Trong lịch sử của người thú và con người.
Khi sơ khai, bọn họ phải chia nhau cai trị vùng đất của mình người thú và con người tách biệt nhau.
Người thống trị người thú đầu tiên là Marri, người thú bấy giờ dưới sự thống trị của hệ thống điều hành của Marri thì rất hạnh phúc sung sướng, gia đình êm đềm không chiến tranh.
năm, chỉ sau sự thống trị của Marri trở thành một cường quốc, đứng đầu về người thú và nhân loại.
Từ đó lại âm thầm,ngầm phát sinh, lòng tham vật chất danh vọng của người thú trỗi dậy.
Mong muốn thâu tóm cả châu lục rồi lan sang các châu khác, nắm quyền toàn nhân loại.
Đứng đỉnh nhân sinh, chỉ cần nhờ Song Ấn Tử.
Song xảy ra mâu thuẫn trong nội bộ của Marri, một trong đó là cận thần của Marri là Hạ Thâu đã quay lưng đi với Marri, chết người rồi lên nắm quyền.
Dùng cấm thuật hút tất cả sức mạnh về mình, trong những phút cuối đời Marri đã dùng sức mạnh đã tách hai dấu ấn phóng đi ra nơi khác nhau và phong ấn chúng.
Một dấu ấn bên phải nhanh chóng thoát được khỏi tay Hạ Thâu, một dấu ấn bên trái còn lại thì bị Ông ta ép buộc làm kẻ hầu cho mình.
Từ đó, chiến tranh liên tiếp sảy ra.
Ông ta luôn luôn cố gắng tìm kiếm dấu ấn còn lại, nhưng không tìm được chút manh mối gì, cũng kể từ đó chỉ còn một dấu ấn được nhìn thấy.
Thời gian chóng qua, thời đại Ông ta bị suy sụp vì tuổi già Ông ta cũng chết.
Dấu Ấn cũng từ đó biến mất đến tận bây giờ.
Kể từ đó đã năm, lịch sử người thú vẫn còn in trong trang sử sách, dấu ấn bên trái xuất hiện.
Đồng thời dấu ấn bị phong ấn cũng xuất hiện, Song Ấn Tử lần nữa quay trở lại.
Bọn họ tin rằng, sự đại diện của cả hai Song Ấn Tử đồng thời xuất hiện chính là có sự xuất hiện của chiến tranh giữa người và thú.
Người được ban cho Song Ấn Tử, chính là được Thiên Đạo vương cử đến và chính là sự hy vọng của toàn nhân loại giống như truyền thuyết khi xưa của Marri.
" Chỉ dựa vào hai vết bớt đã nhận bừa, ông đừng hoang tưởng.
LƯU TÚC, GIA TỤY mau lên."
Hắn cười nửa miệng, trong miệng liền phun ra ngụm máu.
Biết rõ sức mạnh của Song Ấn Tử, nhưng hắn vẫn mạnh miệng.
Ánh mắt tràn đầy sự bực tức, lau đi vệt máu còn dính trên miệng.
Hắn sung sức chạy đến, theo đó hai tên lính cùng đi với hắn.
Nghe được mệnh lệnh của cấp trên, hai người chạy đến.
Vẻ mặt đầy sự hăng hái, bẻ bẻ khớp tay khởi động tay chân, hai người cùng lao vào hỗn chiến với bọn họ.
Lưu Túc ngồi trên một con Hổ to lớn, uy dũng đi vào.
Con hổ ra oai, gầm grừ lên thể hiện sự oai vệ.
Con Hổ ấy ai khác là Gia Tụy cũng là người cầm lái lúc trước.
Cuộc hỗn chiến bắt đầu, bọn họ thì chỉ là một đàn sói có tính xã hội cao.
Khi đánh nhau thì luôn thành bầy, chiến thuật đánh vô cùng tinh ranh.
Việc mà hắn muốn đánh bây giờ là tách đám sói này ra, giảm bớt sự bầy đàn của loài sói.
Mục tiêu của hắn là cặp đôi Song sinh kia, hai người kia thì chia nhau ra mỗi người một nửa.
Có vẻ hắn đang yếu thế vì cặp đôi kia liên tiếp ra các đòn công kích vào hắn, hắn thì chỉ có thể né tránh, chỉ một phút sơ hở thôi là cặp đôi kia sẽ bón hành cho hắn nhừ tử.
Hắn có vẻ xem thường bọn họ quá rồi mà chỉ mang hai tên lính quèn đi.
" Cao Lâm, mày thua rồi.!!"
Người em cao ngạo nói lớn, cùng anh mình một đầu một dưới dùng bàn tay to đầy sắc nhọn vồ hắn.
Khó khăn tránh các đòn đánh, hắn vất vả lắm mới có thể đánh trả được hai bọn họ vài cái.
Trên mặt đã lấm tấm mồ hôi và máu.
Thật sự quá khó khăn để hắn phải một mình đánh với hai con quái vật này, trong đầu hắn liền léo lên tia sáng.
Hai người, một kẻ đánh người ra đòn chiếm áp đảo hắn.
Nghĩ rằng bản thân sắp thắng thì một luồng bạo kích tách hai ra xa, bọn họ phân tâm không biết hắn đang âm mưu gì.
Vẫn là người anh thông minh hơn, nhìn liền biết âm mưu của hắn.
Nhanh chóng lão đến đứa em ngu ngốc của mình bảo vệ, không muốn để cả hai tách rời nhau.
Vì hắn biết tách hai dấu ấn ra có thể dễ dành hơn, mục đích chỉ có vậy.
Tập hợp một luồng bạo kích dưới hình dạng một cái đầu con sói to lớn hàm răng to dài chảy nước dãi tiến về đứa em ngu ngốc.
Người em kia còn chưa còn định thần được chuyện gì, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía hàm răng to lớn sắp nuốt chửng mình.
Sợ hãi nhắm chặt mắt.
" Tiểu VIIIIII..........Mau tránh ra."
Đợi chờ Tử thần đến, nhưng chỉ đáp lại là một cú đẩy mạnh khiến người em ngã nhào trên đất.
Trong vài giây ngắn ngủi trong mắt đứa em thấy người anh mình bị con sói vồ lấy nuốt chủng rồi tan biến thành một màn khói đen rồi tan biến vào hư không.
Cùng theo đó máu bắn đầy lên mặt người em.
Bất động một hồi, ánh mắt người em long lên sòng sọc, hằn tia máu vừa cùng phẫn nộ tận cùng đáy mắt là sự thống khổ tuyệt vọng.
Gầm rú lên bằng sự than khóc.
" Aaaaaaa....!anh hai......hai...Tôn Viễn...haha.."
Người em có vẻ rất sốc khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, miệng lẩm bẩm mấy câu vô nghĩa.
Hẳn là do ảnh hưởng từ xưa, dấu ấn bên trái luôn luôn là kẻ cô độc vì thế nó tác động đến với người sở hữu.
Dấu ấn trên mặt người em có vẻ kích động trở nên to ra, bao hết vòng quay mắt và lan xuống cổ.
" Ngô Cao Lâm!!!!.
Đời Này Tao Không Tha Cho Mày.
Graaaa......!ĐI CHẾT ĐI!!!."
Người em kích động lao đến hắn, tích tụ ở bàn tay là một thanh kiếm được tạo bằng khí tức của người em màu đỏ rực cùng với màu ánh kim.
Lao đến hắn với tốc độ bàn thờ, chỉ với mắt nhìn của người bình thường thì sau đó là một vụ nổ lớn.
Ngôi nhà lắp bằng vàng đã trở nên hoang tàn, sụp đổ chỉ sau một vụ nổ vang trời, khói đen bốc lên.
Người làm thì từ đầu đã biết nguy hiểm mà chạy thoát thân.
Nhanh chóng được người dân xung quang hóng hớt, và báo lại bên quân đội điều tra..