- Sư nương, người muốn đi đâu? Sao người không tới Hoa gia của con?
Hoa Thường sững sờ nửa ngày, mới phản ứng tới. Vội vàng đuổi tới cửa, hỏi.
Lam Tranh thản nhiên cười, vẻ ưu sầu giữa hàng lông mày vẫn không giảm.
- Ta đi tìm Tiểu Điệp và Tiểu Thành. Con cứ chuyên tâm tu luyện đi. Có lẽ sau này ta sẽ tới đó.
Nói xong, thân hình bà ta đã biến mất ở cửa quán rượu.
Nhìn sư nương dẫn theo hai sư muội biến mất, Hoa Thường đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi bực bội. Y âm thầm hừ một tiếng:
“ Người anh rể phàm nhân kia sao có thể tới đây tìm ngươi được? Nằm mơ đi thôi. Mông Văn, Hàn Vũ Đình, các người đừng hối hận. Chờ một ngày đó, các ngươi phải van cầu ta dẫn về nhà mà xem.”
- Sư phụ, chuyện gì vậy?
Mông Văn thấy sư phụ vội vã rời đi, liền nghi ngờ hỏi.
- Đừng hỏi nhiều, chúng ta mau mau rời đi, càng xa càng tốt.
Lam Tranh đã không còn là Mỹ phụ trung niên đẹp đẽ quý giá lúc trước. Hơn nửa năm chạy trốn, đã khiến bà ta cảm thấy nhân tâm là thứ hiểm ác nhất. Lúc bà ta vừa nhìn thấy hai vị tộc thúc của Hoa Thường kia, trong lòng bà ta xuất hiện sự nguy hiểm.
Sau nửa canh giờ, ba người đã tới một nơi cách thành Thác Mã vài nghìn dặm. Lúc này Lam Tranh mới giảm tốc độ của pháp bảo hình cối xay lại. Nhưng vẫn không ngừng đi về phía trước.
- Sư phụ, có người đuổi theo chúng ta à?
Vũ Đình cũng cảm thấy sư phụ bất thường.
- Có người đuổi theo hay không, ta không biết. Nhưng hiện tại chúng ta nghe thẻ ngọc truyền âm là biết.
Lam Tranh lấy một cái thẻ ngọc truyền âm ra, vận chuyển chân nguyên vào đó, vài thanh âm nói chuyện vang lên.
- Hoa Thường, chẳng lẽ cháu đã động tình với hai người sư muội gì đó rồi à? Cháu nên đặt gia tộc lên trên hết.
Giọng của một người trung niên truyền tới. Mấy người nghe ra đó là tiếng của Trận thúc của Hoa Thường.
- Hai người đó đều có tư chất cực cao. Nếu có thể gia nhập vào gia tộc của chúng ta, thì đó là một chuyện tốt.
Hoa Thương không cho là đúng nói.
- Chuyện tốt? Còn vị sư nương kia thì sao?
Tu sĩ tên Lâu Bằng hỏi.
- Chúng ta không nói thì ai biết? Không phải chú đã nói Tử Vân Điện đã bị diệt rồi sao? Huống hồ…
Hoa Thường chưa dứt lời, Lâu Bằng ngắt lời:
- Huống hồ cái gì? Cháu đừng tưởng ta không biết trong lòng cháu nghĩ gì. Chúng ta đã bảo cháu kịp thời thông báo tin tức để bắt bọn họ lại. Nhưng cháu đã làm gì? Khiến cho bọn họ chạy trốn ở biển Vô Nhai. Nếu không phải Tử Vân Điện vô duyên vô cớ bị diệt, thì cháu đã mang nạn diệt tộc tới gia tộc chúng ta rồi.
- Như lời chú nói, Tử Vân Điện chẳng phải bị diệt rồi sao, lo lắng gì nữa? Huống hồ cái thanh phi kiếm mà cháu đưa cho Mông Văn sư muội có một tia thần thức của cháu. Nếu cháu và Liệt Dương Môn thỏa thuận xong. Cháu tùy thời cũng có thể tìm được mấy người đó. Cháu làm vậy chẳng lẽ còn chưa ổn sao?
Hoa Thường bất mãn nói.
- Được rồi Lâu Bằng, đừng trách cháu nó làm gì. Hoa Thường làm vậy đã không tồi rồi. Chúng ta vẫn nên trở về gia tộc rồi nói sau.
Thẻ ngọc trong tay của Lam Tranh trở nên ảm đạm, rồi đảo mắt biến thành tro bụi. Lúc này sắc mặt của Lam Tranh càng thêm tái nhợt. Khó trách lúc mấy người chạy trốn tới biển Vô Nhai nhiều ngày như vậy, Tử Vân Điện vẫn biết mà đuổi theo. Nếu không phải lúc trước mình còn một ít bùa di chuyển, thì hiện tại mấy người đã sống trong địa ngục rồi.
Mông Văn lấy một thanh phi kiếm ra, bàn tay của nàng rất run. Vị Hoa Thường sư huynh có phong độ nhẹ nhàng không ngờ lại là một kẻ âm hiểm như vậy. Ngay cả sư nương và sư muội đồng môn cũng không buông tha. Lúc trước y cho mình thanh phi kiếm thượng phẩm này, y đã nói y giữ lại cũng vô ích, bán đi lại tiếc. Không nghĩ tới, mình cũng bị tính kế trong đó.
- Đừng vội vứt đi…
Lam Tranh lên tiếng. Nếu xử lý không tốt thanh phi kiếm này, thì mấy người vĩnh viễn sẽ không có cơ hội chạy trốn.
Lam Tranh buộc thanh phi kiếm vào lưng của một con Thương Ưng. Sau đó ba người dùng tốc độ nhanh nhất bay ngược hướng với con Thương Ưng.
Lam Tranh dẫn theo Vũ Đình và Mông Văn đã phi hành được ba ngày. Bọn họ đều im lặng không nói chuyện, cũng không có chuyện gì mà nói. Ba ngày này bọn họ đã bay được mấy vạn dặm. Tin rằng Hoa gia tạm thời không tìm thấy mấy người.
- Sư phụ, chúng ta dừng ở đây à?
Vũ Đình thấy sư phụ đã thu pháp bảo lại, rồi hạ xuống một thị trấn người phàm ở biên giới, liền chủ động hỏi.
Lam Tranh chỉ cười, nhưng trong nụ cười đầy vẻ khổ não. Nhớ ngày đó, Tôn Cương, còn có Hoa Thường và Như Hương, không người nào không phải là đệ tử hạch tâm. Đều được môn phái hết sức bồi dưỡng. Cuối cùng bọn chúng lại biến thành như vậy.
- Chúng ta đi thăm dò tin tức của anh rể con xem.
Lam Tranh thở dài, mặc dù bà ta biết chuyện Tử Vân Điện bị diệt đã là chắc chắn. Nhưng bà ta cũng biết, nếu không hỏi cho ra nhẽ, thì trong lòng Vũ Đình sẽ không yên.
Đang là mùa đông, nên cả thị trấn Thủy Dương bao phủ bởi một tầng tuyết trắng.
Gió phương bắc gào thét như cắt da cắt thịt. Cho dù thị trấn này phần lớn là các thương nhân vân du bốn phương. Nhưng cũng có rất nhiều tu sĩ đi ngang qua. Thậm chí có một ít người mạo hiểm cũng tới đây.
Lúc này quán ăn Dương Giang rất náo nhiệt. Mặc dù các tu sĩ không coi trời giá rét vào đâu, nhưng cũng không ai nguyện ý đi lại trong tiết trời như vậy. Bọn họ đều đợi cho gió tuyết giảm bớt, thì mới tiếp tục hành trình.
Cho nên trong quán rượu đã chật kín. Ngay cả phòng trọ cũng hết chỗ. Ở trong này ngồi đủ loại người, thương nhân, người mạo hiểm, tu sĩ, thậm chí là quan binh.
Ba cô gái khoác áo da đi vào quán rượu, tiểu nhị nhìn thấy liền vội vàng đi lên đón chào.
Người Mỹ phụ trung niên đưa mấy viên linh thạch hạ phẩm cho tiểu nhị:
- Cho ba căn phòng tốt nhất.
Tiểu nhị vừa nhìn thấy linh thạch, còn mắt liền sáng lên. Có thể dùng linh thạch làm tiền tệ, thì tuyệt đối là người giàu có. Tuy nhiên, khi nghe Mỹ phụ trung niên nói vậy, y liền sầu mi kiểm khổ, đẩy linh thạch trở về:
- Xin lỗi mấy vị khách quan, phòng trọ của bổn điếm đã kín người. Cho nên các vị chỉ có thể ở đại sảnh ngồi mà thôi.
Mỹ phụ trung niên nghe thấy vậy, liền nhìn xung quanh, lông mày hơi nhíu. Một cô gái bên cạnh nói:
- Sư phụ, nghỉ ngơi ở đây một lúc cũng được.
Mỹ phụ trung niên nhìn gió tuyêt bên ngoài càng ngày càng lớn, liền gật đầu.
Tiểu nhị thấy mấy người đã đồng ý, vội vàng thu dọn một cái bàn cho ba người ngồi xuống. Người xung quanh thấy ba nữ nhân mới tới đều xinh đẹp tuyệt trần, quần áo quý giá, thì biết bọn họ không phải là người bình thường. Đều vội vàng rời ra xa.
Ba người vừa ngồi xuống, tiểu nhị rất nhanh bưng trà và điểm tâm lên. Bên ngoài mặc dù rất lạnh, nhưng bên trong đại sảnh lại khá ấm áp. Đủ biết trong quán rượu này đã bố trí một trận pháp nào đó, mới được như vậy.
Ba người này chính là thầy trò Lam Tranh.
Ba người tới khiến lữ khách trong quán rượu im lặng một lúc, đảo mắt lại bàn luận rôm rả, nói cho nhau những chuyện lý thú trong giang hồ.
- Còn nửa năm nữa, Thiên Địa Bảng lại mở. Lần này không biết Tịch Mịch Cốc có bao nhiêu người được nằm trong một trăm người đứng đầu.
- Vị đại ca kia, Thiên Địa Bảng là cái gì?
- Ngay cả Thiên Địa Bảng mà ngươi cũng không biết? Ngươi là người ngoài hành tinh à?
- Xin lỗi đại ca, đây là lần đầu tiên học đồ của tôi đi ra ngoài, đã khiến mọi người chê cười.
Một người thương nhân tuổi trung niên vừa vỗ đầu người thiếu niên, vừa cười nói.
Người kia vung tay lên:
- Không sao, không biết thì ta nói cho mà biết. Thiên Địa Bảng chính là bảng xếp hạng các cao thủ mỗi năm. Thiên Bảng bao gồm những cao thủ trên cấp Luyện Hư. Địa Bảng là cao thủ phía dưới Luyện Hư. Tuy nhiên cao thủ được liệt vào Thiên Địa Bảng phần lớn là những tu sĩ Hợp Thể hoặc là tu sĩ Hóa Thần. Kém một cấp mà muốn lên bảng là điều bất khả thi.
Thiếu niên này muốn hỏi cái gì đó, nhưng người trung niên đã kéo y lại, còn trừng mắt một cái.
- Nghe nói lần đi tới Úy Tinh tìm bảo vật này, cao thủ trên Thiên Địa Bảng bị chết không ít. Xem ra Thiên Địa Bảng năm nay phải bù thêm rất nhiều.
Một tu sĩ có râu dê, vuốt vuốt mấy sợi râu, nói.
- Đúng vậy, đây chính là chuyện oanh động gần đây nhất. Tôi đang hoài nghi có phải Úy tinh đã an bài âm mưu quỷ kế để giết hại cao thủ của Hạt Nguyên Tinh chúng ta hay không.
Một nam tử gầy gò phụ họa.
- Hài, tin tức này có gì mà oanh động. Hai đại môn phái của sáu đại môn phái bị diệt mới là tin tức oanh động.
Một phụ nữ trung niên nói, trên mặt bà ta có một vết đao, trông rất dữ tợn.
- Đúng vậy, lúc trước tôi còn chưa tin. Về sau bằng hữu của tôi truyền tin cho tôi, tôi mới biết đó là sự thật. Tử Vân Điện và Hóa Linh Điện, hai môn phái khủng bố như vậy, rõ ràng bị một người tiêu diệt. Người tu sĩ này cũng thật quá nghịch thiên.
Tên nam tử gầy gò lại phụ họa.
- Khỉ gầy, bằng hữu của ông ở hiện trường hay sao mà nói như đinh đóng cột vậy? Đừng khoác lác nữa.
Một người quen của y lên tiếng nói.
- Vương mặt rỗ, Tôn Cận tôi là hạng người khoác lác như vậy sao? Người đó tên là Lâm Vân, vũ khí của hắn là một cây trường thương màu tím. Nghe nói cây thương đó rất khủng bố. Một thương của hắn đã có thể phá vỡ đại trận hộ sơn của Tử Vân Điện rồi. Quả nhiên là lợi hại. Nghe nói một thương của hắn đã có thương ý trong đó. Nhưng tôi cũng không biết thương ý là cái gì.
Nam tử gầy gò thấy có người không tin y, vội vàng giải thích.
- Cái gì? Một thương phá vỡ đại trận của Tử Vân Điện? Chém gió cũng không cần phải chém như thế chứ. Tìm khắp cả Hạt Nguyên Tinh này, phỏng chừng cũng không tìm thấy có người làm được điều đó. Nói cứ như hắn là thần tiên vậy.
Lại có người lên tiếng phản bác.
Tôn Cận nhất thời sững sờ, y không biết phải trả lời như thế nào. Dù sao y cũng chỉ nghe người khác nói, thật giả thì không biết.
- Y nói đúng đấy. Bởi vì lúc ấy tôi cũng ở Tử Vân Điện. Tu sĩ đó công kích cả một ngày, nhưng không gây ảnh hưởng gì tới đại trận. Nhưng trước khi phóng một thương cuối cùng, tu sĩ đó đã suy nghĩ một lúc lâu rồi nói với hai người đằng sau vài câu. Sau đó là một thương phá nát đại trận hộ sơn của Tử Vân Điện.
- Một thương này của hắn đã khiến rất nhiều người ở đó ngộ ra. Dù lúc ấy tôi ở khá xa, nhưng tôi cũng cảm nhận được sự tuyệt vọng của một thương. Lúc đó có một tu sĩ Nguyên Anh điên phong, bị mắc kẹt ở Nguyên Anh Kỳ gần ngàn năm. Cũng vì ngộ ra một thương, mà lập tức đột phá tới tu sĩ Hóa Thần. Việc này tôi tận mắt nhìn thấy.
Một tu sĩ tuổi chừng năm mươi lạnh nhạt nói.
Người này phát ra khí chất của tu sĩ Kết Đan, nên không ai còn dám phản bác lời của ông ta.
- Tiền bối, trước khi vị Lâm Vân kia phá vỡ đại trận, hắn đã nói chuyện với người nào vậy, và nói cái gì?
Nữ nhân mặt thẹo hỏi.
- Là hai tu sĩ trẻ tuổi. Một cô gái chỉ có tu vị Kết Đan sơ kỳ, còn một thiếu niên có tu vị Trúc Cơ sơ kỳ. Lúc ấy tôi nghe người thiếu niên kia còn gọi cô gái là Điệp sư tỷ. Không biết có phải là đệ tử của tiền bối đó không.
Tu sĩ này nhìn nữ nhân mặt thẹo một cái, mới trả lời.
- Vậy ông có biết vì sao Lâm Vân lại diệt Tử Vân Điện không? Lẽ nào là vì cừu hận?
Một thiếu nữ có dung mạo xinh đẹp nhịn không được hỏi.
- Cái này thì tôi biết. Nghe nói bởi vì người của Tử Vân Điện đã phá hủy hành tinh của hắn, còn đuổi giết thân nhân của hắn nữa. Kết quả là khiến tu sĩ kia tức giận, tiêu diệt cả Tử Vân Điện.
Tôn Cận xen lời, sợ người khác không biết sự uyên bác của y vậy.
- Ài, Tử Vân Điện bá đạo tới mức diệt cả một hành tinh. Điều này thật quá…Hắn cũng đáng thương, khó trách hắn lại tức giận như vậy. Hắn lợi hại như thế, lại là người ân oán rõ ràng, nếu tôi quen biết với hắn thì tốt. Quen một người anh hùng như hắn, cho dù giảm thọ vài năm cũng đáng giá.
Thiếu nữ che miệng, sợ hãi than.
- A…
Hàn Vũ Đình nhịn không được đứng lên, chẳng lẽ Địa Cầu đã bị hủy diệt rồi sao?
- Vũ Đình, đây chỉ là những lời đồn đãi, cũng chưa chắc là đúng. Em đừng lo lắng.
Mông Văn tranh thủ kéo Vũ Đình ngồi xuống.
- Nguyên nhân người đó tiêu diệt Tử Vân Điện đã rõ. Nhưng còn Hóa Linh Điện thì sao? Tôi nghe nói Hóa Linh Điện cũng do người đó tiêu diệt. Chẳng lẽ hắn sống ở hai hành tinh à?
Có người đưa ra nghi vấn.
Nam tử nói chuyện đầu tiên kia lạnh lùng cười:
- Không phải. Hóa Linh Điện bị diệt hoàn toàn là tai bay vạ gió. Một đệ tử của Hóa Linh Điện vì giết một người dẫn đường mà người kia mới quen biết, mới khiến hắn nổi giận, trực tiếp tới giết Hóa Linh Điện.
- Trời ạ, người này thật đúng là hiếu sát. Có phải là do tiêu diệt Tử Vân Điện vẫn chưa hết giận, cho nên hắn mới đánh tiếp Hóa Linh Điện không?
Nữ nhân mặt thẹo hỏi.
- Chắc không đến mức ấy. Nhưng người này đúng thật là giết người không cần do dự. Chẳng những Hóa Linh Điện bị diệt, mà thành chủ của thành Bành Cách cũng chịu chung số phận. Còn có quân chúa Toa Ly, đệ nhất mỹ nữ của thành Bành Cách nữa, nghe nói cũng bị hắn giết. Một mỹ nữ như vậy, hắn còn không nương tay. Em gái, em còn muốn quen biết với hắn không?
Nam tử nói xong, còn cố ý nhìn thiếu nữ kia.
- Tôi nghĩ người này ân oán rõ ràng như vậy, chứng tỏ hắn là người tốt, không có những suy nghĩ xấu xa. Quận chúa Toa Ly bị giết như vậy, là có lý do của hắn.
Thiếu nữ không sợ hãi nam tử chút nào, chủ động bênh vực cho Lâm Vân.
- Nói vậy cũng đúng. Nghe nói lúc hắn vừa tới thành Bành Cách, thì nhờ người chỉ đường tên là Hoàng Hoan kia tìm nhà trọ giúp hắn. Về sau nghe nói quận chúa Toa Ly vì một chuyện nhỏ mà giận chó đánh mèo, muốn khó xử một cô gái và một người thiếu niên. Vừa vặn hai người này là người quen của Lâm Vân.
- Lâm Vân liền đi lên chất vấn. Hoàng Hoan thấy khách hàng của mình rõ ràng đắc tội với quận chúa Toa Ly, y không biết sự lợi hại của Lâm Vân, cho nên đi lên để biện hộ. Kết quả là bị quận chúa Toa Ly giết ngay tại hiện trường. Có thể nói vị Hoàng Hoan kia cũng vì Lâm Vân mà chết. Về sau Lâm Vân giúp cậu ta báo thù, giết cả sư môn và quận chúa Toa Ly.
Một lão giả nói.