“Vậy thì bệnh viện các người nhanh lên, nếu trước khi trời tối hôm nay không được giải quyết thỏa đáng, tôi sẽ yêu cầu chuyển viện.” Lý Tiểu Bình cuối cùng cũng thỏa hiệp ngừng ồn ào.
Người ta đã nói đến vậy rồi nên đương nhiên không còn gì để chất vấn nữa.
Khi Lâm Thần đến bệnh viện, phát hiện nơi này đã bắt đầu vận hành lại bình thường, tốc độ ngược lại rất nhanh, ồn ào đến mạng người, đến dây rào bảo vệ hiện trường cũng không kéo, xem ra bệnh viện này cũng thu xếp đến nơi đến chốn lắm.
Chỉ là đám phóng viên ngồi xổm bên ngoài cũng thật sự có khả năng chịu đựng.
Nhìn dáng vẻ ít nhất là ngồi xổm từ
trước khi trời tối đến hiện tại: "Tốt hơn là ông nên phái người đi dọn cỏ chung quanh, đám cỏ dại đều mọc cao như vậy rồi!"
"Được!"
Viện trưởng còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thật sự ngờ nghệch gọi người đi quét dọn cỏ.
Lâm Thần bất lực thở dài, tiếp tục đi vào trong, đi tới một gian phòng bệnh nhỏ, cửa vừa mở ánh mắt của tất cả mọi người đều đang nhìn anh.
Nhìn phía sau viện trưởng, Lý Tiểu Bình lập tức bùng nổ, mặc kệ bản thân bị thương từ trên giường bật dậy: "Đây là giáo sư ông mời cho chúng tôi?”
Tuổi còn không lớn bằng mình, có thể không chế được bệnh của bọn họ không đây?
Đây không phải là một trò đùa sao?
Bệnh viện này thật sự không đáng tin cậy chút nào, cũng do mình thần kinh não tàn còn đồng ý ở đây trị liệu, sau khi xảy ra chuyện như vậy thì phải nên trực tiếp rời khỏi đây.
Anh ta khập khiễng bước ra ngoài, mặc kệ sự ngăn cản của y tá bên cạnh: "Mau làm thủ tục chuyển viện cho tôi, ông đây không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa."
"Anh từ đây đi ra ngoài, ba ngày sau, người tiếp theo phát điên cắn người chính là anh!”
Giọng của Lâm Thần rất nhỏ mang theo lười biếng, nhưng mọi người có mặt ở đó đều có thể nghe rõ những gì anh nói.
"Có thể viện trưởng đã không nói các người biết sự thật. Các người cũng bị trúng độc. Nếu trong khoảng thời gian ngắn không giải được độc tố, não của các người sẽ hoàn toàn mất ý thức cho đến khi phát điên cắn người.”
Lâm Thần tìm được một chỗ để ngồi, tất cả các bệnh nhân đều lao đến vây quanh, trong số đó còn có người già đã hơn sáu mươi, ánh mắt của bọn họ sáng lên nhìn anh, trong lòng vô cùng sợ hãi.
"Vậy thì chúng tôi phải làm sao?”
"Tôi trị bệnh cho các người, bây giờ xếp hàng từng người một đến."
Thời gian của Lâm Thần cũng rất gấp, ngoài việc hồi phục vết thương của bản thân ra còn phải khẩn trương điều tra nguồn gốc của những người đó.
Làm mình bị thường thành thế này, nếu muốn mình tìm ra hang ổ của chúng dù sao cũng phải cho chúng một mồi nhử.
Lý Tiểu Bình ngoan cố đứng ở trong góc, luôn luôn không cam lòng tin tưởng người trẻ tuổi này, mãi cho đến khi viện trưởng cho anh ta xem một đoạn tư liệu, sắc mặt anh ta đỏ bừng, sau đó mới cam tâm tình nguyện đứng xếp hàng.
Đây chính là viện trưởng Tinh Thần nổi danh lừng lẫy, không ngờ lại trẻ tuổi như vậy, cho dù chưa gặp viện trưởng Tinh Thần, nhưng thông tin của viện trưởng bên này chắc chắn không thể làm giả.
Hơn nữa, trong lòng anh ta thật sự cũng rút lui, nếu sự việc thật sự như lời anh nói, thì mình từ chỗ này chuyển viện đi đơn giản chính là hại người hại mình.
Độc tố trên những người này không có nhiều, có vài người chỉ còn lại một chút, dùng ngân châm ép một chút thì toàn bộ đều chảy ra ngoài, không phải vấn đề lớn.
Người cuối cùng cũng chính là người vừa rồi mới đối chất với anh- Lý Tiểu Bình, ngoan ngoãn như một con cừu nhỏ như thể là hai người khác nhau: "Cậu là viện trưởng Tinh Thần?"
"Đúng vậy!"
Lâm Thần lấy ra ngân châm, rót vào một tia linh lực, thông qua kinh mạch của cánh tay phải, chậm rãi dẫn ra độc tố Hắc Hài vẫn còn ở trong cơ thể anh ta.
Viện trưởng lấy một cái chậu sứ trắng, ở bên cạnh hứng lấy máu đen chảy ra, chất độc của mười mấy người này bị ép ra ngoài hứng được gần nửa chậu.
"Bọn họ đã không có chuyện gì nữa rồi, sắp xếp đến các phòng bệnh bình thường đi."
Nghe nói bản thân không sao, Lý Tiểu Bình vui vẻ đi xung quanh vài lần, sau đó được y tá sắp xếp đến phòng bệnh bình thường.
Viện trưởng nhìn thứ bên trong chiếc chậu sứ trắng mà trong bụng cuồn cuộn, cũng không phải mùi gì khó ngửi mà là nhìn thấy nhớp nháp, vô cùng ghê tởm.
Giống như máu thịt của ai bị đánh nát bấy, nếu không phải ông ta theo ngành y nhiều năm, thứ gì ghê tởm mắc ói đều đã nhìn qua thì có lẽ bây giờ ông ta đã nôn ói rồi.
“Tôi có thể lấy thứ này đem đi nghiên cứu được không?” Viện trưởng Vương rất tò mò về thứ này: “Nói không chừng có thể chiết xuất ra thứ gì đó hữu ích, sử dụng nó để giúp đỡ cho nhân loại.”
Lâm Thần ngược lại rất muốn nghe suy nghĩ của ông ta: "Lời này có ý gì?”
"Những người bị bệnh này không hề cảm thấy đau đớn. Nếu có kíƈɦ ŧɦíƈɦ tố trong đó có thể dùng được, không chừng hiệu quả còn tốt hơn thuốc gây mê?"
Viện trưởng Vương giống như phát hiện ra thế giới mới: "Nếu những kíƈɦ ŧɦíƈɦ tố này được sử dụng, sản xuất hàng loạt, đó sẽ là sự tiến bộ của xã hội loài người!"
“Tôi khuyên ông nên từ bỏ ý nghĩ này đi!” Lâm Thần lắc đầu bất lực: “Đây đều là đồ vật tà ác để lại, độc tố trong đó không đơn giản như ông nghĩ, nhanh chóng tìm chỗ vứt đi.”
Viện trưởng Vương không nói gì nữa.
Cuối cùng cũng gật đầu đồng ý ném thứ đó đi.
Lâm Thần nhìn ra dáng vẻ không tình nguyện trong lòng ông ta, để ngăn cản người này che giấu tư tâm, cuối cùng vẫn là để cho Bạch Cốt đi xử lý.
Sau khi trở về nhà, Lâm Thần gọi Bạch Cốt: "Cậu đến giúp tôi chuyện này."
Anh cởϊ qυầи áo, thịt phía sau lưng đã thối rữa: "Giúp tôi dùng dao cắt bỏ thịt thối."
Trên cánh tay của mình anh đã xử lý ổn, nhưng sau lưng thì cần một người đến giúp.
Bạch Cốt nhìn đống thịt thối sau lưng anh sợ đến kinh hồn bạt vía, khối thịt thối to lớn bao phủ cả lưng, như cũ vẫn có thể phân biệt rõ vết cào trên lưng sâu đến mức nào.
Anh ấy không biết anh đã kiên trì như thế nào, thương thế nghiêm trọng như vậy, anh vẫn có thể giống như người không có chuyện gì, vết thương của bản thân thành thế này còn đi chữa trị cho người khác.
Lâm Thần từ trong viện đưa cầm về một con dao mổ sắc bén đưa đến tay anh ấy: "Lúc cậu cắt ra tay nhanh một chút.”
Bạch Cốt gật đầu, đeo găng tay y tế màu trắng vào nhắm ngay miếng thịt thối dùng lực cắt mạnh, máu tươi chảy ròng ròng, bắn lên khắp người anh ấy.
Lâm Thần nghiến răng không kêu một tiếng, thay vào đó là lấy một bình thuốc màu trắng trên mặt đất: "Sau khi cắt hết xong, rắc thứ bên trong bình thuốc này lên."
Tôi không biết đó có phải là ảo giác của bản thân hay không, anh ấy luôn cảm thấy rằng mấy khối thịt này sẽ di chuyển.
Sau khi thu dọn xong xuôi ước chừng phải đến nửa ký thịt, thẳng đến sau lưng lộ ra thịt mới thì Bạch Cốt mới ngừng lại, rắc bột trắng lên, máu chảy không ngừng ở sau lưng lập tức khôi phục bình thường.
“Trong bình sứ trắng này là thứ gì?” Bạch Cốt cầm lấy cái bình nhỏ, đưa lên trước mũi ngửi, không có mùi gì hết mà lại thần kỳ như vậy.
"Đây là thuốc đặc trị phiên bản nâng cấp, tổng cộng chỉ có ba bình!"
Sỡ dĩ không sản xuất đại trà là bởi vì quy trình sản xuất phiền phức mà dược liệu sử dụng cũng không hề rẻ.