Cước bộ của Nhạc Xích Vũ chợt dừng lại. Nàng tốt? Vì sao nàng lại tốt với hắn? Vì sao nàng lại tự bước vào vũng bùn đó để bản thân phải hối hận? Không, nàng sẽ không làm như vậy nữa.
Cước bộ một lần nữa cất lên, vẫn giữ tốc độ bình thường, ánh mắt nàng đã tối đi vài phần.
Dương Thiên Phong cảm nhận được thê tử có chút gì đó không đúng nhưng hiện đầu rất đau, cả người rất mệt mỏi khiến hắn ngoại trừ cố để bản thân thanh tỉnh ra thì không còn suy nghĩ được chút gì nữa.
Đám người bước chân ra khỏi cung môn chừng năm bước, ngay lúc không người có phòng bị, Nhạc Xích Vũ không nói một lời đẩy Dương Thiên Phong sang Trạch Nghiễm đang bước bên cạnh, lập tức xoay người phân phó:
“Người đến đóng chặt cung môn, canh giữ tường không để Xương vương Kim quốc lại leo lần nữa.” Dứt lời liền nhấc váy chạy nhanh vào trong đóng chặt cửa tẩm cung của mình lại.
Cung nhân được lệnh không dám chừng chờ lập tức thi hành. Hành động nhanh đến độ không để ai kịp phản ứng chút gì. Dương Thiên Phong vốn đang vui vẻ đột nhiên bị nàng đẩy sang một bên chỉ có thể mở to mắt nhìn nàng xoay người chạy đi, như thể năm đó ở Ngạn quốc vậy, nàng không hề quay đầu nhìn lại mà phân phó con nhện kia chặn đường hắn.
Lúc đó hắn không dám dở tung ngôi nhà gỗ kia sợ làm nàng sinh khí càng thêm xa lánh hắn chỉ có thể đứng ngoài cửa. Hiện nàng cho cung nhân chặn tường không để hắn leo qua.
Hắn cố sức đẩy Trạch Nghiễm ra chạy đến cung môn cố sức đập, thất thanh hô:
“Nương tử nương tử, nàng làm sao?”
“Nương tử nương tử, nàng mau ra đây.”
“Nương tử nương tử, nàng đã hứa không bỏ đi.”
“Nương tử nương tử, chúng ta đã móc tay.”
“Nương tư nương tử...”
“...”
Hắn cảm thấy không ổn lập tức túm áo của Trạch Nghiễm hạ lệnh: “Mang ta vào trong.” Không cho leo tường thì hắn bay qua.
Trạch Nghiễm nhận mệnh lập tức mang Dương Thiên Phong bay qua tường cung cao trong sự ngơ ngác của đám cung nhân. Chỉ thấy một cái chớp nhoáng người đã đẩy cửa tiến vào gian phòng của Nhạc Xích Vũ rồi.
—-Phân Cách Tuyến Luna Huang—-
Bên này Nhạc Xích Vũ chạy vào phòng ôm lấy mặt nằm sắp trên giường thống khổ mà khóc. Hắn vì sao phải dính nàng như vậy cơ chứ? Hắn chỉ cần không xuất hiện trước mặt nàng đã là nàng mang ơn hắn rồi.
Nàng ngược hắn mắng hắn tâm cũng nàng rất đau, vì sao hắn lại phải cố chấp như vậy? Bên ngoài vang lên tiếng gọi của sỏa trượng phu, nàng không muốn nghe, không muốn nghe nữa. Hai tay cố sức bịt tai lại, mặt vùi vào trong chăn mà khóc.
Chỉ là còn không được bao lâu đã bị một thân ảnh cao to nóng hổi đè lên ôm chặt, còn chưa kịp phản ứng đã nghe được âm thanh quen thuộc truyền vào trong tai.
“Nương tử nương tử, nàng vì sao khóc?”
“Nàng khó chịu nơi nào, ta cho người gọi thái y có được không?”
Nhạc Xích Vũ ngẩng mặt lên nhìn sỏa trượng phu của mình, hắn vì sao lại có thể vào đây được?
Dương Thiên Phong như đoán được ý nghĩ của thê tử, hắn lập tức giải thích: “Nương tử nương tử, nàng phản ứng kỳ lạ như vậy ta sợ nàng phát sinh chuyện nên bảo Trạch Nghiễm đưa ta vào.”
“Ngươi trở về đi, ta không muốn gặp ngươi nữa.” Không chút khách khí Nhạc Xích Vũ đuổi người, tay không ngừng đẩy hắn ra.
Dương Thiên Phong đã có kinh nghiệm hơn nên sống chết ôm chặt không buông. Hắn dẫu môi ủy khuất hỏi: “Vì sao vì sao vì sao?” Nếu hiện nàng bảo nàng ghét dung mạo này của hắn, hắn lập tức hủy nó ở trước mặt nàng.
“Vì...” Nhạc Xích Vũ vốn là định mang chuyện tiền kiếp ra để nói nhưng...nàng không thể, thế nên thay vào đó chính là: “Ta chán ghét ngươi không muốn thấy ngươi nữa.” Suýt chút nữa là nàng kiếm chế không được nói hết ra rồi.
Dương Thiên Phong dùng tay che lại mắt nàng: “Vậy liền không nhìn nữa, che mắt sẽ không thấy nữa.” Nếu hắn không cần điều tra chân tướng tiền kiếp nhất định nàng sẽ không đau khổ như vậy. Nương tử, thật xin lỗi, đều do ta không tốt.
Nàng khóc thật to, nước mắt của nàng thấm đẫm cả tay hắn. Không biết tình cảnh này kéo dài bao lâu, chỉ biết, Dương Thiên Phong trụ không nổi nữa, hắn bắt đầu bị mệt mỏi bao phủ, mí mắt nặng nề trụy xuống, hơi thở cũng có chút khó khăn, hai tay vô lực thả ra khỏi mắt nàng.
Nhạc Xích Vũ cảm thấy có chút không ổn liền quay sang chỉ nghe được hắn lẩm bẩm một câu “Nương tử đừng bỏ đi”. Nàng vội trở mình để hắn nằm xuống giường rồi hô to: “Trạch Nghiễm Trạch Nghiễm.”
Trạch Nghiễm vốn đứng ở bên ngoài tâm tình bất định. Vương gia một lòng tốt với nàng vậy mà nàng lại vô tâm hất đi, đây là chê bai ghét bỏ vương gia là ngốc tử sao? Vương gia cũng thật là, chỉ cần mở miệng không có biết bao nhiêu nữ nhân xếp hàng dài mặc lựa chọn, sẵn sàng vì vương gia moi tim móc phổi, vì sao vương gia hết lần này tới lần khác cố chấp muốn chọn một xấu nữ kiêu ngạo như thế này. Đổi lại là hắn, hắn để nàng không thể xuất khuê cả đời.
Nhưng nghe được Nhạc Xích Vũ khóc hắn lại càng không hiểu hơn. Nàng lạnh nhạt với vương gia, vương gia không khóc thì thôi nàng là vì cái gì khóc nha?
Đang trầm tư suy nghĩ lý do hắn liền nghe được Nhạc Xích Vũ gọi mình. Vốn là không vui không muốn vào nghĩ lại vương gia đang bên trong, giọng gọi lại có chút gấp rút nên lập tức chạy vào trong.
Nhạc Xích Vũ thấy được Trạch Nghiễm vội nói: “Hắn phát bệnh rồi, mau mang hắn về cho thái y xem qua đi.”
Trạch Nghiễm vừa cúi người muốn đỡ chủ tử thì lại thấy chủ tử hất tay mình ra nắm chặt váy của Nhạc Xích Vũ không buông dùng sức mắng người: “Ai cho phép ngươi bước vào ngọa thất của nương tử, mau cút ra cho ta.”
“Ngươi đang bệnh, mau để Trạch Nghiễm đỡ về đi.” Nhạc Xích Vũ cau mày nói, tay nàng đang gỡ tay hắn ra khỏi váy mình.
“Không muốn không muốn, ta muốn ở đây cùng nương tử.” Dương Thiên Phong cực lực lắc đầu, biểu tình cố chấp không gì sánh được.
Trạch Nghiễm vốn muốn mặc kệ mà đỡ chủ tử về, khi thấy được tay chủ tử nắm chặt váy của Nhạc Xích Vũ cũng là không biết nên làm gì. Tình huống khó xử nha, không lẽ bảo người ta cắt phần váy đó.
Nhạc Xích Vũ cũng có ý nghĩ này như Trạch Nghiễm, tay nàng với đến cây kéo trên bàn nhỏ giơ lên định cắt váy. Đôi mắt khép ở của Dương Thiên Phong nhìn thấy, thở hồng hộc dùng hết sức bật dậy nhanh chóng ôm lấy nàng: “Nương tử nương tử, nàng muốn làm gì?”
Nhạc Xích Vũ bất đắc dĩ hạ lệnh: “Truyền thái y.” Hiện không muốn để hắn ở đây cũng không được rồi.
Nàng lại nhẹ giọng dụ dỗ sỏa trượng phu: “Ngươi mau buông ta ra, chút nữa thái y đến thấy được sẽ không tốt.” Tay vỗ vỗ vai hắn như trấn an rằng nàng sẽ không đuổi hắn trở về nữa. Người nàng khom thấp xuống để hắn nằm trên giường.
Dương Thiên Phong buông nàng ta nhưng lại rất nhanh giữ chặt tay nàng: “Nương tử nương tử, nàng không được rời đi.” Nói xong hắn trụ không nổi cũng ngủ mất.
Nhạc Xích Vũ bị hắn nắm lấy thấy hắn ngủ không cũng thả ra, nhìn thụy nhan của hắn lòng nàng lại âm ỉ mà đau. Lúc trước nàng thường dậy sớm hơn hắn, mỗi lần thấy hắn ngủ nàng đều mang tóc ra chọc hắn tỉnh.
Trạch Nghiễm thấy được thần sắc kia của Nhạc Xích Vũ liền xuất hiện ý nghĩ trong đầu, nàng cũng có ý với vương gia. Thế nhưng nàng lạnh nhạt như vậy là vì sao? Nhớ lại lần trước hắn đã từng nghe nàng gọi vương gia là tướng công. Hắn có chút không hiểu rồi!!!