Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương

chương 42: nam nhân này hắn ưng(e)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chu Chính Kình không còn để tâm đến bất kỳ chuyện gì khác, chỉ bước thật nhanh tiến đến, một phen túm chặt lấy cổ tay người nọ, ánh mắt sáng quắc.

Người nọ kinh nghi bất định mà nhìn y, theo bản năng muốn giãy ra, nhưng cổ tay đã bị bàn tay to mạnh mẽ kia nắm chặt, gấp gáp tựa như chỉ vừa buông lỏng tay, người liền biến mất không thấy nữa.

Chu Chính Kình lúc này mới phản ứng lại bản thân đã đường đột. Bề ngoài của hai người không có gì thay đổi, nhưng vợ y hiển nhiên là không có ký ức đời trước, cho nên mới dùng một ánh mắt xa lạ như vậy mà đánh giá y.

Y vận động hết tế bào não tìm tòi cách thức có thể lập tức hóa giải cục diện xấu hổ này: “Ừm…… Vị công tử này, ta thấy gương mặt của ngươi thật quen mắt, có phải đã từng gặp qua ở đâu đó rồi chăng?”

Ánh mắt của người nọ càng thêm quái dị.

Chu Chính Kình như đông cứng mà cố gắng thi triển thẳng nam đại pháp: “Ta cùng ngươi chính là nhất kiến như cố, không bằng kết giao bằng hữu, xin hỏi cao danh của quý công tử là chi, nhà ở phương nào?”

Còn mấy câu phía sau như ngươi xuân xanh bao nhiêu tuổi, đã có hôn phối hay chưa, gia cảnh phụ mẫu như thế nào, y chỉ có thể lặng lẽ nuốt vào bụng. Mặc cho trong lòng đã liên tưởng đến tương lai sẽ nuôi bao nhiêu hài tử, nhưng trên mặt lại thập phần đoan chính.

Người nọ xem xét Chu Chính Kình một lúc lâu, trong mắt hiện lên một tia hứng thú: “Giáo úy đại nhân xem trọng ta, tiểu nhân chính là nô bộc của Diệp phủ thành đông, nhũ danh…… Diệp Liên Sinh.”

Diệp Liên Sinh, Chu Chính Kình lẩm bẩm tên của vợ qua vài lần, cảm giác cổ khí tích tụ trong lòng ngực bấy lâu đột nhiên tan đi, thần thanh khí sảng chưa từng có. Hồng trần mênh mông, cuối cùng cũng tương ngộ, cuộc đời này đã không uổng phí.

Chu Chính Kình thuận thế mà tự khai báo gia môn: “Ta là Chu Chính Kình, bách hộ của Cẩm Y Vệ, nhà ở hẻm Dương Liễu thành tây. Trong nhà có phụ thân kế mẫu, đệ đệ muội muội. Năm nay hai mươi hai, chưa có hôn phối.”

Y triệt để xổ ra một tràng, làm cho Diệp Liên Sinh có chút ngốc lăng, đặc biệt là câu cuối cùng, chưa có hôn phối là cái quỷ gì?

Chu Chính Kình thật vất vả lắm mới tìm được vợ nhà mình, hận không thể mở miệng hỏi rõ những năm tháng qua hắn đã ở đâu làm những gì.

Nghĩ tới việc hắn đang mang thân phận là nô bộc của Diệp phủ gì kia, cuộc sống khẳng định không được dễ dàng.

Nội tâm của Chu Chính Kình không khỏi hối hận đấm ngực dậm chân, tìm kiếm nhiều năm như vậy, vợ mình cư nhiên chỉ ở ngay dưới mí mắt, bỏ lỡ bao nhiêu năm! Nếu sớm gặp được nhau một chút, có lẽ hắn đã không phải chịu nhiều khổ sở như vậy!

Diệp Liên Sinh giật giật cổ tay: “Chu bách hộ, có thể trước tiên buông tiểu nhân ra hay không.”

Chu Chính Kình vội vàng buông ra: “Tên ta chỉ có một chữ Viêm, cứ gọi tên họ là được rồi, Liên Sinh.”

Diệp Liên Sinh: “……” Ngươi được nước làm tới cũng thật là nhanh.

Người này bề ngoài trông trời quang trăng sáng, nhưng tác phong lại không khác gì một tên lưu manh. Có điều, tồn tại nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có người dám đùa giỡn đến trên đầu hắn, cũng rất thú vị.

Chu Chính Kình chỉ một lòng chuyên tâm lo cho Diệp Liên Sinh, hồn nhiên không phát giác ra, ở bên kia đại sư huynh Thương Quân Diễn và thiếu nữ áo đỏ Mộ Dung Vị Ương đã kết thúc trận ẩu đả.

Võ công của Thương Quân Diễn tuy không theo kịp với Chu Chính Kình, nhưng cũng là một cao thủ giang hồ, một quý tiểu thư hào môn chỉ biết khoa tay múa chân nào có thể là đối thủ của hắn.

“Ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Thiếu nữ hồng y vứt lại một câu, rưng rưng mà phóng đi.

Người qua đường thấy không còn náo nhiệt nữa, cũng dần dần tản đi. Nhóm sư huynh sư muội xuống lầu, tiến đến nói chuyện với Chu Chính Kình.

Đối với mấy người này, Chu Chính Kình chỉ có thể gọi là nể mặt, cũng không có hảo cảm đặc biệt gì.

Bọn họ đều là nhân vật chủ yếu trong《Thiên hạ đệ nhất cung》, về sau hoặc chết hoặc tàn phế, làm phản đâm sau lưng người khác, tình cảm đồng môn ban đầu dần dần sụp đổ, yêu hận tình thù vươn vãi đầy đất như lông gà.

Ngay cả thiếu nữ hồng y điêu ngoa đanh đá vừa rồi, ai có thể ngờ nàng và Thương Quân Diễn lại có phân đoạn diễn CP chứ.

Đám sư huynh sư muội vây xung quanh Chu Chính Kình, lục sư muội Phạm Nhược Li vui sướng nói: “Tứ sư huynh, ngươi như thế nào lại đột nhiên rời khỏi sư môn, cũng không nói cho chúng ta một tiếng?”

“Gia phụ gấp gáp, thứ lỗi.” Chu Chính Kình có lệ nói một câu, quay đầu hỏi Thương Quân Diễn: “Các ngươi tới kinh thành có việc?”

Thương Quân Diễn đánh giá phi ngư phục trên người Chu Chính Kình, trong mắt hiện lên một tia tối tăm: “Nơi này không tiện nói, tứ sư đệ nếu không ngại ngày mai lại đến gặp ta, chúng ta tạm thời sẽ ở khách điếm Phúc Lai này, lưu lại kinh thành khoảng hơn một tháng.”

Những lời này có chút mang tính ép buộc, nhưng y hiện tại cũng chẳng có tâm tư để ứng phó với bọn họ.

“Vậy ngày mai ta lại tới.”

Đợi đám huynh đệ đồng môn đi rồi, y mới ôn tồn nói với Diệp Liên Sinh: “Ta mời ngươi uống rượu, ngươi có vui lòng nhận cho không?”

Diệp Liên Sinh lắc đầu, chậm rì rì gặm một ngụm bánh nướng: “Chu huynh khách khí, nào có thể bắt ngươi tiêu pha. Ta liền thích bánh nướng của nhà này. Thời gian không còn sớm, ta phải hồi phủ, liền từ biệt tại đây thôi.”

Hắn nhất thời không để ý, bên môi bị dính một hạt mè, Chu Chính Kình thấy thế liền thuận tay mà phủi đi. Hành động của y quá mức tự nhiên và thân mật, khiến cho Diệp Liên Sinh có chút ngẩn ngơ.

Nhưng Chu Chính Kình cũng không cảm thấy có gì không ổn, vẫn ân cần nói: “Ta đưa ngươi về.”

Diệp Liên Sinh: “……”

Vô sự hiến ân cần, không phải kẻ gian tức kẻ trộm. Cho nên người này là muốn gian? Hay là muốn trộm? Hay là trước gian sau trộm, vừa gian vừa trộm?

Khóe môi hắn cong cong, bị tưởng tượng của chính mình chọc cười.

Thấy vẻ mặt chờ đợi của Chu Chính Kình, hắn cũng có tâm muốn thử xem người này rốt cuộc đang đánh chủ ý gì: “Vậy được, phiền toái Chu huynh.”

Chu Chính Kình vội vàng trở lại quán rượu, trả tiền xong xuôi, mời nhóm đồng liêu tiếp tục ăn uống, liền gấp không chờ nổi mà đuổi theo bước chân của Diệp Liên Sinh.

Hoàng hôn ngả về tây, lui tới trên đường đều là người qua đường đang trở về nhà, rộn ràng náo nhiệt. Nhưng càng đi về hướng đông, dân cư lại càng thưa thớt, tường đỏ ngói xanh nối liền nhau, nhà cao cửa rộng đại trạch san sát, ngẫu nhiên có thứ lướt qua cũng đều là nhuyễn kiệu xe ngựa, nô bộc kéo xe đi đằng trước.

Diệp Liên Sinh liếc mắt nhìn nam nhân cao lớn bên cạnh mình, mấp máy miệng nhai nhai.

Người này tuy không biết đang ẩn chứa dã tâm gì, nhưng vẻ ngoài liệt tùng như thúy, anh bá chi khí hiếm có. Cũng không biết là thủ hạ của phe phái nào, hừm…… quả thật xứng với danh tác.

Làm cho hắn đều có chút động tâm, thật muốn cắn một ngụm, hì hì.

Hai người sóng vai đi tới, không bao lâu liền tới Diệp phủ, Diệp Liên Sinh đứng trên bậc thang ở cửa hông: “Đa tạ Chu huynh, bái biệt.”

Chu Chính Kình bắt lấy cánh tay của hắn: “Khi nào ngươi rảnh, ta mời ngươi uống rượu?”

Đây là đang muốn dù thế nào cũng phải định xuống lần gặp mặt tiếp theo đây mà, Diệp Liên Sinh ý vị thâm trường mà nhìn y. Nếu muốn thả mồi câu con cá lớn, người này cũng quá mức không nhẫn nại rồi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ai bảo người này quá mê người làm chi.

Thôi, hắn liền phá lệ một lần, cho y cơ hội này: “Chu huynh thịnh tình như thế, tiểu nhân từ chối thì lại bất kính. Vậy ba ngày sau, ta sẽ đến quầy bánh nướng Trần Ký chờ ngươi.”

Hắn nở nụ cười, tránh thoát khỏi bàn tay của Chu Chính Kình, thong thả ung dung mà rảo bước đi lên cửa hông.

Nhìn bóng dáng vận thanh y thon dài kia biến mất sau kẹt cửa, Chu Chính Kình hận không thể vọt vào cướp người, trực tiếp xách về nhà. Nhưng không có cách nào, hết thảy đều cần phải bàn bạc kỹ hơn.

Y giương mắt nhìn tấm biển hiệu chữ vàng, Diệp phủ.

Y chưa từng ghé qua đây, nhưng cũng có nghe tiếng, đây chính là phủ đệ của thái giám cầm bút Tư Lễ Giám Diệp Vu Thu, vị này là một đại nhân vật, chỉ đứng sau vị thái giám chưởng ấn Tư Lễ Giám.

Đồng thời còn kiêm nhiệm chức vụ chưởng ấn Đông Xưởng, cũng xem như là một nửa quan trên của Cẩm Y Vệ bọn y, ngay cả chỉ huy sứ như Vương đại nhân cũng phải nghe theo hiệu lệnh.

Người ta đồn đãi Diệp Vu Thu âm ngoan ác độc, tham tiền vô độ, sát hại trung lương, lạm sát kẻ vô tội, chính là tay sai đắc lực bên cạnh thiếu đế. Trên triều các hiền thần đều mong hắn không được chết tử tế, tấu chương đòi phế hắn tựa như bông tuyết, nối liền không dứt.

Chu Chính Kình có chút lo lắng, vợ y sinh sống trong đầm rồng hang hổ, có thể sẽ bị người khác khi dễ hay không.

Y càng nghĩ càng thấy sầu, hạ quyết tâm muốn sớm ngày chuộc Diệp Liên Sinh ra ngoài, cũng không biết thân thế của hắn ra sao, vạn nhất phụ mẫu đều còn, hoặc là…… đã có thê có tử……

Chu Chính Kình đột nhiên siết chặt nắm tay, cả người hàn khí rét lạnh.

Không thể! Vợ nhà y tâm cao khí ngạo, nào có thể tùy tùy tiện tiện mà coi trọng cẩu…… à không, nhi nữ nhà người khác!

Nỗi lòng phân loạn, y nông nóng đi qua đi lại trước cửa Diệp phủ, hệt như một con mãnh khuyển bị chủ nhân vứt bỏ, tuy ngửi thấy mùi hương, nhưng lại không thể nào vào cửa.

Chu Chính Kình cũng không biết mình đã về nhà bằng cách nào, ngày thứ hai tỉnh dậy vẫn mang theo tâm sự nặng nề, trầm mặc đi tới nha môn theo phiên trực.

Người trong nhà đều không biết vì sao y lại biến thành như vậy, Phùng thị hỏi lão gia nhà mình: “Viêm nhi làm sao vậy, chẳng lẽ trong nha môn xảy ra chuyện?”

Cha Chu bình thản ăn bữa sáng: “Có lẽ là có mâu thuẫn với người khác, chuyện này cũng là bình thường, ai lại không có mấy cái đinh nhìn không thuận mắt. Nhi tử của ta cũng không phải đứa không biết tính toán, an tâm đi.”

Kết thúc phiên trực, Chu Chính Kình vốn dĩ muốn tới Diệp phủ ngồi xổm, nhưng lại đột nhiên nhớ tới ước định với Thương Quân Diễn.

Phiền phức.

Chu Chính Kình bước lên lầu hai khách điếm, gõ gõ cửa.

Người mở cửa chính là ngũ sư muội Ôn Uyển Sa, nàng một thân váy lụa vàng nhạt, mặt mày nhã nhặn lịch sự: “Tứ sư huynh, ngươi đã đến rồi.”

Chu Chính Kình gật đầu đi vào, liền thấy năm vị huynh đệ đồng môn không thiếu một ai, đều tề tựu ở chỗ này, giống như là đặc biệt chờ y tới vậy. Đại sư huynh Thương Quân Diễn và nhị sư huynh Tôn Triệu Lân ngồi ngay ngắn, sắc mặt nghiêm túc.

Tam sư huynh Tống Mộc Phong dựa vào một bên khung cửa sổ, biểu tình nhàn nhạt buồn chán. Vừa trông thấy y, lười nhác mà chào hỏi.

Lục sư muội Phạm Nhược Li thấy y, trong mắt không ngăn được mà trở nên lấp lánh, tựa như phát sáng: “Tứ sư huynh, chúng ta đợi ngươi lâu lắm rồi.”

Chu Chính Kình cũng không để ý tới nàng mà nhìn về phía Thương Quân Diễn, mọi việc bên trong sư môn từ trước tới nay đều do hắn làm chủ.

“Đại sư huynh, các ngươi có việc tìm ta?”

Thương Quân Diễn đột nhiên bước tới, khom người hành lễ với y: “Tứ sư đệ, ta có một chuyện muốn nhờ, xin nhận của ta một lạy!”

Chu Chính Kình vội vàng né qua: “Đại sư huynh có việc hãy nói thẳng, nếu có thể giúp đỡ, ta tuyệt nhiên sẽ không hai lời.”

Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng lại âm thầm gia tăng cảnh giác. Y tất nhiên biết rõ cốt truyện hiện giờ đã phát triển đến đoạn nào, Thương Quân Diễn chính là một người hào hiệp trượng nghĩa trên giang hồ, lần này hắn là vì nhận ủy thác mà tới kinh thành cướp ngục.

Nói đến việc này thì lại phải bắt đầu từ một tháng trước, hai châu phía Bắc chịu đại nạn hạn hán đã lâu, thiếu đế hạ chỉ phân phát lương thực, cũng đặc biệt phái khâm sai đại thần đốc thúc tra xét các nơi, ai ngờ cả hai châu đều không có đủ lương thực, không có khả năng cứu tế. Thiếu đế giận dữ, mệnh cho Đông Xưởng truy bắt quan tri phủ và gia quyến của hai châu, áp giải đến kinh thành tra khảo.

Thương Quân Diễn đau lòng nói: “Lý tri phủ chính là một vị quan tốt thanh chính liêm minh, nào có thể bởi vậy mà bị gian thần oan uổng!”

Chu Chính Kình không hiểu rõ chân tướng sự tình, không muốn phát biểu ý kiến. Nhưng căn cứ theo cốt truyện, hành động cứu viện lần này của đám người Thương Quân Diễn cũng xem như thành công, tuy không thể cứu ra vị Lý tri phủ kia, nhưng lại mang theo một người nhi tử, cũng coi như giúp Lý gia để lại đời sau.

Chu Chính Kình cảm thấy kết quả này quả thật là gãi đúng chỗ ngứa, lui một vạn bước mà nói thì, kể cả khi có cứu được Lý tri phủ, ông ta cũng đã là tội nhân của triều đình. Ông ta vượt ngục, vậy chính là liên lụy đến cửu tộc!

Còn mọi người ở Bạch Hạc quan cũng sẽ bị cho vào sổ đen của triều đình, tự thân khó bảo toàn.

Chu Chính Kình trầm giọng hỏi: “Sư phụ có biết chuyện này không?”

Thương Quân Diễn im lặng một chốc, ánh mắt có chút lập lòe: “Sư phụ là người xuất gia không hỏi thế sự, chúng ta cũng không cần đem việc trần tục đến quấy rầy người thanh tu.”

Chu Chính Kình trầm mặc không nói.

Thương Quân Diễn có chút nóng nảy: “Tứ sư đệ……”

Tôn Triệu Lân ở bên cạnh đột nhiên đứng dậy đập bàn, lớn tiếng trách cứ: “Chu Chính Kình, ngươi có biết hay không, hiện giờ thanh danh của Cẩm Y Vệ ở trên giang hồ vô cùng bất kham, ngươi cư nhiên còn chấp mê bất ngộ, cam tâm đi làm con chó săn cho triều đình!”

Ánh mắt Chu Chính Kình như phóng điện mà hướng về phía Tôn Triệu Lân: “Ngươi nói cái gì!”

Thấy hai người sắp sửa nháo lớn, Thương Quân Diễn vội vàng trấn an: “Tứ sư đệ, ta minh bạch ngươi tất nhiên cũng có khổ sở của chính mình. Niệm tình đồng môn nhiều năm, ngươi nhất định phải giúp đỡ chúng ta lúc này đây!”

Chu Chính Kình lạnh lùng nói: “Đại sư huynh không cần phải như thế, các ngươi còn không phải là đang muốn bản đồ bố trí đại lao của Cẩm Y Vệ hay sao, không thành vấn đề, ta có thể cho các ngươi!”

Thương Quân Diễn đại hỉ, một lần nữa khom người hành lễ: “Đa tạ tứ sư đệ cao thượng!”

Chu Chính Kình không muốn nhiều lời cùng bọn họ, mục tiêu bất đồng khó lòng hợp tác, sau khi ước định thời gian lần sau gặp mặt, vung tay áo liền đi mất.

Đám nhân vật chính đầu bị cửa kẹp này, gặp phải bọn họ tuyệt đối không có chuyện gì tốt. Đại kết cục của《Thiên hạ đệ nhất cung》chính là cho dù có tính toán hết nước, Thương Quân Diễn cuối cùng vẫn chỉ có thể may áo cưới cho người khác.

Thân ở trong cuộc không tự biết, khi ở ngoài cuộc lại nhìn không ra.

Thật sốt ruột.

Y nhớ những cái ôm ấm áp của vợ.

Truyện Chữ Hay