Trans: Tama07
______________
Ngày hôm đó, Lizbel không ngủ cho tới lúc mặt trời mọc, nói đúng hơn là cô không ngủ được. Lizbel đứng trước khung cửa sổ mà gã đàn ông đã ngồi lúc ráng chiều hôm qua, và nhìn mặt trời mọc.
Hôm nay là ngày thứ năm tính từ khi mà cuộc chiến kế vị mở màn. Lizbel từ từ hé môi.
"Vốn dĩ ngươi sẽ tới Valdimar vào lúc nào?"
"Ngày đầu tiên của tuần thứ ba"
Câu trả lời nhanh chóng được đáp lại. Tháng 8, thời điểm ánh mặt trời trở nên nóng bức và ngày đầu tiên của tuần thứ ba. Lizbel lặng lẽ nhẩm đếm ngày.
'Còn đúng 10 ngày nữa'
Cô không biết gì về tình hình trong cung. Thế nhưng chắc chắn hai người anh trai của cô sẽ không chỉ tìm kiếm đứa em gái mất tích mà không có kế hoạch gì. Bởi vì họ chính là đối thủ cạnh tranh lớn
nhất của nhau.
Hai người họ sẽ đối đầu với nhau trước. Chắc hẳn tới lúc này thì đã phải có khoảng vài lần va chạm giữa hai thế lực của Jikal và Roses rồi.
'Mình phải trở thành đứa duy nhất, duy nhất'
Lizbel lặp lại lời nói ấy mấy lần trong lòng. Lẩn trốn cho tới khi chiến tranh kế vị kết thúc chẳng có ý nghĩa gì cả. Bởi vì giữa Jikal và Roses, dù ai là người sống sót đi nữa thì nhất định sẽ tới tìm giết cô.
Bởi vậy nên nếu muốn sống sót thì phải giết hai người còn lại. Nếu muốn tránh cái chết thì phải sẵng sàn cho cái chết và
lao vào cuộc chiến kế vị.
Ta phải giết để có thể sống. Không được do dự.
Lo nghĩ có làm được hay không chỉ là điều vô nghĩa
Buộc phải làm.
Lizbel
sẽ sống sót bất kể phải dùng thủ đoạn gì. Cũng vì thế mà cô đã lôi kéo một gã đàn ông mà mình không tin tưởng.
Có vẻ tên pháp sư mà Lizbel đoạt được định chờ tới khi cô mở miệng. Tên pháp sư nhìn Lizbel chằm chằm như cách mà hắn nhìn cô trong suốt 4 ngày không chăm lo cho cô. Anh ta đang ngồi trên cái giường mà Lizbel đã nằm trên đó trong 4 ngày qua.
Câu nói đầu tiên mà gã đàn ông nói với cô.
"Cô vẫn chưa điều khiển được"
Nếu suy nghĩ về lời nói này một chút thì sẽ không có chuyện không hiểu được. Dù cô đã chợt quên mất vì bị vùi lấp trong cảm giác rùng mình dấy lên từ sống lưng, thế nhưng......
Có sự thay đổi trong cơ thể cô.
Khoảnh khắc mà gã đàn ông kia hôn cô, một thứ gì đó đi vào trong cơ thể và kìm hãm cái khí tức đang nổi loạn. Nếu Lizbel không thể lấy lại được ý thức thì sức mạnh của cô sẽ bị niêm phong không để lại chút vết tích.
Bằng điều đó mà giờ đây Lizbel đã đưa ra kết luận cuối cùng là gã đàn ông kia đang nói dối.
Tên pháp sư không hài lòng với việc sức mạnh của cô thoát ra ngoài hay cả việc cô sử dụng sức mạnh của mình.
Lý do mà cô không gặng hỏi chuyện đó cũng không có gì to tát. Dẫu sao thì cô còn chẳng thể điều khiển được sức mạnh của mình chứ đừng nói đến chuyện sử dụng thành thục.
Không có ai chỉ cách sử dụng cho cô. Sức mạnh của Lizbel không phải là con bài mà cô có thể tùy tiện lôi ra dùng.
So với việc tin vào một thứ sức mạnh bất ổn định như thế và lao vào cuộc chiến kế vị thì việc tin tưởng một đồng minh nửa vời còn tốt hơn.
Nếu đồng minh nửa vời không vui vẻ gì với sức mạnh của cô thì....... Việc giả vờ chiều theo ý của anh ta cũng không khó khăn gì.
"Chúng ta sẽ tới Hoàng cung"
Asius ngước đầu lên khi nghe thấy giọng nói phát ra một cách tĩnh lặng.
Ánh sáng vàng kim lấp lánh dù là dưới trời đêm, tỏa sáng một cách tự nhiên dưới ánh sáng của mặt trời đến mức chói mắt.
Asius từ từ nói theo lời cô.
"Hoàng cung ư?"
"Ừm. Về nhà của ta"
Có vẻ giờ đây công chúa không còn thấy cần thiết phải che giấu thân phận của cô ta nữa.
Asius đứng dậy và tới cạnh cô. Anh ôm eo cô và đặt cô ngồi lên khung cửa. Rồi anh lập tức cúi người xuống, chạm tay vào bàn chân bị quấn băng gạc của cô.
"Làm gì thế?"
"Để chữa lành cho cô"
".........?"
"Cô đâu thể ra ngoài với tình trạng này được"
Vòng tròn ma thuật màu xanh lá trông như mạng nhện hiện lên trên mu bàn chân của Lizbel. Nó nhẹ nhàng bao bọc và thấm vào trong bàn chân.
Cơn đau nhức nhối ở lòng bàn chân đã biến mất.
"........."
Lizbel cúi người xuống và tháo băng gạc ở chân với khuôn mặt có nét ngạc nhiên. Lòng bàn chân đầy vết thương lành lại mà không có một dấu vết nào.
Lizbel khẽ cười.
"Thì ra pháp sư cũng có thể làm được chuyện thế này"
"Không có gì là không làm được cả"
"Tức là ngươi có thể làm được nhỉ. Sao không chữa cho ta sớm hơn một chút"
"Tôi sợ cô sẽ bỏ trốn"
"........."
Giọng nói như thường lệ của anh ta khiến Lizbel nhớ lại lời nói của Jikal
"Lỡ mày bỏ trốn thì mệt lắm"
"........"
Và rồi thứ phát ra là tiếng cười mang theo sự nhung nhớ.
Lizbel khẽ lẩm nhẩm.
"Thì ra ngươi cũng giống thế"
"Giống gì cơ?"
"Tới đó xem rồi ngươi sẽ biết"
Lý do mà pháp sư của Ratae chấp nhận giao ước phi lý của cô là vì sự rộng lượng. Không phải là cô không biết. Mối quan hệ mỏng manh mà không biết bao giờ sẽ bị đâm sau lưng. Mối quan hệ tuyệt đối không tồn tại sự tin tưởng.
Bởi vậy mà Lizbel phải hết sức cảnh giác. Không được để lộ nội tâm, cũng không được trông đợi gì nhiều.
"Việc trị liệu nhất thời chỉ mang tới tình trạng bất ổn định. Xin hãy cẩn thận vì đây không phải là trị liệu đích thực. Bởi vì vết thương sẽ lập tức mở miệng vào khoảnh khắc ma thuật bị gỡ"
"Thế à? Kì diệu thật?"
Lizbel nghe Asius nói nửa được nửa mất, và nhẹ nhàng nhảy xuống khung cửa.
Váy trắng mỏng phất phơ như bị lan tỏa vào trong ánh nắng mặt trời.
"Dù vậy nhưng vẫn là năng lực rất hữu dụng. Việc có được ngươi bằng một nụ hôn có vẻ không phải lựa chọn sai lầm"
"......"
Asius không trả lời mà với tay ra. Bàn tay lớn và vững chắc nhẹ nhàng túm lấy vai của cô.
"......?"
Khoảnh khắc tiếp theo, một tấm áo chàng mỏng màu đen được khoác lên vai cô.
Lizbel nhìn xuống cơ thể mình bằng ánh mắt nghi hoặc, và thế thì cô mới nhận ra là mình chỉ đang mặc một cái váy hai dây mỏng có thể lờ mờ nhìn xuyên thấu cơ thể.
Asius lặng lẽ nói.
"Cô không thể ra ngoài với tình trạng thế này được. Tôi cũng không muốn để cô như thế"
Lizbel im lặng trong phút chốc rồi cô khẽ cười.
"Cảm ơn"
Gã đàn ông mà cô không thể tin, không tin và không thể nào tin được.
Thế nhưng........
"Pháp sư lịch thiệp"
Dù vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên trong đời mà cô được nhận thiện ý.
Bởi vậy nên Lizbel nghĩ rằng việc mình cảm thấy muốn tin tưởng anh ta không phải là điều bất thường.
"Vậy thì"
Asius cười tươi và hỏi.
"Tôi phải giúp gì cho cô đây, thưa tiểu thư?"
Dù đã biết cô là công chúa nhưng anh ta vẫn gọi tiểu thư. Lizbel nở nụ cười xinh đẹp.
"Ta muốn sống sót"
Lizbel nói như vậy rồi lập tức thay đổi. Điều cô muốn đâu phải thế.
"Ta muốn trở thành Hoàng Tộc duy nhất còn sót lại của Valdimar"
Gã đàn ông tỏ ra khó hiểu.
"Tại sao cô lại muốn trở thành người duy nhất?"
"Ngươi cũng sẽ biết được chuyện đó khi tới xem thôi. Dù sao thì việc mà ngươi phải làm..."
Lizbel ngừng nói để ngắt gọn câu và nói tiếp.
"Bảo vệ không để ta phải chết, trong suốt 10 ngày tới"
"......?"
Lần này Asius cũng không thể hiểu được dụng ý của câu nói ấy.
Lizbel một lần nữa nhấn mạnh.
"Bảo vệ ta. Ngươi chỉ cần làm việc đó"
Lizbel đã nói ra lời đấy với cõi lòng sôi sục như thế nào? Cô đã chìa tay ra xin sự giúp đỡ từ gã đàn ông định áp chế năng lực chỉ vừa mới thức tỉnh của bản thân với tâm tư như thế nào?
Asius của lúc ấy không hề biết một điều gì.
"Tốt hơn là ngươi nên che mặt đi"
"Tại sao vậy?"
"Không biết nên mới hỏi hả?"
"Gì đâu, nếu như đó là điều mà tiểu thư muốn"
Lúc ấy, họ chỉ nói những chuyện linh tinh như vậy với nhau. Trông Lizbel rất bình yên, và vẫn hay cười nữa.
'Trong Hoàng cung có kẻ oán hận cô ta sao?'
Khi ấy, Asius chỉ nghĩ như vậy.
Cũng là điều hiển nhiên thôi, anh đâu biết về cuộc chiến thừa kế quái dị của Hoàng gia Valdimar.
Cho dù anh ta là kẻ mạnh đếm trong một bàn tay của đại lục đi nữa, thì cũng đâu thể cảnh giác với thứ mà mình không biết.
Chưa kể, vốn dĩ những chuyện xảy ra
ở Valdimar luôn đi quá xa so với lẽ thường.
Vậy nhưng, không mất nhiều thời gian để suy nghĩ của Asius hoàn toàn bị đảo ngược.