Tống Chu Thành thấy Lâm Tri Ngải mãi vẫn chưa hỏi về chuyện của tối hôm đó, vậy nên anh cũng không nhắc đến.
Nhưng đến tối, Lâm Tri Ngải vẫn đi đến trước mặt anh, nét mặt có chút ảm đạm: "Dân lưu lạc vào đêm hôm đó cuối cùng sao rồi?"
Tống Chu Thành ngơ ngác, sau đó mới thu lại nụ cười của mình và nghiêm túc nói: "Tổng cộng có năm mươi bốn người dân lưu lạc, chết hết mười người, anh đã bảo người chôn cất bọn họ rồi, những người còn lại đều bị thương có nặng có nhẹ, anh đã bảo đại phu thăm khám cho họ rồi."
Lâm Tri Ngải gật đầu, không nói gì nữa. Chỉ có điều ánh mắt lại mang theo chút đau buồn.
Đây là lần đầu tiên cô giết người, nếu như cô giết phải thổ phỉ vô cùng hung ác thì cô cũng sẽ không cảm thấy tội lỗi đến vậy.
Thế nhưng những người này không phải, từ trong ánh mắt của bọn họ cô có thể thấy được rằng bọn họ chỉ là một nhóm dân lưu lạc đang bị cuộc sống dồn ép đến đường cùng nên mới lên núi để cướp bóc mà thôi.
Bọn họ sống cùng với mình ở trên một vùng đất, thở chung một bầu không khí, nói không chừng còn có chung tổ tiên nữa.
Qua một lúc lâu, Lâm Tri Ngải đột nhiên đưa mắt nhìn Tống Chu Thành và hỏi: "Tống Chu Thành, có cách nào có thể khiến cho thế giới này ít đi những người dân lưu lạc không chốn nương thân thế này không!"
Biểu cảm của Tống Chu Thành nghiêm túc, anh lắc đầu: "Hiện nay nước ta nơi nào cũng đang đánh trận, chỉ cần có chiến tranh thì sẽ có người dân lưu lạc."
Lâm Tri Ngải cúi đầu, trầm tư suy nghĩ hồi lâu: "Anh nói xem, nếu như em có rất nhiều tiền, anh thì có quyền thế, vậy thì có thể khiến người ở trên thế giới này yên ổn hơn không. Ít nhất có thể khiến cho Thành Đô yên ổn hơn không."
Đôi mắt Tống Chu Thành nhìn Lâm Tri Ngải mang theo chút kinh ngạc: "Sao em lại hỏi như vậy? Em định kinh doanh sao?"
Lâm Tri Ngải gật đầu: "Đúng là em có ý này thật. Chúng ta cùng nhau cố gắng, anh làm cho Thành Đô yên ổn, em sẽ làm cho dân chúng Thành Đô giàu mạnh hơn."
Tống Chu Thành không ngờ Lâm Tri Ngải lại có chí hướng lớn đến như vậy, thế nhưng nghe Lâm Tri Ngải nói thế, anh cũng rất kích động: "Được, chúng ta cùng nhau cố gắng."
Sáng hôm sau, Lâm Tri Ngải nói ý định muốn kinh doanh của mình với Tống Trạch.
Tống Trạch chỉ khẽ đưa mắt nhìn cô, nghiêm mặt nói: "Làm ăn không phải là một chuyện đơn giản, con có chắc mình có thể kiên trì hay không?"
Lâm Tri Ngải đắc ý cười: "Chẳng phải có ba ở đây sao, con không sợ!"
Ngón tay của Tống Trạch không ngừng gõ xuống bàn, biểu cảm cũng dần trở nên nghiêm túc hơn: "Trên đời này không có miếng bánh nào là miễn phí, muốn nhà họ Tống làm chỗ dựa cho con thì con sẽ dùng gì để đổi lại!"
Lâm Tri Ngải nở nụ cười tươi hơn: "Tiền con kiếm được con sẽ quyên góp vào quân đội năm mươi phần trăm." Dù sao thì cô cũng không thiếu tiền, làm ăn cũng chẳng phải vì muốn kiếm tiền.
Tống Trạch cũng không ngờ Lâm Tri Ngải lại mạnh miệng đến như vậy, biểu cảm của ông cũng dần dịu xuống, ông khẽ gật đầu với Lâm Tri Ngải: "Thôi được, con tự xem mà làm đi."
Lâm Tri Ngải quay người bỏ đi, chỉ có điều khi cô bước đến của nhưng vẫn không quên quay đầu lại mỉm cười lấy lòng Tống Trạch: "Sau này phải làm phiền ba nhiều rồi ạ."
Tống Trạch chỉ xem câu nói này như một câu nói khách sáo, hoàn toàn không ngờ đến Lâm Tri Ngải lại có thể phiền phức đến thế, so với Tống Chu Thành, chỉ hơn chứ không kém! Lâm Tri Ngải muốn kinh doanh làm ăn, lại chưa nghĩ ra mình sẽ làm gì, cô ra ngoài dạo tận mấy hôm liền, ở nhà cũng đọc rất nhiều sách nhưng vẫn không có ý tưởng gì.
Vào lúc Tống Chu Thành tưởng rằng Lâm Tri Ngải sẽ nửa đường bỏ dở thì Lâm Tri Ngải đột nhiên nói với anh: "Anh cảm thấy mở nhà máy như thế nào?"
Tống Chu Thành chau mày: "Dù là thiết bị hay nguyên vật liệu đều không dễ dàng gì, sao đột nhiên em lại muốn mở nhà máy vậy!"
Lâm Tri Ngải mỉm cười: "Chỉ có nhà máy mới có thể nuôi sống một nhóm lớn dân lưu lạc ở bên ngoài thành thôi! Cho người khác cá chi bằng dạy họ cách câu cá, em muốn bọn họ có thể tự nuôi sống bản thân."
Tống Chu Thành khẽ gật đầu: "Vậy em muốn mở nhà máy gì?"
Lâm Tri Ngải mím môi, chầm chậm nói: "Mở một xưởng may đi, cái này khá đơn giản. Đợi nhà máy này đi vào nề nếp thì chúng ta lại mở thêm một nhà máy sắt thép."
Lâm Tri Ngải đã nghĩ kĩ rồi, xưởng may sẽ tuyển nhân công nữ, nhà máy sắt thép sẽ tuyển nhân công nam. Cứ tiếp tục như thế thì bốn mươi phần trăm người nghèo ở trong Thành Đô đều có thể tìm được công việc trong nhà máy.
Lâm Tri Ngải là một người muốn làm thì phải làm, chỉ trong thời gian một ngày ngắn ngủi mà vị trí của nhà máy đã được chọn xong rồi, ngay ở ngoại ô thành phố, mảnh đất hơn trăm mẫu cô dự định sẽ sử dụng toàn bộ chúng để xây dựng xưởng.
Vì chuyện này cô còn cố ý bảo Phúc Bá mang hết của hồi môn của mình đến tiệm cầm đồ để bán đi, còn về phần người mua thì là nhà họ Vương
đang làm ăn phát đạt ở thương hội Thành Đô.
Ngày thứ hai sau khi Tống Chu Thành tuyên bố sẽ cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm, nhà họ Vương thúc giục người của thương hội loại bỏ nhà họ Lâm ra khỏi thương hội.
Vương Hạo lúc này vẫn còn ở thương hội cười nhạo tầm nhìn của Lâm Tri Ngải: "Ông nói xem một cô gái nhỏ bé, quả đúng là chỉ biết đến lợi ích trước mắt, cửa hàng đang phát đạt nói bán là bán, hoàn toàn không quan tâm đến giá trị của nó sau này sẽ tăng cao."
Bạch Cương là một con chó trung thành nhất với Vương Hạo, tất nhiên cũng sẽ hùa theo: "Chứ sao nữa, tôi còn nghe nói thiếu phu nhân nhà họ Tống kia bây giờ đang ở ngoại ô xây dựng xưởng gì đó, cô ta đâu phải người có khả năng làm ăn đâu chứ!"
Những người khác của thương hội cũng cười theo và nói: "Còn phải nói, thế nhưng nếu cô ta không đần độn như vậy làm sao có thể để cho hội trưởng nhặt được món hời lớn thế chứ!"
Rõ ràng là cuộc tuyển cử hội trưởng vẫn chưa bắt đầu nhưng mọi người đều ngầm mặc định Vương Hạo là người được chọn. Dù sao bây giờ nhà họ Vương cũng được xem là có quyền có thế.
Sự cười nhạo đàm tiếu ở bên ngoài Lâm Tri Ngải hoàn toàn không hề hay biết, cũng có thể nói là chẳng quan tâm, bởi vì bây giờ cô vẫn đang bận rộn với việc xây dựng xưởng may.
Xây dựng khu xưởng hơn trăm mẫu không phải là một chuyện đơn giản, Lâm Tri Ngải mỗi sáng thức dậy thì đến công trường giám sát, có khi buổi tối còn về trễ hơn cả Tống Chu Thành.
Tống Chu Thành ở bên đây hoàn thành xong huấn luyện của một ngày, về đến nhà thì thấy Lâm Tri Ngải lại không ở nhà.
Thở dài xong thì đành chậm rãi đi về khu ngoại ô, định đón Lâm Tri Ngải về nhà.
Vừa đi đến cổng khu ngoại ô đã nhìn thấy Lâm Tri Ngải đạp trên chiếc xe đạp lắc lư chạy đến.
Tống Chu Thành xụ mặt, hừ một tiếng: "Sớm biết như vậy đã không mua chiếc xe đạp này cho em rồi!"
Vốn dĩ nghĩ đến việc Lâm Tri Ngải ra khỏi thành không tiện, vậy nên anh đã nhờ người bạn trên Thượng Hải của mình mua giúp cho anh một chiếc xe đạp.
Ai ngờ từ sau khi Lâm Tri Ngải có được chiếc xe đạp này thì hệt như cá gặp nước, đừng nói là ra khỏi thành, cô hoàn toàn không có về nhà! Ngay cả ăn cơm cũng cũng ăn luôn ở công trường, ăn cùng với công nhân.
Tống Chu Thành lẳng lặng đến xem thức ăn ở công trường, anh thật sự rất khó tưởng tượng một người kén chọn như Lâm Tri Ngải sao lại có thể nuốt được chỗ thức ăn này cơ chứ.
Lâm Tri Ngải nhìn thấy Tống Chu Thành, cô còn có chút ngạc nhiên, cô giảm tốc độ xuống, sau đó thì bước xuống từ chiếc xe đạp rồi khoác tay Tống Chu Thành và làm nũng: "Ái chà, anh là tốt nhất luôn!"
Tống Chu Thành thẳng thừng trợn mắt, khó chịu nói: "Chuyện thiết bị em giải quyết đến đâu rồi? Người bạn ở Thượng Hải kia nói với anh, nhà máy dệt vải ở đó của cậu ấy vừa hay có một lô thiết bị muốn đổi mới, em có định mua lại không?"
Lâm Tri Ngải hất cằm lên, gương mặt kiêu ngạo: "Em không thèm cái người khác dùng thừa lại đâu, em phải dùng thứ tốt nhất! em định sẽ nhập một lô thiết bị tiên tiến từ nước ngoài về."
Tống Chu Thành nhíu chặt mày, biểu cảm nghiêm túc, ngữ khí lạnh lùng: "Nước ngoài thì có gì tốt chứ, chẳng qua cũng thế thôi!"
Lâm Tri Ngải biết Tống Chu Thành là vì chuyện của mẹ anh nên mới xem thường đồ đạc của nước ngoài. Nên đành thở dài với Tống Chu Thành:
"Có một câu nói thế này "sư di trường kĩ dĩ chế di"*, bọn họ tiên tiến hơn chúng ta, chúng ta nên học hỏi. Đợi chúng ta học được rồi mới có thể vượt mặt bọn họ được chứ."
Biểu cảm của Tống Chu Thành khựng lại, sau đó mới gật đầu: "Thôi được, dù sao cũng nghe em hết. Nhưng thiết bị em có thể nhập từ nước ngoài về vậy còn nguyên vật liệu em định làm thế nào?"
Nếu như ngay cả nguyên vật liệu cũng dùng của nước ngoài vậy giá thành bán ra sẽ không rẻ. Chỉ riêng phí vận chuyển cũng có thể khiến cho Lâm Tri Ngải phải nôn ra máu rồi.
Lâm Tri Ngải cúi đầu, cười thầm: "Anh yên tâm đi, em đã nghe ngóng xong rồi, nguồn cung ứng vải vóc lớn nhất Thành Đô là nhà họ Bạch, em định sẽ nhập hàng từ nhà của họ."
Tống Chu Thành thấy Lâm Tri Ngải việc gì cũng đã sắp xếp xong hết rồi thì anh mới lặng lẽ thở phào. Anh sợ nhất là Lâm Tri Ngải không có kế hoạch kĩ càng, chỉ có sự nhiệt huyết nhất thời, như vậy rất dễ thất bại thê thảm.
Lúc này Bạch Cương còn đang ôm cô vợ xinh đẹp kiều diễm của mình say giấc nồng, hoàn toàn không biết bản thân mình đang bị nhắm đến.
Khi Bạch Cương thức dậy thì trời cũng đã sáng, cô vợ kiều diễm của ông ta đang nằm trên lồng ngực của ông ta, nũng nịu gọi: "Lão gia, hôm nay anh đừng đến tiệm vải nữa, đi dạo phố cùng với em đi!"
Bạch Cương nắm lấy tay của cô vợ nhỏ, đặt lên đó một nụ hôn rồi mới lắc đầu: "Thế thì không được, hôm nay tiệm vải kiểm toán mỗi tháng một lần, đợi khi nào kiểm xong anh sẽ đi cùng với em!"
Cô vợ nhỏ bĩu bĩu môi: "Thôi được, vậy em ở nhà đợi, anh nhớ phải về sớm đấy nhá!"
Bạch Cương vừa bước ra khỏi cửa thì mắt phải của ông ta giựt lên không ngừng, Bạch Cương cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ thầm mắng một câu: "Đúng là xui xẻo!"
Đợi đến khi Bạch Cương bước đến tiệm vải, vừa hay nhìn thấy Lâm Tri Ngải đang đứng đợi ở cửa. Bạch Cương nghĩ bụng, thiếu phu nhân của nhà họ Tống sao lại ở tiệm vải làm gì nhỉ?
Nhưng ông ta vẫn nở nụ cười tiến đến trước mặt Lâm Tri Ngải: "Thiếu phu nhân đang định chọn vải may quần áo đó sao? Ưng cuộn vải nào thì cứ tính hết vào cho tôi nhá, cứ xem như là món quà gặp mặt tôi tặng thiếu phu nhân."
Lâm Tri Ngải cũng cười theo: "Hôm nay tôi đến tìm ông bàn một vụ làm ăn."
Bạch Cương bất ngờ nhìn Lâm Tri Ngải, khẽ bật cười: "Cô thì có thể bàn làm ăn gì với tôi chứ?" Chẳng lẽ định bán tiệm rồi muốn mình mua à?
Lâm Tri Ngải cười nhạt: "Chuyện là thế này, tôi định sẽ mở một xưởng may ở phía Đông thành phố, muốn nhập vải từ chỗ của ông."
Nghe thấy Lâm Tri Ngải nói như vậy, ánh mắt của Bạch Cương chợt loé sáng lên, ông ta bật cười to: "Không thành vấn đề, không biết cô muốn bao nhiêu cuộn vải."
Lâm Tri Ngải cúi đầu, tính toán sơ qua một lúc: "Nhập hai ngàn trước đã, mỗi một màu lấy một ít."
Bạch Cương gật đầu: "Chuyện là thế này, vải chỗ chúng tôi ba lượng bạc một cuộn, hai ngàn thì là sáu ngàn đồng bạc. Không biết thiếu phu nhân có nhiều tiền như thế không?"
Lâm Tri Ngải cau chặt mày: "Nếu như tôi nhớ không nhầm thì ông bán cho người khác đều là một đồng bạc. Sao đến tôi thì lại thành ba đồng bạc rồi."
Không phải Lâm Tri Ngải không chuẩn bị gì cả, trước khi đến đây Lâm Tri Ngải đã nhờ Phúc Bá giúp cô nghe ngóng rõ ràng giá thành bán vải của Bạch Cương.
Bạch Cương cũng ngơ ngác, vốn tưởng rằng Lâm Tri Ngải là một đứa xài tiền như rác tự tìm đến cửa nhà ông ta để cho ông ta xả cơn giận lần trước Tống Chu Thành làm cho ông ta nhục nhã. Không ngờ Lâm Tri Ngải lại có chuẩn bị trước khi đến.
Nhưng ông ta cũng không chịu thua, bèn cười nói với Lâm Tri Ngải: "Người khác sao có thể so sánh với cô chứ, chất liệu vải tôi bán cho bọn họ đều là hàng loại hai."
Lâm Tri Ngải chắp hai tay sau lưng, cũng mỉm cười theo: "Vậy ông cũng lấy cho tôi hàng loại hai đi!"
Bạch Cương lắc đầu: "Như vậy làm sao được, cô là phu nhân của thiếu soái cơ mà, sao tôi có thể dùng hàng loại hai để qua mặt cô được. Hơn nữa, cô đến quả thật cũng không đúng lúc lắm, người làm ăn coi trọng nhất là uy tín, lô hàng loại hai cuối cùng của tôi ngày hôm qua đã được đặt rồi."
Lâm Tri Ngải nhìn thẳng vào mắt của Bạch Cương, biểu cảm càng lúc càng trở nên nghiêm túc, cô hừ một tiếng: "Xem ra ông không muốn làm ăn với tôi nhỉ!"
Bạch Cương dùng ánh mắt trách móc nhìn Lâm Tri Ngải và thở dài: "Thiếu soái phu nhân sao có thể nghĩ như vậy được chứ, chỉ cần cô bỏ ra được sáu ngàn đồng bạc đó thì tôi lập tức sẽ dâng hàng đến tận cửa cho cô."
"Vậy để tôi suy nghĩ trước đã!" Lâm Tri Ngải nói xong thì đi, chỉ có điều khí thế trên người cô lại vô cùng lạnh lùng.
Nhìn theo bóng lưng Lâm Tri Ngải rời đi, Bạch Cương đắc ý cười, chỉ cần Lâm Tri Ngải muốn mở xưởng may thì chỉ có thể nhập hàng từ chỗ ông ta mà thôi, ông ta là nguồn cung vải lớn nhất Thành Đô đấy.
—----
[Chú thích]
*Sư di trường kĩ dĩ chế di - 师夷长技以制夷: học hỏi từ những người nước ngoài để nắm được quyền chỉ huy của họ, ý tưởng được chủ trương bởi Ngụy Nguyên (魏源)