Cross Connect

chương 4: bước ngoặt.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

#

「Nagi ? Này Nagi. Từ nãy giờ cậu cứ im bặt thế, có chuyện gì sao ?」

「…………….」

「Nagi ? Nagiii ? Cậậậu cóóó ngheee thấấấy khôôông ? …………Này, đồ Nagi, dám phớt lờ tớ à, cậu cũng can đảm thật đấy !」

「……………..」

「Á……….Au…………Môô. Thực sự là cậu bị làm sao vậy ? Cậu cứ thế tớ sẽ giận cậu đấy.」

Đứa bạn thưở nhỏ đang đi cạnh tôi nãy giờ cứ tỏ ra ủ rũ rồi bĩu môi. Dù cảm thấy hơi có lỗi một chút nhưng tiếc là lúc này tôi không có thời gian cho mấy chuyện nhỏ nhặt của cô ấy.

………..Ngay hôm qua, từ sau vụ đó tôi đã đăng xuất, khóa cửa phòng lại rồi tôi cứ thể ngủ nguyên một ngày. Tất nhiên tôi cũng chẳng cần sự chấp nhận của Harukaze. Tôi vứt bỏ hoàn toàn sự phân chia vai trò với cô ấy. Thậm chí là một chút sức lực để xem quyển nhật kí trao đổi đang đặt ngay trược mặt mình, tôi cũng chẳng còn nốt.

Liệu mình có sai lầm chỗ nào không_____Dù có nghĩ thể nào thì trong đầu tôi lúc này cũng chỉ có sự hối hận.

Mình đã sai rồi.

Đúng vậy, chắc chắn là tôi đã bỏ lỡ điểm mấu chốt nào đó. Không hẳn là không thể cứu vãn tình thế lúc này. Phương pháp đối phó với bí kiện ? Hay thứ tự chinh phục đồng sự ?

Dù là cách nào thì ngay lúc này đây mọi thứ

vẫn chưa phải là quá muộn. Nhưng tôi vẫn cần phải suy tính trước đã.

Thấy tôi có vẻ lơ đãng, Yukina đã buột miệng nói về cái gì đó.

「Lẩm bẩm, lẩm bẩm……………..Đây đúng là Nagi rồi. Tớ đã cất công để kiểm tra vậy mà, giờ cậu lại trở lại bình thường rồi」

「…………… ?」

「À, một chút, chỉ một chút thôi nhỉ ? Nagi của ngày hôm qua có hơi ấy……….Ừm, chắc là phong thái tốt chăng. Trông cậu cứ như Nagi của ngày xưa ấy. __________Cơ mà, nãy giờ tớ đang nói cái gì ấy nhỉ !?」

Tôi hướng ánh nhìn đầy ám muối về phía Yukina đang vừa độc thoại vừa đỏ mặt. ………….. Nhỏ này đang nói về cái gì vậy ? Nội dung mà Yukina nói cứ rời rạc nên tôi chẳng hiểu gì cả.

「Maa, được rồi」

Tôi đưa tay ra sau gáy theo phản xạ rồi ngừng suy nghĩ.

Tuy nhiên, nếu nghĩ về mấy thứ sau đó thì, có lẽ tôi nên điều tra cẩn thận một chút.

Cháo buổi sáng. Chào Tarumi. A, Tarumi-kun hôm nay không đi muộn nhỉ. Đã làm bài tập về nhà hôm qua chưa ?

Chậm quá đấy Yuunagi. Này này hôm qua cậu đã xem TV chưa ? Tiết thể dục (tennis) hôm nay bắt cặp với tao đê.

Cơ mà Nagi, mày trả lời LINE cẩn thận thật đấy__.

「____________Hả ?」

Cùng với giọng nói ngẩn ngơ như không hiểu gì, tôi bỏ cái cặp ra khỏi vai.

Vẫn là cái lớp học như mọi khi. Vẫn là khoảng thời gian đó. Và tôi vẫn mở cảnh cửa mà chẳng nói chẳng rằng, tuy nhiên cái vẫn của ngày hôm nay rất khác, tôi được đón tiếp với những lời chào hỏi rất vui tươi.

「Ê, tô…………ế ?」

Tôi bất động trước tình huống mà mình không thể nào hiểu được đang diễn ra ngay trước mắt.

「? Cậu đang làm gì thế Nagi ? Cậu vướng đường quá, mau vào đi.」

「Ư, ô !」

Hay là mình bỏ chạy_______một ý nghĩ

nổi lên thoáng qua trong chốc lát, nhưng vì bị Yukina ở đằng sau ấn vào lưng nên tôi đành phải lao vào trong cái bầu không khí kì lạ đó.

Chỉ trong khoảnh khắc, tôi đã bị vây quanh cứ như là mình là một học sinh chuyển trường vậy.

Những đứa bạn trong lớp đồng loạt tranh nhau đến bắt chuyện với tôi.

Biểu hiện của đám con trai trông rất thiện chí. Nó hoàn toàn không phải là ác ý mà chỉ đơn thuần giống như sự tò mò. Nó cũng không phải là ý đố như muốn rủ rê tôi, kiểu như kì vọng hay là quan tâm gì đó, những cảm xúc tích cực ấy đang khiến tôi trở nên bối rối.

Nếu nói cụ thể thì, đó là một ngày bình thường trước kia của thằng tôi đã từng đánh mất hi vọng.

Bầu không khí quá sức thoải mái này, đối với thằng tôi như bây giờ là một điều rất tệ_______Và rồi tôi đã nhận ra.

「Là do Harukaze à…………?」

Tôi lẩm bẩm trong miệng.

Phải rồi, nếu là do thế thì mấy lời nói sáng nay của Yukina tôi cũng có thể hiểu được. Cái tôi của ngày hôm qua, Harukaze đã làm cái gì đó. Thế nên là thái độ của những đứa bạn trong lớp đối với tôi đã thay đổi hoàn toàn.

Nhưng tại sao Harukaze lại làm vậy ? Nhỏ không muốn bị kì thị trong lớp, hay là……… Dù biết thằng tôi bị cười nhạo là không có bạn này, nhưng nhỏ vẫn làm ?

「Đúng là……….」

Tôi vừa mới lẩm bẩm thì, đám đông đã tụ tập lại, bọn họ tỏ ra khó hiểu rồi nói 「Gì cơ ?」________Ngay lúc này, nếu tôi từ bỏ tính cách đó có lẽ sẽ là một điều tốt. Lúc ấy sự lo toan trong tôi sẽ được loại bỏ, cái cảm giác khó chịu ấy sẽ được lấp đầy. Nếu tôi đón nhận cái niềm hạnh phúc giản đơn này, có lẽ đó sẽ là một điều tốt.

Tuy nhiên, với thằng tôi đang phải bực mình vì hoàn cảnh tuyệt vọng trong cái trò ROC kia, chẳng cần nghĩ nhiều, tôi đã có một phản ứng rất tồi tệ.

「Im hết đê !! Đừng có la hét om sòm nữa ! Aa, chết tiệt, con nhỏ này, lúc mình đang khổ sở thì toàn làm những chuyện thừa thãi không ! Đúng là phiền phức, tự tiện hết chỗ nói ! Xin mấy người đấy, làm ơn đừng có dính dáng đến tôi nữa !!」

Trong khi cảm nhận được bầu không khí trong lớp như đã đóng băng, tôi cứ thể bỏ cái cặp lại đấy rồi chạy ra khỏi lớp.

「________Đợi đã, Nagi」

Khi đi qua sân trường, đột nhiên có giọng nói ở trên đầu tôi vọng xuống.

「Đây là trường hợp khẩn cấp nhỉ. Đúng là đau khổ. Tôi rất hứng thú với chuyện của cậu đấy nhưng, cậu của lúc này thì lại không được quyến rũ cho lắm. Hay là, không lẽ nào là do “mấy chuyện thừa thãi” kia」

Nhảy xuống cùng với lời nói của mình, tôi có nên nói là đúng như những gì mình đoán không, một người bí ẩn cùng với chiếc áo khoác trùm đầu, đúng vậy là Ruri-senpai.

Chỉ cách tôi có một bước chân, ánh mắt của chị ta ẩn giấu trong cái mũ ấy đang quan sát biểu hiện của tôi.

Vì cảm thấy không thoải mái cho lắm nên tôi đã quay mặt đi lảng tránh, vừa chú ý để cho giọng điệu của mình không được lập bập, tôi vừa nói.

「…………….Sao chị lại biết mấy chuyện đó」

「Sao ấy á, thì là, đại khái thì chị đây biết tất cả mọi thứ nhỉ. Nếu là mấy thứ mình quan tâm thì chị sẽ bao quát nó.」

Senpai nói bằng giọng điệu mà tôi không biết được đấy là đùa hay thật. Nếu có nhiều lời đồn là sự thực thì, một nhân vật có năng lực cỡ này cũng không có gì là lạ.

「Thế thì em hiểu rồi, senpai. Đây chính là những chuyện thừa thãi đấy. ………Tại vì, em cũng chẳng trông mong gì về điều này cả. Hành động của cái tôi hôm qua, có thể nói nó chỉ giống như một trò đùa tinh quái thôi. Chỉ là thỉnh thoảng thay đổi chút không khí ấy mà. Khi chán rồi thì lại quay lại bình thường thôi.」

「Hêê._______Ra vậy. 」

「…………….Senpai ?」

Trong lúc nói, chị ta đã từng bước tiến tới và lại gần tôi lúc nào không hay. Tư thế trông như đang nhìn lên từ ngay phía dưới. Ánh mắt nhìn qua kẽ hở trước phần tóc mái ấy, tôi có thể cảm nhận được sự giẫn dữ, thậm chí cả sự kì quặc với cái giọng nói như nén lại của chị ta.

「Cậu nghĩ cậu có thể thực hiện cái “trò đùa tinh quái” hay “biểu diễn như thế” một cách nghiêm túc không ?」

「Ế ?________không, cái đó thì」

「Cho đến ngày hôm kia」

Senpai kết nối các từ lại sau khi nói một cách lấp lửng.

「Những lời đánh giá về cậu ở trong lớp, nói thực thì nó chẳng khác gì tận đáy của xã hội. Đúng thực là

không có sự bắt nạt nhưng trong hoàn cảnh của cậu thì ai cũng thờ ơ, ai cũng xa lánh. Và cậu cũng đã chập nhận điều đó nhỉ.」

「Cái này thì, vâng. Đúng như chị nói」

「Ấy vậy mà tình trạng trên đã quay ngoắt chỉ trong vòng một ngày. ………..Cậu có hiểu điều đó nghĩa là gì không. Điểm âm bị cậu chất đống trong vái tháng hay thậm chí vài năm cho đến nay, nhưng điểm dương mà cô ấy đã đền bù lại chi trong đúng một ngày」

「Cô ấy. Ế, senpai, sao chị biết____」

「Giá như cậu đừng bỏ lỡ cái phần mà cậu đã thờ ơ ấy nhỉ. ________Này, tại sao cô ấy lại hành động như vậy, vượt lên trên bổn phận đó có phải là can thiệp vào cuộc sống của cậu không, chẳng nhẽ cậu không còn chút sức lực nào để nghĩ về nó sao ? Nếu đúng là thế thì tôi cũng chẳng còn hứng thú nữa. Kẻ như vậy chỉ là một tên tẻ nhạt thôi.」

「___________Ực. ……….. Xin lỗi, senpai. Đột nhiên em nhớ ra một chuyện, em xin phép.」

Bỏ qua những lời nói lạnh lùng và đầy sắc bén ấy, tôi cứ thể cúi mặt lảng tránh rồi rời đi.

Trong lúc chạy nhanh như xẻ gió, những từ khóa hay hiện lên trong đầu tôi bỗng chốc cũng tiêu tan. Biến hóa mọi sự đàn áp ở trong lớp. Biểu diễn như thế. Trò đùa tinh quái. Hành động của Harukaze. Can thiệp. Một AI đã làm sai lệch mọi thứ, một hành động vượt quá giới hạn quyền được phép. Và cả lí do đó nữa.

………….Đúng là tôi có hơi quá lời về “trò đùa tinh quái”. Cái đó đúng như những gì bà chị đã nói.

Tuy nhiên, vì phải trả một cái giá không hề rẻ, thế nên có phần thưởng tương xứng cũng không có gì lạ. Chừng nào mà bản thân Harukaze không có lấy một ưu điểm nào, nếu nghĩ về việc tôi bị coi thường trở thành mục tiêu của cô ấy thì cũng khá logic. Đó là tính tương đối trong sự tương đương giữa “một người” là cực dương còn “người kia” là cực âm.

Xin cô đấy Harukaze. Hãy nói với tôi là vậy đi. Nếu không thì tôi sẽ lại đánh mất quan niệm về giá trị của bản thân mình mất.

「Chậc !」

Cái môi mà tôi cắn chặt đã đổi màu thành màu tím.

#

『Thế nên là, mình đã nhận được sự giúp đỡ của Yukina-san và Ruri-san, để thực hiện chiến lược giúp cho mọi người hiểu Yuunagi-san là người tốt thế nào ! Ehehe, dù chỉ là để dành cho một lời cám ơn bình thường nhưng, mình muốn thử khiến cho cậu bất ngờ

một chút.

Cậu biết không ? Cảm giác làm người khác bất ngờ ấy rất là tuyệt đó. Mình cảm thấy rất vui và ấm áp. Cứ như là lời nói của mình lần đầu tiên chạm được tới Yuunagi-san vậy thế nên mình đã rất phấn khích. Mình luôn tự hỏi rằng, giá như có thể cảm thấy hạnh phúc như lần đó nhỉ.

Ehehe. Sao rồi ? Cậu có vui không ?

Mình không ngờ cảm giác khi làm một việc gì đó dành cho ai đó lại hồi hộp đến như vậy, ấy thế mà cho đến giờ mình mới biết được. Một khám phá mới. Nó thật tuyệt vời.

Nếu Yuunagi-san cảm thấy vui vi điều đó, mình sẽ cố gắng để giúp ích cho cậu.』

「Chết………..tiệt !」

Tôi đã vò nát trang giấy mà mình cầm trên tay tự lúc nào không hay.

Tôi đúng là một thằng ngốc. Một thằng ngu đến không tưởng.

Harukaze chỉ đơn thuần là cảm ơn và hành động đúng với vẻ ngây thơ, trong sáng của nhỏ thôi, lí do ấy đã khiên tôi bực mình một cách vô ích. Tự tiện nghi ngờ, tự tiện vứt bỏ mọi thứ, tự tiện khiến cho cô ấy bị tổn thương. Tôi không thể tưởng tượng nổi mình đã làm gì nữa.

Tôi vuốt lại cái bức thư được viết cho mình một cách tận tâm ấy………….Đến lúc này.

Đến tận lúc này________Chẳng nhẽ mình vẫn định trở thành một thằng nhu nhược sao ?

Chán ngắt. Thằng tôi lúc này chỉ là một đứa tẻ nhạt. Ngay cả Yukina và Ruri-senpai cũng nói như vậy. Điều đó là tất nhiên rồi, tôi đã làm một chuyện trái với kì vọng của Harukaze mà. Giờ tôi mà từ bỏ thì câu chuyện sẽ chẳng đi đến đâu cả.

「……………..」

Trong tim tôi đang có hai cực đối ngược nhau. Đó là sự không tin tưởng vào con người và ngược lại.

Chúng đang thấu hiểu lẫn nhau và khiến cho tôi nao núng, và người đang sống trong sự nao núng đó chính là Harukaze.

Vậy nên..

Tôi không được phép bỏ cuộc ngay lúc này________

Vừa mới về nhà, tôi ngay lập tức quay trở lại trường , trượt vào trong lớp khi đang trong giờ học, thu hút mọi ánh nhìn của mọi người với sự ngạc nhiên, tôi đã dogeza để tạ lỗi.

「Xin lỗi vì vừa nãy đã to tiếng với mọi người ! Chỉ là tớ đang có một chút bực tức trong người, thế nên tớ mong mọi người sẽ tha thứ. Mong mọi người vẫn sẽ làm bạn với tớ, và cả với nhỏ nữa !.............. Làm ơn !」

Sư yên lặng chỉ trong khoảnh khắc đã chi phối toàn bộ lớp học.

Ngay sau đó, tiếng cười của mọi người đã vang lên, tuy nhiên, tôi nghĩ đó không phải là tiếng cười nhạo báng.

b

Nhìn cảnh trượt vào trong lớp học rồi dogeza của Nagi, không hiểu sao nó làm tôi nhớ lại chuyện hồi xưa.

Tôi, Sasahara Yukina đã từng bị thương rất nặng trong vụ tai nạn giao thông.

Đó là khoảng 4 năm về trước. Hồi đó tôi vẫn còn là học sinh trung học.

Trầm tư suy nghĩ trong sự yên tĩnh, một đứa kém giao tiếp như tôi lúc ấy đã không có bạn. Thế nên là, vào ngày hôm đó tôi chỉ ở nhà đọc sách nhưng, đột nhiên người bạn thưở nhỏ của tôi đã tự tiện đi vào trong phòng của mình rồi dẫn tôi ra thị thành chơi.

Người bạn thưở nhỏ ấy chính là Nagi. Tarumi Yuunagi.

Cậu ta lúc nào cũng quan tâm đến vấn đề của tôi và luôn luôn hành động vì người khác…………..Một người mà tôi rất yêu quý.

Hồi ấy, dù chỉ bị Nagi miễn cưỡng kéo đi nhưng, để cho tôi không có cảm giác như mình đang mắc nợ. Hình như Nagi đã quen mồm rồi nói rằng, “cũng không hẳn là vì cậu hay gì đâu, chỉ là tớ muốn làm vậy thôi”. Phải rồi, cơ bản thì Nagi là một tsundere mà.

Kết cục là. Vào ngày hôm đó khi chúng tôi đang nắm tay nhau trên con đường về nhà,

tôi đã trông thấy một con mèo hoang với dòng dõi hiếm.

Cũng không hẳn là tôi thích mèo đâu, nhưng lúc ấy, tôi đã đuổi theo cậu ta ( hay là cô ấy nhỉ ?) rồi chạy ra lòng đường_________Sau đó, tôi đã bị chiếc xe ô tô lớn đâm phải.

Đúng là ngu ngốc nhỉ. Và rồi, có giọng nói của một người vang lên.

Người phản chiếu trong tầm nhìn mở ảo của tôi, trong quang cảnh như bị đảo ngược ấy, có một con mèo nhìn tôi với vẻ bất an và………….Nagi đã rất sửng sốt. Tôi đã được cậu ấy ôm chặt lúc đang nằm trên mặt đất, cho đến cuối cùng, giọng nói mà tôi nghe thấy vẫn chỉ là của Nagi. Mặc dù tôi chẳng thể nào trả lời được cậu ấy.

Sau đó, có vẻ như tôi đã được đưa đến bệnh viện trực thuộc của trường đại học y. Tôi nghe thấy loáng thoáng người bác sĩ kiểm tra cho tôi có nói rằng.

『Tuy tính mạng đã cứu được nhưng…………tình trạng vẫn còn rất nguy hiểm. Chắc cô bé chỉ còn cầm cự được vài ngày nữa.』

Gì ấy nhỉ ? Cứ như là đang nói lời chia buồn ấy. Liệu có phải không ta.

Cơ thể của tôi vào thời điểm đó đã trở nên rất yếu. Số phận bi thảm của một nữ sinh trung học. Hình như tôi được chuẩn đoán là dù tính mạng có được cứu đi chăng nữa, song tôi sẽ không thể đi lại được trong suột phần đời còn lại của mình, thậm chí cả việc nói chuyện thôi cũng rất khó khăn.

Ấy vậy mà___________Ngay lúc này đây tôi vẫn khỏe mạnh. Tôi cũng không có khổ luyện hay gì hết cả ?

Sự khôi phục chỉ như là một điều tuyệt vọng, một điều hết sức xa vời, thế nhưng chỉ trong vòng 10 ngày kể từ vụ tại nạn, tôi đã được chữa khỏi hoàn toàn. Cứ như là một phép màu vậy. Tuy nhiên, thực ra thì tôi có biết lí do cho “kì tích” đó.

Vào buổi đêm của một ngày nọ.

Ở bên cạnh chiếc giường bệnh, khi mà trong đầu tôi không còn ý thức nữa, tôi nghe thấy một giọng nói kì lạ vang lên.

“Cô bé quả thực là một cô gái may mắn đấy”

“Nhóc có thể cảm ơn cậu ta cũng được. À nhầm, phải là tài năng của cậu ấy đã cứu nhóc đó”

“Chính vì vậy mà………….cậu ta đã bị hủy hoại một chút rồi nhỉ”

Cậu ta ở đây là ai, tuy người đó không đề cập gì đến nhưng, tóm lại là ngày hôm sau, tôi đã thức dậy và khỏe mạnh trở lại sau một giấc ngủ dài.

Và rồi tôi chợt nhận ra. Nagi đã không có ở đây. Tôi cứ nghĩ nếu là Nagi thì chắc chắn cậu ấy sẽ phải ở bên cạnh tôi, ấy vậy mà tôi không thấy cậu ấy đâu hết. Kể cả vài ngày sau khi tôi xuất viện nhưng cậu ấy cũng không đến đón, vào lúc đó tôi đã tỏ ra ích kỉ rồi giận dỗi.

Khi được mẹ kể cho tình hình. __________Trong 3 ngày đầu tiên, Nagi đã ở bên cạnh tôi suốt. Tuy nhiên, sau đó cậu ấy đã biến mất một cách đột ngột. Không ở nhà, cũng không có ở trường, chẳng ai biết cậu ấy ở đâu cả.

Sáng hôm sau, cậu ấy đã trở về với sắc mặt rất tồi tệ.

『Nhìn sắc mặt cậu

thảm hại quá đó, trông thật buồn cười. Giờ thì lại tự tiện bỏ về』

Vào lúc đó, tôi đã tỏ ra giận dỗi. Tại vì Nagi lúc ấy, cậu ta cứ như là một con quỷ chỉ nhìn đời qua nửa con mắt vậy. Đằng nào cũng cất công đến gặp mình, thế nên là tôi vẫn cố gắng đối xử ngọt ngào với Nagi.

Tuy nhiên, lúc tôi xuất viện Nagi đã không đến.

Ngay cả khi tôi đã lấy hết can đảm để hỏi nhưng cậu ấy không trả lời..

Một người được yêu quý như Nagi đột nhiên trở nên bị cô lập ở trường học, và rồi cuối cùng tôi cũng đã nhận ra.

Đúng vậy, người bị hủy hoại ở đây chính là Nagi. Nagi đã tạo ra “phép màu” để cứu tôi, thay vào đó cậu ấy đã bị hủy hoại. Cậu ấy không có gì thay đổi hết, vẫn cứ tự ý hành động, vẫn luôn vì người khác, vì tôi mà cậu ấy đã hi sinh bản thân mình.

Tôi đã rất hạnh phúc vì điều đó, nhưng nó cũng khiến tôi trở nên rất ân hận______ Thế nên là tôi đã quyết định, dù có bị cự tuyệt, dù có bị phớt lờ hay dù có bị cậu ấy đối xử lạnh nhạt đi chăng nữa, tôi vẫn cố gắng tỏ ra mặt dày, không biết xấu hổ để được tiếp tục ở bên cạnh Nagi. Tôi đã từ bỏ sự rụt rè trước kia của mình.

Tại vì chỉ có mình tôi biết Nagi là người tốt đến nhường nào thôi mà.

Nagi của ngày hôm qua không phải là Nagi thật, tôi biết

chứ. Tại vì người đó không phải là Nagi. Tuy vẻ ngoài giống nhau nhưng nếu cậu ấy nghĩ có thể lừa được người bạn thưở nhỏ này thì đúng là một sai lầm lớn. ………….Mà, dù là Nagi nào đi nữa thì cả 2 vẫn

là người tốt. Nếu có thể gặp cậu ấy, tôi nghĩ chúng tôi có thể trở thành bạn.

Nhưng, quả nhiên Nagi mà tôi thích vẫn là Nagi này_________Tôi nghĩ vậy trong khi nhìn người bạn thưở nhỏ của mình đang úp mặt xuống sàn nhà trong lớp học.

A, ee-to, nó không có ý gì lạ đâu nhé ? Cũng không phải là lòng khao khát muốn chinh phục cậu ấy hay gì cả………….Việc tôi nói đến chính là tình hình của Nagi lúc này cơ. Không xa lánh bản thân mình khỏi mọi người xung quanh nữa, quyết tâm trở nên thân thiện, có lẽ cậu ấy đã sẵn sàng cho việc va chạm với người khác.

Aa, tôi đã không thể kìm nén được những giọt nước mắt đang chảy ra.

Giọt nước mắt này là như thế nào. Là vì Nagi của ngày xưa đã quay trở lại ? Hay là……………Vì tôi biết Nagi ở trước mặt mình không phải là bản thân cậu ấy ?

Tôi không biết. Tôi không biết những cảm xúc này là sao nữa………..

「Quả nhiên là Nagi vẫn không thay đổi gì nhỉ」

Để cho Nagi thấy, tôi đã vẫy cánh tay nhỏ nhắn của mình rồi nói, “được rồi mà, cậu mau đi đi, đồ ngốc”.

#

Tôi không thể đang nhập vào ROC.

Sau khi lặng lẽ chuồn khỏi lớp học, một lần nữa có một tình thế dị thường đã xảy ra với tôi.

Không, không phải là tôi đăng nhập vào với mục đích để xác minh. Chỉ là giữa chừng tự nhiên tôi đã bị văng ra khỏi game, ngay lúc này vừa mới trải qua một tình huống khá xấu hổ nên tôi chỉ muốn quay lại đó thật nhanh________nhưng dù tôi có vẽ chữ Z lên màn hình bao nhiêu lần đi chăng nữa, nó cũng chỉ hiện lên một thông báo rằng 『Mật khẩu không đúng』.

「………Chết tiệt, mẹ nó. Lại chuyện gì nữa không biết…….!」

Kìm nén hơi thở trong gấp gáp của mình, tôi vẫn mặc đồng phục trên người và cứ thế chạy đến khu vực đô thị.

Tôi không biết lí do vì sao mà mình lại không thể

đăng nhập. Haruzake đang bị vướng vào sự tình gì đặc biệt sao ? Hay là bị ai đó giết mất rồi ? Tôi không muốn nghĩ đến điều đó chút nào nhưng, nó cũng không hẳn là không thể xảy ra. Tại vì thằng tôi lần trước đã chẳng thèm suy tính gì mà cứ thế dùng luôn cái 《Thoái lui》cuối cùng.

Giả sử như “công chúa” đã game over, dẫu vậy 『Tarumi Yuunagi』vẫn không bị thiệt hại gì, điều đó hoàn toàn đúng như những gì tôi mong muốn, ấy vậy mà_______Tôi không thể nào vui vẻ được với cái kết cục này. Mới được nửa chặng đường mà đã kết thúc rồi sao.

「…………..Phải rồi」

Dồn hết quyết tâm, Tôi cho tay vào túi một lần nữa rồi lấy chiếc điện thoại ra. Lần này tôi sẽ không mở khóa sai nữa. Sau đó tôi ấn vào icon của ROH ở trong góc của cột ứng dụng.

“ROH có liên kết với ROC_______”

Sử dụng một phương pháp tuyệt vọng. Cái “liên kết” đó nếu tôi không nhầm thì nó chỉ là câu chuyện về thông tin hướng dẫn. Tuy nhiên, ROC dựa theo thế giới quan quan của ROH, và việc nó được thiết lập như vậy là không sai. Dù chỉ là hệ thống mỏng manh nhưng, nếu chúng đang kết nối với nhau thì tôi có thể tiếp cận được.

「Phải có, phải có thứ gì đó ? Là ROC, mau kết nối với nó đi………….!」

Liên tục ấn vào thanh menu ở bên trong màn hình chính của game, sau đó đập vào mắt tôi là các loại hạng mục. Dù có là gì mọi thứ vẫn đang tiến hành trôi chảy. Loại “thư tín” kết nối với thiết bị, miễn là gửi được tin nhắn thì việc không có âm thanh cũng không sao. Dù bảng thông báo có kết nối hai thế giới với nhau thì tôi cũng không quan tâm.

Nhưng mà, cái thứ đó chẳng thấy đâu cả.

Lấy tay che mắt lại_________Tôi chạm vào thanh menu một lần nữa. Khi dòng

chảy âm thanh trong game bắt đầu vang lên, tôi tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình.

「………… “Chế độ tìm kiếm” ?」

Mẫu nhân vật 3D mà tôi đang thao tác trong đó có xuất hiện các trạng thái và cả các tấm thẻ Spell nữa. Hình như nó đang hoạt động cùng với camera, bối cảnh không phải là hoạt họa mà chính là thế giới thực.

Ra vậy, tôi sẽ phải vừa tìm kiếm ở bên trong vừa chơi cái AR-game* này, lượng kiến thức lại tăng lên một chút.

(*: Kiểu Pokemon GO ấy, ai chơi rồi thì sẽ dễ tưởng tượng hơn.)

「Cơ mà giờ không phải lúc để mình làm mấy trò này」

Phun ra mấy lời nói cục cằn rồi tôi trở lại với ứng dụng. Nhắc mới nhớ, lần đầu tôi đăng nhập vào ROC thì nguyên nhân cũng là do thao tác sai. Đúng là phiền phức thật, tôi lại nhìn chằm chằm vào màn hình một lần nữa.

「!!?」

Trong bối cảnh này…………..có một người đang vung thanh kiếm lớn, hình như gã không thấy được tôi ?

Mà tất nhiên, gã đó làm gì có tầm nhìn của tôi đâu. Tuy nhiên, ở trong chiếc điện thoại,vì

màn hình đang phản chiến thế giới hiện thực qua ống kính, thế nên chắc chắn sẽ có những người đang chơi tồn tại bên trong rồi.

「Không lẽ nào……….」

Con tim tôi đang đập liên hồi. Men theo trực giác của mình, tôi khởi động “chế độ tìm kiếm” rồi nhìn ngó quang cảnh xung quanh. Ngay lập tức, tôi trông thấy dấu vết chiến đầu, cái mà dường như không thể nào có ở hiện thực.

À, đúng rồi. Đây chính là điểm mấu chốt.

「Chế độ AR của ROH đang phản chiếu “sân chơi” của ROC !」

Nếu thế thì, tôi chắc chắn có thể tìm thấy Harukaze.

Vừa đưa “ROC” vào thế giới hiện thực bằng cách chiếu lên điện thoại tôi vừa dốc sức chạy.

Cũng lâu rồi tôi mới lại mất sức như vậy vì ai đó. Theo kí ức của tôi thì có lẽ là 4 năm trước. Cái tôi của trước đây tuy là một thằng “thích xen vào chuyện của người khác”, nhưng nhờ tính cách đó tôi mới có thể đi đến mức ranh giới cuối cùng của game.

Để cứu Yukina lúc bị trọng thương sau vụ tai nạn, cái game mà tôi đã tham gia đến quên mình_______dấn thân vào trong khu vực tràn đấy ác ý đó, bản thân tôi đã bị chúng hủy hoại. Nếu chỉ nói về sự không tin tưởng vào con người thì vẫn còn quá nhẹ, phải là tôi đã không tin tưởng bất cứ một thứ gì, tất cả đều là kẻ địch, một bóng tối sâu thẳm.

Cho đến khi “hoán đổi” với Harukaze.

Sự ngây thơ, trong sáng quá mức của nhỏ đã làm thay đổi quan niệm về giá trị của tôi !

Đối với tôi, sự tồn tại của Harukaze như là những tia nắng mặt trời đang tỏa sáng rực rỡ. Một thứ mà tôi vẫn luôn chờ đợi, một thứ mà có thể thanh lọc triệt để cái đó trong tôi. Hơn nữa, so với tôi thì hoàn cảnh của Harukaze khắc nghiệt hơn nhiều, đến nỗi mà nhỏ đã đánh mất cả bản thân mình. Mạnh mẽ. Thực sự thì nhỏ rất mạnh mẽ. Thế nên cái trò này được tạo ra chỉ là để làm cho ý chí của nhỏ bị lung lay thôi.

Chính vì vậy, chính vì vậy tôi sẽ.

「Tôi sẽ ở bên cạnh cô cho đến cuối cùng, Harukaze………từ bỏ ở một nơi như thế này thì chẳng giống cô chút nào. À, cho tôi xin lỗi vì đã bỏ cô lại một mình. Nếu cô giận vì chuyện đó thì tôi sẽ tạ lỗi với cô mà. Thế nên là…………thế nên là cô đừng trốn nữa, mau ra đây đi ! Hãy để cho tôi chịu trách nhiệm về điều đóóóó !」

Tôi chẳng quan đến xung quanh mà cứ thế hét lên_______Và rồi.

Tôi trông thấy bóng dáng của ai đó quen quen ở trong màn hình.

Ngay lập tức, tôi đã chớp mắt liên hồi như không thể tin vào mắt mình, sau đó tôi lại nhìn chằm chằm vào màn hình một lần nữa. Cái bóng ấy vẫn chưa biến mất. Bãi sông của con sông nhân tạo. Nơi mà “tôi” đã khóc khi hoàn đổi lần đầu tiên. Và cô gái ấy lúc này cũng đang khóc, ngồi úp mặt vào đầu gối như thể đang phải chịu đựng điều gì đó.

Dù định cất lời nhưng tôi lại chỉ nói ra được tiếng động rất nhỏ, ngay khi

khuôn mặt mình trở nên đỏ bừng, tôi hắng giọng lại.______Ko-hon.

Một lần nữa.

「Này, Harukaze」

Tôi bắt đầu nói với vẻ hồi hộp.

Cô gái ở bên trong màn hình________Có vẻ như cô ấy cũng nhìn thấy tôi nên mới có biểu cảm kì lạ như vậy, tuy nhiên, hình như giọng nói của tôi không tới được chỗ cô ấy. Chắc là giọng nói không được kết nối rồi. Chúng tôi ở ngay cạnh nhau vậy mà, cảm giác như xa tận chân trời, con tim này một lần nữa như muốn gào thét lên.

Tôi không thể gặp được cô ấy.

Tôi và Harukaze sống ở hai thế giới khác nhau mà, dù có làm thế nào chúng tôi cũng không thể gặp nhau.

____________Đồ ngốc, đừng có mà từ bỏ dễ dàng vậy chứ con nhỏ ngốc nghếch này.

「Harukaze, là tôi đây. Yuunagi đây」

『………....』

「Xin lỗi cô vì tôi tới muộn nhé」

『………….』

「Gì chứ, cô giận vì tôi tới muộn à ?」

『………….』

「Là tôi đây, người mà cô gặp lần đầu tiên ấy, sao thế vẫn chưa nhận ra à.」

『………….』

「Chúng ta đã hoán đổi với nhau đó, cô biết một người ở trong quyển nhật kí trao đổi không, có lẽ thế vẫn chứ đủ nhỉ」

『………….』

「Tôi và cô ở trong cùng một thân xác ấy. Trong cái tình huống trớ trêu này thì đúng là cô rất mạnh mẽ đấy.」

『………….?』

「Nhưng mà________Cho tôi xin lỗi vì đã để cô lại một mình」

Ngay khi tôi cất lời, Harukaze đã nhún vai. Cô ấy vừa giữ cái mái tóc bạch kim tuyệt với ấy khỏi bay trong gió vừa nhìn ra xung quanh, nhấp nháy đôi mắt to tròn như đang tìm kiếm ai đó______, một lát sau cô ấy lại nhìn vào khoảng không rồi mở miệng.

『Không lẽ là, Yuunagi-san đó sao……..?』

「! A, à. Cô nghe thấy chứ ? Cô có nghe thấy tôi nói không ?」

『Vâng_________, vâng』

Vừa gật đầu, Harukaze vừa giữ lấy chiếc váy với vẻ lịch thiệp, sau đó cô ấy đã đứng dậy. Hành vi phải nói là khác tôi một trời một vực. Tuy biểu hiện có hơi kì lạ nhưng, tôi cảm thấy『Kumoi Haruka』trông có vẻ gì đó như đã toại nguyện. Vì chỉ hoán đổi bên trong nên có lẽ tôi có thể thấy được người ấy thay đổi thế nào.

Harukaze đảo mắt nhìn xung quanh.

Sau đó cô ấy dùng hai tay quệt đi những giọt lệ còn ứ đọng lại trên khóe mắt mình.

Như thể không muốn tôi trông thấy bộ dạng vừa nãy của mình______cô ấy đã mỉm cười rất tươi.

『Đây là lần đầu tiên nhì. Yuunagi-san. ……….Ehehe, cuối cùng chúng ta cũng gặp được nhau rồi.』

#

『Trước hết thì cho mình xin lỗi. Người đã cản trở Yuunagi-san đăng nhập chính là mình.』

Trong lúc di chuyên đến chỗ hàng ghế dài ở gần đó, ngay lập tức Harukaze đã nói.

Chúng tôi ngồi xuống hàng ghế dài mà ở thế giới hiện thực của tôi cũng giống y chang ở thế giới đằng sau. Thông qua màn hình của chiếc điện thoại di động tuy có hơi bất tiện, nhưng tạm thời chúng tôi đã có thể nói chuyện với nhau.

「…………Vậy, tôi có thể hỏi cô tại sao lại làm thế không ?」

『E-to……….. Cái này nó hơi khó nói. Nếu là Yuunagi-san thì chắc cậu cũng biết rồi phải không ?』

「Cũng một chút. Nhưng tôi muốn nghe từ miệng cô cơ. Thưc ra thì, tôi đang có hơi chút bực mình」

『Au. Quả nhiên là cậu nhận ra rồi nhỉ』

Harukaze ở trong màn hình đang tỏ ra ủ rũ. Hai tay đặt trên đầu gối quặn lại. Cô ấy nhìn lướt qua chỗ ( tôi đang ngồi ) mấy lần, sau đó lại quay mặt đi lảng tránh như thể đang chuẩn bị dồn hết tư tưởng để nói.

『Mình_____nghe thấy một giọng nói. Đó là giọng nói của Yuunagi-san』

「Giọng nói」

『Ưm. Cái đó, có lẽ là sự tuyệt vọng. ………..Vì cả đằng trước và sau chúng ta đều được liên kết với nhau, thế nên là, có vẻ như chúng ta cũng có thể chạm được tới cảm xúc của người kia thông qua “giọng nói”』

「………..」

Ra vậy, Nếu thế thì cái “ảo giác” mà lần đầu tiên tôi nghe thấy chính là tiếng hét của Harukaze.

「Rồi sao ?」

『Thì là, e-to………..Ưm. Mình, đã cảm nhận được sự bế tắc trong khi hoàn thành game của Yuunagi-san. Đó là một sự tuyệt vọng. ……….Thế nên là』

「_______Thế nên là cô đã nghĩ rằng 『Kumoi Haruka』sẽ game over, để cho sự việc không tiến xa thêm nữa, để cho phần bên trong không phải là tôi nên vào thời điểm đó cô đã khóa mọi trạng thái」

『Au. ………….Ehehee, quả nhiên là Yuunagi-san rất nhạy bén nhỉ』

「Không, cô đừng đánh trống lảng những lúc như thế này chứ」

Ư ư ư, Harukaze trở nên bối rối rồi lại bắt đầu ủ rũ.

AI của Sphia, người có thể can thiệp trực tiếp vào máy chủ của ROC và viết lại điều kiện đăng nhập, vượt qua được cả rào cản này tuy có hơi “vô lí” nhưng…….thực tế cô ấy đã làm được thật nên tôi cũng đành chịu. Vấn đề hiện giờ là ý đồ của việc làm đó.

『……..Nhưng, nhưng mà』

Như cảm thấy được sự ưu phiền trong giọng nói của tôi, Harukaze đột nhiên kêu lên. Hai tay nắm chặt lại, cô ấy tiếp tục nói trong sự quặn lòng.

『Đó là một điều bình thường thôi. Một điều hiển nhiên mà. Tại vì……….. Ngay từ đầu cơ thể này đã là của mình. Yuunagi-san chỉ là không may bị vướng vào vụ này. Nếu thế thì, người bị giết trong ROC không phải nên là mình sao !』

「………….」

『Hơn nữa…………..Ehehe. Vì mình là một AI mà. Người đã tạo ra mình, dù họ có làm gì hay là sự tự tiện ấy chắc cũng có quan điểm riêng. Chắc chắn là vậy. Dù mình cũng không muốn, chết cho lắm.』

Harukaze cúi mặt xuống với vẻ tuyệt vọng. Có lẽ là không muốn cho tôi nhìn thấy vẻ mặt của mình lúc này, những giọt nước mắt đang chảy lã chã xuống hai bàn tay đang đặt trên đầu gối của cô ấy.

『Mình………..đã có đủ niềm hạnh phúc rồi. Khi bị ném vào trong ROC này mình đã rất cô đơn, dù phải sống sót trong sự sợ hãi nhưng……. Mấy ngày gần đây mình đã rất vui. Chỉ cần nhớ lại những khoảnh khắc đó thì, dù có gặp chuyện không may mình cũng sẽ ổn thôi. Mình “xẽ”, chịu đựng được.』

「……………」

『Mình có thể, chịu đựng, được………..mà ?』

Sau đó, Harukaze đã nở một cười tươi sáng trên khuôn mặt thấm đẫm nước mắt của mình.

______Cuối cùng thì tôi cũng đã hiểu. Đây chính là ý đồ của Sphia.

Trước hết, bọn họ khiến cho Harukaze trở nên hoảng loạn trong sự cô độc, sau đó sử dụng tôi như là một

niềm hi vọng cho cô ấy. Tuy nhiên, đó chưa phải là tất cả, họ tạo ra cái “niềm hi vọng giả tạo” này để đẩy cô ấy vào tuyệt vọng thêm một lần nữa.

Một người tuyệt vọng sẽ luôn phải tìm kiếm hi vọng.

Thế nên là, để in sâu những cảm xúc tiêu cực vào bên trong một AI quá đỗi trong sáng, họ đã phân công tôi vào vai cô ấy.

Có khi nào đây là để chuẩn bị cho game sắp tới___________

「……………」

Từ lúc nào đó hai bến má tôi như quặn lại. Hai bàn tay thì nắm chặt thành nắm đấm.

Là vậy à. Khiến cho nhỏ làm một vẻ mặt như vậy chỉ là để chuẩn bị cho những kế hoạch rác rưởi của mấy người thôi à.

「Chỉ một câu thôi…………chỉ một câu thôi tôi cần đính chính lại.」

『Ế…………?』

Vừa nói vừa thở dài. Tôi cảm thấy rất là ức chế khi không thể chạm vào Harukaze lúc cô ấy đang trong tình trạng như vậy. Dù là thế giới hay là thứ nguyên, dù tôi và Harukaze đều ở ngay đây nhưng vẫn có một khoảng cách rất lớn giữa 2 người.

Tuy nhiên,

chỉ cần tiếng nói của tôi có thể chạm tới cô, như vậy là tôi đã ở gần cô hơn bao giờ hết.

「Cô có nói là tôi chỉ đơn thuần là bị vướng vào vụ này nhỉ. Cái đó thì sai rồi. Sphia, hay đúng hơn, Tendou Byakuya đã chỉ đích danh tôi đấy. Giống như việc cô bị hắn ức hiếp, tôi cũng là người bị hắn để mắt tới. Thế nên hoàn toàn không phải là ngẫu nhiên, cũng không phải là sự cố hay gì cả. Tôi và cô đã được định sẵn là một cặp rồi.」

『A……….Nhưng, nhưng mà』

「Không nhưng nhị gì hết. Do là người hoàn thành ura-game trước kia, thế nên tôi đã được phân vai là “niềm hi vọng mong manh” ở trong cái game này. Tất nhiên, kịch bản là tôi sẽ ở bên cạnh cô cho đến khi bị hạ gục.」

Tuy nhiên, càng nói tôi lại càng cảm thấy mất bình tĩnh.

Cốt truyện ? Kịch bản ? Tụi bây là thứ gì, định làm thần thánh chắc.

「Này Harukaze, cô đã rất vui đúng không ? Cô đã từng nói rằng thế giới ở bên này rất đẹp nhỉ. Cô cũng bảo rằng mình đã rất hạnh phúc nhỉ. Chẳng nhẽ cô không muốn tiếp tục niềm hạnh phúc đó sao. Cô định vứt bỏ điều đó một cách dễ dàng như vậy sao. Một khi

đã đánh mất nó rôi thì cô sẽ không bao giờ có thể lấy lại nó lần nào nữa đâu đấy」

『Mình,………….Mình』

「Nhân tiện thì tôi không thích thế đâu ? Chẳng có ai lại thích một kết cục không theo ý mình cả. ……………Thế nên để tôi hỏi cô một lấn nữa. Chỉ một lần nữa thôi hay trả lời cho tôi biết.

Rốt cuộc thì cô muốn làm gì________Và cuối cùng là cô hi vọng vào điều gì」

Dùng lại cái câu hỏi mà mình đã ghi trong vở từ hôm nào đó. Tuy lúc ấy chưa được trả lời rõ ràng, nhưng lần này cô ấy sẽ không thể trốn tránh được nữa. Tại vì, nếu cô không nói cho tôi biết thì, phải nói sao nhỉ, tôi sẽ không có một cái cớ để cho mình hành động.

『……………』

Trong chốc lát, Harukaze chỉ im lặng và cúi mặt xuống. Khuôn mặt nhìn nghiêng của cô ấy đang tỏ ra rất nghiêm túc.

Và rồi, đột nhiên cô ấy đứng lên rồi hét.

『Mình vẫn còn rất nhiều_______rất nhiều, rất nhiều những chuyện muốn làm ! Mình muốn sống kể từ bây giờ và cả sau này nữa, hoàn toàn chẳng có gì là đủ cả……….! Dù có bị nói là một đứa ích kỉ, dù có bị nói là tham lam cũng không sao hết. Mình, Harukaze muốn thử………được nắm tay với Yuunagi-san. Mình muốn, rất muốn được ở bên cạnh cậu !!』

「Hiểu rồi, thưa công chúa của tôi」

Làm ra vẻ một chút rồi trả lời, tôi chạm mắt với Harukaze đang ở bên trong màn hình điện thoại.

Bàn tay này không thể chạm tới Harukaze. Thế nên tôi cũng không thể xoa đầu cô ấy.

Dù vậy, hai thế giới này vẫn đang kết nối với nhau qua màn hình điện thoại.

Có thế nói đó là một sự kết nối kì diệu (Cross Connect). Tôi và Harukaze có một sự đồng nhất giống như vậy, hai đứa dựa lưng vào nhau, một người bạn đồng hành độc nhất vô nhị không thể thay đổi. Trong lúc làm ra vẻ điệu bộ “bắt chước anh hùng”, từ lúc này tôi sẽ không làm một kẻ yếu đuối nữa.

Chính vì vậy________

Tôi vừa cười vừa tuyên bố một cách thẳng thừng.

「Nghe này Harukaze. …………..Từ giờ trở đi chúng ta sẽ hoàn thành cái game này một cách hoàn hảo」

Tôi sẽ khiến cho Sphia, Tendou Byakuya phải hối hận khi chọn Tarumi Yuunagi này làm người bạn đồng hành của Harukaze.

『Tên người chơi: Kumoi Haruka

Tình trạng thu thập “bí kiện bị nguyền rủa” 1.

Tình trạng cấu thành “quân phản loạn” 3.

Mất hoàn toàn điều kiện chiến thắng..

Trạng thái: Bắt đầu trở lại』

Gửi Yuunagi-san trong tương lai gần.

Lúc Yuunagi-san đọc được cái này thì chắc ROC cũng kết thúc rồi nhỉ.

Đùa thui, ehehe.

Mình chỉ muốn được nói thử như thế một lần xem sao. ……….Ừm, nếu cậu lỡ thấy vào một thời điểm khác thì, cậu cũng đừng xem trộm nó nhé ? Tại vì mình xấu hổ lắm, lại còn hay ngượng nữa.

Nhưng mà.

Về nội dung của mấy từ đó, mình cũng không có ý định đùa.

Vì theo như Yukina-san nói thì Yuunagi-san là một “tsundere” mà, một khi Yuunagi-san đã tuyên bố khai chiến thì, đó cũng là bằng chứng cho thấy cậu sẽ quyết thắng.

Ừm, không phải là mình muốn tạo thêm áp lực cho Yuunagi-san hay gì cả.

Chỉ là cho đến khi tất cả mọi chuyện kết thúc, mình sẽ luôn tin tưởng vào Yuunagi-san !

…………..Ehehe.

Dù có đánh trống lảng vậy thôi nhưng chắc cậu cũng nhận ra rồi nhỉ. Vâng, đúng vậy. Thực sự là mình rất sợ. Vì mình biết Sphia đáng sợ thế nào nên, dù mình có tin tưởng Yuunagi-san bao nhiêu đi chăng nữa nhưng, những thứ đáng sợ vẫn rất đáng sợ.

Thế nên là……………mình mong cậu.

Mình cũng sẽ không sợ hãi nữa.

Để không còn khoảng trống cho sự nghi ngờ này, hoàn thành nó một cách hoàn hảo hay gì cũng được_________Xin cậu hãy kết thúc nó.

(* Tớ có waifu mới rồi :v)

Truyện Chữ Hay