngài.” Nhất định phải chiều theo nó rồi mới tìm đường thoát: “Đợi đến khi lấy được hồn của Hứa Tâm An, tôi sẽ khởi động Tứ hồn trận, ngài áp chế phiến lông đó, chúng ta có thể hợp tác. Sau đó ngài muốn đối phó với ai tôi sẽ giúp một tay.”
“Không cần đâu.” Giao Long giả hừ “Ngươi nhiều tâm kế quá, ta không tin được. Đến lúc vào trận rồi ai biết ngươi muốn đối phó với Tất Phương hay với ta?”
Trần Bách Xuyên lại im lặng.
“Chỉ cần ngươi giao hồn ra đây là được. Ngươi không biết sử dụng nó, nhưng ta biết…” Giao Long giả đang nói chợt khẽ động.
Xà vương cũng lắc lư theo, dường như đang nghe gì đó, một lúc sau nó nói: “Bọn họ đến sớm rồi.”
Tim Đổng Khê đập thình thịch, Hứa Tâm An và Tất Phương đến rồi sao?
Xà vương vẫy tay, nhũ đá trên thành động đột nhiên phát ra rất nhiều tiếng động sột soạt, Trần Bách Xuyên nhìn kĩ, thấy có rất nhiều rắn đang di chuyển.
“Tôi đi xem thử.” Xà vương nói.
“Nhất định phải dẫn chúng vào đây.”
Xà vương đáp lời, rồi xoay người đi mất.
Trần Bách Xuyên lòng dạ rối bời, từ từ lùi về sau. Đầu của Giao Long giả sát gần Trần Bách Xuyên, dường như dán vào mặt hắn.
Nó vừa chớp mắt, Đổng Khê và Trần Bách Xuyên cũng cùng lúc ra tay.
Là bùa của Trân Bách Xuyên bay lên không trung, hoá thành khổng lồ rồi bay về phía Giao Long, đồng thời hắn cũng lăn về sau, trở tay lấy chày hàng ma trong ba-lô ra. Mũi chày nhọn hoắc như ba ngọn giáo ghép lại, khắc rãnh máu, hai nửa vòng tròn trên đỉnh chày ghép với nhau, tạo thành một quả cầu chạm rỗng, bên trong quả cầu có một hạt châu lưu ly lửa tựa như giọt nước, cũng tựa như nắm một ngọn nến nhỏ trong tay. Đó là pháp khí của hắn.
Lúc còn nhỏ hắn thường nghĩ đến việc nắm Nến Hồn trong tay, tiêu diệt hết yêu ma trong thiên hạ, nên đã xin ông Vinh là bạn tốt của ông nội hắn tạo ra một loại pháp khí vừa tay như thế. Hắn chính tay thiết kế hình dáng, cuối cùng cũng có được pháp khí thầm mong ước. Trần Bách Xuyên định dùng Tứ hồn trận để tạo ra Nến Hồn, thì cần phải khởi động ngọn lửa lưu ly trong chiếc chày này, đây là ngọn nến trong lòng hắn, ánh lửa muốn tiêu diệt mọi yêu ma quỷ quái.
Trần Bách Xuyên chĩa chày Kim Cang về phía Giao Long giả, đồng thời Đổng Khê cũng dùng gương Mê Ảnh chiếu vào nó, tấm gương bay lên không trung chuyển động càng lúc càng mạnh, những nơi gương chiếu xuống có sức hút cực lớn để hút Giao Long giả vào trong.
Tuy nhiên Trần Bách Xuyên vừa nhìn đã nhận ra có gì không đúng. Hắn và Đổng Khê quá thân thuộc, số lần bọn họ cùng nhau giết địch nhiều không đếm xuể. Gương Mê Ảnh của Đổng Khê chiếu mất một mảnh, nên ánh sáng không đủ lớn và dày đặc, sứa mạnh cũng giảm một nửa.
Giao Long giả vốn không xem đòn tấn công của hai người họ ra gì, nó chớp mắt, râu rồng cuốn lấy người Trần Bách Xuyên, lá bùa trong tay hắng giương to như tấm bạt định bao trùm lấy nó, nhưng nó vừa mở to miệng liền nhả ra một ngọn lửa cháy rực, nuốt chửng là bùa đó.