" Ha...!Tài sản của Ngô gia, tại sao tôi lại đưa cho mấy người!?"
Hắn nghe mà phì cười, tài sản của Ngô gia.
Ngay từ đầu, đã là của hắn, bọn tép riu kia cũng chỉ là rác rưởi.
Sở hữu rồi cũng không biết sử dụng hợp lý.
" Đừng lăng nhăng, từng ấy năm dùng tài sản của Ngô gia chả lẽ chưa đủ.
"
Người nói lần này là một người đàn ông, vẻ ngoài đã già nua.
Dáng người lọng khọng yếu ớt, giọng hơi run rẩy vì tức giận.
" Ôi chà, là CHÚ nhỉ.
Gần đất xa trời rồi chú mang tiền tài theo làm cái gì, chết có mang được theo đâu.
Phí của lắm.
"
Hắn một mình đối chọi với bọn người kia, bây giờ muốn nhanh chóng về nhà với cậu.
Sợ cậu lại buồn, khi tỉnh dậy lại không thấy hắn.
Nhanh chóng múa mồn múa mép đối đầu với bọn họ.
" Hỗn hào, mày đúng như cha mình.
Hỗn láo giống nhau."
Bọn người kia tức giận, một kẻ trong đó trốn trong đám người lên tiếng nói ta.
Chỉ là ném đá giấu tay, hèn hạ.
Hắn không muốn phí lời, người sợ hãi nhất vẫn là ông Bác của hắn.
Mồ hôi chảy thành dòng xuống lưng nhìn bọn họ đấu khẩu.
Chỉ là bọn không hiểu sự đời, không biết hắn mạnh như thế nào mà dám chửi hắn.
Nếu ông ta không chứng kiến, cảnh hai đứa con mạnh nhất trong tộc của mình bị hắn đè bẹp dễ dàng không cự quật được.
Thì ông ta cũng như bọn họ, đầu óc sâu bọ mà chửi rủa hắn.
" mọi người im lặng tí đi, Tiểu Lâm lâu ngày không gặp.
Chúng ta phải niềm nở đón cậu ấy vào chứ.
"
Ông ta đứng ra hòa hoãn lại tình thế căng thẳng giữa hắn và bọn họ.
Nhưng tình thế không những không hòa giải mà còn căng thẳng hơn, bọn họ nghe lời ông ta nhưng gió thoảng qua tai.
Bao nhiêu năm nhường nhịn hắn, bây giờ bộc phát nói nhịn là nhịn sao.
Một người trong đám họ biến thành một con sói trưởng thành to lớn, chiều cao tầm mét phóng tới hắn.
Hàm răng sắc nhọn nhỏ dãi, thèm thuồng phóng tới.
Khoảng cách giữa mặt hắn và con quái thú chỉ cách nửa cách tay, tất cả dường như dừng lại.
Hắn dùng một cú nhẹ nhành đấm vào mặt con quái thú, trong chút chốc con quái thú bị văng ngã vào bức tường gây chấn động mạnh.
" Thật dơ bẩn."
Hắn chả buồn nhìn con quái thú, bàn tay đã đấm con quái thú lắc lắc đi.
Xem thứ vừa chạm là rác rưởi mà chê bai.
Bọn họ vì thế xem như nổi cơn thịnh nộ.
Cả bọn họ đều biến về thành thực trạng ban đầu, xông lên đối đầu với hắn.
Còn hắn là điềm nhiên bình tĩnh, không chút giao động.
Ánh mắt trở lên hung thần, ngọn lửa trong hắn liền nổi bừng lên.
Cũng đừng coi thường hắn, bao năm chinh chiến ở chiến trường làm sao không thể đánh lại bọn họ.
Bọn họ cũng chỉ để hắn giải trí.
Trước cơn thịnh nộ của bọn họ, hắn ung dung thả khí tức.
Một luồng khí đen bao phủ toàn bộ căn phòng, bao bọc hắn.
Những xúc tu to dài nhanh chóng quấn chặt lấy tất cả bọn họ, vài kẻ bị bó chặt cự quật cũng chỉ làm xúc tu càng thêm quấn chặt.
Chỉ riêng có hai người thoát khỏi những xúc tu đó, lao đến hắn với tốc độ đáng kinh ngạc.
Vừa lao đến, vừa hét to.
" MAU THẢ HỌ RA!!!"
Đương nhiên, hai kẻ thoát ra chỉ có thể là Song Ấn Tử.
Mang trong mình một sức mạnh to lớn, cùng nhau dùng một đòn đánh cực mạnh về phía mặt hắn.
Trong phút đó, hắn liền thu luồng khí tức lại tạo thành một vòng tròn khiên chắn, bảo vệ thân thể.
Quả là Song Ấn Tử, hai đòn đánh cộng lại khiến hắn không ít phải chịu tổn thất, đòn đánh mạnh khiến hắn thụt lùi lại chục bước.
Bọn kia được thả ra liền hổn hển thở ra thơi, mặt người nào người ấy cũng xanh lè như tàu lá chuối.
Sợ rằng chỉ chậm vài giây thôi, bọn họ sẽ trầu ông bà sớm.
Họ vui vẻ, cũng may là nhà Ngô gia vẫn còn cặp đôi song sinh vẫn còn có thể đối đầu với hắn.
" Ngô Cao Lâm, tốt nhất mày nên đầu hàng đi là vừa.
Vì Ngô gia chúng tao được Thiên Đạo vương sủng ái, Hahaha.
Giờ chết của mày sắp tới rồi Ngô Cao Lâm, mau chóng quy phục dưới chân bọn ta đi "
Người mà hắn gọi là Chú lên tiếng, không biết ông chú uống thuốc gì mà cười khằng khặc, Cùng với giọng điệu kinh thường, đắc thắng.
Ông ta nói vậy là có lý do cả, Thiên Đạo là người tạo dựng ra muôn loại ban ơn cứu giúp những người khẩn cầu ngài nếu có đức tin.
Điều ấy sẽ thành sự thật, truyền thuyết kể lại.
Khi xưa con người phát hiện người thú luôn muốn có ý định giết trừ kể tránh hậu họa sau này.
Marri là một người lai được xem là đấng cứu thế của người thú, được dân gian kể lại, là người thú nhưng lại không giống với bất kì loài nào.
Với thân là ngựa, đầu là người với một đôi cánh trắng tuyết, toàn thân đều ánh lên một vẻ đẹp kì quái và ma mị, trên đầu có luôn có một cái vòng phát sáng.
Đôi mắt là một màu đương của biển cả, luôn nhìn với vẻ mặt nhân hậu.
Trước tác động của con người, Marri đã cầu nguyện với quyển Kinh Thánh trong tay, một lòng hướng về hòa bình, mong Thiên Đạo hãy cất sự tha hóa đạo đức của con người đi.
Cứ như thế xuống tháng, Thiên Đạo đã chấp nhận lời thỉnh cầu của Marri, trong đêm đó.
Marri đang cầu nguyệt, thì một ngôi sao to lớn lao đến căn nhà sụp sệ làm bằng đất.
Từ trong ngôi sao bước ra là một vầng hào quang chói lóa bọc lấy một hình thù kì lạ.
Từ trong đó phát ra tiếng nói của loài thú.
" Hỡi Marri, Thiên Đạo đã chấp nhận lời thỉnh cầu của ngươi.
Nay ta đến truyền tin, Thiên Đạo sẽ ban cho ngươi sức mạnh và quyền năng vô song, để ngươi cứu giúp những người vô tội.
Hãy để sức mạnh ấy làm điều thiện, chớ làm điều ác, Thiên Đạo sẽ luôn quan sát hành động của ngươi.
"
Tiếng nói uy dũng hùng mãnh vang vọng lên căn nhà, vừa cuốn hút vừa mạnh mẽ.
Không có thể từ nào diễn tả được cảm xúc Marri lúc ấy.
Quỳ sạp xuống với thái độ thành khẩn, đáp lại lời kia nói
" Tiểu nhân thật vinh hạnh khi được ngài đáp lời, Tiểu nhân sẵn lòng làm tất cả để đem lại sự hòa bình và thịnh trị của nhân loại."
Không nghe thấy tiếng trả lời, Marri ngước lên thì không thấy người kia đâu, căn nhà đổ nát vì vụ va chạm của ngôi sao bây giờ lại lành lạnh như cũ.
Không có dấu hiệu của vụ va chạm nào cả, Marri sợ hãi, không biết điều vừa nãy là mơ hay không nhưng giọng nói vừa nãy vang vọng mãi bên tai.
Song cũng không quan tâm lắm, tiếp tục cầu nguyệt.
Sáng sớm hôm đó, Marri tỉnh giấc vì cơn đau ở mắt.
Soi gương vào thì hai bên khoét mắt có một dấu ấn kì lạ kéo đến tai.
Bây giờ Marri thật sự mới tin tưởng sự việc tối qua là sự thật.
Tập hợp người thú chống lại con người, chỉ sau một đêm đó.
Con người cũng bắt đầu tiêu diệt người thú, Marri được Thiên Đạo ban sức mạnh nhanh chóng tiêu diệt hết con người vì thế đó là sự ra đời của Song Ấn Tử.
Còn việc Song Ấn Tử bây giờ chỉ có một là do sự tham lam và lòng đố kị của người Thú nên chỉ có một.
Việc chỉ còn một dấu ấn cũng đồng thời sức mạnh bị giảm phân đôi, không thể phát huy toàn lực chiến đấu.
......................
Hình ảnh của hình thù kì lạ:
Chậm trễ ra chương cho mọi người rồi.