- Không ngờ Tử Vân Điện lại bị tiêu diệt. Người tên Lâm Vân kia cũng thật quá độc ác. Nhưng ta yêu mến.
Ở một góc quán ăn, có hai Thẩm Uyên sĩ vừa uống rượu vừa nói chuyện. Mặc dù bọn họ nói nhỏ, nhưng mấy người Vũ Đình vẫn nghe thấy.
- Nhỏ giọng một chút, nếu bị người khác nghe thấy thì xong đời…
- Nghe thấy thì sao? Tử Vân Điện đã bị diệt, bị nghe thấy thì thế nào.
Sắc mặt của Vũ Đình trở nên rất kỳ quái. Không chút do dự đứng lên.
- Vũ Đình, con muốn làm gì?
Lam Tranh vội vàng ngăn cản lại.
- Sư phụ, người Lâm Vân mà bọn họ vừa nhắc tới nhất định chính là anh rể của con. Con muốn tới đó hỏi một chút.
Hàn Vũ Đình nhìn chăm chú hai tu sĩ cấp thấp đang uống rượu, giọng nói đã trở nên run rẩy.
- Vũ Đình, muội bình tĩnh một chút. Hiện tại chúng ta vẫn đang ở trong tình trạng nguy hiểm. Huống hồ, những điều bọn họ nói chắc gì đã là thật. Hơn nữa anh rể của muội cho dù là người Tu Chân. Nhưng chưa nói tới khả năng hắn tới được Hạt Nguyên Tinh. Lẽ nào hắn chỉ dùng thời gian ngắn ngủi tu luyện là có bản lĩnh tiêu diệt cả Tử Vân Điện sao?
- Muội ngẫm lại mà xem. Tùy tiện một vị trưởng lão nào của Tử Vân Điện cũng có tu vị trên Hợp Thể a. Thấp nhất cũng là Luyên Hư điên phong. Thậm chí còn có một vài tu sĩ Đại Thừa Kỳ. Lẽ nào muội cho rằng anh rể của muội có thể đánh thắng được nhiều cao thủ như vậy? Mông Văn, muội mau khuyên Vũ Đình một câu. Bằng không chúng ta sẽ để lộ thân phận mất.
Mặc dù Hoa Thường rất khó chịu với những lời của Vũ Đình vừa nãy, cũng khó chịu với người anh rể của Vũ Đình. Nhưng y khôn g thể để mọi người rơi vào tình thế nguy hiểm được.
Mông Văn bỗng nhiên run rẩy. Ở sâu trong lòng nàng bỗng nhiên cảm giác những lời của Vũ Đình là thật. Lâm Vân đã cho các nàng rất nhiều kinh hỉ. Hiện tại có thêm một kinh hỉ, cũng không phải là không thể. Cho nên Mông Văn chỉ im lặng không nói.
Mỹ phụ trung niên nhìn mấy người, thở dài, đang muốn nói chuyện, thì sắc mặt của Hoa Thường bỗng nhiên lộ vẻ kinh hỉ. Rồi y lấy một tấm bùa truyền âm ra, phóng một tia thần thức vào đó.
- Chuyện gì vậy, Hoa Thường?
Mỹ phụ trung niên nhìn Hoa Thường, hỏi.
- Sư nương, chúng ta không cần phải trốn tránh nữa rồi. Một tộc thúc của Hoa gia đã tới đây tìm con. Hiện tại chúng ta chỉ cần tới tránh trong gia tộc của con là được. Thật đúng là trùng hợp.
Hoa Thường đầy vẻ hưng phấn nói. Y tưởng rằng sư nương cũng cao hứng, nhưng y phát hiện sư nương lại nhíu mày.
- Sao vậy, sư nương?
Hoa Thường hơi kinh ngạc nhìn Mỹ phụ trung niên. Chẳng lẽ sư nương không muốn có một nơi an toàn à?
- Gia tộc của con phái người tới đón con là chuyện bình thường. Nhưng ta không ngờ gia tộc của con phát triển nhanh tới vậy. Ở một nơi như Hạt Nguyên Tinh, cũng có thế lực riêng.
Mỹ phụ trung niên nói xong, cười khổ một tiếng.
Từ khi nào, một phu nhân của Tông chủ tương lai của Song Tử Tông, lại luân lạc tới mức phải dựa vào một gia tộc Tu Chân nhỏ nhoi rồi? Bà ta không phải là một người ngốc. Lần tông môn bị diệt này, khiến bà ta càng cảm nhận được nhân tình đạm mạc.
Mấy người bọn họ vừa tới Hạt Nguyên Tinh đã phải đối phó với sự truy lùng của Tử Vân Điện. Hoa Thường là thiên tài của Hoa gia, không có khả năng Hoa gia không chú ý tới chuyện này. Nhưng một mực cho tới hôm nay, nghe thấy Tử Vân Điện bị diệt, Hoa gia mới đi tìm người.
Nói cho cùng, chính là bọn họ sợ Hoa Thường mang theo mấy người tới Hoa gia, khiến gia tộc bị ảnh hưởng. Thậm chí, đây chính là yêu cầu của Hoa Thường. Chính xác hơn là Hoa Thường thường xuyên liên lạc với gia tộc. Chỉ là tới hôm nay mới mời mấy người tới Hoa gia mà thôi. Lam Tranh tuyệt đối không tin, một con cháu hạch tâm như Hoa Thường, lại không biết địa chỉ của Hoa gia ở Hạt Nguyên Tinh.
Nếu lúc mấy người vừa tới, mà Hoa Thường mới mấy người tới Hoa gia, Lam Tranh sẽ cảm động vô cùng. Thậm chí không chút do dự tới đó để tị nạn tạm thời. Nhưng hiện tại, bà ta đã nản lòng thoái chí. Liên tiếp bị đệ tử của môn phái tính toán. Bà ta đã cảm thấy rất mệt mỏi.
Buồn cười vài phút trước bà ta luôn suy nghĩ thay cho đệ tử ưu tú nhất của chồng này. Bây giờ lại biến hóa lớn như vậy.
Lam Tranh bỗng nhiên rùng mình một cái. Nếu lại bị Tử Vân Điện đuổi giết thêm vài ngày, Hoa THường liệu có rời khỏi mấy người để trở về gia tộc hay không? Chỉ sợ điều này vẫn là đơn giản. Thậm chí liệu y có thể nói tin tức của mấy người cho Tử Vân Điện, để lập công chuộc tội? Chuyện như vậy, rất có khả năng.
- Sư nương, người không đi à?
Sự hưng phấn trong lòng Hoa Thường liền biến mất. Y vốn tưởng rằng sư nương và hai vị sư muội khẳng định rất vui mừng mới đùng. Không ngờ lại có phản ứng như vậy.
- Mông Văn sư muội, Vũ Đình sư muội, hai người mau khuyên nhủ sư nương đi. Chúng ta tới Hoa gia tránh nạn trước, đợi mọi việc yên ổn lại thì hẵng ra.
Hoa Thường nhìn về phía Mông Văn và Vũ Đình.
Hàn Vũ Đình giống như chẳng nghe thấy. Nàng chỉ muốn đi tới hỏi thăm hai tu sĩ đang uống rượu kia mà thôi. Lời của Hoa Thường, nàng căn bản không đếm xỉa.
Mông Văn nhìn Vũ Đình, lại nhìn sư phụ. Thấy trong mắt của sư phụ lộ vẻ cô đơn, nàng giống như minh bạch điều gì đó. Liền nhẹ giọng nói với Hoa Thường:
- Hoa sư huynh, muội ở bên sư phụ, huynh đi đi.
Hoa Thường đang ngây người, thì có hai tu sĩ đi vào. Bọn họ đều có tu vị Hóa Thần. Vừa nhìn thấy Hoa Thường, khuôn mặt hai người lộ vẻ kinh hỉ.
- Trận thúc, Lâu Bằng thúc, cháu ở chỗ này.
Hoa Thường nhìn thấy hai người, vội vàng đứng lên.
- Hoa Thường, cuối cùng chúng ta cũng tìm được cháu. Đây là đồng môn của cháu à? Cùng đi về chứ?
Tu sĩ trung niên đi trước tùy ý nói.
- Xin chào hai vị đạo hữu. Tôi là Lam Tranh của Song Tử Tông. Đa tạ hai vị đã di tìm kiếm Hoa Thường.
Lam Tranh đứng lên, bình tĩnh nói.
- Hoa Thường là con cháu hạch tâm của Hoa gia, chúng tôi đương nhiên không để cho cháu nó lưu lạc khắp nơi rồi. Đạo hữu Lam Tranh cũng tới Hoa gia của chúng tôi ở một thời gian chứ? Đợi cho mọi chuyện yên ổn lại, thì đạo hữu lại nghĩ biện pháp trở lại Song Tử Tông.
Tu sĩ ở đằng sau không chút khách khí nào nói. Hiện tại Song Tử Tông chính là Phương Hoàng gãy cánh.
Thấy hai người này nói chuyện mang theo vẻ bề trên, sắc mặt của Lam Tranh hơi đổi, im lặng không nói. Trong lòng bà ta đang nghĩ tới lúc Hoa gia gửi Hoa Thường tới Song Tử Tông, vẻ kính cẩn hiển rõ như thế nào. Hiện tại lại thay đổi lớn như vậy.
- Sư phụ, chúng ta đi thôi.
Mông Văn nói.
- Sư phụ, bọn họ đi rồi, con muốn đi theo hỏi bọn họ.
Vũ Đình trơ mắt nhìn hai tu sĩ uống rượu rời đi.
- Vũ Đình, đừng vội. Nếu anh rể của con thực sự tới đây, thì có thể nghe tin tức ở chỗ khác. Đâu cần phải vội nhất thời.
Lam Tranh vuốt tóc của Vũ Đình, rồi đứng lên.
Lam Tranh nhìn sang hướng Hoa Thường, nói:
- Hoa Thường, quay về gia tộc, cố gắng tu luyện nhé. Sư nương đi trước đây.
Lam Tranh nó xong, dẫn theo hai đệ tử rời khỏi quán rượu. Không ai nhìn thấy bà ta bỏ một thẻ ngọc ở dưới bàn.