Trước khi đi học, mẹ Từ Sương Giáng làm một ít bánh gato, đưa con gái đem đến trường. Nàng không nói gì, chỉ cầm đi.
Đến ký túc xá, chỉ có mình Lạc Thu Phân trong phòng. Từ Sương Giáng trả lại cái áo khoác cho Thu Phân, nhìn thấy cô ấy cứ nhìn nàng cứ như thú lạ. Lập tức hứng thú trổi dậy, nàng ngồi xuống hỏi: "Sao cô cứ dùng ánh mắt kì lạ đó nhìn tôi vậy?"
"Hả, không....không có." - Thu Phân trả lời, có vẻ chột dạ cúi đầu.
Từ Sương Giáng nhìn Lạc Thu Phân như vậy, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, rồi đến gần cô ấy: "Thu Phân, cô thích ăn đồ ngọt không?"
"Hở?.....À, cũng thích." - Thu Phân nhìn Từ Sương Giáng lấy lòng, xem ra không thích ứng kịp.
"Cuối tuần về nhà, mẹ có làm chút gato. Ngon lắm, cô muốn thử không?"
"Hở?...À....à được, được. Cám ơn cậu."
Từ Sương Giáng nhìn Lạc Thu Phân đột nhiên rất vui, đột nhiên thấy Lạc Thu Phân rất đáng yêu. Nàng tự nhiên muốn chọc nghẹo cô ấy, đem bánh đến trước mặt cô ấy, còn tự tay mở ra.
Sau đó, hài lòng nhìn cô ấy ăn.
Không biết tại sao, thấy vui. Gần đây, cứ như mọi thứ đều rất vui.
Dạo này Từ Sương Giáng thấy bản thân rất lạ, vô duyên tức giận, mà vui cũng lãng nhách.
Ví dụ như, nếu nhìn thấy Lạc Thu Phân và lớp trưởng nói chuyện với nhau, nàng sẽ không vui. Nhưng nếu nhìn thấy cô ấy vì nàng, bỏ lại lớp trưởng, lập tức vui trở lại.
Nhìn Lạc thu Phân chìu theo nàng, nàng lại càng vui. Vui đến mức, đồng ý đi tới cantin, cái nơi có chết nàng cũng không thèm đi. Vui đến mức, nàng sẽ bỏ luôn thói quen ngủ nướng, mỗi ngày cùng Lạc Thu Phân chen chúc trong cantin.
Nhìn Lạc Thu Phân giúp nàng bưng đồ ăn, lòng đầy ấm áp.
Từ Sương Giáng không biết mình bị làm sao nữa.
Có lẽ, do đây là tình bạn. Vì có tình bạn thật sự, nên mới như thế phải không?
(Từ đây đổi xưng hô tý)
Bởi vì có việc, nên Từ Sương Giáng thường xuyên đi họp, Lạc Thu Phân thì có hoạt động của câu lạc bộ. Vì thế, dạo này hai người rất ít gặp mặt. Chỉ là không ngờ tới, Từ Sương Giáng vừa bước ra khỏi phòng hội nghị, trời liền đổ cơn mưa.
Mưa thôi, chút nữa sẽ tạnh.
Từ Sương Giáng đứng ngay hành lang khu vực họp hành, tự nhiên muốn đùa với Lạc Thu Phân.
Thế là, nàng lấy điện thoại ra, nhắn tin. Bởi vì lần nào cũng không tìm được Lạc Thu Phân, nên nàng đưa luôn điện thoại cho cậu ấy.
"Tiểu Thu, trời mưa nên mình bị kẹt ở khu phòng họp rồi, cậu có thể đem dù đến đây không?" - Send, đứng im.
[Mau tạnh đi, tạnh rồi mình có thể về.]
Có điều, mưa chưa tạnh, thì Từ Sương Giáng đã nhìn thấy Lạc Thu Phân ướt nhẹp, cầm dù đi đến.
"Từ Sương Giáng, mình đem dù cho cậu."
Sự xuất hiện của Lạc Thu Phân, làm Từ Sương Giáng ngẩn người.
Tại sao lúc nào Lạc Thu Phân đều là người ở bên nàng, tại sao Lạc Thu Phân lại đem dù cho nàng? Không biết tại sao, nàng lại hỏi: "Cậu thật sự mang dù tới à?"
Cũng chả biết Từ Sương Giáng nói cái gì, trả lời: "Thì tại cậu bị kẹt ở đây."
Càng không biết, tại sao nàng lại tự nhiên ôm chặt Lạc Thu Phân.
"Này, cậu đem dù tới, sao người lại ướt hết rồi?"
Lạc Thu Phân cười: "Phải ha, biết làm sao, ai bảo mình không có dù. Thôi không sao, phòng vẽ rất gần ký túc xá, nên không ướt."
"Sao mà không ướt?" - Cả người ướt nhẹp, tóc dính luôn vào người, còn bảo là không ướt? Từ phòng vẽ đến ký túc xá tận phút, thế nào bảo gần?
"Không sao mà. Chúng ta về nhanh thôi, ở đây lạnh quá, cậu lại mặc ít như vậy." - Nè nè cô gái, người bị ướt là cô đấy, nên người bị lạnh là cô mới đúng chứ.
"Lạc Thu Phân."
"Sao?"
"Cậu đó! Cậu là đứa ngốc."
"Hả? Nhưng mình thấy, mình rất thông minh mà."
[Nếu cậu không ngốc, tại sao cứ nghe theo lời mình? Nếu cậu không ngốc, sao lại dầm mưa mang dù cho mình? Nếu như cậu không ngốc, tại sao vào lúc này còn lo lắng cho mình?]
"Cậu đó! Sao cậu lại tốt với mình vậy?" - Từ Sương Giáng gắt gao ôm Lạc Thu Phân, ngọt ngào hỏi.
"Hả? Tại sao á? Thì chúng ta là bạn mà."
"Bạn?"
"Ừh."
[Bạn? Bạn?]
Thứ nàng luôn tìm kiếm, cuối cùng đã tìm được rồi. Người bạn nàng luôn tìm kiếm, bây giờ đã ở bên cạnh nàng. Nhưng tại sao? Nàng không thấy vui? Tại sao lại có sự thất vọng?
Bạn?
Ngay lúc đó, Từ Sương Giáng phát hiện, nàng không muốn làm bạn với Lạc Thu Phân. Hoặc là nói, nàng không chỉ muốn làm bạn.
Nhưng, không làm bạn, vậy làm cái gì? Chị em? Cũng không phải......
[Tại sao? Tại sao mình lại có cảm giác như vậy?]
"Tiểu Thu, cậu lại vẽ nữa hả?" - Chủ nhật, nhưng không thể đi ra ngoài. Từ Sương Giáng hơi chán.
"Biết làm sao, vì sắp đến hạn nộp rồi."
"Lần này cậu muốn vẽ cái gì?"
"Không biết, mình vẫn đang nghĩ."
"Tiểu Thu, cậu có thể vẽ cho mình một bức không?" - Từ Sương Giáng cười nói.
"Hở? Sao tự nhiên......."
"Không sao cả, tại thấy tiểu Thu vẽ đẹp. Nhưng cậu chưa từng vẽ tặng mình."
Lạc Thu Phân nhìn Từ Sương Giáng. Lúc sau, cười: "Được rồi, cậu là người đầu tiên muốn mình vẽ đó."
"Sao thế được! Trước giờ cậu chưa từng vẽ giúp ai sao?"
Lắc đầu: "Không có, hơn nữa cũng không có ai muốn. Từ Sương Giáng, cậu muốn vẽ cái gì?"
Từ Sương Giáng nhìn Lạc Thu Phân, miệng cười nhẹ. Không biết từ lúc nào, nàng luôn nở nụ cười. Không biết tại sao, cảm giác lạc lỏng ấy đã không còn. Nàng nhìn cậu ấy, bất ngỡ thốt ra: "Tương tư."
"Được, vậy lấy chủ đề này đi."
Sau đó, thứ hai, Từ Sương Giáng và Lạc Thu Phân đứng trước hành lang, nhìn cái hình vẽ màu đỏ tươi, tên .
Bức tranh tràn ngập màu đỏ chói mắt của hoa Bỉ Ngạn, giữa biển hoa, có một cô gái tóc thật dài đang đứng. Trong tay cô cầm một bông Bỉ Ngạn, quay lưng về phía họ, không thấy khuôn mặt, nhưng làm người khác say mê.
Dưới hình, Lạc Thu Phân vẫn đề chữ như cũ:
Bên dòng Hoàng Tuyền.
Có hoa Bỉ Ngạn.
Màu đỏ như lửa.
Cành lá biếc xanh.
Ngàn năm hoa mới nở,
Lá thì sống ngàn năm.
Khi có lá hoa tàn
Hoa và lá, sinh tử biệt ly.
- Lạc Thu Phân.
Từ Sương Giáng nhìn bức tranh. Trong lòng tự nhiên có một loại cảm giác, cái cảm giác xưa này nàng chưa từng trải qua.