Bạch Cương kiểm tra xong sổ sách, thấy thời gian vẫn còn sớm bèn đi đến thương hội.
Ông ta bước vào phòng làm việc của hội trưởng lại không nhìn thấy Vương Hạo, mà chỉ nhìn thấy Vương Cảnh Văn đang ngồi trên ghế của Vương Hạo.
Bạch Cương cứ vờ như không thấy vậy, ông ta cười nhạt với Vương Cảnh Văn: "Sao Cảnh Văn lại ở đây? Ba của con đâu?"
Vương Cảnh Văn gấp gáp đứng lên khỏi ghế, gương mặt lộ ra sự gượng gạo: "Ba của con đến tiệm kiểm tra sổ sách rồi, chú Bạch tìm ông ấy có chuyện gì không?"
Bạch Cương lắc đầu và tiếp tục cười nói: "Không có chuyện gì đâu, nói với con cũng thế thôi. Thiếu phu nhân của nhà họ Tống xây dựng một xưởng may ở ngoại ô, đến chỗ của chú để xem nguyên vật liệu."
"Xưởng may? Vậy chú đã bán nguyên vật liệu cho bọn họ rồi sao?" Vương Cảnh Văn cau chặt mày.
Bạch Cương phì cười: "Con bé đó chỉ là một đứa con gái, làm sao thích hợp với kinh doanh làm ăn. Chú bán cho nó ba đồng bạc một cuộn vải, nó cũng chỉ có thể đồng ý."
Vương Cảnh Văn đi theo Vương Hạo nhiều năm như vậy rồi, tất nhiên cũng biết được giá cả của vải vóc. Nghe thấy Bạch Cương nói rằng ba đồng bạc thì Cảnh Văn cũng biết rằng Bạch Cương đang hét giá trắng trợn với Lâm Tri Ngải.
Mục đích Bạch Cương tìm ba của cậu ta rất đơn giản, cả cái Thành Đô này có thể cung cấp đầy đủ nguyên vật liệu để may mặc ngoài nhà họ Bạch ra thì chính là nhà họ Vương cậu ta.
Ý của Bạch Cương là muốn bọn họ có thể đứng chung một chiến tuyến với ông ta, chỉ cần bọn họ không lên tiếng thì nguyên liệu vải ba đồng bạc một cuộn này Lâm Tri Ngải dù muốn hay không cũng phải mua. Trừ khi cô ta không muốn mở xưởng may nữa.
Vương Cảnh Văn gật đầu mỉm cười với Bạch Cương: "Dạ, con hiểu rồi, đợi ba con quay trở về con sẽ chuyển lời giúp chú."
Lâm Tri Ngải ở bên đây về đến nhà càng nghĩ càng tức: "Nhà họ Bạch của ông ta là cái thá gì chứ, không ngờ lại dám hét giá với em!"
Sáu ngàn đồng bạc không nhiều, cô cũng không phải không có. Nhưng dựa vào đâu cô lại phải bỏ ra nhiều gấp đôi người khác chứ!"
Vì là cuối tuần, Tống Chu Thành vừa hay cũng ở nhà, sau khi nghe Lâm Tri Ngải kể lại chuyện đã xảy ra, anh cũng chau mày theo: "Vậy bây giờ phải làm sao đây! Hay là đổi một nhà khác?"
Lâm Tri Ngải bật cười lạnh lùng: "Cả Thành Đô này có thể cung cấp đủ vải cho em chỉ có hai nhà, nhà họ Bạch đã thế này rồi thì nhà họ Vương khác gì đâu!"
Chỉ cái tính của Vương Cảnh Văn, cô cũng không dám dùng đồ của nhà họ Vương, cô sợ bọn họ sẽ hạ độc vào vải!
Tống Chu Thành khẽ gật đầu: "Ý của anh là chúng ta dứt khoát nhập hàng từ Thượng Hải về luôn đi."
Lâm Tri Ngải hừ một tiếng: "Em không cần đâu! Từ trước đến giờ chỉ có em từ chối người khác, chứ chưa ai dám từ chối em."
Nhập hàng từ nơi khác về, số lượng hàng lớn như vậy đường đi lại còn xa, nếu có sai sót gì thì rất dễ mất hết tất cả vốn liếng.
Tống Chu Thành chau mày nhìn Lâm Tri Ngải, rồi hỏi cô: "Vậy em muốn như thế nào?"
Lâm Tri Ngải chợt nảy ra được một ý, khoé môi bỗng hiện lên nét cười nham hiểm: "Tất nhiên là làm chuyện xấu rồi!"
Bạch Cương ở bên đây đang ôm ấp cô vợ nhỏ của mình dạo phố, trong mắt của ông ta, ông ta ngẫm mình ăn chắc Lâm Tri Ngải tiêu tiền như nước này rồi, sáu ngàn đồng bạc cũng sẽ không thoát khỏi được tay ông ta.
Vậy nên đối với tất cả yêu cầu mong muốn của cô vợ bé bỏng, Bạch Cương đều đồng ý vô cùng vui vẻ: "Chẳng phải chỉ là một chiếc váy thôi sao, em thích thì cứ mua thôi!"
Cô vợ nhỏ cũng cảm thấy rất kinh ngạc khi hôm nay Bạch Cương lại phóng khoáng như vậy, thế nhưng thông minh như cô ta chẳng hỏi han gì cả, chỉ kéo theo Bạch Cương tiếp tục mua mua và mua.
Bạch Cương mua cho cô vợ nhỏ của mình một đôi giày da, vừa thanh toán xong thì nhân viên thu chi của ông ta hồng hộc chạy đến: "Lão gia, cuối cùng cũng tìm được ông rồi, bên phía kho hàng xảy ra chuyện rồi, ông mau đến đó xem đi!"
Bạch Cương chau mày, ánh mắt chợt thay đổi, vắt chân chạy về phía nhà kho chứa vải vóc của mình. Ngay cả cô vợ nhỏ ông ta cũng để quên lại phía sau.Đợi đến khi ông ta chạy đến kho hàng vừa hay nhìn thấy một nhóm người mặc quần áo rách rưới đang chuyển vải của ông đi, bên cạnh còn có một người mặc quân phục chỉ huy.
Cả người Bạch Cương không ngừng run rẩy, vỗ mạnh vào đùi của mình và hét lên: "Các người đang làm gì vậy! Dừng tay lại ngay cho tôi!"
Lâm Tri Ngải nghe thấy giọng của ông ta nên bước ra từ trong kho hàng và cười nhạt với Bạch Cương đang đứng ở cổng: "Úi chà, ông chủ Bạch đến nhanh vậy sao. Chẳng qua là tôi thấy hàng của ông còn nhiều quá nên muốn giúp ông giải quyết nó thôi mà!"
Bạch Cương tức tối trừng mắt nhìn Lâm Tri Ngải đăm đăm, cổ nổi cả gân xanh lên, giọng nói cũng trở nên gay gắt: "Ai cho cô cái gan đó, tôi đã cho phép cô làm như vậy chưa?"
Lâm Tri Ngải với điệu bộ ung dung, mỉm cười: "Ông chủ Bạch giận dỗi gì chứ, đâu phải là tôi không trả tiền đâu!"
Còn về chuyện trả bao nhiêu thì phải xem tâm trạng của cô đã.
Vương Cảnh Văn nhận được tin thì tức tốc chạy đến, vừa hay nghe được câu nói này của Lâm Tri Ngải, cậu ta bất giác chau mày: "Thiếu soái phu nhân, làm ăn kinh doanh không phải làm theo cách này đâu."
Lâm Tri Ngải quay đầu, phát hiện Vương Cảnh Văn xong thì hất cằm lên, hừ một tiếng: "Anh là ai? Cần anh dạy tôi sao!"
Vương Cảnh Văn nhắm mắt lại, cố nhẫn nhịn sự bất mãn trong lòng, cắn răng nói: "Cô không cảm thấy hành vi của mình bây giờ là ngang ngược lắm sao?"
Lâm Tri Ngải khẽ bật cười: "Tôi ngang ngược vì tôi có người chống lưng để mà ngang ngược." Còn anh thì chẳng có gì cả!
Lâm Tri Ngải nói xong thì quăng cho người ở sau lưng một ánh mắt: "Các người tiếp tục đi, có xảy ra chuyện gì tôi sẽ chịu hết."
Nhìn Thấy người của Lâm Tri Ngải chuyển đi từng thùng vải một, Bạch Cương nôn nóng đến xoay vòng quanh nhưng hoàn toàn là chẳng có cách gì cả.
Ông ta chỉ đành lớn tiếng hét gọi Vương Cảnh Văn: "Cháu trai của chú, con nhất định phải giúp chú!"
Vương Cảnh Văn sực nảy ra một ý, thở dài rồi nói: "Con quay về thương lượng với ba con một chút đã, ba hiểu nhiều biết rộng, chắc chắn sẽ có cách."
Bạch Cương nghe xong thì chợt hiểu được ý của Vương Cảnh Văn. Hiện nay nhà họ Vương có nhà họ Triệu làm chỗ dựa, cũng chỉ có nhà họ Triệu mới không sợ nhà họ Tống.
Bạch Cương hiểu được tình hình cũng không còn quan tâm đến kho hàng đang bị Lâm Tri Ngải dọn đi sạch sẽ nữa, mà một mạch chạy đến thương hội và nói với Vương Hạo:
"Lâm Tri Ngải không chấp nhận giá quy định của tôi, mang người đến cướp hết đống vải của tôi rồi. Bây giờ ông là hội trưởng tạm thời của thương hội, ông nhất định phải làm chủ giúp tôi."
Mặc dù Bạch Cương trưng ra bộ dạng cầu xin nhưng ngữ khí lại mang theo sự đe doạ thậm chí còn rất rõ ràng, nếu như chuyện này không xử lý êm đẹp giúp ông ta, lần sau cuộc tuyển cử hội trưởng thương hội, đừng hòng có được sự ủng hộ của ông ta.
Vương Hạo cũng là người từng trải, vừa nghe đã biết ngay ý muốn ẩn bên trong lời nói của Bạch Cương, ông ta bèn đứng dậy và gật đầu nói với Bạch Cương: "Được, lát nữa tôi sẽ đi tìm ông thông gia của tôi."
Tống Trạch ở bên đây cũng vừa mới rời khỏi quân doanh thì bị Triệu Phong cản lại: "Tống tư lệnh, chuyện con dâu của ông làm ăn kinh doanh ông có biết không? Người ta đến tận chỗ tôi mách luôn rồi này!"
Tống Trạch chau mày, nghi hoặc hỏi: "Mách gì?"
Triệu Phong lắc đầu rồi thở dài: "Nghe nói là không vừa ý giá cả của nhà họ Bạch đưa ra nên trực tiếp đến kho hàng người ta cướp đi luôn."
Tống Trạch cau chặt mày lại, ông nghiến răng nói một câu: "Ông đừng gấp, để tôi quay về hỏi cho rõ đã."
Triệu Phong không kìm được mà đỏ mặt, ho khụ một tiếng và tiếp tục nói: "Ông đừng tức giận quá, chuyện này tôi cũng chỉ nghe người ta nói thế, chưa chắc đâu."
Thật ra, nếu không phải con dâu của ông đang bụng mang dạ chửa, không thể lo âu được. Thì ông hoàn toàn chẳng muốn quan tâm mấy chuyện vặt vãnh này của nhà họ Vương làm gì.
Lâm Tri Ngải và Tống Chu Thành đến khuya mới quay về nhà, thế nhưng vừa về đến nhà đã nhìn thấy gương mặt hậm hực của Tống Trạch, đứng canh ở cổng.
Lâm Tri Ngải bất giác lùi về sau hai bước, vẫn là Tống Chu Thành mở lời trước: "Ba, sao hôm nay ba về sớm vậy?"
Màn đêm tối đen nhưng vẫn không che lấp được cơn phẫn nộ trên gương mặt của Tống Trạch, ông đưa mắt nhìn Lâm Tri Ngải, nghiêm túc nói: "Hôm nay các con đã làm gì vậy hả! nhà họ Bạch mách đến quân doanh luôn rồi! Nói các con đi cướp của người ta đấy!"
Lâm Tri Ngải hất cằm, gương mặt tự hào: "Con đưa tiền rồi cơ mà! Chỉ cần trả tiền thì ai lại gọi là cướp chứ!"
Chỉ có điều hơi ít một chút thôi, cô trả theo giá cả nhập hàng của Bạch Cương cơ mà, cô còn cho thêm hai trăm năm mươi đồng bạc làm phí bồi thường cực khổ cho ông ta nữa!
"Thế người ta đã đồng ý chưa!" Tống Trạch thở mạnh, gương mặt tối sầm lại hệt như một cục than, nếu không phải Lâm Tri Ngải là con gái thì ông đã ra tay đánh từ lâu rồi.
Tống Chu Thành nhìn thấy tình hình không ổn bèn nhanh chóng kéo Lâm Tri Ngải ra sau lưng mình, bản thân thì đứng chắn trước mặt Lâm Tri Ngải, trầm giọng nói: "Là ông ta hét giá với Tri Ngải trước! Bán cho người khác một đồng bạc mà lại bán cho Tri Ngải ba đồng bạc."
Tống Trạch trừng mắt nhìn Tống Chu Thành đăm đăm, ông phủi tay, cắn răng nói: "Đây là lý do con dẫn binh sĩ trong quân doanh đến cướp đồ đấy à, con có từng nghĩ con vẫn đang là một người lính hay không."
Lâm Tri Ngải chau mày, thò đầu ra từ phía sau lưng của Tống Chu Thành: "Ba, ba khoan hẵng giận, ba quên là tiền con kiếm được sẽ đưa cho ba một nửa sao? Ông ta lừa con chẳng phải là lừa ba đó sao!"
Tống Trạch cũng không biết phản phản bác thế nào, gương mặt tức giận đến đỏ au: "Vì một nửa đó mà thể diện của ông già này đều bị các con làm mất hết rồi!"
Sớm biết Lâm Tri Ngải gây chuyện nhiều đến vậy, có nói gì ông cũng không đồng ý cho Lâm Tri Ngải kinh doanh làm ăn đâu!
Sáng sớm ngày hôm sau, Tống Trạch vừa đến quân doanh đã tìm đến Triệu Phong, ông thở dài với Triệu Phong: "Lão Triệu à, tôi về hỏi chúng nó, con dâu tôi bảo là nó trả tiền rồi."
Triệu Phong ngẩng đầu nhìn Tống Trạch, không kìm được mà hỏi ngược lại: "Người ta đã đồng ý chưa?"
Tống Trạch đỏ mặt, che miệng ho khụ một tiếng: "Có chuyện này tôi vẫn chưa nói với các ông, con dâu tôi trước khi làm ăn đã nói một tiếng với tôi rồi, con bé bảo số tiền kiếm được sẽ quyên góp một nửa cho quân doanh."
Biểu cảm của Triệu Phong trở nên nghiêm túc: "Ông nói thật không?"
Nếu như Lâm Tri Ngải có thể làm đến mức này, để cô ở bên ngoài mang danh quân đội đi "ba lừa bảy lọc" cũng không phải không được.
Tống Trạch gật đầu, trịnh trọng nói: "Tất nhiên là thật rồi, tôi đứng ra làm người đảm bảo cho nó."
Thương hội Thành Đô.
Vương Hạo đưa mắt nhìn Bạch Cương đứng ở trước mặt, thở dài nói: "Lâm Tri Ngải đó đồng ý sẽ quyên một nửa số tiền kiếm được cho quân đội, ý của bên đó chính là bỏ qua chuyện lần này đi."
Bạch Cương cau chặt mày lại với nhau: "Có ai mà làm ăn như cô ta không chứ, đây chẳng phải là trói chúng ta nướng trên lửa đó sao!"
Mặt Vương Hạo đầy bất lực: "Nhưng người ta cũng đã làm như vậy rồi."
Bạch Cương tức giận trừng mắt nhìn, gương mặt chỉ toàn là sự căm phẫn: "Thế là tôi phải chịu thiệt thòi này rồi nhỉ!"
Vương Hạo gật đầu: "Chuyện này cũng cho chúng ta một cảnh cáo, sau này đừng hòng hét giá với Lâm Tri Ngải nữa, ép cô ta quá thì chuyện gì cô ta cũng có thể làm ra được."
Dù sao cũng có quân đội ở sau chống lưng cho cô, cô sợ gì chứ. Không thể không nói, nước cờ này Lâm Tri Ngải đi khá là đẹp.
Bạch Cương tức tối đến mức mặt mày đỏ au, cắn răng nghiến lợi nói: "Chẳng phải là chỗ nguyên vật liệu ít ỏi đó thôi sao, tôi muốn xem thử những thứ mà cô ta sản xuất ra sẽ bán cho ai, tôi không tin quân đội còn có thể ép được tôi mua nó!"
Công xưởng đã xây dựng xong, vốn dĩ Lâm Tri Ngải muốn đến xưởng để kiểm tra còn có thiếu gì hay không nhưng vừa đi đến cổng thành đã bị một tiếng gọi hét dừng lại.
"Chị cả!"
Lâm Tri Ngải quay đầu nhìn thì trông thấy Lâm Gia Lượng đang chạy đến, Lâm Tri Ngải chỉ đành thắng xe đạp lại, đứng tại chỗ để đợi Lâm Gia Lượng.
Lâm Gia Lượng thở hì hục chạy đến trước mặt Lâm Tri Ngải, mồ hôi từng hạt rơi xuống từ trán của cậu: "Chị cả, tôi nghe nói chị mua lại vải của nhà họ Bạch."
Lâm Tri Ngải khẽ gật đầu với Lâm Gia Lượng: "Đúng rồi. Chỉ có điều bên ngoài chắc là đồn tôi cướp của nhà họ Bạch nhỉ!"
Lâm Gia Lượng đỏ mặt nhưng vẫn gật đầu: "Đúng là như vậy đó, nếu như chị còn thiếu vải thì nhà họ Lâm vẫn còn một lô hàng, có thể tặng cho chị."
Lâm Tri Ngải đảo mắt quan sát Lâm Gia Lượng, trong ánh mắt hiện lên một nét cười khẽ: "Là ai bảo cậu đến nói câu này với tôi vậy? Là ba hay là bà nội?"
Lâm Gia Lượng cúi đầu, khẽ giọng nói: "Là bà nội bảo tôi đến, bà ấy muốn chị tha cho nhà họ Lâm. Có điều dù chị không đồng ý thì chỗ vải này bên nhà giữ lại cũng chẳng dùng gì, vẫn có thể tặng lại cho chị."
Trải qua sự việc rơi xuống nước lần trước, mặc dù Lâm Chính Hồng không sốt. Nhưng cũng mắc bệnh viêm phổi, hễ nói chuyện là ho. Không có Lâm Chính Hồng quản lý, việc làm ăn của nhà họ Lâm cũng tiêu tùng theo.
Điều duy nhất bọn họ có thể làm hiện nay đó là nghĩ cách biến số sản nghiệp trong tay đổi thành tiền, sau đó lấy chỗ tiền đó mua lại ruộng đất.
Làm một địa chủ nhỏ là con đường tốt nhất hiện giờ của nhà họ Lâm. Ít nhất đó là con đường tốt nhất trước khi cậu trưởng thành.
Lâm Tri Ngải gật đầu: "Được, tôi biết rồi."
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Lâm Tri Ngải, Lâm Gia Lượng có chút sốt ruột: "Vậy chị đồng ý hay không đồng ý?"
Lâm Tri Ngải mỉm cười gật đầu: "Tôi đồng ý rồi, nhưng mà tôi chỉ có thể đảm bảo được chuyện tôi và nhà họ Tống sẽ không làm khó dễ các người, còn những chuyện khác tôi không dám đảm bảo."
Lâm Chính Hồng làm chủ tịch thương hội nhiều năm như vậy, cũng đắc tội không ít người.
Nghe Lâm Tri Ngải nói thế, trong mắt Lâm Gia Lượng hiện lên một chút ánh sáng của hy vọng. Chỉ cần nhà họ Tống chịu tha cho nhà họ Lâm, vậy cho dù bọn họ bí lối cũng chẳng sao, ít nhất còn có thể giữ lại tính mạng cho mình.
Dân chúng Thành Đô dưới sự xúi giục của Bạch Cương, vốn dĩ vẫn còn bàn tán Lâm Tri Ngải xôn xao, nói Lâm Tri Ngải ỷ vào quyền thế của nhà họ Tống, giữa đường cướp bóc.
Nhưng cùng với thông tin tuyển dụng của xưởng may Lâm Tri Ngải dán đầu khắp đường lớn ngõ nhỏ, người dân Thành Đô cũng xôn xao cả lên.
"Một xưởng may không ngờ lại có thể cung cấp cho chúng ta hơn ngàn việc làm à."
"Đúng đó, mặc dù mấy công việc này tiền lương không cao nhưng con muỗi có nhỏ đến đâu cũng là thịt mà!"
"Những người nội trợ cuối cùng cũng có thể đi làm rồi, thiếu soái phu nhân đúng thật là người tốt..."
Tình thế thay đổi khiến cho Bạch Cương tức tối đến mức giẫm chân: "Cái cô Lâm Tri Ngải này bị điên thật à! Tuyển nhiều người như vậy, cô ta không sợ hiến cả bản thân mình vào luôn sao!"
Bạch Cương đang đi xuống lầu, chỉ chăm chú mắng mỏ Lâm Tri Ngải, nhất thời bất cẩn bước thiếu một bậc thang, cứ như thế mà lăn từ cầu thang xuống.
"Lão gia, người đâu mau đến đây, lão gia ngã rồi này." Cùng với tiếng hét thất thanh của người làm, tám người vợ từ lớn đến bé của Bạch Cương từ trong phòng chạy ra.
Không biết ai đạp phải chân của Bạch Cương, Bạch Cương gào lên một tiếng kêu thảm thiết. Thoáng chốc, nhà họ Bạch rơi vào cảnh người ngã ngựa đổ...