Nghĩ tới nghĩ lui, anh vẫn đi đến điều tra giám sát bệnh viện.
Vừa nhìn thấy hình ảnh ở trên hành lang, anh ngạc nhiên đến mức con ngươi sắp rơi ra ngoài.
Chỉ thấy tên tiểu tử kia vừa nói chuyện cùng anh, mang bệnh nhân phát điên kia, trực tiếp đâm chết, viện trưởng hoảng loạn cầm lấy điện thoại bàn, liền định báo cảnh sát.
Điều đó là không thể, ban ngày ban mặt, trời đất sáng sủa, trực tiếp gϊếŧ người rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Cho dù là người này có phát rồ phát điên, vậy cậu ta cũng có quyền được tiếp tục sống, huống hồ lại là người trẻ tuổi hồ đồ này, nói gϊếŧ liền gϊếŧ.
Nhưng lúc này ông ấy còn chưa kịp gọi điện thoại báo cảnh sát, thì đã nhìn thấy nguyên bãi máu nằm trên đất của người kia, từ từ biến thành một vũng máu màu đen.
Điện thoại trên tay ông cũng từ từ rơi xuống, ông ngơ ngác ngồi một chỗ.
Chẳng lẽ điều mà người thanh niên kia nói là thật?
Nhưng sau khi nghe nói nơi này xảy ra chuyện, anh vội vàng từ bên ngoài trở về, máu trên đất cũng được công nhân vệ sinh dọn dẹp gần hết rồi, các bệnh nhân cũng được thu xếp đi về giường bệnh rồi.
Có điều chỉ có một vài bệnh nhân, sau khi trải qua chuyện này khăng khăng đổi bệnh viện, không tin bất kỳ lời giải thích nào bệnh viện đưa ra.
Nghĩ tới đây, viện trưởng vội vã gọi chủ nhiệm tất cả các khoa tới, để bọn họ đi kiểm tra người bị thương, hễ có dấu vết bắt cắn, toàn bộ đều được sắp xếp đi vào trong cùng một phòng.
“Viện trưởng, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Giáo sư Vương không muốn làm như thế, ông cảm thấy làm như vậy, sẽ chỉ làm lòng người lo sợ, khiến mọi người càng không tin vào bệnh viện của họ.
“Cậu cũng đừng hỏi nhiều như vậy, làm như vậy là đúng rồi.” Viện trưởng hoảng hốt đứng lên, quay về phía bọn họ nói rằng, “Nếu như hôm nay cảnh sát tới đây điều tra, quản cho tốt miệng của các người, nhớ nên nói cái gì, không nên nói cái gì.”
“Chúng tôi biết rồi.”
Tất cả bọn họ đều trả lời đồng thanh, đã sớm thương lượng riêng lời giải thích rồi.
Đối diện với những kí giả truyền thông kia, cũng là im lặng không nói chuyện, thế nhưng kí giả truyền thông là nhóm người giỏi khơi chuyện nhất, người trong bệnh viện không muốn nói, không có nghĩa là người bệnh sẽ không nói.
Bác sĩ nơi đó không đạt được kết quả mà mình mong muốn, bọn họ liền đem ánh mắt tập trung lại trên người bệnh, đây chính là một tin tức lớn, nếu ai lấy được thông tin đầu tay, lương tối thiểu phải vượt lên gấp mấy lần, nếu như may mắn một chút, nói không chừng có thể thăng chức luôn đấy.
Viện trưởng thông qua mọi cách thăm dò, cuối cùng cũng hỏi được chỗ ở của Lâm Thần.
Sau khi trải qua chuyện lần trước, nơi ở của Lâm Thần, ít nhiều sắp đặt một vài cái bẫy, viện trưởng đứng ở cửa chính với gương mặt lấy lòng, qua video, Lâm Thần thấy khuôn mặt kia của ông ta to như cái bánh.
Bấm nút mở cửa, viện trưởng liền hùng hục chạy vào.
Tùy rằng tòa nhà này nằm ở chỗ có phong cảnh đẹp như tranh, thế nhưng bởi vì xung quanh trong khoảng mười dặm, chỉ có một tòa nhà như thế, vì thế nhìn qua vô cùng đáng sợ, người luôn cảm giác u ám sau lưng.
Còn bênh cạnh lại trồng một loạt cây nhãn lồng, hàng loạt hàng loạt rừng trúc tím, đem khoảng sân nhỏ này quay xung quanh lên, mặc dù là nơi non xanh nước biếc, một mình ở đây không khó tránh khỏi cô đơn, huống chi là một người giúp việc cũng không gọi.
Mặc dù viện trưởng có thể tìm tới chỗ này, hoàn toàn là do Bạch Cốt thả mặc, bằng không thì ngay cả bóng dáng của anh đều không sờ được.
Sau khi đi vào, ông ta liếm gương mặt già nua cùng với nụ cười, “Xin lỗi, hôm đó là do tôi quá kích động, tôi ở đây nhận lỗi với cậu, xin cậu hãy quay về giúp đỡ những bệnh nhân kia, cậu giúp bệnh viện của chúng tôi với.”
“Những người kia đều được sắp xếp ở cùng một phòng?” Lâm Thần vẫn rót cho ông ta một cốc trà nước, người tới đều là khách, huống chi là không ra tay đánh kẻ tươi cười.
(茶水: trà nước; nước nôi; nước- gọi chung cho nước trà, nước sôi, thường dùng cho người đi đường)
Viện trưởng thụ sủng nhược kinh nâng cốc trà nước, thành thật gật gật đầu, “Đúng vậy, video giám sát hôm đó tôi đã xem rồi, tôi vì hành động ngu dốt của tôi mà xin nhận tội, cũng ở đây cầu xin cậu, đi cứu giúp những sinh mệnh vô tội kia đi.”
Đứng trước mặt ông người thanh niên một mặt nhàn nhã, chính là ngôi sao viện trưởng tiếng tăm lừng lẫy, cũng tại ông có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, ngay cả nhân vật như thế thậm chí cũng không nhận ra.
Hiện tại các phóng viên truyền thông chỉ mong sao nắm được khuyết điểm của bệnh viện bọn họ, cũng hận không thể đem chuyện này mà khuếch đại thêm một bước, thậm chí dùng tiêu đề khoa trương để hấp dẫn tầm mắt của người đọc.
Sự việc cũng bị bọn họ nói tới ngày càng thái quá, ngay cả loại chuyện quỷ nhập hồn cũng đều làm ra được.
Cho dù bệnh viện làm sáng tỏ lần nữa, vì vậy mà đắc tội không ít người, nhưng không có ích gì.
Điều chết tiệt nhất đó là, những người bệnh được xếp vào cùng một phòng, vậy mà lại la hét muốn đi ra ngoài.
Mà đức hạnh này của bọn họ, một khi ra ngoài không phải là gieo vạ cho người khác sao?
“Mang tôi đi đi!”
Lâm Thần ngồi xe của viện trưởng, chạy đến bên trong bệnh viện, những người bệnh bị giam vào cùng một phòng, đã vô cùng gấp rồi, luôn cảm giác bản thân bị phân biệt đối xử.
Cũng không ai biết phía sau sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng họ phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của bản thân, nếu như bệnh viện lại xuất hiện loại chuyện như vậy, xui xẻo nhất vẫn là những bệnh nhân này.
“Tôi nói cho các người biết, mau mau thả chúng tôi ra ngoài, các người đây là giam giữ phi pháp, tôi có thể kiện các người đấy.” Người bệnh Lý Tiểu Bình nói.
Trời mới biết bây giờ anh đang sợ cỡ nào, trên đùi còn bó thạch cao dày đặc, nếu không phải lần trước thoát chết, bây giờ giống với người kia như vậy, trên người bị gặm lung ta lung tung.
Ai mà biết bệnh viện này còn xảy ra chuyện như thế hay không, nếu xảy ra chuyện như vậy, chỉ dựa vào cái chân này của anh, phỏng chừng đều không ra khỏi được cửa bệnh viện.
Nếu nói người kia bị gặm cắn được cứu trở lại, thế nhưng trên người loang loang lổ lổ, đoán chừng là bóng đen cả đời đi theo anh, cho đến tận lúc trong quan tài.
“Trước tiên cô không nên gấp gáp, lập tức viện trưởng liền mang chuyên gia tới đây chữa bệnh cho mọi người.”
Cô y tá nhỏ nhìn bọn họ tâm tình ngày càng kích động, thậm chí có loại muốn xông ra khỏi phòng điều khiển, cũng là vô cùng gấp, một bên an ủi bọn họ, một bên che giấu tình hình thật sự, “Hôm đó chính là có người vì trả thù xã hội, lúc đó mới như phát điên mà đi hại người, thế nhưng đã bị cảnh sát mang đi, sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.”
Những lời này của cô, như uống trước một viên an thần.
(viên an thần: ví với những lời nói và hành động khiến người khác yên tâm)
Lý Tiểu Bình ngồi trên giường, đưa ra yêu cầu của mình, “Cho dù tôi có ở đây để tiếp tục trị bệnh, cũng nên sơ tán đám người này đi, ba người một phòng bệnh tôi cảm thấy rất chen chúc, cô nói mười mấy người này ở cùng một phòng bệnh, thì chen thành cái dạng gì?”
Hô hấp đều khó khăn, chứ đừng nói đến việc hoạt động ở trong phòng một chút, tuy là chân này của anh không còn chỗ trống để vận động.
Nhưng luôn cảm giác có nhiều người chen chúc ở đây, khiến cho người ta cảm giác rất ngột ngạt, mọi người bắt đầu hoảng hốt không có lý do.
“Hy vọng mọi người thông cảm một chút, bởi vì giường đệm bây giờ còn đang thu dọn, sau khi thu dọn xong rồi sẽ sắp xếp cho mọi người, mọi người trước tiên chịu ủy khuất một chút.” Cô y tá nhỏ kiên trì nói.