Công Nam trợn to hai mắt, khó tin hỏi:
- Thật sao? Chẳng lẽ cái app tôi tạo ra thần kỳ đến vậy à?
[Ký chủ đã sử dụng kỹ thuật số chưa từng xuất hiện trên thế giới, đương nhiên nó sẽ miếng bánh ngon ai ai cũng muốn ăn rồi.
]
Sau khi nghe xong lúc này Công Nam mới ý thức được mình vừa mới tạo ra một thứ công nghệ vượt thời đại, đúng vậy, năm nay chỉ mới là , vẫn còn mấy năm nữa thời đại công nghệ kỹ thuật số .
mới thật sự bước vào giai đoạn hoàng kim.
Lần này cậu dẫn đầu xu hướng như thế, không biết chừng sẽ khiến trình tự phát triển có phần thay đổi, nhưng thay đổi tốt hay xấu thì không ai có thể đoán trước được.
Công Nam móc điện thoại ra đăng nhập vào tài khoản facebook của mình, tài khoản này đã được cậu tạo từ năm ngoái tới nay chưa hề sử dụng một lần, cậu thử search thông tin về mình thì trên đó hiện ra một loạt tài khoản giả lấy tên cậu dùng hình của cậu làm ảnh đại diện.
Công Nam: …
Đúng là công nghệ phát triển luôn đi đôi với giả dối mà, cậu làm như không thấy đống nick giả đó tiếp tục lướt xuống thì thấy một loạt bài báo mạng, bài viết nói về cậu, nói về sản phẩm của cậu
Bấm vào đọc bình luận một hồi, môi cậu lại vô thức cong lên.
Công Nam tự động bỏ qua lời chê bai xáo rỗng, hầu hết các bình luận đều là khen cậu, khen app cậu tạo ra.
Đối với một người sáng tạo mà nói, còn gì hạnh phúc hơn khi sản phẩm của mình được công chúng đón nhận chứ.
Mà nhóm bạn cũ thấy Công Nam ngồi nhìn điện thoại cười cười như thế đều lấy làm lạ, Minh Đăng khều nhẹ cậu một cái, hỏi:
- Xem cái gì mà cười tủm tỉm vậy?
Công Nam lắc đầu, miệng vẫn mỉm cười, cậu đáp:
- Không có gì, đang xem tin tức về mình thôi, tôi cảm thấy mình cũng giỏi phết đấy chứ!
Nhóm bạn:…
Có một thằng bạn mà mạch não của nó không vận hành bình thường thật sự rất mệt.
--
Mười lăm phút ra chơi kết thúc, chuông vào học vang lên, tiết ba là tiết giáo dục công dân, thầy giáo chỉ giới thiệu các chương sẽ dạy trong học kỳ xong thì cho lớp nghỉ sớm, do là lớp chọn nên các học sinh cũng không làm ồn, ai cũng tự giác lấy sách vở ra học hoặc là kết bạn với nhau xuống canteen tám chuyện tiếp.
Do chỉ mới vào học tuần đầu tiên, hơn nữa còn là môn phụ, giáo viên khá dễ, cho nên bầu không khí khá thoải mái.
Đang lúc Công Nam định lấy môn tiếp theo ra học thì có một cậu học sinh nam đi tới trước bàn cậu, nói:
- Thầy Nghiêm bảo cậu lên phòng giáo viên gặp thầy một lát.
Công Nam bị gọi nhiều không lấy làm lạ, nhưng Minh Đăng ngồi bên cạnh lại tỏ vẻ rất thương xót cho bạn mình, lúc trước khi còn học ở trường Thông Khánh Tổ, dù bản thân là nhân vật hô mưa gọi gió trong trường, nhưng cũng đâu có bị gọi lên văn phòng ngay đầu năm như cậu.
Mới đầu năm học đã bị gọi lên văn phòng, chắc chắn cả năm sẽ bị mời dài dài, tội nghiệp bạn tôi.
Công Nam bước vào văn phòng, bên trong không chỉ có mình thầy Nghiêm mà còn có cả thầy Hưng chủ nhiệm cũ, cô Thu Phương dạy hóa, cô Hà Thu dạy tiếng Anh cùng với thầy cô các môn hồi lớp mười của cậu, tất cả đều đang mỉm cười nhìn cậu.
Công Nam đột nhiên cảm thấy căng thẳng, hội giáo viên lớp cũ tụ hợp với nhau ngôi đây chờ cậu làm gì? Tại sao cảm giác sắp bị làm thịt lại nổi lên thế này?
Thầy Nghiêm thấy cậu đã tới lập tức nở nụ cười, đang định vẫy tay gọi cậu lại thì thấy Hưng đã đoạt trước một bước đứng lên kéo Công Nam đi về bàn làm việc của mình.
Thầy ấy nở một nụ cười thật tươi với cậu, sau đó lại như nhớ ra chuyện gì, sắc mặt bỗng chốc trầm xuống, quan tâm hỏi han cậu:
- Sức khỏe của em thế nào rồi?
Công Nam lễ phép đáp:
- Em đã khỏe rồi ạ, cám ơn thầy.
Thầy Hưng nhớ tới vừa rồi lúc cậu bước đi hơi cà nhắc thì lập tức đau lòng, nhưng thầy ấy cũng không muốn động đến vết thương trong lòng cậu, vì thế nhanh chóng đổi đề tài:
- Năm học mới cũng tới rồi, đáng lẽ từ hè năm rồi thầy nên thông báo với em chuyện này, nhưng thầy nghĩ với năng lực của em, bắt đầu từ lúc này cũng không muộn, kể từ ngày mai, em theo thầy ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi Olympic Vật Lý quốc tế (IPhO) sắp tới…
- Này này này, ông đừng có làm bậy, năm nay Nam phải tiếp tục thi IMO, thời gian đâu ra tham gia IPhO?
Thầy Nghiêm nghe thầy Hưng nói xong không thể nhịn được nữa, lập tức phản bác.
Thầy Hưng thấy thầy Nghiêm sừng sỏ như thế lửa giận trong lòng lại bốc lên, thầy ấy trợn mắt nhìn thầy Nghiêm, nói:
- Năm trước chính miệng ông đã hưa năm nay Nam sẽ theo tôi tham gia Olympic Vật Lý, vậy mà bây giờ ông lại lật lọng, ông muốn gì đây hả?
Thầy Nghiêm cũng bất chấp hình tượng ôn hòa nhẹ nhàng từ trước tới giờ của mình, không chịu thua cãi lại:
- Đó là bởi vì lúc đó tôi chỉ muốn cho Nam trải nghiệm thử cuộc thi quốc tế là thế nào, không ngờ thằng bé lại đoạt giải với điểm cao như thế, một tuyển thủ tốt như vậy lại không tiếp tục tham gia IMO năm nay, chẳng phải sẽ là tổn thất lớn của quốc gia sao?
Thầy Hưng tức đến bật cười, chỉ vào thấy Nghiêm mắng:
- Ông đúng là ông già không biết đủ, năm trước tôi đã nhường ông rồi, năm nay ông đừng hòng, dù có liều cái mạng già này tôi cũng phải giành học sinh của mình về cho bằng được.
- Ông dám… Năm rồi Nam đã có thành tích, Hiệp hội Toán học quốc gia sẽ không cho ông có cơ hội đoạt người.
- Tôi đã đoán trước ông già như ông lật lọng trở mặt cho nên đã đi xin quyền đặc cách tham gia IPhO ở Bộ Giáo dục cho Nam rồi, ông từ bỏ lòng tham của mình đi.
- $%^!
- &^%…
Hai người cứ lớn tiếng cãi nhau không ai chịu thua ai, tất cả giáo viên trong phòng đều sợ hãi vội can ngăn hai người, nhưng hai người càng cãi càng hăng, căn bản không ai có thể khuyên giải được.
Công Nam thấy tình hình không ổn, biết bản thân không thể làm chim cút núp trong góc tường được nữa, cậu bèn đi tới giữa hai người, cố gắng đề cao giọng nói:
- Hai thầy từ từ, nghe em nói nghe em nói…
Thầy giám thị kéo thầy Hưng lại, nói:
- Nam có chuyện muốn nói kìa, để nghe em ấy nói làm sao đã, dù sao quyền quyết định cũng nằm trong tay em ấy mà.
Cùng lúc đó các thầy cô khác cũng nói tiếp lời, sau cùng cũng thành công khiến hai người thôi công kích nhau nữa.
Hai người bình tĩnh lại, thầy giám thị nói có lý, dù họ có tranh giành đến cỡ nào thì quyền quyết định cuối cùng cũng nằm ở Công Nam, vì thế hai người đều quay sang nhìn chằm chằm Công Nam, trong mắt hai người đã không còn sự tức giận khi cãi nhau như lúc vừa rồi, bây giờ đã thay thành ánh mắt chân thành chứa chan sự trông mong.
Công Nam lại phải nếm cảm giác lựa chọn giữa hai con đường một lần nữa, mà lần này có vẻ cậu không thể từ chối bất cứ ai, một bên là thầy chủ nhiệm cũ luôn hy vọng cậu tham gia thi đấu môn Vật Lý một lần, một bên là thầy giáo dạy Toán đã dìu dắt cậu từng chút một để có thể đi đến thành tích như hôm nay.
Suy nghĩ hồi lâu, một tia sáng vụt qua đầu cậu, nếu không thể từ chối được ai tại sao không chọn hết cả hai, dù sao cũng đâu có quy định một người không thể tham gia hai cuộc thi.
[Bingo! Giác ngộ của ký chủ đã cải thiện hơn rất nhiều, lần này không cần nhắc nhở, ký chủ cũng chủ động nhận thêm deadline rồi, rất hoan nghênh tinh thần siêng năng này của ký chủ, mong ký chủ cứ thế phát huy.
]
Hệ thống đột nhiên nhảy ra hét hò điếc hết cả tai, Công Nam cũng không rảnh nghe nó nói nhảm, nếu đã đưa ra quyết định, cậu phải nhanh chóng thực hiện, vì thế cậu nhìn thầy Hưng lại nhìn qua thầy Nghiêm, nói:
- Em đang có quyết định rồi!
Hai thầy giáo già đồng loạt nhìn qua cậu, hồi họp chờ đời câu trả lời của cậu.
Công Nam bình tĩnh nói tiếp:
- Bản thân em muốn thử tham gia thi IPhO một lần, đồng thời cũng không muốn từ bỏ IMO, vì thế nếu hai thầy không chê, em muốn tham gia cả hai ạ.
Hai ông thầy nghe xong đáng lẽ nên mừng, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy lo lắng, thầy Hưng do dự hỏi cậu:
- Thi một môn đã khó, thi cùng lúc hai môn sẽ càng khó hơn, em suy nghĩ kỹ chưa?
Thầy Nghiêm lại tiếp lời:
- Đúng vậy, em cứ yên tâm, thích thi môn nào cứ nói, dù em chọn ai hai thầy cũng sẽ không trách em, không nên ép buộc bản thân như vậy.
Dù đã đi dạy nhiều năm, hai người cũng biết độ khó của Olympic quốc tế không phải ở mức tầm thường, thậm chí có những bài toán mà ngay cả trình độ thạc sĩ cao học trong nước cũng không giải được, nếu không chuẩn bị cho tốt, khả năng phát huy trên trường thi sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.
Nhìn hai người thầy của mình không tranh giành nữa mà quay sang do dự hỏi mình, Công Nam cảm thấy hơi buồn cười, nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm túc nói:
- Hai thầy cứ yên tâm, nếu em đã có quyết định như vậy chắc chắn sẽ không lơ là hay cưỡi ngựa xem hoa, em sẽ cố gắng hết sức đạt được mục tiêu của mình.
Thầy Hưng nghe vậy, mặc dù trong lòng còn chút lo lắng, nhưng phần nhiều là vui mừng, thật ra ông ấy có rất nhiều mầm non để lựa chọn, nhưng không hiểu sao ông ấy vẫn mong muốn đứa học trò này thử tham gia thi đấu một lần, có lẽ, lần này cậu sẽ tạo cho ông ấy một bất ngờ lớn.
Không thể không thừa nhận, khi biết được tin tức cậu đoạt huy chương vàng IMO, trong lòng ông ấy có chút xíu ghen ghét hâm mộ ông bạn lâu năm của mình.
Còn thầy Nghiêm thì lại càng không thể nói gì nữa, ông thừa nhận mình có ích kỷ, vốn dĩ không trông mong quá nhiều vào đứa học trò chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi này, nhưng không ngờ cậu lại mang về cho ông một cái huy chương vàng, đặt bất cứ người nào vào trường hợp của ông thử xem có ai cam tâm buông tay hay không?
Mà bây giờ xem ra lựa chọn của cậu như vậy là hợp lý nhất rồi, năng lực của thằng bé quá mạnh, chi bằng cho cậu thử một lần, ông cũng muốn xem thử cuối cùng cậu có thể đạt tới giới hạn thế nào.
--
Cuộc chiến giành học trò phần hai của hai ông thầy cuối cùng cũng kết thúc, các giáo viên khác trong phòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng một vài người trong đó lại lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.
Họ cũng muốn nhảy vào trận combat này, nhưng biết làm sao được khi công lực của họ quá yếu, đứng trước cây cao bóng cả như hai người, nếu họ đưa ra đề nghị kêu cậu tham gia cho môn của mình, chỉ sợ hai người sẽ nuốt sống họ mất.
Thấy chỗ này đã hết việc của mình, Công Nam ôm đống tài liệu vật lý và toán học thầy Hưng thầy Nghiêm mới giao đi ra khỏi văn phòng, đang định trở về lớp thì gặp phải cô Hà Thu đã chờ sẵn ở ngoài hành lang.
--
Lời của tác giả: Gừng mới xem lại giải thưởng Quả cầu vàng quốc tế là của Hollywood,Gừng nhìn nhầm mọi người ơi, Gừng đã sửa tên giải thưởng rồi, chỉ chờ ad duyệt thôi.