#
Viết về việc lấy phải《Thời khắc chứng hao mòn》và bị Chú sát cuồng chiến sĩ tấn công, tôi đăng xuất ra ngoài để nhận báo cáo định kì từ Harukaze rồi sau đó lại tiếp tục quay trở lại thế giới này (ROC).
Nhân tiện thì, sự nóng vội
mà tôi cảm thấy lúc nãy đã biến mất như một lời nói dối bông qươ.
Tại sao ư……….Thì, chỉ là do tôi đã bình tĩnh trở lại.
Như là việc xúc động trước câu “được giúp đỡ rất nhiều” của Harukaze được ghi trong vở, nó khiến cho thâm tâm tôi không còn kẽ hở nào để cho sự nóng vội có thể xâm nhập nữa, nó hoàn toàn không phải mấy lí do kiểu như trong truyện cổ tích đâu.
__________Tôi và Himeyuri đang mở hội nghị chiến lược ở trong nhà hàng gia đình giống với đợt trước.
Không mắc phải sai lầm với tách cà phê hôm nọ, lần này tôi gọi tách trà với thật nhiều sữa và siro. Chỉ cần ngọt
là được. Cơ mà cũng khá là nữ tính đấy nhỉ.
「Giờ thì, về mục điều kiện chiến thắng thứ nhất, việc thu thập 5 tấm “bí kiện bị nguyền rủa” đã là bất khả thi rồi」
「Ưm, phải rồi. Phải rồi nhỉ. Giờ cưng tính sao Haru-chin ?
Hay là từ bỏ rồi đi tìm “công chúa” ?」
「Không, thực ra thì tôi chưa bi quan đến mức đấy」
Hôô, Himeyuri
ngạc nhiên rồi ưỡn người về phía tôi tỏ vẻ đồng ý.
Một thằng ít hăng hái như tôi, bằng cách nào đó đã giơ ngón tay của mình lên và nhập tâm như là một giáo viên thực thụ. Tôi hắng giọng lại.
「Kohon______Thế này nhé ?
Có 3 chủng loại người ở trong ROC này」
「3 loại, tức là…………giống chị, ở trên chị và ở dưới chị. Kiểu như vậy à ?」
「Cái quan niệm đơn điệu gì vậy. Không phải thế, là người chơi, NPC và một thứ khác. NPC thì giống như nhân viên ở đây này, một đám người chỉ có vai trò là hướng dẫn」
Nhìn lướt qua thì tôi thoáng thấy các nữ nhân viên ở đây họ đều thống nhất một điệu cười và nói như 「Quý khách gọi gì ạ」. Cả tác phong và biểu cảm nữa, tất cả đều ở mức hoàn hảo. Chỉ có điều, tôi không hề cảm nhận
được nhân cách của họ. Đó chỉ
đơn giản là một nhân vật non-player không hơn không kém.
「Ưm, vậy thứ khác ấy, không phải là NPC cũng không phải là người chơi. Thế thì chỉ còn lại đám “thân tín của vua” liên quan đến điều kiện hoàn thành game nhỉ. Chúng được ngụy trang như là một NPC bình thường nhưng thực tế không phải vậy_________nó hoàn toàn có người bên trong.」
「Đúng vậy. Có rất nhiều lời đồn kiểu như họ đang lôi kéo người chơi hoạt động ở trong ura-game, hay là để giành được nó thì phải có một cuộc chiến đẫm máu ấy ?」
Đằng sau hậu trường của cái ROC này rốt cuộc có những loại quái vật nào, nghĩ đến điều đó thôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy bất an rồi, nhưng giờ hiện tại thì điều đó không quan trọng lắm.
Điểm quan trọng chỉ có một điều duy nhất lúc này. Đó là có người ở bên trong đám “thân tín của vua”. Nếu thế thì, khác với NPC ở chỗ là chúng có thể đối ứng như con người. Nghĩ về những ứng cử viên có thể đối ứng một cách tự nhiên thì tôi có thể khoanh vùng lại.
Ngoài chú sát cuồng chiến sĩ ra thì, còn có cửa hàng vũ khí. Sau đó là thủ thư của thư viện trung tâm.
「Như vậy là có 3 người rồi. ………….Maa, tuy vẫn còn hơi đáng ngờ nhưng, thực tế thế nào thì ta phải đi xác nhận thì mới biết được. Giả sử như tất cả đều ở quanh đây thì chỉ còn 1 người nữa ?
Có khi lại là một trường hợp có thể hoàn thành một cách dễ dàng ngoài ý muốn đấy」
「Ô__ !」
Himeyuri cất lên vẻ hân hoan rồi chắp hai tay vào nhau cùng với đôi mắt sáng ngời.
Tôi hiểu cảm giác của nhỏ. Khi bị tiêu biến mật một điều kiện chiến thắng tôi cũng đã rất là phiền muộn. Dù nhìn thấy một đích đến khác nhưng tôi vẫn không cảm thấy yên tâm chút nào.
「………..Ưm, à rế, nhưng mà」
Vừa đập tay với nữ nhân viên của quán, Himeyuri vừa trở nên phấn khích. Tuy nhiên, chỉ trong chốc lát nhỏ đã lại trở nên u ám.
「Haru-chin Haru-chin, còn điều kiện thì sao ? Đối với Chú sát cuồng chiến sĩ-san thì là “Ta phải gây được dame lên bản thân hắn” nhỉ, nếu không thể hoàn thành “điều kiện” được thiết lập trên mỗi cá thể thì thân tín-san sẽ không trở thành đồng sự của ta đâu đó.」
「À, về chuyện đó thì không sao. Tôi cũng có tính đến rồi.」
Sau khi uống sạch ly trà sữa rồi tôi đứng dậy. Làm một hơi hết luôn cốc thì có hơi phí thật nhưng nếu là ở bên trong ROC thì tôi cũng không bận tâm lắm.
「Trước hết thì chúng ta sẽ đến cửa hàng vũ khí.」
Chào mừng quý khách ! Khi được chào đón một cách nồng hậu, tôi và Himeyuri tiến vào bên trong cửa hàng vũ khí, một nơi đã quá quen thuộc. Ở trên tầng hai của tòa nhà phía tây, trung tâm mua sắm độc nhất của thành phố Oue. Nó được đặt ở vị trí ứng với cửa hàng đồ thể thao ở thế giới thực.
Chủ cửa hàng là một ông chú cường tráng đang nhìn chúng tôi và nở nụ cười thân thiện.
「Ô, không phải là tiểu thư Himeyuri Nanase và tiểu thư Kumoi Haruka đây sao. Hôm nay hai người vẫn thật là xinh đẹp nhỉ.」
「Nihihi, ông chú vẫn cứ khéo ăn nói như mọi khi nhỉ. Ừm, không biết mua gì đây ta, chú có gì tiến cử không ?」
「Tới đây ! Vậy cái này thì sao ? Bản sao của thanh thánh kiếm trong truyền thuyết, Excalibur……… một thanh kiếm đã diệt tan cái ác. Dù sao thì chỉ có lực tấn công của nó là được đảm bảo thôi」
「Uwa, độ lớn gì thế này !
À, cháu không mang được thứ này đâu ?」
「Không phải những cô gái với vóc dáng tiểu thư đây khi mang thanh kiếm lớn trên người mới gọi là romance sao.」
「Không hẳn là cháu không biết…….. nhưng một mình nó đã chiếm mất 3 khung card slot rồi !? Ai mà dùng nổi thứ này chứ. Cháu không cần.」
Himeyuri từ chối về (bản sao) của thanh vũ khí trong truyền thuyết ấy. Ông chủ trở nên đờ đẫn sau những lời nói đó, nhưng ngay lập tức ổng đã lấy lại khí thế rồi cười 「Gahaha」. Ông chú hớt tóc mái lên rồi phồng cơ ngực.
Quả nhiên, dù có nhìn thế nào thì cũng chẳng giống NPC.
「A-no」
「Sao thế, tiểu thư Haruka. Cô muốn một món vũ khí thô nữa sao ? Với một cô gái tóc bạch kim như tiểu thư đây thì ta nghĩ một cộng sự cơ khí cũng rất là hợp với cô đấy ?」
「OK. Sau khi đủ tuổi uống rượu thì tôi sẽ trò chuyện với ông cả đêm về vấn đề đó……….À mà thôi.」
Nhìn vào khuôn mặt niềm nở của ông chủ cửa hàng, sau đó tôi khởi động thiết bị và triển khai card slot. Trước hết tôi thực thể hóa thanh kiếm nhỏ Revia. Tiếp đó tôi lựa chọn 2 spell từ khung slot trống.
Đồng thời, hiệu quả của mỗi spell được hiện lên khi tôi chạm vào chúng_______Ở bên dưới cùng của trang, 2 chữ “Giao dịch” đặc thù đã sáng lên.
「”Trade”.Tôi bỏ《Hồi phục》và《Đồng điệu》. Đổi lấy《Đình trệ》và《Cường hóa》」
「OK. Đây của cô」
「Tôi bỏ《Đình trệ》《Gia tốc》《Cường hóa》. Đổi lấy 《Cảm nhận》《Dịch chuyển》《Hồi phục》」
「OK. Đây của cô」
「Tôi bỏ 《Cảm nhận》《Dịch chuyển》《Hồi phục》《Tường sắt》. Đổi lấy 4 loại spell thông thường nào cũng được」
「OK. Đây của cô」
「………..Cưng đang làm gì thế. Haru-chin」
Lúc tôi đang tiếp tục trao đổi với ông chủ thì, có vẻ như Himeyuri đã trở nên giận dỗi khi bị bỏ lại phía sau, nhỏ ôm tôi rồi phồng má vẻ bất mãn.
Đúng là cái mùi hương ngọt ngào và sự tê liệt ấy luôn làm đầu óc tôi trở nên bối rối.
「Kuu……….」
Nhưng dù sao tôi cũng quen rồi. Đúng thực sự là tôi đã quen với nó rồi. Mà đã quen rồi thì cứ kệ thôi.
「R, rồi cứ nhìn tôi đây này. Chúng ta tiếp tục______《Cường hóa》《Gia tốc》《Dịch chuyển》《Đồng điệu》đổi một tấm《Thoái lui》và《Gia tốc》《Tường sắt》」
「………OK. Đây của cô」
Phản ứng của ông chủ đột nhiên chậm lại. …………Vậy là xung quanh chỗ này à ?
「《Thoái lui》《Thoái lui》《Tường sắt》lấy《Cường hóa》《Thoái lui》《Gia tốc》《Đồng điệu》《Dịch chuyển》 」
「…………………..Ưm, OK. Đây của cô」
Tới rồi. Đã xác thực. Tuy ông chủ có vẻ vẫn giữ được bình tĩnh nhưng, ánh mắt của ông ta đã dần dần trở nên gay gắt rồi. Bị chọc tức ? Hay nổi cáu ? Tất cả đều không phải.
Đơn giản thì tôi chỉ đang xác nhận trong đầu xem điều kiện được thiết lập có phá được hay không.
_______Người đàn ông chủ cửa hàng vũ khí, trong lúc trao đổi thẻ thì về cơ bản ông ta chỉ nói đúng câu 「OK. Đây của cô」. Tuy nhiên, thỉnh thoàng ông ta lại ngập ngừng trong câu trả lời.
Tôi đã suy nghĩ về nguyên nhân đó.
Thứ nhất là, trường hợp thiếu hàng tồn kho. Để điều tra về hàng hóa ở trước cửa hàng thì chính là lúc nó được sản sinh ra. Cũng có khả năng nó sẽ khác so với tính toán bên phía người chơi nhưng... Để cán cân được cân bằng trong lúc trao đổi thì tất nhiên ông ta không thể cứ gật đầu mãi được.
Tuy nhiên, lần này thứ tôi yêu cầu là 《Thoái lui》có giá trị 3 và các loại spell
thông thường có giá trị 1. Theo thường lệ thì chắc chắn chẳng có lí do gì để ngập ngừng cả.
Ấy vậy mà ông ta đang bối rối.
Từ đó, một giả thuyết nữa sẽ được sinh ra_________Điều kiện trở thành đồng sự của ông chủ cửa hàng vũ khí là chỉ địng số tờ trao đổi thẻ. Tức là “Chỉ cần thiết lập được sự trao đổi từ số X thẻ lấy số Y thẻ là có thể khiến ông ta trở thành đồng sự”.
Thế nên là khi được thông báo số ít thẻ, chỉ trong một khoảnh khắc ông ta đã ngập ngừng và trả lời trễ………
「Tiếp theo」
Nếu những gì tôi phỏng đoán là đúng thì câu trả lời chắc chắn đã đến gần lắm rồi. Vì giới hạn của card slot là 7 tấm thẻ, và giá trị của thẻ chỉ được phân chia theo các mức là thông thường (1), hiếm (3), bí kiện bị nguyền rủa (18), thế nên khi ghép lại với nhau thì chúng cũng không nhiều lắm.
「《Cường hóa》《Gia tốc》《Thoái lui》《Dịch chuyển》đổi 《Thoái lui》《Dịch chuyển》《Đồng điệu》《Đồng điệu》《Gia tốc》________Sao thế ? Nếu mà có gì sai lệch thì để tôi làm lại」
「……………….」
「Ông chủ ?」
「………..Fu………..Không, chỗ này thì hỏng. Ta không gật đầu được」
Ông chủ với cái đầu cua cười với vẻ bơ phờ (chẳng hợp với vẻ ngoài của ổng chút nào), ông ta từ từ lắc đầu, khoanh tay lại rồi điều chính tư thể hai chân.
Bing, ông ta vừa giơ ngón tay cái lên_____vừa giới thiệu bản thân.
「Tốt lắm, ta đã bị nhìn thấu ! Đúng vậy, “Đại đội trưởng đệ nhất của kị sĩ đoàn đế quốc” “Tật phong nộ” Olfa-sama ta đây đã ẩn mình ở trong “cửa hàng vũ khí” này ! Dù khác với nguyện vọng của bọn ta nhưng đây vẫn là một thỏa thuận, tốt thôi, ta sẽ trở thành đồng sự của cô.」
「……………..」
「Phản ứng gì mà nhạt nhẽo vậy !?」
Tôi cũng chẳng biết mình phải mất bao lâu để nhớ được cái mớ danh hiệu của ông ta nữa, thấy vậy cái ông chủ cửa hàng tật phông nộ gì gì đó đã quỳ gối xuống đất vẻ thất vọng tràn trề. Đúng là cái điệu bộ của tôi đã khiến ông chú trung niên của kị sĩ đoàn này hay là cái nguyện vọng gì đó của chúng ta ấy đã trở nên bơ phờ. Vì thấy hơi tội nghiệp nên tôi đã vỗ vào vai ổng phát “bộp”
Tuy nhiên, dù sao thì______đây cũng là một bước ngoặt lớn rồi.
「Này, Hime____」
「A ?」
「Hime, Hime………..Hi, Himeyuri Nanase tiểu thư ! Cô có rảnh không ?」
「Ưm ? Ông chú có chuyện gì sao. Nếu là hẹn hò thì cháu vẫn luôn làm cùng với Haru-chin đó ?」
「Ha, haha, vậy à, tiệc thật đấy. Thất bại thất bại. Haha」
Thần thái uy phong lẫm liệt vừa nãy tôi thấy đã đi đâu mất tiêu, đội trưởng Olfa lúc này chỉ đang nói bằng giọng điệu ôn hòa của một chủ cửa hàng vũ khí. Khi ánh nhìn thành khẩn của ông chú hướng về phía mình, tôi chỉ thở dài.
Thân tín của vua, tất cả bọn họ đều biết 『Kumoi Haruka』 chính là công chúa____ Tôi chỉ vừa mới biết nguồn thông tin đáng kinh ngạc nay. Đó là kết quả của việc khi tôi chất vấn Olfa với giọng điệu dễ thương của mình ở đằng sau cửa hàng, và rồi để cho ông ta phải 4 lần buột miệng gọi tôi nào là “công chúa*” rồi nào là “điện hạ”.
(*: Hime ở trên là ám chỉ công chúa chứ không phải Himeyuri)
Hay đúng hơn, 『Người liên quan mà lại không biết mặt thì rất lạ đúng không ?』……. Vì không thể phủ nhận điều đó nên tôi có hơi chút bực mình.
「Thế」
「Ô, Oh !?」
Ổng chủ cửa hàng trở lại phong thái khi thấy giọng điệu vẫn còn bực mình của tôi.
「Chuyện gì thế, tiểu thư Kumoi Haruka !?
À không, phải là Kumoi Haruka-sama」
「Mấy cái đó thì khác gì nhau……….Mà sao cũng được, tôi có một chuyện muốn hỏi ông. Tấm thẻ《Thời khắc chứng hao mòn》ấy , ông mới nhập gần đây đúng không. Thế ông đã bán nó chưa ?」
「……………..Hế ?」
Trước câu hỏi của tôi, người trở nên có giọng điệu kì lạ lại là Himeyuri.
Vì lí do nào đó, cô ấy lảng tránh ánh nhìn của chúng tôi rồi cứ thế xen vào cuộc trò chuyện.
「S, sao cưng lại cần chiếc thẻ đó vậy ?
Chẳng phải chúng ta đã từ bỏ điều kiện chiến thắng đầu tiên rồi sao………..?」
「À, ừm. Đúng là vậy」
Để sắp xếp lại mớ suy nghĩ của mình, tôi nhẹ nhàng dùng ngón trỏ rồi gãi đằng sau gáy.
《Thời khắc chứng hao mòn》 đúng là một tấm thẻ nằm trong sê-ri bí kiện của điều kiện chiến thắng. Chỉ là, có khả năng tấm thẻ ấy chỉ có duy nhất một cái và nó không thể được thay thế bởi một tấm thẻ khác.
Đó là trạng thái bất thường. Sự nhận dame liên tục. Hay đúng hơn chính là độc.
Giờ thì, tuy nó là “độc” đối với nhóm người mua bí ẩn ở thế giới hiện thực, nhưng nếu là đối với người chơi social game và RPG thì nó sẽ được suy ra theo một chiều hướng khác.
Đúng vậy________Đối với một kẻ có phòng ngự cao thì độc sát chính là một kế sách.
「Là chú sát cuồng chiến sĩ đó, Himeyuri. Ta không thể xuyên thủng lớp phòng ngự của hắn một cách thông thường được. Nếu có một thủ thuật nào khác thì tôi đã sẵn sàng chuẩn bị rồi, và trong đó có một cái chính là 《Thời khắc chứng hao mòn》」
「A……..Nh, nhưng mà làm thế nào ? Ta đâu thể đưa thẻ cho đối phương được ?」
「À, tự chiếc thẻ thì không thể áp đặt được. Nhưng, ta có thể copy trạng thái dị thường bằng 《Đồng điệu》. ………….Ngay từ đầu, nếu sử dụng đồng điệu thì sức phòng thủ của hắn cũng biến mất rồi, và tôi nghĩ chúng ta có thể dành chiến thắng sau đó. Tuy nhiên nếu nghĩ kĩ thì, đối phương cũng không hắn là không thể chạy thoát ở trong tình huống đó. Trong lúc《Đồng điệu》hắn sẽ《Dịch chuyển》là có thể《Thoái lui》rồi」
「Thế nên là……………Lúc dính độc từ《Thời khắc chứng hao mòn》thì cũng là lúc gây dame à」
Himeyuri gật đầu với vẻ thán phục.
Tuy nhiên, diện mạo của nhỏ có vẻ u ám hơn so với mọi khi. À không, so với việc nói u ám thì chỉ là do nhỏ đang lúng túng thôi.
「……….Himeyuri ?」
「Ế !?
C, có chuyện gì sao Haru-chin !?
Hôm nay trông cưng dễ thương hơn hẳn ấy nhỉ !!?」
「Không, mấy câu đó phải là tôi nói mới đúng……….Hơn nữa, việc cô đánh trống lảng như thế là còn non lắm」
「V, vậy à, phải rồi nhỉ phải rồi nhỉ ! Ừm, chị biết chứ !
Lúc nào chị cũng biết điều đó」
「Cô có ổn không đấy」
Vừa nhìn diện mạo kì lạ lúc thì đỏ lúc lại xanh xao của Himeyuri tôi vừa thở dài. Tôi biết vì sao nhỏ lại trở nên lúng túng như vậy. Giờ thì chẳng còn gì có thể trì hoãn nữa. Đột nhiên tôi cảm thấy khó chịu.
Cái phản ứng này…….Là vậy nhỉ.
Để chứng minh cho điều đó thì, từ nãy giờ ông chủ cừa hàng cứ lắc đầu rồi trầm tư, sau đó ổng đã nói ra sự thật.
「……….A, thì là ? Ngay từ đầu, ta đâu có nhập cái thẻ hiếm gọi là《Thời khắc chứng hao mòn》ấy đâu ? Cô có nhầm ở đâu không, tiểu thư」
「__________!! C, chú nói gì thế !」
「Ế ?
Thì ta chỉ nói sự thực thôi mà」
「~~~~~~~~~~~~~~~~」
Hét ra không thành lời. Sắc mặt của Himeyuri đã trở nên tái mét.
Trong khi phớt lờ đi những lời nói đó, bản thân tôi đang cảm thấy một sự thất vọng.
______________Vào lúc ấy, Himeyuri đã nói là sẽ đem 《Thời khắc chứng hao mòn》 đến bán ở cửa hàng vũ khí. Tuy nhiên sự giao dịch
đó đã không diễn ra. Nếu nhìn vào hành động đó thì chỉ có thể nói rằng cô ta đã 《Cường đoạt》《Thời khắc chứng hao mòn》từ tôi.
Nếu là vậy thì Himeyuri tiếp cận 1 đứa đang tiến tới hoàn thành game như tôi là để thu thập bí kiện cho ai đó khác ?
Những hành động thân thiện đáng ngờ cho đến lúc này của cô ta, tất cả đều là một cái bẫy để kìm hãm tôi ?
Một cảm xúc khó chịu đang liên tục giày vò trong tâm trí tôi.
Giờ tôi phải làm sao. Tôi sẽ phải nói gì đây. Không phải ngay từ đầu tôi đã biết rồi sao. Những kẻ mà tiếp cận tôi thì sẽ chỉ toàn là mấy tên luôn có rắp tâm, chúng chỉ muốn lừa bịp, vùi dập và giết tôi thôi. Nếu không nghĩ vậy thì tôi sẽ không thể sống sót. Không phải tôi đã biết chắc chắn về điều đó rồi sao.
「Ha, Haru-chin ?」
Himeyuri nhìn nhìn chằm chằm vào tôi như thể muốn nói gì đó. Tôi chẳng biết cô ta đang định làm gì nữa. Ánh nhìn ấy, mùi hương ấy hay là cả mấy thứ nhảm nhí khác tất cả chỉ là chiêu trò. Tôi không được tin. Không được phép tin.
Tại vì dù có ở đâu, tôi vẫn sẽ chỉ luôn có một mình.
「Haru-chin !!!」
「!? Ch, chuyện gì…………..?」
Đột nhiên bị hét vào tai, tâm trí vừa lắng động của tôi đã quay trở lại. Trước mặt tôi là bộ dạng của Himeyuri với khuôn mặt đỏ bừng như đang nổi giận.
「Haru-chin, nghe chị này. Không, hãy nhìn chị này ?」
「Chuyện gì. Về vấn đề của cô thì tôi không định__________Hả ?」
Lối suy nghĩ u ám trong đầu tôi đột nhiên trở nên “hỗn loạn”, chỉ trong nháy mắt nó đã bị thổi bay đi.
Tôi bất giác nhìn vào cô ta lấn nữa__________Chỗ card slot của Himeyuri đang khiến tôi phải ngửa mặt lên nhìn. Ở đằng đó vẫn còn tấm 《Thời khắc chứng hao mòn》.
Sau đó Himeyuri đã nói lên.
「Xin lỗi ? Vì chị đã nói dối. Nhưng mà, không phải chị định đưa nó cho ai đâu. Chị có một việc rất quan trọng」
「Không………….Sao mà được chứ」
Tôi nói lên trong sự ngạc nhiên.
「Cái này, cô cầm tứ mấy tiếng trước rồi ?
Dù máu của cô có cao cỡ nào thì cũng không thể đâu. Dù có tất cả các tấm thẻ 《Hồi phục》thì cũng không thể sống nổi đâu」
「E, e-to, là nó ấy. Bonus cộng tác ? Kết hợp《Hồi phục》và《Tường sắt》nó sẽ tái tạo cho ta một thời gian nhất định. À, tái tạo ở đây là trạng thái HP liên tục hồi phục ấy」
「Cái đó thì tôi biết. Nhưng mà chuyện duy trì trong vài giờ liên tục là không hề đơn giản」
「A…………….Ừm, đúng là không thể nhỉ……….?」
Himeyuri chắp hai tay ra sau lưng rồi đánh trống lảng, nhỏ nhìn về phía tôi với vẻ buồn bã. Dù có nhiều máu cỡ nào nhưng để giữ được nó là rất khó. Để phân tích được nó không hề đơn giản chút nào.
Chính vì vậy tôi cần phải thúc giục cái đầu của mình, dùng toàn lực để xoay chuyển tình thế.
《Thời khắc chứng hao mòn》 là loại bí kiện liên tục gây một lượng dame cố định cho người sở hữu. Hiệu quả đó sẽ không biến mất
cho đến khi người chơi vẫn còn cầm. Dù có thể hồi phục HP bằng spell thông thường nhưng, nó cũng chỉ duy trì được vài giờ, hay đúng hơn điều đó là bất khả thi.
Tuy nhiên, thực tế Himeyuri đã hoàn thành được điều đó.
Làm thế nào chứ ? Bộ não của tôi đang thực sự rất muốn biết. Hiệu quả của《Thời khắc chứng hao mòn》, đối với những người chơi thì nó là một món đồ “Không thể tránh”. Giới hạn thời gian, hay đúng hơn, nếu được thì ta chi nên thu thập nó sau cùng, sau đó thời gian còn lại là để hoàn thành game.
「………….A」
Nghĩ đến điều đó, đột nhiên tôi nhớ ra.
Phải, phải rồi, là như vậy. Không có người chơi nào mà không chết khi cứ tiếp tục ôm cái 《Thời khắc chứng hao mòn》 ấy cả. Nếu có thì chắc chắn là cheat rồi, thế nên là không thể nào.
Giả sử như_____nếu cho rằng Himeyuri ngay từ đầu đã không phải người chơi, thì thế nào ?
「……………..Này, Himeyuri. Tôi có một chuyện muốn hỏi cô」
「G, gì thế gì thế ?
Nếu là thỉnh cầu của Haru-chin thì cái gì chị cũng sẽ trả lời hết đó ? Dù có là số đo 3 vòng, loại con gái mà chị yêu thích hay là cả vùng nhạy cảm nhất nữa_______」
「Cô ấy. Thực sự thì ngay từ đầu cô đã biêt tôi là công chúa rồi phải không」
「!?」
Himeyuri tròn mắt ngạc nhiên. Hơi thở thì không đều, bờ môi thì lúc đóng lúc mở, một lúc sau nhỏ bắt đầu nói.
「Cưng nói gì thế Haru-chin !? Không được đâu đó, lỡ như có ai đó nghe thấy thì sao_________A」
「Ho-ra, quả nhiên là cô biết mà」
「Ư,~~~~~~~~~~~~~~~~~」
Sau khi làm một cử chỉ như đặt mũ xuống, Himeyuri đã ngồi xổm xuống rồi vùi đầu vào đầu gối của mình. Kẽ hở từ cánh tay của nhỏ phát ra những tiếng rên rỉ.
…………..Phải rồi. Thử nghĩ lại thì sẽ có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Để không bị mù thông tin nên tôi đã phải tự đi mua hướng dẫn. Rôi việc nhỏ đã bỏ qua sự thực lúc 『Kumoi Haruka』đăng xuất lần đầu tiên. Rồi còn cả tần xuất gặp mặt như kiểu biết trước vị trí của tôi ấy.
Và giờ, để cho chắc chắn hơn thì…
「Thông tin sự kiện được tổ chức trong ROH. Himeyuri, cô còn nhớ không ?」
「Ế ? Đó là việc công chúa không thể đăng xuất khỏi game ấy à ? Nhưng, lần trước chị cũng có nói rồi mà, cái đó hoàn toàn không phải là hướng dẫn ?」
「À, về cái phần đó ấy. Chắc là để đánh lừa thôi. Thông tin thực sự được triển khai trong sự kiện là ngược lại cơ…………Đó là cụm từ “Công chúa 2 mặt”」
「A_____________」
「Đúng vậy. Từ “2 mặt” đó nó có 2 nghĩa. ……………..Là “Sự Mưu phản – Li gián từ Đế quốc” và “Bên trong công chúa có 2 người”. ………..Maa, bình thường thì nó hợp với bối cảnh là mưu phản hơn, còn phần bên trong thì chẳng ai nghĩ ra đâu. Tuy nhiên, cả tôi và Harukaze nếu bị cô bám đuôi thì chắc chắn sẽ rất nguy hiểm. Ấy vậy mà cô vẫn không giết tôi.」
Lí do rất đơn giản. Ngay từ đầu Himeyuri đã biết tôi là công chúa, nhưng dù vậy, việc giết tôi vẫn là không cần thiết.
Hay nói cách khác, ngay từ đầu cô ấy đã không phải là người chơi rồi.
「Có 3 loại người trong cái ura-game này, tôi đã từng bảo với cô như thế rồi nhỉ. Nếu cô không phải là NPC, cũng không phải là người chơi, vậy thì chỉ còn lại một lựa chọn duy nhất. Điều kiện chiến thắng, cô là thân tín của vua________Đúng không ? Himeyuri」
「……………..Nihihi」
Nét mặt của Himeyuri đột nhiên trở nên cứng nhắc và rồi nhỏ đã thở dài như muốn từ bỏ. “Ưm…” vừa ngâm nga vừa đừng dậy, sau đó cô ấy nở một nụ cười tinh nghịch.
「Rất chính xác. ________Danh tính thực sự của Himeyuri Nanase chính là “Đội trưởng thị tùng đội” với vai trò giả làm người chơi, hay có thể gọi chị là một maid trưởng, là người chăm sóc cho quý công chúa đó ? Đúng không, thưa chủ nhân ?」
Vừa nói Himeyuri vừa cầm vào vạt váy, vén lên một chút rồi cúi chào tôi. Một kiểu chào hỏi đậm chất quý tộc. Nhưng mà tôi chưa từng nghe có loại quý tộc nào lại để lộ cặp đùi thon thả ấy đằng sau lớp váy 20 centi ở trên đầu gối cả.
「A__a」
Dù vậy, bầu không khí u ám khi nãy đã tắt hẳn sau cái hành động đó. Một Himeyuri vừa tỏ ra suy sụp đã vui tươi trở lại.
「Chị cũng không định để lộ đâu. Nhưng đúng là Haru-chin sắc bén thật đó」
「Không, đấy là do cô đã để lỡ cái 《Thời khắc chứng hao mòn》đấy chứ. Nếu không phải nhờ có nó thì tôi cũng chẳng biết đâu, chắc vậy.」
「Ưm, nhưng mà nhưng mà, nếu mang nó theo chúng ta có thể hoàn thành game đúng không ? Nihihi, thực ra chị được thiết lập là sau khi chết đi thì sẽ được tái sinh ở bên cạnh Haru-chin đó. Trong lúc nói chuyện với Haru-chin thì chị đã chết mấy lần rồi đó ?」
「Đùa hà trời. …………..Thế nên là cô mới giữ cái《Thời khắc chứng hao món》đấy à」
Tôi trả lời với vẻ đầy kinh ngạc. Nảy ra chiến lược, đưa vào thực tiễn hay là cả lúc nói chuyện một cách vô tư nữa, tôi cảm giác mình cứ như là thằng ngốc ấy.
「…………………..Fuu」
Tôi khẽ cúi mặt lảng tránh rồi thở dài. Một lần nữa, ánh mắt của tôi và Himeyuri chạm nhau.
「Tôi hỏi cô một chuyện nữa được không ?
Cô không phải là người chơi trong ROC nhỉ. Thế thì cô phải là kẻ đứng ở vị trí trung lập chứ. Sao lại giúp đỡ tôi một cách nhiệt tình như vậy ?」
「Ế, cái đó thì là do chị quyết mà. Ngay từ đầu cái thiết lập là maid trưởng của “công chúa” đã không phải là sự đối địch rồi…………Hơn nữa」
「Hơn nữa ?」
「Nihihi, nếu là Haru-chin thì cưng sẽ hiểu mà ? Hay là cưng muốn chị phải nói ra ? Ừm ?............Nihi. Thế này nhé, chị thực sự rất quan tâm đến Haru-chin đó. Dù bên trong có là Harukaze-chan hay là Yuunagi-kun đi chăng nữa ?」
「………………..」
Bị nói một cách thằng thừng như vậy khiến tôi không thể thốt nên lời.
Gò má của tôi trở nên đỏ bừng trước ánh nhìn đầy “nhiệt huyết” của Himeyuri.
「__________Ngoài những thứ mà chị có thích ra thì chị không có hứng thú với thứ gì khác cả」
Và rồi, cô ấy nói về một điều mà tôi cảm giác như đã nghe thấy ở đâu đó.
「Haru-chin đã từng nghe điều này chưa ? Ura-game của Sphia, nơi mà đang chịu trách nhiệm cho việc xây dựng bộ phận phát triển công nghệ tiên tiến thứ 3. Có một người đứng top đầu ở đó tên là Tendou Byakuya. Ở tuổi 20, ông ta đã vươn lên chức lãnh đạo của Sphia đấy. Hay có thể nói đó là một thiên tài」
「………..À, tôi biết. Có gặp một lần rồi」
Một game master điều hành tất cả Ura-game, Tendou Byakuya.
Cũng không hẳn là tôi không biết. Đó là một con ác quỷ, thay vì đáp ứng nguyện vọng thì hắn đã khắc sâu vào trong tâm trí tôi một vết thương không thể chữa lành. Một cách vô thức, tôi đã nắm chặt hai bàn tay và nghiến răng lên bở môi mềm mại của mình.
「Đúng vậy, chính đó ! Chính là hắn !」
Không bận tâm đến bộ dạng của tôi, Himeyuri bắt đầu nói một cách hưng phấn.
「Game do gã thiên tài quái vật tạo ra đã có người chơi hoàn thành một cách hoành tráng với tốc độ ngoài sức tưởng tượng. Dù sau vài tháng nhưng vẫn chưa có một ai tìm ra cách để dành chiến thắng, ấy vậy mà có một người chơi cực dị đã hoàn thành nó chỉ trong một tuần !
Một sự công nhận lần đầu tiên trong lịch sử của Sphia, sự dung xá hay là vô trách nhiệm, tất cả mọi thứ về cái game ác quỷ đó đã bị vứt bỏ
Chính vì vậy mà những người tham gia bị tụt lại phía sau, người thì trở thành phế nhân, người thì thần kinh không ổn định, dù không liên quan đến thế giới ngầm nhưng cái game đó đã trở thành một sự nhận thức chung tuyệt đối !!
Người dành chiến thắng một cách hoàn hảo________Hay là kết thúc nó chính là Yuunagi-kun đó. Nếu không có Yuunagi-kun thì cái game đó sẽ không bao giờ kết thúc được. Sự không có hồi kết ấy chắc chắn nó sẽ kéo theo các nạn nhân khác………….Nihihi, thực sự thì nhìn cậu rất giống một anh hùng đó. Sau chuyện đó mà tôi không để ý đến cậu mới là lạ đấy ?
Làm sao mà tôi không phấn khích được chứ !?
Thế nên là tôi đã luôn rất, rất, rất, rất muốn được gặp cậu. Tôi thực sự rất hiếu kì đó ?」
「……………….Fu, hưm, tiếp cận tôi chỉ toàn là mấy người dở hơi không」
「Ế, chị đâu có giống Izayoi-kun đâu. Chỉ là đuổi theo một cô gái dễ thương như Haru-chin thì sẽ rất vui thôi mà ?」
「Đã bảo là, ngay từ đầu tôi đâu có muốn bị bám đuôi !?」
Vừa chỉ trò, Himeyuri vừa mỉm cười 「Nihihi」, nhỏ chỉ cách tôi có một bước chân. Dù đó không phải là một hành động cố ý nhưng chỉ vậy mà tôi cảm giác như bầu không khí xung quanh đã thay đổi. Nhắc mới nhớ, Himeyuri rất giỏi trong việc nắm bắt “cảm giác về khoảng cách” với tôi.
「Này nhé, ROC ấy__________Đó là game được tạo ra chỉ dành riêng cho Harukaze-chan đó」
Giọng điệu của cô ấy đột nhiên thay đổi. Nó giống như một lời thì thầm hay một lời cầu nguyện vậy.
「Ừm, hay đúng hơn là chỉ để bỏ rơi Harukaze-chan nhỉ. Thiên tài Tendou Byakuya đã sử dụng mọi cách để ăn hiếp, bắt nạt Harukaze-chan, để làm cho con bé sợ hãi thì cái game này đã được sinh ra. Thế nên là, có lẽ khoảng trống để cho Haru-chin có thể hoàn thành game chỉ nhỏ như lỗ kim thôi」
「Lỗ kim nhỉ」
「Nihihi, “nét mặt nhăn nhó” tốt đấy Haru-chin. Chị đã từng nghĩ “về điều đó”. Vì là một người ở vị trí trung lập, dù có thể theo dõi Harukaze-chan từ trong bóng tối nhưng chị lại không thể trở thành đồng minh của con bé. Thế nên người lấp được khoảng trống đó thì chỉ có mình cậu thôi Yuunagi-kun. ________Nhỉ, đúng vậy không ? Thưa ngài hoàng tử tới trễ.」
Himeyuri đung đưa mái tóc hai bím của mình, dù nói ra những lời nghe có vẻ như là nói đùa. Nhưng ánh mắt cô ấy lại mang đầy tính thử thách và như đang kì vọng vào một điều gì đó.
_______Tại sao lại là tôi chứ, cơ mà giờ thì tôi cũng chẳng còn bận tâm về điều đó nữa.
「Himeyuri. Cô hãy đổi 《Thời khắc chứng hao mòn》lấy 6 spell hiếm rồi mua lại. Sau đó hãy đảm bảo về 《Đồng điệu》. Vì dù có tái nhập lại bí kiện thì chắc vẫn sẽ bị chú sát cuồng chiến sĩ tấn công thôi, thế nên ta chỉ cần ngay lập tức sử dụng 《Đồng điệu》trong phạm vi hiệu quả thì có thể hoàn thành điều kiện rồi.
Tuy có hơi khác với dự định một chút nhưng,
tính cả cửa hàng vũ khí, Himeyuri và chú sát cuồng chiến sĩ__________như vậy là ta đã có 3 người rồi」
「Ế, ế ?」
Himeyuri chớp mắt liên hồi ngay khi tôi quay lại về chủ đề của ROC.
「E-to, Haru-chin ? Chị cũng không muốn nói điều này nhưng, chị đã luôn lừa dối Haru-chin suốt đó ? Vậy mà cưng vẫn muốn đồng hành cùng với chị sao ? Không cần phải giải tán nữa sao………..?」
「Nếu để đánh bại kẻ địch thì giờ là lúc thích hợp nhất」
「Kh, không, không phải thế ! Ý chị là, e-to」
「…………..Aa, môô. Lại chuyện gì nữa」
Trược một Himeyuri đang có thái độ lưỡng lự, tôi vừa tỏ ra bực mình vứa gãi đằng sau gáy.
Chết tiệt, tôi hiểu cô ta muốn nói gì nhưng cô cũng phải tự hiểu đi chứ. Vấn đề này tôi cũng ngại lắm chứ bộ…………..Hơn nữa, ngay từ đầu cô ta đã biết tôi là người ở bên trong
『Kumoi Haruka』. Chỉ cần nghĩ đến đấy thôi đã thấy không ổn rồi. Toàn thân tôi lúc này đang cảm thấy rất là nóng nực.
Dù vậy________Việc nghi ngờ Himeyuri lúc này là không cần thiết.
「Nghe này ? Không phải là tôi tin tưởng cô hay gì cả. Mà cũng không có chuyện đó đâu. Tuy nhiên, nếu cô không phải là người chơi thì ít nhiều vẫn tốt hơn so với những kẻ khác………..đúng không, tôi không có nói là tin tưởng cô hay là muốn làm đồng minh với cô. Nếu cô thấy ổn thì hãy theo tôi Himeyuri. Ít nhất thì cô hãy hành động vì cái cơ thể của 『Kumoi Haruka』này đi」
「………………..」
Ngay khi tôi vừa mới dứt lời thì, trên khóe mắt của Himeyuri đã bắt đầu chảy ra những giọt lệ.
Có lẽ, ngay từ đầu bản thân cô ấy cũng chẳng có ý đồ nào cả. Nhỏ cúi mặt xuống như để lảng tránh rồi rồi dùng cả hai tay lau nước mắt.
Và rồi______Như quay ngoắt 180 độ.
Himeyuri đã lấy lại sắc thái, nhỏ bịn rịn vào người tôi rồi nở nụ cười.
「Nihihi, đành vậy nhỉ !」
#
『_____Thành thực xin lỗi. Tôi không thể trở thành đồng sự của mấy người được』
Chỉ cần copy 《Thời khắc chứng hao mòn》là có thể gây được dame lên chú sát cuồng chiến sĩ đúng như những gì tôi đoán, tôi đã rất sốc khi biết bên trong là một tên điển trai giống như người đẹp thủ thư vậy, khoảnh khắc khuôn mặt lãnh đạm đó nở nụ cười như đã đấm thẳng vào mặt tôi
(Một cú đấm không khoan nhượng).
Ngay sau đó, có một thông báo được hiển thị là cho phép liên lạc qua thiết bị.
Sau khi tự xưng là “dũng giả”, và là người cuối cùng trong “thân tín của vua”, sau đó hắn ta bắt đầu nói với vẻ điềm tĩnh.
『Trước hết thì, xin được chúc mừng hai người. Tôi sẽ được gọi ra khi mà có người chơi hoàn thành điều kiện“3 người đồng sự”. Theo thường lệ, nó chắc chắn sẽ xuất hiện điều kiện nên hoàn thành và thông báo đến địa điểm của tôi.』
Vì lí do nào đó dũng giả đã nói về sự bất ổn.
Nếu đúng như những gì tôi tưởng tượng thì đằng sau câu nói đó sẽ là 『Tuy nhiên』.
『Đó là trong trường hợp khi mấy người là người chơi bình thường.___________ Và như thế câu chuyện sẽ trở nên rất đơn giản. Đến lúc đó tôi có thể nói 「Hiểu rồi. Mọi người có thể tin tưởng vào tập thể này. Ông vua đó đúng là rất tệ nhỉ」………… Mà ngay từ đầu thì ngoài bạn ra sẽ chẳng có ai có thể đến được chỗ tôi nhỉ』
「? Thế là sao. Dù danh tính thực sự của Himeyuri bị lộ ra chỉ là ngẫu nhiên nhưng nếu có thể thì vẫn có khả năng chứ.」
『Không. Bạn không nghe gì từ cô ấy sao ?
Điều kiện để thêm người đồng sự
đội trưởng thị tùng đội là “người chơi phải
nhìn ra danh tính thực sự khi cô ấy đã ngụy trang”, còn một điều nữa là “việc chưa bao giờ có ý định giết công chúa”. Dù chỉ một lần, nếu người chơi có ý định giết công chúa thì sẽ đánh mất tư cách trở thành đồng sự của cô ấy. Thế nên là tôi cũng không thể được thông qua………. Tuy nhiên』
Đột nhiên giọng nói của dũng giả trở nên nặng nề. Một giọng điệu nói về sự thực trông như đang cầu siêu.
『Một lần nữa, việc bạn ở đây chính là vận mệnh. Giờ thì chúng ta hãy nói về dụng ý. 「Tôi sẽ trở thành người đồng sự của bạn ? ………..Được thôi, nhưng dù tôi có nói vậy ? Khi bạn đã sửa soạn cho việc gài bẫy tôi. Nếu đến đây bằng vũ lực thì tôi cũng sẽ phải phản kháng bằng vũ lực」』
「Hả……………?」
『Có vẻ như tôi được thiết lập cho sự nghi ngờ, đó là lúc nào cũng phải cảnh giác cô công chúa giảo hoạt. _________Maa, ngay từ đầu điều kiện này cũng là để ngụy trang rồi, hay đúng hơn nó là để tránh việc hoàn thành. Thế nên tôi rất tiếc.』
「…………Còn thế nữa cơ à」
『Đúng vậy. _________À, xin đừng hiểu lầm. Tôi cũng chỉ đang nói trên quan điểm là một “dũng giả” thôi, thế nên cũng không hẳn là sự thù ghét bạn hay gì cả』
Kết thục một cuộc nói chuyện phiến diện, tôi thở dài với vẻ bực mình. Sự vội vàng này đã không thu lại kết quả. Tôi ngồi xổm xuống rồi hai tay ôm lấy đầu.
_________Chỉ trong chốc lát tôi đã đánh mất sự bình tĩnh. Mà hiển nhiên là vậy rồi.
Ngụy trang. Ngụy trang á ? Nếu như những gì dũng giả nói là đúng thì, điều kiện chiến thắng thứ hai là để đánh lừa. Và như vậy sẽ có một con đường được chỉ ra, đó là ngay từ đầu điểm về đích đã là không tồn tại rồi. Việc tìm kiếm 4 người, hình thành quân phản loạn sẽ không bao giờ có thể thực hiện được.
À không, không chỉ có vậy. Như thế thì 『Kumoi Haruka』sẽ bị cô lập hoàn toàn.
「……......!」
Khoảnh khắc nhận ra điều đó khiến cho đầu óc tôi như muốn gào thét lên.
Tuy nhiên, à, phải rồi. Đúng là như vậy. Chỉ với một lượng nhỏ HP của 『Kumoi Haruka』thì sẽ không thể duy trì được 《Thời khắc chứng hao mòn》.Chỉ vì vấn đề lập trường mà không thể nhận được sự hợp tác của “dũng giả”. Ngắn gọn thì việc giết công chúa chính là tự sát, nhưng như thế thì trước khi hoàn thành game thì đã game over rồi.
「Thế là sao……….! Tại sao, tại sao lại trở thành như vậy !? Hệt như_______ngay từ đầu đã hoàn toàn chẳng có cửa thắng nào cho công chúa cả………!」
Trong tình huống tuyệt vọng này, tôi chỉ còn biết thở dài, giận cá chém thớt rồi chỉ trích.
Không………..tôi biết chứ. Tôi biết rất rõ điều đó. Đúng là Himeyuri đã nói cơ hội chiến thắng của tôi chỉ nhỏ như lỗ kim, không thể nào sai được khi đó là tính chất của Sphia. Tuy nhiên.
「Ếu thể nào thấy được !」
Tôi không thể nào thấy được cơ hội chiến thắng. Cũng lâu rồi tôi mới có cảm giác suy sụp thế này.
Chẳng nhẽ_________sự tồn tại của Harukaze được sắp đặt chỉ là để bị săn đuổi thôi sao ? Tôi không hiểu nổi Sphia làm vậy thì có ý nghĩa gì ?
「Éo hiểu gì cả…………Con bà nó !」
Đùng, phản ánh lại nỗi đau khi tôi đấm mạnh vào tường, những dòng lệ đã chảy xuống má của một đứa quá hèn yếu như tôi.
『Tên người chơi: Kumoi Haruka.
Tình trạng thu thập “bí kiện bị nguyền rủa” 1. Tình trạng cấu thành “quân phản loạn” 3.
Trạng thái: Điều kiện chiến thắng 1 và 2, không thể thực hiện.
_________Bạn có muốn tự sát không ? (Từ bỏ)』
_Harukaze: Mình nghe nói ở thế giới này có một thứ gọi là trường học.
_Yukina: Không không không không.
Nghe nói gì chứ hả, Nagi
Cứ như là cậu mới thấy lần đầu ấy.
_Harukaze: À mình chỉ nói đùa thôi. Tất nhiên là mình biết rồi ?
Thực ra thì. Mình đã luôn muốn thử đến trường.
Vì dù sao cũng được cho phép rồi nên nhất định mình phải đến thử xem sao. Ehehe,…….. không biết trường học là nơi như thế nào nhỉ ♪.
_Yukina: Ehehe !? Lại còn có nốt nhạc nữa chứ !?
Uwa, Uwaa. Nagi bị chập mạch rồi. Gần đây tớ thấy cậu rất lạ nhưng, đúng là Nagi bị chập mạch thật rồi !
Này Nagi, cậu không ăn phải thứ gì lạ chứ ? Mấy ngày gần đây thì…….không lẽ nào là tại cháo của tớ !? Sao lại thế !?
_Harukaze: Mumu, không có đâu ! Mình không có bị chập mạch hay làm sao cả.
À nhầm.
Tớ không có bị chập mạch hay làm sao hết ? Tớ chẳng làm sao cả ?
_Yukina: Ừm, thay vì đến trường thì chúng ta mau đến bệnh viện thôi. Nagi, cậu không ổn thật rồi.
Ngay từ đầu thì Nagi đâu phải là loại người thích đến trường đâu. Tờ cũng không muốn nói vậy đâu. Nhưng tớ thấy cậu cứ sao sao á.
_Harukase: Ủa……..Vậy sao ?
Uh-huh, ừm.
Mình hiểu rồi.
_Yukina: ? Cậu hiểu cái gì chứ ?
_Harukaze: Nếu mình có thể_______trả ân nghĩa, bằng phương pháp đó.