Irido Mizuto◆Sẵn sàng
“—Cậu đã chuẩn bị chưa?”
Ngày 29 tháng 12. Như đơn đặt hàng, ngày thứ 3 sau khi kết thúc công việc thì Keikouin-san đến hỏi tôi.
Công việc làm thêm mà Keikouin-san đã giới thiệu cho tôi là việc vụn vặt trong công ty của ông ấy. Nào là tổng hợp tài liệu, nào là quản lý bánh kẹo mua dự trữ, viết địa chỉ để gửi hàng, nói chung tất cả chẳng có liên quan đến sáng tạo. Vì là một công ty nhỏ nên những việc tạp dụng như thế này có vẻ rất là giúp đỡ cho họ.
Là công việc làm thêm đầu tiên của tôi, nhưng việc nhà mà tôi thỉnh thoảng làm, hay từ kinh nghiệm chuẩn bị cho lễ hội văn hóa đã giúp đỡ cho tôi. Với lại, chuyện đã có thể tham gia dù chỉ một chút vào nơi làm việc của một công ty game là một trải nghiệm tốt hơn những gì tôi nghĩ từ trước. Chẳng hạn như là cách để cho nhà sáng tạo nghỉ ngơi khỏi sự nhiệt tình của công việc.
Cứ như thế mà 3 ngày tươi mới này đã kết thúc, Keikouin-san tặng cho tôi món quà chia tay.
“Có câu ‘con trai mà không gặp 3 ngày thì khác hẳn’, cậu của bây giờ cứ như là một người khác so với lúc gặp mặt nửa tháng trước vậy. Có thể nghĩ sự do dự của cậu đã tan biến rồi nhỉ.”
“……Không ạ.”
Tôi lắc đầu.
“Cháu nghĩ không có con người nào mà không do dự. Dù cho là thiên tài đi chăng nữa……Chẳng phải bác là người hiểu chuyện đấy sao ạ.”
Keikouin-san nở nụ cười có ý nghĩa.
Con người này kết cục có lẽ đã nhìn thấu hết toàn bộ. Có lẽ những gì mà tôi nói đều nằm trong dự đoán không chừng.
Nhưng mà tôi vẫn nói.
Đó là câu trả lời đối với câu hỏi ban nãy.
“Sự do dự không phải đã tan biến. Mà cháu nghĩ nên theo cùng nó ạ.”
Keikounin-san làm vẻ mặt có hơi chút kinh ngạc, tạo khoảng trống thời gian để phản ứng.
“Theo cùng? ……Chứ không phải vượt qua?”
“Dạ. Làm tan biến, hay là vượt qua sự do dự……Nếu như có thể làm được chuyện như thế thì là Phật Thích Ca rồi ạ.”
Một lát sau, Keikouin-san cười khẽ lên.
“Quả nhiên là một người mọt sách. Một câu trả lời có sự dưỡng dục nhỉ—Nhắc mới nhớ từ『Giác Ngộ』vốn dĩ là từ dùng trong đạo Phật nhỉ.”
Thoát khỏi do dự, lĩnh ngộ đạo lý.
Với những con người sống trong khổ ai trần gian như bọn tôi thì đó vẫn là chuyện xa xăm.
“Keikouin-san. Từ trước cháu đã nghe từ Yume rồi, nhưng chuyện cô ấy thích trinh thám là do ảnh hưởng từ bác nhỉ.”
“Hửm? Aa—Thời còn là học sinh tôi cũng đã từng say mê nó.”
“Vậy truyện trinh thám mà bác thích nhất là gì ạ?”
Cả hai đều là những người ham đọc sách, vậy mà trong 3 ngày này đây là lần đầu tiên nói chuyện như thế này.
Keikouin-san thở dài cỏ vẻ rất khó xử,
“Một câu hỏi nan giải……Nhưng mà, phải ha, nếu nói về kết cục thì cá nhân tôi thích nhất là—cuốn『Nhà toán học không cười』chăng.”
—Là cuốn sách mà tôi cũng đã đọc và buổi đêm của buổi học dã ngoại, lần đầu tiên mà liên quan đến Ayai Yume ấy.
“Sự lựa chọn có chút vị chát nhỉ. Bác cũng có thể đưa ra cuốn cùng series là『Tất cả đều trở thành F』vậy mà.”
“Vì tôi thích cái kết. Cái kết mà thể hiện gì đó về lối suy nghĩ khoa học……Mừ.”
Keikouin-san ngập ngùng trong lời nói của bản thân.
Có lẽ, bác ấy đã nhận ra rồi không chừng. Lời mà bác ấy vừa nói thể hiện cùng ý nghĩa với câu trả lời của tôi.
“……Bị con nhỏ đó lấy mất 1 cuốn rồi.”
“Tình cờ thật.”
“Vậy thì để tôi hỏi ngược lại cậu. Mizuto-kun. Truyện trinh thám mà cậu thích nhất là?”
“Là『Cosmic』ạ.”
“……~haha! Tức là『Bí ẩn chưa được làm sáng tỏ』ha—”
Quả nhiên, có lẽ là tôi giống với con người này.
Thở nhẹ ra một hơi rồi thì Keikouin-san hướng ánh nhìn về hướng xa xăm.
“……Nếu mà tôi cũng đưa ra câu trả lời giống như cậu sớm hơn một chút—Không, chẳng tốt chút nào. Có tuổi rồi thì chỉ toàn sự ân hận mà thôi.”
Sau đó thì ông ấy chìa tay đến tôi.
“Cố gắng lên nhé. Điều mà một người trưởng thành nhàm chán như tôi đây chỉ có thể đến đây thôi.”
“Dạ. Chẳng cần phải nói đến đâu ạ.”
Rồi tôi và bác ấy bắt tay nhau.
Để giải quyết ác mộng mà lúc nào cũng thấy, và giấc mơ[note46777]mà từ giờ trở đi sẽ nhìn thấy.
Irido Yume◆Ngày cuối cùng・1
Buổi sáng ngày cuối cùng của năm nay, dù tốt hay không tốt thì tôi cũng đã bình thường mà tỉnh giấc.
Tôi mở mắt trên giường, cứ như thế mà mơ màng trong chốc lát. Cắt đứt đi sự bận rộn đã trở thành lẽ đương nhiên kể từ khi trở vào ngày học sinh, cỏ vẻ như là tôi đã xao nhãng.
Nhưng mà, chỉ hôm nay thôi thì có sao đâu.
Khi mà tôi nghĩ thế và cuộn mình trong futon thì lạ thay là chẳng thể nào ngủ được. Đã chẳng thể ngủ rồi, vậy mà nằm trên giường cũng rỗi quá nên là tôi rời mình khỏi tấm futon. Ngay sau đó, cơn lạnh buốt của mùa đông tấn công cơ thể, khiến tôi muốn nhanh chóng quay trở lại tấm futon. Tôi kiềm chế sự ham muốn đó lại, rồi bật máy điều hòa lên.
Đi rửa mặt trong lúc phòng ấm lên cái đã. Tôi nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc rối và bề ngoài rồi thì cứ mặc đồ ngủ bước ra khỏi phòng. Sau đó bước xuống cầu thang và vào phòng rửa mặt.
Tôi mở vòi nước nóng ở bồn rồi chờ một chút. Khi mà nước đã ấm lên rồi thì rửa mặt. Sau đó, thấm dung dịch chăm sóc da vào bông rồi thì đánh lên toàn mặt. Nhân tiện kiểm tra luôn hình dạng lông mày. Trông như không có vấn đề. Vừa cảm nhận được dung dịch chăm sóc da thắm vào da, tôi vừa đánh răng. Tập trung mà chà, không để sót cả bên trong răng hàm.
Giữa chừng thì cánh cửa phòng rửa mặt được mở ra.
Là Mizuto mà vẫn còn tóc rối.
Tôi quay lại, vừa ngậm bàn chải vừa nói.
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Tôi rót nước vào cốc, cho vào miệng rồi súc. Sau đó phun nước đã hòa vào kem đánh răng ra, lau miệng rồi nhường chỗ cho Mizuto.
Rồi tôi về phòng mình mà như không có chuyện gì.
Tôi cân nhắc bộ đồ sẽ mặc hôm nay từ tủ đồ, bên trong căn phòng đã được máy điều hòa sưởi ấm. Cũng chẳng cần quyết tâm đến như thế. Rốt cuộc tôi chọn một chiếc áo sơ mi linh hoạt, và một chiếc váy dài để dễ tận hưởng. Tạm thời trải rộng chúng trên giường rồi thì tôi cởi bộ đồ ngủ.
A, phải rồi. Phải thay áo ngực nữa. Tôi cân nhắc chiếc áo ngực từ tủ mà phần trên vẫn đang mặc áo ngực dành cho buổi tối.
Chẳng có ý định……cho người ta xem đâu nhỉ.
—Nhưng mà.
“Vì……hôm nay là ngày cuối mà.”
Là ngày cuối của năm nay.
Là thời hạn cuối cùng, cho lời thề mà bản thân mình dựng nên.
Tôi lấy ra chiếc áo ngực dễ thương được thêm những đường viền phức tạp, cùng cặp với lại chiếc quần lót mà tôi đã lén mẹ mua nó.
Cởi chiếc áo ngực ban đêm ra, nhét bộ ngực mình vào chiếc áo ngực mới không chút lơ đễnh rồi chỉnh lại hình dạng.
Chỉ như thế tôi mà tâm trạng như chắt lại.
Cứ thế này, một ngày thường sẽ bắt đầu.
Mà đối với tôi đấy là một ngày thường để phân thắng bại.
Irido Mizuto◆Ngày cuối cùng・2
Buổi sáng, tôi nằm đọc sách một cách bê tha.
Tôi đang đọc lại cuốn『Tấn bi kịch Y』. Là tác phẩm thứ 2 của series Drury Lane cực nổi tiếng ở Nhật Bản. Cựu diễn viên Drury Lane bị điếc đã thể hiện và không thể hiện những suy luận sắc bén chi tiết.
Đọc xong sự thật quá sốc được làm sáng tỏ ở phần cuối, tôi vẫn như mọi khi mà đưa ra cảm tưởng.
Nếu như có suy nghĩ thì phải đàng hoàng nói với đối phương nhỉ……
Lúc mà tôi nói chuyện y chang như thế với Isana thì con nhỏ đó đã nói thế này.
“Giống như à bản OVA của Giant Robo sao?”
“Cái gì đấy?”
“Không để lại di ngôn một cách đàng hoàng nên thế giới mới xảy ra chuyện kinh khủng.”
Sau đó khi tôi thử tìm thì mới biết đó là một anime cực kỳ cũ mà giống như chỉ có mấy ông chú biết.
Dù thế nào đi nữa, dù là thời đại nào, dù là thế giới nào đi nữa, có vẻ như discommunication được gọi là bi kịch. Có thể nói nửa động cơ của vụ án giết người yêu chính là discommunication—Không, thế này thì nói quá rồi nhỉ.
Đặt cuốn『Tấn bi kịch Y』vào chỗ của của kệ sách rồi thì tôi di chuyển đến bàn, kéo cái ngăn kéo cao nhất của nó ra.
Có hai chiếc hộp vừa cỡ lòng bàn tay đang được cạnh nhau.
Sau khi đóng ngăn kéo thật chặt lai rồi thì tôi ra khỏi phòng để xuống tầng 1. Và sau khi làm vẻ mặt thản nhiên mà bước vào thủ phòng khách thì thấy Yume đang xem tivi ở kotatsu, ba thì đang đọc sách ở bàn ăn, còn di Yuni thì đang luộc gì đó ở nhà bếp.
“A, Mizuto-kun. Dì đang làm mì udon luộc, con ăn không~?”
Khi được dì ấy hỏi từ trong bếp thì tôi nghiêng đầu.
“Dì là bên không ăn toshikoshi soba[note46778] ạ?”
“Ể~? Một ngày ăn mì hai lần có sao đâu. Cơm thì một ngày ăn ba lần mà đúng chứ?”
Ờ thì, nếu bên nào cũng được phân loại làm món chính thì nên đo bằng cùng một thước do nhỉ.
Tôi đáp「con ăn ạ」rồi chui vào kotatsu trước tivi.
Yume đến trước nhìn tôi rồi gọi「nè~」để bắt chuyện với tôi.
“Cậu có thuộc loại đi lễ chùa đầu năm chứ>”
“Là đi vào lúc qua ngày, hay là thức khuya để đi vào lúc sáng sớm, hay là tạm ngủ để trưa ngày hôm sau đi?”
“Nói thế thì, vốn dĩ cậu không phải loại sẽ người đi ha.”
“Tớ không có theo đạo.”
“Thế cậu tin vào thần thánh à?”
“……Cũng phải ha.”
Chẳng đáng tin chút nào đâu. Tin vào cái tên đã trêu chọc bọn tôi như thế này đây.
Tôi với tay lấy cam được đặt ở giữa bàn, nhưng nhớ ra từ giờ sẽ bữa trưa nên là nhẹ nhàng đặt nó trở lại.
“Bên cậu thế nào?”
“Tớ đi cùng mẹ vào trước trưa mùng 1.”
“Trông đông người nhỉ……”
“Đằng nào cũng đông nên hình như đi giữa đêm sẽ vui hơn nhỉ.”
“Năm nay cậu có thể đi với bạn còn gì?”
“Ừm. Nhưng mà, đã hiếm có dịp rồi, nên tớ muốn đi cùng gia đình.”
“Gia đình ha.”
Vào năm kia—Không, vẫn còn là năm ngoái nhỉ—mình đã đi với Ayai 3 ngày phải không nhỉ. Đã chẳng có bạn bè rồi, nên nếu đi ra ngoài vào ngày mùng 1 thì sẽ bị nghi ngờ.
……Vào lúc đó, mình đã cầu thần thánh thế nào nhỉ.
“Cậu không có dự định gì à? Với Higashira-san hay Kawanami-kun ấy.”
“Isana cũng là loại như tớ thôi. Còn thằng Kawanami thì quá hiểu tớ rồi.”
“Hừm. Mà Kawanami-kun trông như sẽ có nhiều người khác đi cùng ha.”
“Minami-san cũng thế còn gì.”
“Tớ được bảo là tập trung lúc 2 giờ khuya. Cậu cũng cùng đến chứ?”
“Để tớ ngồi trên đống lửa thì có gì vui hả?”
“Fưfư~”
“——Hai đứa~! Udon ăn được rồi~!”
““Dạ~””
Chúng tôi háo hức đứng dậy khỏi kotatsu.
Dù cho có đi hay là không đi lễ chùa đầu năm đi nữa, có chuyện mà chúng tôi cần phải giải quyết trước.
Vết nhơ của năm nay thì phải giả quyết trong năm nay.
Một cuộc tổng vệ sinh duy nhất trong đời.
Irido Yume◆Ngày cuối cùng・3
Lúc mà dùng bữa trưa xong thì có cuộc gọi đến từ Akatsuki.
“Alô, tớ đây~”
『Yume-cha~n. Bây giờ nói chuyện được chứ~?』
“Ừm. không sao.”
Tôi vừa áp smartphone vào tai, vừa rời khỏi bàn, rồi lại lần nữa cho chân vào trong kotatsu.
Sau đó luộm thuộm dựa lưng vào cái ghế sô-pha ở ngay đằng sau và nghe giọng nói của Akatsuki.
『Bây giờ cậu đang làm gì thế~?』
“Tớ vừa ăn trưa xong.”
『Ồ~, gì thế gì thế~?』
“Là Udon.”
『Không phải Toshikoshi Soba à?』
“Mở màn thôi mà.”
『Ể~? Gì đấy』
“Akatsuki-san thì sao?”
『Nhà tớ ăn cơm chiên bình thường thôi』
“Cậu làm à?”
『Mẹ tớ làm! Mẹ bảo chí ít thì làm bữa cơm giao thừa chứ~』
Quả thật ba mẹ lúc nào cũng vắng nhà của Akatsuki cũng có mặt ở nhà vào ngày giao thùa.
『Cậu sẽ xem gì vào giao thừa thế Yume?』
“Xem gì là xem gì?”
『Xem tivi hay stream chẳng hạn』
“Ừn. Tớ chưa có định sẽ làm gì.”
『Cậu không có hứng thú với Kouhaku[note46779] hay gì à?』
“Không biết là ai sẽ ra mặt mà nhỉ.”
『Cậu không nghe hay nghe nhạc ha~』
“Cả tớ cũng không nghĩ mình là nữ sinh cao trung mà……”
『Cả bài hát lúc đi karaoke cũng nhờ tớ ha~』
“Cảm ơn vì đã quan tâm đến tớ……”
『Ahaha~!』
“Trước hết thì, nếu như có màn đếm ngược thì được.”
『Cái đấy quan trọng à?』
“Bộ cậu không có cái cảm giác ‘qua năm mới rồi~’ à?”
『À~, có lẽ tớ biết không chừng』
“Cảm giác mất mát khi không biết tự lúc nào đã trôi qua ngày mới ấy.”
『Tớ hiểu tớ hiểu』
Rồi Mizuto bước ra khỏi phòng khách. Và tôi nghe tiếng bước lên cầu thang.
“Năm ngoái thì tớ nhận ra bằng dòng chúc mừng năm mới ở LINE.”
『Yume-chan là loại được chúc mừng năm mới sớm nhất à?』
“Bộ có loại không sớm nhất sao?”
『Thì kiểu nghẽn mạng[note46780] ấy!』
“Ưn~……Năm nay trực tiếp luôn không chừng.”
『Sắp được gặp nhau rồi ha』
“2 giờ nhỉ?”
『Ừm! Phải phải——A~!』
“Gì thế?”
『Đã liên lạc bằng tin đó rồi nhỉ』
“A, phải rồi.”
『Ừm. Này nhé, mẹ của Nasuka-chan hình như sẽ cho chúng ta đi xe rồi đó, đã cất công rồi nên bọn mình đến Kitano Tenmanguu chứ?』
“Ể~! Cái đó được đó!”
『Ồ~, tinh thần cậu lên rồi à?』
“Tớ chỉ nghĩ hằng năm đi chỗ quen nhưng mà năm mới lại đi xa thôi.”
『Nếu đi bộ thì cũng mất khoảng 1 tiếng mà ha~. Vậy quyết định nhé?』
“Ừm. Quyết định vậy đi!”
『Ôkê~. Vậy thì 2 giờ tập trung ở ngã tư Karasuma Oike nhé!』
Mizuto bước vào phòng khách. Trên tay cậu ấy cầm cuốn bunko.
Cậu ấy bước nhanh đến rồi cho chân vào kotatsu. Ngón chân duỗi ra ấy chạm vào vùng cẳng chân của tôi.
“Nhân tiện thì, Kawanami-kun ổn chứ?”
Mizuto mở cuốn bunko ra trên mặt bàn kotatsu. Là cuốn『Sora tobu uma[note46781]』.
『Ể? Tại sao~?』
“Tớ chỉ nghĩ cậu không đi lễ chùa với cậu ấy à.”
『Không có không có!』
“Tại sao?”
『Ảnh cứ không ngừng gặp người quen mà. Tuy là tớ cũng thế』
“Ồ~”
『Cậu「ồ」cái gì đấy?』
“Tớ nghĩ loại người tích cực thật khủng thôi.”
『Bình thường thôi mà~』
“Nhưng mà cũng không biết đền Kitano Tenmaguu có nhiều người mà đúng chứ?”
『Ừn~, quả nhiên thế nhỉ』
Tôi chầm chậm rời lưng khỏi ghế sô-pha, rồi dòm vào mặt cuốn sách Mizuto đọc.
『Bên cậu thì thế nào?』
“Thế nào là thế nào?”
『Irido-kun. Hình như hồi Giáng Sinh đã ngủ qua đêm tại nhà của Kawanami đó~』
“Àà, quả nhiên là như thế.”
『Cậu không biết à?』
“Tớ biết cậu ấy không có nhà thôi.”
『Irido-kun không hiểu chuyện gì hết! Đã có dịp ở bên cạnh Yume-chan dịp Giáng Sinh rồi vậy mà!』
“Chẳng phải bọn mình bị gọi đến chỗ bữa tiệc của hội trưởng sao.”
『Ờ thì cũng phải』
Tôi đã nghĩ, Akatsuki-san mà lại nói chuyện kiểu vòng vo.
Cứ như thể, cậu ấy tò mò, nhưng mà khó mà nói thẳng ra vậy.
“Cậu thấy bất mãn à Akatsuki-san?”
『Ưn~. Có thể nói là bất mãn~』
“Vì không thể dành thời gian cùng với Kawanami-kun à?”
『Không phải mà! ……Không, sao nhỉ』
Tới rồi.
『Tớ chỉ nghĩ……không biết có sao không khi tớ cảm thấy Irido-kun cũng như Yume-chan đang trăn trở chuyện gì đó.』
Cậu thật tốt bụng, Akatsuki-san à.
Bị làm phiền vào ngày lễ Giáng Sinh với người yêu, vậy mà vẫn lo cho chúng tôi.
“Không sao đâu.”
Tôi nói thẳng, để cho người bạn thân an tâm.
“Chắc chắn, sẽ ổn thôi.”
Tuy tôi không biết tương lai sẽ như thế nào.
Tôi có niềm tin vô căn cứ, rằng mọi chuyện sẽ không tệ đến thế đâu.
『Thế à……Nếu thế thì tốt』
Akatsuki-san nói mà không hỏi gì hơn nữa.
『Vậy thì 2 giờ! Ở Karasuma Oike nhé!』
“Ừm. Tớ nhớ rồi.”
『Đường đêm nguy hiểm lắm. Bảo Irido-kun đưa cậu đi nhé!』
“……Ừm.”
Tôi cũng đang nghĩ, nếu được như thế thì tốt quá.
『Vậy nhé! Bái bai!』
“Bái bai.”
Tôi chờ bên kia cúp máy rồi hạ smartphone xuống khỏi tai.
Nghĩ mình hơi mệt một chút sau khi nói chuyện, rồi lại lần nữa tựa lưng vào ghế sô-pha thì,
“……Nà~”
Giọng nói cộc lốc đánh vào vành tai tôi.
“Gì thế?”
Tôi vẫn cứ dựa vào ghế sô-pha mà ngẩng mặt lên, rồi nhìn về phía Mizuto.
Mizuto đóng cuốn bunko lại, sau đó nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
“………………………”
“Nè~ Mineaki-kun. Món ăn năm mới nhà mình có miso trắng được không anh?”
“………………………”
“Ửn~? Anh nghĩ không có câu nệ gì đâu, nhưng bên nhà má thì là miso trắng đó.”
Giọng nói của ba mẹ từ phía bàn ăn hòa lẫn vào sự yên lặng của chúng tôi.
Mizuto loáng thoáng quay qua hướng đó.
Chuyện mà……không thể nói ở đây chăng.
Mizuto quay lại nhìn tôi, một lần mở miệng ra rồi, nhưng quả nhiên lại đóng miệng lại rồi hơi cúi xuống một chút.
Sau đó lại lần nữa cậu ấy nhìn thẳng vào mặt tôi, cuối cùng cũng nói ra thành lời.
“Nếu như tối nay đi lễ chùa thì trong lúc này cậu ngủ thì sẽ tốt hơn đó.”
“……Thế à?”
“Bình thường thì cậu ngủ sớm mà không phải sao, Yume-san.”
Yume-san.
Đây là từ dùng với tư cách là gia đình.
Giải tỏa căng thẳng rồi, đột nhiên đầu tôi trở nên mờ ảo. Là do bụng đã trở nên no căng, hay là do kotatsu quá ấm mà cơn buồn ngủ đang thúc giục mí mắt.
“Đừng có ngủ ở đây.”
“……Ừm. Phải ha……”
“Sau khi ngủ trưa rồi”
Tôi mở mắt ra một chút.
“Cho tớ xin chút thời gian nhé.”
……Ừm.
Khi tôi trả lời trong tiềm thức rồi thì lấy quyết tâm chui ra khỏi kotatsu.
“Tớ có lẽ……cũng có chút chuyện, muốn nói.”
Cũng có chuyện muốn xin lỗi nữa.
Cuộc trao đổi đó diễn ra với giọng được kiềm nén một chút. Tôi trong một thoáng xem xét ba mẹ ở bàn ăn rồi, nhưng mà không có dấu hiệu bọn họ đang nghe chuyện của chúng tôi.
“Mấy cuốn sách của tác giả này, nếu có thì cậu cho tớ mượn được chứ, Yume-san?”
Mizuto nâng cuốn「Sora tobu uma」lên rồi đột nhiên nói.
“Ừm. Vậy lát sau đến phòng tớ nhé.”
Đây là hỏa mù để cho chắc ăn.
Là tình tiết mà chúng tôi có ở riêng 2 người cũng không có gì lạ.
Tôi rời khỏi phòng khách, bước lên cầu thang rồi vào phòng của mình.
Tóc bị rối trong lúc ngủ trưa cũng phiền phức lắm nên tôi thắt bím như mọi khi. Bộ đồ thì……đằng nào thì tối cũng thay mà, nên thôi kệ.
Rồi tôi nằm ngửa trên giường.
Nhìn lên trần nhà rồi thở dài nhẹ ra một hơn.
Và rồi, tôi đã suy nghĩ.
Về chuyện về sau.
Về chuyện của chúng tôi.
Irido Mizuto◆Bỉ Dực Điểu・1
Nhật Bản ngày xưa, kết hôn là giống như sát nhập giữa nhà và nhà vậy.
Thứ được gọi là chế độ gia đình đương thời chủ yếu trong toàn thể gia đình, người cha giống như là giám đốc doanh nghiệp vậy. Do đó kết hôn là một chiến lược kinh tế mà liên kết gia đình khác = doanh nghiệp lại, để cho gia đình của cả hai nhà trở nên lớn hơn. Vì thế, đương nhiên đối tượng kết hôn là do người cha quyết định, ở trường nữ thì đào tạo cắm hoa, dạy đàn koto hay dạy đào tạo cô dâu một cách rất nghiêm túc.
Ngay cả hệ thống có vẻ không hợp lý nhìn từ quan điểm của thời đại tình yêu tự do cũng có thể có tính hợp lý nhất định từ quan điểm theo cách mọi thứ diễn ra ở đương thời đó. Trên thực tế, những cặp vợ chồng ràng buộc với nhau theo cách này sẽ không thể ly hôn dễ dàng như những cặp vợ chồng ngày nay—ngay cả khi có những điều không thích, không còn cách nào khác mà bọn họ sẽ nhẫn nhịn, kiễn nhẫn mà đối mặt, trong lúc đó sẽ nảy sinh thứ như là sợi dây kết nối với nhau.
Liệu tôi có thể nói rằng, đằng ấy tốt hơn hơn chứ.
Liệu có thể nói, thứ tình yêu phiền phức ấy, từ sự tự ý suy xét đối phương để tốt cho gia đình ngày xưa sẽ tốt hơn cái phải bắt đầu từ con số không, bằng sự phán đoán của bản thân, bằng ý nghĩ của bản thân của bây giờ chứ?
……Sao nhỉ. Nếu không như thế thử như thế thì sẽ không biết.
Chí ít thì trong trường hợp đó, tôi không có sự tự tin về đời người. Vì thậm chí vấn đề quan trọng gọi là hôn nhân cũng phó thác cho người khác. Cái này rốt cuộc không khác gì đang mưa sự vui vẻ bằng cái giá của sự tự do.
Tự do, không phải là sự vui vẻ.
Tôi hiểu là vì đang chăm sóc cho cái đứa mà tôi theo như tôi biết là tự do nhất, chính là Higashira Isana. Con nhỏ đó để đánh đổi lấy sự tự do mà gánh vác nhiều khổ sở mà nhiều học sinh cao trung khác không phải chịu cũng được.
Ví dụ như, không tìm được cặp trong tiết thể dục chẳng hạn, không được bất kỳ ai cho xem bài tập về nhà chẳng hạn, không có ai cho mượn sách giáo khoa chẳng hạn—
Có thể đơn giản nói chỉ là một đứa cô độc, nhưng bằng chuyện loại bỏ mối quan hệ con người, con nhỏ đó rõ ràng nhận được tài năng mà không ai có, và bây giờ đúng hơn là đang phát triển nó. Không phải tất cả những kẻ cô đơn đều có thể trở thành như thế, nhưng sự thật không sai khi mà cái nguồn không được phân bổ vào mối quan hệ con người đó có thể rót vào bộ phận khác.
Tất cả là sự đánh đổi. Nếu không đồng giá thì sẽ không thể nhận được bất cứ thứ gì.
Sự tự do thì cần có sự nỗ lực tương đương. Sẽ dễ dàng mà nói như thế, nếu như không bị trói buộc bởi định kiến thông thường. Nếu thế thì mày có thể tự xây dựng được thường thức của bản thân từ đầu, hay quan niệm không bị định kiến bởi cái gì cả bằng chính sức mình chứ?
Không ai biết chuyện như thế cả. Người tiên phong sau khi thành công sẽ được đánh giá. Sự thành công đó có phải thật sự hay không thì phải đến hậu thế mới biết. Như Christopher Columbus là một nhà thám hiểu vĩ đại, nhưng đồng thời cũng là một một tên tội đồ diệt chủng tồi tệ nhất.
Nếu không làm thử sẽ không biết.
Và cần sự sẵn sàng để làm thử.
Thoát khỏi do dự, lĩnh ngộ đạo lý—Sự sẵn sàng không phải chỉ bằng lời nói ra từ miệng. Không phải là lời hứa thiếu cẩn trọng, không biết rằng liệu có thể hay không.
Nếu như là tôi với Yume, ai là người có thể cam kết rằng sẽ chẳng có chuyện chia tay chứ?
Với lại đã từng—chia tay một lần rồi vậy mà.
Nếu như là lần đầu tiên hẹn hò thì sẽ có những lời thề khinh suất mà đúng chứ. Đó là sự vô tri non nớt. Nhưng mà chúng tôi thì biết đó.
Tình một ngày nào đó sẽ kết thúc.
Yêu một lúc nào đó sẽ nguội lạnh.
Không hề có gì được gọi là tình yêu vĩnh cửu cả.
Có lẽ chẳng hề có ngoại lệ. Người lạ kết hôn với người lạ, chuyện không trở nên một lần ghét đối phương sau trong hơn chục năm ấy, dù nghĩ thế nào đi nữa cũng là không thể.
‘Thế nhưng mà’
Mày có thể nói được câu đó chứ, Irido Mizuto.
Lúc bệnh tật cũng như lúc khỏe mạnh, lúc vui vẻ cũng như lúc buồn bã, lúc giàu sang cũng như lúc nghèo khó sẽ luôn trân trọng, động viên nhau, giúp đỡ lẫn nhau, miễn là còn sống——
Vẫn còn là học sinh cao trung miệng còn hôi sữa.
—Liệu có thể thề rằng, sẽ dốc hết sự chân thành chứ?
Một câu hỏi ngu ngốc.
Đã tự hỏi rất rất nhiều lần.
Đã tự trả lời rất rất nhiều lần.
Chính vì như thế mà có thể khẳng định đó là câu hỏi ngu ngốc
Một câu hỏi ngu ngốc.
Tất nhiên là không thể làm chuyện như thế rồi.
Irido Yume◆Bỉ Dực Điểu・2
16 năm.
Mới chỉ có 16 năm.
Từ khi mà tôi được sinh ra trên đời này.
Từ khi mà Mizuto được sinh ra trên đời này.
Mới chỉ có trải qua có 16 năm thôi.
Nếu có thể đếm khoảng thời gian từ khi chúng tôi gặp nhau thì nhiều nhất là 3 năm. Có những cặp đôi vẫn cứ tiếp tục cùng nhau lâu năm nhưng vẫn không kết hôn, vậy mà chúng tôi mới chỉ có 3 năm bên nhau, liệu có thể thề hẹn vĩnh cửu chứ?
Chỉ là nói miệng.
Một sự phân vân nhất thời.
Hiểu rõ ràng, rằng đó chỉ đang nhảy múa trong thời kỳ dậy thì.
Nếu như là kết thúc của tiểu thuyết tình yêu thì thật là tuyệt vời đúng chứ. Thấu hiểu cảm xúc của nhau, cùng nhau thề nguyện vĩnh cửu, rồi trang kế bay đến cảnh kết hôn, sống với nhau hạnh phúc mãi mãi, đáng mừng đáng mừng—
Hiện thực thì không có như thế.
Đúng hơn, tình yêu kết thúc ở đó chẳng phải là điều rõ ràng sao. Từ đó về sau chẳng có chính kịch gì nữa cả. Không tồn tại cái tình làm con tim loạn nhịp, cũng không tồn tại cái yêu cháy bỏng hơn từ đó nữa. Qua đỉnh rồi thì sẽ chỉ có hạ xuống. Vì chẳng ai muốn một tình yêu chính kịch đến như thế bị trì trệ, bị lụi tàn đi cả, nên câu chuyện đó đó sẽ kết thúc.
Trang cuối cùng của câu chuyện như là tấm ảnh của một cuốn album. Nó sẽ được bảo quản sạch sẽ, bị bỏ lại bởi dòng thời gian cứ trôi đi.
Chẳng có đâu là vĩnh cửu cả.
Có thì chắc chắn là sự biến hóa liên tục đến bất tận.
Chỉ con người mà vượt qua được tất cả chuyện đó mới có thể có được kết thúc đời người hạnh phúc.
Càng suy nghĩ thì con đường càng dốc. Có lẽ nên nhìn thấu một cách cẩn thận hơn. Dành thật nhiều, thật nhiều thời gian, suy nghĩ thật nhiều, thật nhiều xem phương pháp như thế nào để vượt qua con đường dốc mang tên cuộc đời người này.
16 tuổi quá là không đủ.
Thời gian có 3 năm là không đủ.
Có lẽ, sẽ có rất nhiều người trưởng thành nói điều giống như vậy. Suy nghĩ nhiều hơn sẽ tốt hơn. Vì vẫn còn là học sinh mà. Dù cho có ra ngoài xã hội đi nữa vẫn là chưa muộn. Mọi người, mọi người đều nói tôi suy nghĩ nông cạn.
Đạo lý như thế này, nếu như giả vờ không thấy thì có lẽ sẽ dễ dàng không chừng.
Mê mẩn với những cảm xúc của khoảnh khắc này, bị cuốn vào bầu không khí dị thường.
Phải, như là buổi tối đêm Lễ Vọng Giáng Sinh đó—Nếu như cứ theo cái đà mà tiến thẳng lên.
Có lẽ, cảm giác đã cực kỳ sung sướng.
Nhưng mà, những thứ như thế là đồ giả. Lời thề mà thêm gia vị của bầu không khí khác thường như thế, như là Giáng Sinh, hay là dạ cảnh thấy từ nhà hàng chẳng hạn ấy, chắc chắn chẳng kéo dài được lâu.
Thứ mà chúng tôi cần
Giống như lẽ thường, như là trong những ngày thường nhật chẳng có gì, trong những đời sống bình thường—
Cái ‘Thế nhưng mà’ ấy.
—Phải sẵn sàng.
Thế nên chúng tôi đã không thiết lập buổi hẹn hò với cái ngày quyết định này.
Tôi, không muốn những ký ức bị tách rời một cách gọn gẽ.
Mà muốn một cái cánh mà có thể bay cho đến tận sau trang cuối cùng.
Irido Mizuto◆Bỉ Dực Điểu・3
Có câu ‘Bỉ Dực Điểu’.
Một loài chim mà chỉ có 1 cánh, cần một cặp trống mái kết hợp thành 1 thể, tạo thành đôi cánh để lần đầu tiên có thể bay lượn—
Tôi rốt cuộc có phải là Bỉ Dực Điểu hay không?
Tôi chưa từng bao giờ nghĩ thế. Đã luôn nghĩ 1 mình mình có thể sống.
Nhưng mà, nếu là như thế
Lúc mà cùng với Yume xem pháo hoa, tại sao tôi lại khóc chứ.
Tôi lúc đó vẫn chưa hiểu rõ bản thân mình. Phải chăng là đã vui sao? Phải chăng là đã an tâm sao? Đúng thật là không có cảm xúc tiêu cực, nhưng mà không thể phân tích một cách chính xác.
Nếu là Yume—liệu cô ấy có hiểu nó không.
Nếu là Yume, người đã hôn tôi đang khóc ấy.
Con người biết về bản thân ít hơn là mình nghĩ. Vì thậm chí Keikouin-san đó cũng đã chẳng nhận thức được tính chất của bản thân cho đến khi con mình chào đời.
Tôi đã xác định chắc con đường tiến của bản thân rồi.
Nhưng mà, tôi không thể cầu cho bản thân mình tiến lên.
Chỉ trừ khi—có ai đó dõi theo.
Cái này là ngây thơ đúng chứ? Có phải đang cố gắng cấu tạo ngôi nhà trong tâm mình, như thể là chế độ gia đình cũ nát chứ?
Không.
Mình biết. Mình biết về cô ấy.
Biết cô ấy từ một người không thể nói chuyện với người khác một cách đàng hoàng, đến một con người đang nỗ lực làm việc cho hội học sinh một cách tuyệt vời.
Chẳng hợp đâu. Với cái lương thê hiền mẫu.
Tôi có thể rằng nghĩ mình cần đôi cánh
Không phải vì tôi, cũng như là vì Yume
Mà là vì cả hai đứa.
Irido Yume◆Nào, con tim đã quyết định rồi
Tôi mở mắt.
Irido Mizuto◆Khoảng thời gian trò chuyện với nhau
Tôi đóng cuốn sách lại.
Irido Yume◆Hội nghị anh em・Vào đề
Kim đồng hồ đã chỉ 5 giờ chiều.
Mở mắt dậy từ giấc ngủ trưa rồi thì tôi xõa tóc, rồi lấy lược chải lại. Chải thật nhiều, thật nhiều một cách cẩn thận để không còn lại dù cho là một cọng rối.
Đang làm thế thì chẳng mấy chốc cánh cửa phòng được gõ.
“Đây.”
Tôi đặt chiếc lược xuống và mở cánh cửa từ phía trong.
Người đang đợi ngoài hành lang quả nhiên là Mizuto.
Mizuto nhìn mặt tôi như thể dò xét,
“Bây giờ, ổn chứ?”
Và nói thế.
Tôi vừa chỉnh nhẹ phần tóc mái,
“Ừm. Tớ thức rồi.”
Và nói.
Sau đó thì, tôi dòm ra sau lưng Mizuto—dòm ra phía bên trong hành lang. Không có dấu hiệu đang bị ba mẹ nhìn.
“Vào đi.”
Tôi nói thế rồi mở đường, sau khi đón Mizuto vào rồi thì đóng cánh cửa lại.
Mizuto bước vào trong với nhịp chân bình thản, rồi ngồi xuống bên cạnh cánh bàn được đặt trên tấm thảm. Tuy là tôi cũng sẽ ngồi quanh đó, nhưng mà
“A.”
“Ửn?”
Tôi nói khi Mizuto quay lại.
“Tớ đi lấy trà được chứ? Sau khi ngủ dậy cổ họng khát quá.”
“Ừ……Khát quá nhỉ. Nhờ cậu đem phần tớ nữa luôn.”
Và như thế tôi bước khỏi phòng và xuống lầu 1.
Ở phòng khách, mẹ và chú Mineaki đang thư giản ở bên trong kotatsu. Họ đang không hướng ý thức về tôi. Trong lúc này, tôi nhanh tay lấy ra 2 chiếc tách, và lấy ra trà xanh rang đã làm sẵn từ tủ lạnh.
Sau đó cầm bằng hai tay rồi mang lên lầu 2.
“Yoisho~”
Tôi đặt 2 chiếc tay và chai trà xanh rang lên bàn.
Tôi ngồi xuống phía chính diện của Mizuto rồi rót trà xanh rang ra tách. Tôi đặt chai xuống rồi thì Mizuto cũng rót trả vào tách của mình.
Có lẽ cuộc nói chuyện sẽ dài đây.
Bây giờ dù không đưa lên miệng đi nữa, lúc cuộc trò chuyện này kết thúc có lẽ nó cũng sẽ cạn rồi.
“……………………”
“……………………”
Tích, tắc, tích, tắc.
Trong một lúc, chỉ có mỗi chiếc kim đồng hồ là hùng biện.
Đang tính toán thời điểm. Thời điểm điều chỉnh lại hô hấp đủ để bắt đầu nói chuyện với nhau.
Tôi biết ai là người có vai trò châm ngòi nổ này.
Bỏ tay ra khỏi tách được đặt trên bàn rồi thì tôi nắm chặt phần váy ở trên đùi.
Sau đó—Tôi nhìn thẳng vào mặt của Mizuto phía chính diện, và nói.
“——Dạo trước, thành thật xin lỗi cậu nhiều lắm.”
Xong thì cúi đầu.
“Tớ đã làm hành động khinh suất. Trong khi không biết cậu đang suy nghĩ nghiêm túc như thế nào—”
Hành động thiếu suy nghĩ—nếu là bây giờ thì tôi chỉ có thể nghĩ như thế thôi.
Tôi đã hiểu nhầm cái lời khuyên ‘em nên xác định cảm xúc của bản thân thì sẽ tốt hơn’ vào 4 tháng trước của chị Madoka.
Được nói ‘Bây giờ không cần suy nghĩ chuyện gia đình hay bạn bè cũng được’ nên tôi đã trót chỉ nghĩ cho cảm xúc của bản thân. Và kết quả là, tôi đã vờ như không thấy nhiều vấn đề, kéo đến hành động vội vàng mất.
Nếu như lần đó thành công, liệu sau đó mình sẽ làm gì nhỉ.
Chắc chắn rằng, cả tôi cũng như Mizuto đều không mong muốn nhất mối gắn kết chỉ là sự ham muốn vậy mà—
“……Cả tớ nữa, xin lỗi cậu.”
Khi mà tôi đang cọ trán mình lên bàn, Mizuto trông như khó xử mà nói.
“Thái độ mơ hồ của tớ làm đã làm khó cậu mà đúng chứ. Phải chi tớ bày tỏ ý kiến của mình sớm hơn nữa thì đã tốt rồi.”
“……Người không nghe nó là tớ mà đúng chứ?”
Tôi ngước đầu lên, nhướn người lên mặt bàn.
“Tuy là cậu đã thể hiện thái độ ra rồi, vậy mà tớ lại nói ‘tớ không muốn!’, rồi giả vờ như là không nghe……!”
“Thế nhưng mà đã có cơ hội đã mà tớ nói ra. Nếu như mà tớ có sự bình tĩnh. Dẫu biết cậu khi bị dồn đến đường cùng là có khuynh hướng mất kiểm soát vậy mà—”
“Ý cậu là tớ không nên có cái sự mất kiểm soát đó đấy à?”
“Tính cách thì làm thế nào thay đổi ngay lập tức chứ!”
“Sẽ thay đổi chứ! Nếu cố gắng!”
“Cái đó gọi là tự hủy hoại đấy, đồ ngốc!”
“…………………………”
“…………………………”
Chúng tôi đột nhiên im lặng và nhìn chằm chằm vào mặt nhau.
Mặt của Mizuto giống như sửng sốt.
Có lẽ, tôi cũng đang làm gương mặt giống như thế.
“……Gì thế này. Tớ đã nghĩ sẽ nghiêm túc hơn vậy mà.”
“Câu đó tớ nói mới đúng. Thế này thì sẽ lại giống với mọi khi thôi.”
Mizuto nói ‘không’, rồi khẽ cười.
“Tớ có cảm giác hoài niệm làm sao ấy.”
……Phải ha.
Có cảm giác lâu rồi mới lại cãi nhau như thế này.
Cả 1 tháng này tôi chỉ toàn cố gắng tán tỉnh Mizuto, đánh lửa bằng hình thức bên ngoài—Có lẽ tôi chưa từng đối mặt với Mizuto bằng bản thân thật sự của mình.
Tôi kéo bản thân đã nhướn của mình lại, rồi thở「phù~」ra một hơi.
“……vậy thì, lại một nữa nói chuyện cùng nhau nào.”
Không dối lừa.
Không run sợ
“Nếu như chúng ta hẹn hò, thì cậu nghĩ sẽ trở nên thế nào?”
Irido Mizuto◆Hội nghị anh em・Về chuyện sau khi đã hẹn hò
“Tớ nghĩ không thay đổi gì lớn đâu”
Và tôi nói thế.
Yume thì thẳng lưng đón nhận câu nói của tôi.
“Cũng đâu phải sẽ thay đổi tần suất gặp nhau. Cũng chẳng thay đổi cách gọi hay là cách nói chuyện. Chí ít thì ngoài mặt sẽ không có thay đổi gì lớn so với bây giờ. Đó là dự đoán của tớ.”
“Vậy thì, tại sao cậu nghĩ chuyện đó không tốt?”
“Thay đổi là lúc chúng ta chia tay, chứ không phải là lúc đã hẹn hò đúng chứ. Thử nhớ lại bọn mình ngày trước xem. Cái đám có đầu óc nóng nảy như thế trở thành mối quan hệ cộc cằn như thế này đó?”
“Tại sao lại lấy chia tay ra làm tiền đề chứ.”
“Đâu thể phủ nhận khả năng của nó đúng không. Vì đã có tiền sự rồi.”
“Ý cậu là có một lần rồi thì sẽ có lần thứ 2 à?”
“Tớ không biết. Tuy không biết, nhưng tớ đang nói đến chuyện rủi ro khá lớn khi đánh cuộc ấy.”
“Nếu như mối quan hệ của chúng ta xấu đi thì ba mẹ cũng sẽ thấy khó xử nhỉ.”
Yume nghiêng đầu, mái tóc dài của cô ấy khẽ đung đưa.
“Nhưng mà, tớ đã thử suy nghĩ một chút rồi.”
“Về gì?”
“Bọn mình, đã từng cãi nhau trước mặt ba mẹ rồi ha.”
“……À ờ. Lúc thi giữa kỳ 1 phải không nhỉ?”
“Phải. Nhưng mà lúc đó, ba mẹ đã chẳng nói ra chuyện như là sẽ chia tay mà đúng không.”
“Cái đó là anh em tạm thời cãi nhau còn gì.”
“Bây giờ khi mà thử nhớ lại thì vụ đó cũng là do cậu sai nhỉ. Tự ý đoán cảm xúc của tớ, rồi tự ý giải quyết. Người khác mà nhìn thì sẽ chẳng hiểu đâu đó?”
“Phiền ghê nha. Vậy thì nói thẳng ra đã là tốt à? Rằng『Cô có bị chiếm ghế thủ khoa đi nữa thì bạn bè cũng không rời xa đâu, nên tôi đã cả đêm học để chứng minh điều đó』ấy.”
“Nếu nói ra thì cực kỳ quê mùa thật nhỉ.”
“Rõ thế còn gì.”
“Nhưng mà kết cục, chẳng phải là chỉ mỗi cậu là trở nên ngầu thôi à.”
“………………………”
“Tớ cũng thế. Vụ hỗn loạn khi mới vừa nhập học là do tớ tự ý. Cả lúc ngắm pháo hoa khi về quê nữa, cũng là do tớ đã tự ý đuổi theo.”
“……Bọn mình……đều thể hiện quá với nhau nhỉ.”
“Ừm.”
“Chuyện như thế, không thể tiếp tục mãi được ha.”
“Ừm.”
“……Được rồi. Xin lỗi nhé. Do tớ nói ít quá. Vậy rồi thì?”
“Trở lại câu chuyện, dù cho có những cuộc cãi vả tạm thời của anh em mình đi nữa, bao gồm cả ba mẹ nữa, chẳng phải đó là một phần của gia đình sao, là thế đó.”
“Đừng có đặt cuộc cãi vả cảm tính như thế với sự khó xử của cặp đôi đã chia tay ngang với nhau. Giống như là vừa sống, vừa phơi bày ra trước mắt những tài khoản đã chia tay mà avatar màu đen thui tồn tại đa số trên mạng xã hội vậy.”
“Gì? Tài khoản đã chia tay mà avatar đen thui là sao?”
Tôi gõ vào ô tìm kiếm trên twitter『Đã chia tay[note46782]』thì cho Yume xem những tài khoản cặp đôi cũ được đề xuất.
“……Ư wa……”
“Được chứ. Cậu sẽ tiếp tục cho Yuni-san xem thứ trống rỗng này đấy.”
“……Nh-, nhưng mà, chẳng phải thực tế lúc bắt đầu sống chung bọn mình cũng đã như thế sao.”
“Thì lúc đó……có thể giữ im lặng, xem như không liên quan đến gia đình còn gì.”
“Vậy ý cậu lần tới sẽ không như thế nữa à……?”
“Chuyện thời điểm tính sao thì ra sao cũng được, nhưng một lúc nào đó không thể không nói ra. Giấu chuyện hẹn hò, rồi bị nhìn thấy khoảnh khắc tồi tệ hay gì đó thì tính thế nào? Cái đó thì tệ nhất đấy.”
“……Khoảnh khắc tồi tệ là sao?”
“Thì là……”
Khó mà nói ‘thì là chuyện mà cậu cố làm trong đêm Lễ Vọng Giáng Sinh đó’.
Bản thân thì hỏi, vậy mà Yume ra vẻ xấu hổ mà lảng ánh mắt đi. Nhưng mà, nếu như bàn chuyện này thì không thể làm lơ chuyện như thế được.
“Hay là, cậu, chỉ định hẹn hò thôi mà chẳng làm gì hết à?”
“Chuyện đó~! ……Chuyện đó……”
Yume bẽn lẽn ôm cơ thể mình.
Tôi dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cơ thể đó.
“……Tớ không có định, như thế.”
Yume vừa đưa mắt chạy lòng vòng, vừa nói mà như vắt kiệt ra.
“Sẽ làm……Sẽ làm, gì đó.”
“……Cậu đúng là một đứa học sinh ưu tú não hồng[note46783] ha.”
“Cậu ồn quá! Đừng ra vẻ vì bản thân mình giỏi giấu giếm chứ!”
“Cậu có thể dừng phỉ báng vô căn cứ giúp tớ được chứ.”
“Đến bây giờ mà cậu nghĩ là có thể lừa tớ à? Lúc mà tớ bước vào phòng tắm……Cậu đã phản ứng dữ dội như thế vậy mà.”
“Gư~……”
……Cái đó đúng thật là sai lầm đau đớn mà……
“Nếu như nối lại tình xưa thì bên cậu sẽ không thể nhẫn nhịn được đâu. Đằng nào thì, Akatsuki-san đã nói『Con trai không thể nhẫn nhịn mấy chuyện ecchi đâu』.”
“Cái con người đó lại thổi vào tai cậu mấy chuyện dư thừa rồi......”
“Nhưng mà, ừ thì nếu như nghĩ như thế……khó mà giấu cả một đời nhỉ.”
“Thì dù sao cũng thế mà đúng chứ. Giấu chuyện với gia đình cực khổ lắm.”
“Ý cậu, nếu thế thì nên nói chuyện đàng hoàng, nhận được sự cho phép sẽ tốt hơn à?”
“Tạm thời cứ xem tình hình đã, rồi nói ra sau khi mối quan hệ đã đi vào ổn định……Giả định thôi? Là chuyện giả định thôi.”
“Tớ hiểu mà……Không biết họ có cho phép không nhỉ?”
“Tớ không biết. Tớ làm gì mà có đứa con yêu con của người mà mình tái hôn đâu.”
“Phải ha……Không biết họ sẽ có cảm xúc như thế nào……”
“Ngoài giới hạn tưởng tượng ha. Chỉ có thể nói là nằm trong lĩnh vực mình chưa biết mà thôi.”
“Vậy thì, ừ thì, giả định là mình được họ cho phép xem.”
“Đừng có chồng giả định lên giả định……”
“Thì còn cách nào khác đâu……Giả định được cho phép, tiếp theo sẽ là gì?”
“Ý là, nếu có thể hẹn hò một cách mạnh dạng rồi thì làm gì ấy à?”
“Ừm.”
“Cậu nói thì hơn đúng chứ. Cậu muốn làm gì?”
“Thì……Cậu biết rồi còn gì?”
“Đến bây giờ rồi mà còn muốn lặp lại cái tình yêu của đôi học sinh trung học à.”
“Cá-, cái gì!? Cậu muốn bắt tớ nói gì đấy!?”
“Ý mà tớ muốn nói là ‘quả nhiên chẳng có gì thay đổi cả’ ấy. Tuy không phải là Isana, nhưng thứ thay đổi sau khi hẹn hò là có làm chuyện dâm dục với nhau hay không ấy.”
“……Không có chuyện như thế đâu.”
“Vậy thì cậu nói xem cái gì thay đổi?”
“Tớ trở thành bạn gái cậu, cậu trở thành bạn trai tớ.”
“Hả? ……Tautology[note46784]?”
Yume lắc đầu.
“Cái đó rất quan trọng……Tớ muốn lắp đầy chỗ ngồi duy nhất bên cạnh cậu.”
……Chỗ ngồi, duy nhất.
Tôi nhớ cái từ đó.
Là lúc trả lời với lời tỏ tình của Isana—
“Cậu hay Higashira-san nói ‘Dù có hẹn hò hay là không cũng chẳng có thay đổi gì lớn’. Nhưng mà tớ lại khác. Cái đó quả nhiên là đặc biệt. Đặc biệt……mà không có gì có thể thay thế.”
“……Cái gì cơ? Mà như thế nào?”
“Không phải ‘cái gì cơ’ gì hết……”
“……Chả hiểu gì sất.”
“Tại sao lại không hiểu chứ? Lúc nào cậu cũng đoán đến mức kinh tởm vậy mà.”
Cách nói chuyện như đổ lỗi ấy làm tôi có chút bực bội.
“Thì do cậu giải thích kém còn gì. Nói chi tiết hơn để tớ có thể hiểu đê.”
“Đã bảo không phải chi tiết hay này nọ mà……~! Hiểu đi chứ! Dù thế nào đi nữa thì thân cậu cũng đã từng có bạn gái rồi đúng chứ!?”
“Chuyện không hiểu thì không hiểu thôi! Đừng có áp đặt sự đồng cảm! Cậu đúng là một con nhỏ nghiêm túc não nữ tính mà!”
“Nam hay nữ gì đó đâu có liên quan đúng chứ!?”
Ngay sau khi hét lên, Yume chợt nhận ra mà ngậm miệng lại.
Tôi cũng nén hơi mình lại, dò xét dấu hiệu ở bên ngoài căn phòng.
Nếu mà nóng quá thì ba mẹ ở lầu 1 sẽ nghe thấy—Sau một hồi thử giấu đi sự hiện diện rồi thì hình như vẫn chưa bị lộ.
Chúng tôi thở dài ra, rồi trao nháy mắt với nhau.
“……Bình tĩnh lại một chút thôi nào.”
“Người bộc phát ra là cậu còn gì.”
“Là do ai—Aa mồ~, thế này thì không được!”
Dường như cổ phát triển ở cái chỗ mà bản thân đang dậm chân lại rồi.
“……Nói chung, đối với tớ là đặc biệt……Mà, nói đúng hơn……”
Có một khoảng thời gian ngắn, khoảng thời gian để chọn từ ngữ.
“Tớ muốn cậu……có sự đặc biệt.”
Yume thổ lộ mà không phô trương.
“Vì tớ muốn sự nghiêm túc được đáp lại bằng sự nghiêm túc.”
—Nghiêm túc với nghiêm túc, à
Tuy là tôi vẫn chưa hiểu rõ ràng lắm……nhưng có cảm giác như đã hiểu được một chút.
“……Nhân dịp này nên nói thẳng luôn.”
Để sự nghiêm túc đáp lại sự nghiêm túc, tôi nói sạch toàn bộ ra.
“Tớ có lẽ, là loại người sẽ trở nên chán nản nếu bị trói buộc.”
“……~
“Về điểm đó, từ kinh nghiệm từ thời trung học, cậu là loại sẽ trở nên đáng sợ nếu cảm xúc dâng trào đấy. Về chuyện này thì cậu nghĩ thế nào?”
Từ những sự kiện dẫn đến sự bất hòa, rõ là như thế mà.
Dù nói hành động của tôi dẫn đến chuyện đấy, nhưng mà chỉ nói chuyện với đứa con gái khác thôi mà con nhỏ này cũng đã nhây đến nửa năm đấy.
Tôi thì đã có mục tiêu.
Liệu có thể nói con nhỏ này sẽ không cản trở nó chứ?
Không thể nói mà. Nếu nghĩ từ thực tế những gì đã xảy ra ấy.
“……Nếu như cậu không lăng nhăng là được chứ gì.”
Yume nói mà như thể hờn dỗi.
Kìa nhìn đi. Là cái này đấy.
“Từ đâu thì mới là lăng nhăng hả. Nói chuyện à?”
“Quả thật thì tớ không nói đến như thế!”
“Nếu thế thì sao?”
“………….Ưn, ……Ư ư~…………Không được, nắm tay.”
“Ở chung một phòng thì sao?”
“N-, nếu như không chạm đến 1 ngón tay thì……”
“Làm thế nào để xác nhận cái đấy hả. Hay là làm cả cái kiểm chứng vân tay luôn hả.”
“——Aa mồ! Nói chung là về chuyện của Higashira-san đúng chứ!?”
Nói ra như thể thiếu kiên nhẫn rồi thì Yume uống cạn phần trà xanh xây còn sót lại.
Đặt chiếc tách đã cạn xuống bàn một cách thô lỗ rồi thì Yume lườm thẳng vào mắt tôi.
“Tớ đã tìm hiểu rồi. Cùng nói chuyện một cách triệt để nào.”
Irido Yume◆Hội nghị anh em・Về Higashira Isana
“Dạo gần đây, hình như là cậu vào phòng của Higashira-san khá nhiều nhỉ.”
Tôi vừa nhận thức được cách nói của bản thân đang dần trở nên như là của một cô bạn gái gặn hỏi người bạn trai, vừa nói.
“Ban đầu thì cậu nói đến để làm gia sự tại gia, nhưng thật sự cũng đang làm mấy chuyện như chăm sóc cậu ấy đúng chứ?”
“Sao cậu lại biết……”
“Tớ đã nghe rồi. Từ đương sự.”
“Cậu đến chỗ của Isana rồi á?”
“Ừm. Tớ cũng được cậu ấy cho xem tranh rồi.”
“……Thì?”
“Có 1 chuyện mà tớ muốn hỏi.”
Tôi dí ngón trỏ vào đầu mũi của Mizuto.
“Cậu……có thật sự tự tin sẽ không động tay vào Higashira-san chứ?”
“…………………………”
“Im lặng rồi ha.”
“Để tớ suy nghĩ một chút coi.”
“Thế tức là cậu cần có suy nghĩ về nó đúng chứ?”
“…………, phải. Cần chứ.”
“~……Thật thà thừa nhận một cách khủng khiếp nhỉ.”
“Tớ không có xạo đâu. Đến nước này rồi kia mà……Tự thú nhé, thực tế thì, cũng có khoảnh khắc mà tớ có triệu chứng ham muốn với Isana đấy. Thì phải như thế còn gì.”
“Đừng có khiêu khích tớ.”
“Nhưng mà, cậu cũng biết còn gì? Về sự vô phòng bị của con nhỏ ấy đấy. Nói ‘đừng có ý thức đến’ thì thật là vô lý. Tớ cũng đâu phải hoàn toàn chế ngự được sự ham muốn đâu……”
“Higashira-san đang tin tưởng cậu như một người bạn đấy? Nhìn cậu ấy bằng ánh mắt thiếu đứng đắn chẳng phải thất lễ lắm à?”
“Tớ biết chứ……Thế nên tớ mới cố để không thể hiện ra ngoài mặt đó. Cậu thì biết chứ? Con nhỏ đó khi ở nhà còn kinh khủng hơn nữa cơ.”
“Kinh khủng à, cái gì cơ……?”
“Dạo trước còn không nhận ra là cái gương đang phản chiếu hình ảnh mông của mình nữa đấy……”
“Hả? Là sao đấy!?”
“Con nhỏ đấy nói là chưa tắm nên tớ bắt đi tắm, nhưng lại quên mang theo đồ để thay. Rồi cổ nhờ tớ giúp, nhưng mà đối diện với cái cửa lại có tấm kính của bồn rửa mặt……”
Tôi nhớ lại cơ thể trần truồng của Higashira-san lúc nhìn thấy ở suối nước nóng Arima.
Cặp mắt thì đột nhiên chạy đến chỗ oppai, nhưng Higashira-san toàn thể thì khiêu gợi này, nếu sờ thì trông như mềm mại lắm này, mông thì cũng—
“……ecchi……”
“Sao cậu lại hưng phấn đấy?”
Tôi vội vàng đóng miệng mình lại.
Không phải không phải không phải. Tôi không có thiếu đứng đắn như là Akatsuki-san hay là Asou-senpai.
“……Nói chung là.”
Tôi lấy lại tinh thần rồi nói,
“Ở chung phòng với một con nhỏ như thế mỗi ngày, cậu có thể nói sẽ không động tay đến chứ?”
Nếu tôi là con trai thì có lẽ chưa đầy một tuần đã không thể nhịn nỗi nữa rồi,
Không, dù cho không phải con trai đi nữa thì khoảng 3 ngày là đến sờ. Akatsuki-san và Asou-senpai thì sờ vào ngày đầu gặp mặt mà.
Mizuto cọ sát cổ mình như thể khó xử,
“……Sẽ không, động tay đến đâu. Với mong muốn của tớ thì không còn câu trả lời nào khác ngoài như thế.”
“Với mong muốn?”
“Theo cái đà gì đấy mà có lẽ tớ sẽ chạm vào cổ. Ví dụ, phải ha, như trong tương lai con nhỏ đó có thể uống rượu được, say quắc cần câu này nọ, và vai trò chăm sóc sẽ xoay đến tớ mà đúng chứ? Nếu là như thế thì không thể nào không chạm vào cơ thể, thậm chí là thay đồ nữa……”
“Nói nôm na là về chuyện tên dâm dục may mắn à?”
“Không phải dâm dục may mắn gì cả đâu.”
“Thật chứ?”
Tôi nhìn chằm chằm Mizuto bằng nửa con mắt.
“Cậu có thể nói là mình thật sự không may mắn chứ?”
“…………Hàà~”
Mizuto hướng cổ xuống rồi thở dài ra một hơi.
“Đứng thật là nói chuyện cho triệt để ha.”
“Phải đấy. Tớ đã nói thế rồi còn gì?”
“Tớ nghĩ không phải là may mắn đâu. Ngược lại sẽ có cảm giác tội lỗi mạnh mẽ khi mà lỡ làm nữa. Cái đó……Có lẽ, là có một chút cái cảm xúc được gọi là vui mừng chăng.”
“……Hora.”
“‘Hora’ là ý gì hả.”
“Nếu như có thứ cảm xúc như thế, chẳng phải một ngày nào đó cậu sẽ động chạm Higashira-san bằng mong muốn của mình à?”
Bây giờ thì Mizuto cũng có rào cản lớp trong chuyện động chạm vào cơ thể của con gái. Lúc còn đang hẹn hò tôi đã chẳng một lần cho phép cậu ấy làm chuyện như thế.
Cái rào cản đó, từ giờ trở đi nếu mà mất đi thì sao?
Tôi nghĩ, chẳng phải khinh suất đến từ sự quen thuộc sẽ hướng đến người có khoảnh cách gần nhất là Higashira-san hay sao—Phải, không phải là không có khả năng.
“……Chuyện tương lai thì không biết được đâu.”
Mizuto nói mà trạng thái cậu ấy như đã mệt mỏi.
“Như là chuyện tớ và cậu quay trở lại với nhau——Cái này chỉ là giả định thôi.”
“Ừm, chuyện giả định nhỉ?”
“Khi quay trở lại rồi, tớ nghĩ không thể phủ nhận hoàn toàn sự tồn tại của cái đường thế giới mà tớ lơ đễnh lăng nhăng với lại Isana đâu. Tuy là cả tớ và Isana không có ý như thế, nhưng mà con người cũng có cái khoảnh khắc mà bị ma quỷ xúi giục đó.”
“……Ừm.”
“Đối với những khả năng như thế thì tớ chỉ có thể làm được 2 chuyện mà thôi. Tiếp tục nói『Không có làm gì hết』, hay là cắt đứt hoàn toàn liên quan với Isana.”
“……………………”
“Chỉ là, tớ không có ý định là sẽ chọn cái sự lựa chọn ở sau đâu. Nếu mà như thế thì—”
“—Cậu sẽ không hẹn hò với tớ mà, đúng chứ. Tớ hiểu mà.”
“……Chuyện giả định dấy.”
“Ừm. Là chuyện giả định……”
Tôi cũng không muốn làm cái chuyện như là cướp đi bạn thân từ tay của Higashira-san.
Nếu là như thế thì—Phải, tôi cũng sẽ không hẹn hò với lại Mizuto.
Tôi không muốn bị nghĩ mình là con người nhỏ nhen đến như thế……
“Nói chung là, điều mà tớ có thể chỉ là tiếp tục nói『Không có gì cả』thôi. Cậu chỉ việc tin như thế thôi. Trong tương lai gần, nếu như đạo cụ có thể đo lường sự tiếp xúc với người khác giới được phát minh, tớ sẽ để cho cậu sử dụng lên mình cũng không sao. Đối phó với cái được gọi là ‘khả năng’ ấy chỉ còn cách làm như thế thôi……Cậu hiểu điều mà tớ muốn nói chứ?”
“Ừm……Cái mà được gọi là ‘chứng minh sự tồn tại của quỷ sứ’[note46785] phải không nhỉ.”
“Phải. Ngay cả những thám tử ngoài đời thật điều tra lăng nhăng cũng có thể thực hiện cái điều tra『Anh ta đang lăng nhăng』, nhưng mà ngược lại thì không thể.”
Nói lẽ đúng đến nỗi phát bực. Bộ không biết con gái họ cần sự đồng cảm chứ không phải giải quyết sao? Cái tên này—đã hẹn hò với tôi rồi vậy mà.
“……Vậy thì……chuyện này giả định thôi.”
“Ờ, chuyện giả định thôi.”
“Nếu như cậu động chạm Higashira-san mà không thể tránh khỏi, không liên quan đến ham muốn—lúc đó, cậu sẽ làm gì cho tớ?”
“……………, chuyện giả định nhỉ?”
“Phải. Là chuyện giả định.”
“Nếu là giả định thì……”
Mizuto làm ước môi bằng ngụm trà xanh xây.
“……ngược lại, cậu muốn tớ làm gì?”
“Đ-, đừng có hỏi ngược lại chứ……”
“Cái này rốt cuộc là vấn đề cậu chịu thuyết phục như thế nào. Thế nên chịu phạt thế nào cũng nên là cậu quyết định.”
“……Cậu thật sự chỉ toàn nói lẽ phải……”
“Chỉ là giả định thôi. Đừng có bận tâm.”
“…………, nếu buộc phải nói thì……”
“Tớ muốn,……cậu động chạm y phần như vậy với tớ, không chừng……?”
Mizuto chớp chớp đôi mắt.
Sau đó thì, miệng cậu ấy méo mó như xem tôi là con ngố vậy.
“Đúng là 1 con nhỏ não hồng[note46786] mà”
“Có câu ăn miếng trả miếng đúng chứ!?”
“Sự tuân thủ của cậu bị dừng lại ở nền văn minh Lưỡng Hà rồi à?”
Mizuto thở dài ra một hơi, rồi nhìn vào lòng bàn tay của mình.
“……Lúc mà đi tiệm manga cà phê với Isana.”
“Ể?”
“Tớ có lơ đễnh mà động chạm và ngực của Isana—trong trường hợp đó, tớ sẽ phải sờ ngực của cậu à?”
“Chuyện đấy……ừ thì, là thế đấy……”
Giọng tôi dần dần nhỏ đi, nhưng rồi tôi nghiêng đầu.
“Sao nhỉ……thế thì chẳng phải cậu hơi lời à……?” – Yume
“Tớ nghĩ thế đấy.”
“Quả nhiên là không! Mới nãy xem như không nhé!”
“Là chuyện giả định chồng lên giả định còn gì. Đừng có cáu lên coi.”
Mizuto chống cằm trên bàn.
“……Nếu như chuyện xảy ra như thế thì tớ sẽ dùng tiền bạc và thời gian để biểu lộ thành ý. Cái đó hợp lý rồi đúng chứ?”
“……Nếu như trả lời được thì trả lời ngay từ đâu đi chứ……”
Tiền bạc, và thời gian.
Khoan nói đến tiền……cả thời gian nữa, có chút hạnh phúc ghê.
Phần mà cậu ấy đã dùng cho Higashira-san, và hơn nữa……Cậu ấy sẽ dành thời gian cho mình.
……Tuy chỉ là chuyện giả định.
“Chuyện tương lai là không chắc chắn mà.”
Tôi nhìn Mizuto uống trà.
“Không thể tránh khỏi, sẽ thành ra đoán mò dựa trên giả định khi giả định. Nhưng dù vậy……đối với tớ, cũng có những chuyện mà tớ đã xác định rồi.”
Tôi nhìn vào đôi mắt của Mizuto như thế.
“Vậy tiếp theo cùng nói về chuyện như thế nào. Không phải giả định—Mà là chuyện đời thật ấy.”
Irido Mizuto◆Hội nghị anh em・Về cuộc đời từ bây giờ
“Cậu bảo đã thấy tranh của Isana rồi nhỉ.”
Tôi vừa nói với Yume ngồi trước mặt, vừa chạm vào bề mặt tách trà một cách vô nghĩa.
“Vậy rồi, cậu đã hiểu được gì? Tớ—hiện đang hướng đến mục tiêu gì.”
“……Trước hết thì, cho tớ xin lỗi.”
Yume trông như thiếu tự tin, vừa nhìn vào giữa bàn vừa nói.
“Tớ……đã nghe cuộc nói chuyện giữa cậu và ba. Thế nên……tớ biết là cậu đang bất an về chuyện gì.”
“……Vậy à.”
Bằng cách nào đó mà tôi đã cảm nhận được như thế.
Nếu không thì, chắc chắn cô ấy sẽ không đến áp sát tôi như thể là bị thúc giục.
“Ban đầu, tớ không muốn thừa nhận đâu……Thừa nhận chuyện ‘dù cho cậu có say sưa vì thứ gì đó đi nữa, tớ không muốn chịu thua nó’, ấy.”
“………………………”
“Nhưng mà……Rốt cuộc, dù cho cảm xúc không thay đổi đi nữa……Tớ nên biết. Nên biết thứ「gì đó」mà cậu đang cố để nó ngồi vào vị trí của bản thân, chứ không phải tớ, cũng như là Higashira-san.”
Không phải ai, mà là thứ gì đó, à.
Vậy à—Tôi đã cố để「cái này」ngồi vào chỗ ngồi mà tôi đã nói với Isana lúc đó à.
Không phải là chính Isana, mà là tài năng đó, mà là quá trình trưởng thành đó.
Mà là—câu chuyện đó.
“Nhìn vào thực tế thì tớ đã nghĩ. Rằng ‘Aa, mình không thắng được—như thế này thì mình chắc chắn không thắng được.’”
‘Nhưng mà’ – Yume phản bác.
“Không có nghĩa là không có giá trị. Dù không thắng được tài năng như thế này đi nữa, nhưng không có nghĩa là không có giá trị. Bởi vì—cậu, đã đàng hoàng suy nghĩ cho tớ kia mà.”
Nói thế rồi, Yume mỉm cười.
Không phải là sự hạnh phúc, cũng không phải là từ bỏ, hay là an tâm, mà đó là—
“Vì thế mà, tớ có thể tin tưởng cậu.”
—nụ cười tin tưởng.
“Đã qua rồi, cái tôi non nớt, bất an, đa nghi bên trong tớ. Tớ luôn luôn—có thể tin tưởng vào cậu……Tớ nghĩ thế.”
Câu cuối mà cô ấy thêm vào làm tôi khẽ phụt cười.
“Ra vẻ bất an như thế có ổn không đấy? Hội trưởng hội học sinh tương lai.”
“Ể~? H-, hội trưởng hội học sinh—Tại sao lại là tớ?”
“Tại sao à, rõ ràng Kurenai-senpai định như thế còn gì……Mà cũng hôm nọ, tớ đã nói chuyện với chị ấy một chút. Về chuyện của cậu ở hội học sinh.”
“Ể~……”
Yume rõ ràng làm vẻ mặt『chết rồi』.
Chuyện tình cảm của con gái, giống như là chiếc hộp pandora mà.
“Cậu không cần phải lo lắng, tớ không hỏi chi tiết đến như thế đâu……Chị ấy đã đánh giá thế này này.『Một đứa có sự hiền lành thật sự xuất phát từ gốc rễ của trái tim.』—Giống như chị ấy ghen tị vậy.”
“……Ghen tị……Hội trưởng ghen tị với tớ……?”
Nếu nói bên nào thì, vì tôi là loại người gần với lại người senpai đó, nên là tôi hiểu.
Có thể thật sự nghĩ suy đến người khác là một loại tài năng đặc thù. Đặc biệt từ góc nhìn của những đứa tự cao tự đại, không có hứng thú với người khác theo bản năng, nó thật là sáng chói.
“Tớ không biết cậu tự đánh giá mình thế nào, nhưng mà người senpai mà như một tảng tài năng ấy đã thừa nhận, cố tình mời cậu. Cậu cũng nên cho sự thật đó vào sự xem xét, rồi tự đánh giá lại bản thân mình sẽ tốt hơn.”
“D-, dù có nói thế đi nữa……! Nếu như tớ không có tài năng như là Higahsira-san, và đầu óc thông minh như hội trưởng thì……!”
“Tớ đang nói, cậu có thể làm chuyện mà 2 người đó không thể làm đó.”
Tôi chống tay ra đằng sau, tạo thành tư thế thoải mái.
Và rồi chuyện mà tôi nhớ lại, là vào ngày mà chúng tôi bắt đầu liên quan đến nhau—buổi tối của buổi học dã ngoại.
“Nếu là cậu thì sẽ hiểu mà đúng chứ? Cái nỗi khổ mà không thể làm chuyện mà người khác có thể bình thường làm được ấy.”
Nhận lấy nguyên liệu nấu cà-ri. Thậm chí chỉ như thế thôi mà cậu đã chẳng thể làm được.
“Cậu, đã khắc phục được nó. Biết được nỗi khổ mà mình không thể rồi trở nên có thể. Hora, chẳng phải là sự tương thích trên của một đứa có thể làm mọi thứ một cách tự nhiên ngay từ đầu sao.”
“Ể? Ể……?—Aa mồ~! Đừng có ngụy biện với tung hỏa mù nữa mà~!”
“Nhưng mà tớ có định như thế đâu.”
Nói tương thích trên có lẽ là hơi quá không chừng.
“Tớ chưa từng nghĩ là ghen tị với cậu. Có lẽ Kurenai-senpai cũng không nghĩ đến độ muốn trở nên như cậu không chừng. Dù là như thế, tớ nghĩ khó mà có được cách sống của cậu. Tóm lại, nếu mà chỉ nói một câu thì—”
Hiểu rồi, ra là vậy.
“—Là đang kính trọng đó.”
Cuối cùng bây giờ tôi đã hiểu.
Điều kiện lớn nhất để Bỉ Dực Điểu bay là có 2 cánh.
Dù cho không có mù quáng trong tình yêu.
Dù cho không thể có được tình yêu vĩnh cửu.
Chỉ cần có sự kính trọng—thì sẽ không có sự khinh thường đối phương.
……Gì chứ, chẳng phải đơn giản sao.
Chẳng phải là một chuyện cực kỳ đơn giản mà rất nhiều người trưởng thành xem là bình thường sao.
Cái này là, cở sở vững chắc của sự tin tưởng, hơn bất kỳ thứ gì khác.
……Đúng là có mắt như mù ha.
Thử nhớ lại thì, thằng Kawanami cũng nói điều tương tự.
Câu trả lời ngay từ đầu đã có trong tôi rồi.
Thế này thì chẳng phải là Bỉ Dực Điểu, mà là loài chim xanh hạnh phúc sao—
“—Kính trọng……”
Yume thì thầm, như là nghiền ngẫm.
“Tớ cũng đang……kính trọng cậu nữa……”
“Thế thì cảm ơn.”
“Cả Higashira-san nữa……đang cực kỳ kính trọng luôn……”
“Thế thì?”
“Ra vậy.”
Yume làm vẻ mặt tươi rói.
Giống như là đã giải được câu đố mà chẳng thể giải từ bấy lâu nay vậy, rồi sau đó,
“……Ra là vậy~……”
Cô ấy cười, như thể là an tâm từ trong tâm.
Như thế này, câu trả lời đã ra rồi.
Là câu trả lời tạm thời thôi.
Chắc chắn cả đời này, chúng tôi sẽ tiếp tục nghĩ suy như bây giờ để đổi mới câu trả lời.
“Yume.”
“Có lẽ tớ sẽ học lên đại học Kyoto.”
“Ể~?”
“Khi tớ hỏi Keikouin-san, thì bác ấy bảo nếu có thể đi được thì cứ đi, nên tiến lên nơi có trình độ cao. Như thế thì sẽ có thể gặp được nhiều người có tài năng hơn—Tiến gần nhất đến chuyện mà tớ muốn làm.”
“……Thế à. Vậy thì, tớ—”
“Cậu sẽ theo tớ chứ?”
“Ư ừn……Sau khi trở thành hội trưởng hội học sinh rồi thì tớ sẽ suy nghĩ. Quan điểm lúc đó sẽ khác với bây giờ mà đúng chứ.”
“Thay đổi lớn ta……Nhưng mà, tớ nghĩ như thế là tốt đó.”
Chúng tôi sẽ đi theo con đường riêng của bản thân.
Mỗi đứa sẽ bằng đôi cánh của mình, bay lên bầu trời mang tên đời người.
Chỉ là—Hai người sẽ có hiệu quả tốt hơn là một người.
Chỉ như thế thôi.
Chỉ mỗi như thế thôi.
“Vậy thì, cái này.”
“Ể?”
Nhìn cái hộp quà mà tôi đột ngột lấy ra từ trong túi, Yume tròn xoe đôi mắt.
“Cái đó, là của tớ……À ré? Nhưng mà màu của nó……”
“Cái này hôm qua tớ mua đó.”
“Hôm qua?”
Tôi đặt nó xuống trước Yume.
Yume nhẹ nhàng cầm cái hộp quà đó lên tay.
“Chẳng lẽ nào, cái này……”
Rồi cô ấy lẩm bẩm.
Sau đó nhìn vào gương mặt tôi như thể dò xét sắc mặt, dồn hết dũng khí mà nói.
“……Tớ mở ra, được chứ?”
“Tất nhiên rồi còn gì?”
Bên trong nó là gì thì bây giờ tôi không cần phải giải thích nữa nhỉ.
Rõ ràng là chiếc nhẫn rồi—có cánh ấy.
“Ư a~, A~……! Cá-, cái này~……!”
“Mắc ngoài sức tưởng tượng đấy. Tớ vừa tặng sách cho Isana nên thiếu tiền. Buộc phải nhờ vào mối quan hệ để đi làm thêm.”
Yume nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trong hộp quà, vừa run rẩy đôi vai.
Tôi vừa chống cằm, vừa cười tủm tỉm, và nói để đáp trả cô ấy vào đêm Lễ Vọng.
“Hay để tớ đeo cho nhé?”
“Ể~!?”
Yume ngước mặt lên như lò xo, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy sự kì vọng.
Nhưng mà.
Dần dần cô ấy kiềm nén run rẩy đôi vai, vừa hướng ánh nhìn xuống—vừa đóng nắp hộp quà mà trông rất trân quý.
“……Chưa, cũng được.”
Giọng nói đó có sự sẵn sàng.
“Sẽ làm……vào một ngày nào đó sau khi nói chuyện với ba mẹ.”
“……Vậy à.”
Nếu thế thì tôi cũng phong ấn cái nhẫn của mình vào trong bàn thôi.
Cho đến một ngày nào đó, khi mà tôi có thể đeo chiếc nhẫn vào mà chẳng còn sợ ai nữa.
“—Nhưng mà.”
“Ưn?”
Ánh mắt tha thiết của cô ấy xuyên qua tôi.
“Có lẽ tớ muốn……một lời đàng hoàng.”
……Phải ha.
Minh bạch là điều quan trọng mà.
Để kết thúc con người của tôi cho đến bây giờ, và bắt đầu con người chúng tôi cho đến mai sau.
“Yume—”
“—Yume~! Mizuto-ku~n! Ăn cơm!!”
“………………………”
“………………………”
Giọng nói chen ngang đột ngột từ phía hành lang làm cho chúng tôi nhìn mặt nhau.
Căn giờ xấu ghê mà.
Nhưng mà thôi kệ, chẳng còn cách nào khác ha.
Trước khi là Bỉ Dực Điểu, chúng tôi là anh em mà.
“Đi thôi.”
“Ừ.”
Rồi chúng tôi cùng đi xuống cầu thang dẫn xuống phòng khách.
Irido Yume◆Quyết định cảm xúc
Chương trình truyền hình cuối năm là bước chạy đà để bắt đầu hướng đến năm mới sắp đến.
Dùng bữa tối, đi tắm, làm việc này nọ rồi thì chỉ còn 30 phút nữa là bước sang năm nới.
Tôi đang ngồi ở ghế sô-pha, thẫn thờ mà xem tivi. Tôi không vào kotatsu vì trông như sẽ ngủ thiếp đi mất. Vì đã ngủ trưa rồi, không phải ở mức không chịu đựng nỗi, nhưng quả nhiên sau khi dùng cơm và đi tắm rồi thì cơ thể lại bắt đầu chuẩn bị đi ngủ một cách tự động.
Mizuto cũng đang ngồi bên cạnh cùng chiếc ghế sô-pha. Khoảng cách là khoảng một người, và đang dựa vào tay vịn.
Mẹ và chú Mineaki hiện đang ngồi ở kotatsu trước tivi. Họ vừa xem mấy nghệ sĩ tấu hề trên tivi, vừa cười.
Chỉ còn 30 phút nữa là hết năm nay.
Hơn một tháng trước, bản thân tôi đã lập nên lời thề. Rằng, nếu như trong năm nay mà không được Mizuto tỏ tình thì mình sẽ tỏ tình.
Lời thề đó vẫn chưa đạt thành.
Tôi nghĩ ý kiến đã trùng khớp với nhau.
Tôi nghĩ cảm xúc đã được thấu hiểu.
Dù vậy, nó vẫn chưa hóa thành ngôn từ.
Chắc chắn chúng tôi đã được học. Rằng, có 1 giới hạn khi mà tự ý suy xét lẫn nhau. Chính vì thế mà cần đến ngôn từ. Cần ngôn từ rõ ràng để xác định rõ chúng tôi kể từ bây giờ.
Nó vẫn chưa thành hình, vẫn đang lưng lửng trong khi năm mới đang đuổi đến.
Irido Mizuto◆Quyết định ngôn từ
Tôi nhớ lại lúc mà mình nhận là thư tỏ tình của Ayai Yume.
Theo như tôi có thể nhớ thì chưa từng có văn chương nào làm tôi hồi hộp khi đọc đến như vậy. Nhưng mà có lẽ, bên phía người được đọc là Yume đã căng thẳng hơn tôi rất nhiều. Tôi vẫn có thể nhớ chi tiết dù có trôi qua bao lâu đi nữa, toàn thân cô ấy vẫn run cầm cập, sắc mặt thì tỏ ra vẻ như sắp chết đến nơi vậy.
Sự hồi hộp tấn công tôi bây giờ, có lẽ, khác một chút so với lại thứ đó.
Sự hồi hộp tràn ngập Ayai chắc chắn là sự bất an. Nhưng mà bây giờ, sự lo lắng đè nặng bờ vai tôi là cảm giác trách nhiệm.
Từ bây giờ, tôi sẽ đưa ra sự lựa chọn quyết định cả cuộc đời mình.
Không chỉ mỗi mình tôi. Có lẽ là đó là sự quyết định mà thay đổi cuộc đời của ba người họ—của dì Yuni, của ba, và của Yume.
Sức nặng đó, nó to dần, to dần theo từng khắc của chiếc kim giây đồng hồ.
Tiếng chuông đêm giao thừa vang vọng nhỏ bé ở đằng xa.
Lúc mà tiếng thứ 108 kết thúc, tôi liệu sẽ được giải thoát từ sự phiền não chứ.
Thoát khỏi do dự, giác ngộ đạo lý.
Một sự tưởng tượng ngốc nghếch. Khi tiếng chuông thứ 108 qua rồi thì chỉ xuất hiện tiếng thứ 109 mà thôi.
—Sẵn sàng rồi chứ?
Tôi tự hỏi.
Rồi bác bỏ đó là câu hỏi ngu ngốc.
Vì chẳng phải câu trả lời đã rõ ràng.
Mà vì ngôn từ mà tôi sẽ nói ra từ bây giờ, chính là câu trả lời cho nó.
Irido Yume◆Tôi điều hòa lại nhịp thở
『Mọi người! Chỉ còn một phút nữa thôi chúng ta sẽ bước sang năm mới!』
Irido Mizuto◆Tôi điều chỉnh lại tư thế
『Chỉ còn 10 giây thôi!』
『——9!』
Tôi chồng tay mình lên một tay của Yume.
『——8!』
Ba mẹ hiện đang xem tivi.
『——7! ——6!』
Rồi tôi đưa miệng mình lại gần tai của Yume.
『——5! ——4!』
“——Anh yêu em.”
『——3!』
Tay của Yume run rẩy.
『——2!』
Ba mẹ hiện đang xem tivi.
『——1!』
Rồi tôi nhẹ nhàng rời khỏi đầu của cô ấy.
『——Chúc mừng năm mới~!』
Tôi nhìn chằm chằm gương mặt của Mizuto từ khoảng cách gần.
“——Chúc mừng năm mới~!”
Mẹ tôi nói với Mineaki~!
“——Ưwa~! Chuông thông báo smartphone kìa……!”
Rồi tôi đưa miệng mình lại gần tai của Mizuto.
“——Em cũng yêu anh.”
Sau đó nhanh chóng tách rời đôi gò má ấy.
“Yume! Cả Mizuto-kun nữa! Chúc mừng năm mới~!”
Mẹ tôi quay lại.
“Chúc mẹ năm mới vui vẻ.”
Smartphone thì vẫn cứ tiếp tục réo lên.
“Chúc mừng năm mới, Yuni-san.”
Tôi và Mizuto nhẹ nhàng tách tay nhau ra.
“A, phải rồi. Mì soba sang năm mới là ăn được rồi phải không nhỉ~?”
“Chẳng phải được à? Nếu đã cất công chuẩn bị rồi thì ăn thôi.”
Mẹ tôi rời khỏi kotatsu rồi chạy vào trong nhà bếp.
Chương trình tivi vừa chúc mừng năng mới, vừa chiếu sang góc khác.
Tôi vừa nhìn xuống vô vàng thông báo trên smartphone, vừa mỉm cười.
Như thế này, năm mới đã bắt đầu.
Như thế này, bản thân mới của chúng tôi đã bắt đầu.
——Thế nào, Ayai Yume.
Thế này thì, tôi giành phần thắng rồi.
-- Hết chương 05 --