Chương : Làm lại
Phòng tiệc trong khách sạn lâu đài cổ ở ải / có lẽ là nơi căng thẳng nhất trong sáu ải đầu tiên. Từ / đến / đều là vừa vào đến nơi đã bắt đầu vượt ải, mặc dù phải đối mặt với NPC, còn phải đề phòng đối thủ đánh lén, nhưng cứ dũng cảm tiến lên phía trước là được rồi, chỉ có ở / là các đội bắt buộc phải tự mình "quyết định".
Những đội năm người bị đẩy lùi về từ các ải đằng sau / chỉ cần vào đến đây là chắc chắn đã phải cắt giảm nhân số rồi, chuẩn bị tìm người mới, còn những đội bốn người đến từ các ải đằng trước / thì bắt buộc phải thêm người ghép đội ở đây.
Mà tất cả những điều này, đều sẽ được tính vào thời gian vượt ải.
Hoàn tất đội hình càng lâu thì sẽ bắt đầu chính thức vượt ải càng muộn, cũng sẽ càng bất lợi.
Bởi vậy dù rằng ải này đã tạo ra một căn phòng tiệc xa hoa lộng lẫy, đèn đuốc huy hoàng, sâm panh rượu quý uống không cạn, cao lương mĩ vị mãi không hết, nhưng cũng chẳng ai có tâm trạng lưu luyến những thứ này.
Trì Ánh Tuyết là một ngoại lệ.
Hắn thích bánh ngọt ở đây nhất. Vị bơ, vị sô cô la, vị xoài, vị chanh... trừ vị phúc bồn tử ra, còn lại hắn đều thích hết.
Phúc bồn tử chua ngọt, nhưng thực ra chua hết cả phần ngọt, hắn từng bị lừa một lần, từ đó không bao giờ động đến lần thứ hai nữa.
Lúc này hắn đang ngồi trong một góc yên ắng, vừa thưởng thức xong bữa tiệc trà nửa đêm của mình.
Trên bàn ăn trước mặt hắn có đến bảy tám cái đĩa nhỏ, hơn một nửa đều đã trống trơn cả rồi, chỉ còn lại hai chiếc đang đựng bánh ngọt, một cái màu hồng, một cái màu trắng, toát ra hương vị ngọt ngào vô cùng hấp dẫn.
Hắn thực sự không thể nuốt thêm được nữa, vì vậy trông thấy hai chiếc bánh còn lại này, cảm thấy hết sức đau lòng.
Nhìn quanh cả hội trường, ngoài NPC ra thì "các đồng nghiệp" khác đều đang sốt ruột, đã : rồi, nếu đã tới đây thì tất nhiên là đều muốn tiếp tục tiến lên, vậy thì bất kể là các nhóm còn chưa tìm đủ người, hay những kẻ vẫn còn đang lẻ bóng, đều chẳng thể nào bình tĩnh nhìn thời gian trôi đi như vậy được.
Trì Ánh Tuyết dựa vào sức lực của một mình hắn, nâng cao "mức độ thong thả trung bình" của các đồng nghiệp.
Người khác vào đây là để lập nhóm vượt ải, hắn vào đây, dường như chỉ là để ăn buffet bánh ngọt
Thỏa mãn thở dài một hơi, Trì Ánh Tuyết chẳng còn việc gì để làm, giữa lúc rảnh rỗi, hắn lấy điện thoại ra chơi game một lúc, mãi rồi cũng thấy chán, ma xui quỷ khiến thế nào lại mở WeChat ra.
WeChat của hắn vốn dĩ chỉ có một người bạn, Trì Trác Lâm, cách đây không lâu vừa thêm bốn người nữa, cùng với một nhóm chat tên là "Những chàng trai xui xẻo".
Trông thấy cái tên này, hắn bất giác nhíu mày -- mỗi lần mở WeChat ra, hắn đều phải chân thành bày tỏ sự chán ghét một lát -- nhíu xong rồi mới tâm không cam tình không nguyện mà ấn vào đó.
Trong Cú tất nhiên là không thể kết nối mạng, nhưng xem lịch sử trò chuyện thì vẫn được.
[Ngày tháng ]
Vượng Vượng: Chào mừng người mới gia nhập vào nhóm! vỗ tay vỗ tay!
Fanboy Của Trà Thánh Lục Vũ: vỗ tay vỗ tay!
Anh Sênh: Hoan nghênh.
Yêu Tiền: [Internet kết nối, trân trọng mối duyên này.gif]
Trì Ánh Tuyết Cực Kì Xinh Đẹp: ...
Yêu Tiền: Tôi bảo này đội trưởng, cậu đặt cho người ta cái biệt danh thế này cũng hơi bị đơn giản sơ sài rồi đấy, có tâm một tí không được à!
Vượng Vượng: Đấy là vốn dĩ là tên WeChat của người ta mà!!!
Trì Ánh Tuyết Cực Kì Xinh Đẹp: Tên của tôi có vấn đề gì à?
Yêu Tiền: ... Không, hết sức chân thực, khách quan chính xác, tặng cậu một like [Like.gif]
Fanboy Của Trà Thánh Lục Vũ: Anh Tiền, anh có nhiều GIF quá vậy.
Yêu Tiền: Thân là streamer, anh lúc nào cũng phải đi đầu trong các phong trào trên mạng.
Sênh Sênh: [Like.gif]
Yêu Tiền: Lớp trưởng, sao tự dưng cậu lại sửa tên [Dự cảm không lành.gif]
Sênh Sênh: Tự dưng nổi hứng thôi.
Yêu Tiền: Chắc không phải là vì cậu cảm thấy tên WeChat của Tiểu Huống và Tiểu Tuyết trông còn giống tài khoản đôi hơn cả cậu và đội trưởng nên cậu không cam tâm đấy chứ! Hahahaha()
(dịch ra thì nghe có vẻ không liên quan nhưng nguyên văn tên WeChat của Tiểu Huống là 茶圣陆羽的小迷弟, của Tiểu Tuyết là 特别好看的池映雪, số chữ giống nhau, đều là kết cấu XXXX的XXX, nên trông có vẻ giống bọn có bồ đặt tên nick cùng cú pháp cho có đôi có cặp í các bạn.)
Yêu Tiền: ??
Yêu Tiền: Lớp trưởng?
Yêu Tiền: Tôi đùa thôi [Lau mồ hôi] Cậu mà còn không trả lời là tôi sang phòng kế bên gõ cửa đấy [Khóc]
Vượng Vượng: Cậu ấy đang bận làm phương án chiến thuật mới rồi.
Yêu Tiền: Phù, may quá, may quá, tôi đã bảo mà, quân sư không thể nào chấp nhặt với tôi được.
Vượng Vượng: Chủ lực phương án mới: Tiền Ngải. Trợ giúp: Tiền Ngải. Phối hợp: Tiền Ngải. Bọc hậu: Tiền Ngải.
Yêu Tiền: ...
[Ngày tháng ]
...
[Ngày tháng ]
...
[Ngày tháng ]
Vượng Vượng: @Trì Ánh Tuyết Cực Kì Xinh Đẹp Bọn tôi chỉ còn một cái cuối cùng ở / thôi, cậu đến đâu rồi?
Trì Ánh Tuyết Cực Kì Xinh Đẹp: /
Fanboy Của Trà Thánh Lục Vũ: Nhanh thế!
Yêu Tiền: Bạn học Tiểu Huống, em có thể đừng nịnh hót một cách lồ lộ như thế được không, cậu ta chỉ cần thu thập có cái, chúng ta phải tìm cái đây này [Gõ bảng đen.gif]
Trì Ánh Tuyết Cực Kì Xinh Đẹp: Ba ngày trước tôi đã đến đây rồi.
Yêu Tiền: [Tôi trẻ người non dạ không hiểu chuyện, cậu đừng chấp nhặt với tôi.gif]
Fanboy Của Trà Thánh Lục Vũ: [Che miệng cười]
Vượng Vượng: Tiểu Tuyết, ngoan ngoãn chờ chúng tôi nha.
Sênh Sênh: Đừng có mà thả thính lung tung.
Trì Ánh Tuyết Cực Kì Xinh Đẹp: ...
Yêu Tiền: Hình như Tiểu Tuyết bị dọa chạy mất tiêu rồi.
Fanboy Của Trà Thánh Lục Vũ: Không đâu, anh ấy chỉ đơn thuần là gõ chữ hơi chậm thôi.
Trì Ánh Tuyết Cực Kì Xinh Đẹp: Tôi hot lắm đấy, tốt nhất là các cậu nên nhanh lên.
Yêu Tiền: A, đúng là chậm thật.
Fanboy Của Trà Thánh Lục Vũ: [Cười đỏ mặt]
Trì Ánh Tuyết Cực Kì Xinh Đẹp: ...
Sênh Sênh: @Trì Ánh Tuyết Cực Kì Xinh Đẹp Ngày mai.
Vượng Vượng: Chúng tôi nhất định sẽ đến.
"Ding --"
Tiếng thông báo đột nhiên vang lên cắt ngang công cuộc hồi tưởng của Trì Ánh Tuyết, giơ tay lên xem, là lời mời gia nhập vào đội.
Trì Ánh Tuyết vừa định ấn nút từ chối thì bỗng thấy ánh sáng trước mặt tối đi một chút, bèn ngẩng đầu lên, một đồng nghiệp trước đây từng cùng đội đang đứng trước mặt hắn.
"Cách đây không lâu trông thấy cậu đã leo lên bảng tổng thành tích rồi." Đồng nghiệp vừa mở miệng đã bỏ qua bước hàn huyên, trực tiếp lấy lòng, "Lợi hại phết nhỉ."
Trì Ánh Tuyết không nói gì, chỉ im lặng nhìn gã, chờ nội dung chính.
Gã đàn ông không nhận được lời hồi đáp, ngượng ngùng sờ mũi, nhưng rất nhanh đã lại nở nụ cười thân thiết: "Lời mời gia nhập là do tôi gửi đấy, tôi đã quan sát cậu hai hôm rồi, mãi mà vẫn không có nhóm, đúng không?"
Thấy vẻ mặt của Trì Ánh Tuyết vẫn chẳng có chút thay đổi, gã ta đành phải đi thẳng vào vấn đề chính: "Tìm người lạ chẳng bằng tìm người quen, trước đây chúng ta từng cùng nhóm, đôi bên cũng hiểu biết sơ qua, tôi biết là cậu không ổn định, nhưng tôi cũng biết là cậu đủ lợi hại. Chúng ta có thể bắt tay cùng nhau vượt qua ải này trước, chỉ cần cậu không chiến đấu một cách tiêu cực, không làm liên lụy đồng đội, còn lại chúng tôi đều có thể bao dung, nếu cậu có biểu hiện tốt bất ngờ, chúng tôi còn có thể suy nghĩ đến việc hợp tác dài kỳ với cậu..."
"Muộn rồi." Trì Ánh Tuyết lạnh nhạt cắt ngang lời gã.
Gã đàn ông đang thao thao bất tuyệt bỗng nhiên ngưng bặt: "Hả?"
Trì Ánh Tuyết đút điện thoại vào túi, liếc gã: "Tôi có nhóm rồi."
Gã ta nhìn quanh quất, rõ ràng là không tin: "Đâu cơ?"
"Cái này thì anh không cần biết." Trì Ánh Tuyết nhún vai, "Anh chỉ cần biết một điều là," Lông máy hắn khẽ nhướng lên, lần đầu tiên trong đôi mắt sáng lên vẻ kiêu ngạo vô cùng tự tin, "Tôi, rất hot đấy."
...
Nửa tiếng trước, : theo thời gian Bắc Kinh, gần một công trường nào đó tại huyện Tương Thành, thành phố Hứa Xương thuộc tỉnh Hà Nam.
Công trường ban đêm tối om như mực, được quây lại bởi những tấm kim loại màu xanh, rất yên tĩnh. Tấm kim loại nằm sát bên lề đường dành cho người đi bộ, trên đó có bốn bóng người "rón ra rón rén".
Cơn gió cuối tháng Một sắc như dao, quét qua khiến gò má người ta thấy đau.
Bốn người bạn hoặc là dựng cao cổ áo, hoặc là rụt cổ vào trong, thế nhưng vẫn nhất quyết đứng im hứng gió.
Nếu lại gần hơn một chút, còn có thể nghe thấy cuộc hội thoại của bọn họ --
Từ Vọng: "Anh Sênh của các cậu đã trót khoác lác với Tiểu Tuyết rồi, tối nay nhất định phải lấy được huy chương + vượt ải, cố gắng lên, đừng để anh Sênh cậu tự vả."
Ngô Sênh: "..."
Tiền Ngải: "Quân sư, cậu ta đối xử với cậu như vậy, rốt cuộc cậu thích cái gì ở cậu ta cơ chứ, tôi thật sự không thể hiểu nổi."
Ngô Sênh: "Những lúc cậu ấy đối tốt với tôi, cậu không thấy thôi."
Huống Kim Hâm: "Ví dụ?"
Ngô Sênh: "Ví dụ ban nãy ở khách sạn ưm --"
Tiền Ngải: "Ê tôi đang nghe đến đoạn cao trào mà, cậu đừng bịt miệng cậu ấy chứ --"
"Cúc cu --"
Trong làn gió đêm lạnh lẽo, tiếng cú kêu vang lên đúng giờ.
Nắp cống bên chân biến thành vòng xoáy màu tím, bốn người bạn ngưng cười đùa, nhìn nhau một cái rồi trịnh trọng nhảy vào đó.
Hai mươi ngày trước, bọn họ bị cát lún nhấn chìm ở /, vì vậy phải quay về /, nhóm năm người bắt buộc phải giảm xuống bốn người. Cả nhóm nghiên cứu một hồi, vừa hay có thể nhân cơ hội này thu thập huy chương của các ải -, vậy nên Từ Vọng, Ngô Sênh, Tiền Ngải, Huống Kim Hâm còn thiếu bốn tấm huy chương , , , và Trì Ánh Tuyết chỉ thiếu hai tấm huy chương , mới đặt ra lời hẹn một tháng, sau đó chia ra hành động, bước lên con đường chinh chiến của bản thân.
Đến nay vẫn chưa đầy một tháng, bọn Từ Vọng đã thu thập đủ huy chương - rồi, chỉ có điều Trì Ánh Tuyết còn nhanh hơn họ, đã đến / chờ sẵn rồi.
Đây là lần thứ hai bọn họ đến /, gián điệp nhà ma, dùng thân phận ma quỷ đột nhập vào một căn nhà cổ, hoàn thành nhiệm vụ với tiền đề là không được để các loại yêu quái, ác quỷ, ác linh khác phát hiện ra thân phận con người. Mỗi lần vượt ải, nội dung nhiệm vụ đều có khả năng bị thay đổi.
Lần trước bị đẩy lùi về từ /, mặc dù ngay từ đầu đã không có ý định nộp bài để tiện cho việc tiếp tục lùi về /, thế nhưng bọn họ vẫn cố gắng hết sức mày mò tìm hiểu nội dung của ải này.
Bởi vậy lần này đến đây, cả bọn đã cả sự chuẩn bị trước rồi.
Kết thúc một trận trời đất xoay vần, tầm nhìn rõ ràng trở lại, bốn người bạn có mặt tại một nơi đồi núi hoang vu, trước mặt là một căn nhà cổ hoang phế. Căn nhà rất lớn, nhưng lại hết sức tàn tạ, cánh cửa ngả nghiêng như sắp đổ, bức hoành nằm trên mặt đất đã gãy làm đôi. Bức tường ở hai bên đều đã sụp đổ hơn nửa, cỏ dại trong tường và ngoài tường hòa vào làm một cụm, chẳng tài nào phân biệt nổi nữa.
Từng trận gió lạnh thổi qua khiến người ta không kìm được mà nổi đầy da gà da vịt.
Chốn hoang vu ngoài xa dường như có đốm lửa ma trơi, ngay sát bên tai dường như vang lên tiếng quỷ thì thầm...
"Đại ca, sao em thấy mấy tên kia quen mắt thế nhỉ?"
Ồ, gần gũi như thế, hình như không phải quỷ.
Bốn người bạn quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh thì trông thấy cách đó vài mét có bốn bóng người đen sì. Nhờ vào ánh trăng phán đoán hết nửa ngày, nhóm bạn mới kinh ngạc trừng mắt thật to
Từ Vọng, Ngô Sênh, Huống Kim Hâm, Tiền Ngải: "Bạn rằn ri?!"
Tráng sĩ rằn ri + đồng đội : "..."
Muốn đặt biệt danh cho người ta thì có phải nên thông báo trước một tiếng không hả!!!
Vì trong thế giới thực thời tiết rét lạnh, đội ngụy trang cũng mặc thêm áo khoác lông vũ, tất nhiên, vẫn là hoa văn rằn ri, đứng giữa đám cỏ dại hoang sơ u ám này, màu sắc bảo vệ được phát huy tới mức tối đa.
"Kể từ lần trước chúng ta chạm mặt, cũng sắp được một tháng rồi nhỉ?" Đội trưởng đội ngụy trang khoanh tay nhướng mày, "Các cậu mới qua được một ải thôi á? Tốc độ thế này là không được đâu."
Đôi bên đọ sức ở /, lần đó đội ngụy trang thua, hẳn là phải lùi về /, Từ Vọng bấm tay tính thử: "Mấy người cũng chỉ mới qua được bốn ải thôi mà."
Đội trưởng đội ngụy trang: "... Bốn ải mà còn ít? Tám ải là có thể lên bảng tổng thành tích rồi!"
Từ Vọng vừa định mở miệng, đột nhiên có người vỗ vai cậu.
"Khiêm tốn." Ngô Sênh ghé sát đến bên tai cậu, khuyên bảo.
Hơi thở của anh khiến tai Từ Vọng nóng lên, lời khoe khoang lại bị nuốt xuống vô điều kiện -- kể từ khi xuất hiện trên bảng một lần, cậu đã bắt đầu có chút lơ là, may sao lúc nào cũng được quân sư nhắc nhở.
Cậu cũng từng hỏi Ngô Sênh, làm thế nào mà cậu giữ được tâm thế bình tĩnh như vậy?
Đáp án mà đối phương đưa ra là, thành tích lúc nào cũng tốt nên quen rồi.
Lúc đó cậu đã kiềm chế được mà không đạp anh một cú. Ừm, đúng là tình yêu đích thực.
Không thèm để mắt đến đội ngụy trang nữa, Từ Vọng xoay người nghiêm túc nhìn các đồng đội nhà mình: "Chuẩn bị tạo hình, thời khắc thử thách diễn xuất đã đến rồi."
Đóng giả thành quỷ, diễn xuất là phần mềm, tạo hình là phần cứng, phần cứng đạt chuẩn là độ chân thực của thân phận đã được một nửa rồi.
Tiền Ngải và Huống Kim Hâm đồng thời gật đầu, sau đó lập tức giơ tay, chuẩn bị chọn công cụ, bổ sung một chút cho thân phận "ma quỷ" của mình.
Thế nhưng Ngô Sênh lại không động đậy, mà xuyên qua bả vai Từ Vọng, nhìn đội ngụy trang sau lưng cậu, thấp giọng bảo: "Bọn họ cũng không phải lần đầu tiên đến đây."
Từ Vọng quay đầu, chỉ thấy đội ngụy trang đã bắt đầu "tạo hình" rồi, một người đạp mây, một người biến mất tiêu luôn, có lẽ là dùng công cụ tàng hình, còn một người đeo kính áp tròng, cả hai mắt đều đỏ rực, nhìn lướt qua quả thực đúng là có hơi đáng sợ.
Chú ý tới ánh mắt bên này, đội trưởng đội ngụy trang trầm ngâm hai giây rồi bật cười với vẻ chẳng tốt lành gì: "Đừng bảo là các cậu không chuẩn bị gì đấy nhé? Thế thì toi rồi, vào trong kia là bị xé xác ngay."
Dù cười trên nỗi đau khổ của người khác nhưng vẫn không tiết lộ nửa chữ về nội dung chân chính của cửa ải, hiển nhiên, trong tình huống chưa xác định rằng đối thủ đã từng đến ải này hay chưa, chẳng ai lại vì một phút sướng mồm mà cung cấp thông tin cho đối thủ cạnh tranh cả.
Từ Vọng thở dài: "Chúng tôi biết ải này là hiện trường giả ma giả quỷ quy mô lớn."
Đội trưởng đội ngụy trang: "Thế sao cậu không tự hóa trang đi còn nhìn chúng tôi làm gì?"
Từ Vọng nói: "Lần đầu tiên tôi thấy có con quỷ nào sơ sài như thế, nên không nhịn được liếc thêm vài cái thôi."
Đội trưởng đội ngụy trang: "Haha, thế để tôi xem xem, các cậu có thể đẹp đẽ đến đâu?"
"Lạch cạch cạch --"
Một loài thực vật bên chân Ngô Sênh đâm xuyên qua lòng đất, hất tung lớp đá trên mặt đất, điên cuồng phát triển, chớp mắt đã cao bằng Ngô Sênh, toàn thân đều mang màu gỗ, trên cái thân khổng lồ còn mọc ra một cái miệng đỏ lòm, phát ra tiếng gầm gừ sột soạt hết sức kì quái trong gió đêm.
Ngô Sênh đưa tay ra, loài thực vật đột nhiên bật tung cả rễ, cứ như thể có sinh mạng vậy, cuốn lên cánh tay và nửa thân trên của anh, trông có vẻ vô cùng sắc bén.
"," Ngô Sênh giới thiệu "tạo hình" của mình trước, rồi mới giới thiệu thân phận của mình, "Quỷ núi."
Vừa dứt lời, trên đỉnh đầu Huống Kim Hâm đột nhiên xuất hiện một cánh tay bị chặt đứt, đang vuốt tóc cậu từng cái một.
"," Huống Kim Hâm tự hào thông báo họ tên, "Quỷ cụt tay!"
Từ Vọng ấn vào công cụ của mình, rất nhanh, gió lạnh đã thốc đến, sau lưng cậu lặng lẽ hiện ra một bóng đen hình người, không có mặt mũi, không có ngũ quan, chỉ là một đám đen sì có hình dáng, nhưng riêng lúc cười lên lại có thể thấy một tia sáng trắng, hệt như cái miệng đang mở ra vậy.
"," Từ Vọng rất hài lòng với thân phận của mình, "Quỷ Tôi Ở Sau Lưng Cậu."
Đội ngụy trang : "..."
Đội trưởng đội ngụy trang: "Cậu đặt tên có thể có tâm một tí được không..."
Chữ "không" biến mất trong làn gió đêm u ám.
Bên cạnh quỷ núi, quỷ cụt tay và quỷ Tôi Ở Sau Lưng Cậu, gã đàn ông vừa cao vừa to vốn dĩ đứng ở đó, giờ chỉ còn lại một cái đầu đang lơ lửng trong không trung.
"Quỷ không đầu!" Tiền Ngải hô to dõng dạc. Nhưng nói xong lại cảm thấy cứ có gì đó sai sai, hình như mình chẳng có gì ngoài cái đầu này cả, tình trạng này, lẽ ra phải gọi là quỷ có đầu chứ nhỉ...
Giữa nơi hoang vu lạnh lẽo, trong căn nhà cổ khủng bố này, tạo hình một cái đầu có sức tấn công tương đối mạnh, đặc biệt là khi cái đầu đó còn đang cười với bạn.
Đội ngụy trang không hẹn mà cùng nuốt một ngụm nước bọt, da đầu tê dại.
Giọng nói của đội trưởng đội ngụy trang cũng có vẻ hơi rụt rè: "Công cụ, gì đấy?"
Mẹ nó cái này giống quỷ vl!
"À," Tiền Ngải cũng chẳng thèm giấu giếm, "."
Cùng là tàng hình, nhưng thành viên số đội ngụy trang tàng hình toàn thân không tài nào hiểu nổi: "Thế đầu thì sao? Vì sao đầu vẫn còn ở đó?!"
"Đây là áo tàng hình, cũng đâu có đi kèm mũ tàng hình." Tiền Ngải hùng hồn đáp lại.