#
Tôi quay trở về nhà sau khi đăng xuất khỏi ROC, một lúc sau, đột nhiên chiếc điện thoại di động ở trong túi quần tôi rung lên.
Đó chỉ đơn giản là một thông báo. Cụ thể hơn thì, đó là tin nhắn thông báo kết thúc dịch vụ của ROC.
Giờ dù tôi có thử đăng nhập thì cũng không thể kết nối tới sân chơi của ROC nữa. Cả bên trong chế độ AR của ROH cũng vậy, dù có dùng màn hình soi đi soi lại, tôi cũng không thể thấy được một vết tích chiến đấu nào cả. Thứ phản chiếu lại chỉ đơn thuần là thế giới hiện thực yêu dấu của chúng tôi.
Đúng vậy, ROC đã kết thúc rồi.
Kết quả chung cuộc lại là một cuộc cách mạnh của đội trưởng thị tùng đội (Himeyuri), chỉ cần là đồng sự của cô ấy thì công chúa sẽ tránh được việc bị hành hình.
Không cần phải nghi ngờ , đây chính là một happy ending. Một kết thúc không có sự mất mát.
Kết thúc ư, nhưng mà_____Vẫn chưa ổn lắm ?
Đùng là Harukaze đã không còn bị nhắm đến nữa. Tuy nhiên, vì chỉ tồn tại ở trong game nên cô ấy sẽ bi bỏ lại đó. Và rồi, một khi đã không còn ROC, Tôi và Harukaze sẽ buộc phải đoạn tuyệt qua sự liên kết mỏng manh ấy.
Thế này thì dù có hoàn thành hay không hoàn thành
cũng có khác gì nhau đâu.
“Nỗ lực phấn đấu trong vô ích, cậu đã vất và rồi”, tôi có thể tưởng tượng ra tên GM chết tiệt ấy đang nhạo báng tôi như vậy.
「………..Từ giờ công chúa sẽ sống trong hạnh phúc cho đến mãi về sau, thật đáng mừng. Chắc chưa thể nói trước điều đó đâu nhỉ.」
Vừa phàn nàn tôi vừa mở quyển nhật kí trao đổi. Bỏ qua số trang nói về sự nỗ lực của Harukaze ở thế giới hiện thực, nhìn vào đó tôi chỉ muốn cười khổ___Và rồi, tôi dừng lại ở trang cuối cùng.
So với những trang khác thì, câu văn trong đó không dài cho lắm. Một dòng ghi số nhà, thủ đô, quận, thành phố. Địa chỉ sinh sống ở đâu đó đính kèm cả mã bưu điện một cách lịch sự. Ở ngay phía dưới là một nét bút hơi đậm, khó có thể tin được khi từ lúc sinh ra cái ngón tay của tôi lại có thể viết chữ đẹp như vậy, nó được viết như thế này.
“Cậu nhất định phải đến cứu mình đấy nhé.”
「Haha」
Do anh hưởng từ Yukina à ? Harukaze cũng bắt đầu trở nên mặt dày. Ngoài ra, còn nắm bắt rất rõ tính cách của tôi nữa. Cơ mà, ngay từ đầu tôi cũng không có ý định rút lui, ấy vậy mà lại được nhờ vả một cách đột ngột như vậy.
Đóng quyển vở lại, tôi hít một hơi thật sâu rồi làm một điệu cười thách thức.
「Cứ đợi đấy, Tendou Byakuya, bây giờ tôi sẽ đến chỗ ông ngay.____Tôi sẽ đón Harukaze về.」
Cầm tờ giấy xé ra từ quyển vở, lúc tôi đang đi bộ bên cạnh công viên thì, có một giọng nói từ trên đầu tôi rội xuống.
「Cậu, đợi chút đã.」
Tộp, tiếng động chạm đất một cách nhẹ nhàng. Cảnh nhảy từ trên cây xuống rất đỗi quen thuộc. Ruri-senpai tiến lại gần tôi với cái mồm méo xệch như thể đang tỏ ra bất mãn.
Trong khi lùi lại về phía sau một chút, tôi giơ một cánh tay lên rồi trả lời.
「Chị tới muộn đấy, senpai. Em đang chờ chị đây」
「…………..Ủa, trông cậu không có vẻ gì là ngạc nhiên nhỉ」
Chị ta nghiêng đầu thắc mắc với vẻ chán nản. Cái kẹo que ở trong mồm cổ cũng đổi vị trí theo.
「Lại còn chờ tôi á ? Có vẻ cậu đã đoán trước được việc tôi sẽ xuất hiện nhỉ ? Hay là cậu đang hi vọng như vậy. Nếu là cái sau thì tôi sẽ rất vui đấy.」
「Ưm………Cả hai đều đúng nhưng, nếu nói về cái đúng nhất thì sẽ là cái trước. Tại vì, không phải chị mới là người gửi lời mời sao ? Còn em thì chỉ tự nhiên đi ra ngoài thôi.」
「Lời mời ?
Rốt cuộc thì cậu đang nói về cái gì__________」
「Đủ rồi đấy, Himeyuri.」
Chị ta đứng như bất động trước lời nói chắc như đinh đóng cột của tôi. Bờ môi màu hoa anh đào đang hé mở trong sự ngơ ngác. Tôi giơ tay ra chạm vào đầu cô ấy rồi lay động nhẹ.
「Giờ thì đâu cần thiết phải đánh trống lảng nữa. ……….Cơ mà, dùng cách nói xuồng xã với chị thì có hơi kì nhỉ」
「Kyaa」
Và rồi, tôi hất cái mũ chùm đầu ấy ra. Ruri-senpai đã lấy hai tay che lại theo phản xạ, tuy nhiên chị ta đã không kịp, nét mặt yêu kiều đó đã bị lộ.
Đúng như những gì tôi đoán________Ngoài màu tóc ra thì, cả vóc dáng và khuôn mặt cô ấy đều giống hệt Himeyuri Nanase.
「Đ, đồ tồi tệ………Tự nhiên lại cởi mũ tôi ra trước mặt công chúng như vậy. Không lẽ cậu thích chơi như thế lắm hả ? Thiệt tình, đúng là biến thái」
「E, em làm gì có đâu, senpai. Chỉ là em muốn xác nhận thôi.」
「Đó là lí do để cậu cởi đồ một cô gái hả ? Vậy chẳng nhẽ cậu sẽ kéo váy của một đứa trap nào đó rồi nó “tôi muốn xác nhận xem cậu là con trai hay con gái” à ? Nhân tiện thì, hầu như tôi chưa bao giờ bỏ mũ khi đi ra ngoài đâu. Đây là lần đầu tiên đấy. Lần đầu của tôi đó.」
「Em xin nhỗi」
Tốt, chị ta gật đầu bỏ qua rồi nói, tuy nhiên, chỉ là thoáng qua nhưng tôi đã trông thấy cô ấy mỉm cưởi. Chắc là tâm trạng đã khá hơn sau khi bắt nạt tôi. Ngoáy ngoáy viên kẹo ở trong mồm rồi chị ta thở dài. Cổ thì rũ xuống trông như chẳng còn tí sức lực nào.
「Ừm, đúng rồi đấy, rất chính xác. Tôi chính là “người bên trong” Himeyuri Nanase. …….Nhưng mà, cậu đã nhận ra từ lúc nào. Tôi cũng đâu định để lộ thân phận đâu.」
「Việc nhận ra ấy, hay đúng hơn thì………Ngay từ đầu, em cảm thấy quan niệm về giá trị của Himeyuri và chị rất giống nhau. Chỉ với câu nói “không có hứng thú” thôi em cũng đoán ra được phần nào, cả phong cách cũng chẳng giống ai cả.」
「Đúng là kì nhỉ」
「Đúng là kì thật. ………Không phải chị cũng biết cả chuyện của Harukaze đó sao. Hơn nữa, một người mà lại quan tâm đến em ở thể giới hiện thực thì, ngoại trừ gia đình và Yukina ra cũng chỉ còn mỗi mình chị. Đó chỉ là một phương pháp loại trừ thôi.」
「Ra vậy. Vì mối quan hệ của cậu quá là bé nhỏ nên cũng dễ dàng đoán ra tôi là thủ phạm luôn nhỉ.」
Ruri-senpai nhìn tôi rồi cười khổ. Dù có hơi khác so với mọi khi nhưng, sau đó cô đã cười điệu cười điển hình của mình「Nihihi.」. Một người rất thích hợp với vẻ ngoài tinh nghịch, có lẽ do ở cùng tôi suốt nên nét mặt cô ấy từ lúc nào đó đã như được giải tỏa.
Và rồi senpai, à không, Himeyuri đã hất cái mũ xuống.
Trông thấy mái tóc màu đen dài óng mượt ấy, tôi đã chết lặng trong một khoảnh khắc.
「Tôi đã bị cậu nhìn thấu ! Ưm, một lần nữa tôi lại bị cậu vạch trần nhỉ ? Bị lộ rồi thì cũng đành chịu vậy. Chị đây chính là một maid trưởng được giả làm người chơi, Ruri-chan trog lốt Himeyuri Nanase đóa ☆」
「………………..」
「Đ, đóa ☆」
「Không, không phải là em chưa nghe thấy đâu」
Có lẽ câu trả lời của tôi có hơi thờ ơ một chút.
Thì đành vậy chứ sao. Đột nhiên có một bishoujo với mái tóc đen dài nguy hiểm tạo dáng yokopisu*, lại còn vừa lè lưỡi vừa nói kiểu như có gắn thêm ☆ ấy. Nó đã khiến cho tôi hoàn toàn chết lặng. Thế nên tôi chỉ còn biết trả lời như vậy
(*Kiểu như hình dưới)
…………..Mà, trông cũng khá dễ thương đấy.
「Cơ mà, s, sao chị phải diễn sâu vậy chứ ? Nếu không muốn bị lộ thân phận thì cứ che cái mũ lại là được rồi」
「Ưm, phải rồi nhỉ. Đúng là vậy, nhưng mà nhé, chị không thể đứng trước mặt người khác khi mà không có mũ đâu.」
「………Hấy ?」
「Tại vì, nếu không che mặt thì xấu hổ lắm, như vậy chị cũng sẽ không thể ra ngoài được. Cũng chẳng thể nói chuyện với người khác. Nhưng ở trong game mà cứ đội mũ suốt thì không phải sẽ trở thành một kẻ đáng ngờ sao ? Thế nên là chị mới phải thay đổi nhân cách. Để trở thành một cô gái hoạt bát, vui tươi và điềm tĩnh !」
Chị ta cười với vẻ rất vui, y như kiểu đang bắt chước mấy bộ anime ngày xưa vậy. Trông nó khá nhộn, nhưng dù tôi vó cói vậy, nếu là Ruri-senpai thì chắc chị ta sẽ trả lời kiểu mấy câu như “vậy á”.
「Thế nên là______Haru-chin.」
Và rồi. Đột nhiên cô ấy nói bằng giọng điệu gay gắt như đập cả vào màng nhỉ của tôi.
Là một người có được sự cảm nhận tuyệt vời trong việc nắm bắt khoảng cách. Chỉ trong khoảnh khắc, một luồng “nhiệt” như muốn thiêu đốt mọi thứ đã chi phối toàn bộ khu vực.
「Cậu có nhỉ ? Kế sách để khiến cho chị không phải thất vọng」
Đôi mắt long lanh đó nhìn tôi với vẻ đầy kì vọng.
「….Maa, chị cứ xem em đây」
#
Đến địa điểm của Harukaze theo như sự chỉ dẫn của senpai, có một tòa nhà to đùng được xây dựng ở trong góc của Tokyo.
Băng qua cánh cửa ở lối vào rồi tôi đi đến chỗ tiếp tân. Chỉ trong một khoảnh khắc khi trông thấy tôi, người phụ nữ tiếp tân đã làm một khuôn mặt rất đỗi ngạc nhiên, cô ấy ngay lập tức vớ lấy chiếc điện thoại bàn. Chẳng bao lâu sau, có một người phụ nữ lạ mặt khác
trông như thư kí xuất hiện từ trong chiếc thang máy vừa đi xuống. Cô ấy nói với tôi rằng 「Xin hãy đi theo tôi」
Và rồi, tôi và senpai được đưa đến tầng cao nhất của trụ sở.
Trên đó là một vùng không gian rất rộng. Bên trong có những chiếc PC được xếp thành hàng trên những cái bàn được liên kết với nhau, tất cả đều được sử dụng như là đang tính toán cho một biểu thức nào đó. Loại công việc trông như đang tạo hình bản đồ thế giới rộng lớn với những hành động uyển chuyển của khối lập thể.
Một quang cảnh có thể nói là “cực kì tráng lệ”.
Tuy nhiên, trái ngược với sự rộng lớn và uy áp đó, trong cái trụ sở này hoàn toàn vắng vẻ theo ý nghĩa con người.
Có lẽ, bình thường nơi này chỉ được sử dụng dành cho những nhà nghiên cứu nhưng____Chí ít thì, lúc này có một người đàn ông đang đứng ở ngay giữa phòng.
Một bộ vét trắng không tì vết. Dáng người cao, mảnh khảnh. Nét mặt tao nhã với chiếc kính không viền. Mái tóc bạch kim gọn gàng dài ngang vai.
Hắn ta nở nụ cười trên khóe miệng như mang cả sự hiền hòa lẫn sự mãnh liệt. một tên thiên tài khác người.
「Tendou, Byakuya…….」
「À, là tôi đây. Vậy thì cậu chắc là Tarumi Yuunagi-kun nhỉ. Chào mừng đến với văn phòng phát triển công nghệ tiên tiến thứ 3. Tôi là Tendou. Cảm ơn cậu đã vượt đường xá xa xôi đến đây.」
Tendou trả lời bằng giọng điệu nhẹ nhàng trước thằng tôi vừa tỏ ra run rẩy. Thái độ của hắn chỉ có thể nói là rất bình tĩnh và điềm đạm. Hắn ta đang dang rộng hai tay chào đón chúng tôi.
Có một chiếc PC khác đang trong màn hình desktop được đặt ở bên cạnh Tendou.
Không, bản thân cái PC đó cũng không phải là loại đặc biệt gì. Ngay từ đầu ở trong cái phòng này cũng phải có đến vài chục cái rồi. Thế nên, vấn đề là không phải vẻ ngoài, mà chính là phần bên trong nó_____Ở đó đang hiện lên hình ảnh của một cô gái, một người mà tôi rất đỗi quen thuộc.
『Yuunagi-san, cuối cùng cậu cũng đã đến rồi nhỉ』
「………..Harukaze」
Trong khi gọi tên cô ấy, tôi đã thở dài và cảm thấy yên tâm từ tận trong tim.
Một cảm giác thật kì lạ. Sau khi ROC kết thúc, sự liên kết giữa tôi và Harukaze cũng bị cắt đứt, tuy chưa được bao lâu nhưng tôi cũng mới chỉ đối diện với cô ấy có một lần. Mà cái một lần đó lại không phải là đối mặt thực sự.
Ấy vậy mà, khi nhìn vào Harukaze đang dang rộng đôi tay ở bên trong chiếc màn hình đó, tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Sự lo lắng vừa trói buộc tôi như
được giải tỏa. Một thứ
“sức mạnh” vô hình trong tôi như đang sôi sục.
「_________Trước hết thì, chúc mừng cậu đã hoàn thành」
Giọng nói của Tendou vang lên cắt ngang ánh nhìn cảu tôi và Harukaze.
Tiến lên phía trước vài bước. Hắn ta đặt ngón tay giữa lên gọng kính rồi nói bằng giọng điệu như đóng kịch.
「Thực sự thì, cậu đã vượt xa những gì tôi mong đợi đấy. Để cho “công chúa” đứng ở vị trí vô cùng bất lợi trong ROC. Con đường có thể hoàn thành game đúng là vẫn có nhưng nó lại rất nhỏ. Ấy thế mà cậu vẫn hoàn thành được một cách hoàn hảo nhỉ. Thiệt tình, rất đáng kinh ngạc」
「Điều đó thì tôi cảm ơn」
Tôi nhún vai rồi trả lời.
「Cơ mà, người hoàn thành không phải tôi, mà là Himeyuri ấy」
「Việc đó thì tôi biết. Hay đúng hơn thì, tôi chính là người thiết kế ra cái phương pháp còn lại đó. Thế nên, thủ đoạn mà cậu lựa chọn cũng chính là phương pháp tối ưu nhất. Thật tuyệt vời. ……..Ấy chà, trông cậu không có vẻ gì là vui nhỉ.」
「Maa………Với cái kia thì làm sao mà tôi vui được chứ.」
「Hôô ?」
Tendou nhau mày, trong lúc cảm thấy như mình vừa chọc tức hắn ta, tôi đã chỉ ngón tay trỏ về cái thứ ở bên cạnh hắn. Ở đằng đó là bộ dạng của Harukaze,
một cô công chúa đang bi giam cầm.
「À, cái này ấy à」
Trước câu trả lời của tôi, Tendou lầm bẩm với vẻ chán ngắt.
「Ưm………..Phải rồi. Tôi giải thích cũng được thôi nhưng, để xem nào. Trong tình huống này thì cậu đã hiểu được đến đâu rồi ? ………. Fufu, gì đây. Sao phải lườm vậy chứ.」
「Bị kích động như vậy thì tôi không đủ kiên nhẫn đến mức không lườm đâu.」
Phun ra mấy lời nói ít hằn học hơn mọi khi, có vẻ như con tim tôi đã giữ được bình tĩnh.
Câu hỏi của Tendou mang đầy tính khiêu khích. Hay nói cách khác thì hắn ta đang ám chi rằng. “Tại sao nó lại thành ra như vậy ? Tại sao Harukaze lại bị giam cầm ? Lẽ nào đây là một sự toan tính sao ?”
____Tôi quyết
định sẽ không sử dụng kính ngữ nữa*.
(*: Mấy câu trên main dùng kính ngữ để nói chuyện)
「Làm gì có cái gì mà đến đâu. Ngay từ đâu ông cũng đã chẳng quan tâm đến việc 『Kumoi Haruka (tôi)』có thể hoàn thành ROC hay không rồi」
「Hô ? Ở chỗ nào chứ ?」
「Ura-game lần này, nó được triển khai chỉ là để nuôi cấy cảm xúc tiêu cực vào bên trong Harukaze. Đầu tiên là sự cô độc, sau đó là sự sợ hãi. Tuy nhiên, thế vẫn chưa đủ. Vì sao ư ? Đó chính là niềm hi vọng vào một thứ tuyệt vọng. Thế nên với bước đầu tiên của “sự tuyệt vọng”, để cho cô ấy có thể thấy được mình có thể hoàn thành game, các người đã tiến cử tôi」
Ở ura-game lần trước, dù rất ghét nó nhưng tôi vẫn mua, đúng là giễu cợt.
「Tuy nhiên, sau cùng thì vẫn là vấn đề nguyên tắc. Mà hiển nhiên là vậy rồi ? Nếu tôi hoàn thành ROC thì Harukaze sẽ được thả đúng như kịch bản. Nhưng cho dù tôi có hoàn thành được đi chăng nữa, vì Harukaze là một AI, thế nên cô ấy vẫn sẽ phải chịu sự cô đơn, tuyệt vọng khi ở trong ROC. ……..Haha, đúng là đám thiên tài」
Đúng vậy______Ngay từ đầu thì đó chính là kế hoạch thứ hai của Sphia.
Kế hoạch A là cho 『Tarumi Yuunagi』đóng vai kị sĩ của công chúa rồi “thất bại”, và kế hoạch B là “tiến tời việc hoàn thành” một cách hoàn hảo. Dù có là cái nào thì Harukaze cũng không thể thoát khỏi hệ thống.
Do đó, thời điểm lúc ROC đóng cửa thì cũng đã quá trễ rồi.
Tôi đã chẳng khác gì một quân cờ nằm gọn trong lòng bàn tay của Tendou.
「…………..Rất tuyệt」
Tendou lại vỗ tay hân hoan, hắn ta nhếch mép nói với vẻ thích thú.
「Quả đúng là Tarumi Yuunagi-kun. Đó là một câu trả lời rất chính xác.____Đúng vậy, mục đích của ROC chính là “đảo ngược thiện tính” của mã hiệu Harukaze” . Nhuốm sự tuyệt vọng của cái thứ có cảm xúc “dương tính” này đến sự cực đoan, để nó có thể trở thành một GM tàn nhẫn, vô nhân tính một cách triệt để.」
「………..Thế thì, thế thì ngay từ đầu đâu cấn thiết phải tạo ra một AI được thiết lập với cảm xúc như vậy ! Ngoài ra, Harukaze cũng không phải gặp chuyện bất hạnh này_____」
「Ưm ? À, phải rồi. Có lẽ tôi giải thích chưa đủ nhỉ.」
Cắt ngang lời nói của tôi bằng giọng điệu hờ hững, sau đó Tendou làm cử chỉ đưa tay lên gọng kính cứ như đóng kịch. Hắn ta bắt đầu nói về sự tình mà tôi không thể nào tin được.
______Đó là.
Harukaze chỉ là một trong số các AI được gọi là điện não thần cơ (Bug number) ấy.
Hầu như tất cả đều là loại dị thường. “Vụ tai nạn mất kiểm soát hệ thống” đã xảy ra ở nơi mà đám thiên tài đầu não của Sphia đang
có cuộc hội họp.____Trí tuệ nhân tạo đã được tạo ra với “số hiệu bí ẩn” trong một vài cái máy tương ứng còn sót lại.
Họ khác với AI thông thường ở 1 điểm duy nhất.
Đó chính là họ sở hữu cảm xúc mà sự thiết lập từ trước đến nay chưa hề có.
Và rồi, vì không thể giải thích được sự bất thường này, họ đã can thiệp vào thế giới điện tử.
Liên quan đến “Harukaze”, một điện não thần cơ – số hiệu 5 (Bug number code epsilon) do Tendou Byakuya tạo ra thì, một phần năng lực ấy là do đã sẵn có. Vào thời điểm đó, sự tồn tại của cô ấy rất mong manh nhưng, sau khi tiếp tục được chỉnh sửa, cô ấy đã có thể nắm được toàn bộ game thông qua internet.
Chỉ là “thiện tính”, sự lương thiện sẵn có của nhỏ đã gây cản trở. Do đó, Tendou đã quyết định diệt Harukaze thông qua ROC, cốt chỉ để làm nên một GM lí tưởng_____
「……….」
Tôi đã im bặt suốt trong lúc mình độc thoại với dòng suy nghĩ trong đầu.
Cung cách nói chuyện của Tendou trông không có vẻ gì là đang diễn kịch cả. Ruri-senpai cũng không hề phủ nhận, tất cả mọi chuyện hắn nói đều là sự thực. …………Đến tận lúc này thì tôi cũng không quá ngạc nhiên với những chuyện như vậy. Tuy không rõ lí do là gì nhưng, đại khái “nếu là Sphia thì cái gì cũng có thể xảy ra mà”.
ROC hay là các Ura-game khác, những nhân tố giống như tôi cũng không thể nào thay đổi được sự thực hiển nhiên này.
「__________Nhân tiện thì, Tarumi Yuunagi-kun」
Dòng suy nghĩ fantastic của tôi bị cắt ngang bởi giọng nói của Tendou.
「Câu trả lời của cậu đúng là rất tuyệt. Tuy nhiên, đáng tiếc là nó vẫn mắc phải một sai lầm lớn.」
「Sai lầm á ?」
「À, phải rồi………..Nếu nghe nhầm thì cho tôi xin lỗi nhưng, vừa nãy có phải cậu đã nói là “sao cũng được” nhỉ ? Câu cho rằng, với sự tham chiến của cậu thì đối với chúng tôi chuyện đó có ra sao cũng được đúng không」
「Phải. Chuyện đó thì sao ?」
「____________Sao cũng được ? Với cậu á ? Làm gì có cái chuyện đấy !」
Với giọng nói như nghẹn lại, bất chợt Tendou nắm chặt bàn tay thành nắm đấm rồi kêu lên. Đôi mắt long lanh ẩn đằng sau chiếc kính, bộ dạng “cool ngầu” của hắn bỗng chốc đã tiêu tan.
「Sai, quá sai. Đúng là việc này không liên quan đến sự tuyệt vọng của mã hiệu Harukaze nhưng, tuy nhiên_____Cậu, đối với một game master như tôi thì, cậu nghĩ thế nào về một thứ mà mình khó có thể đạt được ? Một ý tưởng mới mẻ ? Một hệ thống tinh vi ? Một cỗ máy có tính năng cao ? Không, tất cả đều sai. Cái game mà tôi dày công xây dựng, đổ rất nhiều tâm huyết, nếu có một người chơi thừa sức chinh phục nó thì, tôi không thể nào gọi nó là một sự thành công mĩ mãn được !」
Vừa khẳng định, Tendou vừa hất cái vạt áo của bộ vét trắng.
Có lẽ do đang hưng phấn nên giọng điệu của hắn dần dần trở nên gấp gáp hơn, bờ má thì có một chút nhuộm đỏ.
「Tarumi Yuunagi-kun, cậu là một người chơi rất tuyệt vời. Một nhân tài đúng như mong muốn. Tôi đã biết đến một phần năng lực của cậu ở trong game 4 năm trước, dù rất muốn thử nghiệm thêm một lần nữa nhưng………lại chẳng có cơ hội mấy. Tôi đã đợi một khoảng thời gian khá dài.」
「Cơ hội ? Ông có thể cưỡng chế tôi đăng nhập vào Ura-game lúc nào chẳng được」
「Không có đâu, như thế là trái với “mĩ học” của tôi. Một death game không thể tránh khỏi hay là mấy thứ giống vậy thì, đó không phải là sở thích của tôi. Tôi sẽ không bắt ép bất cứ ai phải tham gia cả. Dù có chuyện gì xảy ra tôi vẫn phải trả phần thưởng dành cho người chiến thắng. Một thứ không thể nhượng bộ.」
Mình sẽ không tạo ra một game làm trái với luật hay vứt bỏ chữ tín________Có lẽ bản thân Tendou luôn nghĩ như vậy.
Có thể những lời hắn nói đều không sai. Theo như tên Izayoi nói thì, dù là những game trong quá khứ nhưng, không bao giờ có chuyện hắn ta sẽ “vứt bỏ quyền lợi của người tham gia”. Ngay cả lần này cũng vậy, sau khi 《Thoái lui》nếu tôi không đăng nhập thêm lần nào nữa thì mọi chuyện đã kết thúc rồi, ngay từ đầu cũng chẳng có hình phạt nào nếu như thua cuộc cả.
Tất nhiên, ngoài công chúa ra thì ai cũng như nhau.
「Cậu đang giận nhỉ ? Có lẽ cậu không thích bị cuốn vào mấy chuyện như thê này nhỉ」
Như thể thấu hiểu được cảm giác của tôi, Tendou nói rồi cười. Sau đó hắn ta giơ tay lên kiểu đầu hàng rồi tiếp tục nói bằng giọng điệu bình tĩnh như lúc ban đầu.
「Về điều đó cho tôi xin lỗi. Tôi định mời cậu một cách minh bạch cơ, nhưng rốt cuộc thì việc cưỡng chế cậu là không thể chối cãi. Tôi sẽ không làm thế lần nào nữa đâu, tôi hứa đấy. Nếu cần thì tôi sẽ làm hẳn một bản cam kết.」
「Thôi khỏi, phiền phức lắm.」
「Nếu vậy thì, sau đây sẽ là lời cảnh báo của cá nhân tôi………..Tuy nhiên, để xem nào. Nhờ có cậu mà ROC đã trở nên rất thú vị. Thế nên là____Tất nhiên đó sẽ không phải là cưỡng ép, mà chỉ đơn giản là một đề xuất_____Nếu được thì cậu có thể tham gia vào lượt Ura-game tiếp theo không ? Lần này sẽ không có mấy cốt truyện xấu xa nào nữa đâu. Cả thứ này sẽ được đảm nhận vai trò GM theo kế hoạch nữa」
「_______Đủ rồi, ông im đi !」
Cắt ngang lời nói của hắn ta, tôi trở nên tức giận với người đàn ông ngạo mạn đang chỉ vào Harukaze.
Tuy nhiên, Tendou chỉ nghiêng đầu tỏ ra khó hiểu.
「Im ? Rốt cuộc là tại sao. Nếu cậu bắt tôi im thì tôi sẽ chết mất.」
「Tôi chẳng quan tâm cái nhân cách cực đoan của ông. ……..Thú vị ? Thú vị cái gì ? Haha, có một gã rất thích thú cái sự thú vị của ROC mà ông nói ấy, nhưng tiếc là chắc ông cũng chẳng biết cái tên Izayoi ấy đâu, cơ mà hắn ta chỉ là một tên ngốc thôi. Một tên đại ngốc.」
「Ưm. Vậy là cậu không định tham gia ?」
「À, chắc là không nhỉ. Nếu còn vụ nào như thế nữa thì tôi sẽ không khách sáo đâu. Dù chỉ là những việc làm vô ích, nhưng để tôi nói lại một lần nữa, mau ngừng lại đi. Đừng có kéo Harukaze vào mấy trò chơi của các người nữa.」
「……………」
Trong chốc lát, Tendou nhìn tôi bằng ánh mắt kì dị như thể của một loài động vật hiếm có.
Và rồi, hắn ta lẩm bẩm______「Đúng là khó hiểu thật」
「Khó hiểu, rất khó hiểu. Nếu cậu ghét game của tôi như vậy thì cũng đành chịu. Tôi chỉ muốn ai cũng có thể tận hưởng một loại game tuyệt vời nhất, nhưng nếu được hỏi về việc thực hiện hay hoàn thành nó như thế nào thì tôi sẽ chỉ trả lời là không. Tại sao ư, chuyện nó có thú vị hay không thì đó chỉ là ý kiến chủ quan của cá nhân tôi, để có được sự thống nhất là một điều bất khả thi.」
Giọng nói như kìm nén ấy, dù vậy nó vẫn như lan ra mọi ngóc ngách của căn phòng. Có lẽ đây chính là cung cách nói chuyện của một người lãnh đạo. Một giọng nói có thể thu hút mọi sự chú ý của bất kì ai.
「Nhân tiện thì, tôi cũng chẳng quan tâm khi có ai đó nghĩ như thế nào về game của tôi đâu. Tôi chỉ cần tiếp nhận những ý kiến quan trọng là đủ rồi. Nhưng, tôi lại bận tâm khi những “ý kiến” đó áp đặt lên người khác. Thì đúng vậy mà ? Ai cũng có quyền tự do ngôn luận. Tuy nhiên, lên án người kia thì lại là một chuyện khác. Do đó, mong muốn của cậu là không thể thông qua.」
「………….」
「Cậu ghét Ura-game bao nhiêu thì tôi lại thích nó bấy nhiêu. Ngoài ra, có khoảng 5 vạn người vẫn đang tận hưởng nó. Chính vì vậy, mong muốn “phá hoại” của cậu cũng chỉ là sự xung đột trong quan niệm về giá trị thôi…….. À, phải rồi, sự xung đột trong bản thân cũng không hẳn là xấu. Chỉ là có người sẽ cảm thấy bất đồng
về điều đó. Và người ấy chính là tôi.」
Sau khi kết thúc một câu chuyện dài dòng văn tự, Tendou chỉnh lại kính rồi lặng lẽ nhìn tôi chằm chằm.
Một bầu không khí yên lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng nuốt nước bọt, là của Harukaze hay của senpai, hay là của chính tôi chứ không chừng.
________Xung đột trong quan niệm về giá trị. Ra vậy, đúng như những gì hắn nói. Tendou luôn nghĩ rằng game của mình thú vị, vậy nên hắn thừa hưởng ý chí ném bỏ tất cả những ý kiến khác. Và tôi là kẻ không công nhận “điều đó”. Tôi nghĩ từ tận đáy lòng hắn sẽ không thích vậy.
Tuy nhiên, tôi đã nhớ ra cái sự kỵ nhau này.
“Cái thứ” mà tôi cự tuyệt ấy, hay đúng hơn chính là “việc Harukaze bị cuốn vào Ura-game”. Tôi và nhỏ dù có một khoảng cách xa thế nào cũng được…
Nhưng, nếu vậy thì tôi cũng sẽ không cần phải chửi thề trước câu trả lời của Tendou.
「Tendou. Ông ghét việc áp đặt quan niệm về giá trị nhỉ. Cũng chưa từng bắt ép một ý kiến nào. Ông đã nói vậy nhỉ.」
「À, phải rồi. “Cưỡng chế” hay “Phản cổ”, những từ ngữ xấu xí đó không nằm trong từ điển của tôi.」
「Thế thì tôi muốn hỏi một chuyện_______ Ông nghĩ sao về Harukaze ?」
Nét mặt tao nhã của Tendou như được lộ ra trước câu hỏi của tôi.
Không đợi hắn ta trả lời, tôi tiếp tục nói
「Kì thật đấy. Nếu ông có một niềm tin mãnh liệt như vậy, cớ sao lại có thể lờ đi và hủy hoại nhân cách của Harukaze. Ông không nghe thấy giọng nói của cô ấy sao ? Cô ấy đã phải hét lên trong đau khổ đấy. Bị ông ức hiếp đến nỗi mà cô ấy đã khóc đến cạn cả nước mắt. Không phải như thế hơi mấu thuẫn sao」
「Mâu thuẫn. Mầu thuẫn à. ……..Giờ thì, ở đâu có thứ như vậy. Mấy từ cậu nói có vẻ khó hiểu nhỉ」
「……….A ?」
「Ưm, có vẻ như cậu đã hiểu lầm ở đâu đó rồi. ______Trước hết, để tôi nói lại. Việc của mã hiệu Harukaze đối với tôi rất quan trọng. Một điện não thần cơ bao trùm trong vòng bí ẩn không có lời giải đáp, một thứ rất quý hiếm. Liên quan đến sự phát triển, thời gian công sức hay tình yêu là hai thứ hoàn toàn khác nhau, thế nên hoàn toàn không phải là miễn cưỡng」
Chỉ là___ Tendou tiếp tục nói. Hắn ta nói với vẻ tỉnh bơ như chẳng có gì đặc biệt cả.
「Thứ này không phải là con người」
「……………… !」
「À, với tôi thì thứ này chỉ giống như một món đồ chơi có cảm xúc được ưa chuộng cho trẻ em thôi. Trông đáng yêu vậy thì cũng chẳng lỡ vứt đi chút nào. Tuy nhiên, sau cùng thì vẫn chỉ là một quân cờ. Dù có sở hữu thứ gì đó giống như trái tim, nhưng nó không phải là hàng thật. Chỉ là một món đồ giả tạo thôi. Thế nên là, thay vì quan tâm đến thứ này, sao cậu không thử nghĩ lại xem việc phát triển game có phải quan trọng hơn không.」
Tôi chỉ còn biết im lặng trước những từ ngữ chồng chất sự xấu xí và kinh tởm ấy.
Ra vậy……… Ra là vậy à, chết tiệt. Đó là lí do vì sao mà hoàn cảnh của Harukaze mới bất bình đẳng như vậy. Đó là lí do vì sao mà tôi đã hiểu lầm.
Ngay từ đầu, hắn ta đã không coi cô ấy như một con người rồi.
Một sự tồn tại có ý nghĩa như vậy đã không được công nhận.
Trái ngược với thằng tôi đang cúi mặt lảng tránh, Tendou không hề mất vẻ bình tĩnh của mình, và rồi, lần đầu tiên từ lúc tôi bước vào đây, hắn ta đã nhìn về phía Harukaze. Một ánh mắt lạnh lùng, nhìn cô ấy như thể chỉ là một thứ công cụ không hơn không kém. Từ lúc nào đó, những ngón tay mảnh khảnh của hắn đã gõ lên bàn phím, nhập mệnh lệnh “tiếp cận” sự tuân thủ tuyệt đối lên cô gái nhỏ đang cuộn người lại ở bên trong màn hình.
_____Tuy nhiên,
「……….Lạ thật đấy」
Nghe thấy giọng nói đáng ngờ của Tendou, tôi đã bất giác ngẩng đầu lên.
Harukaze đang ở bên trong màn hình, vì một lí do nào đó cô ấy đã không cử động, bất chấp tất cả các mệnh lệnh được đưa ra từ nhà phát triển. Nhỏ ngồi xuống, hai tay ôm đầu như thể đang phản kháng lại.
Đột nhiên, Tendou nhau mày, há hốc mồm tỏ ra bối rối đến mức để lộ ra cả cái lưỡi đỏ.
「Cự tuyệt mệnh lệnh từ máy chủ………á ? Đúng là ngu ngốc, tính năng của mã hiệu Harukaze này______」
Tendou trở nên mất kiên nhẫn, hắn ta giật cái PC gần mình rồi bắt đầu thao tác cái gì đó. Đằng sau sự thất kinh kia chính là một nhà nghiên cứu, tất nhiên hắn cũng chẳng còn đoái hoài gì đến tôi nữa. Âm thanh gõ phím tiếp tục vang lên.
Vì đột nhiên trở nên rảnh rỗi, tôi đã thử nhìn vào cái PC, nơi mà Harukaze đang ở trong đó.
「A」
Tôi đã chạm mắt với cô ấy. Harukaze đang lén nhìn ra bên ngoài qua kẽ hở của cánh tay, Trông thấy tôi, nét mặt của cô ấy đả trở nên tươi sáng hơn. Khi tôi thử dùng ngón tay cái chạm vào màn hình, Harukaze đã giơ hai tay lên như thể muốn được kéo ra ngoài, sau đó cô ấy đã mỉm cười.
……….Aa, Phải rồi. Phải rồi nhỉ. Rốt cuộc thì tôi lại là người được nhỏ cứu rỗi.
「Này, Tendou」
「Chết tiệt…….Quá kì lạ. Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy. Mất kiểm soát về cái mã hiệu bí ẩn ? Hay là không có khả năng kiểm soát ? Nhưng mà, sao lại là ngay lúc này______Chuyện gì, Tarumi Yuunagi !」
Sau khi cảm thấy hài lòng với nụ cười của Harukaze như thường lệ, một lần nữa, tôi lại đứng trước mặt Tendou Byakuya.
Đối diện nhau, vị trí hiện tại của chúng tôi có thể nói như vậy. Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu xanh lục ấy như tỏ ra thách thức.
「Về nguyên nhân thất bại của ông thì, đó là ông đã luôn coi cô ấy chỉ là một món đồ có ý thức.」
「………….」
Ánh mắt lanh lợi đó nheo lại, hắn ta bất đầu phân tích câu nói của tôi. Tuy nhiên, chẳng cần phải đợi kết quả, Tendou đã cất lời cùng với điệu cười với vẻ nhạo báng.
「Thật chẳng hiểu nổi. Việc chiến thắng ROC không phải bằng chính thực lực của cậu sao ? Còn thứ này thì chẳng giúp ích được gì cả. Không chỉ vậy nó còn là một xiềng xích đối với cậu nữa chứ.」
「Không. Đó không phải là game. Mà là kế hoạch của ông_____Một dự án để khiến cho Harukaze trở nên tuyệt vọng.」
「……….? Nếu thế thì tôi lại càng không hiểu. Về việc cậu sử dụng từ nguyên nhân thất bại ấy, vậy tức là cậu muốn nói rằng kế hoạch của tôi đã thất bại ? Rõ ngớ ngẩn. Nhờ có cậu đóng vai anh hùng tốt đến không tưởng, thế nên một lần nữa thứ này sẽ lại chìm đắm trong tuyệt vọng và thưởng thức sự cô độc.」
「Cái đó thì, nó sẽ là thế nếu như sự việc tiến triển đúng như những gì ông đoán」
「………….Gì chứ, cái logic của cậu có vẻ dài dòng đấy nhỉ.」
Tendou nhếch môi như bị chọc tức. Hắn ta dang rộng đôi tay như thể hiện ưu thế của bản thân. Cường điệu hóa hành động không chút phấn khởi, đây chính là thẩm quyền của một GM,
「Được chứ ? Game đã kết thúc rồi. Trong tình huống không hơn gì một người chơi như cậu định chống lại sao ? À, cậu đã làm rất tốt rồi. Tuy nhiên, con đường thắng lợi của cậu chỉ đến đây thôi. Không phải mong muốn của cậu là được tự do sao」
「Thì là vậy đấy」
Nhưng_____Thế là quá đủ rồi, tôi đã đến giới hạn của sức chịu đựng rồi.
「Thứ này thứ nọ thứ này thứ nọ, ông im đi, đồ lắm mồm ! Chuyện của ông hay là mấy cái tham vọng gì đó, tôi đếch quan tâm. Ông muốn tạo ra một game thú vị và mới tinh ? À, thế thì ông thích thì cứ làm đi. Tôi chẳng liên quan mà cũng chẳng có hứng thú. Thế nhưng, riêng việc đối xử với Harukaze thì tôi không thể để yên được.」
「……….Cậu định nói về cái gì」
Tendou tỏ ra hờ hững, nhìn tôi một cách vô cảm.
「Chẳng phải tôi đã nói rồi sao ? Game đã kết thúc rồi. Nơi cậu vốn thuộc về đã không còn nữa.」
「『Định nói cái gì ấy à』? Haha, ông đang nói cái gì thế, đó là mấy lời của tôi mới đúng. Ông vẫn chưa hiểu ra vấn đề à. Ông đã để lại cái lá bài cuối cùng từ trước đấy khá lâu rồi đấy」
「………….. Cái gì ?」
Tendou nhau mày, chìm trong suy nghĩ như thể đang lí giải những lời tôi vừa nói. Hắn ta được ví như một thiên tài khác người, chắc chắn lúc trong game, hay đúng hơn là ngày hôm nay, ở ngay tại đây hắn ta đã ghi nhớ hết tất cả các hành động và những lời tôi đã nói. Thế nên hắn mới đang lục lại đống kí ức của mình.
Tuy vậy, hắn vẫn chưa thể đưa ra câu trả lời.
「Trưởng phòng._______ Cơ mà, có lẽ giờ tôi gọi như vậy thì có hơi kì nhỉ. Này, Tendou Byakuya-san」
Tôi, Tendou và cả Harukaze đang ở bên trong màn hình, cả 3 đang nhìn nhau thành một hình vòng tròn thì, đột nhiên có một giọng nói vô tư lự cất lên xen ngang vào bầu không khí căng thẳng.
Là “người chiến thằng” trong ROC. Ruri-senpai, hay đúng hơn là Himeyuri Nanase.
「Tuy không đúng lúc cho lắm nhưng, tôi nhận phần thưởng chiến thắng trước được không nhỉ ? Hay đúng hơn thì, tôi vẫn được tính là người chiến thắng nhỉ ? Nihihi, Haru-chin cưng chịu khó tí nhé」
「À, được thôi」
Trả lời Himeyuri một cách lạnh nhạt. Như những gì đã nói trước kia, tôi không có mong muốn thứ gì cả.
Nhưng ngược lại, nếu là Himeyuri thì tôi biết cô ấy đang mong muốn điều gì.
「……….Ưm, tất nhiên là không sao nhưng」
Nói một cách lấp lửng, ít nhiều Tendoi cũng cảm thấy khó chịu, nhưng ngay lập tức hắn ta đã lấy lại khí thế rồi trả lời.
「Vậy thứ mà cô mong muốn là gì. Một thiết bị tối tân ? Quyền lợi của GM sắp tới ? Mà dù là cái nào thì lời hứa vẫn là lời hứa. Với sự tín nhiệm và niềm kiêu hãnh của mình thì, một khi đã thề tôi sẽ luôn sẵn sàng____」
「Xin lỗi trường phòng, cái nào cũng không đúng hết」
Không hề ngần ngại, Himeyuri cắt ngang những lời phòng đoán của Tendou. Nở nụ cười 「Nihihi」với biểu cảm không có một chút ác ý nào, sau đó cô ấy vừa nháy mắt với vẻ tinh nghịch vừa giơ ngón tay trỏ lên.
「Trước đây khá lâu tôi đã nói rồi mà ? Muốn gì ấy à. Thiết bị hay là quyền lợi, tôi không cần mấy thứ hạ cấp đó.」
「…………Cô đang nói về cái gì ?」
Diện mạo của Tendou đột nhiên trở nên tối sầm lại.
「Thì là phần thưởng chiến thắng ấy. Ủa, chẳng nhẽ ngài không nhớ sao trưởng phòng ? Thiệt là. Tôi đã tuyên bố rồi mà. Đã khẳng định rồi mà」
「…………………………….Đừng, nói là」
Chỉ trong chốc lát, sắc mặt của Tendou đã dần dần trở nên tái mét. ………. Có lẽ nào ông ta đã đoán ra rồi ? Nếu là vậy thì đúng là ông ta có một trí nhớ siêu phàm đấy. Ngay cả tôi, nếu không phải người có liên quan thì chắc chắn sẽ chẳng thể nào nhớ nổi.
Một yêu cầu khá là ngốc nghếch.
「______Cô muốn một CƠ THỂ」
Và rồi, Himeyuri vừa quay quay ngón tay với vẻ rất vui vừa nói.
「Nihihi, ngài vẫn nhớ nhỉ ? Tôi đã nói rồi mà ? Tôi nhớ khi lần đầu nói chuyện với Haru-chin, tôi đã nói vậy mà. Tôi không hề đùa đâu. …….Đúng vậy, thứ mà tôi mong muốn chính là cơ thể của Harukaze-chan. Tất nhiên, cả việc có thể đi lại ở thế giới thực nữa nhỉ.」
「Ực !? Đồ khốn, cô nói cái gì !?」
「Ông không được phép càu nhàu đâu」
Cắt ngang lời nói như nghẹn lại của Tendou, tôi nhìn hắn rồi nở nụ cười nhạo báng.
「Phần thưởng của Ura-game, miễn là thứ mình thích thì cái gì cũng được đúng không. Nếu vậy tất nhiên một cơ thể bằng xương bằng thịt cũng được tính. Thế nên với tư cách là nhà sáng lập, ông hãy dùng tất cả những gì mình có, toàn bộ sức lực, trí tuệ, tài sản, tinh thần và cả sự gàn dở của mình đế biến cô ấy thành con người đi」
「A_______」
Tôi dùng hết sức rồi phun ra những từ ngữ chua cay, Tendou đang trợn trừng đôi mắt ẩn đằng sau chiếc kính, một lần nữa, Harukaze lại khẽ mở miệng. Vì cảm thấy hơi xấu hổ trước ánh nhìn như sắp khóc của cô ấy nên tôi đã quay đi. Ở bên trong màn hình, cô ấy đang loạng choạng bước về phía tôi.
「Tôi không có đặc quyền để can thiệp ư ? Đúng là ngu ngốc, vì câu cá bằng mồi thì ông cũng phải trả lại con mồi đi chứ. Mĩ học của ông đâu rồi ? Niềm tin không thể xoay chuyển của ông đâu rồi ? Làm theo lời thề tuyệt đối không cưỡng ép của ông đi, không phải phần thưởng mà ông tuyên bố là “thứ gì cũng được” sao. Đừng có nói là ông không làm được nhé.」
「Ngươi……..Đừng có mà lên mặt」
Một ánh mắt như sắp chết, vì lí do nào đó hắn ta nhìn về phía tôi chứ không phải Himeyuri.
「Gì cũng được, ta sẽ cho ngươi bất cứ thứ gì ngươi muốn ! À, đúng là cái gì cũng được. Một số tiền khồng lồ cũng được ! Cả danh dự hay địa vị cũng không ngoại lệ ! Còn nếu ngươi định dùng mã hiệu bí ẩn này thì, sự tái sinh mà ngươi mong muốn lần trước cũng có khả năng ! Dù vậy, ngươi vẫn mong muốn thứ này sao ? Ngươi định cho con búp bê chỉ biết nói chuyện và cử động này xuất hiện ở thế giới hiện thực sao ? Ta thật không hiểu nổi. Thật đau đầu, vì cái gì ! Vì cớ gì ! Thứ này quan trọng với ngươi vậy sao !?」
「Chẳng phải tôi đã nói rồi sao」
Nói đoạn rồi tôi bước đi nhũng bước chân lớn, tiến lại gần Tendou, sau đó tôi tóm lấy cái cà vạt được thắt một cách gọn gàng trên cổ hắn.
Như thế này thì hắn sẽ không thể muốn nói gì thì nói được............ Dù chỉ một chút, nhưng nếu tôi không phản kháng lại thì chẳng bõ công chút nào.
「Về nguyên nhân thất bại của ông, đó là vì ông đã không coi trọng sự tồn tại của cô ấy. Ông đã nhìn nhận sai về giá trị của cô ấy. Khả năng mong muốn được "giải phóng" của Harukaze là một chuyện rất đỗi bình thường, ấy vậy mà ông đã không nhận ra. Hay đúng hơn, đối với ông thì đó là một thứ phi logic.
Mà, có lẽ giờ tôi có giải thích thế nào, tôi nghĩ chắc ông cũng không hiểu đâu. Cái mà nhỏ này thích chính là quam niệm về giá trị của tôi. Cái đó nó hoàn toàn khác với của ông.」
「................................」
Ngay khi tôi nhẹ nhàng bỏ tay ra, Tendou cứ thế ngã khụy xuống.
Một vị vua (game master) tuy có hơi ngu ngốc nhưng đó là người đang đứng trên đỉnh của thế giới này. Ông ta đã thua chỉ vì công chúa (Harukaze) là điểm yếu lớn nhất và duy nhất của mình_______nhìn cảnh ông ta quỳ xuống mặt đất trông thật mỉa mai. Bản thân ông ta như đã tái hiện lại phần kết được ghi trong lời mở đầu của ROC vậy.
Lặng lẽ quay đi, tôi bước ra khỏi cảnh cửa mà người thư kí đang mở. Ngay sau đó, tôi đã vẫy chào Harukaze khi cô ấy đang đỏ mặt.
Đây không phải là một cuộc chia tay, thế nhưng cỡ này chắc là đủ rồi.
「Ưm…………..」
Phải rồi. Thay vào đó,
tuy chưa chắc nó đã có hiệu quả nhưng, tôi sẽ để lại mấy lời như thế này cho ông ta.
「Một lúc nào đó, khi với tư cách là một con người thì ông nên thử giao tiếp với cô ấy đi. Biết đâu quan niệm về giá trị của ông cũng sẽ thay đổi đấy............ Giống như tôi chẳng hạn. 」