Con gái mẹ kế là bạn gái cũ của tôi

chấm dứt những ngày tháng cũ kỹ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

‎Hoshibe Toudou◆Sự sẵn sàng, dũng khí, và

Cho đến bây giờ, tôi đã xem Giáng Sinh hoàn toàn là chuyện của người khác.

Ờ thì, vì là sinh nhật của một vĩ nhân mà mình chẳng liên quan của một tôn giáo chẳng liên quan, đương nhiên là chuyện của người khác còn gì—Đối với tôi, đó chỉ là một ngày mà những đám có người yêu trở nên quá khích, hay đám không có bắt đầu làm ầm lên một cách kỳ lạ.

Có nào ngờ, đến một tháng trước cả trong mơ tôi còn chẳng nghĩ sẽ đi bộ cùng với người yêu trên con phố như thế này đây.

Cách suy nghĩ sẽ thay đổi mà. Cho đến năm ngoái đã xem là chuyện của người khác, vậy mà năm nay lại có thể cảm nhận được cứ như nó là vì chúng tôi vậy.

“Hàà~……đã tối đen rồi nhỉ.”

Aisa ngước nhìn lên bầu trời và nói.

Cũng đã là thời kỳ có thể nói là giữa đông rồi. Chắc chắn đêm đã đến từ mấy tiếng trước rồi, nhưng mà trong lúc đi ngắm Illumination hay đi ăn mà đã chẳng có thời gian để ngắm bầu trời.

Con nhỏ mang tên Asou Aisa là đứa thu hút sự chú ý của người khác đến thế đấy.

Nhưng mà, khoảng thời gian như thế đến hôm nay cũng kết thúc ở đây. Tiễn nhỏ về trong lúc trời chưa quá tối thôi nào. Tuy tôi có nghĩ như thế đi nữa nữa, tôi cũng không nói gì ra ngoài miệng.

Do lưu luyến chăng? Khá khen thật. Chẳng hợp tẹo nào với lại cái cơ thể này đâu~.

Cho thấy rằng bản thân đang buồn rồi chẳng còn làm gì nữa. Những chuyện rất Giáng Sinh đều đã làm rồi. Nếu mà còn sót lại thì là—

“……Nè~, senpai.”

Bàn tay đang nắm với Aisa được kéo đi một chút.

“Có chỗ mà……em muốn thử đến.”

Từ bây giờ à?

Tôi vừa chuẩn bị câu hỏi giống như thế, vừa nhìn ngang sang thì thấy có một con nhỏ mà gương mặt đỏ rực, đang giấu miệng mình ở dưới lớp khăn choàng cổ.

Biểu hiện đó đã nhốt hết toàn bộ ý đồ lại rồi.

Sự sẵn sàng, dũng khí—

“—Xin hãy cho em……phục thù có được không ạ?”

‎Irido Yume◆Tiệc Giáng Sinh của hội con gái

Nhà của hội trưởng Kurenai đúng như tôi tưởng tượng, một căn biệt thự như được giới thiệu trên tivi vậy.

Gồm 3 tầng, độ rộng của gara đủ để chứa 3 chiếc xe, và.

“Là nhà của ba mẹ thôi. Chẳng phải chuyện gì mà để chị đáng được khen đâu……May thay là phòng khách rộng lắm.”

Phòng khách thì tôi chẳng biết nó rộng bao nhiêu tamami nữa rồi.

Người mà đã sống ở căn hộ cao cấp suốt như tôi đây lúc chuyển đến nhà Irido cũng có chút sốc văn hóa đấy chứ. Chỉ là cái này không thể so sánh được. Về mặt phân loại thì nó sẽ là LDK, nhưng mà cả L cả D cả K đều có kích thước gấp đôi nhà Irido—Có lẽ độ rộng dư thừa cho khoảng 20 người tổ chức tiệc tại nhà.

Lý do để bị nói đạo lý đây mà—Cái đạo lý ‘Dẫn bạn đến nhà chơi cũng được’, ấy.

“A~hahahaha~! Rộng quá trời quá đất, cười chết thôi~!”

“Đây là Mỹ……! Như thế là Mỹ rồi!”

“Cách nhìn về Mỹ của cậu làm sao đấy?”

Akatsuki réo hò, Maki-san thì sửng sốt, còn Nasuka-san thì đá xoáy lại. Chẳng thể chịu đựng nỗi cái thứ được gọi là sự ưu tiên cho hội học sinh cho đến Giáng Sinh, nên là tôi cũng đã gọi những người mọi khi. Đã nghĩ không biết có sao không khi mà gọi thêm 3 người nữa, những hoàn toàn lo bò trắng răng rồi.

Như lời mà Maki-san đã nói, phòng khách rộng như là nhà Mỹ ấy hiện đang có cũng những nữ giới mà hình như là bạn của hội trưởng Kurenai hay Asou-senpai. Tuy là tôi cũng sốc trước cái sự thật Asou-senpai có bạn cùng giới, nhưng mà hội trưởng Kurenai tuyệt vời cũng có rất nhiều bạn nữa. Sáu người? Bảy người? Tám người? Nếu như có những người cùng học cao trung thì cũng có những người như sinh viên, trong số đó cũng lẫn vào nữ giới như là người ngoại quốc nữa.

Và có một cô nàng nhỏ nhắn đang lạc lõng trong số đó.

“Asuhain-san, chào buổi tối.”

“A~, Irido-san……Chào buổi tối.”

Asuhain-san nhìn tôi, sau đó làm vẻ mặt có chút nhẹ nhõm.

Không chịu nổi khi mà hội trưởng đi lòng vòng chào hỏi những người bạn được mời, cơ mà cũng vì chẳng có ai quen mặt khác nữa nên chắc chắn cậu ấy đã bất an lắm.

Về điểm đó, bọn tôi học cùng khối, và cũng đã gặp mặt Akatsuki-san rồi nên chắc sẽ dễ thân quen hơn một chút chăng.

“Asou-senpai đâu rồi? Tớ không thấy chị ấy đâu cả……”

“Hình như ngủ quên rồi. Không biết chị ấy có đến kịp không nữa,”

“Ngủ quên á……”

Đã chiều tối rồi vậy mà. Tôi tự hỏi không biết chị ấy ngủ mấy giờ nữa.

“A, để tớ giới thiệu nhé Asuhain-san. Đây là—”

Tôi giới thiệu Maki-san với Nasuka-san cho Asuhain-san. Maki-san nhìn vào ngực của Asuhain-san rồi nói này nọ「không biết Irido-san có tồn đọng nguyên tử làm thu hút ngực bự không ta?」, nhưng mà hai người họ cũng thuộc dạng hòa đồng nên cũng có thể thân thiết với Asuhain-san có mặt khó gần một chút.

Lúc mà những tiếng cười nói, bao gồm của cả Asuhain-san trong đấy, đi đúng quỹ đạo rồi thì bất chợt lòng tôi cảm thấy nặng trĩu.

—Cậu cũng suy nghĩ một chút cho tớ……~!

Một Mizuto như thế.

Một Mizuto với cách nổi giận yếu ớt như thế, là lần đầu tiên mà tôi thấy.

Đối với tôi, cậu ấy luôn là một người bạn trai lý tưởng, một kẻ thù không đội trời chung, và cũng là một thành viên gia đình đáng tin cậy.

Tôi chưa từng thấy cậu ấy kêu gào như là con nít như thế cả.

Cậu ấy đã ưu phiền……đến như thế.

Đến mức tháo gỡ cả gương mặt tỉnh queo mà cậu ấy giỏi. Đến mức chẳng thể giữ được sự thong thả của mọi khi.

Mình……đã chẳng nghĩ gì cả.

Cứ như thời trung học vậy, ngưỡng mộ tình yêu xung quanh mình, đắm chìm trong mối quan hệ mộng tưởng.

Như Mizuto đã nói—Nếu như bọn tôi không phải là gia đình thì đã tốt rồi.

Đó sẽ là một tình yêu bình thường của những học sinh cao trung.

Tôi có lẽ, đã vô thức không nhìn vào cái hiện thực đó.

Nhưng mà, đâu đó trong tim tôi đã nhận ra.

Nếu như không phải như thế—

—Cứ thế này, thêm một chút nữa nhé

—Thì mình chắc chắn đã chẳng nghĩ đến điều như thế.

Một sự trì hoãn vô ích.

Một sự tạm ngưng hèn hạ.

Vì hiểu như thế mà mình đã chẳng nghĩ tới cái cách làm cho sự tạm ngưng ấy trở nên vĩnh viễn.

Mình—đã cố để Mizuto suy nghĩ cho.

Nó còn hèn hạ hơn cả sự trì hoãn, hơn cả tạm hoãn……

“——A~! Xin lỗi vì đã tới trễ~!”

Cuối cùng thì Asou-senpai cũng xuất hiện lúc mà mọi người định nâng ly.

Nhưng mà cái giọng nói đó làm sao thế……

Tôi đến gần Asou-senpai để bắt chuyện.

“Senpai, chị làm sao vậy? Giọng chị khàn lắm đó……”

“A~, Yumechi……Cái này ấy nhé, mà~, em đừng bận tâm đến……Chị chỉ om sòm hơi quá một chút thôi……”

Chị ấy đi hát karaoke xuyên đêm hay gì sao?

Kế đến thì hội trưởng đi đến từ hội bạn của mình,

“Yaa Aisa. Có vẻ như đã ngủ cho đến lúc nãy ha. Nằm thừ người ra ở nhà vào Giáng Sinh cũng mới mẻ ghê ha.”

“Tối qua tớ có ngủ được mấy đâu~……Lúc ngủ bù thì cho đến tận giờ này……”

“——Hô hố~?”

Chẳng biết từ lúc nào mà Akatsuki-san từ sau lưng tôi đã nở nụ cười khác thường với cặp mắt sáng trưng rồi.

“Không ngủ? Được mấy ạ? Vào đêm Lễ Vọng Giáng Sinh? Hô hố~ hô hố~……”

—Ể.

Chẳng lẽ nào.

Tôi và hội trưởng Kurenai cùng đồng loạt nhìn Asou-senpai.

“C-, cái gì đấy? Mồ~……”

Asou-senpai lùi lại một bước như bị đẩy. Lúc đó, cử chỉ như đè nén vạt áo blouse, cố giấu vùng cổ đi bằng cách nào đó đã không thoát được tôi và hội trưởng.

Hội trưởng nở nụ cười nhạt.

“Tối qua hình như cậu quẩy vui lắm ha?”

“……Ể hí. Tạm thôi.”

Asou-senpai bẽn lẽn hòa lẫn sự thẹn thùng, như là đã chuẩn bị tư tưởng rồi vậy.

Và rồi,

“Mệt lắm luôn đó~! Có ngờ love hotel vào ngày Giáng Sinh lại đông đâu chứ! Nhưng mà thật sự đã vui quá chừng~, có vài thứ mà không có ở khách sạn bình thường này! Mọi người cũng nên đến thử một lần thì hơn đó|!”

Những làn sóng ra vẻ đã bắt đầu.

Hội trưởng chóng tay lên vùng trán, còn tôi thì nở nụ cười mơ hồ để đánh trống lảng. Có vẻ như dù đã bước lên nấc thang người lớn rồi nhưng mà Asou-senpai vẫn không thay đổi.

Nhưng mà, phải ha, tối đêm qua……

Lúc mà tôi cho Mizuto thấy đồ lót, senpai đã cùng với Hoshibe-senpai làm cho đến khi khản cả tiếng……

……Ưwa~. Ưwa~!

Sự xấu hổ và sự bực tức không thể nói nên lời ấy đồng thời đến tấn công tôi, khiến cho đầu tôi như muốn nổ tung. Sau đó, như để phản lại mà bên trong tôi lại sinh ra thứ tâm tạng tồi tệ rằng—Tại sao Asou-senpai lại thuận lợi như thế này, trong khi mình lại chẳng thể chứ—

“……Yumechi? Yumechi?”

Khi tôi nhận ra thì đã bị gương mặt dễ thương của Asou-senpai nhìn từ đằng trước rồi, tôi bất ngờ ngửa người về phía sau.

“Sao thế? Em đang làm vẻ mặt rầu rĩ đó.”

“……E~, to……”

Khi mà thấy tôi không thể trả lời, Asou-senpai như lập tức đoán ra gì đó.

Rồi chị ấy lại gần tôi, thì thầm nhỏ tiếng.

“(Chẳng lẽ nào, vụ em nói lần trước……thất bại rồi à?)”

“(……Dạ)”

Khi tôi do dự gật gù thì Asou-senpai thở dài nói「thế à~……」,

“(Ừ thì không sao không sao!)”

Chị ấy vừa choàng vai tôi thật chặt, vừa nói bằng giọng rất tươi tắn.

“(Dụ dỗ 1 hay 2 lần thất bại cũng đâu có cái gì kết thúc đâu~! Hora nhìn xem, nhìn cái con thiếu nữ thiên tài đằng đó ấy! Em nghĩ nó bị từ chối dù cho Jo~ nằm trên thớt bao nhiêu lần rồi?)”

…………………………

“(Đúng thật ạ……)”

“(Thấy chưa, đúng hông~?)”

“……Hình như mình nghe được cuộc nói chuyện chẳng mấy dễ chịu sao sao ấy nhỉ.”

Hội trưởng đang nói chuyện với người bạn khác thì vừa chau mày, vừa quay lại.

Asou-senpai lẩm bẩm ‘thôi chết~’ rồi đáp ‘không có gì hết’ để đánh trống lảng.

“(Chị hồi năm nhất cũng đã chẳng có hồi âm đâu! Từ chỗ đấy nghịch đảo lại, rồi hôm qua……hôm qua……Ư ehehe……)”

Nụ cười otaku mà khiến người ta nghĩ đến Higashira-san rỉ ra từ người Asou-senpai.

Tôi thì nở nụ cười yếu ớt,

“(Hôm qua chị đã thật vui vẻ nhỉ)”

“(……Ừm……Cực kỳ luôn……♡)”

Có thể thấy mắt chị ấy thành hình trái tím luôn rồi.

Asou-senpai hôm nay chắc chỉ có thể nghĩ đến Hoshibe-senpai thôi ha.

“ (—Ha~! ……Ờ thì nói chung em không được bận tâm đến! Không run sợ mà tiếp tục tấn công thì cậu ấy sẽ có ý như thế sớm thôi!)”

“(……Nhưng mà, …………)”

Cái ý đó, có lẽ, đã mất rồi.

Nhưng mà, chúng tôi hiện giờ chẳng có tư cách để thực thi, chuyển đổi và xứng đáng cái ý đó.

Mình vẫn đang—chưa sẵn sàng.

“(……Ư~n. Mà~, tuy là chị không hiểu bên em có vấn đề gì)”

Asou-senpai dồn lực lên vai tôi, như là để khiến tôi vui vẻ lên vậy.

“(Cùng nói chuyện với nhau đã, nếu như thấy hiểu rõ đối phương rồi thì khá chắc sẽ nên cơm nên cháo bằng cách nào đó thôi……Chẳng phải lúc ở Kobe, em đã bảo chị nên làm như thế đi sao?)”

“(……A……)”

Phải rồi.

Mình chắc chắn đã nghĩ đến mà. Cái lúc nhìn thấy senpai khóc khi bị từ chối ấy.

Rằng, sự nghiêm túc nên được đáp trả bằng sự nghiêm túc.

Và rồi, Asou-senpai đã nghiêm túc cùng hướng về phía của Hoshibe-senpai.

Hoshibe-senpai đã đáp lại sự nghiêm túc đó bằng sự nghiêm túc.

Chẳng phải mình được động viên bởi những hình bóng đó mà bây giờ mới đang làm như thế này sao.

—Nếu thế thì mình cũng thế.

Chẳng phải mình cũng nên đối diện nghiêm túc với những suy nghĩ nghiêm túc của Mizuto sao.

“—Nào. Cũng đã đến lúc nâng ly thôi nhỉ!”

Hội trưởng Kurenai cầm trên tay rượu vang Sparkling không cồn lên và nói.

“Vậy thì, cùng chúc mừng đêm thánh và Asou Aisa đã trở thành đàn bà nào~!”

“““Cạn ly~!!”””

“Kh-, xấu hổ quá~! Xấu hổ quá rồi đó Suzurin~!!”

Có lẽ, thứ mà tôi nên trở thành không phải là đàn bà.

Mà là một người có thể đối diện với Irido Mizuto hơn bất cứ ai hết.

‎Irido Mizuto◆Cách để chiến thắng trò chơi

“Yo~, Irido~. Còn sống không đấy~?”

Thằng Kawanami quay trở về thì bắt chuyện bằng giọng điệu qua loa với tôi hiện đang nằm gục dưới mặt sàn.

Khi mà tôi bằng cách nào đó nhất tay lên rồi thì Kawanami bắt đầu lục lọi cái túi nilông trên bàn.

“Tớ mua đại đồ ăn về rồi đây. Cậu thích karaage bentou hay cơm Ma Bà?”

“……Cơm Ma Bà……”

“Ra là theo đạo ăn cay ngoài sức tưởng tượng ha.”

‘Đây’ – Rồi nó đặt cơm Ma Bà được hâm nóng xuống bên cạnh tôi.

Khi mà tôi chầm chậm nhấc người dậy rồi thì lấy đĩa đậu hũ Ma Bà ra khỏi tô, sau đó cẩn thận chan cái thứ nước màu đỏ trộn với đậu hủ lên phần cơm trắng.

Ở phía đối diện, Kawanami lấy hộp bentou ra từ bao nilông rồi tách đôi đũa ra.

“Thỉnh thoảng cũng không tệ mà đúng không. Cơm cửa hàng tiện lợi vào Giáng Sinh ấy. Khi cậu nói muốn qua đêm tớ tự hỏi không biết đã có chuyện gì xảy ra cơ……”

Ở đây là phòng của nhà của Kawanami.

Hôm nay giấc ngủ tôi nông, nên sau mở mắt thức dậy rồi thì liên lạc cho thằng Kawanami, rồi vào lui đến nhà nó như thể chạy trốn.

“Mà, cậu sử dụng làm chỗ lánh nạn tùy thích cũng được. Ai rồi cũng có cái tâm trạng muốn chạy thoát khỏi con gái mà.”

“……Cảm ơn.”

“Thật lòng ghê ta.”

Kawanami không định hỏi tôi chi tiết sự tình. Khác hẳn với cái đứa tọc mạch như mọi khi. Có lẽ chuyện có kinh nghiệm đau thương với nữ giới của nó giống với của tôi bây giờ không chừng.

Tôi thì khác với nó, không có ghét bị Yume sờ soạng hay gì cả. Ngược lại dễ chịu lắm ấy—Nhưng tôi ghét cái bản thân sắp để mình trôi đi trong cái sự dễ chịu đó.

Tôi đang sợ hãi—Liệu khi lại bị Yume áp sát lần nữa, sẽ lại trở nên như thế chăng.

Tôi đang hoảng sợ—Rằng, lần này tôi sẽ làm cái chuyện mà mình không thể cứu vãn được nữa.

Dù biết rằng bỏ chạy như thế này sẽ chẳng giải quyết được gì vậy mà—

Cho cái độ cay của món cơm Ma Bà vào miệng mà không uống nước cứ như là hành động tự tổn thương mình vậy. Đồng thời, cũng có thể quan sát bản thân mà tinh thần đã dịu đi một chút với cái bụng đã no căng.

—Cứ như là chuyện của người khác vậy.

Thậm chí đã thành ra tình trạng như thế này, tôi đang xem chuyện của bản thân như là chuyện của người khác vậy.

“Nếu như khỏe khoắn thức dậy rồi thì cậu chơi game với tớ đê.”

Khi đang dọn rác sau bữa ăn thì thằng Kawanami ngồi trước cái tivi và lấy cái bộ điều khiển.

Nó được đẩy vào trong tay tôi, rồi tôi lờ đờ nói.

“Tôi không có rành mấy cái game đâu.”

“Ai chơi lần đầu cũng có quen đâu chứ~. Lúc đi Kobe chơi tớ đã nghĩ đến rồi, cậu là loại không chơi nhưng mà có khiếu đấy.”

Kawanami vừa nói, vừa lấy cái bộ điều khiển cho bản thân, sau đó cắm điện cho cái máy game.

Game, à……

Nhắc mới nhớ, không biết là bây giờ Keikouin-san đang làm cái game như thế nào nữa.

Kawanami chọn đại cái phần mềm từ màn hình menu, rồi nó nói「trước tiên hãy làm quen với chuyện điều khiển một người đi cái đã」. Màn hình được di chuyển sang chế độ tập luyện, tôi lần lượt thao tác cần xoay hay nút. Cái này là nhảy, cái này là tấn công—

“Quả nhiên là cậu thông minh ha. Chẳng nghĩ rằng cậu là một đứa chưa cầm đồ điều khiển bao giờ đâu.”

“Game với độ thông minh thì liên quan gì nhau.”

“Không phải như thế? Lập trình viên có trình độ học vấn khủng khiếp hay gì đó chẳng phải là chuyện hiếm. Mấy đứa mà chơi game giỏi ấy thì giỏi suy nghĩ đến mấy cái phương pháp để trở nên giỏi hơn đó. Nói là biết về mặt cảm giác cách mà đưa ra câu trả lời đúng chăng……”

“Tức là biết được cách suy nghĩ này nọ ấy à?”

“Phải phải. Biết chính xác thao tác hay thần kinh phản xạ này nọ cũng là những thứ quan trọng đấy, nhưng đấy chỉ là cách để có thể đứng đầu trong đám bạn thôi, chứ mà ra toàn quốc hay quốc tế, nếu không hiểu cách suy nghĩ sẽ chẳng có hiệu quả đâu. Cậu biết không? Trong mấy cảnh thi đấu FPS gì đó, sẽ có một chuyên gia để mà phân tích team địch đó.”

“Hểể……Quả thật là bởi vì game đã quyết định phạm vi có thể ha……”

“Ửm? Thế tức là sao?”

“Ví dụ như, cú đấm của nhân vật này này, tốc độ ra đòn như thế nào đã được quyết định, có nỗ lực đến mấy cũng không thể di chuyển còn gì. Nếu là ở môn thể thao đời thực thì có lẽ có thể làm cho cú đấm trở nên nhanh hơn, nhưng mà trong game thì không thể—Miễn là có giới hạn với mặt vật lý đơn thuần một cách chính xác thì phần còn lại chỉ việc lấp đầy bằng những suy nghĩ thôi.”

“Ô~, đấy đấy, cậu thông minh mà. Người bình thường chẳng thể lý giải được trong 1 thoáng đâu.”

……Nếu như tôi thông minh thì cũng muốn 1 thoáng đưa ra câu trở lời trong chuyện với Yume.

Do đại khái cũng hiểu được cách thức điều khiển rồi nên tôi bắt đầu đấu với Kawanami. Bên nó quả nhiên cũng nương tay với tôi đấy, nhưng trận đầu tiên trông như hoàn toàn chẳng có cửa thắng. Nhưng mà, khi đã quen với điều khiển rồi thì dần dần bắt đầu giống với một trận đấu hơn.

“—Nư ô~!? Là nó ở đó kia à!”

“Thì tôi nghĩ cậu sẽ tới mà.”

“Thiệt hả trời……Sờ cái bộ điều kiển trong 2 tiếng mà có thể đọc hiểu nhau rồi cơ đấy……”

Không phải cú đấm đột nhiên trở nên nhanh hơn. Nếu là thế thì phải bắt đối phương hành động như là thông qua nắm đấm. Ra là như vậy, cái này là một môn thể thao thần kinh.

“Trận tới tớ xuất con main ra à. Quả nhiên không thể để thua một đứa vỡ lòng được!”

Cứ tưởng là một trận đấu ngon lành rồi, nhưng mà thằng Kawanami như trẻ con mà đấm dồn dập những combo mạnh mẽ vào tôi. Ra là như vậy, có vẻ như cũng cần tri thức nữa.

“Chờ một chút đã. Để tra.”

“Thiệt hả trời……Lần đầu tiên mới thấy có đứa tới nhà bạn chơi game mà bắt đầu tra wiki đấy.”

Và như thế, bọn tôi giết thời gian chỉ với việc đấm nhau qua lại trong màn hình.

Hết chuyện làm nhà sản xuất cho Isana, rồi đến chơi game với lại Kawanami, tôi có cảm giác dạo gần đây nhiều chuyện mới bắt đầu quá. Tôi đã trải qua suốt khoảng thời gian đã được cố định hóa. Đi học, đọc sách, rồi ngủ. Trong khoảng thời gian ngắn tuy là có trộn lẫn thời gian với người yêu nữa, nhưng mà cũng chẳng thay đổi cách mà tôi dành sử dụng thời gian.

Liệu tôi có đang nghĩ rằng ‘mình phải thay đổi nó không’ không.

Tôi không cho phép vặn vẹo bản thân mình để hòa nhập với xung quanh, giống như là Yume. Gọi nó là sự trưởng thành thì lại quá kiêu căng, và tôi đang nghĩ chẳng phải nó là cái luận lý quá ư thuận lợi với thứ gọi là xã hội sao.

Cái mà tôi đang đạt được bây giờ đây có lẽ là sự biến hóa khác so với nó. Không phải là muốn được xung quanh công nhận. Không phải là muốn trở nên quen thuộc với xã hội. Tìm cái thứ mà ngay từ đầu đã có ở bên trong bản thân, thay đổi bản thân mà như thể chấp nhận lấy nó—Một sự cải cách để thay đổi bản thân.

Chắc chắn tôi là một đứa tự cao tự đại trống rỗng. Bản thân không có vậy mà chỉ chỉ có thể nghĩ chuyện của bản thân. Thế nên, khi đứng trước sự lựa chọn giữa bản thân hay là Yume, tôi đã không ngó ngàng đến cái sự lựa chọn hi sinh bản thân mình. Nếu chí có đằng này chọn thì ngay từ đầu chỉ có thể đối mặt mới 1 sự lựa chọn duy nhất.

Kawanami đã nói ‘tôi đang hiểu được cách suy nghĩ’. Ra là như vậy. tôi đã tiến thẳng con đường ngắn nhất. Không hề lãng phí một chút gì cả. Cũng chẳng biết sẽ bỏ lại ai phía sau.

Làm như thế, vì đích đã đến là ngõ cụt nên chẳng thể nào mà cười được.

“——Game là thứ tốt ha~”

Sau một hồi khi mà chỉ nghe mỗi tiếng của cái điều khiển, Kawanami đột nhiên nói.

“Cả mấy đứa không nói không rằng nữa, cùng chơi game cũng có thể trở nên thân thiết. Thông qua cách chơi mà rỉ ra tích cách không nên lời, như ‘thằng này máu hơn mình tưởng ta’, hay ‘não mày phẳng ghê ấy’ chẳng hạn—Nếu nghĩ chỉ cần lời nói mà có thể biết được như thế, cũng đâu biết là sẽ tốn bao nhiêu thời gian đâu đúng không?”

“……Phải ha.”

“Mấy đứa xấu tính thì cả bộc lộ cái tính xấu đó trong game luôn. Đi săn newbie rồi cười hô hố ha hả, chỉ mỗi bản thân là thỏa mãn. Dễ dàng bộc lộ bản tính của con người mà.”

“Vậy tức là, bản tính của tôi bây giờ cũng đang bộc lộ giữa chừng à?”

“Cậu ấy à—phải ha, là nghiêm túc đấy.”

“Thôi đi.”

“Không phải thế đâu. Dù cho có lợi thế đi nữa cậu cũng không ra vẻ tự căng một cách bừa bãi quá mức. Cẩn thận tính toán thời cơ trong lúc không hiểu được động thái của đối phương. Là cách chiến đấu mà mang sự tôn trọng của đối thủ. Cái này là đức tính tốt đấy? Nếu chơi game online một chút là sẽ hiểu ngay. Có rất nhiều đứa chẳng tôn trọng đối thủ của mình, tỏ ra thái độ khó coi nữa.”

Rồi thằng Kawanami nói tiếp.

“Thái độ cậu đối với game rất lịch thiệp. Từng chút, từng chút một, đang cố làm tăng nhưng điều mà mình có thể lên, như thể luôn cẩn trọng trước khi làm một việc gì đó. Thường bình tĩnh tính toán thực lực của bản thân……”

“……………………”

Tâm trạng kiểu đang bị nhìn thấu. Một đứa nhìn bản thân một cách khách quan như là chuyện của người khác là tôi đây lại bộc lộ thẳng thắn ra đến như thế sao.

“Có lẽ mối quan hệ hiện thực của cậu cũng mang cảm giác như thế này chăng. Tớ nghĩ cậu tôn trọng đối phương, xác nhận vị trí của bản thân—nghiêm túc, và có một cách sống chân thành. Đến mức mà tớ nghĩ trông như mệt mỏi lắm ấy.”

“Đừng có tự ý bắt đầu tư vấn chuyện đời người coi. Chỉ là game thôi còn gì.”

“Nếu thế thì, phải nói cho đàng hoàng nhể.”

Kawanami né đòn tấn công của tôi rồi đưa ra 1 đòn mạnh mẽ quyết định.

“Irido-san thì, không thể biết lẫn nhau bằng game đâu đó?”

Thanh máu còn sót lại của tôi cạn đi, rồi thằng Kawanami giành chiến thắng.

Rồi nó nhìn tôi, cười toe toét trông như tự hào. Nhìn thấy biểu cảm đấy, tôi nói ra như thể thở dài ra một hơi.

“Đừng có săn newbie rồi ra vẻ thích thú coi, xấu tính ghê đấy.”

“Không nghĩ cậu là newbie đâu.”

—Phải rồi, tôi không phải là newbie.

Đã từng một lần trải nghiệm qua chuyện giống như vậy rồi.

Lúc đó còn chẳng thể làm gì, chỉ kéo dài để cho qua ngày qua tháng.

Lần này cũng đi theo vết xe đổ chứ?

Lặp lại cái chuyện ngu xuẩn thời trung học, để rồi lúc trở thành học sinh đại học rồi, có hồi tưởng lại như là『Dù bây giờ chỉ có thể nói rằng do sự bồng bột của tuổi trẻ』chứ?

Ngu xuẩn.

—Thật ngu xuẩn mà.

“Cũng đã quen rồi đúng không, Irido. Nếu là cậu thì chẳng phải đã hiểu rồi à? Hiểu phải làm thế nào để dành phần thắng trong game ấy.”

“Phải ha—”

Thật mừng vì bản thân đã đọc sách.

Câu của người đi trước thật to lớn.

“—「Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng」ha.”

‎Irido Yume◆Cảm xúc được gọi là muốn

Dù quay trở về nhà sau tiệc Giáng Sinh con gái rồi, nhưng mà Mizuto đã chẳng có ở nhà.

Khi mà tôi hỏi mẹ thì,

“Nó bảo sang nhà bạn qua đêm rồi. Có lẽ là ở chỗ của Higashira-san không chừng ha~”

Rồi mẹ tôi cười ‘nưfưfư’ mà trông vui mừng làm sao ấy, nhưng mà tôi biết không phải như thế.

Lúc mà đi đến chỗ của Higashira-san, Mizuto y như rằng sẽ báo lại với tôi. Nếu hỏi tại sao thì tôi chẳng biết rõ nữa, nhưng từ chuyện hôm qua mà tôi đã hiểu ra được bằng cách nào đó.

Cái báo cáo đó là kết quả khi Mizuto tiến thoái lưỡng nan.

Thứ gì có sức hút với lại Mizuto đến nỗi cậu ấy không thể phản kháng lại chứ.

Vì điều gì mà Mizuto lại phải quay lưng với tôi chứ.

Tôi—phải biết được điều đó.

Nếu như không biết điều đó thì sẽ chẳng thể bắt đầu được gì cả.

Tôi gửi tin qua LINE cho Higashira-san.

『Ngày mai, tớ đến nhà cậu chơi được chứ?』

“Đã để cậu phải chờ~”

Higashira-san mặc áo thun, lờ đờ xuất hiện từ cửa.

Tóc cô ấy bù xù, áo thun thì bị sờn, chẳng có chút tí nữ tính nào cả. Mỗi khi đến nhà chơi Higashira-san thường đến với bộ dạng chung chung, nhưng đây là lần đầu tiên mà tôi biết cổ sửa soạn theo cách của bản thân.

“Higashira-san……Chẳng lẽ nào cậu mới ngủ dậy hả?”

“Ưn không~……Tớ đã dậy từ mấy tiếng trước rồi, nhưng mà thay đồ lại phiền phức quá……Xin lỗi, vì bộ dạng như thế này nhé~……”

“Không, có sao đâu……Người đột nhiên muốn đến là tớ mà.”

Rồi cô ấy cho tôi vào. Higashira-san chậm rãi bước đi trên hành lang, rồi mở cánh cửa ngay ở đó. Có vẻ như chỗ đó là phòng của Higashira-san.

“Mời~. Như đã nói trên LINE, tớ không thể tiếp đãi cậu gì cả……”

“Cậu bận rộn đến thế à?”

“Ví có thời hạn đó~”

“‘Thời hạn’ á? Cái mà có khen thưởng?”

“Là thời hạn mà Mizuto-kun quyết định đó~. Ngày hôm kia mới up cái minh họa Giáng Sinh, vậy mà cậu ấy bảo tớ ‘vẽ minh họa năm mới đi~’ nữa. Thật nghiêm khắc mà~”

……Mizuto đang làm nhà sản xuất thật này. Mình đã từng nghe qua rồi, nhưng nghe từ chính chủ thế này, lần đầu tiên mà cảm giác thực dâng trào lên.

“……Xin lỗi đã làm phiền.”

Phòng của Higashira-san bừa bộn chẳng thua gì phòng của Mizuto. Khác với Mizuto, tất cả mấy cuốn loại bunko đều được cất trên kệ sách, những mà những cuốn dày to, nhìn chẳng quen mắt thì đặt chất đống xung quanh bàn hay là dưới sàn.

Higashira-san ngồi xuống ghế rồi thì lấy cây bút cảm ứng. Tôi bằng cách nào đó dòm vào cái tablet PC ở đằng sau tấm lưng đã uốn cong, và nói,

“Nói là minh họa năm mới, nhưng cho đến năm mới vẫn còn 1 tuần mà nhỉ? Bộ tốn thời gian đến thế sao?”

“A, cái mà tớ đang vẽ không phải là dùng cho năm mới.”

“Ể?”

Higashira-san không ngập ngừng mà để cho ngòi bút chạy.

“Có cái mà tớ muốn vẽ trước nên nghĩ là vẽ nó trong lúc này ấy mà. Sau đó thì kết thúc lịch trình rồi.”

Ư ehehe – Higashira-san bẽn lẽn như ngượng ngùng. Có thời hạn mà Mizuto đưa ra rồi, vậy mà tính tự giác lại……? Hai tấm cho đến tuần sau, tính toán đơn giản thì, 1 tấm tốn 3 ngày……

“‘Tranh minh họa’, có thể ngay lập tức vẽ được sao……?”

“Nếu là tranh vẽ chơi thì tớ có thể vẽ trong 1 tiếng, nhưng mà cái này là tranh full màu thật đấy nhé~. Những khi đi học thì 1 tuần cũng khó nữa.”

“Vậy mà, tại sao cậu làm làm cái chuyện phiền phức cho bản thân……”

“Ểể? Vì tớ muốn vẽ mà, có còn cách nào khác đâu.”

Higashira-san nói mà như không có chuyện gì. Như thế cứ như thể là thường thức của số đông người vậy.

Nhưng mà câu nói đó chẳng khác gì ấn tượng của Higashira-san cho đến bây giờ cả. Phải, Higashira-san từ đầu đã như thế rồi. Bên trong bản thân cô ấy đang có thường thức bình thường khác với con người. Thử nghĩ thì, đó là kiểu suy nghĩ thiên tài mang tính cổ điển, đến mức mà ngạc nhiên luôn.

Mizuto, người gần cô ấy hơn bất kỳ ai, đã nhìn thấu nó đầu tiên—Thử nghĩ thì cái đấy cũng đương nhiên mà.

Tôi đưa mắt lại chồng sách dày như núi xung quanh bàn, ngồi xổm xuống và nhìn vào.

“À, sách đó là tư liệu đấy.”

Higashira-san nói cho tôi biết khi mà tôi còn chưa hỏi.

“Bối cảnh hay là đồng phục chẳng hạn. Tìm kiếm bằng hình ảnh cũng có lợi, nhưng mà khác với lại trong sách chuyên môn.”

“Tự cậu mua nó à……? Tiền tiêu vặt đủ sao?”

“Không, đa phần nó do Mizuto-kun mua đến đó.”

“Ể?”

“Tớ nghĩ tìm kiếm là đủ, nhưng cậu ấy bảo để có tri thức đàng hoàng thì quả nhiên phải qua sách……Cũng có hứa nếu mà tớ bảo vệ được thời hạn thì sẽ có thưởng, nhưng mà rốt cuộc đều tiêu vào số sách đó.”

Tôi với tay lấy cuốn trên cao nhất, lật ra mặt sau để nhìn giá. Nó trên 2000 yên.

Nếu so với phí mua game hay là đi chơi với bạn bè, sở thích đọc sách khá ư là rẻ. Nếu sử dụng tiệm sách cũ thì còn rẻ hơn nữa. Tuy nhiên, lượng mà Mizuto mua rất nhiều—chắc chắn tiền tiêu vặt của cậu ấy là không đủ. Nếu sử dụng tiền lì xì hay tiền tiêu vặt thì không phải là không mua được……

Để nuôi dưỡng Higashira-san—Mà cậu ấy làm đến như thế sao?

Tôi lại lần nữa đứng dậy, dòm vào tablet của Higashira-san từ đằng sau.

Bản chính thức……có thể nói là như thế chăng. Các đường vẽ đẹp được vẽ lại trên các đường nét phác thảo hiển thị mờ. Đầu bút không hề run, trong lúc nhìn thì đường nét của một nhân vật nữ đã được lên rồi.

Cực kỳ, giỏi.

Kẻ nghiệp dư như tôi chỉ biết có như thế.

Nếu nhìn một bức tranh hoàn thành thì có thể hiểu hơn một chút chăng. Nghĩ như thế, rồi tôi nhìn thử xung quanh căn phòng, nhưng mà hình như chẳng có thứ gì đã in ấn cả.

“Nè~, Higashira-san.”

“Vâng~?”

“Tranh của cậu vẽ, đang được công khai trên mạng nhỉ? Cậu cho tớ biết account được chứ?”

“Ểể~……”

Trông như cổ không muốn.

“Không được sao?”

“Không phải là không được……Nhưng mà không phải xấu hổ lắm sao? Nói cho bạn bè thật của mình bút danh ấy.”

“Ư~n……Mạng xã hội thì tớ chỉ dùng có LINE thôi……”

“Ồồ……một người thuần khiết, chưa bị nghiện mạng này……”

“Quả nhiên không được sao?”

“……Nếu như cậu giữ im lặng ở trường giúp tớ……thì được.”

“Không cần phải giấu cũng được mà. Nếu như cậu giỏi như thế.”

“Tớ bị Mizuto-kun dừng lại đó. Cậu ấy nói『Chỉ sử dụng với mong muốn của người khác』『Không được thỏa mãn khi được công nhận』『Nhìn vào cái thế giới rộng hơn đi』đó.”

“Trông như thế ha……”

“Ừ thì tớ cũng chung ý kiến đó. Ở trường tiểu học có mà đúng không? Cái đứa mà được nịnh nọt trong giờ học thủ công, rồi bị nói vẽ cái này đi, vẽ cái kia đi trong lớp học ấy.”

“Àà, có có.”

Trong mặt tôi tuy ánh lên sự ghen tị, nhưng mà trong mắt của Higashira-san hay Mizuto thì là chẳng những cản trở mà còn vô ích nữa.

Dù cho không trở thành người nổi tiếng trong lớp đi nữa, nhưng có thể trở thành người nổi tiếng ở thế giới rộng lớn hơn—Vì Mizuto đang tin tưởng điều đấy.

Rồi Higashira-san chỉ cho tôi biết bút danh và trang mà cô ấy công khai hình minh họa. Tôi dùng smartphone của mình để tìm kiếm chúng và đã tìm ra tài khoản của Higashira-san.

Có tổng cộng 8 bức minh họa đang được công khai. Và nó đang hiển thị cho tôi xem thứ tự mới nhất.

“…………!

Nói thật, tôi đã tưởng tượng.

Tưởng tượng đến những bức tranh mộc mạc trông như của người nhiệp dư, giống như trong một góc tạp chí manga dành cho độc giả.

Nhưng mà……tranh của Higashira-san, thì lại khác.

Quả thật, có lẽ chẳng thua kém những người chuyên nghiệp về mặt kỹ thuật. Nhưng mà, có thể nói về độ nặng diễn đạt……từng bức tranh một đều có『màu』rất mạnh mẽ. Chẳng đơn thuần về chuyện màu sắc, có thể nói về tính tác gia của Higashira-san—thứ mà giống như là lời nhắn ấy.

Một đứa nghiệp dư như tôi nhìn 1 cái là hiểu thì thật là bất thường hơn bất cứ chuyện gì.

Với lại, về kỹ thuật thì đang tăng lên theo từng bức. Nếu ngược dòng thời gian về từng bức từng bức thì bức nào cũng được đăng trong vòng 1 tháng này cả. Chỉ một mà giỏi lên một cách rõ ràng thì Higashira-san cũng tuyệt vời đấy, nhưng người vạch đường để cô ấy giỏi hơn là Mizuto cũng tuyệt vời nữa. Nếu Higashira-san là thiên tài vẽ tranh minh họa thì nghĩ Mizuto là thiên tài trong chuyện nuôi dưỡng điều đấy.

Cuối cùng, khi mà ngược dòng về bức minh họa được công khai đầu tiên thì tôi nín thở.

Một bức minh họa về đứa con gái thất tình—với biểu cảm méo mó.

Nên nói như thế nào mới được nhỉ. Biểu cảm—có thể nói độ phân giải của biểu cảm thật khác. Về mặt kỹ thuật thì là tệ nhất, vậy mà sự tuyệt vời thì ăn đứt những bức minh họa khác.

Và cũng đồng thời—Tuy là gương mặt khác, biểu cảm khác, cái gì cũng khác cả—vậy mà tôi lại liên tưởng đến vẻ mặt của Asou-senpai lúc bị từ chối ở Kobe từ bức minh họa đó.

Phải. Là nó——bức minh họa này tái hiện lại Asou-senpai lúc đó.

Đọc được biểu cảm của người khác, thêm vào đó, tái hiện lại nó trên bức tranh một cách chính xác như thế này—Nếu không gọi là thiên tài thì gọi là gì chứ?

Rõ ràng quá rồi.

Là Kobe.

Mizuto đã tin tưởng tài năng của Higashira-san ở Kobe.

Và—một thứ mới xuất hiện trong đầu tôi là trang giấy「Vũ nữ của Siberia」đã bị nhòe.

“……Tuyệt quá.”

Tôi lẩm bẩm.

“Higashira-san……tuyệt vời quá.”

Cổ đang tập trung, chắc chắn là chưa nghe thấy.

Thế nên tôi nói ra thật lòng—lời tuyên bố đầu hàng từ tận trong lòng.

Mình không thể thắng cái này.

Dù mình có là thiếu nữ xinh đẹp đến cỡ nào đi nữa cũng chẳng bằng tài năng này.

Nếu như Irido Mizuto đã có người định mệnh thì không sai đâu, đó chính là Higashira-san. Trong câu chuyện của họ, thứ như tôi là con sâu phiền phức, chẳng có vai trò gì cả.

Tôi, chỉ là một đứa từng hẹn hò với Mizuto trong quá khứ.

Tôi, chỉ là một đứa đang sống cùng nhà với lại Mizuto.

Chắc có chuyện gì đặc biệt cả. Tôi chỉ là một con người rất rất yêu Mizuto. Dù trong tương lai xa, tên tuổi của Mizuto có được mọi người trên thế giới biết đến đi nữa cũng sẽ chẳng một ai biết đến tên tôi. Thứ như tình cảm luyến ái của tôi, ngoài tôi ra thì nó ra sao cũng được.

Nhưng mà.

Nhưng mà.

Nhưng mà.

Mizuto đã suy nghĩ đàng hoàng cho một con người tôi như thế.

Chẳng có thứ như sự lựa chọn, vậy mà chẳng thể đơn giản vứt đi, cứ suy nghĩ, suy nghĩ, suy nghĩ—tới mức khổ sở đến ngần ấy.

Như thế là.

……Như thế là……

Có thật sự nghĩ là thứ không có giá trị chứ?

“……Nè~. Higashira-san. Tớ hỏi một điều chẳng bình thường, có được chứ?”

“Vâng~?”

“Nếu như Mizuto có một người yêu cực kỳ quan trọng……Rồi cậu ấy nói với cậu, rằng do vì bạn gái nổi giận nên không thể gặp cậu, không thể hỗ trợ cậu vẽ minh họa nữa……Thì cậu tính thế nào?”

Cánh tay cử động uyển chuyển của Higashira-san đã dừng lại.

Và rồi, khi mà cô ấy quay lại thì dồn lực vào ánh mắt và thổ lộ.

“Tuy có lỗi với Yume-san, nhưng quả thật tớ không nhượng bộ đâu……Tớ sẽ cực ký khó khăn đó.”

Một Higashira-san có thể dễ dàng chấp nhận chuyện thất tình, một Higashira-san đã nói dù cho Mizuto có bạn mới cũng không sao……mà lại khẳng định rõ ràng như thế này.

“……Phải ha.”

Tôi nghe được như thế rồi đã an tâm.

Cho đến tận bây giờ, tôi đã nghĩ Higashira-san là người của dị giới. Đã nghĩ cô ấy là một chủng người hoàn toàn khác biệt, đến từ dị giới với những quan điểm giá trị hoàn toàn khác. Tôi cứ tiếp tục bị hành động, cách suy nghĩ của cô ấy đùa cợt, đến nỗi có thể nghĩ nó trùng lặp với lại bản thân mình khi xưa.

Nhưng mà, bây giờ, cuối cùng thì tôi cũng đã biết.

Tôi và cô ấy, chỉ khác nhau ở những phần mà bản thân đang xem trọng mà thôi—

—Cảm xúc được gọi là mong muốn ấy, lại cùng giống nhau.

Thế nên.

“Xin lỗi nhé. Tớ cũng không thể nhượng bộ đâu.”

Tôi cũng thổ lộ như thế, từ phía hoàn toàn đối lập, ngang hàng với cô ấy.

Higashira-san làm vẻ mặt buồn bã,

“……Quả nhiên, là không được sao?”

“Về điều kiện chi tiết, bọn mình sẽ lại nói chuyện cùng nhau nhé? Dù có đếm cua trong lỗ đi nữa cũng chẳng còn cách nào khác.”

“Phải rồi ha……Nói như thế này, rồi nếu mà cả hai cùng bị vứt bỏ thì siêu quê mùa luôn nhỉ.”

“Đừng có nói chuyện xui xẻo mà.”

Tôi cười khúc khích rồi thì Higashira-san cũng cười nihehe.

Thật mừng vì tôi là bạn cùng với Higashira-san.

Chắc chắn là bọn tôi, sẽ tìm ra con đường tiến lên mà vẫn cứ là chính mình.

‎Irido Mizuto◆Sự hiền lành thật sự.

Dù cho không có tiết dạy đi chăng nữa, nhưng mà vẫn còn quá sớm để các giáo viên hoàn thành công việc. Nhờ thế mà tôi có thể vào bên trong trường.

Khi mà tôi giải thích với giáo viên trong phòng giáo chuyện được nhỏ em kế thư ký hội học sinh nhờ thì lấy được chìa khóa vào bên trong phòng hội học sinh. Khi mà đạt được thành tích ưu tú thì lúc như thế này thật là dễ dàng. Được họ tin tưởng khá dễ dàng ấy chứ.

Thế rồi tôi lần đầu tiên bước vào phòng hội học sinh.

Phía trước là không gian tiếp khách được đặt một chiếc ghế sô-pha. Bên trong có không gian họp được đặt chiếc bảng trắng với một chiếc bàn dài. Trước tiên thì tôi hướng đến không gian họp, ngắm nhìn những con chữ mà có thể nghĩ là vết tích của cuộc họp còn sót lại trên bảng trắng.

Tiến độ của bản tin hội học sinh, báo cáo về quá trình đàm phán dự toán với câu lạc bộ e sport, tuần lễ chào hỏi đầu năm—Tập hợp vào sáng lúc bảy giờ.

Tôi nhận ra thói quen trên từng con chữ đó.

Là những con chữ mà tôi hay thấy lúc còn học trung học……ở trong cuốn vở của Yume khi mà chúng tôi cùng nhau ôn thi.

Tôi hướng ánh mắt về cái kệ ở bên cạnh bảng trắng. Một cuốn trong những cuốn sách có phần gáy hướng ra ngoài được dán nhãn『Bản tin hội học sinh』. Tôi thử với tay lấy nó.

Mỗi trang mỗi trang là một tờ in『Bản tin hội học sinh』được tổng hợp một cách tỉ mỉ. Rất nhiều con chữ được đánh máy, nhưng một phần chữ được viết tay có thói quen kia quả nhiên là tôi nhận ra. Là những nét chữ ngay ngắn, có một chút tròn trịa của Yume.

Bản tin hội học sinh dường như đều phát hành mỗi tuần, dù ở thời điểm hiện tại cũng có vài trang tương đương nữa. Tất cả đều là chữ của Yume. Có lẽ cô ấy đã nghĩ, nếu như chỉ toàn đánh chữ thì sẽ chẳng có chút hơi ấm nào chăng. Nhưng mà quả thật, có cảm giác những con chữ viết tay sẽ cảm nhận được là đồ tự làm và thu hút được ánh nhìn.

……Con nhỏ đó làm đang làm chuyện như thế này ha. Thứ như tờ in này mình cũng chưa từng đọc đàng hoàng.

Đúng là không có sự cảm động như là lúc xem tranh của Isana. Nhưng mà, tôi đã biết con nhỏ đó khi xưa. Một con nhỏ lúng túng nhận lấy nguyên liệu nấu cà-ri trong buổi học ngoại khóa, bây giờ đang làm ra những tờ in mà thu hút ánh mắt của học sinh toàn trường.

Tờ in như thế này không làm cho thế giới kinh ngạc. Cũng chẳng làm cho con người thấy cảm động. Mà hơn nữa cũng như tôi, thậm chí hầu như học sinh chẳng ai đọc không chừng.

Vốn dĩ, tôi—chí ít là tôi hiểu được sự tuyệt vời của tờ in này.

“Quả nhiên là em à.”

Lúc đó, đột nhiên nghe tiếng mở cửa mà tôi ngạc nhiên ngước mặt lên.

Một người con gái nhỏ nhắn nhưng mà tồn đọng một sự hiện diện to lớn—Hội trưởng hội học sinh・Kurenai Suzuri đang nhìn tôi mà cười.

“Chị đã nghĩ chẳng lẽ nào khi mà nghe được tin có người nhà của nhân sự đến……Yume-kun quên đồ gì à?”

Đóng cánh cửa lại rồi, tôi một thoáng lảng ảnh mắt đi khỏi hội trưởng hội học sinh đang đi đến.

“……Không ạ.”

“Phải rồi ha. Nếu là em ấy thì bản thân sẽ đến. Vì là đứa có trách nhiệm to lớn mà.”

Nói thế rồi, hội trưởng Kurenai đến gần cái ấm đun cạnh tường và mở nắp lên.

“Chị chỉ đến lấy chút tư liệu thôi, nhưng mà tâm trạng đã thay đổi rồi.”

Đóng nắp lại rồi, chị ấy nắm cái tay cầm.

“Ngồi xuống đi. Chị sẽ tiếp đãi trà.”

Hết Keikouin-san rồi, cả những người thông minh đều như thế này sao. Họ đều nhìn thấu suy nghĩ bên đằng này mà cứ như lẽ đương nhiên vậy—

Tôi di chuyển đến không gian tiếp khách rồi ngồi xuống ghế sô-pha. Người ngoài như tôi thì ngồi đây là chuyện đương nhiên rồi.

Hội trưởng cầm ấm đun tạm thời ra ngoài rồi ngay lập tức quay về, sau đó cắm điện vào ấm. Đợi một lúc rồi, chị ấy cho lá trà vào ấm hồng trà rồi rót nước sôi từ ấm vào.

Yume từ khi xưa đã là người thích hồng trà. Hội trưởng hội học sinh ai nấy cũng đều như thế sao. Tôi chẳng nhìn thấy đường dành cho cà phê đâu cả.

“Đã để em phải chờ.”

Vừa đặt cái khay đựng bình trà và tách lên bàn thấp, hội trưởng Kurenai vừa ngồi xuống phía đối diện. Sau đó, chị ấy vừa rót trà màu ruby và tách cho 2 rồi người rồi thì nói,

“Vậy rồi.”

Chị ấy bình thản vắt chéo đôi chân rồi dịu dàng nhìn tôi.

“Em muốn biết chuyện gì nào?”

Trạng thái đó, cứ như là hiền giả vậy. Truyền thụ tri thức cho người có dũng khí, rồi giúp họ trên con đường đó—

Tôi, quả nhiên không thích con người này.

Tại sao lại thế nhỉ. Do bị nhìn chằm chằm một cách kỳ lạ hồi lễ hội văn hóa sao?

Bây giờ thì tôi tin rằng là ‘không phải’. Thái độ này—Cái thái độ như một hiền giả có thể đưa ra bất cứ câu trả lời nào, đối với tôi, một đứa mà thường hay cứ tiếp tục suy nghĩ mà chẳng thể nào kết thúc trăn trở, cực kỳ là một sự khó chịu.

Tôi không có chuyện gì với cái con người hiền giả này cả.

Nếu như có chuyện thì là với hội trưởng hội học sinh—Không.

Với một người senpai của Irido Yume cơ.

“……Em, chỉ biết Yume ở nhà, và ở trường thôi.”

Có vẻ như Kawanami đã nói, con người tôi nghiêm túc và chân thành.

“Lúc trước đối với em như thế là đủ. Nhưng mà bây giờ, Yume đang có mặt trong hội học sinh này.”

Nếu là thế thì cứ y như thế, tôi sẽ nói thẳng ra mà không lừa dối gì cả.

“Xin chị, hãy cho em biết con người của Yume như thế đi ạ.”

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Tôi, phải biết nhiều hơn nữa về con người của cô ấy. Những chuyện đã thay đổi, những chuyện chẳng thay đổi trong suốt 8 tháng này. Nếu không như thế, tôi sẽ chẳng lựa chọn được gì, cũng chẳng thể quyết định được gì cả.

Lập chiến lược thì trước tiên là phải biết.

Không biết gì thì sẽ chẳng thể lập được kế hoạch gì cả.

Kurenai Suzuri cười như là để thử tôi, sau đó hơi nghiêng đầu một chút.

“Chị nghĩ, có thứ được gọi là ‘quyền cá nhân’ đấy.”

“Em phải biết ạ, bao gồm cả nó nữa.”

Như chim liền cánh.

Nếu như nguyện trở thành một đôi cánh thì

Kurenai Suzuri im lặng cầm lấy tách rồi làm ướt đôi môi bằng hồng trà. Sau đó đặt lên đĩa để tách rồi thì chị ấy cười tủm tỉm như để nhẫn nhịn gì đó.

“Fưfư.”

“Không, thất lễ rồi. Thử nghĩ thì, em và chị đều nghĩ ‘chuyện đang không có thuận lợi’ ha.”

…………? Hình như hoạt động của hội học sinh đang rất nghiêm chỉnh mà nhỉ?

“Có lẽ, chị đã chẳng biết gì về bản thân mình cho đến khi có hội học sinh như hiện tại. Bản thân chị, chỉ là một học sinh cao trung mà đâu đó cũng có.”

“……Chị á?”

“Phải đấy. Học hành này. Làm thêm nay. Làm việc trong học học sinh, và thời gian dư dả thì đầu tư cho chuyện tình yêu——Rõ ràng là The・Nữ Sinh Cao Trung mà đúng chứ?”

Chuyện tình yêu.

……Chuyện tình yêu……?

“……Chị á……?”

“Đừng có nhìn chị bằng ánh mắt nhìn thứ đáng nghi chứ. Chị thì cũng có tình yêu mà.”

“…………………”

Tôi đã tưởng tượng ‘có lẽ là Haba-senpai chăng’, nhưng mà chuyện con người này đỏ mặt như là Yume ấy này ngoài sức tưởng tượng của tôi rồi. Lúc tình cờ thấy hai người họ ở lễ hội văn hóa cũng vậy, con người này cũng đang dụ dỗ ảnh với vẻ mặt bình thản.

“Thì vì đứa con trai duy nhất bên chị thì quả quyết im lặng đấy, nên tự nhiên sẽ thành ra như thế mà thôi. Con nhỏ Aisa thì đã xem hội học sinh như là nơi để khoe khoang bạn trai rồi. Chị nghĩ không biết sẽ ra sao nếu như không có sự cứng nhắc của Ran-kun nữa.”

“Vậy thì……Cả Yume sao?”

“Chị thì biết ai đấy, nhưng mà Aisa thì không biết đến chỗ đối tượng là ai đâu. Ran-kun thì giống như đang nghĩ em hẹn hò với lại Higashira-san……Nhưng mà, ừ thì, chị nghĩ em không nên biết quá chi tiết thì hơn đó? Nếu như nghe chuyện tình yêu của con gái rồi thì có lẽ em sẽ trở nên không muốn hẹn hò với con gái luôn không chừng.”

Bị chị ấy nói thế ngược lại khiến tôi muốn biết hơn, nhưng với cái tâm trạng đứng trước cái hộp pandora không thể mở, tôi thu hồi sự hiếu kỳ lại.

Kurenai Suzuri thì cười khúc khích.

“Yume-kun bình thường thì nghiêm túc và điềm tĩnh. Quả đúng là học sinh ưu tú. Nhưng mà, khi nói về chuyện tình yêu nam nữ thì em ấy trở thành một người khác. Ồn ào ầm ĩ khi hỏi xin lời khuyên của Aisa, trở nên yên lặng khi có chuyện gì đó tò mò. Là một nhỏ rất dễ thương đó. Chị trông như sẽ ghen tị đến mức não bị nướng chín nếu như trên đời này có đứa con trai được một con bé như thế yêu đó.”

Cố tình mà……Rõ là lúc ban nãy chị ấy nói ‘biết’ vậy mà.

“Lại khác một chút so với lúc ở Kobe ha. Nhìn thấy Aisa bị từ chối, em ấy đã nổi giận một cách hiếm thấy. Không đơn thuần là sự đồng cảm, mà là sự phẫn nộ đối với điều『không đúng』—đối với điều『không phải chân thành』đấy. Cái đó, có lẽ là lý tưởng của em ấy chăng. Tuy là chị không biết nó được nuôi dưỡng bằng cách nào.”

……Chân thành.

Nghiêm túc và, chân thành—

“Em ấy không đồng cảm vô căn cứ hay là cảm thông mà một đứa con gái thường có. Có căn cứ để đồng tình, để cảm thông. Đó là điểm mà chị đang thích lắm. Bởi vì em ấy có thể suy nghĩ khi đứng ở vị trí của người khác—Đấy là sự hiền lành thật sự xuất phát từ gốc rễ của trái tim, chứ không phải từ xã hội hóa bên ngoài. Em không nghĩ như thế sao?”

Sự hiền lành thật sự……xuất phát từ gốc rễ của trái tim.

Aa—phải rồi.

Nếu không phải thế, cô ấy sẽ không hy sinh danh tiếng vừa mất công có được sau khi nhập học vì mái ấm đang lấp lửng.

Nếu không phải thế, cô ấy sẽ không ủng hộ thứ như tình yêu của người khác đối với người bạn trai cũ.

Nếu không phải thế, cô ấy sẽ không xía vào mối quan hệ của bạn với người bạn thuở nhỏ.

Nếu không như thế, cô ấy sẽ không thể tìm thấy đứa con trai cố ngắm pháo bông một mình trong cô đơn.

Nếu không như thế, cô ấy sẽ không thức đến khuya để cố gắng cho cho cửa tiệm mô phỏng của lớp thành công.

Nếu không như thế, cô ấy sẽ không suy xét hay gì đó về thể trạng của người mà nhìn cô ấy bằng ánh mắt đối thủ.

Nếu không như thế, cô ấy sẽ không nổi giận cách từ chối thiếu chân thật của người đàn anh hay gì rồi.

Nếu không như thế, cô ấy sẽ không chấp nhận sống chung với bạn trai cũ.

Aa——Tôi biết mà.

Trắng đen đã rõ.

Tính tái hiện đã có thể xác nhận.

Nếu như thế—chắc chắn sẽ hiểu.

Sẽ hiểu từ giờ trở đi sẽ phải làm gì vào thời điểm như thế nào.

Tôi không biết chuyện tương lai. Chuyện tương lai không hề rõ ràng.

Chỉ trừ một người là ngoại lệ.

Nếu là như thế, điều mà tôi nên suy nghĩ và câu trả lời sẽ là gì đây?

—Tớ phải nghiêm khắc, đòi hỏi sự sẵn sàng ở cậu.

“Chuyện mà chị có thể nói chỉ đến đây thôi.”

Kurenai-senpai đặt tách trà trống xuống.

“Em không uống à~?”

Senpai trở nên hơn lạnh lùng một chút, nhìn vào tách trà của tôi và nói.

Tôi cầm nó lên rồi hớp lấy 1 hơi.

Vẫn còn hơi ấm một chút.

“Cảm ơn vì sự tiếp đãi ạ.”

“Đã tìm được câu trả lời chưa.”

“Không ạ.”

Tôi đứng dậy.

“Em sẽ luôn tiếp tục suy nghĩ.”

‎Irido Yume◆Sự mở màn cho đến bây giờ

Dù chỉ có thể nói rằng do sự bồng bột của tuổi trẻ, nhưng từ năm hai đến năm ba trung học, tôi đã từng có một người bạn trai.

Gặp gỡ nhau ở trường, bày tỏ cảm xúc với nhau, trở thành người yêu, tán tỉnh nhau, bước qua nhau chỉ với chuyện vụn vặt, dần trở nên ghét nhau hơn là rung động, rồi nhân dịp tốt nghiệp mà chia tay—

—Và sau đó, đã trở thành gia đình với nhau.

Dù nói như thế, tuy lúc đó tôi đã chẳng tự nhận thức được—nhưng đằng nào đi nữa là vì chỉ mới trôi qua có 1 tuần kể từ sau khi tốt nghiệp trung học.

Đấy là lúc mà tôi chưa quen chuyện đeo kính áp tròng vào mỗi sáng, rồi cả chuyện bước đi ra ngoài với mái tóc thẳng mà chẳng buộc lên. Dần dần thay đổi bản thân cũ bằng một bản thân mới, đã là một thời kỳ như thế đấy.

Chính vì thế, có lẽ tôi đã từng có thời điểm hoàn hảo.

Rời đi khỏi khu chung cư đã sống lâu dài, dọn đến dưới mái nhà Irido.

—Phù~

Nhìn vào cái kệ sách được xếp đầy đủ sách mà tôi đã thỏa mãn. Độ rộng khá chênh lệch so với nhà trước, cũng có thể đặt những 3 kệ sách nữa. Chỉ như thế thôi có thể nói rằng thật may vì mình đã chuyển nhà.

Chỉ là, tôi đã từng suy xét.

—Ngoài trừ chuyện tên con trai ấy ở căn phòng kế bên.

Bản thân đã quyết định rồi, vậy mà lại cứng đầu. Nhưng mà, tôi của lúc này chỉ có thể làm như thế thôi. Đối với môi trường mâu thuẫn là sống chung với người bạn trai vừa mới chia tay, chỉ còn cách là sống thờ ơ và cãi vả nhau.

Nói rõ ràng nhé. Tôi lúc này đã rất ghét Mizuto.

Tuyết đối chẳng phải yêu thương gì nhau. Chí ít thì bề mặt con tim đã như thế.

Dù bây giờ thử phân tích đi nữa cũng rất khó mà giải thích chính xác nội tâm lúc bấy giờ. Nhưng chuyện nhìn mặt Mizuto đã thấy cáu, muốn chửi rủa cậu ta là thật, nhưng mà thỉnh thoảng trở nên rung động, cảm giác thoải mái như là đã qua trở về khi xưa cũng là thật.

Chỉ là, nếu như không xem chuyện nào thật, chuyện nào giả, tôi đã chẳng thể giữ được mình. Thế nên, tôi đã quyết định là ghét.

Bởi vì—Chúng tôi đã chia tay rồi.

Phải, chúng tôi vì ghét nhau nên đã chia tay. Vì đã chia tay nên ghét nhau.

Dù vậy vẫn còn thứ sót lại. Thế nên tôi đồng ý sống chung, thế nên chung tôi trở thành gia đình của nhau.

Nếu như là Mizuto thì tuyệt đối sẽ chẳng thành mối quan hệ nam nữ.

Vì sự tin tưởng đó mà chúng tôi đã trở thành gia đình.

Về sau mà suy nghĩ thử thì rõ là cách suy nghĩ thật sự rất nông cạn.

Ngày đầu tiên sau khi chuyển nhà, cái gì cũng mới mẻ cả. Nếu như căn phòng rộng cũng là sự tươi mới thì lên xuống cầu thang cũng là tươi mới, cả chuyện 4 người trong gia đình dùng bữa, cả chuyện đi tắm hay đánh răng, nói chung tất cả đều mới mẻ cả.

Đã muốn thử qua đêm hay gì đó nữa cơ—Tôi đã chẳng tưởng tượng rằng cuộc sống này sẽ tiếp tục cho đến mãi về sau.

Mà hơn hết, điều mà mới mẻ nhất là—

—……A

—A……

Lúc gặp Mizuto ở hành lang lầu 1, cả hai chúng tôi đã đông cứng.

Không chỉ là gặp nhau thôi đâu.

Cả hai đều đã mặc đồ ngủ.

Mizuto thì mặc một chiếc áo thun màu xám chẳng dễ thương tẹo nào, chẳng có thứ gì quê mùa hơn nữa. Vốn dĩ cậu ấy chẳng phải loại người có hứng thú về thời trang, nhưng mà tôi thời trung học chỉ có thể thấy Mizuto rất ikemen gấp nhiều lần, nên hình bóng ấy phản chiếu ngược lại.

Tôi hầu như chẳng có ký ức cho Mizuto thấy mình mặc đồ ngủ. Nếu như có thì là lúc cậu ấy đến thăm bệnh, nhưng mà hình thể tôi cũng hoàn toàn khác so với lúc đó, quan trọng nhất là chẳng thể nhớ chi tiết vì đầu óc đã mơ màng vì cơn sốt cao.

Đã ở cùng nhau đến ngần ấy rồi—Vậy mà lại còn bộ dạng mà mình chưa biết.

Sau khoảng vài giây nhìn nhau, tôi là người bừng tỉnh trước.

—……Đang nhìn đi đâu đấy?

Tôi vừa ôm mình như để che giấu bộ nhực, vừa lùi lại một bước.

Mizuto thì lảng ánh mắt đi.

—Có nhìn cái gì đâu. Cô tự ý thức bản thân mình quá rồi còn gì

—Đến giờ mà cậu nghĩ có thể lừa tôi à? Thứ đồ dâm tặc

—Tôi không có ký ức đã trở thành dâm tặc trước mặt cô

……Nhắc mới nhớ, lúc còn thân thiết với nhau, tôi còn lùn và thấp bé lắm.

—Chia buồn nhé. Vì cậu chẳng thể chạm vào tôi khi đã trưởng thành ha

—Tự khẳng định như mình là người khác ghê ha, con nhỏ tự kỷ nham hiểm

—Từ hôm nay trở đi sẽ cùng sống chung dưới một mái nhà, nhưng mà đừng có đến tấn công lén vào đêm đấy?

—Đừng có cố tình nói chứ. Cô giả vờ đấy à?

Cuộc cãi vả mỉa mai nhau.

Nhịp sống đó cũng đã tươi mới. Khoảng cách cảm giác này cũng đã tươi mới.

Thế à, đối với tên bạn trai cũ nên như thế này là chính xác.

Từ giờ trở đi chúng tôi cứ liên quan với nhau như thế này là được.

—Vậy nhé

—Chào cô

Chúng tôi lướt qua nhau như là cuộc cãi vả chia tay.

Hướng lưng về nhau mà như là không bao giờ gặp nhau nữa.

Vậy mà, bên nào đi cũng nói.

—……Ngủ ngon

—Ngủ ngon

Cứ như thế này mà mọi chuyện đã bắt đầu.

Một chúng tôi mới, không phải là bạn trai hay bạn gái.

Một mối quan hệ biết bản thân thật sự của nhau, chứ không phải vẫn cứ là người yêu mà chẳng thể nào biết đến nó.

‎Irido Mizuto◆Câu trả lời cho từ giờ về sau

Dù chỉ có thể nói rằng do sự bồng bột của tuổi trẻ, nhưng từ năm hai đến năm ba trung học, tôi đã từng có một cô bạn gái.

Gặp gỡ nhau ở trường, bày tỏ cảm xúc với nhau, trở thành người yêu, tán tỉnh nhau, bước qua nhau chỉ với chuyện vụn vặt, dần trở nên ghét nhau hơn là rung động, rồi nhân dịp tốt nghiệp mà chia tay—

—Và sau đó, đã trở thành gia đình với nhau.

Buổi tối vào cái này mà dì Yuni và Yume dọn nhà đến tôi vẫn nhớ là chẳng thể nào ngủ được. Sống cùng với Yume dưới một mái nhà, một tình huống dị thường giống như là ác mộng, hay nỗi bất an không biết có thể che giấu được mối quan hệ trong quá khứ từ bây giờ hay không. Những thứ đó cứ chạy mòng mòng trong đầu tôi, đã không cho phép tôi ngủ để bỏ chạy.

Hơn hết, ngoại hình của Yume là thứ không để cho tôi bình tĩnh.

Cô ấy đã thay đổi quá nhiều còn gì.

Vì chỉ tháo cặp kính hay xõa mái tóc xuống thôi nên chắc hẳn sẽ chẳng thay đổi đột ngột gì cả, vậy mà có thể thấy cổ như là một người khác so với lại Ayai Yume mà tôi đã từng hẹn hò.

Không phải là tôi không suy nghĩ đến chuyện lúc còn đang hẹn hò mà chẳng gặp mặt nhau, ‘cổ đã cao lên’, chẳng hạn, hay ‘ngực đã to hơn rồi sao?’ chẳng hạn, nhưng mà khá bối rối khi mà được cổ phơi bày bộ dạng thay đổi hình ảnh như thế. Lại còn thêm cái tính độc miệng mà chẳng thể nghĩ chúng tôi đã từng hẹn hò, nên càng làm ý thức của tôi thêm ái ngại.

Mỗi lúc gặp mặt, thường chỉ liếc nhìn 1 cái tôi biết ngay là Ayai.

Là vì tôi đã đến nhìn gần gương mặt cô ấy rất nhiều sao—không, không phải. Thứ mà tôi nhìn không phải là gương mặt, mà là sắc mặt. Không phải là đến nhìn mà là đến suy xét.

Thứ được gọi là tình yêu nếu thử nói thì là thì là thứ mà cả hai tìm hiểu bụng dạ của nhau, phải tiếp tục tự ý dự đoán, tưởng tượng và lý giải đối phương đang nghĩ gì, đối phương muốn gì. Mà bằng cách nào đó, 8 tháng trôi qua mà chẳng có sai lầm gì xảy ra, nên có lẽ không ai giỏi hơn tôi trong chuyện nhìn sắc mặt của Ayai Yume.

Nhưng mà, cái đó cho đến cùng chỉ là chuyện của Ayai Yume—

—Ửn a~!?

Sáng hôm sau. Tôi, người hoàn toàn chẳng ngủ được gì mà phải thức dậy vào buổi sáng trong kỳ nghỉ xuân nữa, nhìn thấy Yume đang đánh răng ở phòng rửa mặt

Con nhỏ đang cho bàn chải vào miệng ấy, chẳng hiểu sao ngạc nhiên khi nhìn mặt tôi và lùi lại 1 bước.

—……? Chào buổi sáng

—Ch……chào huổi áng…….

Cũng tốt khi mà bồn rửa mặt phía trước đã trống nên tôi di chuyển đến đó. Nếu có thể thì tôi muốn ngủ nướng cho rồi nên quyết định không rửa mặt. Đổi lại thì tôi với tay lấy bàn chải và tuýp kem đánh răng.

Và khi tôi bắt đầu đánh răng rồi thì thấy có chuyện đáng ngờ.

Hình Yume phản chiếu trong gương vẫn đang ngậm bàn chải và lườm chằm chằm đến tôi.

Cô ta đang làm cái gì đấy? Không đánh răng à……Nếu như xong rồi thì súc miệng là được rồi còn gì.

Sau khi đánh răng, tôi cho nước còn sót trong cốc vào miệng để súc xong rồi thì con nhỏ đó vẫn đang lườm tôi,

—Ưn!

Cô ta dùng cằm để chỉ ra ngoài phòng rửa mặt.

Dường như là hối tôi rời khỏi.

—Gì đấy. Chẳng có lý do gì để cô xài cằm hết đâu

Sử dụng cằm mang ý nghĩa như thế này à?

—Ưn!

—Súc miệng cho xong rồi nói bằng lời coi. Đột nhiên làm sao đấy

—……Ưn ưn~~~~!!

Yume rên rỉ trông như bất mãn, phóng đến bồn rửa mặt bằng nhịp chân hoảng loạn giống như là đang tức giận vậy, rồi ‘guchuguchupe~’ nhanh chóng súc miệng.

Sau đó thì vừa dùng khăn để lau miệng, vừa nói như hờn dỗi.

—……Tại tôi không muốn súc miệng trước mặt cậu. Không được hả?

—……Tại sao?

—Phun nước ra từ miệng trông vô duyên lắm đúng chứ!? Tại sao cậu lại không hiểu hả, đồ ngốc~!

Nói ra như thế rồi, Yume nổi giận bước ra khỏi phòng rửa mặt.

……Đâu, biết thế quái nào chứ.

Không nói làm sao mà biết.

Dẫu có bảo vì tôi là chuyên gia trong việc suy xét sắc mặt của cậu—

—Phải. Không nói thì không biết, không nói thì không biết mà.

Thử nghĩ thì suốt cả buổi chúng tôi chỉ trao đổi một chút lời với nhau. Đằng nào đi nữa cũng tự ý suy xét nội tâm đằng kia, đoán ý như mà cứ như thể cạnh tranh, đến giải quyết các vấn đề thi thoảng xảy ra—cái vấn đề ý thức ấy—mà chẳng nói chuyện với nhau một cách đàng hoàng.

Chuyện đó không thể cứ kéo dài mãi được.

Cùng lắm chỉ tiếp tục, 8 tháng.

Nếu bắt đầu lúc kết thúc tháng 8 thì khoảng tháng 4 sẽ bắt đầu đi chệch.

Nếu bắt đầu lúc kết thúc tháng 3 thì khoảng tháng 12 cái giới hạn sẽ đến.

Nếu đi lễ hội trong kỳ nghỉ hè thì sao?

Nếu như chuẩn bị món quà Giáng Sinh thì sao?

Nếu như trao đổi sôcôla vào ngày valentine thì sao?

Ngay cả những cái IF như thế cũng sai lầm nữa. Trước khi kỳ vọng những chuyện như thế thì chúng tôi có chuyện nên làm.

Không có cuốn tiểu thuyết nào chỉ toàn ẩn ý.

Nếu như không có chữ thì chỉ là khoảng trống.

Trước hết chúng tôi—đã nên nói chuyện với nhau

Nếu như có câu trả lời.

Thì đó chính là câu trả lời duy nhất, hoàn toàn tuyệt đối.

‎Irido Mizuto◆Chim không thể bay nếu chỉ có 1 cánh

Khi tôi quay trở về từ trường thì chẳng có dấu hiệu của ai cả.

Ba và dì Yuni có lẽ vẫn còn làm việc. Chắc chắn họ đang cố gắng để hoàn thành công việc vào lúc này.

Yume thì……tôi không biết. Tôi không biết gì về con nhỏ đó, ở mức có thể đoán được hết toàn bộ hành động.

Nhưng mà, tôi nghĩ có lẽ như thế là được rồi. Điều mà cần biết chỉ là những chuyện thuộc và bản chất hơn.

Tôi bước vào phòng mình sau khi xa nó 1 ngày. Khoảng 1 ngày thì chẳng có gì thay đổi lớn cả. Chỉ là một mớ sách hỗn độn đã quen mắt,

Tôi nhớ lại những kỷ niệm tươi mới nhất, sống động nhất của của căn phòng này. Đó là hình ảnh Yume chỉnh lại bộ đồ xốc xếch, vừa xin lỗi vừa ra khỏi căn phòng này—

Bàn tay ấy đúng thật, đã chẳng cầm thứ gì cả.

Tôi nhìn xuống xung quanh giường. Sau đó lật tấm futon lên. Chẳng có gì cả. Tôi hướng ánh nhìn xuống sàn. Chẳng có gì cả. Vậy tức là—

Nếu mà tôi nằm trườn dưới sàn rồi thì dòm vào không gian dưới giường.

—Có rồi.

Tôi với tay kéo nó ra.

Là cái hộp quà vừa lòng bàn tay được vẽ họa tiết ruy-băng.

Tôi ngồi xuống giường và mở nắp ra.

Chiếc nhẫn với thiết kế đôi cánh vẫn ánh lên ánh màu bạc không đổi.

“……………………”

Tôi không lấy nó ra.

Chiếc nhẫn này không hợp với tôi của hiện tại.

Nhưng mà, tôi hiểu được cần phải có dũng khí đến mức nào đối với hành động tặng nhẫn. Nếu có người yêu thì sẽ một lần thử nghĩ đến. Rằng, ‘nếu thử tặng quà xem thì sẽ thế nào’. Cứ mỗi lần như thế là tôi lập tức bác bỏ. Không không, vẫn còn quá sớm. Cơ mà quá sến. Thân chỉ là một học sinh mà lại nhẫn như thế này, trèo quá cao rồi chăng—

Đúng thật, có lẽ nó là trèo cao. Nhưng mà chúng tôi của hiện giờ có lẽ cần cái sự trèo cao đó không chừng. Tôi không biết là Yume có ý định như thế không. Nhưng mà dù thế, sự quyết đoán mà chúng tôi được đòi hỏi có trọng lượng nặng đến mức mà không thể nghĩ nó là của một học sinh.

Trẻ con chẳng hạn, người lớn chẳng hạn.

Học sinh chẳng hạn, người trưởng thành chẳng hạn.

Với tư cách là con người mà chẳng liên quan đến gắn mấy cái thẻ như thế—

Với tư cách là một con người

Sự quyết đoán—là cần thiết.

……Cái này, có thật sự là tình yêu chứ? Tình yêu mãnh liệt, sự yêu thương quá đỗi nhiều, đó chắc chắn là cung bậc cảm xúc của tình yêu. Nhưng mà, Chuyện mà chúng tôi đang cố quyết định nó to lớn hơn nữa cơ. Đấy là sự lựa chọn để quyết định tất cả về bản thân kể từ bây giờ, chứ không phải vì cảm xúc của khoảnh khắc hiện tại.

Chúng tôi đã chẳng còn con đường bỏ chạy mang tên chia tay nữa.

Một sự lựa chọn mà thậm chí hơn nữa còn nặng nề hơn cặp vợ chồng đang được chấp thuận ly hôn bởi pháp luật.

Nếu như trong tiểu thuyết tình yêu, happy ending là vào thời điểm đưa ra quyết định. Nhưng mà với chúng tôi ở hiện thực thì còn con đường phía trước.

Còn tương lai.

Liệu rằng mới chỉ 16 tuổi lại có thể quyết định lấy con đường về sau, một tương lai chục năm tới chứ?

“—Phù~”

Một câu tự vấn ngu xuẩn.

Chuyện như thế làm sao mà có thể chứ.

Nói rằng có thể thì minh chứng cho chuyện chẳng hề suy nghĩ.

Tôi thì, không thể đâu.

Nếu chỉ riêng 1 mình tôi ấy.

Tôi lấy smartphone ra. Sau đó thì nhập này nọ『Nhẫn

Cánh』vào, so sánh chiếc nhẫn trong cái hộp quà với hình ảnh đã hiển thị.

Sau khi kết thúc rồi thì tôi di chuyển đến cái bàn, và tìm thấy một thứ bên trong cái hộc tủ đó.

Là tấm danh thiếp.

Tên được ghi trên tấm danh thiếp, chính là Keikouin Ryousei.

Tôi gõ số điện thoại đính kèm theo tên vào smartphone. Áp nó vào tai, rồi nghe âm thanh cuộc gọi. Sau âm thanh cuộc gọi thứ 4 thì âm thanh bị đứt quãng, thay vào đó là tôi nghe được giọng điềm tĩnh của một nam giới.

『Alô? Tôi là Keikouin đây』

“Irido Mizuto đây ạ.”

Tôi thẳng thắn thổ lộ.

“Bác có thể giới thiệu cho cháu việc làm thêm không ạ. Nếu như có thể thì là việc có thể nhận lương trong 3 ngày ấy ạ.”

‎Irido Yume◆Nghiêm túc để nghiêm túc

Khi tôi trở về từ nhà của Higashira-san thì thấy có giày của Mizuto ở cửa vào.

Khoảnh khắc nhìn thấy, tôi đã có chút hồi hộp. Nhưng mà, cũng có một chút yên tâm nữa.

Lần này thì, chúng tôi có thể về chung một nhà.

Tôi biết như thế thật là ngây thơ chứ, nhưng mà cái sự thật không bị cắt đứt duyên phận đã cứu rỗi lấy bản thân mình.

……Ra vậy. Nếu thế thì.

Tôi chợt nhận ra

Rằng khác với lúc trước. Chúng tôi không phải trong mối quan hệ sẽ không thể gặp nhau nếu một bên không bắt chuyện đến. Nếu đã như vậy ngược lại.

Tôi không đi đến căn phòng của Mizuto, nơi cảm nhận cảm nhận được sự hiện diện của con người, mà vào phòng của mình.

Tôi muốn suy nghĩ một chút.

Để đuổi theo sau Mizuto, người đã suy nghĩ cho tôi rất nhiều chuyện, dù chỉ là một chút.

Chỉ một mình thôi, trong một lúc.

Vì chắc chắn rằng, khoảnh khắc mà tôi phớt lờ nó đi, sẽ là dấu chấm hết cái thứ được gọi là mối quan hệ.

—Và rồi, 5 ngày trôi qua.

Mizuto trong lúc đó bận rộn mà đi đâu đó ra khỏi nhà từ sáng sớm.

Tôi dù chấp nhận khi được Akatsuki-san hay ai đó trong hội học sinh rủ rê đi nữa, nhưng trong đầu vẫn đang tiếp tục nghĩ suy.

Về mối quan hệ với Mizuto.

Về tài năng của Higashira-san.

Về cuộc đời của ba mẹ.

Về tương lại của bản thân mình.

Cái bản thân thậm chí chẳng thể tưởng tượng được chuuyện thi tuyển 2 năm sau thì biết gì về tương lai chứ?

Thế nhưng mà tôi vẫn tiếp tục suy nghĩ.

Madoka-san đã nói. Rằng, giống như là bài tập hè vậy, cứ cần cù siêng năng giải quyết thì sẽ tốt hơn. Rằng, nên xác định cảm xúc của bản thân, tạm thời bỏ qua gia đình, bạn bè hay là những chuyện xung quanh.

Cái lượt đó đã qua rồi.

Giai đoạn xác định cảm xúc của bản thân đã qua, suy nghĩ về gia đình, bạn bè, hay là những chuyện xung quanh.

Nhưng mà dù thế.

Nhưng mà dù thế.

Nhưng mà dù thế————

Ngày 31 tháng 12.

Sự kết thúc của những ngày tháng cũ kỹ gọi là năm nay ấy đã đến.

-- Hết chương 04 --

Truyện Chữ Hay