Chương : Hoa phụ sinh
Năm người, một NPC, một khóm hoa phụ sinh.
Màn đêm nặng nề, ác linh có thể ập đến bất cứ lúc nào, khoảng thời gian để các bạn trẻ mưu tính chiến thuật đã không còn nhiều.
"Chúng tôi đã tìm khắp cả làng rồi, không thấy có món đồ nào liên quan đến tuyến nhiệm vụ chính nữa, về cơ bản thì đã có thể xác định được hoa phụ sinh này chính là đạo cụ của tuyến tình cảm." Từ Vọng lấy giấy bút từ trong balo ra, đưa cho quân sư nhà mình, "Nhưng còn dùng nó như thế nào thì đành phải đoán mò thôi."
Ngô Sênh nhận lấy giấy bút, đôi tay thoăn thoắt vạch ra bốn mục trên mặt giấy: "Chủ động tấn công, phòng thủ một cách bị động, trực tiếp bước vào nội dung chính hoặc kéo dài thời gian kích hoạt, trên đây là bốn phương hướng mà trước mắt tôi có thể nghĩ ra được."
"Đỉnh nhất là có thể trực tiếp bước vào nội dung chính." Huống Kim Hâm đã bắt đầu mơ đến một tương lai tươi đẹp vừa không tốn sức lại cũng chẳng nhức đầu.
"Khả năng này không cao lắm," Từ Vọng không muốn đả kích hắn, chủ yếu là tại đã liên hệ với kinh nghiệm của đồng nghiệp rồi, "Nhóm Lý Tử Cận đã lấy được lá bùa vàng mà vẫn cứ phải ra tay trừ yêu diệt ma đấy thôi."
"Chủ động tấn công hay là phòng thủ kiểu bị động cũng đều ngon nghẻ, miễn sao phòng được lửa, tôi không muốn bị thiêu sống thêm phát nào nữa đâu..." Tiền Ngải không đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần tăng cái cảm giác an toàn lên một xíu xìu xiu thôi là đủ.
"Kéo dài thời gian kích hoạt là sao?" Trì Ánh Tuyết giơ tay ra, khẽ trỏ vào mục thứ tư trên tờ giấy.
"Kéo dài thời gian, rồi mới kích hoạt." Ngô Sênh giải thích.
"..." Trì Ánh Tuyết chau mày đầy nghi hoặc, không dám chắc là mình đã nghe được lời giải thích hay chưa.
Tiền Ngải và Huống Kim Hâm không hẹn mà cùng kính người đồng đội mới của mình một ánh mắt xót thương.
"Chúng ta phải dùng sức mình để ngăn chặn ác linh trước đã, cứ thế kiên trì đến một khoảng thời gian nhất định thì đạo cụ mới bắt đầu phát huy tác dụng." Từ Vọng xen ngang, giúp quân sư nhà mình giải thích cho rành rọt.
Trì Ánh Tuyết bừng tỉnh, niềm vui sướng trong lòng đã đập tan nỗi ám ảnh nhạt nhòa về cái lối "giải thích kiểu Ngô": "Tôi thích phương hướng này đấy."
Trực tiếp bước vào nội dung chính? Thế thì chán òm.
Niềm mong đợi khó giấu khiến cho lớp vỏ khí chất ôn hòa của hắn ta phải nứt ra vài kẽ hở.
Từ trong những vết rạn ấy, Từ Vọng đã kịp bắt được nét hiếu chiến ẩn mình.
Trong một thế giới đầy cạnh tranh, mang theo một phần tử hiếu chiến, đây là lợi thế hay thiệt thòi? Từ Vọng cũng không dám chắc nữa. Nhưng nếu nghĩ theo một cách khác thì hình như đội mình đi được đến ngày hôm nay cũng chẳng phải là vì cứ tránh nặng tìm nhẹ hay gì, suy cho cùng thì cảm xúc vẫn là quan trọng nhất, miễn là cảm thấy được, vậy thì dù là có phúc cùng hưởng hay có họa cùng chịu, thật ra cũng chẳng hề gì.
Thôi bỏ xừ, hình như bọn họ đang vun đắp tinh thần đồng đội dựa trên tâm lý yêu đương thì phải -- đội trưởng Từ cau mày, chìm vào lo âu bộn bề.
Quân sư Ngô đằng này vẫn tiếp tục lên kế hoạch trên giấy: "Theo như bốn hình thức mà hoa phụ sinh có thể sẽ phát huy tác dụng, chúng ta dựng lên bốn phương án hành động A, B, C, D..."
Tiền Ngải, Huống Kim Hâm: "Ừm."
Dưới mỗi phương án trên trang giấy, quân sự Ngô lại vẽ thêm một mũi tên phân nhánh: "Mọi phương án đều có thể có biến cố bất ngờ, tôi vạch ra thêm bốn hướng dự phòng E, F, G, H để lấp lỗ hổng nếu cần..."
Tiền Ngải, Huống Kim Hâm: "Được."
Vài lời qua lại, quân sư Ngô đã vẽ kín hết cả mặt giấy, tạo nên một bức sơ đồ tư duy cực kì hoàn chỉnh, có khung sườn, có mũi tên, có đường nối, lại còn vẽ kí hiệu đánh dấu các mục quan trọng.
Tiền Ngải và Huống Kim Hâm nhận lấy sơ đồ chiến thuật, đọc rất nghiêm chỉnh, học thuộc kĩ lưỡng, thi thoảng còn hỏi một hai câu, ví như "cụ thể thì kế hoạch C phải xếp chỗ đứng như nào", "bốn phương án dự bị có nhất thiết phải ứng với mỗi một kế hoạch chính hay không" các kiểu.
Trì Ánh Tuyết im lặng ngồi nghe một mạch từ đầu chí cuối: "..."
Huống Kim Hâm đã hiểu kha khá về chiến thuật thì mới nhận ra là đồng đội mới không tham gia vào công cuộc học tập, ngẩng đầu lên tìm quanh, lại thấy người nọ đang tựa mình bên cửa sổ mà ngắm trăng.
Thích ngắm trăng thì không thành vấn đề, nhưng vấn đề là ngắm trăng không giúp ta đánh bại được ác linh.
Huống Kim Hâm hậm hực ngồi nhìn mất một lúc, cuối cùng cũng vẫn đứng dậy, bỏ lại Tiền Ngải đang dùi mài kinh sử, lặng lẽ bước đến bên Trì Ánh Tuyết.
Cảm nhận được có người đến gần, Trì Ánh Tuyết ngoảnh lại, nửa gương mặt nhuộm màu ngọn đèn trong căn nhà nhỏ, nửa mặt kia tắm trong ánh trăng đêm, tạo nên một vẻ đẹp hài hòa đến lạ.
Huống Kim Hâm ngây ngẩn một chặp rồi mới thôi thất thần, hỏi: "Anh không học thuộc chiến thuật à?"
Trì Ánh Tuyết không ngờ hắn lại đến hỏi thẳng mình như vậy, song khóe môi vẫn vẽ ra nụ cười ấm áp: "Làm vậy phiền quá."
Huống Kim Hâm lắc đầu không đồng tình: "Bây giờ anh làm biếng ăn bớt thì đến lúc chiến đấu còn phiền hơn."
"Cậu không thấy là một cuộc chiến đã được tính rõ từng bước một sẽ rất nhạt nhẽo sao?" Giọng Trì Ánh Tuyết nhẹ tênh, như nỉ non, như than thở.
Huống Kim Hâm lẳng lặng nhìn hắn mãi hồi lâu, rồi mới bảo: "Đây không phải là trò chơi."
Trì Ánh Tuyết cười khẽ, hỏi ngược lại: "Dù có đấu đá ra sao cũng chẳng bỏ mạng được, vậy mà không phải trò chơi ư?"
Huống Kim Hâm thôi không nói nữa.
Thực ra lúc qua đây hỏi hắn cũng không định ép Trì Ánh Tuyết phải học, hắn chỉ tò mò xem người này nghĩ sao mà thôi, giờ thì, hắn biết rồi.
"Yên tâm," Trì Ánh Tuyết trao cho bạn nhỏ một cái nhìn đầy chắc chắn, "Tôi sẽ không làm liên lụy đến các cậu đâu."
Huống Kim Hâm gần như chẳng cần suy nghĩ đã lắc đầu nguầy nguậy: "Chúng ta là đồng đội, không có chuyện liên lụy hay không, chỉ có phát huy tốt hay chưa tốt mà thôi."
Trì Ánh Tuyết ngây người trong giây lát, tận đáy lòng như cho gì rất lạ khẽ lướt qua, hắn ta cũng không phân rõ được ấy là thứ gì, thậm chí còn chẳng thể kết luận được liệu cảm giác ấy có liên quan gì đến những lời lẽ hay cử chỉ của Huống Kim Hâm không nữa.
Lâu thật lâu sau, hắn ta mới nhớ ra là phải đáp lời: "Tôi sẽ phát huy tốt thôi."
Huống Kim Hâm tin tưởng: "Anh đỉnh lắm, tôi biết mà."
Nghe thì thấy cuộc đối thoại cũng nên kết thúc tại đây, song bạn nhỏ trước mặt vẫn chẳng định rời đi gì cả.
Trì Ánh Tuyết nhướng mày đầy hiếu kì, đợi chờ diễn biến tiếp theo.
"Tôi nói mấy câu này, anh đừng có phật lòng nha." Huống Kim Hâm bất chợt độp một câu.
Trì Ánh Tuyết lại càng hào hứng tợn: "Được. Cậu nói đi."
"Anh chưa bao giờ ở lại lâu dài với những đội trước, tôi nghĩ chưa hẳn đã là vì Diêm Vương." Huống Kim Hâm không hề có ý chê trách gì, chỉ thuật lại phán đoán của mình.
Nụ cười của Trì Ánh Tuyết nhạt dần, nhưng chẳng hiểu sao hắn ta vẫn muốn nghe tiếp.
"Chúng tôi muốn ra khỏi đây, muốn được giải thoát," Huống Kim Hâm nói, "Còn anh lại muốn chơi đùa."
Trì Ánh Tuyết im lặng, đáy mắt tối sầm đi, khí áp quanh người giảm xuống một cách rõ rệt: "Tên đó thì đến chơi cũng lười nữa. Ít nhất thì tôi vẫn còn muốn đi ngắm phong cảnh ở vạch đích."
"Anh có nói chuyện được với Diêm Vương không?"
"... Hả?"
Câu hỏi đột xuất khiến cho bão táp mà Trì Ánh Tuyết đang cố đè nén cũng dừng luôn giữa chừng.
"Thì kiểu..." Huống Kim Hâm cố gắng tìm ví dụ hợp lí, "Ví dụ như nếu anh nhắm mắt tĩnh tâm suy nghĩ, tâm tư có nối được với Diêm Vương không, gọi điện nhắn tin voice chat hay video call đều được á."
"Đôi lúc... có thể kết nối qua voice chat." Mấy chữ cuối, đến chính Trì Ánh Tuyết cũng chẳng hiểu sao mình lại thốt ra miệng được.
Huống Kim Hâm mừng rỡ mở to mắt, không ngờ lại làm được thật, vội nói: "Vậy anh bảo với anh ta, không được tùy hứng như thế, cứ bẫy đồng đội, bẫy đối thủ, lại còn tự bẫy mình, đần quá đi."
"..." Trì Ánh Tuyết hít vào một hơi thật sâu, lại chầm chậm thở ra, "Tôi thử chuyển lời giúp cậu xem sao."
Huống Kim Hâm đáp lời rất thật lòng: "Phiền anh rồi."
Trì Ánh Tuyết hỏi tiếp như bị ma xui quỷ khiến: "Thế còn tôi, cậu không có gì muốn dạy bảo tôi à?"
Huống Kim Hâm lại không có thật. Người đồng đội mới này giữ thái độ vừa tự tin lại vừa kiên định, coi việc giải trí là đích đến và cũng là hướng đi của mình. Một người biết rõ mình đang làm gì, lại tìm được niềm vui từ trong quá trình đó, thực sự chững chạc hơn nhiều so với cái người ở trên vòng đu quay, hắn có thể không đồng tình với một số quan điểm của người này, nhưng chẳng mặt mũi nào, mà cũng tự nhận luôn là chẳng có tư cách nào để lên lớp "dạy bảo", "khuyên răn" gì cả.
Trong cái nhìn mắt đối mắt đầy yên tĩnh, Trì Ánh Tuyết dần híp mắt lại, chẳng hiểu sao lại cứ thấy không thích sự thực này cho lắm: "Thật sự không có chút gì sao?"
Huống Kim Hâm vô cùng bối rối, không hiểu tại sao hồi nãy mình kêu nguyên nhân rút khỏi đội là nằm ở hắn ta mà cũng không thấy bực dọc gì, giờ này lại tự dưng phật ý rồi.
"Tone màu nhạt," Huống Kim Hâm vắt óc mãi mới tìm ra được một điều để kiến nghị, thật lòng thật dạ mà rằng, "Anh mặc đồ màu nhạt trông đẹp hơn."
Trì Ánh Tuyết đơ ra mất một lúc, mãi sau mới trả lời với một tâm trạng hết sức diệu kì: "Ồ."
Huống Kim Hâm đã quay người về lại chỗ cũ từ lúc nào, Trì Ánh Tuyết cũng chẳng mảy may để ý, không biết thất thần mất bao lâu, đến khi tập trung trở lại thì tầm mắt đã đụng ngay phải khuôn mặt phóng to của Từ Vọng.
Trì Ánh Tuyết giật thót cả mình, cố gắng giữ cho thân người không động đậy, nhưng ánh mắt rõ ràng đã lóe lên một cái.
"Đúng là tôi không được dễ thương như Tiểu Huống thật, nhưng cũng không cần phải tỏ ra khiếp sợ đến vậy chứ," Đầu Từ Vọng nổi sọc đen, dúi khóm hoa phụ sinh vào trong tay hắn ta, "Cầm cho chắc vào, một lát nữa trông cả vào cậu đấy."
"Tôi?" Nhành hoa còn dính chút vỏ cây vẫn đang hơi âm ẩm, chạm vào lòng bàn tay, có cảm giác man mát.
"Chẳng phải cậu muốn tự do phát huy à," Từ Vọng nói, "Đúng lúc, tụi tôi cũng không biết phải dùng hoa này kiểu gì, thôi thì cậu cứ tùy cơ ứng biến đi vậy."
"Đây là đạo cụ chủ chốt nhất đấy." Trì Ánh Tuyết không thích dùng chiến thuật, nhưng thế không có nghĩa là hắn không hiểu tình hình trận chiến.
"Thế mới phải giao cho người có sức chiến đấu mạnh nhất á." Từ Vọng đáp lời như lẽ dĩ nhiên.
Trì Ánh Tuyết nhìn cậu chăm chú, muốn tìm ra chút toan tính mưu đồ nào đó từ gương mặt hoặc trong ánh mắt cậu: "Tiểu Huống bảo tôi không hòa đồng."
Nhưng hắn ta thất bại, vì Từ Vọng đã thẳng thắn gật đầu cái rụp: "Đúng vậy đó."
Trì Ánh Tuyết: "...."
"Nhưng mà không hòa đồng thì cũng có cái lợi của không hòa đồng," Từ Vọng cười đầy xảo quyệt, "Khỏi phải khách sáo với chả thể diện, giao lưu trực tiếp hơn."
Trì Ánh Tuyết nhướn mày như tỏ ý dò hỏi.
Từ Vọng vỗ vai hắn ta, thành khẩn mà rằng: "Ưu thế duy nhất của cậu là cái vẻ ngoài đẹp mã và sức chiến đấu, giữ gìn cái trước cho cẩn thận, phát huy cái sau cho đàng hoàng, được vậy thì dẫu cậu có khiến người ta phiền lòng hơn nữa nữa, cậu cũng vẫn sẽ được coi là báu vật của cả đội."
Trì Ánh Tuyết: "..."
"À phải rồi, những chiến thuật khác thì kệ đi, nhưng có chuyện này cậu muốn hay không muốn thì cũng phải nhớ lấy," Từ Vọng bỗng chốc trang trọng hẳn lên, "Kế hoạch P."
P?
Cõ lẽ vẫn còn để bụng chuyện Huống Kim Hâm bảo "anh muốn chơi đùa", điều đầu tiên mà Trì Ánh Tuyết nghĩ đến là: "P-L-A-Y? Chơi?"
Từ Vọng hơi thất vọng nhẹ về sự ăn ý của đôi bên: "P-A-O, chạy()."
(phiên âm của từ "chạy" trong tiếng Trung là pao.)
Trì Ánh Tuyết: "..."
Khoảng thời gian tiếp sau đó, tiễn vị đội trưởng mới đi khỏi, Trì Ánh Tuyết cũng không làm gì thêm, chỉ quay mặt vào tường mà thả cho tâm hồn treo ngược cành cây.
Trùng hợp thế nào, hắn lại thành ra là người đầu tiên phát hiện ra cái bóng sượt qua góc tường.
"Đến rồi." Hắn ta lập tức nhắc nhở mọi người.
Các bạn trẻ bật ngay dậy, tất cả cùng nâng cao cảnh giới phòng bị.
Cái bóng biến mất ở phòng bếp.
Năm người hộ tống Cornina, cùng tiến vào trong bếp.
Cái kệ để đồ sát vách tường bỗng đỏ rực lên một mảng như than hồng.
Kệ đồ làm bằng gỗ bốc lên mùi cháy, mấy chỗ ngoài rìa đã bắt đầu chuyển sang màu đen.
Từ Vọng quay đầu định ra hiệu bằng ánh mắt với Trì Ánh Tuyết, lại phát hiện ra người nọ đã kịp nâng khóm hoa phụ sinh lên bằng một tay, đối diện thẳng với cái kệ chứa đồ.
Tốc độ phản ứng của Trì Ánh Tuyết còn nhanh hơn so với những gì mà cậu đã dự liệu.
Tiếc là không có gì xảy ra cả.
Trên vách tường đỏ rực như lò nướng chậm rãi hình thành một cái bóng ma, từ tận xa xăm chẳng rõ nơi nao lại vọng về âm thanh rít gào của địa ngục --
"Phù thủy... phải... bị thiêu chết..."
Bóng ma tách ra khỏi bờ tường đến vèo một cái, bay lên trần nhà, rồi lại bổ nhào xuống, xông thẳng vào Cornina đang được năm người dồn vào bảo vệ ở chính giữa!
Hoa phụ sinh vẫn không có phản ứng gì, có thể thấy rõ là tình huống thứ tư, hay còn gọi là kéo dài thời gian kích hoạt, "kế hoạch D" nghiễm nhiên được khởi động.
Không cần chờ cho Ngô Sênh nhắc nhở, Huống Kim Hâm đã nhấn mở ngay -- !
Đúng vào khoảnh khắc khi bóng ma Amy nhào xuống, trên đỉnh đầu năm người bỗng dưng hiện ra một bóng ma mặt xanh nanh vàng, xông thẳng lên chỗ Amy!
Một bên đỏ rực, một đằng xanh đen, hai linh hồn hung tợn quấn rịt lấy nhau trong phút chốc, mở ra trận đấu đông tây, ma đấu với quỷ.
Theo dòng trận chiến, bóng ma của Amy càng lúc lại càng cháy dữ hơn, nhiệt độ trong bếp cũng tăng lên nhanh chóng, khí nóng hun người!
Trì Ánh Tuyết nâng khóm hoa phụ sinh như người mẫu tạo dáng, cũng chẳng biết đến chừng nào mới có động tĩnh mới, vốn dĩ đã thấy chán chết đi được, giờ thì còn chẳng thể tiếp tục "tâm tịnh người sẽ mát" được nữa.
Bốn bề bỗng nhiên nổi lên luồng hơi mát.
Trì Ánh Tuyết sững sờ, nghe thấy trong tai vang lên lời thông báo --
[Cú: Có người sử dụng với cậu nha~~]
Vách tường bị đốt cho đỏ rực dần đọng lại một lớp sương mỏng, sương mau chóng tan chảy trong hơi lửa, rồi một lớp sương mới lại tụ nên.
Trì Ánh Tuyết nhìn về phía các đồng đội mới.
Huống Kim Hâm đang nhìn chằm chằm lên khoảng không, dồn hết tinh thần tập trung vào việc điều khiển quỷ mặt xanh.
Từ Vọng chăm chú quan sát vách tường, trên trán đã có giọt mồ hôi to bằng hạt đậu đang từ từ lăn xuống.
Kỉ băng hà có thể trì hoãn quá trình nóng lên trong phòng bếp, song không cách nào khiến cho nhiệt độ giảm xuống được.
Hung thần ác sát thì lại càng mau rơi vào thế bại trận hơn với cái tốc độ có thể trông thấy bằng mắt thường.
Uy lực của công cụ đã suy yếu một cách rõ rệt bên trong tuyến nhiệm vụ.
Trì Ánh Tuyết nhìn vào khóm hoa trên tay, trực giác mách bảo hắn ta rằng mấu chốt vẫn là nằm ở đây, nhưng phải làm thế nào? Có trời mới biết.
Cánh hoa đã héo rũ đi trong môi trường nhiệt độ cao.
Trì Ánh Tuyết thở dài, giải thoát cho cánh tay mỏi nhừ của mình, đổi sang cầm hoa bằng tay còn lại, vẫn cứ nâng lên một cách tao nhã, đợi chờ tiếng gọi của tuyến nhiệm vụ.
"Phương án dự bị H!" Ngô Sênh hô to, kéo tâm hồn đang thơ thẩn mãi đâu của Trì Ánh Tuyết về với thực tại.
Chỉ thấy con quỷ mặt xanh nanh vàng biến mất tiêu, lửa trên bóng ma lại càng cháy hừng hực, trên vách tường cũng bắt đầu bùng lửa, kỉ băng hà đã đột nhiên kết thúc.
[Cú: Có người sử dụng với cậu nha ~~]
[Cú: Có người sử dụng với cậu nha ~~]
Tiếng nhắc nhở đầu tiên là để gửi tới ác linh.
Tiếng thứ hai, ấy mới là lời nhắc dành cho năm người bạn.
Trì Ánh Tuyết không nghe thấy tiếng nhắc đầu tiên, nhưng hắn cảm nhận được gió bão chợt nổi lên cuồn cuộn, người cũng suýt thì bị cuốn bay lên khỏi mặt đất, may mà chỉ trong tích tắc, gió đã ngừng lại quanh người năm bạn trẻ.
Cuồng phong thực sự là để dành tặng ác linh.
Cơn gió ấy như tấm bình phong, đến nỗi ác linh mãi cũng chẳng lại gần bọn họ được.
Trì Ánh Tuyết đứng ngay cạnh Tiền Ngải, trông thấy gã lại nhấn mở thêm một công cụ !
Một quyển kinh thánh được bọc trong vầng hào quang bỗng chốc hiện ra ngay giữa không trung, lướt thẳng tới trước mặt linh hồn dữ tợn nọ, hồn kia đang bị vây lại bởi gió bão, không thể thoát thân, chẳng khác nào bị buộc phải lắng nghe!
Giây tiếp theo, giọng đọc kinh thánh trầm trầm đã vọng ra khắp cả căn bếp.
Giữa tiếng đọc kinh Tin Lành, ác linh kêu gào thảm thiết, cơ thể như ngọn đuốc hình người cũng vặn vẹo biến hình!
Quỷ đánh ma, băng dập lửa, Tin Lành thanh lọc hồn quỷ dữ... Trì Ánh Tuyết không thích chiến đấu theo từng bước một thế này, nhưng khách quan mà nói thì kế hoạch nhằm vào đối tượng cụ thể của Ngô Sênh giúp cho hiệu quả của công cụ và sức chiến đấu của cả bốn người đều được nâng cao rõ rệt.
Trì Ánh Tuyết đã từng đứng trong những đội ngũ chiến đấu kiểu tự do phát huy, phần lớn đều là những người thực lực không đồng đều mà còn tưởng thế là hay, lắm lúc, hắn ta còn muốn tiễn bọn họ về nhà luôn giùm NPC.
Ánh sáng của kinh thánh chẳng biết đã dần yếu đi từ bao giờ.
Trì Ánh Tuyết ngẩng đầu, giữa ánh lửa nhức mắt, hắn ta khẽ nhướng mày.
Không ổn rồi.
Công cụ có thể gây thương tổn đến ác linh, nhưng mà còn hạn chế quá, cho dù có giằng co bao lâu thì đến cùng vẫn cứ là ác linh chiếm thế thượng phong.
Kế hoạch D là câu giờ, câu giờ nữa, câu giờ mãi, cho đến khi nào đạo cụ chủ chốt phát huy tác dụng mới thôi.
Cho nên chính việc giằng co mới là mục đích của trận đánh này.
Thế nhưng đạo cụ chừng nào mới chịu phát huy tác dụng?
Bốn người đang chiến đấu không ai thúc giục hắn một lời, thậm chí còn không cả nhìn hắn bằng ánh mắt sốt ruột, nhưng tự Trì Ánh Tuyết thì đã vội lắm rồi.
Hắn thấy hơi hối hận vì đã nhận cái nhiệm vụ này.
Không cầm hoa thì hắn muốn làm gì cũng được, giờ thì hay rồi, bị giữ chết dí ở ngay đây.
"Tiểu Huống --" Tiền Ngải bỗng hét ầm lên.
Trì Ánh Tuyết bị ai đấy đụng phải, hắn ta loạng choạng lùi lại một bước, lúc nhìn kĩ lại được thì đã thấy đội hình tan tác, Huống Kim Hâm bị ác linh xô ngã, cậu nhóc đang bảo vệ Cornina nằm dưới thân mình, ác linh đã bắt đầu nổi lửa thiêu đốt tấm lưng của bạn nhỏ!
Chẳng rõ Tiền Ngải dùng đến công cụ tấn công gì mà đã thấy cầm một cây gậy phép trong tay, vung thẳng về phía ác linh!
Ác linh rời ra trong tích tắc, gậy phép ầm ĩ sượt cái vèo qua lưng Huống Kim Hâm, chỉ khua được toàn không khí!
Nhưng ít ra thì cũng đã giải cứu được cho Huống Kim Hâm khỏi kiếp bị lửa thiêu.
Bốn người đã chẳng còn đội hình đội ngũ gì nữa rồi, họ chỉ cứ đọ sức với ác linh bằng mức phát huy tối đa của các công cụ mà mình có!
Trì Ánh Tuyết là người rảnh rang nhất hiện giờ.
Hắn ta không biết liệu có phải vì mình đang cầm hoa phụ sinh hay không, nhưng ác linh thực sự chẳng hề mò đến chỗ hắn ta lấy một lần.
Khoan đã? Nếu thứ mà ác linh e sợ chính là hoa phụ sinh, vậy sao không đưa hoa cho Cornina, để nó tự bảo vệ chính chủ luôn?
Trì Ánh Tuyết liếc mắt nhìn qua Từ Vọng đang chiến đấu rất hăng say, không thể tin được là đối phương lại phạm một lỗi sai cơ bản đến vậy.
Hắn ta bước hai bước lại phía góc tường, nơi thiếu nữ đang co rúm mình lại, run như cầy sấy.
Trì Ánh Tuyết giơ khóm hoa màu xanh nhạt ra trước mặt cô gái, giọng điệu như đang ra lệnh: "Cầm lấy."
Vẻ mặt sẵn đang hoảng sợ của Cornina nay lại càng thêm phần kinh hãi, cô lắc đầu như trống bỏi: "Đừng mà -- Mang nó đi ngay đi --"
Trì Ánh Tuyết bị cách phản ứng này làm cho ngớ cả người.
Từ Vọng bấy giờ mới trông thấy đồng đội mới đang làm gì, trên đầu cậu đầy sọc đen: "Đưa được thì đã đưa lâu rồi, cô ấy sợ tất cả những gì liên quan đến ma thuật!"
Một khóm hoa lỡ phải lòng người, vậy mà cũng được coi là thứ có liên quan đến ma thuật ư?
Trì Ánh Tuyết cũng không biết.
Hắn ta chỉ biết rằng, kể từ sau khi cuộc chiến bắt đầu, đây là đôi lời trao đổi đầu tiên mà hắn ta nhận được từ đồng đội.
[Chẳng phải cậu muốn tự do phát huy à, đúng lúc, tụi tôi cũng không biết phải dùng hoa này kiểu gì, thôi thì cậu cứ tùy cơ ứng biến đi vậy...]
[Thế mới phải giao cho người có sức chiến đấu mạnh nhất...]
Nói thì nghe hay lắm.
Kết quả thì sao đây, giờ hoa phụ sinh chẳng thấy ừ hử gì, thành ra đến cả mình cũng biến thành phụ kiện trang trí chung với nó luôn rồi.
Trì Ánh Tuyết cười lạnh trong lòng, nhưng cứ nhìn thấy bốn người trước mắt đánh thua liên tằng, thêm cả khóm hoa phụ sinh vẫn im ru bà rù trong lòng bàn tay mình, hắn ta lại nôn nóng không thôi.
Đánh trận kiểu chán òm thôi thì hắn ta cũng đành nhịn, nhưng cứ chờ mãi như thế thì bốn người họ phải về nhà mất thôi!
Con ngươi phản chiếu ánh lửa bập bùng dần dần
tối sầm lại, đen đặc như màn đêm.
Trì Ánh Tuyết chậm rãi quay người, chắn ngay trước mặt Cornina, gọi rất khẽ: "Này, Amy."
Giữa tiếng rít gào gầm rú, tiếng gọi này cực nhỏ.
Thế nhưng dường như ác linh đang dí theo Tiền Ngải lại đã nghe lọt, thân hình nó hơi khựng lại một chút.
[Cú: Có người sử dụng với bạn nha~~]
Trì Ánh Tuyết lẳng lặng chờ nghe thấy công cụ phòng thủ của mình có hiệu lực, nín thở tập trung tinh thần, khói sương trắng xóa từ từ cuộn lên dưới chân hắn.
Đột nhiên, hắn ta chẳng báo trước một lời đã vọt thẳng lên không trung, như mũi tên rời dây cung, lao thẳng về phía ác linh!
Bản năng của ác linh khiến ả đánh hơi được mối nguy, tính bỏ trốn, vậy nhưng tốc độ bất chợt chậm hẳn lại, khắp quanh người đều mờ mờ ảo ảo như có sợi tơ đang quấn siết lấy mình!
Trì Ánh Tuyết chẳng hay sợi tơ nọ là công cụ của đồng chí nào, nhưng nói tóm lại là hắn rất lấy làm hài lòng!
Lúc này, Trí Ánh Tuyết đã đến ngay trước mặt ác linh, hắn ta không buồn do dự, vẩy toẹt cả khóm hoa phụ sinh mình nâng niu trong lòng bàn tay suốt từ bấy tới giờ vào mặt của ác linh!
Đấy là nếu chỗ có hai cái lỗ tròn đó cũng được coi là mặt!
Bốn người bạn dưới đất nín thở.
Khoảnh khắc ác linh bị tập kích bởi hoa phụ sinh, nó bỗng chốc hóa thành thực thể, là Amy chết cháy!
Cánh tay cháy sun lại đen thui của thứ hồn quỷ dữ văng vào tường "bịch --" một cái dưới đòn đánh của Trì Ánh Tuyết.
Tơ vàng quấn chặt quanh người hơi tỏa sáng, kiềm chế sự phản kháng của ả!
Trì Ánh Tuyết thu tay lại, khóm hoa phụ sinh mềm oặt rơi xuống đất, cả nụ lẫn cánh hoa đều đã dập nát hết lượt.
Các bạn trẻ sửng sốt, cả Trì Ánh Tuyết cũng vậy, có điều hắn ta phản ứng rất nhanh nhẹn, nhấn vào cánh tay, ngay giây sau đã thấy có cầm một cây thánh giá đang lóe lên tia sáng buốt lạnh!
Chưa chờ cho bốn người bên dưới kịp hoàn hồn, phần đầu nhọn hoắt như mũi dao của cây thánh giá đã bị Trì Ánh Tuyết găm thẳng vào ngực cái xác cháy!
Amy ra sức vẫy vùng, nhưng cổ tay đang nắm lấy cây thánh giá của Trì Ánh Tuyết vẫn không hề nhúc nhích, như thể đang ghim cả người ả ta lên tường!
Đã chẳng ai còn để ý đến hoa phụ sinh dưới đất nữa.
Thế nhưng vào chính lúc này, nó lại phát ra luồng sáng mỏng manh màu xanh nhạt, rồi thong dong bay lên cao, trở về với dáng vẻ khi trước, nụ hoa chớm nở tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, còn những nụ e ấp chưa nở, bấy giờ lại bỗng thấy he hé!
Amy thôi không giãy giụa, hai hốc mắt trông thẳng về phía nhành hoa phụ sinh giữa không trưng, giữa tiếng rít gào đến rát cổ bỏng họng còn ẩn chứa nỗi phẫn hận và lời nguyền rủa rất không cam lòng --
"Mày bảo vệ được nó nhất thời... Không bảo vệ được nó cả đời đời kiếp kiếp... Lần sau, tao sẽ tìm ra nó trước..."
Ác linh dần dần biến mất trong luồng sáng màu xanh nhạt đang ngày càng rực rỡ, ả vẫn chưa bị diệt hẳn, chỉ tạm thời lui về ở ẩn, chờ đến một ngày nào đó sẽ quay trở lại và lợi hại hơn xưa.
Trì Ánh Tuyết phát hiện ra, cơ thể mình đang dần trở nên trong suốt.
Hắn ta cúi đầu theo bản năng, bốn người đồng đội mới ở phía dưới cũng y chang, cả người cứ trong suốt dần đều.
Đây là rời khỏi tranh sơn dầu ư?
Trì Ánh Tuyết cũng không dám chắc, chỉ biết là bốn người dưới đất cũng ngửa cổ nhìn mình, trong mắt mang theo đủ các kiểu "xúc cảm chân thật", khiến hắn ta thấy chẳng quen chút nào.
Tiền Ngải, phong cách mâu thuẫn dữ dội -- Tôi công nhận thực lực của cậu, nhưng tôi vẫn gai mắt với cậu.
Huống Kim Hâm, phong cách khẳng định rất nhiệt tình -- Anh còn lợi hại hơn những gì tôi tưởng nữa.
Ngô Sênh, phong cách niềm vui đến thật bất ngờ -- Bạn học này, tôi cảm thấy cậu có thể đi theo con đường trí tuệ.
Từ Vọng, phong cách yên lòng bền vững -- Tôi quả nhiên không tin nhầm người.
Ấy là một đội mà tình cảm quá đỗi dạt dào, vô cùng, dạt dào.
Giữa lúc nhìn nhau không nói, đội trưởng Từ lật úp tay lại, lặng lẽ thoát ra khỏi hộp bút, tựa như chưa từng dùng đến công cụ phòng thủ nào mang tên "Sợi tơ vàng chính trực", vùi sâu chôn chặt hết công danh.
...
Hai tiếng trước, trên đường trở về căn nhà nhỏ của Cornina.
Ngô Sênh: "Cậu định đưa hoa phụ sinh cho Trì Ánh Tuyết?"
Từ Vọng: "Dù gì cũng đâu biết cách dùng."
Ngô Sênh: "Nó mà tự kích hoạt được thì tốt, nhưng nhỡ cần người sử dụng phải tự nghĩ cách thì sao?"
Từ Vọng: "Tốt nhất là như vậy."
Ngô Sênh: "Cậu tin vào hắn ta đến thế cơ à?"
Từ Vọng: "Chả tin tẹo nào."
Ngô Sênh: "..."
Từ Vọng: "Hắn ta còn đơn độc hơn cả Trì Ánh Tuyết ở vòng đu quay nọ, kiểu người như thế, khó mà thực lòng coi ai là đồng đội."
Ngô Sênh: "Thế mà cậu còn đồng ý thêm hắn ta vào?"
Từ Vọng: "Tôi tiếc là tiếc cái sức chiến đấu... với cái mặt."
Ngô Sênh: "Hai chữ cuối cùng mà cậu nói rõ là nhỏ ấy, cậu lặp lại lần nữa coi."
Từ Vọng: "Vậy nên tôi vẫn muốn thử xem sao, thử xem có thể khơi dậy được tình chiến hữu ở hắn ta hay không."
Ngô Sênh: "..."
Từ Vọng: "Dù sao cũng phải có người chủ động trao đi sự tín nhiệm trước, lúc thêm Tề Thiểm vào nhóm, nếu tôi cũng làm như vậy, cậu ta chưa chắc đã rời đi."
Ngô Sênh: "Không đời nào, cậu ta si mê Lý Tử Cận á."
Từ Vọng: "..."
"Nếu lần này thất bại," Từ Vọng nhìn về phía quân sư nhà mình, ánh mắt bỗng chốc trở nên tội nghiệp như cún, "Các cậu không được trách tôi đâu đấy."
Ngô Sênh: "..."
"Các cậu" ở đâu ra, ở đây chỉ có mỗi mình anh bị chơi chiêu bài tình cảm thôi đấy nhá!
Không nhìn tiếp được gương mặt nọ cứ đáng thương như vậy mãi, Ngô Sênh bèn dẫn dắt đội trưởng nhà mình, hướng về một tương lai tươi đẹp: "Thế nếu thành công thì sao?"
"Thành công ấy à..." Từ Vọng ngẩng đầu nhìn trời sao, đột nhiên thấy hơi không dám tưởng tượng.
Nếu như Trì Ánh Tuyết với giá trị vũ lực đủ để cắn chết toàn đội Lý Tử Cận, lại thật sự coi đồng đội là người mình từ tận đáy lòng, có lẽ, thế thì vô địch thật ấy chứ.
Sức chiến đấu được chèo chống bởi niềm tin mà.
Có ham chơi hơn nữa, cũng chẳng lại được với một chút xíu tâm tư muốn cùng kề vai sát cánh tiến về phía trước với đồng đội.