Chương : Ngoại truyện – Khu rừng Ánh Trăng (Hạ)
Ở sâu trong mê cung Ánh Trăng, có một con đường mà vách tường toàn là cửa ngầm, mở bừa một cánh cửa bất kì trong số đó là sẽ xuyên qua được bờ tường mê cung, bước sang con đường bên cạnh.
Phía cuối con đường, một cơn gió xoáy nho nhỏ đang làm bệ đỡ cho cô bé áo choàng đen say ngủ. Cô bé lặng lẽ nằm nghiêng trên đầu ngọn gió, vẫn mặc nguyên cả bộ đồ khi trước, giấc ngủ rất bình yên.
Bỗng nhiên, hai hàng lông mày vốn bình thản của cô bé chợt có chút thay đổi, mới đầu chỉ khẽ nhíu lại rồi giãn ra, nhưng chẳng bao lâu sau, cô lại chau mày, càng lúc càng chặt.
Cuối cùng, cô mở mắt, ngồi dậy, nhìn thẳng xuống phía cuối con đường với ánh mắt nghi ngờ.
Đó là lối rẽ để đi sang con đường tiếp theo, một trận rung lắc kì lạ đang truyền tới từ bên ấy.
Cô bé áo choàng đen khẽ chớp mắt, gió lại nâng cô lên, đưa đến cuối con đường, cô quay đầu nhìn, là một con đường thẳng mới.
Cô bé không di chuyển thêm nữa. Thứ nhất, cô không nên bước vào con đường này; thứ hai, trong lối đi này cũng chẳng có gì khác thường cả. Nguồn cơn của trận rung lắc này nằm ở một nơi xa hơn thế, rất có thể là phải vượt qua vô vàn những lần ngoặt trái, rẽ phải, rồi cơn dư chấn mới dội đến đây.
Dư chấn thôi, mà lại rõ rệt đến thế.
Rõ ràng đến nỗi về cơ bản thì cô có thể chắc chắn rằng đây là lần đầu mình gặp trận rung lắc như thế này.
Về cơ bản, vì cô vẫn còn khoảng % không thực sự yên tâm về trí nhớ của mình.
Cô còn nhớ rất nhiều chuyện. Cô là người gác đường, cô ở đây để đưa ra thử thách cho những kẻ lạc đường, thông qua được thì nhường đường, thất bại thì tiễn đi luôn. Những kí ức này có trật tự và rất vững chắc.
Nhưng cô luôn cảm thấy mình đã quên rất nhiều thứ, mà lại không quên hết hoàn toàn, bởi thế trong đầu vẫn còn đọng lại rất nhiều mảnh vụn, song những mảnh vụn này lại không có hình ảnh, chỉ có âm thanh, thường là những lời rất kì lạ, ví như "Tôi có ánh trăng là đủ rồi", "Cô ả này khó nhằn quá", "Đệch mợ đây là boss cuối à", "Ngoài kia, có rừng rậm"...
Những âm thanh ấy quá đỗi mơ hồ, cô thậm chí còn không thể phân biệt rõ ràng được rằng đâu là lời mình nói, đâu là lời người khác nói.
Nhưng cô cũng chỉ nghĩ chơi chơi vậy thôi.
Vài chấm nhỏ lắng lại trong kí ức này sẽ chẳng thể khiến cho nội tâm phẳng lặng của cô phải nổi sóng to gió lớn.
Cơn rung chuyển yếu dần đi, bắt đầu trở nên ngắt quãng, có lẽ một lát nữa thôi là sẽ biến mất hẳn.
Cô bé im lặng trong giây lát, nhắm mắt lại.
Trên vách tường mê cung bỗng mọc ra một cây dây leo dài dài, giây tiếp theo, được kích hoạt.
Sợi dây leo rẽ ngoặt, thế rồi con đường đó dần dần được xoay thẳng ra, dây leo lại tiếp tục men theo vách tường vừa bị xoay thẳng mà bò lên trước, đi theo hướng phát ra trận rung lắc, rẽ vào ngã rẽ tiếp theo, thế là con đường mới lại bị bẻ thẳng ra, dây leo lại tiếp tục bò về phía trước...
Cùng lúc đó, tại một góc khác của mê cung.
Tiểu Bạch hơi hoảng hốt nhắm mắt lại, thu hồi căn phòng búp bê. Tiểu Hoàng vốn bị nhốt trong đó lại trở về con đường mê cung, cậu ngồi co rúm lại mà ôm lấy đầu, thở hổn hển đầy đau khổ.
"Cậu kì lạ thật đấy, những người khác đều chẳng làm sao cả."
"Em mới kì lạ ấy..."
...
"Thế cậu là ai?"
"Người gác đường."
"Tôi cũng vậy."
Hai người nhìn nhau chòng chọc mãi hồi lâu, Tiểu Bạch mới mở lời trước, cậu nói với vẻ đầy kinh ngạc xen lẫn đôi chút vui mừng: "Cậu gác ở đâu thế? Sao tôi chưa từng thấy cậu bao giờ?"
Câu hỏi này khiến Tiểu Hoàng nghẹn họng, làm sao để miêu tả vị trí gác đường của mình bây giờ?
"Xa lắm." Cậu đành phải đưa ra một đáp án chung chung.
Tiểu Bạch không hài lòng: "Xa cỡ nào?"
Tiểu Hoàng nhìn cô, đến là bó tay: "Em cho dây leo vươn dài bao nhiêu thì tôi gác ở nơi xa bấy nhiêu."
Tiểu Bạch hơi ảo não chau mày: "Tôi chỉ mải đuổi theo tấm thiệp thôi, không nhớ đường."
"Em không nhớ đường?" Tiểu Hoàng nghe như có sét đánh giữa trời quang, "Thế thì tôi về kiểu gì bây giờ?"
Tiểu Bạch nở nụ cười dễ thương, để lộ đôi má lúm hạt gạo ngọt ngào: "Vậy cậu đừng về nữa, ở lại đây chơi với tôi đi."
"..." Tiểu Hoàng hơi động lòng trước lời đề nghị này, chưa gì đã thấy lung lay.
Sột soạt sột soạt.
Sột soạt sột soạt.
Âm thanh quen thuộc lại nổi lên một lần nữa, Tiểu Hoàng giật bắn cả mình theo phản xạ có điều kiện, ngửa cổ nhìn lên, quả nhiên, sợi dây leo màu xanh thẫm đang bò về phía cậu trên vách tường mê cung. Nghĩ đến nỗi khiếp sợ vì từng bị nó siết chặt toàn thân, Tiểu Hoàng mệt mỏi đỡ trán, tha thiết mà rằng: "Tôi đã ở đây rồi, tấm thiệp tôi cũng đưa cho em rồi, có thể thu dây leo đoạt mạng lại được không?"
"Đừng có mà đặt tên bừa bãi như thế, người ta tên là "dây leo san hô"... Khoan đã," Tiểu Bạch bước lại gần vách tường mê cung, quan sát kĩ càng dây leo thực vật trên đó, "Đây không phải là dây leo san hô của tôi."
Như nhận biết được có người ở đó, sợi dây leo bỗng nhiên dừng lại, lẳng lặng bám trên bờ tường mê cung, không động đậy nữa.
Tiểu Hoàng cũng đến gần để ngắm nghía, nhưng cậu ta thực sự không tìm ra được điểm khác biệt giữa sợi này với loài thực vật vừa "bắt bạt" mình hồi nãy: "Chẳng phải đều như nhau à."
"Như nhau sao được mà như nhau, cậu nhìn viền lá đi, dây leo san hô trơn nhẵn, còn nó thì có răng cưa, rồi là gân lá này nữa..."
"..." Khác ngành khác nghề như cách núi cách sông, tuy Tiểu Hoàng vẫn chẳng nhìn ra chúng khác nhau ở chỗ nào, nhưng cũng bất giác cảm thấy rất lợi hại.
Vậy thì câu hỏi đã được đặt ra ở đây.
"Nếu không phải là em, thế thì ai là người tạo ra sợi dây leo này?"
Tiểu Hoàng vừa dứt lời, dưới chân đã chợt nổi đợt rung chuyển.
Cậu hoảng hốt, nhìn sang Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cũng đang tràn đầy hoang mang và kinh ngạc.
Lúc này đây, giữa cơn chấn động, cả con đường mê cung lại chầm chầm chuyển động!
Tiểu Bạch vô thức nép sát vào người Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng vững vàng che chở cho cô bé... Không có cái mùa xuân đấy đâu, khụ, tình hình thực tế là Tiểu Hoàng cũng phải dựa vào người Tiểu Bạch, hai người bạn vừa quen biết nhau vai kề vai, cùng thấp thỏm chờ đợi giữa sự thay đổi bất ngờ.
Con đường mê cung cuối cùng cũng dừng lại.
Nhưng góc ngoặt phía trước đã chẳng còn nữa, con đường nơi họ đang đứng giờ trở nên rất dài, dài tít tắp, dài đến nỗi không thể thấy được đầu bên kia.
"Thế này là thế nào?" Tiểu Bạch không hiểu nổi tình huống này.
"Hình như đường... thẳng ra rồi?" Tiểu Hoàng cũng đương lơ mơ ngơ ngác.
"Có nên qua đó không?" Tiểu Bạch hỏi.
Tiểu Hoàng nói: "Để quan sát thêm đã."
Một ngọn gió tạt vào từ phía cuối con đường, gió nhè nhẹ, hơi se se lạnh.
Trong mắt Tiểu Hoàng lộ rõ vẻ cảnh giác, cậu kéo Tiểu Bạch ra sau lưng mình.
Rất nhanh sau đó, một bóng người nhỏ bé màu đen xuất hiện ở đằng xa.
Cô bé cưỡi gió, tốc độ không nhanh không chậm, càng đến gần, cái lạnh trong gió càng trở nên rõ ràng hơn.
Cuối cùng, cô dừng lại khi còn cách bọn họ chừng ba, bốn mét, quan sát đánh giá họ trong im lặng, nét mặt rất bình thản.
"Kẻ lạc đường này chắc hẳn phải mạnh lắm," Tiểu Hoàng trao đổi với người bạn sau lưng mình, "Một mình em thì e là không đấu lại được, để tôi giúp em."
Câu trả lời vọng lại từ phía sau, là một tiếng thở dài.
"Đầu óc cậu còn không nhanh nhạy bằng con búp bê tây trong phòng tôi nữa," Tiểu Bạch tỏ rõ thái độ, vỗ vào lưng cậu một cái, "Đã hiểu lầm nhau một lần rồi mà vẫn không biết đường hỏi trước xem sao à?"
Nói xong, cô cũng chẳng đợi Tiểu Hoàng lên tiếng, chủ động nghiêng người ló đầu ra, nhìn vào cô bé áo choàng đen và hỏi: "Cậu lại kẻ lạc đường à?"
Áo choàng đen lắc đầu: "Không phải."
Tiểu Bạch lại hỏi: "Cậu là người gác đường à?"
Áo choàng đen gật đầu: "Phải."
Tiểu Bạch lại vỗ Tiểu Hoàng một cái, lần này còn kèm theo vẻ tự hào: "Cậu thấy chưa."
Tiểu Hoàng còn chưa kịp cảm thấy bất mãn thì đã nghe áo choàng đen hỏi: "Các cậu là ai?"
Giọng cô cũng hệt như cơn gió của cô vậy, cứ hơi lành lạnh.
Nhưng lần này vào đến tai Tiểu Bạch và Tiểu Hoàng thì cái lạnh ấy lại trở nên dễ chịu vô cùng.
Một người tươi cười rạng rỡ, một người ưỡn ngực ngẩng cao đầu, cả hai đồng thanh lên tiếng: "Tụi tôi cũng là người gác đường!"
"Các cậu cũng thế?" Lần đầu tiên đôi mắt bình thản của cô bé áo choàng đen lộ rõ vẻ kinh ngạc đến thế.
"Phải," Tiểu Hoàng chỉ vào Tiểu Bạch, "Đây là đoạn đường mà em ấy canh gác, đường của tôi..." Nói đến giữa chừng, cậu bỗng ngừng lại, ngẩng đầu dõi mắt nhìn ra xa mãi ở cuối con đường, sửa miệng, "Ờ, chắc con đường này cũng không còn hoàn toàn thuộc về phạm vi canh gác của em ấy nữa rồi..." Cậu hơi lo lắng nhìn sang cô bé áo choàng đen, "Đừng bảo là cô cũng biến đường của tôi thành đường thẳng rồi đấy nhé?"
Cô bé áo choàng đen ngoảnh đầu nhìn thoáng qua một cái, thành thật lắc đầu: "Tôi không biết."
"Không biết?" Tiểu Hoàng chưa chuẩn bị tâm lý để đón nhận đáp án này, "Chẳng phải cô biến chúng thành đường thẳng à?"
"Phải," Cô bé áo choàng đen nói, "Nhưng tôi cũng không biết đoạn đường của cậu có nằm trong số đó hay không."
"Thế sao cô lại đến đây?" Tiểu Hoàng lấy làm khó hiểu, tấm thiệp là thứ đưa cậu đến đây, nhưng tấm thiệp đâu có bay mất lần nữa đâu, vậy thì điều gì đã dẫn dắt đối phương?
"Tôi cảm giác có cơn rung chuyển." Cô bé áo choàng đen bảo, "Trận rung rất kì lạ."
Đối phương đã khơi dậy được lòng hiếu kì của Tiểu Hoàng: "Kì lạ như thế nào cơ?"
Cô bé áo choàng đen lẳng lặng nhìn cậu và Tiểu Bạch, chẳng mấy chốc, như đã xác định được "nguồn gốc cơn rung", cô nàng cố tình không đáp mà hỏi ngược lại: "Ban nãy các cậu đang làm gì thế?"
Đang làm gì?
Tiểu Hoàng nhìn mình, rồi lại nhìn Tiểu Bạch, đưa ra một đáp án hết sức thành khẩn: "Trò chuyện."
Tiểu Bạch đảo trợn mắt lên, chỉ muốn lôi dây leo san hô ra quấn chặt cái đầu cậu ta lại xem có khai thông được tí nào không.
"Tôi muốn chơi trò chơi với cậu ấy," Cô nhìn áo choàng đen, "Nhưng cậu ấy vừa vào là cơ thể đã bất ổn, thế nên tôi lại thả cậu ấy ra ngoài."
Cô bé áo choàng đen hơi nghiêng đầu: "Bất ổn?"
"Ừm," Chuyện chỉ vừa mới xảy ra, dĩ nhiên là Tiểu Bạch vẫn còn nhớ rõ như in, "Hình như cậu ấy cảm thấy rất khó chịu, cứ kêu gào ầm ĩ, thế rồi căn phòng búp bê bắt đầu rung lắc, trận rung mà cậu cảm nhận được liệu có phải nó không?"
Cô bé áo choàng đen nghĩ ngợi một chốc, "Tôi không biết."
Tiểu Bạch và Tiểu Hoàng nhìn nhau, cũng lực bất tòng tâm rồi.
Một lúc mà xảy ra bao nhiêu là chuyện kì lạ, đến cả tấm thiệp của mình họ cũng chưa làm rõ được, thực lòng không thể giúp gì cho việc đi tìm đáp án của người khác cả.
Ba người nhìn nhau, bầu không khí chợt chìm vào yên tĩnh.
Gió lùa dọc theo con đường mê cung thẳng tắp, thổi mãi về nơi xa lắm.
"Tôi tên là Tiểu Bạch," cô nàng váy trắng hoạt bát thể hiện thiện chí trước tiên, rồi mới tò mò đưa mắt nhìn về phía sau lưng cô bé áo choàng đen, "Sao cậu làm con đường này thẳng ra được vậy?"
Cô bé áo choàng đen trả lời ngắn gọn: "Công cụ pháp thuật."
Như thể trong mắt cô thì điều này chẳng đáng để khoe khoang tẹo nào.
"Tôi là Hắc Mạt Mạt." Cái đầu không theo kịp cái miệng, chưa gì cô đã tự xưng tên, lúc nói xong, chính Hắc Mạt Mạt cũng phải ngớ ra.
"Tôi là Tiểu Hoàng." Cậu thanh niên tóc vàng vốn thích sự náo nhiệt cũng giơ ván trượt lên chào đón người bạn mới.
Phải rồi, ván trượt!
Cảm hứng vừa lóe lên trong đầu, Tiểu Hoàng lập tức nhắm mắt tập trung tinh thần, kết nối với ván trượt của mình từ xa, điều khiển nó động đậy.
Cậu thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng ván trượt di chuyển... Roẹt -- rầm!
Thôi được, đụng phải góc ngoặt rồi.
Đoạn đường ấy của cậu không nằm trong tuyến đường bị Hắc Mạt Mạt bẻ thẳng.
Tiểu Bạch là một nhóc tì hiếu kì, cô cứ quấn lấy Hắc Mạt Mạt mà nhảy tưng tưng, thử xem có nhảy được lên ngọn gió của người ta hay không.
Thất bại.
Hắc Mạt Mạt nhìn cô bé, nét lạnh nhạt nơi chân mày khóe mắt dần tan chảy, gương mặt như có mang nụ cười nhè nhẹ.
Cô khẽ nhấc tay, một cơn gió nhỏ đỡ ngay Tiểu Bạch lên lơ lửng.
Tiểu Bạch vui sướng xoay vài vòng trên ngọn gió, mấy lần mải quay đến nỗi suýt thì ngã nhào xuống đất, vui vẻ xong xuôi mới như chợt nhớ ra điều gì, hỏi Hắc Mạt Mạt: "Cậu đã bao giờ nghĩ xem thế giới bên ngoài sẽ ra sao chưa?"
Hắc Mạt Mạt ngẩn người, nhìn Tiểu Bạch, trong mắt lộ rõ vẻ ngờ vực: "Sao lại hỏi vậy?"
Tiểu Bạch vừa toan lôi tấm thiệp ra, Tiểu Hoàng đứng dưới đất đã chìa tấm thiệp của mình ra trước: "Chỗ tôi với Tiểu Bạch đều có một tấm thiệp như này, câu Tiểu Bạch hỏi chính là câu hỏi trên đó."
Hắc Mạt Mạt nhận lấy tấm thiệp, chăm chú đọc.
Tiểu Bạch thấy lạ bèn hỏi: "Cậu không có tấm thiệp như thế à?"
Cô có, Tiểu Hoàng cũng có, cô cứ tưởng đâu tất cả những người gác đường đều sẽ có mới phải.
"Không có, chưa thấy bao giờ," Hắc Mạt Mạt trả tấm thiệp lại cho Tiểu Hoàng rồi nhìn sang Tiểu Bạch, "Nhưng tôi biết, ngoài kia, có rừng già."
Tiểu Bạch: "Rừng già?"
Tiểu Hoàng: "Cậu từng đến đó à?"
"Chưa." Hắc Mạt Mạt hơi ngẩng đầu, nhìn ánh trăng, "Nhưng hình như... Có người từng nói với tôi."
"Vậy đi, chúng ta chơi trò chơi trong căn phòng búp bê trước, sau đó cùng đi vào rừng có được không?" Tiểu Bạch háo hức mời mọc, cả đôi mắt sáng lên vì mong chờ.
Hắc Mạt Mạt còn chưa nói gì, Tiểu Hoàng đã chặn trước: "Làm ơn đi, căn phòng búp bê của em có thể gϊếŧ người được đấy?"
Tiểu Bạch thổi bay lọn tóc, trừng mắt: "Đấy là tại cậu ngốc!"
"Cái này thì có liên quan gì đến ngốc với thông minh đâu..." Tiểu Hoàng oan uổng chết đi được.
Trong lúc đấu võ mồm, vách tường mê cung bỗng dưng mở ra một cánh cửa, hai người bọn họ còn chưa kịp phản ứng gì thì cửa đã bật mở cái "uỳnh".
Ngoài cửa, cỏ cây rậm rạp, màn đêm yên tĩnh.
Tiểu Hoàng và Tiểu Bạch đều nhìn sang Hắc Mạt Mạt với vẻ khó tin, mắt mở to tròn hệt như nhau.
Hắc Mạt Mạt mỉm cười: "Cùng ra ngoài chứ?"
Nếu những kẻ lạc đường vượt qua được thử thách và cho cô nhiều niềm vui bất ngờ hơn thế, cô sẽ mở ra một cánh cửa như vậy, trực tiếp đưa họ rời khỏi mê cung, nhưng cánh cửa này, chính cô lại chưa từng sử dụng bao giờ.
Thực ra bây giờ cũng thế, cô chẳng trông đợi gì vào thế giới bên ngoài, nhưng cô muốn được ở cùng với hai người bọn họ lâu hơn chút nữa.
Cổ thụ cao to che lấp cả khoảng trời, những lùm cây rậm rạp thấp bé, lá cỏ non đẫm sương đêm, vài ba con côn trùng thi thoảng nhảy vọt qua ngọn cỏ, tất cả gộp thành một bức tranh vẽ cảnh khu rừng Ánh Trăng xinh đẹp mà yên ắng.
Ba người bạn đi giữa chốn ấy, không biết phương hướng, không hay điều gì đang đón đợi ở phía trước, chỉ bước đi theo bản năng. Ríu ra ríu rít suốt cả dọc đường, tất nhiên Tiểu Bạch và Tiểu Hoàng là chủ yếu, tỏ ra kinh ngạc suốt dọc đường, ừm, vẫn là Tiểu Bạch và Tiểu Hoàng, tự do vui vẻ suốt dọc đường, ấy là cảm nhận chung của cả ba bạn trẻ.
Hóa ra thế giới không chỉ gói gọn trong con đường mê cung, có cả rừng già, có chim và muông thú, có đất bùn mềm nhão, có bầu trời bao la.
Tiểu Hoàng trước giờ chỉ được ngửi hương thơm của cỏ cây, hiện giờ, cậu đang bước trên thảm cỏ.
"Cậu cứ nằm rạp luôn ra đất mà ngửi đi cho rồi." Tiểu Bạch trông cái điệu bộ cứ đi được mấy bước lại dừng rồi lại ngồi xụp xuống của cậu bèn chỉ ra bông đùa.
Tâm trạng Tiểu Hoàng đang rất tốt, bị trêu chọc cũng vẫn cứ vui lòng, chỉ có một mối nghi cứ quanh quẩn mãi trong lòng, bấy giờ mới lẩm bẩm tự hỏi mình: "Lạ thật, sao đều không phải nhỉ?"
Hắc Mạt Mạt khựng lại, nhìn ra được chút ít đầu mối, bèn hỏi: "Cậu đang tìm gì?"
"Mùi vị." Tiểu Hoàng đáp, rồi lại cúi xuống ghé sát vào một bông hoa màu vàng trong bụi cỏ, hít một hơi, trong mắt lại lóe lên tia thất vọng. Cậu ngồi thẳng dậy, nhìn sang hai người bạn, "Các cậu không ngửi thấy sao, dọc đường có hương thơm gì ngòn ngọt ấy, nhưng tôi ngửi hết chỗ hoa mà mình đi qua rồi, đều không phải là cái mùi đấy."
Hắc Mạt Mạt nhìn cậu, hình như muốn cười lắm, nhưng lại kìm lại.
Tiểu Bạch đứng cạnh đó cạn lời, gỡ bông hoa nhỏ không mấy bắt mắt đang gài trên tai xuống: "Cái cậu ngửi thấy là cái này nè!"
"..." Tiểu Hoàng ngơ ngác nhìn bông hoa nhỏ xinh màu hồng nhạt trên tay đối phương, cuối cùng cũng hiểu ra vì cớ sao mà "thơm suốt dọc đường" rồi.
Hắc Mạt Mạt không nhịn được nữa, khẽ bật cười thành tiếng.
Tiểu Hoàng cũng hơi ngượng nghịu gãi đầu.
Tiểu Bạch thở dài, xòe lòng bàn tay ra, lẳng lặng nhìn vào đó mấy giây, trong lòng bàn tay lại xuất hiện thêm hai bông hoa nữa giống y sì đúc. Cô gài một bông lên vành tai Hắc Mạt Mạt, một bông lên vành tai tiểu Hoàng, tự thưởng thức một chặp, rất hài lòng với kiệt tác của mình.
"Đây là hoa tóc tiên, hương thơm ngọt dịu, nhưng không để lâu được, đi thêm một đoạn nữa là sẽ bay mùi ngay." Tiểu Bạch biết Hắc Mạt Mạt hiểu được, bởi vì đối phương cũng có thể điều khiển thực vật, thế nên cô nói những lời này để giảng giải cho Tiểu Hoàng là chính.
Tiểu Hoàng sờ lên bông hoa nhỏ trên vành tai, vừa nghĩ đến chuyện một chốc nữa hương hoa sẽ bay mùi là lại thấy hơi tiếc nuối.
"Nếu cậu thấy thích thật thì tôi sẽ tặng cậu một ít tinh dầu hoa tóc tiên," Tiểu Bạch lại nói, "Cậu có thể đổ tinh dầu hoa lên bất cứ đồ vật nào mà cậu muốn, hương thơm sẽ lưu giữ lâu thật lâu thật lâu --"
Cô vừa kéo dài âm cuối vừa dang rộng cánh tay để diễn tả, như sợ rằng Tiểu Hoàng không cảm nhận được thật lâu là bao lâu.
Khóe miệng Tiểu Hoàng không kìm được mà nhếch lên cong cong. Cậu không chỉ cảm nhận được "thật lâu" mà còn cảm nhận được vị ngọt đậm hơn cả tinh dầu hoa tóc tiên kia nữa, ngọt vào đến tận tim.
Ba người đang định bước tiếp, rừng già bỗng nổi gió to.
Cơn gió to ùa tới mà chẳng có chút dấu hiệu nào, tạt mạnh đến nỗi ba bạn trẻ thấy rát hết cả mặt, cùng lúc đó, trong lòng ba người đều vang lên một tiếng nói -- phải về thôi.
Âm thanh này xuất hiện rất đột ngột, lại kiên định, tựa như nó vẫn luôn say ngủ ở đó, chỉ chờ tới đúng thời điểm là sẽ rung chuông cảnh báo.
"Phải quay về thôi." Hắc Mạt Mạt lên tiếng trước tiên, giọng điệu lại dửng dưng như trước, chỉ không còn xa cách lạnh nhạt nữa.
Tiểu Bạch cũng biết là nên về, chẳng có lí do gì cả, chỉ là nên làm thế mà thôi, nhưng --
"Tôi không nỡ về." Không nỡ rời khỏi mảnh rừng già này, không nỡ rời xa hai người bạn này. Gác đường lâu như thế, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác ấy.
"Tiểu Bạch, em có thể tạo ra tinh dầu hoa tóc tiên ngay bây giờ không?" Tiểu Hoàng chợt hỏi.
"Được, nhưng cậu cần nó để làm gì?" Tiểu Bạch hỏi với vẻ khó hiểu.
Tiểu Hoàng nhìn cô bé, rồi lại nhìn Hắc Mạt Mạt, nhoẻn miệng cười, để lộ hàm răng trắng tinh: "Tụi mình đặt ra một lời hẹn ước nhé."
...
: giờ Bắc Kinh, giờ của Cú, không rõ.
Trong mê cung Ánh Trăng, không có thời gian.
Hắc Mạt Mạt ngồi giữa không trung, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, trong lòng rất êm ả.
Cô vừa trải qua một trận đấu, cuộc chiến rất dữ dội, đánh kịch liệt đến nỗi cô cảm thấy hơi mệt, nhưng cuối cùng thì những kẻ lạc đường vẫn không thể vượt qua được thử thách.
Thực ra cô thấy mình còn có thể chiến thắng dễ dàng hơn nếu trước đó không đi quãng đường xa để tiêu tốn quá nhiều thể lực.
Ấy?
Hắc Mạt Mạt khẽ nhíu hàng lông mày xinh đẹp, lấy làm quái lạ cớ sao mình lại nghĩ như vậy.
Trước đó, đi một quãng đường, xa?
Nói vậy là sao?
Sao lại phải đi đường xa? Đi đường xa ở đâu? Đi cùng với ai? Sao cô chẳng nhớ gì cả?
Ánh trăng trong như nước, cô ngửi thấy một mùi thơm ngòn ngọt. Hương thơm ấy phảng phất chập chờn, khi rõ khi không.
Hắc Mạt Mạt cúi đầu, nhìn xuống dưới mặt đất, giữa những thực vật và đá vụn lẫn lộn, có một màu hồng nhàn nhạt.
Cô nhấc tay lia qua, mặt đường lại sạch sẽ trở lại, chỉ còn một đóa hoa nhỏ xinh màu hồng phấn đã bị giẫm nát bét.
Hắc Mạt Mạt hạ xuống đất, nhặt nó lên, đặt lên lòng bàn tay, nhẹ nhàng thổi bay bụi đất.
Hoa tóc tiên, một loài hoa nhỏ có hương thơm rất ngọt, Hắc Mạt Mạt nhận ra nó.
Nhưng mà...
Hắc Mạt Mạt ghé sát vào bông hoa, chăm chú ngửi thêm một cái, quả nhiên, hoa đã chẳng còn mùi gì nữa rồi. Nhưng hương thơm quấn quít mãi bên mình vẫn chẳng hề biến mất, vẫn cứ thấp thoáng, thẹn thùng, tựa như núp mình vào đâu không chịu ló mặt ra.
"Không phải mày, thế thì là ai nhỉ?" Hắc Mạt Mạt khẽ giọng thầm thì với bông hoa, như thể đối phương thực sự có thể nghe được.
Bông hoa nhỏ lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay, không đáp lời.
Hắc Mạt Mạt muốn phủi tay vứt hoa đi, nhưng ngay khoảnh khắc vừa cử động bàn tay, trong lòng cô đã vụt lên cảm giác không đành lòng.
Cô dừng lại, im lặng trong giây lát, bỏ đóa hoa vào trong chiếc túi bí mật trên áo choàng.
Nhưng giây tiếp theo, ngón tay cô bị chích cho một nhát trong túi áo.
Hắc Mạt Mạt ngẩn
người, lần mò lấy thứ vừa chọc vào tay mình ra khỏi túi, một tấm thiệp đã bị xé một nửa, cô vừa đụng trúng một góc hơi cứng của tấm thiệp.
Mùi hương ngòn ngọt bỗng trở nên rõ nét, gần như phả thẳng vào mặt cô.
Hắc Mạt Mạt mở to đôi mắt, đưa tấm thiệp lại gần mũi mình, khẽ hít vào một hơi. Không sai, đó là mùi của tấm thiệp trên người mình!
Cô tò mò giơ cao tấm thiệp, mượn ánh trăng mà đọc chữ trên đó --
. Vì sao cậu lại ở
. Đứng ở đây là
. Cậu đã bao giờ nghĩ thế giới ngoài kia
Đường xé rất thẳng, thế nên mỗi câu đều chỉ còn lại nửa trước hoàn chỉnh.
Hắc Mạt Mạt bỗng thấy hơi hụt hẫng một cách lạ thường, nhưng bỗng nhiên, cô lại giơ tấm thiệp lên cao hơn nữa, dưới ánh trăng sáng, chữ ở mặt sau tấm thiệp lờ mờ hiện lên.
Cô vội vàng lật tấm thiệp lại, nét chữ ở mặt trước rất ngay ngắn, còn mặt sau lại nguệch ngoạc bay bổng vô cùng. Những con chữ được viết bằng tinh dầu hoa tóc tiên dày đặc trên giấy, chữ to chữ nhỏ, chen chen chúc chúc, chữ này ngoằng vào chữ kia, phải nhìn cho thật kĩ thì mới có thể tách chúng riêng ra được --
Hắc Mạt Mạt, Tiểu Hoàng, Tiểu Bạch, hẹn ước, khi nào kẻ lạc đường biến mất, sẽ lại vào rừng già chơi. Hắc Mạt Mạt và Tiểu Hoàng chớ đi lung tung, dây leo san hô của Tiểu Bạch sẽ lần theo hương thơm của tinh dầu hoa tóc tiên để tìm được các cậu nhé.
Sột soạt sột soạt.
Sột soạt sột soạt.
Hắc Mạt Mạt nhìn ra nơi có tiếng động, phía cuối con đường, dây leo san hô đã leo qua góc ngoặt, đang tiến về phía mình, tràn trề sức sống.