Sáng hôm sau Tiểu Hy thức dậy chỉ có một mình, bên giường lạnh ngắt chẳng còn ai, tối đêm qua chân thực như vậy không lẽ là nằm mơ sao?
Tiểu Hy kéo chăn nhìn thấy vệt đỏ trên ga giường mới khẳng định mọi thứ là thật, cái gì vậy? Ngại nhìn thấy mặt nhau sao? Mới sáng sớm đã trốn rồi.
Cô xuống giường đi tắm thay một bộ váy màu hồng nhạt rồi đi xuống nhà, nhìn xung quanh một lượt vẫn không thấy bóng dáng của Triệu Tử Hiên.
Tiểu Hy đi vào bếp thấy bữa sáng đã dọn sẵn nhưng chỉ có một phần.
"Thím Chu, thím biết chồng của con ở đâu không?"
Thím Chu ở trong bếp ngó ra lắc đầu: "Tôi không biết, mặt trời chưa lên cậu chủ đã đi ra ngoài rồi."
**********
Hàn Đăng Kỳ đưa Triệu Tử Hiên tới khách sạn Thiên An giữa trung tâm thành phố, khách sạn này mới khai trương gần đây, cảnh quan vô cùng sang trọng, xung quanh bao phủ bởi các hồ bơi lớn, phòng dành cho khách cũng có hồ bơi ở ban công.
Hai người vòng ra hồ bơi phía sau khách sạn, ở đây không có nhiều người chỉ có mấy cô gái mặc bikini hở hang ve bên một gã đàn ông đang trần nằm trên ghế, nếu anh đoán không lầm thì đó là Trần Đại, xung quanh có vài người nữa, có cả Trần Nhị.
Triệu Tử Hiên tới gần, Trần Đại vẫn nằm yên cho gái leo lên người mình.
Hàn Đăng Kỳ đứng trước mặt hắn ta khom lưng giới thiệu.
"Lão đại, đây là Tử Hiên." Sau đó nhìn sang Triệu Tử Hiên: "Đây là lão đại."
Trần Đại đeo kính râm màu đen che hết biểu cảm trên mắt, hắn không phản ứng gì cứ nằm yên như vậy, những tên trùm thường có chung một thói xấu đó là khinh người.
Triệu Tử Hiên không chấp, anh hạ mình chào hỏi trước.
"Nghe Đăng Kỳ không ngớt lời khen về anh, hôm nay mới được gặp mặt."
Trần Đại lúc này mới có phản ứng, hắn đạp một cô gái xuống hồ ngay khi cô ta vừa định sờ đến giữa quần của mình.
Triệu Tử Hiên nhíu mày nhìn cô gái kia chật vật ở dưới nước phải nhờ sự giúp đỡ của những người khác mới leo lên được.
Một hồi các cô gái kia đi hết, chỉ còn đồng bọn và Triệu Tử Hiên, Trần Đại mới hạ gọng kính nhìn Triệu Tử Hiên lên tiếng.
"Nghe danh Triệu thiếu gia đã lâu nay mới có diễm phúc gặp được, mời ngồi."
Đàn em của Trần Nhị kéo cho Triệu Tử Hiên một cái ghế, Trần Đại quan sát Triệu Tử Hiên một hồi thấy rất vừa mắt.
Ngũ quan tinh tế, sáng sủa hiểu chuyện, vừa nhìn đã biết có thể làm việc lớn, thẩm mỹ của Trần Nhị lần này xem ra tốt hơn mọi khi.
"Người làm ăn chúng ta tốt nhất đừng nói chuyện dài dòng, tối mai có chuyến hàng lớn, nếu cậu có hứng thú thì tới giúp tôi một tay."
Ngày mai bọn người của bang Hoàng Lệ sẽ tới lấy hàng, chuyến hàng lần này phải tính bằng tấn, dạo này bọn cớm ráo riết rình mò nên rất nguy hiểm, nhân cơ hội này thử độ gan dạ của người mới.
Triệu Tử Hiên không nghĩ mới chỉ lần đầu gặp Trần Đại đã cho mình đi giao dịch cùng với hắn.
Nếu hắn muốn thử anh bằng cách này thì hắn phải có sự tự tin rất lớn.
Anh cười khiêm tốn đáp lại.
"Rất mong được lão đại chiếu cố."
Trần Đại thích nhất là loại người biết mình biết ta, tuy chưa chắc chắn về con người của Triệu Tử Hiên nhưng trước mắt hắn ta đã thành công ghi điểm trong mắt của hắn.
"Được rồi, mọi chuyện đã xong, gọi quản lí đem mấy em ra đây vui vẻ đi."
Con người Trần Đại là như vậy, nhanh gọn, không lòng vòng nhưng độ tàn độc vẫn là một bí mật.
Triệu Tử Hiên không thích trò tiêu khiển này của Trần Đại, anh làm việc lớn chứ không muốn vướng vào gái mại dâm.
"Xin phép lão đại, hôm nay tôi còn có việc, tối ngày mai tôi sẽ có mặt."
Trần Đại không trả lời cũng không cản cứ như vậy nhìn Triệu Tử Hiên bước đi, không hiểu sao hắn luôn nhìn thấy sự nguy hiểm trong mắt của hắn ta.
Người mới này cần phải cẩn trọng.
...
Triệu Tử Hiên về đến nhà đã là giữa trưa, còn chưa bước vào nhà đã nghe giọng của mẹ mình lớn tiếng trách mắng, không cần nhìn anh cũng biết là đang mắng Tiểu Hy.
"Cô đúng là không có chí cầu tiến, nấu ăn không biết, lễ nghi gia giáo thuần phong mỹ tục cũng không biết thứ gì, đến chép phạt cũng không xong.
Không biết thì phải học chứ không phải lười biếng như vậy đâu."
Mẹ Triệu mắng đến khô cổ, Tiểu Hy đứng kế bên vội vội vàng vàng rót cho bà một ly nước thông cổ họng.
"Mẹ uống đi rồi mắng tiếp."
Mẹ Triệu nâng mắt nhìn cô, lửa giận lại bốc lên.
"Cô...!Cô...!Nói nhiều như vậy lại không hiểu thứ gì."
Tiểu Hy xụ môi xuống nháy mắt với thím Chu cầu cứu nhưng không ai nhìn cô, rõ ràng cô có ý tốt vậy mà qua con mắt của mẹ chồng, cô lại gây thêm chuyện nữa rồi.
Làm dâu thật không dễ dàng gì.
"Mẹ à, mấy cái gia phong lễ giáo gì đó xưa ơi là xưa rồi, bây giờ là thời hiện đại, sống phóng khoáng một chút cho nhẹ đầu."
Triệu Tử Hiên bước vào kéo tay Tiểu Hy ấn xuống bên cạnh mẹ mình, bà là tuýp phụ nữ sống theo nguyên tắc xưa cũ nên thấy sự năng động của Tiểu Hy sẽ không vừa mắt nhưng bà không thấy như vậy rất đáng yêu sao?
Hai mắt Tiểu Hy long lanh hết sức tán dương sự hoà giải kịp thời của chồng mình, hôm nay anh biết bênh vực cô rồi, vậy cho nên cô không thể phụ tấm chân tình của anh được.
Tiểu Hy xoay người bóp vai cho mẹ chồng, cái miệng nhỏ bắt đầu liến thoắt.
"Mẹ ơi, cho con xin lỗi, con biết mình không giỏi việc nhà nhưng mà con là một người vợ tốt đó, mẹ không tin thì hỏi chồng con thử xem."
Tiểu Hy đá đá mi mắt với Triệu Tử Hiên cầu cứu, anh khẽ cười phối hợp với cô.
"Đúng vậy, cô ấy chăm sóc con rất tốt."
Tiểu Hy cong môi cười mãn nguyện, như vậy mới đúng là chồng.
Mẹ Triệu nhìn đôi trẻ kẻ tung người hứng rất khác với những gì bà thấy trước đây, coi như là có tiến triển đi nhưng phụ nữ thì phải dịu dàng vẫn hơn, có con dâu nhà nào mà nằm dài ra phòng khách xem tivi cười ha hả không chứ?
Mẹ Triệu quen với nếp sống cũ kĩ của mình rồi nên lời của hai vợ chồng trẻ không hề lọt tay, bà kéo Tiểu Hy ra đằng trước tiếp tục phê bình.
"Mẹ không biết mấy đứa sống theo thời đại nào nhưng cưới nhau ba năm rồi vẫn chưa có con là không được, chúng ta phải nghĩ cho xã hội, nghĩ cho..."
"Được rồi mẹ à, chuyện đó mẹ không cần phải lo đâu tụi con sắp có rồi."
Triệu Tử Hiên phán một câu làm Tiểu Hy xanh mặt, đùa sao? Cô còn lo cho mình chưa xong đã bắt cô làm mẹ..