Từ trước đến nay Từ Sương Giáng chưa từng hạ mình, đi cầu cứu một cô gái.
Sau khi Lạc Thu Phân bỏ đi, không gian càng lúc càng đáng sợ, một mình trong bóng tối đúng là không ổn. Vì thế, dù biết rất mất mặt, nhưng nàng vẫn quyết định đi.
Lạc Thu Phân đã quen với bóng tối, trong phòng vẽ bắt đầu ghép vài cái bàn lại, leo lên trùm áo khoác ngủ. Trong lúc này vẫn còn có thể ngủ được.
Từ Sương Giáng đi tới, bắt đầu lắc lắc Lạc Thu Phân. Cô ấy nhìu mày, ngủ tiếp.
[Này, ở chỗ thế này mà cũng ngủ được sao? Khả năng thích nghi tốt thật!]
Thấy Thu Phân không phản ứng, Từ Sương Giáng đẩy mạnh hơn.
"Trời lạnh thế này, cô ngủ sẽ cảm đó." - Từ Sương Giáng vừa nói vừa dùng sức: "Thức mau, không được ngủ."
Cô gái cuối cùng đã phản ứng, mơ màng mở mắt ra.
"Từ Sương Giáng? Sao thế? Có người đến mở cửa à?"
"Không. Nhưng cô không được ngủ, bệnh đấy."
"Hở? Không sao, mình thích nghi rất tốt." - Nói xong, ngủ tiếp.
Kết quả, Lạc Thu Phân lại bị Từ Sương Giáng lắc cho tỉnh, bắt đầu bực: "Này, cậu có ý gì hả?" - Híp mắt, cau mày, hỏi.
"Cô....cô không được ngủ." - Tự nhiên Từ Sương Giáng bị cà lăm: "Tôi...tôi ở một mình trong bóng tối....thấy...thấy khó chịu."
Nhìn Lạc Thu Phân không phản ứng, Từ Sương Giáng ghét, bơ luôn.
"Aiz...được rồi, mình không ngủ. Vậy cậu muốn làm gì?"
"Nói đại cái gì đi." - Từ Sương Giáng hơi bất ngờ.
Kết quả, hai người .....im lặng.
Trời càng về khuya, màn đêm càng yên tĩnh, phòng vẽ có cái đồng hồ đang . Từ Sương Giáng nhìn thấy cái bóng rất dài, đẩy nhẹ Lạc Thu Phân.
"Hở? Sao thế?" - Lạc Thu Phân hỏi người vừa đẩy mình.
Từ Sương Giáng mở to mắt, nhìn cái bóng trong phòng vẽ, hỏi: "Bên kia, hình như có người." - Tay nắm góc áo, hơi run run. Nếu không phải vì quá sợ, với lòng tự ái cao bự như nàng, có chết cũng không gọi Thu Phân.
Thu Phân nheo mắt, nhìn về hướng Từ Sương Giáng chỉ.
Lạc Thu Phân bị cận, dù có đeo kính thì vẫn nhìn không rõ. Vì không muốn làm người bên cạnh hoảng sợ, Thu Phân nhìn cẩn thận, hiếm khi phải động não suy nghĩ.
"À, đừng lo. Đó là tượng thạch cao tụi mình hay dùng vẽ chân dung ấy mà. Cái cậu thấy là tượng David." - Dù trời tối không nhìn rõ mặt nhau, nhưng Lạc Thu Phân vẫn cười, hi vọng nụ cười này có thể trấn an Từ Sương Giáng.
"Vậy à, sao lại để nó ở đó? Hù chết người ta." - Hơi bực, đúng là Từ Sương Giáng bị giật mình thật.
"Bởi vì....nó là phế vật." - Thu Phân cười.
Từ Sương Giáng thở dài, rút vào một góc, hơi dựa vào Lạc Thu Phân.
Tối cuối thu lạnh, lại mặc ít đồ, nên Từ Sương Giáng muốn tìm thứ gì đó ấm áp dựa vào.
Lạc Thu Phân tự nhiên bỏ áo khoác, đưa cho Từ Sương Giáng nói: "Này, hôm qua mình giặt rồi, yên tâm sạch lắm. Cậu mặc ít như vậy sẽ bị bệnh đó." - Nói tới đây, còn bỏ thêm một câu: "Cũng chả phải hàng hiệu gì, dù nó không thoải mái cũng xài đỡ đi."
Từ Sương Giáng nhìn cái áo khoác, trong lòng trăm mối ngổn ngang, tự nhiên muốn khóc.
Từ nhỏ đến lớn, người muốn lấy lòng Từ Sương Giáng đếm không hết, nhưng chưa từng có ai như Lạc Thu Phân. Chưa từng có ai hỏi nàng có lạnh không? Bởi vì, người đẹp mà, tất nhiên thích lạnh không thích nóng, nên một vấn đề không cần phải hỏi. Đáng cười thay, cái cảm giác như vậy trước đến nay Từ Sương Giáng chưa từng có. Cũng như từ trước đến nay, chưa từng có ai vì nàng mà mở dù đứng dưới mưa.
Im lặng cả buổi, Từ Sương Giáng mới nói: "Tôi khoác, còn cô thì sao?"
"Hở?" - Lạc Thu Phân bị giật mình, lúc lâu mới nói: "Mình không sao. Mình khác cậu, mình rất khỏe mạnh, chút chuyện nhỏ này đáng gì."
Hơi co người lại, nằm xuống, nhắm mắt, có chút thất thần. Dù nói thế, nhưng Từ Sương Giáng vẫn nhìn thấy mà, Lạc Thu Phân ôm cánh tay, núp vào một góc.
[Rõ ràng là lạnh mà còn đưa áo khoác cho mình. Là con gái, chứ đâu phải trai tráng gì, tự nhiên galăng chi chứ.]
[Đúng là một cô gái kì lạ.]
Dùng cùi chỏ thúc nhẹ người Lạc Thu Phân, muốn ra hiệu cùng khoác. Nhưng cô ấy vẫn không hiểu, chỉ nghiêng đầu nhìn nàng.
"Nè, cô cho tôi chút phản ứng được không?" - Từ Sương Giáng bực thật rồi.
"Lại làm sao?"
"Cùng khoác đi. Hai người dựa vào nhau, có thể sẽ ấm hơn." - Thật sự, Từ Sương Giáng cảm thấy bản thân ngốc thí sợ. Rốt cục, Lạc Thu Phân nói "cám ơn", rồi chen cơ thể vào, an phận ngồi một bên.
Từ Sương Giáng thấy bực, không thèm nói chuyện. [Rõ ràng là áo của cô ta, cám ơn cái gì chứ?]
Từ Sương Giáng nhích lại gần Lạc Thu Phân, tự nhiên nàng nhớ đến bức tranh của cô ấy.
[Hai đứa lúc này, không phải giống hai người trong tranh đó sao?]
Từ Sương Giáng cảm nhận nhiệt độ của Lạc Thu Phân truyền qua, tự nhiên nàng thấy hạnh phúc.
[Đây thật sự là cảm giác được người khác quan tâm sao? Không phải vì muốn lấy lợi ích từ mình, thật tốt, thật ấm áp.]
"........." - Tình bạn? Nếu là người này, có thể sẽ cho nàng biết thế nào là tình bạn sao? Một tình bạn chân chính.
Từ Sương Giáng nhắm hai mắt, dựa vào Lạc Thu Phân, an tĩnh ngủ.
Có lần Từ Sương Giáng đọc một đoạn văn trong sách.
"Anh tin là có tình yêu chân thành không?"
"Vậy em tin có Gấu Trúc không?"
"Tin chứ."
"Vậy em có không?"
"..........."
Trong mắt Từ Sương Giáng, tình yêu cũng giống như Gấu Trúc vậy. Ai cũng biết, Gấu Trúc có thật, nhưng có bao nhiêu người có?
Sáng sớm vừa thức, Từ Sương Giáng nhìn thấy Lạc Thu Phân cựa quậy cái đầu, vì ngủ ngồi cả đêm nên cổ hơi cứng. Sau đó, nhìn thấy cả đám người bu quanh như đang xem thú lạ. Không biết tại sao, Từ Sương Giáng lại.....vui?
Vui? Tại sao nàng lại vui? Rõ ràng ngủ bên ngoài cả đêm, mà còn vui?
Từ Sương Giáng không trả lại áo khoác cho Lạc Thu Phân, cũng hay là cuối tuần, nên nàng đem về nhà giặt.
Đi vào sân trường, Từ Sương Giáng nghe mọi người đang bàn tán chuyện đêm qua của nàng và Lạc Thu Phân. Còn nghe được một từ khá nhạy cảm, GL (Girl Love).
[GL? Từ gì lạ vậy?]
Chủ nhật được về nhà, Từ Sương Giáng nhìn thấy Thần Tịch đang đứng trước cửa nhà, chờ nàng.
"............."
"Từ Sương Giáng."
"Sao cậu lại ở đây?"
"Mình muốn nói chuyện đàng hoàng với cậu."
"Vì chuyện chia tay đó sao?"
Thần Tịch nhìn nàng với ánh mắt lạnh lùng.
"Mình biết, cậu không thích mình." - Thần Tịch lạnh lùng nói.
"Cậu cũng không cần nói mình biết. Nếu cậu thật sự thích mình, sợ rằng mình sẽ chịu không nổi."
"Chịu không nổi cái gì?"
"Bởi vì mọi thứ là giả thôi."
"Xem ra cậu biết rõ tại sao mình tiếp cận cậu."
"Cậu cho rằng ai học giỏi cũng đều là học vẹt sao?"
"Thế nhưng mình vẫn muốn nói cậu biết, mình thật sự thích cậu."
"À........"
"Cậu tin hay không thì tùy, nhưng mình chỉ muốn nói ra thôi. Dù đúng là, mình có mục đích mới đến gần cậu."
"Sau đó thì sao? Đừng nói là trái tim bắt đầu rung động, nên cậu yêu mình đấy nhá."
"Mình thật sự yêu cậu, nhưng cũng chả phải rung động gì cả. Cậu cũng đâu có thật lòng với mình, vì xưa nay cậu không hề thích mình, phải không?"
".........."
"Cậu vì quá trống vắng, nên muốn ở cùng mình. Nhưng mình thật sự yêu cậu, thậm chí mình còn chả biết tại sao lại yêu cậu. Cậu cũng có thể cho rằng, mình là thứ con trai nông cạn thích gái đẹp. Mình cũng biết, cậu đã đá rất nhiều tên con trai khác, nhưng mình vẫn mong chờ một chút hi vọng."
"............"
"Có câu nói này rất đúng, 'chuyện tình yêu, ai yêu trước, người đó thua'."
"Thật xin lỗi."
"Từ Sương Giáng, cậu biết lúc này mình nghĩ gì không?"
"Cậu nghĩ gì làm sao mình biết." - Tâm trạng Từ Sương Giáng có vẻ không tốt, lạnh lùng nói.
"Mình đang nghĩ, chàng trai cậu yêu là người thế nào mới có thể làm cậu cam tâm khóc vì hắn, cười vì hắn."
".........." - Ngay lập tức, trong đầu Từ Sương Giáng hiện lên một gương mặt. Không phải con trai, mà là Lạc Thu Phân.
"Mình sẽ chờ, để nhìn xem hắn là ai."
"Vậy thì cứ ở đó chờ đi."
"Từ Sương Giáng, chuyện cuối cùng mình muốn cho cậu biết. Không phải ai cũng tiếp cận cậu vì lợi ích, chỉ là cậu chưa gặp đúng người thôi."
"Bao gồm cả cậu?"
"Bao gồm cả mình."
Tình yêu...........Tình yêu? Tự cười nhạo chính mình. Khi nghĩ đến tình yêu, trong đầu Từ Sương Giáng toàn là hình ảnh của Lạc Thu Phân......Aiz, không thể nào.