Công Nam nhìn nụ cười dịu dàng trên mặt cô giáo, không hiểu sao cảm thấy chột dạ.
- Cô gọi em lại có chuyện gì vậy?
Cô Hà Thu mỉm cười nói:
- Cô thật sự rất bất ngờ đấy, cô không ngờ em lại giỏi tới mức sáng tạo ra phần mềm tiếng Anh tốt như vậy.
Công Nam xấu hổ gãi đầu, lớn vậy rồi mà mỗi lần nghe người ta khen cũng đều khiến cậu vô cùng ngại ngùng, cô Hà Thu lại nói tiếp:
- Nhưng em cũng không nên giấu cô như vậy.
Công Nam nghe xong cảm thấy khó hiểu, hỏi:
- Em làm sao?
Cô Hà Thu lườm cậu một cái, nói:
- Tới lúc này mà còn làm bộ nữa, đừng cho là cô không biết em giấu nghề, cô hiểu mà, chẳng qua do em bận rộn không muốn làm bản thân quá nổi bật thôi chứ thật sự tiếng Anh của em rất tốt, nếu không sao có thể tạo ra một app dịch thuật chuyên nghiệp như vậy được chứ.
Công Nam cứng họng, thật ra cậu rất muốn nói: Không phải, em không có, cô hãy tin em, em thật sự đã từng rất dốt tiếng anh cho nên mới tạo nên một ứng dụng “chống dốt” như thế, thật đấy!
Nhưng là một học sinh ngoan đúng cách, cậu cảm thấy mình không nên phá nát ảo tưởng của cô giáo, vì thế cậu chỉ đứng im cười cười.
Cô Hà Thu thấy biểu cảm của cậu như thế càng chắc chắn suy đoán của mình là đúng, cô ấy nói tiếp:
- May mà năm nay cô được dạy lớp -, năm nay em không được giấu dốt nữa đâu đấy.
Năm rồi là năm cô ấy mất mặt nhất kể từ khi bắt đầu đi dạy tới nay, thật vất vả trường mới xuất hiện một thiên tài, mà thiên tài này lại còn là học sinh của cô ấy nữa, vận may này đúng là ngàn năm có một, vậy mà thành tích các môn của cậu đều tốt, ngay cả môn Ngữ văn cũng đã trên trung bình, chỉ có môn của cô là chỉ ở tầm trung bình.
Đừng tưởng cô ấy không biết có mấy thầy cô khác đang lén lút cười nhạo cô ấy! Bây giờ nhớ tới mà còn tức đây này!
Nghe xong, Công Nam ngoan ngoãn đồng ý:
- Em biết rồi, em sẽ không… giấu dốt nữa.
Nói thật ra bây giờ cậu cũng không sợ mình lại bị lọt hố, có hệ thống NA, khuyết điểm của cậu sẽ được bù đắp.
Công Nam nghĩ chắc cô giáo tiếng Anh đã hết chuyện muốn nói, đang định chào cô đi về lớp thì cô Hà Thu lại lên tiếng:
- Vừa rồi cô nghe em nói sẽ tham gia cùng lúc hai cuộc thi Olympic quốc tế cho môn Toán và Vật lý, thật ra sắp tới có một cuộc thi hùng biện tiếng Anh, cô định…
- Khụ khụ khụ khụ khụ!
Công Nam chưa nghe hết câu đã bị sặc nước miếng ho sặc sụa, cô Hà Thu lập tức vỗ lưng điều hòa hơi thở cho cậu, một lúc sau Công Nam lấy lại bình tĩnh, vội tỏ vẻ khó xử nói với cô giáo:
- Cô ơi có lẽ em không tham gia được, em vừa mới nhận lợi thầy Hưng và thầy Nghiêm rồi.
Má ơi, nếu cậu thật sự tham gia cuộc thi hùng biện tiếng Anh gì đó, chắc chắn hình tượng của cậu sẽ vỡ nát, cái dốt sẽ lộ rõ mồng một, nói không chừng còn ảnh hưởng đến doanh thu của Hệ thống NA, nếu là như vậy, chẳng phải lời nguyện công ty sẽ sớm phá sản trong tay cậu trở thành sự thật rồi sao?
Nhìn biểu cảm sợ hãi trên mặt cậu, cô Hà Thu liếc xéo cậu một cái, nói:
- Đương nhiên cô biết chuyện đó rồi, lúc nãy cô cũng chứng kiến hai thầy chiến đấu với nhau mà.
Haiz, yên tâm đi, cô chỉ có ý định vậy thôi, cô cảm thấy thật đáng tiếc, nếu em tham gia, trường chúng ta sẽ có cơ hội thắng giải rất lớn.
Đừng đừng đừng, cô nên để những bạn có khả năng đi thi đi, em mà tham gia trường mình sẽ trở thành trò cười cho trường khác đấy.
Trong lòng đang không ngừng gào thét, bề ngoài Công Nam vẫn tỏ vẻ khó xử nhìn cô giáo.
- Được rồi, cũng sắp tới giờ vào tiết sau rồi, em vào lớp đi, nhớ đó, năm nay đừng để cô mất mặt như năm rồi nữa đấy.
Công Nam lập tức cảm thấy áp lực nặng nề, lễ phép gật đầu chào cô giáo một cái rồi xoay người đi về khu dạy học.
Công Nam bước vào lớp học ngồi xuống ghế, mặt mày cứ ủ dột không vui, Minh Đăng thấy vậy quan tâm hỏi:
- Cậu sao vậy?
Công Nam thở dài, dùng giọng điệu vô cùng thấm thía tình đời nói:
- Cái giá của học giỏi quá lớn, tôi thật sự quá áp lực.
Minh Đăng nghe vậy lập tức cảm thấy đồng cảm với cậu, bản thân cậu ta cũng từng trải qua cảm giác này cho nên hiểu rõ nó mệt mỏi thế nào, đang định mở miệng an ủi bạn mình thì cậu đã lên tiếng.
- Nhưng biết làm sao được, người càng giỏi gánh nặng càng lớn, tôi chỉ có thể đành chấp nhận thôi!
Minh Đăng:…
Không hiểu sao cậu ta lại muốn đập cái tên thích khoe khoang này một trận.
Ở một khía cạnh nào đó, Công Nam và Minh Đăng có vẻ khá hợp nhau, cả hai đều rất… gợn đòn!
--
Kết thúc buổi học đầu tiên, Công Nam không muốn về nhà ăn cơm một mình, vì thế kêu chú tài xế chở đến công ty của Trường Quân, cậu muốn ăn cơm trưa với anh, chắc giờ này anh vẫn chưa ăn đâu nhỉ?
Trên đường đi, Công Nam có gọi điện thoại báo với Trường Quân một tiếng, anh lập tức đồng ý, còn nói sẽ cho trợ lý xuống cổng đón cậu.
Tới nơi, Công Nam bước xuống xe, nhìn tòa nhà cao lớn trước mặt cũng không cảm thấy sợ hãi, bản thân cậu không phải nhà quê lần đầu bước vào nơi sang trọng thế này, kiếp trước cậu đã đến tòa nhà của công ty Gia Nghiệp dạo không ít lần.
Công Nam vừa tới, nam trợ lý của Trường Quân lập tức tươi cười tiến lên chào đón, sau đó nhiệt tình dẫn cậu đi vào bên trong.
Khi đi đến cửa thang máy, hai người có đi qua khu vực làm việc của nhân viên văn phòng, không ít người trong văn phòng nhìn thấy cậu, lập tức cả văn phòng trở nên xôn xao, mọi người vội vàng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn vào nhóm chat trên zalo.
- Đó chẳng phải bạn Nam gì đó sao? Mới bây lớn mà đẹp trai quá.
- Muốn làm phi công hả má! Người ta chưa đủ tuổi đâu.
- Yên tâm, chị chờ ẻm được.
- Nhìn mặt mũi sáng sủa ghê, đúng là thiên tài có khác, à mà sao hôm nay em ấy lại tới công ty của chúng ta vậy?
- Người ta là em trai nuôi của chủ tịch mà, chắc đến tìm chủ tịch.
- Nghe cái từ em trai nuôi kỳ kỳ sao á, mà có vẻ hai người thân thiết ghê, nói anh em ruột người ta còn tin nữa là.
- Thôi, muốn bị đuổi hay sao mà dám bàn chuyện của chủ tịch, mau làm việc đi.
…
Bên này, trợ lý đã dẫn cậu đến trước văn phòng chủ tịch, anh ta mở cửa ra mời cậu đi vào, trong văn phòng không có ai, trợ lý giải thích:
- Chủ tịch đang họp ở phòng bên cạnh, một lát nữa sẽ về.
Công Nam gật đầu nói tiếng cám ơn rồi bước vào phòng, trợ lý đóng cửa phòng lại rồi rời đi, cậu đi tới bên vách tường kéo màn sáo lên, sau đó nhìn thấy Trường Quân đang nghiêm nghị ngồi bên trong phòng hợp nghe nhóm giám đốc báo cáo.
Do văn phòng có cách âm, cho nên cậu không nghe thấy họ nói gì, chỉ thấy đôi lông mày của anh nhíu chặt, trông dáng vẻ đang rất chăm chú lắng nghe.
Công Nam vô thức mỉm cười, lúc đàn ông tập trung làm việc thật sự rất hấp dẫn.
Dường như cảm nhận được tầm nhìn của cậu, Trường Quân liếc mắt nhìn qua, thấy bạn trai nhỏ của mình đang si mê nhìn mình cười cười, môi anh cũng bất chợt cong lên.
Thấy chủ tịch đang nghiêm túc nghe báo cáo bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, các giám đốc lập tức nhìn theo hướng mắt của anh, đến khi họ nhìn thấy có một cậu bé đẹp trai đang đứng ở bên văn phòng nhìn qua phòng họp thì ai cũng ngạc nhiên há hốc mồm.
Đây là ai mà lại đứng trong văn phòng của chủ tịch? Hơn nữa còn khiến một Diêm Vương nổi tiếng lạnh lùng như chủ tịch mỉm cười nữa, chẳng lẽ…
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo vang lên đánh thức họ:
- Đóng màn xuống!
Nghe thấy sự không vui trong giọng của chủ tịch, các giám đốc lập tức quay đầu lại không dám nhìn nữa, thư ký hiểu ý đi đóng màn sáo xuống.
Công Nam thấy thư ký đóng màn xuống cũng không cảm thấy gì, chỉ nghĩ mọi người đang họp cuộc họp quan trọng không muốn để người ngoài biết thôi.
Cậu ngồi xuống sô pha, lúc này chuông điện thoại của cậu vang lên, màn hình hiển thị tên Xuân Khánh.
Công Nam bắt máy lên nghe:
- Sao thế? Nghe nói lên mười hai rất bận rộn, sao có thời gian gọi cho tôi vậy?
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói tràn đầy sức sống của thiếu niên, Xuân Khánh nói:
- Bận rộn gì đâu! Hè năm ngoái tôi đã làm thủ tục chuyển trường rồi, bây giờ đang chuẩn bị thủ tục đi du học đây.
Công Nam nghe vậy kinh ngạc không thôi, vội vàng hỏi:
- Du học? Sao bất ngờ vậy? Lúc trước đâu có nghe anh nói gì?
Bên kia đáp:
- Lúc trước cha mẹ tôi vốn muốn tôi đi du học, nhưng cậu cũng biết rồi đó, bạn gái chưa theo đuổi được thì sao tôi cam tâm đi du học.
- Vậy tình huống bây giờ là thế nào? Anh từ bỏ theo đuổi con gái người ta rồi à?
Đầu bên kia truyền đến giọng cười đáng khinh của Xuân Khánh, cậu ta nói:
- Anh mày là loại người dễ bỏ cuộc vậy à? Lần này tôi đồng ý đi du học là bởi vì Đan Thanh cũng đi, nghe nói cô ấy muốn thoát khỏi sự dây dưa của ông Tú nên xin gia đình cho sang Mỹ học.
Nói tới đây, cậu ta lại cảm thấy tức giận.
- Cậu nói xem cái ông Tú đó có mặt dày không? Hồi xưa người ta đi theo chăm sóc đủ đường lại đối xử tệ với người ta, bây giờ người ta không muốn dây dưa nữa ông đó lại dán chặt không buông, có đê tiện không? Không muốn ăn nhưng bỏ thì tiếc hay gì?
Công Nam chỉ cười không nói gì về vấn đề này, con người chính là như vậy, bên trong mỗi người đều có chút xíu máu M.
Cậu nói:
- Vậy chúc anh sớm ôm được bạn gái về nhà.
- Yên tâm, vài năm nữa chờ nhận thiệp mời cưới của anh mày đi.
Hai người lại nói chuyện một lúc rồi cúp máy.
Công Nam thở dài, thẩn thờ nhìn điện thoại, trong lòng nghĩ đến khi nào mình có thể đứng trước mặt mọi người nói sẽ cưới anh Quân đây?
Mà nghĩ lại thì chuyện này có lẽ sẽ không bao giờ thành sự thật, ngay cả khi thân phận của anh chỉ là người bình thường thì chuyện công khai cũng đã khó, huống chi anh lại là nhân vật có tiếng tăm trên thế giới, số cậu đã định là phải yêu đương lén lút cả đời rồi.
Lúc Trường Quân đi vào thì thấy cậu bạn trai nhỏ của mình đang than ngắn thở dài, anh đi tới sờ đầu cậu, hỏi:
- Đang suy nghĩ gì đó?
Bây giờ Công Nam vẫn còn đang ở trong trạng thái thất thần, vì thế vô thức thốt ra một câu:
- Đang suy nghĩ đến bao giờ mới có thể công khai làm đám cưới với anh.
Nói xong, Công Nam lập tức ý thức được mình đang nói hớ, vội vàng dùng tay bịt miệng lại, khi ngước mắt lên nhìn thì thấy Trường Quân đang nở một nụ cười đầy hàm ý với cậu.
Anh nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt đỏ ứng của cậu, sau đó ngồi xuống ghế sô pha, trêu chọc cậu:
- Muốn làm đám cưới với anh sao?
Công Nam cảm thấy hai má nóng bừng, chu môi hỏi ngược lại:
- Anh không muốn sao?
Trường Quân ôm lấy vai cậu, nhẹ nhàng xoa nắn xương đầu bả vai của cậu, dịu dàng nói:
- Đương nhiên muốn, đợi đến khi em đủ tuổi kết hôn rồi, chúng ta sẽ kết hôn…
Công Nam vội che miệng anh lại, ánh mắt trở nên buồn bã, cậu nói:
- Đừng hứa những gì mình không làm được, nếu sau này mộng đẹp vỡ nát, em sẽ rất đau khổ.
Trường Quân cầm lấy tay cậu hôn vài cái, sau đó lại hôn lên trán cậu, nói nhỏ bên tai cậu:
- Không đâu, chuyện anh đã hứa anh nhất định sẽ làm được.
--
Lời của tác giả: Em nó nói muốn cưới chứ không có nói muốn gả nha!.