Thái y đến khám qua lại khai ra một đan phương. Mọi người đều đi, trong phòng chỉ còn lại hai người. Nhạc Xích Vũ chậm rãi rút tay về thì Dương Thiên Phong tỉnh lại giữ chặt: “Nương tử nương tử, nàng muốn đi đâu?”
“Không có đi đâu, chỉ là muốn uống nước. Ngủ đi, đây là tẩm cung của ta, ta còn có thể đi đâu được.” Nhạc Xích Vũ vỗ vỗ mu bàn tay của hắn.
Hắn thả lòng tay nhưng vẫn không ngủ mà nhìn bóng lưng của nàng. Nàng uống nước xong lại bước về bên giường ngồi bồi hắn để hắn yên tâm ngủ.
Trạch Nghiễm đưa thuốc đến Nhạc Xích Vũ đánh thức Dương Thiên Phong dùng dược. Hắn được Trạch Nghiễm đỡ lên dựa vào thành giường, rồi đưa chén thuốc nóng đến trước mặt hắn. Hắn nâng mắt nhìn thê tử ôn nhu ở đối diện như thể là muốn nàng uy mình.
Nhạc Xích Vũ vẫn chưa hiểu vấn đề liền hỏi: “Sao không uống?” Đời trước cùng hắn làm phu thê chưa bao giờ thấy hắn bệnh nên nàng đâu biết được những thứ này.
Dương Thiên Phong đưa tay gạt chén thuốc trên tay Trạch Nghiễm rồi lao vào trong lòng thê tử, cọ cọ mặt lên vai nàng: “Không thơm không uống.”
Nhạc Xích Vũ khép hờ mắt lại nhìn Trạch Nghiễm như thế muốn hỏi ‘cục nợ này phải tính làm sao?’ Trạch Nghiễm cũng là nhìn thấy vương gia có bộ dáng này nên cũng không biết nên làm sao cho đúng. Nhưng hắn làm thuộc hạ lâu năm như vậy, đương nhiên hiểu ý chủ tử rồi.
“Vương gia là muốn cống chúa uy sao?” Vờ đặt ra một câu hỏi chính là gợi ý cho Nhạc Xích Vũ, chén thuốc cũng đã được đưa đến chỗ nàng.
Nhạc Xích Vũ bất đắc dĩ đẩy Dương Thiên Phong ra khỏi người mình, nói: “Ta uy ngươi, đắng thì ăn vào.” Thuận tiện nhét sơn tra phiến vào trong tay hắn.
Dương Thiên Phong gật gật vui vẻ há miệng chờ thê tử uy mình. Nhạc Xích Vũ tiếp nhận chén thuốc rồi múc một thìa đưa lên miệng thổi mới uy hắn.
Dương Thiên Phong chính là ngọt đến tận tâm nào có để ý đến vị đạo của dược kia vốn là đắng chứ. Hắn chỉ vờ cau mày, cứ một thìa dược hắn lại cau mày một lần rồi cho một phiến sơn tra vào miệng thôi.
Uống xong hắn lại vui vẻ nằm xuống đắp chăn ngủ. Tóm lại hiện tại chính là thứ hắn muốn, chỉ là nàng vẫn chưa đến Kim quốc ngày nào thì hắn vẫn không yên tâm ngày đó.
Dương Thiên Phong rất nhanh đến tối liền có thể hạ sốt. Khi hắn thức giấc thấy được thê tử ngồi tựa đầu vào cạnh giường mà ngủ, tay vẫn còn giữ tay hắn, hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Hắn chậm rãi rút tay về ôm lấy thê tử.
Nhạc Xích Vũ bị động tỉnh giấc liền mở mắt ra, theo thói quen ở đời trước nàng mỉm cười ngọt ngào gọi: “Tướng công.”
“Ân.” Dương Thiên Phong lại tặng hồi nàng một nụ cười khuynh thành, hắn nhanh chóng trở người để nàng nằm trên giường. Hạ xuống trán nàng một nụ hôn rồi nói: “Nương tử, nàng vất vả rồi, ngủ một chút. Ta trở về mai lại đến thăm nàng.”
Giờ phút này đây hắn không có chút si ngốc nào cả mà toàn thân minh mẫn như hắn của trước đây. Chỉ đối với nàng dung túng cưng chíu không đếm hết được.
Nhạc Xích Vũ vẫn còn trong trạng thái ngủ chưa tỉnh nên cũng không có để ý đến chuyện này. Nàng ôm lấy thắt lưng của hắn một hồi mới để hắn ly khai. Dù gì hắn cũng là sỏa trượng phu của nàng, nàng cũng không nên quá khắt nghiệt với hắn nữa. Người đối xử tệ với nàng là người kia không phải hắn.
Ở trên giường nàng nhắm mắt lại, thôi thì hắn ở đây không lâu nữa biết đâu mấy chuyện ở Nhạc quốc truyền đến Kim quốc khiến Thiệu Khánh đế nổi giận chuyện liên hôn này liền nói không thành. Nghĩ như thế nàng cũng không thấy lương tâm bất an nữa.
Dương Thiên Phong bước ra ngoài thấy được Trạch Nghiễm ngồi ở tiền thính. Hai chủ tớ liền trở lại dịch quán.
Sáng hôm sau Dương Thiên Phong định đến tìm thê tử đã bị một đám công chúa chặn hắn lại hỏi thăm dụ dỗ đủ trò. Đương nhiên hắn không chút nể mặt mà lập tức cho bọn họ xem sắc mặt rồi.
Vẫn là leo tường mà vào, khi hắn chạy đến nội thất thì thê tử vẫn còn đang ngủ. Hắn ngồi bên mép giường nhìn những nốt mụn nước trên mặt nàng mà cau mày. Hắn cũng muốn hiện tại giúp nàng điều trị, chỉ là quá trình điều trị phải liên tục không được ngắt quãng.
Nếu đang trị hắn trở về Kim quốc liền không tốt, mà bên cạnh nàng không ai đáng tin cậy. Nhờ đám ám vệ lại không yên tâm giao nàng cho nam nhân khác.
Thấy được nàng trở mình có dấu hiệu tỉnh lại, hắn thu lại tầm nhìn lại thả lỏng cơ mặt bày vẻ si ngốc.
“Nương tử nương tử, nàng tỉnh.” Hắn khom người ân cần đỡ thể tử ngồi dậy.
Nhạc Xích Vũ nhìn lại y phục của mình, tay nàng ôm lấy ngực thở phào nhẹ nhõm, y phục vẫn nguyên vẹn. Cũng may đêm qua mệt mỏi không có cởi ra.
“Ngươi vào đây làm gì? Mau ra ngoài đi.” Mặt nàng đỏ bừng quay đi chỗ khác.
Dương Thiên Phong thấy được biểu tình kia của nàng đương nhiên sẽ không rời đi. Hắn tì trán lên vai nàng cọ cọ: “Đêm qua ta hứa cùng nương tử sáng nay đến tìm nàng cơ mà. Mà nàng cũng đã đáp ứng.”
“Đã khỏi bệnh?” Nhạc Xích Vũ không quay lại hỏi.
“Vẫn chưa.” Kỳ thực đã khỏi hơn tám phần rồi. Bản thân hắn có dược tốt càng là thân thể cường tráng đương nhiên sẽ không bệnh lâu như vậy. Tuy muốn cùng thê tử làm nũng thêm một thơi gian nhưng đợi đón được nàng trở về Kim quốc trước.
Nhạc Xích Vũ xua xua tay đuổi người: “Vậy trở về nghỉ ngơi đi.”
“Không muốn không muốn không muốn.” Dương Thiên Phong ôm lấy thê tử kéo vào lòng. Bây giờ nàng có lấy chổi đuổi người hắn cũng nhất quyết không đi.
“Ra ngoài ta cần thay y phục.” Nhạc Xích Vũ thở dài một hơi. Hắn sao lại dính người như vậy? Đời trước...đời trước dường như cũng không có dính như vậy đâu.
Dương Thiên Phong nghe vậy hôn lên mặt nàng một cái rồi mới chạy ra ngoài thính tử đợi. Hắn nhớ Trạch Nghiễm từng báo với hắn mặt nàng không thể thường xuyên chạm vào, nhưng nếu hắn không chạm nàng sẽ không tin tưởng hắn. Vẫn là mau chóng một chút thú nàng hồi Kim quốc thôi.
Một hồi lâu Nhạc Xích Vũ bước ra Dương Thiên Phong vừa dùng xong một chén thuốc đang ăn sơn tra phiến. Thấy nàng bước ra hắn chạy đến nhét một phiến sơn tra vào miệng nàng.
“Cái này rất ngon, nương tử cũng dùng.”
Nhạc Xích Vũ há miếng cắn một phần rồi gọi người dọn tảo thiện. Nhưng là Nhạc hậu trước một bước cho gọi nàng ra nhà thủy tạ ở hoa viên dùng bữa.
Nhạc Xích Vũ nghĩ là sẽ có cơ hội nhìn thấy Nhạc Thanh Loan nên trên đường đi mở miệng đề cập: “Chút nữa ra đó sẽ gặp được vị hôn thê của ngươi, ngươi không nên gọi ta là nương tử tránh nàng không vui.”
Dương Thiên Phong nghe xong nắm chặt lấy tay thê tử không buông, mở miệng phản bác: “Không đúng không đúng, nàng mới là thê tử của ta, ai cũng không phải.” Nữ nhân kia lần trước vẫn chỉ là khai vị hắn đãi nàng ta thôi.
Nhạc Xích Vũ rút tay trở về lại không thể rút được cực kỳ khó chịu. Nàng nhăn mặt mà đến nhà thủy tạ. Cung nhân xung quanh nhìn một mắt lập tức đem đầu chôn xuống. Thật là sát cảnh a, Xương vương Nhạc quốc đẹp như vậy cũng là bị sát đến không còn gì nữa.