「Taaaarumi-kun ! Này, hôm nay sau giờ học đi karaoke với bọn tớ không !?」
「………Karaoke ?」
Vào giờ nghĩ trưa. Sau khi tiết thứ 4 kết thúc, lớp học bắt đầu rộn lên trông bầu không khí ồn ào.
Tôi đã phải miễn cưỡng trả lời trong khi đang cố gắng để giữ khoảng cách với đám bạn trong lớp đến bắt chuyện với mình.
「Thôi, tớ không đi đâu. Phiền phức lắm, với lại tớ cũng có biết hát đâu」
「Ếếế___, đứng nói vậy chứ. Mai là thu phân nên được nghỉ đúng không ? Lúc này mà không quẩy thì phí lắm ! Hơn nữa, cô người yêu bé bỏng của cậu____cũng đi nữa đó !」
「Này, cậu nói gì đấy !? Tớ không có nhớ mình là người yêu của Nagi lúc nào hết á !」
「Ô thế à, rồi rồi. Vậy chắc là, số 2-san nhỉ」
「Đ, đồ ngốc ! Không phải thế ! Làm gì có số hai nào ở đây ! Cậu nhìn cái gì, đồ Nagi !」
「Sao cậu lại lườm tớ……..」
Bị làm cho lay động bới cô gái hình như tên là Kurakawa hay gì đó, người đang nhìn về phía tôi rồi tỏ ra bực mình chính là Yukina. Sasahara Yukina. Một người đã nhận được giải thưởng lớn trong cuộc thi hoa khôi của trường vào năm ngoái, một người rất được yêu quý ở trong lớp và cũng là người bạn thưở nhỏ của tôi. Trong khi đung đưa mái tóc gọn gàng dài ngang vai của mình, cô ấy đã tỏ ra giận dỗi tôi ra mặt.
Dù có nhìn thế nào thì tôi cũng có liên quan gì đâu…….Tôi không thể nào hiểu nổi cái mode phi lí ấy của Yukina. Đã vậy thì cứ bơ đi cho đẹp trời.
Cơ mà_______Người yêu. Hay là Số hai-san.
Mấy từ ngữ đơn giản nhưng lại chẳng hợp với lứa tuổi học sinh cao trung vừa được phun ra ấy, tất nhiên tất cả đều có lí do của nó.
Và cái “lí do” đó chính là.
「_____Hăm. A-mu………Hafuu. Ehehe, ngon lắm ạ」
Người đang ngồi ở bên cạnh tôi, một bishoujo với mái tóc bạch kim trắng không tì vết đang ăn bánh tráng kem với vẻ hạnh phúc____Đó chính là Harukaze.
Trong khi đang tán nhảm với Yukina, đột nhiên Kurahashi (Hay là Kurakawa nhỉ ?) nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nhỏ rồi nói.
「Ưm, dù sao thì……….」
「Wa, ch, chuyện gì thế Kurano-san」
À là Kurano.
「À không ? Chỉ là tớ thấy Harukaze-chan đúng là rất dễ thương ấy mà…… Thực sự, tớ không thể nào nghĩ được chúng ta lại cùng một giống loài đấy. Ừm, nếu nói cậu là sinh mệnh của trái đất thì chắc tớ cũng tin ngay ấy chứ.」
「Au. E, ehehe, đừng khen vậy mà. Mình, xấu hổ lắm」
「C, cái biểu cảm ngượng ngùng này ! Sức công phá của nó thật đáng sợ !」
Đột nhiên nằm úp mặt xuống rồi ép bộ ngực lên bàn. Một hành động
tưởng như hết sức thừa thãi của Kurano, nhưng có vẻ cô ấy chỉ đang muốn trốn tránh cái vẻ ngoài dễ thương như linh vật của Harukaze thôi.
Dù sao đi nữa, chính xác thì chỉ có nhỏ Harukaze do không phải là con người nên mới có thể làm được biểu cảm như vậy.
Ura-game được tổ trước cách đây 3 tháng, hay có thể nói rằng
phần thưởng chiến thắng trong ROC chính là cái cơ thể này của nhỏ, một trong số các AI đặc biệt được gọi là điện não thần cơ.
Tất nhiên, đám bạn trong lớp tôi hoàn toàn không biết gì về điều này hết. Về cái tên Harukaze thì, có lẽ mọi người chỉ nghĩ rằng đó là biệt danh từ tên thật “Kumoi Haruka” của nhỏ. Ngoài ra, cái vẻ ngoài quá đỗi dễ thương ấy chỉ trong một thời gian ngắn đã làm chấn động toàn trường,
mới nhập học được một tuần nhưng nhỏ đã có một lượng lớn fan-club, nhóm vệ sĩ, hội cổ động, người bảo hộ mọc lên như nấm.
Và, vì Harukaze là một người rất thân thiện nên dường như nhỏ có thể bắt chuyện với bất cứ ai______Tóm lại, nhỏ đã và đang trở nên gắn bó với tôi nhờ tính cách trong sáng, nhẹ dạ cả tin của mình.
……….Nói ngắn gọn thì, đây là một tình trạng đáng báo động.
À không, đúng là tôi đã phải lặn lội, làm đủ mọi cách để cứu Harukaze khi ở trong ROC, tôi vẫn còn nhớ cảnh nhỏ đã cảm động và vui đến nhường nào khi được đặt chân đến lớp học. Nhưng mà,…
「Yuunagi-san, Yuunagi-san」
「………Gì thế, Harukaze」
「Nhìn này ! Hình như, có hai lớp kem ở bên trong cái bánh kem này」
「À, phải rồi. Là kem để phết trên lớp bánh và kem trứng đó. Có nhiều người không thích bánh nướng bao kem, nhưng vì nó là bánh nướng bao kem nên sẽ rất ngon đấy」
「Fu waa…..Đúng là vậy. Vị ngọt của nó thật tuyệt. Ehehe, Yuunagi-san, cậu muốn thử một miếng không ?」
「Ế」
Cứ thế cười một cách ngây thơ, trong sáng, sau đó Harukaze xé một mẩu bánh lớn rồi đưa cho tôi.
『…………… !』
Đồng thời, bầu không khí trong lớp cũng đã đóng băng. ………Đối với Harukaze thì đó chỉ là một hành động hết sức tự nhiên và bình thường, thế nhưng mọi người trong lớp đang tỏ ra phẫn nộ và “gato” hơn bao giờ hết. Tôi không thể nào thoải mái được khi trở thành trung tâm của mọi sự chú ý như thế này.
Chỉ là_____điều này hoàn toàn khác với sự “cự tuyệt” trước đây.
Đó không phải là sự thù địch hay ác ý, mà chỉ đơn thuần là sự thân thiện hòa trộn với vẻ dí dỏm.
Thế nên, vì gần đây đã có thể nói chuyện và trả lời một cách bỡn cợt với mọi người trong lớp, thằng tôi trong lời đồn này (chắc vậy) sẽ sẵn sàng để đớp lấy miếng bánh mà Harukaze đang chìa ra.
Chỉ trong khoảnh khắc, bờ môi của tôi đã chạm vào ngón tay của Harukaze…….Thế nhưng, tôi chẳng bận tâm đến điều đó mà cứ thể cắn luôn.
「………Ừm, ngon lắm」
「A……….Ehehe. Đúng không」
『C** ! Yuunagiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii !』
Tuy nhiên,
có vẻ như lúc “Harukaze tỏ ra đỏ mặt rồi ôm lấy ngón tay trỏ đang đặt trên ngực mình” thì, một nguồn uy lực mạnh mẽ như đã thổi bay hết lí trí của đám con trai trong lớp. Khắp nơi chốn vang lên tiếng động của những chiếc ghế bị đổ, ai ai cũng sở hữu vùng aura đố kị như thể muốn xử thằng tôi này lắm rồi.
「…………..Bỏ mẹ」
Vì cảm thấy nguy hiểm nên tôi đã đứng lên.
Bỏ lại Harukaze đang làm điệu bộ ngơ ngác ở đó, tôi
bùng
một mạch ra khu vực hành lang. Thế nhưng,
ngay trước đó tôi đã nghe thấy câu chuyện mà Yukina và Kurano đang bàn tán ở đằng sau lớp học.
「_________Ừm, vậy thực tế cậu định thế nào Yukina ? Về việc của Harukaze-chan ấy」
「Thế nào thì, nó cũng không có gì đặc biệt cả………..Lúc thì tớ nghĩ rằng 『Chẳng nhẽ đối thủ của mình xuất hiện rồi sao !?』, lúc thì lại không, và rồi sau đó tớ lại nghĩ như trước, quả nhiên là tớ chỉ có thể coi cô ấy là đối thủ nhưng…」
「Ừm ừm. Cậu đã lo lắng đúng như những gì tớ nghĩ đấy. ………….Nhưng sao ?」
「Phải nói sao nhỉ, không đề cập đến vấn đề đó thì, ngược lại tớ rất yêu quý Harukaze-chan. ………….cô ấy thực sự rất đáng yêu. Hiện tại thì đang sống ở gần nhà tớ, thế nhưng tối nào cũng thường xuyên đến phòng của tớ rồi nói rằng 『Mình ngủ cùng cậu được chứ……….?』. Cô ấy đáng yêu đến nỗi mà tớ không nỡ lòng nào từ chối được ! À, tớ có ảnh khuôn mặt của nhỏ lúc đang ngủ đấy, cậu muốn xem không ?」
「…………….., Dê」
「Dê !? Cậu đừng có nói lấp lửng vậy chứ !?」
「Aa mô, sao hôm nay chỉ toàn nói mấy chuyện phiền não không ! Thôi bỏ đi, vậy chúng ta không rủ cậu ta ra đi karaoke nữa ! Làm một vụ bùng nổ của Riajuu nào ! Chúng ta sẽ xõa theo cách của những kẻ độc thân !」
「Ế ế !? Chuyện phiền não gì chứ, không phải do cậu nói trước sao ! Này !」
…………….Tôi đã được cứu qua những lời kể của Yukina.
Thế nên có vẻ như hôm nay tôi không cần phải đi karaoke nữa.
#
Ánh nắng chói chang của mùa thu sau giờ tan học. Tôi đi theo Yukina và Harukaze trên đường về nhà.
3 đứa chúng tôi hoàn toàn chung một hướng trên con đường mòn ấy. Về chủ đề khi nãy thì, lúc này Harukaze đang sống một mình trong căn hộ đối diện với nhà của Yukina. Tương tự như giấy tờ liên quan đến trường học và hộ khẩu, có vẻ như
game master của ROC________Tendou Byakuya đã sửa soạn cho nhỏ.
Luôn giữ chữ tín và rất thành thực, đúng là ông ta đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng.
Tuy nhiên……….việc sống một mình đối với nhỏ thì hơi khó.
Đối với người bình thường thì, chắc chẳng ai có thể hiểu nổi trong đầu Tendou đang nghĩ gì, chúng rất khó để diễn tả thành lời, việc sống tự lập đối với một học sinh cao trung bình thường đã là rất khó khăn rồi. Không chỉ thế, từ đầu đến giờ Harukaze đã luôn ở trong game, thế nên nhỏ hoàn toàn không có chút kinh nghiệm sống hay khả năng sinh hoạt nào hết.
Ngày đầu tiên nhỏ đã làm cháy đen thui các món trong khi nấu ăn.
Ngày thứ hai thì nhỏ làm máy giặt tràn hết cả nước ra ngoài.
Ngày thứ ba thì nhỏ đã tự trói chính mình bằng cái máy hút bụi.
Vì đã quá quen thuộc với mấy cảnh tượng đó nên, mẹ tôi và Yukina phải thường xuyên thay phiên nhau đến căn hộ của Harukaze rồi giúp đỡ nhỏ.
「? Yuunagi-san, cậu sao thế ?」
Có lẽ khuôn mặt tôi lúc này đang nở một nụ cười khổ nhỉ. 「Không có gì」, sau khi trả lời nhỏ Harukaze đang nhìn tôi với vẻ thắc mắc, tôi hắng giọng lại một chút rồi đổi chủ đề.
「E-hèm. ______Sao rồi, Harukaze. Cô đã quen với cuộc sống ở thế giới hiện thực chưa ?」
「À, vâng !」
Nhỏ Harukaze đang đi bộ ở bên cạnh tôi trả lời với một nụ cười trên mặt.
「Nó thực sự rất vui ! Mọi người đều rất tốt với mình……..Mình không muốn quên những kỉ niệm đẹp này, cứ như mỗi ngày lại có thêm một niềm vui vậy. Ehehe, mình đã phát hiện ra được rất nhiều điều thú vị đó ?」
「Vậy à. Ưm, nếu thế thì tốt rồi. Mà cái phát hiện ấy, cụ thế là gì ?」
「E-to……….là tất cả nhỉ, mình muốn nói vậy nhưng…….E-to, phải rồi ! Yuunagi-san, có một điều mình đã phát hiện ra vào tối hôm qua. Con người lúc đang ngủ vẫn có thể nói chuyện được nhỉ ? Thực ra ngày hôm qua, vì không ngủ được mấy nên mình đã đến phòng của Yukina-san, Yukina-san ấy nhé, tự nhiên ôm chầm lấy mình rồi lầm bẩm 『Nagi_____』đó」
「Wa, Harukaze-chan, mấy chuyện như thế cậu đừng kể ra chứ ! Nhé ! Nhé !?」
「Ế, a, ưm. Nếu Yukina-san đã nói vậy thì mình sẽ dừng ở đây. ………?」
Yukina đột nhiên rụt người lại, mặt đỏ như tía tai, cô ấy đã bị kích động bởi lời nói của Harukaze. Vì thấy có gì đó đáng ngờ nên tôi đã nhìn về phía Yukina, ánh mắt màu nâu nhạt to tròn của cô ấy vừa trông thấy tôi trong chốc lát đã quay đi ngay lập tức………Có lẽ đã mơ về cái gì đó liên quan đến tôi chăng. Nếu thế thì đúng là sẽ rất xấu hổ khi kể ra nhỉ.
Trong khi đang cố gắng tránh cái ánh nhìn tế nhị của Yukina______Đột nhiên chiếc điện thoại trong túi quần tôi đã rung lên.
「Ưm ?」
Rii Rii, rung lên được 2 lần rồi tôi ngắt luôn.
Tôi không nhớ là mình có đặt báo thức vào lúc xế chiều như thế này, vậy thì nó chỉ có thể là tin nhắn thông báo về cái gì đó. Là của một trong số ít những đứa bạn mà tôi có, hay là thông báo sự kiện trong social game, hay là tin quảng cáo ứng dụng. Mà, dù có là cái nào đi chăng nữa thì, tôi sẽ giết thời gian một chút cho đến khi Yukina bình tĩnh trở lại.
Nghĩ vậy rồi tôi lôi điện thoại ra.
「E-to…………Nó không phải quảng cáo mà là một tin nhắn bình thường ? Cơ mà, cái địa chỉ này là sao đây. Nó hoàn toàn không hiển thị ?」
Vừa nhau mày vừa gõ vào cái thông báo. Lúc đầu tôi cứ nghĩ là mình nhìn nhầm, thế nhưng sau khi xác nhận lại hết lần này đến lần khác thì, cái cột tên người gửi vẫn chỉ hiện lên dòng chữ “unknown”. Còn tiêu đề chỉ ghi một câu hết sức đơn giản là_________Lời mời.
…………….
Không thể chặn. Trong 3 tháng gần đây, vì không muốn liên quan đến mấy thứ đó nữa nên tôi đã hoàn toàn quên mất nó.
「__________ !?」
Ngay khi đọc xong câu văn trong tin nhắn, cảm giác lơ đãng trong tôi đã bừng tỉnh hẳn.
「《Hôm nay, chúng tôi xin gửi đến những người có niềm say mê sâu sắc với game của Sphia. 》…….」
Là thông báo tổ chức Ura-game_____Ra vậy, đó là li do tại sao thông tin người gửi chỉ hiển thị “unknown”.
Ura-game. Trò chơi mà công ty cổ phần Sphia vẫn đang tổ chức một cách không chính thức, một trò chơi ngầm bất hợp pháp. Được mệnh danh là thầy phù thủy “Magus” sở hữu một loại kĩ thuật dị đoan, “mặt tối” của doanh nghiệp siêu lớn này đang tiếp tục phát triển và che giấu ngành công nghiệp game siêu hiện đại. Đơn giản thì mọi lời đồn chỉ được ví như là một truyền thuyết đô thị, tuy nhiên,
tôi đã biết đến sự thực đó.
Mà tất nhiên rồi. Bời vì bản thân tôi đã tham gia Ura-game đến 2 lần.
Thê nên, tôi cũng đã hiểu được bản chất nguy hiểm và xấu xa của Sphia nhưng…… Có lẽ mớ thông tin mà tôi biết chỉ là một trong số ít đó thôi.
「_____Na, Nagi ? Này đồ Nagi. Bức tranh đó là sao, trông đáng sợ quá…….?」
Tự lúc nào không hay, Yukina đã nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của tôi rồi vừa chỉ trỏ vừa tỏ ra sợ sệt.
“Cái đó” là do mẩu tin nhắn ấy có đính kèm thêm bức minh họa. Một con búp bê dễ thương đang nằm lăn lông lốc trên mặt đất và
bị tháo rời hết tay chân và cả cổ một cách tàn nhẫn, một bức tranh khiến cho người xem có cảm giác ghê rợn. Dù nó có hơi dị dạng, à không, chính vì cái sở thích khác người đó mà bức tranh như được tôn thêm vẻ đáng sợ của nó.
Trông rất giống con người, dường như là không thể phân biệt được, nhưng mà nó lại không phải
con người_____Mà là một con rối. Một món đồ chơi.
À phải rồi. Bọn chúng đang ám chỉ đến điện não thần cơ.
「……………!」
Để trấn áp cái cơ thể đột nhiên trở nên nóng bừng của mình, tôi để tay ra sau gáy rồi chìm vào dòng suy nghĩ.
Lời mời. Sphia. Một bức tranh ám thị. Và còn cả một cái file đính kèm với tiêu đề
“Thân ái gửi đến Tarumi Yuunagi-kun”. Nếu sắp xếp tất cả các chi tiết lại với nhau thì, đây không phải là một kiểu đang ép buộc tôi phải tham gia sao.
Tuy nhiên, dù có nói là vậy nhưng, vì Harukaze đã ở thế giới hiện thực rồi nên tôi đâu cần thiết phải can thiệp nữa____
「…….. Không」
Không đúng, không đúng. Không chỉ có mình Harukaze. Nếu cô ấy là điện não thần cơ mang số hiệu 5 thì, chí ít vẫn phải còn tới 4 người nữa. Và tất nhiên, “các cô nàng búp bê“ đó hiện đang nằm trong tay của Sphia.
…….Thế thì, nó sẽ là như vậy à ?
Nếu tôi không tham gia
trò chơi này thì, ngoài Harukaze ra, các điện não thần cơ khác sẽ bị tiêu diệt_____?
「……..Mẹ, lại gì nữa đây. Chẳng hiểu bọn chúng định làm gì nữa !」
Tôi nói bằng giọng điệu run rẩy.
Phải rồi. Bình tĩnh lại nào Tarumi Yuunagi. Game lần này khác với cái Ura-game mà tôi tham gia để cứu Yukina, nó cũng khác với ROC mà khi ấy tôi đã bị cuốn vào. Hơn nữa, tôi chẳng biết gì về vấn đề của “bọn họ” cả. Đúng là tôi có hơi khó chịu khi đọc được tin nhắn này, thế nhưng tôi cũng không có lí do gì để tham gia vào cái game tởm lợm của bọn chúng để cứu mấy cô gái AI mà mình không quen biết cả.
Tuy nhiên________Vào lúc đó.
「A……..」
Một hơi thở mang cảm giác nặng nề ở bên cạnh như đập cả vào màng nhĩ của tôi.
Là của Harukaze. Có lẽ nhỏ đã trông thấy màn hình điện thoại rồi. Đôi mắt to tròn màu xanh da trời ấy đang trợn trừng lên với vẻ bất an, đôi tay nhỏ nhắn thì nắm chặt lại.
「………….」
_________Mày đang làm cái gì thế hả, tôi ơi.
Bất giác tôi đã không thể thốt nên lời. Đúng là, tôi vẫn khó có thể quyết định được cái “lời mời” này. Dù vậy, chắc chắn Harukaze sẽ cảm thấy rất đau lòng nếu đọc được chúng.
Thế nên là,
「____Thiệt tình, mấy bộ manga thể loại guro gần đây có vẻ khá là thực tế đấy nhỉ」
Vừa chỉ vào điện thoại, tôi vừa nói đánh trống lảng.
Yukina chỉ tròn mắt, tỏ ra ngạc nhiên.
「Hế ? Manga là sao chứ………, ý cậu là sao ?」
「Thì là cái bức tranh này này. Hình như là key visual của một bộ manga mới nào đấy đang sắp sửa được phát hành theo định kì. Dù sở thích khá là “mặn” nhưng phải nói sao nhỉ……đại khái thì nó vẫn bán được đấy thôi」
「Chỉ vậy thôi sao ? Môô, thế thì ngay từ đầu cậu phải nói cho tớ biết chứ. Hiếm khi thấy Nagi làm bộ mặt nghiêm túc như vậy nên là tớ hơi có chút lo lắng. ___Cơ mà, cậu sao thế Nagi ? Sao tự nhiên lại ôm đầu vậy.」
「À không………Vì nhỏ Yukina ngốc nghếch lúc nào cũng ngu ngơ rồi làm mấy trò dở hơi nên tớ có hơi chán nản ấy mà.」
「Ca_______Cậu lại nói tớ ngốc nữa ! Được lắm ! Này Nagi, không phải khi một người bạn thưở nhỏ dễ thương, yếu đuối ở bên cạnh cậu đang tỏ ra sợ sệt thì, với tư cách là một đứa con trai cậu phải tỏ ra ngầu lòi rồi an ủi tớ sao !
Còn đằng này thì toàn nói xấu tớ không !」
「………Haaaa」
「Nhìn tớ rồi thở dài là sao hả, này ! Tớ sẽ kiện rồi bắt cậu phải bồi thường !」
「Tờ là thành viên trong gia đình cậu lúc nào vậy」
「Tớ không biết ! Lúc nhận ra thì tớ đã coi người ở đó như là một phần trong gia đình mình rồi ! Ưư……… Nagi là đồ ngốc. Đồ xấu bụng. Nê, Harukaze-chan cũng nghĩ vậy đúng không ?」
「………Ehehe, đúng vậy nhỉ. Thực sự cũng có đôi lúc mình đã nghĩ như vậy」
Tự nhiên bị Yukina lớn tiếng, nhỏ Harukaze đang đi bộ bên cạnh tôi cũng phải cười một cách gượng gạo…….. Bằng cách nào đó, bầu không khi xung quanh chúng tôi đã trở nên náo nhiệt kiểu đậm chất Yukina. Về sự tình của Harukaze thì cho đến nay Yukina vẫn chưa biết một tí gì cả. Do đó, chắc chắn cô ấy cũng không thể nào mường tượng ra được những sự việc có liên quan đến cái mail này. Ấy thế mà, như thể cô ấy đã “trông thấy” biểu cảm của Harukaze rồi bắt ép bản thân mình phải diễn kịch, vào vai một nhận vật vui nhộn vậy.
Thực sự thì, tôi có hơi chút cảm kích.
「…………Cảm ơn cậu nhé」
「? Ủa, vừa nãy cậu nói gì thế ? Xin lỗi, tớ không nghe rõ lắm____」
「À không, tớ chỉ đang tự hỏi rằng, có phải cậu đang ép ngực lại không ?」
「Ép cái đầu cậu ấy, đồ ngốccccccccccccccccccc !」
Tự nhiên buột miệng nói vậy nên tôi cũng khá là xấu hổ, tạm thời thì cứ đáng trống lảng vậy.
#
Sau khi ăn tối xong, tôi quay trở về phòng rồi nằm bẹt xuống giường.
Nằm với tư thế ngửa mặt lên trần nhà rồi tôi móc điện thoại ra. Vì vẫn bận tâm đến nó nên tôi phải xác nhận thêm một lần nữa. Thông báo của Ura-game. “Lời mời”. Vừa đọc ở trong đầu, tôi vừa kéo màn hình bằng ngón tay phải.
「Thế……….」
Sau khi lặp đi lăp lại mấy hành vi vô nghĩa của mình, tôi lẩm bẩm mấy lời như tự chế giễu bản thân.
Ta sẽ thử bàn luận về chuyện này một cách nghiêm túc_____Giả sử như đây là Harukaze. Nếu Harukaze mà bị bắt lại bởi Sphia thì, không cần phải nói nhiều tôi chắc chắn sẽ tham gia Ura-game. Tôi cũng không cần phải giấu diếm điều này nữa. Cô ấy mà bị bắt cóc thì chắc tôi đã chẳng thể nào ngồi đây mà thảnh thơi nghĩ ngợi được.
Chỉ là……….Nói chuyện với một AI mà mình không quen biết thì sẽ có rất nhiều vấn đề bất cập.
Như là cái cảm giác mơ hồ không rõ ràng này, hay lỡ như chọc tức cô ấy chẳng hạn, dù có thể trong thâm tâm tôi sẽ cảm thấy day dứt nhưng, rút lui có lẽ cũng sẽ là một lựa chọn khôn ngoan.
「Coi như mình chưa nhìn thấy gì hết.」
Quyết định vậy rồi tồi từ từ nhắm mắt lại______Tuy nhiên vào lúc đó.
Cộc cộc, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
「A, a-no…….Yuunagi-san. Xin lỗi vì đã làm phiền cậu lúc muộn thế này nhưng, mình vào được chứ ?」
Người vừa mới cất lời chính là Harukaze.
「E-to, chuyện là……….Ehehe, khi nãy cảm ơn cậu nhé. Có vẻ như cậu đã lo lắng cho mình.」
Nhẹ nhàng ngồi lên giường của tôi, sau đó Harukaze vừa cúi mặt vừa nói.
Hình như là mới tắm xong, thế nên nhỏ chỉ bận chiếc áo khoác len bên ngoài bộ đồ ngủ, một vẻ ngoài rất giản dị. Ánh mắt màu xanh dương ẩn đằng sau mái tọc bạch kim đầy quyến rũ ấy đang rụt rè ngước lên nhìn tôi.
「E-to, Yuunagi-san ?」
「À không có gì_______ E-hèm. Chuyện vừa nãy cô nói là chuyện gì cơ.」
「Là cái tin nhắn ấy. Không phải cậu đã đổi chủ đề rồi bịa ra nó là một manga nào đó sao」
「Chuyện đó cũng không hẳn là vì cô đâu. Chỉ là nếu Yukina bị cuốn vào thì sẽ rắc rối lắm.」
「Dù có là lí do nào đi chăng nữa thì mình cũng đã rất vui đó ?」
「…………Vậy à」
Trong tức khắc tôi đã phải quay mặt đi khi thấy Harukaze
làm tư thế nghiêng đầu ở ngay bên cạnh mình……….Vẫn như mọi khi, bất cứ ai cũng sẽ phải trở nên bối rối trước cái lời nói ngây thơ trong sáng và rất hồn nhiên của nhỏ. Vì vừa phải trả lời một cách gượng gạo nên câu chuyện của chúng tôi đã bị ngưng trệ.
Thấy tôi chẳng nói chẳng rằng sau cái lí do thảm hại vừa rồi, Harukaze đã chậm rãi mở lời.
「Cái hình minh họa ấy…………đó là một điện não thần cơ nhỉ」
「………À, 99% là vậy. Cả file đính kèm cũng có nhắc đến tên của tôi, thế nên chuyện bức tranh ấy hiện ở đây hoàn toàn không phải là ngẫu nhiên. Có lẽ, đây là một bức thư khủng bố dành cho tôi」
「Thư khủng bố………V, vậy thì, nó là để khiến cho Yuunagi-san phải bận tâm…….?」
「Đúng vậy. Nhưng mà, vì là người đã hoàn thành ROC nên kiểu gì tôi cũng sẽ bị nhắm đến thôi…………Thiệt tình, sử dụng điện não thần cơ làm con tin, chả hiểu lũ Sphia đang nghĩ gì nữa.」
Harukaze cũng kêu lên bằng giọng nói đáng yêu của mình như để hưởng ứng mấy lời lăng mạ trong bực mình của tôi.
Vẻ ngoài như thể đang lưỡng lự, chần chừ về một điều gì đó________Dù vậy, chẳng mấy chốc nét mặt ấy cũng đã trở nên sẵn sàng. Sau khi điều hòa hơi thở xong, nhỏ đặt tay lên ngực rồi bắt đầu mở lời.
「Này nhé, Yuunagi-san. Mình, Harukaze là một trong những điện não thần cơ tối tân nhất đấy. À không, không phải thế. Mình không hề có ý tỏ ra tự mãn hay gì cả. Ưm.......về cái tối tân ấy thì, có phải người ra đời sau cùng thì cũng được coi là như vậy không.」
「? À, cái đó thì cũng đúng」
「Nếu vậy thì mình chính là em út. Đứa em gái duy nhất trong thế hệ AI. Cho dù mình có bao nhiêu người chị đi chăng nữa....... Nhưng tất cả đều đang nằm trong tay của Sphia. Mọi người đang bị họ giam cầm đó.」
「................」
「.........Yuunagi-san. thực ra mình, đến vì có chuyện muốn nhờ cậu. À không, nói là muốn nhờ vả chứ thực ra..........có lẽ đó chỉ là sự ích kỉ của mình thôi」
Đột nhiên ngắt lời, sau đó Harukaze hướng về phía tôi, mắt hếch lên nhìn với vẻ đầy mặc cảm. Một phong thái phải nói là rất quyến rũ. Đôi mắt long lanh những giọt lệ, bờ môi run rẩy, hơi thỏ cũng bắt đầu nhanh hơn.____Và rồi.
「Xin cậu, hãy cứu chị mình」
Sự “ích kỉ đó” đã khiến cho nhỏ phải ngập ngừng một chút rồi mới nói ra.
「Xin cậu. Mình, xin cậu. Xin hãy cứu chị ấy. Có thể onee-chan sẽ bị đối xử còn tàn nhẫn hơn cả mình nữa.........Thế nên cậu có thể cứu chị ấy được không」
Harukaze lầm bẩm trong khi ấn đầu mình vào ngực tôi. Một hành động vòi vĩnh như thể của trẻ con. Vì nhỏ là kiểu người thích được làm nũng mà, thế nên hoàn toàn không có sự cực đoan nào ở đây cả.
Trong khi nhìn nhỏ như vậy, tôi chỉ lén lút thở dài.
……………Maa, tôi đoán kiểu gì cũng sẽ thế này mà.
Ngay từ đầu, Harukaze đã là một người được cấu thành bởi sự “dương tính”. Thế nên, không thể nào có chuyện nhỏ sẽ không bận tâm khi nhìn thấy cái tin nhắn đó. Không thể nào có chuyện nhỏ sẽ không dao động
khi thấy người chị cũng đang bị đối xử giống như mình được………..Cảm giác tội lỗi sẽ đeo bám nhỏ nếu như
tôi không ra tay cứu giúp.
「……………」
Tôi từ từ giơ cánh tay phải ra rồi xoa đầu nhỏ. Mái tóc bạch kim mềm mại và óng mượt ấy. Như có một hương thơm nhẹ nhàng của cam quýt đã chạy thoáng qua mũi tôi.
Ngay khi ngửa mặt lên, nhỏ đã chạm mắt với tôi qua đôi con ngươi màu xanh dương đang ẩn sau tóc mái. Đôi mắt trong sáng ấy nhìn chằm chằm vào tôi trong sự yên lặng. Một đôi mắt mạnh mẽ như thể muốn khẳng định rằng, dù có chuyện gì đi nữa mình cũng cần phải làm gì đó. Quả nhiên là tôi sẽ chẳng thể nào từ chối được lời thỉnh cầu của Harukaze.
「….....Đành vậy nhỉ」
「Ế ?」
Harukaze ngồi thẳng dậy sau khi thấy tôi lẩm bẩm bằng giọng nói nhỏ nhẹ.
「Yuunagi-san, vừa nãy………….? Liệu mình có nghe nhầm không______」
「Tiếc là cô không nghe nhầm đâu」
「Hau ! Ư, ư…………Vậy sao. Mình xin lỗi」
「……….Aa」
「………….」
「Không, đã bảo là……..Aaaaaaaaa thiệt tình ! Tôi biết rồi ! Tôi biết rồi mà vậy nên tôi sẽ giúp ! Cô đã nói vậy thì cũng đâu con cách nào khác. Tôi sẽ nhận lời mời của Sphia với tư cách là người chiến thắng trong ROC, là nghĩa vụ của một người chơi bị nhắm đến ! Vậy được chưa !?」
「Wa……….! Cảm ơn cậu nhiều lắm, Yuunagi-san」
「Này」
Vì không thể chống đỡ nổi nhỏ Harukaze đang ôm chầm lấy mình nên tôi đã đổ nhào xuống giường.
Bị tấn công liên tục bởi mùi hương ngọt ngào và cảm xúc da thịt, các giác quan của tôi dường như đã tê liệt hoàn toàn. Có lẽ khuôn mặt tôi lúc này đang đỏ hết cả lên rồi, vừa quay đi với vẻ bối rối tôi vừa tím kiếm chủ đề nào đó để nói.
「Nh, nhưng mà ! ____Nhưng mà, đằng nào cũng vậy rồi nên cô có thể cho tôi một lí do khác cao hơn không ? Cứu giúp hay là bảo vệ, cái đó thì cũng ổn thôi nhưng, cảm giác nó cứ bị động với tiêu cực sao ấy. Tôi muốn một lí do chắc chắn và thiết thực hơn」
「Lí do thiết thực……….à」
Harukaze nhắm mắt lại rồi suy nghĩ.
Một lúc sau________nhỏ đứng dậy trả lời cùng với một nụ cười trên mặt.
「Vậy thì, Yuunagi-san. _______Mình muốn cứu onee-chan. Mình rất, rất muốn cứu chị ấy ! Và cả những người chị khác của mình nữa ! Họ đều đang bị Sphia bắt giữ ! Chúng ta sẽ cùng nhau đoạt lại họ. Cùng nhau cướp onee-chan về !」
「………Hiều rồi. Tới vậy luôn à」
Tôi cười khổ trong khi nhìn Harukaze đang vừa giơ nắm đấm lên với một biểu cảm trong sáng vừa kêu “Êê êê ôô___”.
“Đoạt lại” một người mà mình chẳng quen biết, tuy cách nói có hơi quá lời nhưng_______sau cùng nó vẫn là một việc đáng làm.
#
《Đến khi đăng nhập lần đầu từ sau tin nhắn lời mời, thời gian còn lại là 382 phút_______Tuy vẫn còn hơi lâu nhưng thực sự cảm ơn cậu đã tham gia Tarumi Yuunagi-sama. Vì công việc của tôi đã bị tước đi hết rồi nên cậu cứ thoải mái tận hưởng game mà bỏ qua phần hướng dẫn đi nhé》
「……………E-to」
Ừm, trước hết thì sắp xếp lại mớ tình huống này xem sao.
Tôi đã chấp nhận “sự ích kỉ” của Harukaze và tham gia game, sau đó tôi mở lại tin nhắn ra.
Vừa nhấp vào link ở cuối dòng thì, đột nhiên có một cái trang web đang đếm ngược thời gian hiện lên. Cái web đó có vẻ như là trang DL của “ứng dụng đăng nhập”, một lúc sau, có một cái icon mới tinh đã được thêm vào màn hình chính trong chiếc điện thoại của tôi.
Mọi thứ đều tiến hành một cách suôn sẻ.
Ngay khi nhấp vào cái icon ấy, tầm nhìn của tôi đột nhiên thay đổi, tôi được di chuyển đến một vùng không gian bí ẩn nào đó, vì đã có kinh nghiệm trong ROC rồi nên tôi có thể mường tượng ra được những gì đang diễn ra.
Chỉ là______vừa mới đăng nhập tôi đã được chào đón bởi một người phụ nữ đang ngồi trên không trung một cách phí lí, dù có nghĩ thế nào tôi cũng không thể hiểu nổi cảnh tượng đang đập vào mắt mình.
《Haa. Hình như Tarumi-sama hơi chậm tiêu nhỉ ?》
Người phụ nữ vừa nhấc kính lên vừa phun ra mấy lời bạo ngôn với vẻ hí hửng……..Tuy lúc này tôi mới nhận ra nhưng, người này chính là bả. Cái bà đóng vai mụ thủ thư máu lạnh ở trong ROC ấy.
Hèn chi mà tôi cứ thấy quen quen. Cái thái độ mà chả có tí cảm xúc nào.
Trong khi cố gắng kiềm chế bản thân và tỏ ra tự nhiên, tôi thử đảo mắt nhìn ra xung quanh.
Một không gian kì lạ. Trông như phòng hát có hình cầu ấy_____Cơ mà liệu nói vậy có đúng không nhỉ. Nó không chỉ có phương ngang, cả dưới chân và trên đầu tôi nữa, tóm lại thì nó giống như một cái màn hình có thể quay 360 độ vậy. Tuy nhiên cái màn hình đó lại chẳng phản chiếu thứ gì hết. Phần phát ánh sáng màu xanh lục kết nối trực tiếp với màn hình như đang xuyên suốt cả vùng không gian huyên ảo hơi tăm tối này.
Cơ mà. Harukaze không có ở đây.
「Nhỏ, không thể đăng nhập được à……?」
《Tất nhiên. Nó chắc chắn có ghi trong lời mời rồi mà, không lẽ Tarumi-sama bị mù chữ ? Nếu thế thì hơi khó nhỉ. Tôi mới chỉ có thể nói được 8 thứ tiếng thôi mà》
「Không cô cứ nói tiếng mẹ đẻ đi. Tôi là người Nhật Bản hẳn hoi đấy. Thế, cái lời mời đó là sao ?」
《Đó là quyền lợi tham gia. ____Ura-game do Sphia chúng tôi tổ chức lần này đang triệu tập tất cả các người chơi tiềm năng. Và, chỉ những người chơi có thành tích nhất định trong dữ liệu mới có thể tham gia game. Nếu không phải người được chọn thì sẽ không thể vào được sân chơi, đó là cách thức.》
「À…….Ra vậy. Thế nên Harukaze mới không thể tham gia à」
《Cậu có thể từ chối. Ngược lại, với một người đầy kinh nghiệm đã clear 2 lần như Tarumi-sama thì cứ thoải mái đi. Trong giải đấu lần này đều là các tuyển thủ hạt giống đó. Tốt rồi nhé, dù không nhiều nhưng cậu cũng sẽ có những lợi ích nhất định. Người có thể che lấp rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều những khuyết điểm của cậu,
một ngày nào đó sẽ xuất hiện thôi.》
「Sao đột nhiên tôi lại được động viên vậy. Với lại, khuyết điểm mà cô lặp đi lặp lại từ rất nhiều đến ba lần là sao____」
《Thích giả gái》
「C, cái đó ếu phải là sở thích của tôi !?」
Không thể tin được. Không phải mấy người ép tôi thành như vậy à, như cái sự hoán đổi trong ROC chẳng hạn.
《Rồi rồi, cho tôi xin lỗi vì đã thất lễ. ………Ủa, Taruma-sama, cậu giận thật đấy à ? Không lẽ cậu muốn tôi phải thoát y rồi chân thành tạ lỗi sao ? Như thế thì giống diễn viên AV lắm.》
「Khỏi….Tôi cần lúc nào đâu」
《Ô. Quả đúng là Tarumi-sama, người đã dồn bộ phận thứ 3 của Sphia vào trạng thái tuyệt diệt có khác, cậu ấy thật phóng khoáng.》
「…….A-no, cô không thích à ? Không lẽ cô ghét tôi sao ?」
《Ufufufufufu》
Thủ thư_____Đó là vai trò của bả trong ROC, giờ mà hỏi tên thì phiền phức lắm, thế nên có lẽ tôi sẽ sử dụng cách gọi như vậy_____Haa, không những không trả lời câu hỏi của tôi mà lại còn cười một cách tao nhã như thể đang cố nhịn vậy. Không hổ danh là cấp dưới của Tendou Byakuya, một trong những nhân viên thuộc bộ phận phát triển kỹ thuật tiên tiến thứ ba của Sphia. Ngay cả cách ứng xử cũng thật kì quặc.
Dù sao thì……..Trạng thái tuyệt diệt, à.
Quả nhiên, ừm phải nói sao nhỉ, việc ROC đón nhận một kết thúc ngoài ý muốn đã giáng một đòn nặng nề vào bộ phận thứ ba. Đặc biệt là trưởng phòng Tendou, ông ta đã bị ràng buộc trong 3 tháng khi phải “xử trí” để giải phóng cho Harukaze, trong khoảng thời gian đó có lẽ việc triển khai game đã bị trì hoãn.
「……….Ưm ? Vậy không lẽ Ura-game lần này không có liên quan gì đến Tendou à ?」
《Đúng vậy. Theo như thông cáo, game được tổ chức tới đây sẽ hơi khác một chút. Hoàn toàn không liên quan gì đến bộ phận thứ ba hết. Phần thưởng cũng không phải là “thứ gì cũng được” nữa, mà chỉ đơn giản là tiền. Thực ra, lần này tôi vẫn tham gia với tư cách là người hướng dẫn đấy》
「Hêê, vậy à」
《Trông cậu có vẻ thất vọng nhỉ…….Cho tôi xin lỗi nhé. Vì Tarumi-sama không phải là loại anh hùng trẻ trâu nên trước đây tôi đã thừa nhận cậu》
「Hả, hảả ? Ý cô là tôi cũng thuộc loại máu lạnh giống như cô á______」
《Nói sâu hơn thì, tôi rất “hứng thú” với vai trò của Tarumi-sama đó. Cứ như một hội trò chơi ấy, tốt rồi nhé》
「…………..」
《Rồi, kết thúc ở đây. ______Như đã nói lúc nãy, giờ tôi chỉ muốn làm cho xong cái vai trò hướng dẫn này thôi. Hơn nữa, tôi cũng chỉ là miễn cưỡng nhận cái chỉ thị này đấy, môô》
Bà thủ thư càu nhàu với giọng điệu khó chịu.
Không lẽ chuyện này là do lỗi của tôi sao. Một sự phi lí, hay đúng hơn thì đó chính là áp bức. Sự khủng bố chính trị.
Aa, môô. Tự nhiên hùa theo cái chủ đề dời ơi đất hỡi của bà này nên giờ câu chuyện vẫn chẳng đi đến đâu cả.
「Thế ? Cô mau vào chủ đề chính đi. Lần này là game như thế nào ?」
《À đây. Phải rồi nhỉ. Vậy giờ tôi sẽ giải thích về luật……..》
Vừa nói với vẻ phiền phức, thủ thư vừa giơ cánh tay phải lên.
Tạch______bả ra hiệu bằng cách búng ngón tay.
Cùng với tiếng vang, cái màn hình 360 độ đã được khởi động. Ngay lập tức, đập vào mắt tôi là vô số những dòng chữ đang lướt qua. Trông nó như đang tạo thành một cái xoáy mạnh mẽ với những con chữ lớn. Nhìn vào phần mở đầu của dòng chữ ấy, tôi thấy nó có ghi là sách hướng dẫn.
《Ưm. Độ nhạy tốt_____. Mỗi tội tốc độ triển khai hơi yếu nhỉ.》
Người phụ nữ đeo kính đang ngồi vắt chéo chân một cách điềm đạm, cổ vừa nhìn vào cảnh tưởng đó vừa lẩm bẩm về cái điểm cần cải thiện hay là cái gì gì ấy.
Nở một nụ cười trên môi, dù chỉ một chút nhưng cô ấy đã toát lên hình ảnh của người thủ thư bữa nọ.
《Giờ thì. Chúng ta sẽ tiếp tục câu chuyện trong lúc tôi đang cảm thấy có hứng thú nào.
Lần này Tarumi-sama sẽ chơi Selector of Seventh Role______nó được viết tắt là SSR, một trận battle royale với 7 người tham gia. Mỗi người chơi sẽ được phân chia vai trò lần lượt là Dũng giả - Ma vương – Cách mạng gia – Thẩm phán – Xứ hình nhân – Truy tích giả - Thần quan, và mọi người sẽ phải nhắm đến việc hoàn thành điều kiện chiến thắng, ứng với mỗi vị trí là các điệu kiện khác nhau
Tiếp theo, tôi sẽ nói về điều kiện chiến thắng ứng với mỗi vị trí.
Dũng giả: Tiêu diệt Ma vương
Ma vương: Tiêu diệt Dũng giả
Cách mạnh gia: Sự thoát lạc* của Thần quan – Truy tích giả – Xứ hình nhân
(*脱落-Thoát lạc [tụt lại, mất, rơi rớt]: Mình chưa rõ ý nghĩa của từ này lắm nên để tạm nghĩa gốc, sau này sẽ sửa lại sau)
Xứ hình nhân: Sự thoát lạc của Thần quan – Thẩm phán – Ma vương
Thẩm phán: Sự thoát lạc của 2 vị trí tùy ý và sự sinh tồn của Thần quan.
Truy tích giả: Hoàn thành “Ẩn náu 5 giờ trong phạm vi bán kính 10 met” đối với những người còn lại
Thần quan: Tồn tại nhiều hơn “3 người chơi sở hữu trên 5000pt” theo sự thay đổi của ngày tháng.
____Vậy đến đây, cậu còn câu hỏi nào nữa không ?》
Vựa ghi nhận lời giải thích của thủ thư, tôi vừa xem quyển sách hướng dẫn.
Một trận battle royale của 7 người tham gia. Mỗi người chơi sẽ đảm nhận 1 vai trò ứng với 7 vị trí và nhắm đến điều kiện chiến thắng. Còn về
điều kiện ấy thì có 7 cái được ghi chép trong này.
「Hiện tại thì tôi cũng hiểu đại khái rồi. ……E-to, vậy trận battle royale ấy, chỉ cần một ai đó đáp ứng được điều kiện là game sẽ kết thúc à ?」
《Điều đó hoàn toàn đúng》
「Thế còn cái “pt” ở trong điều kiện chiến thắng của Thần quan ấy là cái gì ?」
《Tarumi-sama có cái nhìn tốt đấy nhỉ. Ờm.
Vậy thì chúng ta sẽ tiếp tục giải thích về hệ thống vai trò và điểm nào. Về cái nào thì, có thể nói đó là quy luật toàn thể của thế giới game này. Tuy hơi phức tạp một chút nhưng tôi sẽ sử dụng phép so sánh như thế này______Tức là, điểm pt ấy, nó giống như một loại tiền tệ vạn năng》
「Tiền tệ vạn năng ?」
《Đúng vậy. Từ thực phẩm cho đến nhu yếu phẩm, nó còn có giá trị tương đương với cả vũ khí, dụng cụ, item, dịch vụ, giống như một loại tiền lương làm thêm hay phần thưởng nhiệm vụ vậy. Nói cho cùng thì, cho dù có là NPC, đất đai hay toàn bộ thế giới đi chăng nữa, chỉ cần có pt thì không có cái gì là không thể mua cả.》
「…………Hêê」
Ra vậy. Cũng khá là thú vị đấy nhỉ. Đơn giản thì “pt được hiển thị như là một loại tiền tệ trong thế giới này”, không chỉ vậy, nó còn là một yếu tố không thể thiếu nếu muốn dành được thắng lợi khi PVP với người chơi khác.
「Thế, cái điểm pt đó kiếm như thế nào ?」
《Có rất nhiều cách. Như tôi đã nói lúc nãy, cậu có thể làm nhiệm vụ hoặc làm thêm, hoặc là đi buôn bán cũng được. Tuy nhiên, nếu cậu bán những món đồ được mang tới từ thế giới hiện thực thì sẽ không tăng thêm pt nào đâu, thế nên xin hãy chú ý cho. Sphia không chịu trách nhiệm cho vấn đề này.》
「Vậy trường hợp khi dành chiến thắng trong trận PVP với ai đó thì sao ? Sẽ lấy được hết à ?」
《Yes. Trong trường hợp tiêu diệt được người chơi khác thì______À, nhân tiện thì tiêu diệt ở đây chỉ đơn giản là “làm cho HP về 0” thôi_____pt của người chơi đó sẽ được sẽ được gửi toàn bộ tới Tarumi-sama. Ngoài ra, ở trong thế giới này điểm pt sẽ gia tăng một cách tự nhiên. Trong lúc đăng nhập, cứ một phút trôi qua ta sẽ được tăng thêm 1pt. Cụ thể thì, việc đăng nhập liên tục sẽ đạt được rất nhiều lợi ích đó ?》
「Lợi ích gì……….Cái đó sao mà được chứ. Còn việc đi học của tôi thì sao」
《Về giới hạn đó của Tarumi-sama tôi nghĩ nó không phải là vấn đề gì lớn lắm. ……….Maa, tóm lại thì đó là tất cả nội dung về game SSR. Chỉ cần sử dụng pt một cách khôn khéo là có thể hoàn thành điều kiện chiến thắng nhanh hơn bất kì ai, đơn giản, dễ hiểu đúng không. Về chi tiết cụ thể thì xin hãy tự tìm tòi học hỏi trong lúc chơi game đi ạ.》
Tôi mệt mỏi lắm rồi______Bà thủ thư vừa nói vừa ngáp mà chẳng thèm quan tâm đến sự xấu hổ. Dù rất giỏi trong việc kích động người khác, thế nhưng, tóm lại thì bả vẫn chỉ là người bình thường như ai hết.
「Haa………vậy là đủ rồi. Tôi cũng nắm rõ được phần nào trong quy tắc rồi.」
《Cậu tuyệt thật đấy, Tarumi-sama. Vậy là xong rồi đúng không ? Xong rồi nhé ? Câu『Nắm rõ』vừa nãy, cậu không phiền nếu tôi ghi lại nhỉ ?》
「À, không sa_____」
《À, phải rồi, Nhắc mới nhớ, ở trong thông cáo, vì điều kiện chiến thắng ứng với mỗi vị trí vẫn còn tồn tại một điều nữa nên, sau khi vào game thì cậu hãy tự mình xác nhận đi nhé》
「………… Cô cố tình quên nói để kết thúc sự hướng dẫn này à ?」
《Fu, như thế thì thô lỗ với cậu quá, Tarumi-sama. Không phải là tôi quên đâu. Chỉ là đột nhiên tôi nảy ra ý tưởng rằng 『Nếu là Tarumi-sama thì chắc chẳng cần nói nhỉ………Đằng nào cũng chỉ là trẻ con thôi……….』》
「…………….」
《Fumu, có vẻ như cậu không còn lời nào để nói nữa rồi nhỉ. Vậy là xong rồi nhé Tarumi-sama. Cảm ơn cậu đã hợp tác với tôi trong kì nghỉ dài này____Giờ thì, tạm biệt》
Tạch. Thủ thư ra hiệu bằng cách búng tay, một lần nữa, mọi trạng thái của cái màn hình đã dừng lại.
Trong vùng không gian tăm tối này, cô gái đeo kính được chiếu bởi luồng ánh sáng mở nhạt đang nở nụ cười quyến rũ. Đồng thời, vì lí do nào đó cô ấy đã nói với tôi bằng giọng điệu như thể đang chia buồn vậy.
《Xin chia buồn cùng cậu, Tarumi-sama………….Tôi sẽ cổ vũ cho cậu》
#
《Xác nhận 7 người chơi tham gia chính thức》
《Hệ thống hoạt động bình thường: Thời gian đồng bộ thích hợp: Sắp xếp vị trí hoàn tất》
《Đến 18:00. Thời gian
bắt đầu game còn 3 giây_____2 giây_____》
《______0 giây》
《Selector of Seventh Role bắt đầu》