Trans: Tama07
______________
Roses cười khẩy và nói.
"Là tên độc. Dù chỉ sượt qua một chút thôi cũng gây ra cái chết ngay tức khắc"
"Mày....thằng nhãi này"
"Nếu cả hai chết ở đây thì em út tội nghiệp sẽ là người nối ngôi. Đó là chuyện mà huynh trưởng không mong muốn đấy."
Sảnh này là nơi mà binh sĩ của Jikal đã giết chết kỵ sĩ của Roses trước khi Roses tới đây. Từ lúc nào mà Roses đã thủ sẵn cung thủ trên trần nhà?
Có lẽ
Roses Valdimar mới là kẻ hiểm độc giống như rắn.
Jikal kiềm chế tiếng gầm gừ và bước một bước chân.
Hắn vẫn dí kiếm vào cổ Roses trong khi bước một bước, hai bước.
"Đại Hoàng Tử-nim!"
Binh sĩ của Công tước Garret đứng ở lối vào của sảnh, phát hiện thấy Jikal và hét lên.
Chính lúc đó, Jikal nhảy sang một bên. Lưỡi kiếm của Roses nhanh chóng đuổi theo Jikal.
*Vụt*
Vị trí của cặp anh em thay đổi. Roses nhảy ra phía sau,nhanh như chớp, Jikal tránh cây đoản kiến mà Roses ném. Và đồng thời, hàng chục mũi tên vừa nãy được bắn ra.
Jikal ra khỏi sảnh một cách sít sao, các binh sĩ của Jikal đứng lên trước che chắn cho hắn.
"Hoàng tử-nim, Người có sao không ạ?!"
Jikal lau máu của Roses dính ở đầu mũi kiếm và lẩm bẩm lời chửi bới.
"Thằng nhãi xấc xược....."
Khuôn mặt của Roses khó có thể nhìn thấy bên trong sảnh điện tối tăm, vẫn mang vẻ vô cảm.
"Hoàng tử-nim"
Jikal rút lui, bên trong sảnh chỉ còn lại mình Roses. Hàng chục cung thủ xuất hiện và quỳ gối trước mặt Roses.
Họ là lực lượng binh lực ẩn thân như những cái bóng ở trên trần nhà.
"Tôi có chuyện muốn thưa......."
Roses lau máu rỉ ra ở cổ một cách vô tâm, rồi liếc nhìn xuống dưới.
"Việc gì?"
"Chuyện là........"
Người dẫn đầu trong số đó đứng dậy và lại gần Roses, rồi thì thầm điều gì đó vào tai anh.
Trong giây lát, sự rạn nứt xuất hiện trên khuôn mặt vẫn luôn đanh thép của Roses. Nét mặt của Roses có một sự biến đổi rõ ràng tới mức khó có thể nhận ra Roses của lúc nãy và Roses của bây giờ là cùng một người.
"Cái......đồ điên này"
Roses phát ra lời tục tĩu và lướt qua các cung thủ. Tin mà anh vừa nghe được là Ngũ công chúa điên biến mất không tăm hơi trong mấy ngày nay đã quay lại Hoàng cung.
* * *
Lizbel nhìn xung quanh có chút bất an. Hàng chục con mắt dõi theo mỗi bước chân của cô.
Việc mùi máu thoảng trong gió chứng tỏ dự đoán của Lizbel đã đúng. Dù chỉ mới là sáng sớm lúc mặt trời mới mọc nhưng bầu không khí trong cung rất sắc lạnh.
Ngay khi cô bước tới trước điện trung tâm thì thứ châm chích vào làn da của cô là
sát khí đậm đặc.
"Ôi trời, Ngũ Công chúa-nim......"
Những người làm trong Hoàng cung nhận ra cô và bắt đầu xì xào.
"Thấy cô ta biến mất không tăm hơi nên cứ tưởng chết dưới tay các Hoàng tử-nim rồi chứ, trời đất ơi, sao cô ta lại quay lại thế. Phải trốn đi thật xa đi chứ."
"Mặc kệ đi. Người điên thì sao phân biệt được phải trái đâu. Sống được tới tận bây giờ là giỏi lắm rồi"
Đó là phản ứng mà Lizbel mà tính trước. Lizbel bước về phía trước với tốc độ không nhanh cũng không chậm.
".........."
Một cây cột trụ của cánh cửa hướng tới điện trung tâm hoàn toàn bị nhốm đỏ. Nhìn vào màu đỏ chưa chuyển nâu ấy thì có vẻ huyết chiến đã diễn ra suốt đêm qua.
Ở phía đằng kia, đám người hầu đang kéo lê những thi thể đi. Lizbel cắn môi. Nếu cô ở đây trong suốt thời gian qua thì một trong những cái xác bị lôi đi kia chính là Lizbel.
Nghĩ như vậy khiến cô cảm thấy lạnh sống lưng. Cuối cùng thì Lizbel cũng khẽ thì thầm.
"Ngươi đang ở cạnh ta đúng chứ?"
Như để đáp lại câu hỏi ấy, tiếng bước chân khẽ phát ra ở khoảng cách gần. Lizbel nhìn thấy dấu vết đất bị giẫm lên như ám hiệu bảo cô nhìn đi.
"............"
Vậy nhưng cô vẫn thấy bất an vì không nhìn thấy cũng như không cảm nhận được gì.
Lizbel cảm giác như mình đang đứng lơ đãng với thân trần giữa chiến trường của kiếm, thương và cung.
Cô không thể cứ thế đem theo gã đàn ông nổi bần bật dù đặt anh ta ở bất cứ chỗ nào, nên cô đã bảo anh ta che giấu bản thân. Vậy nhưng việc không nhìn thấy anh ta khiến cảm giác bất an không rõ ràng lớn dần trong cô.
Lizbel cảm nhận được luồng khí lạnh.
".........."
Và vẫn như thường lệ, Lizbel cười khi cô cảm thấy lo sợ và bất an. Khóe miệng bất giác cong lên.
'Mình đã lầm rồi sao........"
Đáng lẽ cô nên phóng bừa thứ sức mạnh không rõ là gì và mặc kệ trước sau hay sao? Vào lúc mà suy nghĩ của Lizbel đạt đến điểm cực hạn.
*Vụt*. Cô cảm nhận được bóng người tiến lại gần mình từ phía sau.
"Miệng thì đang cười"
Giọng nói khẽ khàng phát ra ngay bên tai. Lizbel khựng lại.
"Vậy mà cơ thể thì đang run rẩy"
Lizbel cảm nhận được vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau. Khuôn mặt cười của Lizbel đông cứng.
Soạtt
Cô cảm nhận được mái tóc của ai đó
gây nhột lên gò má của mình.
Asius ôm cô từ phía sao và chậm rãi đặt môi lên đường con từ vai tới cổ. Bờ môi mang hơi nóng dần di chuyển lên trên tới vùng lõm phía dưới dái tai.
Thình thịch, thình thịch.
Nhịp đập mạnh mẽ của mạch máu tại nơi bờ môi chạm vào cũng được truyền tới Asius.
"Mạch đập rất nhanh......"
Asius lặng lẽ nói trong khi vẫn đang đặt môi lên cổ của Lizbel.
"Và còn không thể hô hấp bình thường"
"Hpm....."
Tới lúc ấy Lizbel mới nhận ra là mình đang không thể hô hấp một cách bình thường. Cô bật ra hơi thở hổn hển.
"Sao lại run như thế này nhỉ? Lạ thường thật"
Cô nghe thấy giọng lẩm bẩm một cách nghi ngại của gã đàn ông. Vành tai và cổ của cô cảm thấy nhột nhạt.
Lần này cơ thể cô khẽ run lên vì lý do khác. Vậy nhưng như vậy còn tốt hơn là bị xâm chiếm bởi cảm giác bất an.
Bằng bản năng của mình Lizbel để gã đàn ông ôm cô sát hơn nữa. Asius cảm nhận được cơ thể nằm trong vòng tay của mình đan run rẩy, anh nghiêng đầu.
"Cô thật sự có xung đột với người nào trong Hoàng cung sao? Bộ dạng của hiện tại của Hoàng cung thật là không tin thể được. Y như là có cuộc nổi loạn vậy"
"........"
"Hãy quay người lại đây xem nào. Hãy để tôi xem khuôn mặt--..."
Asius không thể nói hết câu. Vào khoảnh khắc mà Asius tách môi ra khỏi cổ Lizbel và gỡ vòng tay đang ôm cô để xoay
người cô lại,
"........"
Bàn tay với ra từ sau cột trụ kéo Lizbel đi như là vồ lấy. Chuyện đấy chỉ diễn ra trong tích tắc. Vậy nhưng thật may là Asius không hoàn toàn để cơ thể Lizbel tuột khỏi tay.
Ngay tức khắc, mắt hướng về phía sau của cột trụ, thứ anh nhìn thấy là một tên đàn ông nào đó đang túm chặt lấy Lizbel.
"Em"
Thực ra Lizbel không lấy làm ngạc nhiên cho lắm. Táo bạo một mình bước đi giữa chiến trường đẫm máu là việc cần tới quyết tâm ở mức như thế này.
Chẳng biết được ai đó sẽ tấn công ở chỗ nào. Chẳng biết được bao giờ đầu sẽ rơi, tim sẽ bị ngọn giáo chọc thủng.
Lizbel không phải là tới đây mà không biết tới những điều đó.
"Em...."
Thế nhưng, Lizbel nghĩ rằng người nhắm tới cô đầu tiên sẽ là Jikal. Cô đã nghĩ rằng vì để tuột mất cô vào 5 ngày trước nên chắc hẳn anh ta sẽ vừa nghiến răng mà tới tìm cô.
Vậy nhưng người xuất hiện trước mặt cô không phải là Jikal mà là Roses. Và còn là một Roses với biểu cảm mà Lizbel chưa một lần nhìn thấy.
Một con dao găm sắc bén đang dí vào cổ của Lizbel. Roses nói với cô một cách dữ dằn bằng ánh mắt nảy lửa.
"Đầu óc của em thật sự không bình thường rồi"
"Anh trai"
"Em gái ngu ngơ à. Biết đây là đâu không mà tới hả"
Khuôn mặt của Roses như là đang cố gắng kiềm chế thứ gì đó dâng trào. Lizbel lần đâu tiên thấy Roses để lộ ra cảm xúc mãnh liệt như thế.
Roses cằn nhằn với Lizbel bằng tông giọng thấp.
"Nếu đã tốt số trốn thoát được thì phải nghĩ rằng suốt đời không quay lại chốn này chứ"
"............"
"Phải thế mới đúng chứ!"
Bàn tay to và cứng cáp của Roses siết lấy vai của Lizbel như muốn khiến vai cô vỡ nát.
Bàn tay còn lại thì vẫn nắm con dao găm và dí vào cổ cô, con dao đang dí vào nơi mà vừa nãy Asius hôn lên.
Vậy nhưng có gì đó........
'Lạ thường'
Khoảng khắc mà Lizbel nghĩ như thế.
*Vụt*
"............"
Một luồng gió không tự nhiên thổi qua. Lizbel biết rằng đó là do pháp sư của cô đã làm. Lizbel nhanh chóng đưa tay lên mà không để cho Roses thấy. Sự hiện diện đang tiến tới một cách thô bạo bỗng khựng lại trong tính tắc.
Đó không phải việc mà lý trí điều khiển. Lizbel chậm rãi chớp mắt. Roses vẫn đang nói tiếp.
............không biết vì sao nhưng có vẻ cô cần phải nghe.
"Không phải là vì bị Jikal bắt về mà là bằng chính chân của em. Em thật sự điên rồi"
Giọng nói của Roses không quá lớn. Vậy nhưng Lizbel nghe thấy rõ ràng.
"Cái đồ còn không có chỗ để tin tưởng, rốt cuộc thì bằng ý chí nào mà em.........."
Vậy nhưng Lizbel chẳng thể hiểu rõ được lời nào mà Roses nói.
'Sao anh ta lại nói những lời này?'
Vậy nhưng khoảnh khắc tiếp theo, Lizbel nở nụ cười đẹp như tranh vẽ.
Trong cuộc
chiến kế vị đẫm máu này thì làm sao mà hiểu được gì cơ chứ? Tại chiến trường này, không tồn tại lý lẽ.
Lizbel khẽ thì thầm.
"Có nơi nào em không được đến sao? Đây......là nhà em cơ mà"
"Em......."
"Chẳng hiểu sao anh lại thế nữa, anh Roses"
Dẫu sao thì chẳng phải anh ta định giết mình sao?
Lizbel vẫn nhớ về Roses, người đã chặt đầu đứa em trai ruột Issac ngay trước mặt cô. Cô nhớ cả cái khuôn mặt vô cảm tới mức rợn người đã liếc nhìn mình vào lúc ấy. Và nhớ cả ánh mắt không có lấy một chút hơi ấm mà anh ta vẫn luôn nhìn mình.
Đối thủ không để lộ bất kì cảm xúc nào khó nhằn hơn là đối thủ luôn bộc lộ sự hung ác của mình. Bởi vì không thể biết được anh ta đang suy tính điều gì.
Lizbel lặng lẽ hỏi.
"Anh sẽ giết em hả?"