Ngày thứ hai.
Tôi xin được nói ngắn gọn. Tối qua, Ririi đã tè dầm.
… Cũng không trách cô bé được. Đây dù sao cũng là lỗi của tôi. Đáng nhẽ tôi phải cho cô bé đi vệ sinh trước khi lên giường mới phải. Do cô bé chẳng chịu thể hiện cái gì nên tôi quên khuấy đi mất.
Tôi dùng ma pháp nhanh chóng dọn dẹp giường chiếu rồi rửa ráy lại cho cô bé trong bồn tắm.
Sau đó, tôi lại lấy vải cuốn quanh người cô bé rồi ra ngoài.
Phải mua cho cô bé ít quần áo mới được.
Sau khi ra phố chính, tôi hướng tới một địa điểm có thể coi là tiệm bán quần áo nữ tử tế duy nhất tại Zenith. Tất nhiên tôi thì chưa bao giờ vào trong nhưng tôi có quen biết với cô chủ tiệm Horo. Tôi đã uống cùng cô ấy ở quán rượu vài ba lần.
Cô là một người phụ nữ trẻ có ngoại hình ưa nhìn, nên cô cũng khá có tiếng trong những quán rượu ở một thành phố chỉ toàn đực rựa như này. Thế mà, tôi lại chưa bao giờ nghe thấy có tên nào dám gây chuyện với cô.
Tôi nghĩ là do người dân ở Zenith cảm thấy kỳ lạ khi một người phụ nữ như cô lại có thể hiên ngang đi lại ở một nơi như này, nên họ sợ vì nghĩ rằng có lẽ cô không phải một nhân vật tầm thường.
“Horo, là tôi đây.”
Tôi mở cánh cửa gỗ ra và nghe thấy một tiếng chuông lanh lảnh. Tiếng chuông ấy gọi người chủ tiệm đi ra từ phía sau.
“Chào mừng… Ồ, ra là anh hả. Anh muốn gì ở tôi đây?”
Vừa nhìn thấy tôi, cô liền thay đổi thái độ. Chắc cô ấy nghĩ tôi không phải một khách hàng bình thường đây mà. Thật ra cô cũng chẳng sai, chỉ là cô mới đúng một nửa thôi.
“Tôi chỉ tới mua quần áo thôi.”
“Ể?! Weiss, anh vừa mới bắt cóc ai à?”
“Cô hỏi vô duyên thật… Là mua… Tôi đã mua một nô lệ từ Gess.”
Mắt Horo mở lớn, cứ như không thể tin được chuyện cô vừa mới nghe.
“Weiss, anh thèm có người phụ việc đến vậy sao? À không, hay là anh có hứng thú với mấy bé gái…? Khoan đã, tôi không nghĩ anh là loại người thích bạo dâm, nhưng mà…”
“Chả cái nào là đúng hết. Tóm lại là chuyện nó đã như vậy rồi, giờ tôi không có quần áo cho cô bé, mà tôi cũng chẳng biết phải chọn quần áo như thế nào, nên cô hãy lựa cho tôi mấy bộ đi.”
Tôi bước đến quầy và đặt lên năm đồng bạch kim. Nửa triệu zeni chắc là đủ để kiếm cho cô bé ít quần áo để mặc thoải mái rồi.
“Phiền cô kiếm giúp tôi mấy bộ với số tiền này.”
Tôi nói rồi cúi người một cái, nhưng Horo lại chỉ nhăn mặt nhìn tôi.
“Khoan, khoan… Anh định mua cả cửa tiệm tôi luôn đấy à?”
“… Hả? Quần áo phụ nữ rẻ đến vậy sao?”
Trông chúng phức tạp và thẩm mỹ hơn quần áo của nam giới nên tôi cứ tưởng sẽ đắt lắm chứ.
“Chả ai lại đi mua quần áo bằng đồng bạch kim bao giờ đâu. Chỉ năm đồng vàng là đã quá đủ để mua một bộ đầy đủ rồi. Thậm chí có khi chỉ cần hai hoặc ba đồng thôi ấy chứ.”
“Ra vậy. Tôi chẳng nắm rõ giá cả, mà trong người tôi bây giờ cũng chỉ có đồng bạch kim, nên cô hãy cứ chọn cho tôi bộ nào đẹp đẹp đi. Tiền thừa còn lại bao nhiêu cô cứ giữ, coi như là trả công cho thời gian cô lựa quần áo.”
Tôi để lại một đồng bạch kim lên quầy và cất chỗ còn lại vào túi.
Horo nhìn vào nó một lúc, nhưng sau khi thấy tôi nhất quyết không chịu xuống nước, cô đành thở dài và bỏ nó vào trong túi.
“Đã đi uống với anh vài lần nhưng tôi vẫn không tài nào hiểu nổi anh… Rồi, thế cô bé trông như nào? Không phải con gái thì chắc anh đã chẳng đến đây làm gì nhỉ.”
“Là một Elf.”
“Khoảng bao nhiêu tuổi?”
“Tôi không biết nữa. Cao khoảng bằng này này.”
Tôi dùng tay để minh họa cho cô thấy chiều cao của Ririi.
“Tôi hiểu rồi. Cứ để đấy cho tôi, anh cứ đi dạo tiếp đi. Tối nay tôi sẽ giao đến nhà anh.”
“Cô chắc không?”
“Hơi nhiều nên sẽ phải tốn chút thời gian đấy. Chắc anh muốn có luôn trong hôm nay nhỉ?”
“À, thì đúng.”
“Tôi sẽ không tính phí vận chuyển đâu. Chỗ tôi định chọn ra sẽ rất nhiều nhưng vẫn không đáng nổi nửa đồng bạch kim đâu đấy.”
“Ra vậy, xin lỗi cô.”
“Xin lỗi cái gì cơ? Thôi bỏ đi, gặp lại anh sau.”
Horo nói rồi quay cái biển ở ngoài tiệm sang mặt đã đóng cửa. Sau đó, cô bắt đầu chạy đi chạy lại khắp cửa hàng, còn tôi thì rời đi vì nghĩ mình có ở lại cũng chỉ tổ ngáng đường.
◆
“Weiss, tôi Horo đây.”
“Đợi tôi chút.”
Tôi ra mở cửa thì thấy Horo đang vác theo một cái túi to đến mức đủ nhét vừa cả một người đàn ông trưởng thành.
“Nó đây đấy à?”
Tôi đưa mắt về cái túi và hỏi, Horo liền gật đầu.
“Ừ. Tôi vào nhà được không? Tôi phải xem có bộ nào không vừa với cô bé để bỏ ra.”
“Được thôi.”
Nghĩ lại thì sau Ririi, cô ấy chính là người khách thứ hai của tôi.
Mà tôi đâu nhớ là đã nói cho cô ấy địa chỉ của mình nhỉ, xem ra cô gái này đúng là một nhân vật không tầm thường rồi.
“Thứ lỗi.”
Horo xông vào, nhìn thấy Ririi đang ngồi trong phòng khách rồi bắt đầu ồn ào và phiền phức kinh khủng.
“Chộ ôi… bé dễ thương quá!! Thế này thì bảo sao Weiss cứ khoái mấy bé gái…”
“Làm gì có chuyện.”
Horo không thèm kiếm chế mà cứ quan sát Ririi như một tên biến thái.
“Mà trông cô bé lạ nhỉ. Tóc không xanh như các Elf thông thường.”
Horo thì thầm trong lúc đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô bé.
“Đúng vậy. Tôi mua cô bé vì cô bé là loại hiếm mà.”
Tộc Elf nổi tiếng là có rất nhiều người tốt. À, thật ra là có ít người xấu thì đúng hơn. Con số ấy không phải bằng không. Dù sao thì ở Zenith này cũng có cả Elf sinh sống mà, mà họ có quan tâm gì đến các Elf bị bày bán trên phố đâu. Nhưng mà nói lại thì cũng đâu phải tôi quan tâm gì đến các nô lệ loài người đâu.
Tôi chỉ muốn nói là Horo biết đến Elf vì có cả Elf đang sinh sống ở Zenith.
Horo nhìn tấm khăn quấn quanh người Ririi với vẻ khó hiểu rồi bắt đầu cởi nó ra.
“Eo… Tấm khăn này là thế nào đây? Con bé chẳng mặc gì bên trong luôn này!”
“Thì tôi biết làm sao được? Ở nhà tôi còn bộ nào khác đâu. Đấy, giờ cô hiểu tình hình rồi thì mặc cho con bé cái gì đi.”
“… Được rồi. Giờ anh biến đi chỗ khác giùm tôi.”
“Rồi rồi.”
Tôi liền chờ ở trong phòng ngủ đến khi Horo cho phép tôi ra ngoài. Thi thoảng tôi vẫn nghe thấy mấy tiếng “trời ơi!” với “dễ thương quá” nên tôi cố nghe kỹ hơn vì biết đâu sẽ nghe được cô bé nói gì thì sao. Đáng tiếc thay, lọt được vào tai tôi lại chỉ có mấy tiếng cười khúc khích của Horo.
“Weiss? Anh ra được rồi đấy.”
Không biết đã trôi qua bao lâu nhưng Horo cuối cùng cũng gọi tôi quay về phòng khách.
Và ở đó, tôi thấy…
“… Ồ…”
“Thế nào? Đáng yêu chưa?”
“… Ừ. Còn hơn cả tôi nghĩ nữa…”
Ririi đang mặc một chiếc váy xếp nhiều tầng. Nếu không có khuôn mặt vô cảm kia thì hẳn ai cũng sẽ nghĩ cô bé là con gái của một vị quý tộc nào đó.
“… Phư phư, Weiss quả là rất khoái mấy bé gái nhỉ.”
“Đã bảo là không có rồi mà. Dù sao tôi cũng xin cảm ơn cô.”
“Không có gì đâu. Vậy tôi xin phép nhé. Trong cái túi kia còn nhiều đồ lắm nên xong nhớ mở ra mà xem thử đấy. Bộ nào không biết phải mặc hay giặt giũ như thế nào thì cứ việc ghé qua tiệm tôi mà hỏi.”
“… Làm phiền cô rồi.”
“Tôi được anh trả tiền mà. Hơn nữa, ý tưởng nuôi dưỡng một cô bé Elf nghe có vẻ khá vui nên tôi sẽ giúp đỡ anh trong khả năng của mình.”
Cô nói vậy rồi rời đi.
Thế là trong phòng khách chỉ còn lại tôi và Ririi với diện mạo giờ đây như một cô công chúa.
Ngày thứ hai của chúng tôi kết thúc như vậy đấy.