#
Trải qua được 3 tháng từ sau sự kiện bế mạc của ROC.
Tôi tiếp tục những ngày tháng thường nhật sống trong yên bình của mình_____Cơ mà chẳng mấy chốc nữa nó cũng sẽ kết thúc thôi.
「Này Nagi ! Này này, Nagi ! Học sinh chuyển trường, có học sinh chuyển trường đến này !」
「Tớ biết rồi…………Cơ mà cậu ôn ào quá đấy, chưa nghe mọi người trong lớp nói gì à ?」
「Chuyện đó thì liên quan gì. Hơn nữa tớ cũng nghe hết rồi. Chuyện về học sinh chuyển trường vừa nãy Yamanishi nói cho tớ biết rồi.」
「………..A-no,
tớ là Kawanishi cơ」
「Ổn mà Kawanishi. Đừng buốn nhé」
Trong bầu không khí vui nhộn, một tràng tiếng cười đã vang lên.
Do việc tôi trượt vào trong lớp rồi dogeza của bữa nọ, hay là do sự can thiệp kịp thời của 2 người họ mà mọi người trong lớp đã nhìn tôi bằng ánh mắt khác hẳn trước đây.
Nhắc mới nhớ, kể từ sau vụ đó Ruri-senpai cũng đã đến trường_____Do ở trong mode Himeyuri nên cô ấy đã trở nên rất nổi tiếng_____Thế nhưng, vì vẫn giữ thái độ tách rời bản thân khỏi cộng đồng nên chị ta cũng bị phản ánh bởi những lời lẽ không hay, trái ngược hoàn toàn với tính chan hòa của nhỏ Yukina mà tôi đang theo dõi đây, maa, biết đâu một điều bất ngờ sẽ xảy ra.
「Không biết cậu ấy là người như thế nào nhỉ. Này Nagi, cậu nghĩ sao ? Cậu thử suy luận đi xem nào」
「……..À__, đó là con gái」
「Cái đó thì tớ biết rồi. Môô, thực sự cậu không để tâm gì sao」
「Thế thì, tớ đoán đó là con trai」
「Tớ chẳng hiểu cậu đang đoán gì nữa !? Ế, ý cậu là trap á ? Thực ra Nagi là một trap ? Tớ hoàn toàn không biết đấy……..đúng là mất hết tư cách của một người bạn thưở nhỏ. Cậu mà chuyển giới thì tớ biết phải làm sao đây」
「Yukina」
「Gì, chuyện gì ? Bây giờ tớ đang bận đăng thông báo lên yahoo rồi_____」
「Đồ_______Ngốc」
「G, gì chứ, đồ Nagi như cậu mà cũng nói người khác ngốc được !」
Theo như tên Izayoi đó nói thì, đã một thời gian trôi qua nhưng Ura-game vẫn không có biến động gì. Chỉ là, Tendou Byakuya chưa hẳn là đã hồi tâm chuyển ý.
Ông ta chỉ đơn giản là đang bận công việc khác thôi, thế nên mới không có thời gian để xúc tiến Ura-game.
Có lẽ phải sang tháng sau nữa game tiếp theo mới được bắt đầu. Tên Izayoi đã hoàn thành một Entry rồi gửi Line cho tôi mỗi ngày.
Nhân tiện thì, hắn ta thường xuyên sử dụng nhãn dán trong phần tin nhắn khi chat khiến tôi đây rất là shock.
「Nào______Nào ! Các em mau về chỗ ngồi đi ! Bắt đầu tiết HR* của buổi sáng nào」
(*: Thực sự mình cũng không biết HR là gì)
「Sensei ! Hôm nay em nghe nói là có một tin rất hot」
「Phải rồi, là tin hot đấy, thế nên là các em mau về chỗ ngồi nhanh đi ! Ừm, tốt lắm !」
「Đó là một cô gái dễ thương nhỉ ! Sensei, em có thể hi vọng được không đây !?」
「Ufufu, nói vậy thì em ấy sẽ xấu hổ lắm, cứ nhìn rồi tận hưởng đi……Cơ mà cô* chỉ nói được vậy thôi」
(*: Tác giả không nói rõ đây là thầy hay cô nhưng nghe giọng điệu thì mình đoán là cô giáo)
「?」
「Giờ là phần chính đây. Thực sự thì, em ấy rất, rất, rất, rất là dễ thương đó. Vừa đáng yêu, vừa ngoan ngoãn, lại còn mềm mại nữa, cô đã luôn muốn có một đứa con gái như vậy」
「Thế thì cô cũng phải mau kết hôn đê」
「Trật tự」
「Dạ」
Nhắc mới nhớ, tuy chuyện này không liên quan lắm nhưng, “người ở bên trong” thím thủ thư máu lạnh hình như là viên thư kí-san, người đã ở trong tòa nhà của Sphia bữa nọ. Tôi đã biết được thân phận của cô ấy qua tin nhắn từ Tendou Byakuya.
Một câu chuyện với rất nhiều lời phàn nàn, nhớ lại thì, người được phân vào vai “dũng giả” cũng không hề cảm thấy thích thú cho lắm, thế nên sau khi trò chơi kết thúc bọn họ đã đi làm một chầu rượu để giải sầu. Ruri-senpai thì chỉ say sưa vơi li nước cam của mình, ông chú cửa hàng vũ khí thì có tật cứ khi nào say rượu là lại bật khóc tu tu rồi ủ rũ, tóm lại thì nó đã trở thành một mớ hỗn độn gây rất nhiều phiền toái cho nhân viên.
Mọi chuyện vẫn còn nhiều cái để kể nhưng sau cùng thì đó chỉ là những vấn đề trong quán rượu, vậy nên tôi đã ngắt điện thoại.
「………Ưm, việc né tránh hiện thực sẽ chỉ đến đây thôi」
Sau khoảng 10 giây, tôi mở mắt ra rồi lẩm bẩm. Vụ HR vẫn đang được tiến hành. Đứng trên bục giảng, sensei nhìn về phía cánh cửa rồi cất lời 「Em vào được rồi đó」, đúng là căn chuẩn thời gian thật đấy nhỉ.
______Tôi đang cảm thấy hồi hộp.
À không, cũng không hẳn là tôi hồi hộp hay đang kì vọng đâu……. À không,
rốt cuộc nó là cái gì chứ. Bà nó, tự nhiên bị sao nhãng bởi mấy thứ không đâu, con tim tôi bắt đầu đập liên hồi. Dù có nhắm mắt hay bịt tai, tôi cũng không thể nào kiềm chế được nó. Cơ mà vì chỉ là phần bên trong tôi đang bùng cháy, thế nên nó cũng không phải vấn đề gì lớn lắm.
Chỗ cánh cửa trượt của lớp học, nó đã phải được kéo đi kéo lại mấy lần rồi.
Và trong khoảnh khắc, như một tiếng thở dài hay là một sự hân hoan, tóm lại thì khi cô ấy bước vào, sự hiện diện đó đã khuấy động cả lớp học.
Người đang đứng ở trước mặt mọi người chính là một cô gái.
Bộ đồng phục mới tinh ôm chọn lấy dáng người nhỏ nhắn, mái tóc bạch kim dài óng mượt đầy quyến rũ, nụ cười ngây thơ trong sáng của nhỏ khiến cho ai cũng phải muốn đi “bóc lịch”______Đúng vậy, đó chính là Harukaze.
Lời nhắn của Tendou Byakuya, hay đúng hơn ông ta đã phải tham gia vào một công việc rất bất rộn, là vậy đấy. Dự án mang tên đưa Harukaze tới thế giới hiện thực. Thực ra tôi cũng chẳng biết ông ta đã làm như thế nào, dù tôi có hỏi thì chắc ông ta cũng chẳng nói đâu, tóm lại thì Tendou đã hành động đúng như lời hứa.
Quả đúng là tập đoàn thiên tài được mệnh danh là thầy phù thủy “Magus”, một trong những nòng cốt của Sphia.
「Ch, chào mọi người. Ehehe, mình là, Haru____à, không phải, e-to, mình là Kumoi Haruka. Từ nay mong được mọi người giúp đỡ」
Harukaze chầm chậm bước tới bàn giáo viên, nhỏ cúi đầu chào rồi nói lời giới thiệu.
Chỉ trong giây lát, một hương thơm ngọt ngào như bao trùm cả lớp học, một thứ gì đó như là ion âm, và rồi nhỏ bắt đầu bước xuống, hòa mình vào trong đám đông.
「Ee-to」
Nhỏ đảo mắt nhìn xung quanh lớp học với đôi mắt to tròn như đang thể hiện sự hiếu kì. Có thể đi đến trường bằng chính cơ thể của mình, cai tình huống này có thể gọi là nhỏ đang rất cảm kích nhỉ, bở môi đang hé mở ấy cho thấy Harukaze đã hưng phấn thế nào.
Ánh mắt đó đang hướng về phía tôi, căng thẳng vãi.
「Wa, wa」
Ngay sau đó, Harukaze đã kêu lên không thành tiếng, sau mỗi bước đi tập tễnh nhỏ lại như tiến đến gần tôi hơn. Cả lớp đang lộ rõ một dấu hỏi chấm trên đầu khi thấy biểu hiện kì lạ của cô gái bishoujo tóc bạch kim này. Mọi ánh nhìn đổ dồn về phía
thằng tôi khi bắt đầu bị coi là một kẻ có liên quan.
Cái đó gọi là sự ưu ái nhỉ. Vậy ra đây là cảm giác khi được làm nhân vật chính trong một câu chuyện à. Trong khi bị cái cảm giác đó xâm chiếm, đồng thời tôi vừa tỏ ra đắc ý vừa yên lặng chờ đợi Harukaze bước đến.
…………..Chờ đợi…………Chờ đợi, Ừm ?
「Yukina-san !」
「Ơ đệch, là bên đó hả mááááá !」
Vì không ngờ đến nên tôi đã bất giác ôm đầu rồi kêu lên. Aa, à đúng rồi, chủ yếu thì Yukina mới là người chăm sóc cho Harukaze mà ! Còn tôi thì mới chỉ đối diện với nhỏ có 2 lần một cách không vẹn toàn thôi ! Mày tỏ ra hồi hộp làm cái gì chứ tôi ơi ! Móa, xấu hổ vãi !
「Ế, e-to………..? X, xin lỗi, tớ có biết cậu sao ? Nhưng mà Haruka, có vẻ tớ chưa nghe thấy tên này bao giờ cả……..Sao lại thế nhỉ. Cô gái dễ thương này, chắc là mình không có biết vậy mà. …………Ưm ? Nhưng không hiểu sao, không hiểu sao cái cảm giác lông bông này, mình có biết hay là không biết nhỉ. Mumu ?」
Trong khi bám vào người Harukaze, Yukina kêu lên trong sự bối rối. Cũng phải thôi, đây là lần đầu tiên Yukina đối mặt thực sự với Harukaze mà. Dù có thân thiết đến đâu thì cũng không thể nào nhớ ra được.
Chỉ là, Yukina chỉ đơn thuần là một người rất thành thạo trong giao tiếp.
「Maa____dù sao trông cậu cũng khá dễ thương nên tớ sẽ bỏ qua !」
Khi được xoa đầu, Harukaze trông có vẻ rất vui, lại còn tỏ ra hồn nhiên nữa. Trông thấy vẻ đáng yêu đó, đám đông trong lớp chỉ dám nhìn lên trời. Sức ảnh hưởng của một học sinh chuyển trường xinh đẹp với mái tóc bạch kim là rất lớn, thế nhưng biểu cảm đa dạng của Harukaze như đã đi vào lòng người và không thể khiến họ trở nên xa lánh.
Và rồi…………Khi vừa nheo mắt lại và cảm thấy thoải mái thì, tôi đã bất chợt chạm mắt với nhỏ.
「「A」」
Cả 2 đã cùng kêu lên. …………Không, đừng có trách tôi chứ. Tôi cũng là một kẻ “cô đơn, lẻ loi” giống như senpai đấy. Tôi không thể nào quen được với việc này đâu. Tôi chẳng biết phải làm gì đâu.
Thế nên là, tôi cũng không định lấy cớ như vậy nhưng, Harukaze đã hành động trước.
Nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng tay của Yukina, cánh tay trái nắm chặt lại rồi đặt lên ngực, còn cánh tay phải thì đang khẽ hướng về phía tôi. Đám đông đang tỏ ra bồn chồn và theo dõi cái hành động đáng ngờ ấy. Yukina cũng đang nghiêng đầu tỏ ra thắc mắc và nhìn về phía tôi.
Khá là xấu hổ khi bị chú ý như vậy nhưng________tôi phải đáp lại cô ấy.
「Ho-ra」
Với tay trái ra, tôi chạm vào tay của Harukaze. Một cánh tay nhỏ nhắn. Nếu nắm chặt lại thì dường như tôi có thể ôm chọn được cả cái bàn tay ấy, tất nhiên tôi sẽ không làm vậy. Tôi chỉ đơn giản là “bắt tay” với nhỏ thôi, nhưng nếu nhìn ở phía đối diện thì trông như chúng tôi đang “kết tay” lại với nhau ấy ? Dù sao đây cũng là một trong những mong muốn của Harukaze mà.
「A________」
Uwa,
vì không thể nhìn vào nụ cười như muốn người khác tan chảy của Harukaze, thế nên tôi đã quay mặt đi một chút. Môô, vai trò của tôi đến đây là hết, tôi đang muốn rút lui lắm nhưng lại không thể.
Tay trái của tôi đang bị nắm chặt mà. Bởi Harukaze. Cứ như là mình đang du hí với người yêu ấy.
Thấy vậy, cả lớp bắt đầu kêu lên.
「……….Ehehe. Cuối cùng thì. Cuối cùng thì chúng ta cũng đã gặp được nhau rồi nhỉ. Minh, thực sự rất vui. Yuunagi-san」
「À, phải rồi nhỉ. ………..Cơ mà, chúng ta cần nói chuyện một chút, trước hết thì cô bỏ tay ra đi」
「Mình không muốn」
「Sao lại không muốn chứ」
「Mình không thích vậy. ………. mình, đã quyết định rồi. Vì cuối cùng cũng đã đến được thế giới này. Được Yuunagi-san kéo ra ngoài.________Ehehe. Vậy nên, mình đã quyết định từ giờ sẽ trở nên ích kỉ hơn một chút. Mình sẽ không rời xa những thứ mình quý trọng. Mình muốn được ở bên cạnh cậu, muốn được nắm tay cậu.
Chỉ như vậy thôi______được chứ ?」
Vào lúc đó, Harukaze đã cảm thấy bất an, hay đấy chỉ là một nụ cười tươi sáng, thực sự thì tôi cũng không rõ lắm.
Vì sao ư, tại sự xấu hổ của tôi đã đạt tới đỉnh điểm của mức chịu đựng rồi, lồng ngực tôi đang trở nên rất nóng. Trước đây Harukaze đã từng nói, lí thuyết của nhỏ là hạnh phúc = bất ngờ, ngay lúc này đây tôi cũng phải đống ý với điều đó_____Nói đơn giản thì, tôi đang rất là bận tâm đến cánh tay trái đang ướt đẫm mồ hôi của mình.