Dương Thiên Phong lao ra khỏi tẩm cung của Nhạc Xích Vũ chạy một mạch theo hướng Trạch Nghiễm ám chỉ. Quả nhiên nhìn thấy nàng đứng ở trong một hoa viên thưởng hoa. Hắn cao hứng lao đến liền bị một đám cung nữ ngăn lại.
“Nương tử nương tử, đang chơi sao nàng lại rời đi?”
“Không có hứng thú nữa.” Đưa lưng về phía sỏa trượng phu, nhàn nhạt phun ra một câu.
Dương Thiên Phong đương nhiên không chịu bị lạnh nhạt như vậy. Hắn nhảy nhảy lên lại bước vòng vèo để đối diện mặt nàng, chỉ là bị một vòng cung nữ ngăn cách nên vẫn là không thể tiếp cận mà thôi.
Giờ đây hắn chỉ muốn một đao giết chết đám nữ nhân phiền phức này. Nếu không phải trang sỏa hắn liền dùng khinh công nhảy vào rồi, nào đến lượt các nàng ở đây ngăn cách hắn cùng thê tử.
“Nương tử nương tử, nàng rời đi vì sao không gọi ta?”
“Không muốn gặp ngươi.” Nhạc Xích Vũ xoay người tránh hắn, tay đưa lên ngực giữ lấy trái tim đang âm thầm rỉ máu của mình, tiếp tục giọng điệu lạnh nhạt. Nàng tuyệt không để hắn ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
“Vì sao vì sao vì sao?” Dương Thiên Phong giẫm chân nhăn mặt khó chịu hỏi. Trong tâm hắn như bị hàng vạn cây kim châm vào vậy, đau đớn không ngừng. Hắn biết hiện tại chỉ cần ôm được nàng vào lòng nỗi đau này sẽ lập tức giảm đi, nàng cũng sẽ không lạnh nhạt nói ra những lời lẽ như vậy, chỉ là, nàng không cho hắn tiếp cận.
Lúc nãy đang ôm nàng trong lòng hắn vốn không muốn chơi cái trò chơi kia. Nhưng hiện là ngốc tử, đối với trò chơi không có hứng thú sẽ bị sinh nghi, hắn buộc lòng đáp ứng.
Nhạc Xích Vũ không đáp chỉ là xoay người đưa lưng về phía hắn chậm rãi bước. Không biết nàng bước bao lâu, cũng không nhớ Dương Thiên Phong ở bên tai nàng lải nhải những thứ gì, chỉ biết nàng đột nhiên dừng bước nói với hắn: “Hiện ta mệt mỏi muốn trở lại tẩm cung nghỉ ngơi, ngươi đừng đến làm phiền ta. Nếu muốn gặp ta chiều nay, gặp ở tại đây, không gặp không về.”
Dứt lời nàng bước về phương hướng của tẩm cung cũng không quay lại nữa.
Dương Thiên Phong ở phía sau lưng nàng hô to: “Được, ta nhất định đợi nàng, không gặp không về.” Đôi mắt của hắn đầy ảm đạm ngập tràn đau xót nhìn cảnh sắc hiện tại. Lúc này là mùa thu...Hắn biết, nàng là muốn sứ thần trở về hội báo cùng phụ hoàng không để hôn sự này đàm bất thành, buộc hắn thú Nhạc Thanh Loan.
Quả nhiên Dương Thiên Phong không hề đến tẩm cung làm phiền nàng nữa. Nhạc Xích Vũ ngồi trong tẩm cung chăm chú ngâm móng tay như thể hôm nay là ngày làm đẹp, tuyệt không màn thế sự, càng không có cuộc hẹn nào cho ngày hôm nay.
Ánh hoàng hôn sắp tắt, Nhạc Xích Vũ dùng qua vãn thiện chậm rãi nằm ở nhuyễn tháp. Đương nhiên hồn nàng sớm đã bay đến chỗ Dương Thiên Phong rồi. Không biết hắn có ngây ngốc thực sự đứng đợi nàng đến mà không chịu về không. Nhưng dù là có cũng sẽ có Trạch Nghiễm cùng đám người Kim quốc lo lắng, không đến lượt nàng lao tâm.
Nếu nàng còn lo nghĩ cho hắn nữa thì hạ tràng cũng sẽ như đời trước một dạng thôi. Vẫn là xem như không biết hắn. Đè nén tâm tình bước ra ngoài, gió thu lạnh vào ban đêm không ngừng thổi, tâm tình nàng lại càng lo lắng khẩn trương.
Lúc này nghe đám cung nhân to nhỏ với nhau về việc Dương Thiên Phong cố chấp đứng chờ Nhạc Xích Vũ không chịu ly khai, nàng cắn đến môi dưới chảy ra máu, móng tay dài khảm sau vào da thịt mềm trong lòng bàn tay. Nhất quyết sớm tắt đèn ngủ tĩnh tâm không nghe thị phi càng không tiếp khách.
Dương Thiên Phong bên này đứng ở nơi hẹn ước đợi thê tử rất lâu rất lâu. Ánh mắt hắn kiên định nhìn về phía tẩm cung của Nhạc Xích Vũ. Mặc kệ người nào khuyên ngăn cũng không thể lây chuyển được kiên định của hắn.
“Nương tử nhất định sẽ đến, nàng nhất định sẽ đến.”
“Nàng hẹn ta ở chỗ này, nàng bảo không gặp không về.”
Hắn biết rất rõ nàng sẽ không xuất hiện nhưng vẫn cố chấp đợi. Lòng hắn vẫn tồn tại một tia hy vọng nhỏ nhoi rằng, thê tử thương xót một sỏa trượng phu như hắn mà đến giây phút cuối cùng sẽ xuất hiện. Mặc dù cơ hội này chính là tuyệt đội không có khả năng. Hắn liên tục lẩm bẩm lời nói kia như thể khẳng định cùng đám người nhưng thực chất là tự trấn an bản thân.
Đám người Kim quốc rất giận liền chạy đến tẩm cung của Nhạc Xích Vũ nháo, nhưng nàng không tiếp khách a, cả tẩm cung cũng tối tăm đến không thấy ánh sáng. Bọn họ phải tìm Nhạc đế Nhạc hậu, đương nhiên hai người này cũng không thể khiến Nhạc Xích Vũ bước chân ra ngoài.
Đến khi Dương Thiên Phong thụ gió lạnh thấu hàn của đêm thu cùng sương mù dày đặc mà ngất đi mới có thể mang hắn trở về. Đương nhiên lúc này trời cũng là tờ mờ sáng.
Khi Nhạc Xích Vũ tỉnh giấc cũng là giữa trưa, đêm qua nàng lo lắng cho sỏa trượng phu không ngủ được, đến gần sáng quá mệt mỏi mới ngủ thiếp đi. Mấy lượt đám người Kim quốc cùng Nhạc đế Nhạc hậu đến nhưng cung môn của nàng vẫn đóng chặt không thể lay chuyển.
Nhạc đế nào dám dưới mi mắt của Dương Thiên Phong lỗ mãng bức nàng ra đó. Nhỡ như đến đó Dương Thiên Phong thấy được mắng hắn còn mất mặt hơn, lúc đó làm người tốt không có hảo báo a.
Nàng tĩnh lặng nằm yên trong phòng nghe được đám cung nữ bên ngoài đang to nhỏ chuyện tối qua. Tâm nàng như muốn nhảy luôn ra ngoài, hắn cảm nhiễm phong hàn rồi? Không biết có nặng không, hôn mê đã tỉnh chưa?...
Nước mắt như thác trào ra, nàng đưa tay lau thế nào cũng không lau hết được. Nàng phải nhẫn tâm, nếu không nhẫn tâm hạ tràng của nàng sẽ rất thê thảm. Nhìn trượng phu ôm nữ nhân khác vắng vẻ mình, vì nàng ta bức nàng nhường vị, nàng chịu đủ rồi.
Cố để bản thân thanh tỉnh, nàng hô to: “Người đến.”
Lập tức có cung nữ bước vào giúp nàng chuẩn bị mọi thứ. Khi nàng ngồi trước bàn trang điểm để người giúp mình chải tóc thì nghe được một loạt âm thanh ở bên ngoài truyền vào.
“Vương gia, ngọc thể hiện không tốt vẫn là đợi tốt một chút lại đến.”
“Không được, ta muốn gặp nương tử.” Thân ảnh chảo đảo lắc lư cực kỳ mệt mỏi của Dương Thiên Phong tiến đến tường viện. Hiện đầu hắn sao bay xung quanh cực choáng váng nhưng hắn muốn thê tử nhìn thấy hắn lúc này. Hắn biết nàng sẽ không nhẫn tâm để hắn như thế này đâu, trong lòng nàng hắn vẫn là sỏa trượng phu nàng luôn yêu thương.
“Vương gia a vương gia, ngươi đừng trèo tường nữa, bên này có cửa bước vào thôi.”
“Nương tử nói leo tường mới thể hiện thành ý.” Âm thanh hư nhược mệt mỏi nặng nề của Dương Thiên Phong vang lên kèm theo vài cái hắt hơi.
“Nhưng người đang thân thể không tốt, vẫn là không nên leo.”
“Đúng a, bảo trọng ngọc thể mới quan trọng.”
“Không được không được, nương tử nhất định sẽ không vui.” Dương Thiên Phong lắc lắc đầu cố sức mở to mắt lấy tinh thần leo tường. Hắn cố ý to tiếng để nàng chạy ra ngoài.
Tiếng té ngã cùng kêu la cũng liên tục mà vang. Tiếp tục lại nghe được tiếng ném đồ.
“Vương gia a, người đang nhiễm bệnh phải mặc thêm y phục.”
“Người đừng cởi y phục sẽ không tốt cho bệnh tình.”
“Mặc nhiều thế này ta leo không được, các ngươi đừng lải nhải nữa, im miệng hết cho ta, im hết.” Dương Thiên Phong vừa quát vừa tháo bớt y phục trên người xuống. Người hắn phát nhiệt nóng hừng hực lại lạnh từ trong tâm mà ra nhưng hắn cũng mặc kệ.
Nhạc Xích Vũ ngồi bên trong xuất cả hồn ra ngoài, hắn bệnh như thế vẫn chạy đến tìm nàng. Tay đặt trên đùi bất giác lại nắm chặt, run run như là đang kiếm chế thứ cảm giác gì đó ở bên trong người.