Chương : Tình yêu
Lúc Trì Ánh Tuyết giải trừ công cụ rồi đáp xuống đất, khóm hoa phụ sinh dập nát đã nằm trên mặt đất tự bao giờ đột nhiên hóa thành một cành cây cháy đen thui.
Cả năm đều thấy rõ sự biến hóa thần kì này, quay sang nhìn nhau, Trì Ánh Tuyết đứng gần đó nhất bèn dứt khoát tiến lên hai bước, cúi người nhặt nó lên.
Ngón tay đã trong suốt một nửa xuyên qua cành cây, chẳng nhặt được gì hết.
Đối với thế giới này, bọn họ gần như đã trở thành vật thể ảo rồi.
Nhưng âm thanh vẫn có thể phát ra được, vì vậy rất nhanh sau đó bốn người bạn đã nghe thấy lời nhắc nhở yếu ớt của Huống Kim Hâm: "Đội trưởng, hoa ở bên kia..."
Mọi người đồng loạt quay đầu, Cornina chẳng biết đã ngất đi từ lúc nào, tựa mình vào góc nhà bếp, còn khóm hoa phụ sinh kia đang lặng lẽ nằm trên nền đất bên cạnh cô ta.
Trông nó cứ như thể chưa từng tham gia vào cuộc chiến, thậm chí giống hệt như lúc vừa được hái từ trên cây xuống, chẳng hề bị tổn hại mảy may, trên những cánh hoa ngát hương hẵng còn vương những giọt sương sớm.
Từ Vọng nhìn khóm hoa đó, rồi lại quay đầu nhìn cành cây cháy đen ở phía chân tường, trong đầu dường như có gì đó lóe lên, nhưng lại chẳng tài nào bắt kịp.
Đúng vào lúc này, hoa phụ sinh tỏa ra ánh sáng màu xanh nhạt.
Ánh sáng đó không còn yếu ớt nữa mà càng lúc càng mạnh, nháy mắt đã chiếu sáng cả nhà bếp.
Trong ánh sáng rực rỡ đầy mê hoặc, hoa phụ sinh dần dần hóa thành hình người.
Cậu ta, hoặc cũng có thể là cô ta, xem ra cũng chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, đường nét tinh tế, ánh mắt trong trẻo, nước da trắng đến mức gần như trong suốt, lớp vải mỏng manh tùy tiện bao bọc cả cơ thể, khuôn mặt chẳng thể phân rõ được là thiếu niên hay thiếu nữ, tựa như một tinh linh bước ra từ rừng sâu.
Nó khuỵu người xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Cornina.
Trong mắt nó đầy ắp tình cảm, thỏa sức trào dâng.
Trong sắc xanh nhạt tĩnh lặng, tất cả mọi người đều nghe thấy lời tỏ tình tựa như đang nỉ non --
"Anh nhớ mãi phút giây huyền diệu:
Trước mắt anh em bỗng hiện lên,
Như hư ảnh mong manh vụt biến,
Như thiên thần sắc đẹp trắng trong,
...
Cả hồn anh bỗng dưng tỉnh giấc,
Trước mắt anh em lại hiện lên,
...
Trái tim lại rộn ràng náo nức
Và trái tim sống dậy đủ điều,
Cả tiên thần, cả nguồn cảm xúc,
Cả đời, cả lệ, cả tình yêu."
Vào khoảnh khắc tiếng thì thầm tan biến, tất cả mọi người đều rời khỏi ảo cảnh trong bức tranh sơn dầu, quay trở lại .
Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến người ta có cảm giác tiếng nỉ non vẫn còn vang vọng bên tai.
Lối đi bí mật trên tường vẫn còn đó, nhưng bên trong chẳng có tiếng động gì, nhóm thầy Ngụy hẳn đã tiến vào vòng tiếp theo của tuyến thoát hiểm từ lâu rồi, còn đang ở nơi khác xung quanh khách sạn lâu đài cổ, nỗ lực phấn đấu.
Trên hành lang cũng chẳng còn tiếng trò chuyện của nhóm Hàn Bộ Đình, vết tích chiến đấu trong phòng đã mờ nhạt đi nhiều, chỉ có vết cháy đen thui nhem nhuốc trên tường là vẫn mới tinh.
Dưới tấm màn che hoa lệ, trên chiếc giường tơ lụa màu xanh rêu, có một khóm hoa xanh nhạt.
Xanh rêu và xanh nhạt hài hòa với nhau một cách đẹp đẽ.
"Những lời mà hoa phụ sinh nói lúc cuối..." Từ Vọng nhìn sang Ngô Sênh, mang tâm lí thăm dò mà hỏi thử, "Cũng là thơ tình à?"
Ngô Sênh gật đầu cái rụp: "Cũng là thơ tình, vẫn là của Pushkin, , "Gửi K"()."
(trên đây trích bản dịch của Thúy Toàn.)
Từ Vọng: "Cậu trả lời hơi bị nhanh quá rồi đấy..."
Vô tình biết vài bài thơ tình kinh điển cũng chẳng có gì lạ, cậu tin rằng Ngô Sênh có trí nhớ siêu phàm liếc mắt một cái là sẽ không bao giờ quên, nhưng cái tốc độ trả lời mà chẳng cần phải tìm kiếm này...
"Có một khoảng thời gian thường xuyên đọc sách về phương diện này," Ngô Sênh nói tới đây thì dừng lại, vài giây sau, ánh mắt anh mới chuyển từ khuôn mặt Từ Vọng sang khóm hoa phụ sinh đặt chính giữa giường, nhàn nhạt bổ sung nốt nửa câu còn lại, "Nên có ấn tượng khá sâu đậm."
Từ Vọng không biết có phải ảo giác của mình hay không, nhưng trong vài giây lặng lẽ nhìn nhau vừa rồi, dường như Ngô Sênh đang đợi cậu cất tiếng, hoặc có phản ứng gì khác.
Nhưng...
Phản ứng duy nhất mà cậu có thể nghĩ tới, chính là chọc ngoáy vài câu, đang yên đang lành cậu tự dưng đọc thơ tình làm gì.
Quân sư nhà mình có chắc là muốn cái phản ứng như này không?
"Soạt --"
Trên tấm ga giường tơ lụa màu xanh rêu đột nhiên bùng lên một ngọn lửa gần như trong suốt, tức thì bao vây khóm hoa phụ sinh.
Mục tiêu của ngọn lửa rất rõ ràng, nó không hề đả động đến ga gường hay màn trướng, chỉ thiêu đốt đóa hoa màu xanh nhạt mà thôi.
Biến cố xảy đến quá bất ngờ, năm người còn chưa kịp phản ứng lại thì khóm hoa phụ sinh đã bị thiêu cháy.
Ngọn lửa vụt tắt trong chớp mắt, như thể vội vàng quay về báo cáo với ác ma.
Nhưng cũng chính vào lúc nó rời đi, tàn tích của hoa phụ sinh hóa thành một cành cây cháy đen, mà khóm hoa không chút thương tích nào lại xuất hiện ngay bên cạnh đó.
Hệt như cảnh tượng trước đó không lâu bên trong bức tranh.
Đến cả kẻ chậm chạp như Tiền Ngải cũng đã hiểu ra rồi: "Hoa phụ sinh chính là thế thân, cô gái tết đuôi sam ở chính là Cornina."
Huống Kim Hâm cũng góp lời: "Hoa phụ sinh dùng chính thân mình để lừa gạt ác linh nên không có cách nào chạy thoát được, chỉ có thể viết thư để bày tỏ tình cảm."
"Chắc hẳn nó không ngờ tới rằng Cornina sẽ lần theo địa chỉ mà tìm tới đây." Ngô Sênh bình tĩnh phân tích, "Bởi vì một khi Cornina bước chân vào khách sạn lâu đài cổ, thì sẽ có nguy cơ bị ác linh phát hiện."
Từ Vọng cũng đồng ý với tuyến tình cảm mà Tiền Ngải, Huống Kim Hâm và Ngô Sênh phác họa ra, với tất cả những trải nghiệm và manh mối bên trong bức tranh, cậu cũng không thể suy đoán ra được kịch bản nào khác. Nhưng cậu vẫn cứ cảm thấy còn thiếu cái gì đấy ở một chỗ nào đó...
Trì Ánh Tuyết im lặng lắng nghe, trong lòng vẫn chẳng dấy lên một gợn sóng nào, so với tình sâu tựa biển của NPC, điều khiến hắn càng quan tâm hơn là: "Nhiệm vụ nộp bài là gì?"
Một tuyến nhiệm vụ, kiểu gì cũng phải có đích đến.
"Quay lại ." Từ Vọng từ bỏ công cuộc theo đuổi thứ cảm giác mong manh hư ảo ấy, cẩn thận nâng khóm hoa phụ sinh lên, nhìn về phía các đồng đội khác, "Chúng ta đã hứa rằng sẽ tìm người viết thư tình giúp cô ấy, giờ đã có đáp án rồi."
Trên hành lang không một bóng người, cũng chẳng biết các đồng nghiệp đang phấn đấu ở chỗ nào, tóm lại năm người bạn quay về hết sức thuận lợi, trước khi đến nơi còn tạt qua phòng liếc trộm một cái.
, là năm sáng tác của bài thơ tình duy nhất mà chính miệng hoa phụ sinh đọc cho Cornina nghe -- khi mới đặt chân vào ải này, bọn họ đã lần theo năm khi "Tôi yêu em" được sáng tác, tìm ra cô gái tết tóc đuôi sam, nhờ vậy mới thực sự kích hoạt được tuyến tình cảm.
Chỉ có điều cùng một chiêu, Cú không bao giờ dùng hai lần, trong phòng chẳng có gì hết.
Vậy nhưng lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, bên ngoài cửa sổ lại vang lên một tiếng "rầm --" cực lớn, khiến cả cửa sổ cũng rung chuyển theo.
Năm người giật nảy mình, lập tức lao đến bên cửa sổ kiểm tra xem có chuyện gì.
Nào ngờ lại trông thấy bãi cỏ trước sân khách sạn lâu đài cổ nổ tung, tạo thành một cái hố sâu khổng lồ, cỏ bay mịt mù, để lộ ra lớp đất sẫm màu, mà cách cái hố không xa có ba người vượt ải đang hào hứng lắp đặt thêm những khối thuốc nổ mới, dưới ánh nắng mặt trời, trên khuôn mặt nhìn nghiêng của họ ánh lên những giọt mồ hôi của sự lao động đầy vất vả.
Ở phía còn lại, có một người đang lái máy xúc, một người khác thì ở ngoài chỉ huy, dưới sự phối hợp ăn ý của họ, góc Đông Bắc của bãi cỏ đã bị xới tung cả lên, đồng thời có xu hướng nối liền thành một dải với cái hố ở phía bên kia.
Huống Kim Hâm: "Năm người họ là một đội?"
Ngô Sênh: "Trông mục tiêu hành động thì đúng là một đội không sai đi đâu được."
Tiền Ngải: "Đồng tâm hiệp lực phá hoại bãi cỏ, này là tuyến nhiệm vụ gì đây?"
Trì Ánh Tuyết: "..."
Từ Vọng cũng chẳng đoán ra được, chỉ cảm thấy may sao đội mình không chọn phải công việc lao động chân tay cơ cực như vậy.
Không để tâm đến những chuyện không đâu như vậy nữa, năm người mang theo khóm hoa phụ sinh, nhanh chóng quay về .
Người mở cửa là Cornina, nhưng khi bọn họ theo cô ta bước vào phòng, định nói ngay sự thật cho cô ta biết thì nhận ra còn một cụ già đang ngồi trên ghế, gương mặt hiền từ hết sức quen thuộc.
"Ông đây là... chủ động tìm đến cửa cho chúng tôi lưu trữ à?" Ngoại trừ việc này, Từ Vọng chẳng nghĩ ra lý do nào khác.
Nhà văn đứng dậy theo phép lịch sự, cũng kinh ngạc không kém gì họ: "Các cậu quen Nancy ư?"
Nancy, là tên của cô gái tết tóc đuôi sam ở kiếp này.
"Mọi người biết nhau ư?" Cô gái nhìn năm người bạn, rồi lại nhìn cụ già, cũng vô cùng hoang mang.
Ba bên nhìn nhau, bầu không khí bỗng trở nên yên lặng.
Nhóm Từ Vọng chưa hề nhắc gì đến tuyến tình cảm với cụ già, chỉ là lần theo thân phận nhà văn của cụ, hỏi về việc tìm cảm hứng, từ đó mới dẫn đến truyền thuyết và lưu trữ, nếu chỉ dựa vào những điều này thì cụ già chẳng có lý do gì để xuất hiện ở đây cả.
Thấy đôi bên đều không lên tiếng, cô gái tết tóc đuôi sam đành phải trở thành cầu nối giao tiếp, giải thích với nhóm Từ Vọng trước: "Ngày đầu tiên đặt chân đến nơi này, tôi đã gặp được ngài Douken ở phòng tiệc, tôi là người hâm mộ sách trung thành của ngài ấy!"
Rồi lại nói với cụ già: "Ngài Douken, bọn họ chính là những người tốt bụng giúp tôi tìm người gửi thư mà tôi từng nhắc đến với ngài."
Cụ già hiểu ra, lập tức lại nở nụ cười hiền hậu: "Thì ra người giúp Nancy là các cậu, vậy tiến triển ra sao rồi, có manh mối gì chưa?"
Năm người bạn: "..."
Đâu chỉ có manh mối, đến cả đáp án cũng tìm ra rồi.
Nhưng vạch đích đã ở ngay trước mắt, đột nhiên có thêm một vị khán giả, trông thế nào cũng thấy giống có âm mưu gì đó á!!!
Im lặng một hồi, đội trưởng Từ xác nhận lại lần cuối cùng với cụ già --
"Có thể lưu trữ không?"
"Không."
"Cảm ơn."
Năm người nhanh chóng tụ vào góc phòng.
Tiền Ngải quả quyết: "Cứ trực tiếp nói sự thật đi."
Huống Kim Hâm đồng ý: "Đúng thế, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn!"
Ngô Sênh nhún vai: "Trước đây tôi đã bảo rồi, cậu cứ việc xông lên phía trước."
Trì Ánh Tuyết tươi cười: "Yên tâm, cùng lắm thì quét sạch là được."
Từ Vọng: "..."
Nếu như không có câu cuối cùng thì cậu thật sự sắp sửa yên tâm rồi đấy!!!
Từ chối tiếp tục nghĩ về ẩn ý đằng sau hai chữ "quét sạch", Từ Vọng ôm khóm hoa phụ sinh, đi tới trước mặt cô gái tết tóc đuôi sam.
Hít sâu một hơi, cậu không vòng vo chút nào, nói thẳng chân tướng một cách đơn giản dễ hiểu: "Thư, là do nó viết."
Cô gái tết tóc đuôi sam ngây cả người, cụ già bên cạnh cũng tỏ vẻ khó hiểu.
Từ Vọng đang định kể rõ đầu đuôi câu chuyện, trên bức tường sau lưng cô gái và cụ già đột nhiên hiện lên một cái bóng màu đỏ sẫm.
Lòng Từ Vọng chợt trùng xuống, cậu từng nghĩ đến cuối cùng sẽ phải quyết đấu một trận với ác linh, nhưng chẳng ngờ được rằng chỉ vài chữ ngắn ngủi vạch trần chân tướng, lại chính là lời nguyền kích hoạt sự báo thù của ác linh!
Hoa phụ sinh trong tay cậu dường như cũng cảm nhận được, phát ra ánh sáng màu xanh rực rỡ đến chói mắt.
"Cuối cùng tao... cũng tìm ra mày rồi..."
Cái bóng biến thành ác linh, gào thét mà lao đến phía sau lưng cô gái tết tóc đuôi sam một cách đầy hung ác!
Hoa phụ sinh lại hóa thành hình người, ôm lấy cô gái từ đằng sau với tốc độ nhanh hơn cả nó!
Ác linh vồ lấy cơ thể của hoa phụ sinh, nhưng tấm lưng gầy guộc mảnh mai ấy bỗng tỏa ra một tầng ánh sáng màu vàng nhạt!
Ác linh bị bật văng ra, gào lên đầy đau đớn, thảm thiết.
Hoa phụ sinh vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị thiêu đốt bởi ngọn lửa địa ngục, bỗng dưng có chút hoang mang.
Nhưng năm người bạn đứng một bên lại trông thấy rất rõ ràng, ánh sáng vàng đó phát ra từ cây gậy của cụ già!
Mà lúc này, cây gậy trong tay cụ già đã biến thành một cây thánh giá, ông cụ giơ nó về phía ác linh, cả người bỗng chốc thay đổi một cách kỳ lạ, như thể hai bóng người đang nhập vào nhau, vừa giống nhà văn lúc trước, lại giống như một ai khác nữa.
Từ Vọng và Ngô Sênh nhìn nhau một cái.
Không thể nào nhầm được.
Đây chính là vị cha xứ bảo bọn họ rằng Amy từng thú tội với ông ta lúc bọn họ đi quanh thôn làng nghe ngóng tin tức.
"Amy, dừng tay đi," Vẫn là giọng nói của cụ già, nhưng trong đó lại có thêm sự bình tĩnh, hiền từ của cha xứ, "Cornina không phải phù thủy, nhưng kể từ lúc cô rắp tâm hại người, cô đã biến thành ác linh rồi."
"Ả ta dùng ma thuật điều khiển những cánh hoa đó... Tôi chỉ muốn cứu cả làng mà thôi..."
Cụ già lắc đầu, không nhiều lời thêm, chỉ lặp lại một câu: "Dừng tay đi."
Ác linh phát ra tiếng cười "khằng khặc" vừa quỷ dị vừa tà ác, khiến da đầu người ta tê rần.
Ngay sau đó, bốn bức tường trong phòng bắt đầu cháy lên hừng hực!
Chỉ vài giây thôi, năm người bạn đã sắp không chịu nổi nữa rồi!
Cụ già lặng lẽ thở dài, cây thánh giá trong tay chợt bắn ra ánh vàng cực kì chói mắt.
Ngọn lửa tức thì bị dập tắt.
Ác linh đau đớn đến mức vặn vẹo, nhưng giãy giụa chẳng được mấy giây thì đã hoàn toàn tan thành mây khói dưới ánh sáng ấy.
Cây thánh giá lại biến trở về thành gậy ba-toong, nhưng cụ già lại hoàn toàn trở thành dáng vẻ của cha xứ, ông ta rụt tay về, gõ nhẹ cây gậy xuống đất, quay người lại nhìn hoa phụ sinh vẫn đang bảo vệ cô gái tết tóc, rồi lại nhìn năm người bạn, nở nụ cười áy náy: "Xin lỗi, năm đó lẽ ra tôi đã nên làm vậy rồi."
Ngô Sênh, Tiền Ngải, Huống Kim Hâm, Trì Ánh Tuyết: "..."
Từ Vọng: "Hầy, đến sớm chẳng bằng đến đúng lúc mà."
Thì ra là BOSS ở đây.
Cô gái tết tóc đuôi sam cuối cùng cũng trông thấy người đang bảo vệ mình.
Cô hết sức nghi hoặc, vừa định mở miệng thì bàn tay của hoa phụ sinh đã nhẹ nhàng áp lên trán cô.
Cô gái tết tóc chìm vào giấc ngủ yên bình.
Hoa phụ sinh bế cô lên giường, dịu dàng đắp chăn cho cô.
Từ Vọng hết sức khó hiểu, trải qua muôn vàn trắc trở, cuối cùng cũng đến thời khắc quan trọng có thể tỏ tình, đột nhiên ấn nút tạm dừng là chiêu trò gì đây?
"Tôi chỉ bảo thư là do cậu viết, những chuyện khác còn chưa hé răng chữ nào đâu." Thân là một nửa người tham dự vào cuộc tình này, cậu vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Hoa phụ sinh khẽ lắc đầu: "Đến lúc tỉnh lại, cô ấy sẽ quên luôn cả những gì anh đã nói."
Từ Vọng sững sờ, bấy giờ mới hiểu được ý của đối phương, không dám tin vào mắt mình mà hỏi lại: "Cậu xóa kí ức của cô ấy rồi?!"
Hoa phụ sinh cúi đầu nhìn cô gái đang say giấc nồng, ánh mắt trở nên dịu dàng: "Ác linh đã tan biến, cô ấy nên trở lại với cuộc sống của mình, không cần phải nhớ đến thư, cũng không cần phải nhớ đến tôi."
Từ Vọng: "... Cậu cam lòng ư?"
Trong mắt hoa phụ sinh dấy lên chút mơ hồ, nhưng rất nhanh đã lại biến thành nét thanh thản trong lành: "Đến cả tôi là ai cô ấy còn không biết, người cô ấy yêu không phải tôi, mà chỉ là ảo ảnh được dựng nên bởi những bức thư tình kia mà thôi... Cũng giống như tôi vậy."
Từ Vọng: "..."
Đây là cái kiểu giác ngộ gì thế này? Người cậu ta yêu cũng chẳng phải Cornina, mà chỉ là ảo ảnh trong lòng mình thôi á?
Kết cục của tuyến tình cảm, chính là nói cho họ biết rằng không hề có tình yêu, câu chuyện cổ tích đều là lừa gạt cả thôi sao?
Thế tình yêu đích thực là cái gì hả!!!
Hoa phụ sinh lặng lẽ nhìn cậu một hồi lâu.
Từ Vọng suýt thì tưởng rằng đối phương nghe thấy những tiếng gào thét trong nội tâm của cậu.
Nhưng cuối cùng, đối phương chỉ bỏ lại một câu không rõ là có ý gì --
"Từ trước đến giờ, tôi chưa bao giờ thực sự bị thiêu đốt bởi ngọn lửa địa ngục."
Chưa đợi Từ Vọng hỏi tiếp, hoa phụ sinh đã quay về thân xác của mình, lại rơi vào lòng bàn tay của Từ Vọng.
Năm người, một hoa, hai NPC.
Thế giới chìm vào yên tĩnh.
Không có tiếng "ding--" khiến người ta mừng rỡ.
Chỉ có tiếng "rừ rừ rừ" của máy xúc vẫn đang vang vọng bên ngoài bãi cỏ.
Từ Vọng mang theo tia hy vọng cuối cùng, nhìn sang cha xứ: "Có thể nộp bài không?"
Cha xứ: "Không."
Từ Vọng: "Cảm ơn."
Năm người đồng đội liếc mắt nhìn nhau, hoàn toàn mất đi phương hướng phấn đấu.
Huống Kim Hâm: "Vẫn chưa đến kết cục của tuyến tình cảm ư?"
Tiền Ngải: "Thế thì hơi bị khó xử à nha..."
Trì Ánh Tuyết: "Có cần tôi thẩm vấn cái tên cha xứ kia không?"
Ngô Sênh: "..."
Từ Vọng: "Tiểu Trì, cậu đứng xa cái gậy ba-toong của ông cụ ra một chút, tôi sợ ổng đánh cậu á."
Tìm một góc cách xa những tiếng ồn ào bên ngoài cửa sổ, Từ Vọng ngồi phịch xuống thảm, đăm chiêu suy nghĩ.
Tiền Ngải có thể nhìn ra là cậu đang sắp xếp lại đầu mối trong suốt hai ngày nay, bèn hỏi Ngô Sênh: "Cậu không qua đó nghĩ cùng à?"
Anh nhìn gã một cái, đột nhiên hỏi: "Vì sao hoa phụ sinh lại từ bỏ?"
Tiền Ngải gãi đầu: "Không phải đã nói rồi sao, cô gái này không yêu nó, mà chỉ yêu ảo ảnh thôi."
Ngô Sênh: "Sao nó lại đoán ra được?"
Tiền Ngải: "..."
Ngô Sênh: "Hoa phụ sinh thật sự yêu cô ta ư?"
Tiền Ngải: "Chắc thế, không thì sao có thể làm thế thân hết kiếp này đến kiếp khác để bị lửa thiêu được?"
Ngô Sênh: "Vậy thì tại sao nó lại bảo, trước giờ chưa từng thật sự bị thiếu đốt bởi ngọn lửa địa ngục?"
Tiền Ngải: "..."
Ngô Sênh: "..."
Tiền Ngải đã thấu hiểu tâm trạng của quân sư Ngô lúc này: "Thứ rắc rối như tuyến tình cảm, thôi thì cứ để đội trưởng tự mình ngẫm nghĩ đi."
Ngô Sênh: "Ừ."
Tiền Ngải: "Ban đầu vì sao cậu lại chọn tuyến đường này?"
Ngô Sênh: "Tuổi nhỏ ấu trĩ chưa hiểu chuyện."
Tiền Ngải: "... Thay mặt cho ánh trăng, tôi tha thứ cho cậu rồi."
Vài phút sau, cha xứ lại biến thành ông cụ nhà văn, mặc dù rất hoang mang trước tình hình hiện tại, nhưng vẫn dứt khoát cáo từ, giống hệt như lần trước, đơn giản mạnh bạo như thể vội về lĩnh lương vậy.
Trong góc phòng, đội trưởng Từ lôi ra một bức thư.
Không phải mấy bức mà sau này cô gái tết tóc đưa cho bọn họ, mà là bức thư chỉ đường cho họ lúc mới bắt đầu tuyến tình cảm, trong thư có một bài thơ -- "Tôi yêu em".
Thơ tình không dài, nhưng từ đầu đến cuối đều ẩn chưa nỗi bi thương dai dẳng.
Đặc biệt là câu cuối cùng "Cầu em được người tình như tôi đã yêu em", đọc lên cũng thấy đắng lòng.
Có một dạo, Từ Vọng tưởng rằng đây chính là cốt lõi của tuyến tình cảm, bọn họ sắp sửa phải trải qua một câu chuyện đau lòng, không có được tình yêu, đành tuyệt vọng buông tay.
Nhưng giờ nhìn lại, quả thực hoa phụ sinh đã buông tay rồi, nhưng chẳng hề đau lòng chút nào, ngược lại còn phóng khoáng, thấu hiểu hơn cả lúc yêu.
Mà kể cả lúc đang yêu, những bức thư nó gửi cho cô gái tết tóc cũng đều tràn ngập tình yêu nồng nhiệt, đâu có chút thoái chí nản lòng nào!
Từ Vọng ngẩng phắt lên, cách cậu mấy bước, Huống Kim Hâm và Trì Ánh Tuyết đang lặng lẽ ngồi đó, chẳng biết đã theo dõi cậu bao lâu rồi.
"Có phát hiện mới rồi ạ?" Từ trong ánh mắt
của đội trưởng nhà mình, Huống Kim Hâm nhìn ra được sự "tỉnh ngộ", lập tức cất tiếng hỏi đầy háo hức.
Từ Vọng nói chắc như đinh đóng cột: "Vẫn còn một người nữa."
Huống Kim Hâm kinh ngạc.
Trì Ánh Tuyết chống cằm, vốn dĩ hắn nghe cũng được mà không nghe cũng chẳng sao, sự yên tĩnh kéo dài khiến hắn thấy hơi buồn ngủ, nhưng Từ Vọng vừa đưa ra kết luận này, hắn đã lập tức lấy lại tinh thần.
"Còn một người nữa?" Âm cuối của hắn kéo cao lên, mang theo sự mong chờ đến lạ, "Khó đối phó hơn cả ác linh á?"
Từ Vọng: "... Còn một người đau lòng vì không có được tình yêu!"
Trì Ánh Tuyết khựng lại, rồi nở nụ cười với Từ Vọng: "Ồ, cũng được."
"..." Từ Vọng xin thề, cậu chắc chắn vừa nhận được biểu cảm "ha ha".
Thấy cậu hình như thật sự ngẫm ra manh mối gì rồi, quân sư Ngô và bạn học Tiền vốn đang tránh xa tình yêu, lập tức tiến đến tụ họp.
Ngô Sênh đưa ra câu hỏi thực tế nhất: "Căn cứ."
Từ Vọng giơ bức thứ trong tay lên: "Bài thơ này không phải nói về hoa phụ sinh, rõ ràng nó thầm mến Cornina, nhưng tình cảm này khiến nó hạnh phúc, chứ không phải đau buồn."
Ngô Sênh: "..."
Từ Vọng: "Cậu thử nghĩ mà xem, trong bức tranh sơn dầu, trong bài thơ mà chính miệng hoa phụ sinh thổ lộ với Cornina, nó nói "Trái tim lại rộn ràng náo nức", chỉ cần lặng lẽ yêu thích cũng đủ khiến nó vui vẻ rồi."
Ngô Sênh: "...Ừ."
Tiền Ngải: "Đội trưởng, thực ra quân sư chưa hiểu, tôi cũng chưa hiểu, nhưng không sao, cậu tiếp tục đi."
"Trước giờ chưa từng thực sự bị thiêu đốt bởi ngọn lửa địa ngục..." Huống Kim Hâm lẩm bẩm một mình, đột nhiên mở to hai mắt như thể vừa tỉnh ngộ, nhìn Từ Vọng, "Còn một người nữa đang bảo vệ hoa phụ sinh, người đó mới là thế thân chân chính!"
Từ Vọng đã sắp sửa tuyệt vọng trong ánh mắt người này còn hoang mang hơn người kia của Tiền Ngải, Ngô Sênh và Trì Ánh Tuyết rồi, giờ thật sự chỉ muốn ôm chầm lấy bạn học Huống mà thơm một cái: "Chính là như thế! Chỉ có biết buồn bã, biết đau lòng, biết ghen tuông, biết tuyệt vọng mới là tình yêu đích thực!"
Huống Kim Hâm: "Vậy nên hoa phụ sinh mới không tỏ tình, mà còn xóa sạch kí ức của cô gái!"
Từ Vọng: "Ải này không phải là tuyến tình cảm của hai người bọn họ!"
Huống Kim Hâm: "..."
Từ Vọng: "..."
Hai người đồng thời ngộ ra: "Cành cây!!!"
Ngô Sênh, Tiền Ngải và Trì Ánh Tuyết đang lặng lẽ lắng nghe: "..."
Hình như bọn họ thích hợp với việc nổ hố đào đất trên bãi cỏ bên ngoài cửa sổ kia hơn.