Ngày kế tiếp Dương Thiên Phong cùng là leo tường mà vào mặc cho cung môn không hề đóng. Vẫn dáng vẻ chật vật vất vả mà leo lên, Trạch Nghiễm chỉ đứng một bên xem như không thấy gì. Vương gia chính là không cho hắn tham gia vào, phải tỏ ra tội nghiệp một chút vương phi mới động tâm.
Nhạc Xích Vũ vẫn là ngồi bên trong nghe được cung nhân báo mà lòng nặng nề không thể vui vẻ được. Đối với một tên ngốc tủ như Dương Thiên Phong, càng tốt với hắn hắn sẽ càng dính thân, cách tốt nhất chính là phải hạ thủ thật ngoan độc, không được lưu tình để hắn xem nàng là người xấu mà tránh xa.
Bước chân ra ngoài thấy hắn chuẩn bị có thể leo xuống nàng không nhìn thêm mà trực tiếp cất bước đi ra ngoài. Nghĩ không ra một đám hoàng muội chạy đến huyên náo tẩm cung của nàng không để nàng rời đi.
Nàng biết bọn họ nghĩ gì. Dương Thiên Phong tuy là một kẻ ngu ngốc căn bản không thể bảo vệ bọn họ. Nhưng, hoàng thất kim quốc chỉ thú một thê, điều này có nghĩa là không ai tranh giành sỏa trượng phu cùng các nàng, càng không cần đấu đá mất mạng mà vẫn có thể có được vinh hoa, càng là không cần bị mang đi hòa thân cho đám vương thất lắm thê thiếp của Ly quốc hoặc ban cho đám đại thần tướng quân Nhạc quốc vi thê.
Nếu đời trước các nàng cũng thông minh nghĩ được như vậy nàng sẽ không cần bị mang đi hòa thân rồi, cũng không cần đau lòng như vậy. Không sao, hiện cũng không muộn, để các nàng giữ chân Dương Thiên Phong cũng tốt.
Bên này Dương Thiên Phong an toàn tiếp đất, cả người mồ hôi nhưng vẫn vui vẻ hướng Nhạc Xích Vũ lao đến ôm lấy nàng, thở gấp: “Nương tử nương tử, nàng thấy thành ý của ta chưa?” Hắn trèo nhiều ngày như vậy cơ mà.
Đám cung nữ trở tay không kịp với tốc độ của hắn nên chỉ có thể quỳ xuống cầu xin tha thứ. Mọi lần các nàng sớm dàn trận Dương Thiên Long sẽ không thể tiếp cận được Nhạc Xích Vũ. Nhưng hiện các công chúa đến phải hành lễ nên mới chậm trễ a, tuyệt không liên quan đến các nàng.
Các nàng làm sao biết Dương Thiên Phong chính là lợi dụng điểm này để tiếp cận thê tử đâu. Sống chết của các nàng cùng hắn không quan hệ, quan trọng chính là tiếp cận được thê tử thôi.
Nhạc Xích Vũ ghét bỏ phun ra một câu: “Người ngươi hôi như vậy lập tức buông bổn cung ra.” Đời trước mỗi lần cũng hắn chơi đuổi bắt, người hắn cũng là mồ hôi nhiều như vậy, nàng mỗi lần đều giúp hắn lau. Hiện nàng nắm chặt khăn trong tay túm đến nhăn nhó khó khăn kiềm chế bản thân, mắt nhìn thẳng về phía trước không chút để ý đến người đang ôm mình.
Dương Thiên Phong nghe vậy ngửi ngửi lại người của mình rồi hướng ngoài gọi: “Trạch Nghiễm, mau giúp ta lau mồ hôi.” Mấy hôm nay đều không được chạm nàng hiện chạm được đương nhiên không buông tay. Những chuyện khác để Trạch Nghiễm lo là được.
Nhạc Xích Vũ hừ hừ tức tối trong lòng rồi lại hướng đám hoàng muội nói: “Các hoàng muội hôm nay vì sao đến đây?” Trong lòng nàng biết rõ đáp án nhưng vẫn là hỏi cho có lệ.
Đám hoàng muội của nàng người người oanh oanh yến yến không dám nhìn Nhạc Xích Vũ nhưng là mắt đều tập trung lên tuấn mạo của Dương Thiên Phong. Các nàng nghe ngóng được dạo này ngày nào hắn cũng là ở nơi này nên mới quyết định đến. Nếu là dụ dỗ được hắn cuộc sống sau này của các nàng ắt là tốt đẹp không ai sánh được.
Lý do của bọn họ nêu ra toàn là giả dối Nhạc Xích Vũ một chữ cũng không cho vào tai. Nàng khẽ nhìn Dương Thiên Phong, một ít nghĩ trong đầu lóe lên: “Đột nhiên bổn cung muốn chơi đuổi bắt không biết có người nào nguyện ý chơi cùng bổn cung.”
Dương Thiên Phong là người đầu tiên xung phong nói: “Nương tử nương tử, ta chơi cùng nàng.” Nghe Trạch Nghiễm kể lại, lúc trước nàng cùng hắn cũng rất hay chơi trò này trong phủ. Kể cả trong hoàng cung Dương Thiên An cùng Dư thị cũng chơi cùng nữa, phụ hoàng mẫu hậu thấy cũng bật cười.
Đám công chúa kia nghe được đương nhiên cũng miễn cưỡng bày ra thái độ hưng phấn muốn tham gia. Đây là cơ hội để các nàng lấy lòng ngốc tử nha, đương nhiên phải hảo hảo nắm chặt rồi.
Nhạc Xích Vũ thấy được kết quả như mình mong muốn lại đề nghị: “Ngươi là nam tử duy nhất, ngươi bịt mắt bắt đi.” Nàng phóng một nhãn thần cho một cung nữ đang quỳ dưới đất.
Nàng ta hiểu ý lập tức chạy vào trong phòng mang một chiếc khăn dày nhỏ chạy ra cung kính nói: “Xương vương gia, để nô tỳ giúp người buộc khăn.” Sở dĩ nàng dám nói như vậy là vì biết rõ ràng Dương Thiên Phong sẽ không làm trái ý Nhạc Xích Vũ.
Ai ngờ, Dương Thiên Phong giật cái khăn trên tay cung nữ đưa cho Nhạc Xích Vũ bày dáng vẻ đòi hỏi: “Nương tử nương tử, ta muốn nàng buộc.” Hắn đoán được nàng muốn làm gì rồi, thế nên tin chắc lời đề nghị của hắn nàng sẽ không từ chối.
Quả nhiên, Nhạc Xích Vũ vì kế hoạch của mình vẫn là miễn cưỡng nhận lấy khăn, lạnh nhạt phun một câu: “Quay lưng lại.” Nàng chậm rãi giúp hắn buộc khăn, dù gì lúc trước toàn hắn buộc cho nàng, mà nàng còn phải làm bộ như không nhìn thấy gì sau chiếc khăn mỏng để chạy theo hắn bắt nữa.
Buộc xong, nàng kéo hắn đứng giữa dặn dò: “Đứng ở đây, chúng ta ở xung quanh chạy cho ngươi bắt.”
“Ân.” Dương Thiên Phong lại như tiểu hài tử cực kỳ ngoan ngoãn ứng một tiếng, đôi môi kia nở một nụ cười không thuộc phàm trần thế tục khiến đám nữ nhân đều là hao ước muốn hôn lên đó. Đương nhiên phải kiếm chế lắm mới để bản thân có thể nhịn dục vọng kia xuống.
Nhạc Xích Vũ bước ra cách hắn một đoạn bảo một trong những hoàng muội khác hô bắt đầu. Bản thân nàng lùi về sau mấy bước theo dõi trò chơi. Trong đầu cũng hiện lại ký ức năm đó, năm đó người bị bịt mắt là nàng, nàng phải tìm hắn bắt.
Trước mắt nàng một mảnh người chạy tới chạy lui cực kỳ huyên náo. Dương Thiên Phong ở giữa cố sức nghe theo âm thanh đám nữ nhân mà chạy đến bắt, đương nhiên thính lực thực sự đang xác định xem thê tử nhà mình ở hướng nào.
Luôn miệng hô:
“Nương tử nương tử, nàng nơi nào?”
“Nương tử nương tử, nàng đừng chạy đợi ta đến bắt nàng.”
“Nương tử nương tử, nàng mau lên tiếng đi.”
“...”
Đám nữ nhân nghe vậy càng cao hứng hơn. Hắn là gọi nương tử nha, tuy rằng biết hắn gọi người nào nhưng hiện danh không chính ngôn không thuận, đương nhiên, hai từ nương tử kia cũng có thể ám chỉ các nàng rồi.
Chỉ là xung quanh ồn ào Dương Thiên Phong nghe không ra thê tử đang ở đâu. Đôi mày kiếm nhăn lại liền giả vờ té. Ngay cái thời khắc hắn ngã xuống một đám nữ nhân chạy đến đỡ lên lo lắng mà hỏi thăm. Tâm hắn không khỏi trầm xuống, buồn bực hất tay đám nữ nhân ra khỏi người mình. Không nghe được âm thanh của thê tử nơi nào, nàng có phải đã rời đi rồi không?
Trạch Nghiễm vội chạy đến làm tròn trách nhiệm, chỉ là khi đỡ chủ tử, thấy được ám hiệu của chủ tử viết trên lưng mình hắn cũng ám báo lại vương phi còn ở. Đỡ chủ tử lên giúp chủ tử phủi qua bụi trên y phục rồi lại lui sang một bên nhường chỗ cho đám người tiếp tục chơi đùa.
Nhạc Xích Vũ lắc lắc đầu như cực lực đẩy lên những hồi ức cũ ra khỏi não vậy, nàng trọng sinh, nàng cần một cuộc sống mới. Ngay lúc sỏa trượng phu ngã xuống chân nàng đã nhấc lên một lòng muốn đỡ hắn, nhưng...hạ quyết tâm mặc kệ. Nghĩ như vậy thất thanh thất sắc, nàng nhẹ nhàng rời khỏi viện.
Dương Thiên Phong bên này càng chơi càng cảm thấy không ổn, tuy có được ám hiệu của Trạch Nghiễm nhưng là thê tử không chơi hắn làm sao bắt được nàng. Thay vì bắt đại một nữ tử trong này hắn liền chọn ngay Trạch Nghiễm mà bắt.
Trạch Nghiễm bị chủ tử chọn trúng cả người cứng đờ, vì sao lại là hắn a? Thật là xui xẻo, không tham gia cũng bị bắt.
Dương Thiên Phong vờ cao hứng hô to: “Bắt được rồi, ta bắt được rồi.” Hắn đưa tay kéo khăn xuống vờ như không hài lòng khi nhìn thấy Trạch Nghiễm liền quát to: “Vì sao không phải nương tử?”
Hắn xoay người đảo mắt một vòng nhìn xung quanh, quả nhiên không thấy thân ảnh của nàng, đáy mắt triệt để âm trầm. Hắn ném khăn trên tay xuống giận dỗi nói: “Không chơi, không chơi nữa, ta tìm nương tử.” Dứt lời mặc kệ hết thảy liền chạy ra ngoài.
Đám nữ nhân tức tối muốn chạy theo lại bị đôi mắt sắc bén của Trạch Nghiễm đình chỉ lại hoạt động của bọn họ. Thế là ngoại trừ phẫn hận nhìn bóng lưng của Dương Thiên Phong chạy ngày một xa ra thì không còn biết làm gì hơn.