Con Gái Elf Của Tôi Từng Là Nô Lệ

chương 2: lần đầu chăm con của weiss

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Cha ơi, mình đi ngủ đi!”

Tôi đang trong thư phòng sắp xếp một số tài liệu thì Ririi bỗng lao vào, hai tay ôm chặt chiếc gối gọi tôi.

Tôi nhìn đồng hồ thì thấy đã là tám giờ tối. Tôi vẫn chưa thấy buồn ngủ chút nào… Nhưng cũng không thể khước từ Ririi được.

“Hay là mình tắm đã rồi hẵng ngủ?”

“A, cũng được ạ! Cha tắm cùng con đi!”

Cô bé ném cái gối xuống và chạy ra khỏi thư phòng.

Cái con bé này, phải cất gối lại vào phòng ngủ chứ.

“… Thật tình…”

Tôi bỏ tập tài liệu xuống, nhặt cái gối lên và đi theo Ririi.

Từ lúc tôi mua Ririi đến nay cũng đã được một năm rồi.

Nói thật thì khi ấy, tôi mua cô bé cũng chỉ vì suy nghĩ thích thú trước một High Elf mà thôi. Tôi không hề có ý định lợi dụng sức mạnh của cô bé để kiếm tiền hay làm công to việc lớn gì đấy, bởi những chuyện như vậy thì mình tôi cũng thừa sức làm được.

Cũng không phải tôi thấy thương hại con bé vì phải chịu phận nô lệ hay những lý do ngu ngốc như vậy. Chẳng phải ngoài cô ra, ở đó vẫn còn bốn đứa nhóc nữa nhưng đã bị tôi bỏ mặc hay sao? Số phận chúng bây giờ đã ra sao? Dù còn sống hay đã chết hết cả thì tôi cũng chẳng bận tâm.

Tôi không phải người tốt. Việc sống trong thành phố Zenith đầy rẫy những kẻ bất lương đã là minh chứng quá rõ ràng cho việc ấy.

Tóm lại là, việc tôi mua Ririi khi ấy hoàn toàn chỉ là ý nghĩ bột phát. Tôi nhìn thấy một High Elf huyền thoại trước mắt mình nên nảy sinh suy nghĩ mua cô bé, chỉ vậy mà thôi.

Tôi dông dài như vậy cũng chỉ để muốn nói một điều rằng, khi ấy, tôi hoàn toàn không suy nghĩ chút nào về những chuyện sẽ đến sau đó.

Các bạn hãy cùng tôi tham gia chuyến hành trình ký ức về những rắc rối tôi đã trải qua hồi ấy nhé.

Khỏi cần nói, tôi không thể để cô bé cứ đợi mình mãi được. Như vậy thì ngay cả tôi cũng phải cảm thấy có lỗi mất.

Người ngoài có xảy ra chuyện gì tôi cũng mặc, nhưng nếu là chuyện có liên quan tới tôi thì lại khác. Đó chính là đạo lý tồn tại của tôi. Tôi biết chỉ sức của một người thì đem lại hạnh phúc cho cả thế giới.

Vậy là, tuy còn lưỡng lự nhưng tôi vẫn quyết định nhận cô bé là con gái mình.

Quyết định rồi tôi mới nhận ra… cô bé vẫn chưa có tên. Giờ thì con bé đã có cái tên là Ririi, nhưng đó là chuyện của sau này. Tôi có nghĩ đến việc cứ chọn bừa ra một cái tên để đặt cho cô… Nhưng mãi mà chẳng quyết được cái nào.

Eysen, Josephine, Montblanc… Tôi thử nghĩ ra một đống tên, nhưng đọc ra thì chẳng cái nào nghe thuận tai cả.

… Thế rồi, tôi bỗng có một ý tưởng. Một ý tưởng hoàn hảo vô cùng.

Từ đầu tiên con bé nói ra sẽ là cái tên của nó.

Vậy là tôi quyết định dạy chữ cho cô bé. Khi ấy, Ririi đến lời nói của tôi còn không hiểu chứ đừng nói là đọc với viết. Con người và Elf có dùng chung một ngôn ngữ, nhưng nhìn cô bé chẳng nói chẳng rằng chút nào thế nào thì có lẽ từ khi sinh ra cô bé đã là nô lệ rồi.

Elf thông minh hơn con người nên có lẽ học nói cũng sẽ nhanh hơn thôi, nhưng mà…

Tôi cầm đèn chạy trước ô tô rồi. Trước tiên phải chữa lành cho trái tim khô héo của con bé đã.

Một người đàn ông lạ mặt đột nhiên xuất hiện trước mặt và bảo sẽ trở thành cha của mình mà cô bé không hề hoảng sợ, hay thậm chí có chút phản ứng gì gọi là tiêu cực. Đó rõ ràng đâu phải phản ứng thông thường của một bé gái.

Tôi sẽ phải giúp cô bé trở thành một bé gái bình thường.

Tất nhiên, hiện giờ thì tôi biết con bé đã lấy lại được nhân tính của mình rồi. À, trong trường hợp này thì phải là Elf tính mới phải nhỉ. Nhưng dù sao thì cô bé cũng đã trở thành một cô gái bình thường.

Tôi có nghĩ đến việc khi nào cô bé lấy lại được cảm xúc, tôi sẽ nuôi dạy cô trở thành một sát thủ máu lạnh, nhưng có vẻ tôi đã tính toán sai. Kế hoạch cho cô tiếp bước mình của tôi đã bị chệch hướng mất rồi.

Giờ tôi đang nhớ lại để xem chuyện ấy xảy ra từ khi nào đây.

Đầu tiên phải thú thật, tôi không có chút kinh nghiệm nào trong việc chăm con. Ở vương đô, tôi cũng chẳng học được kỹ năng gì có thể giúp một nô lệ trở thành một con người bình thường hết.

Năm nay tôi mới hai mươi tám tuổi. Ngoài ngoài đập phá đồ đạc và giết chóc thì tôi chẳng còn biết làm cái gì. Đôi khi tốt lắm thì tôi cũng tình cờ cứu được một hay hai người.

Nói thật tôi chẳng mấy tự tin rằng mình sẽ cứu được Ririi.

“… À, hừm… Từ… Giờ… Ta… Sẽ… Là… Cha… Con… Nhé?”

“…”

Tôi chỉ vào mình khi nói “ta”, và chỉ vào cô bé khi nói “con”. Ririi đáp lại câu thoại hoàn hảo vừa rồi của tôi bằng một cách phản hồi cũng hoàn hảo không kém, có tên gọi là làm ngơ.

“Này?”

Tôi vẫy vẫy tay mình trước mặt cô bé nhưng vẫn không thấy có chút phản ứng nào. Cô bé vẫn chỉ nhìn vào khoảng không vô định trước mắt với vẻ trống rỗng.

“… Phải làm gì bây giờ…”

Kế hoạch nuôi dạy người kế nhiệm của tôi vừa mới bắt đầu đã gặp trở ngại. Tôi nghĩ thà cô bé cứ thẳng thừng chối bỏ luôn thì có khi tôi còn thấy đỡ hơn.

“Hầy… thôi được rồi. Hai ta rồi sẽ sớm thân với nhau hơn thôi. Giờ thì phải tắm đi đã. Người con hôi quá.”

Chuyện này chắc chẳng cần nói ai cũng biết, nhưng lúc mới về nhà tôi cô bé có mùi tệ vô cùng. Cứ để vậy thì không khéo cô bé sẽ làm cả căn nhà ám mùi mất.

Tôi cởi quần áo ra và xé bỏ tấm vải quanh người cô bé. Ngạc nhiên thay, trên cơ thể mảnh mai cô bé không hề có bất kỳ vết thương nào.

Tôi cầm tay dẫn thẳng cô bé đến phòng tắm, dùng hỏa ma pháp và thuỷ ma pháp để mau chóng đổ đầy nước nóng vào bồn tắm, rồi đặt Ririi ngồi lên một chiếc ghế đẩu. Tôi vòng ra sau lưng cô bé và nhìn thấy mái tóc dài màu lam nhạt của cô. Ngay khoảnh khắc vừa thấy mái tóc, tôi đã biết việc vệ sinh cho nó sẽ chẳng dễ dàng gì.

“Ta dội nhé. Sẽ hơi nóng đấy.”

Tôi múc một xô nước ấm từ bồn tắm và đổ cả lên người Ririi. Tôi lặp lại như vậy những mấy lần liên tiếp.

Mái tóc ướt của cô bé bết cả vào người khiến cho cô bé trông cứ như một con quái vật kỳ dị. Nhìn cảnh đó, tôi không nhịn được mà phá ra cười.

“Giờ ta cọ đây nhé.”

Mái tóc của một người con gái luôn phải được đối xử một cách thật ân cần, nhưng chuyện đó chắc hẳn không thể áp dụng với Ririi được rồi. Mái tóc của cô bé có rất nhiều rác rưởi và những thứ cặn bẩn mà tôi đoán là bụi bặm bám vào. Tôi dùng cả hai tay xoa xà phòng và tạo bọt lên tóc cô bé rồi bắt đầu kì cọ thật mạnh.

Không biết có phải do lần đầu được tắm rửa bằng xà phòng hay đã bị xà phòng đã dính vào vào mắt mà tôi thấy con bé nhắm mắt lại. Nghĩ lại thì đó là lần đầu tiên tôi thấy cô bé phản ứng lại với bất kỳ chuyện gì.

Mãi một lúc lâu sau, tôi mới vệ sinh xong được mái tóc rồi chuyển sang kì cọ người cô bé.

Tuy là lần đầu tắm rửa cho một bé gái nhưng tôi cũng chẳng mấy bận tâm. Có thể nói tôi đã khá quen với cơ thể phụ nữ rồi.

Đôi tai có hình thù kỳ lạ của cô bé đã khiến tôi phải chật vật mất một lúc, nhưng rồi tôi cũng chẳng mất nhiều thời gian để tắm rửa xong nốt phần còn lại.

“Vào nhé.”

Sau khi dội hết chỗ bọt đã khiến Ririi giờ trông như một con quái vật xà phòng, tôi đặt cô bé vào bồn tắm.

Được trải nghiệm lần tắm bồn mà khả năng cao là đầu tiên của cô bé mà Ririi vẫn giữ vẻ vô cảm như mọi khi.

Mới được tôi tắm rửa bằng xà phòng mà trông cô bé cứ như đang phát sáng vậy.

Sau đó, tôi cũng mau chóng vệ sinh cơ thể rồi phi vào ngâm mình. Tuy bồn tắm hơi chật vì có đến hai người, dù một trong đó chỉ là trẻ con, nhưng tôi thấy thế này cũng không đến nỗi tệ.

Ririi đang đối mặt với tôi nhưng ánh mắt của con bé lại không hề đặt vào tôi. Tôi nghĩ có khi nó còn đang chẳng nhìn vào bất cứ thứ gì ấy chứ.

“Thôi, mong là cha con ta sẽ thân với nhau hơn.”

Tôi nói và xoa đầu cô bé. Có lẽ tôi xoa có hơi mạnh, nhưng dù có là như vậy thì tôi cũng không có cách nào để biết nữa, bởi Ririi vẫn chẳng thể hiện điều gì.

Xoa đầu con bé làm tôi cảm thấy trẻ con quả là đáng yêu thật. Trước đây, tôi chưa từng hiểu tại sao có những bậc phụ huynh vì con mình mà sẵn sàng hi sinh cả tính mạng, nhưng dường như vào lúc ấy, tôi đã hiểu được phần nào cảm xúc của họ.

Tôi bế cô bé lên và bước ra khỏi bồn tắm, hong khô người hai chúng tôi bằng phong ma pháp, mặc đồ cho cô bé… để rồi nhận ra tôi không có quần áo cho cô.

Tôi không muốn mặc lại cho cô bé tấm vải rách khi trước để rồi bao nhiêu công sức tắm rửa đổ sông đổ bể, nhưng nhà tôi lại cũng chẳng có bộ quần áo nào vừa với cô bé cả.

Zenith cũng có vài tiệm bán quần áo tử tế, nhưng giờ này thì chắc chẳng tiệm nào còn mở. Bên ngoài trời đã xẩm tối, mà bất kỳ ai làm ăn lương thiện ở Zenith thì đều đủ khôn ngoan để biết phải đóng cửa từ sớm.

“Giờ làm sao đây… Sao để con bé trần như nhộng như vậy được.”

Để con bé trần truồng trong nhà như vậy cũng chẳng phải vấn đề gì lớn, hơn nữa, tôi cũng chẳng có ý định đưa cô bé ra ngoài.

Nhưng mà… Chắc các bạn cũng hiểu nhỉ?

Cảm giác cứ sai trái thế nào ấy. Nhưng mua bán nô lệ cũng là phạm pháp đấy thôi, chỉ là không phải ở Zenith thôi.

“… Cứ tìm tấm vải cuốn tạm lên người con thôi vậy.”

Tôi với lên kệ và lấy xuống một tấm khăn trải bài rồi cuốn quanh eo cô bé. Tuy không nhớ rốt cuộc tôi mua thứ này để làm gì nhưng tấm khăn vừa như in với cơ thể cô. Nó còn đủ quấn quanh người con bé thêm ba vòng nữa, ôm lấy từ ngực cho đến tận đầu gối.

Tuy vẫn không thể gọi là quần áo nhưng chí ít cũng đỡ hơn mớ vải rách con bé mặc trên người lúc trước.

“… Như vậy chắc là tạm ổn rồi… Mình mệt quá…”

Tôi bỗng cảm thấy một cảm giác mệt mỏi mà dễ chịu đến kỳ lạ, có lẽ là do tôi chưa từng làm chuyện nào như này trước đây.

“Mình còn chưa ăn gì nữa… Thôi kệ, cứ ngủ đi đã vậy.”

Tôi lại lấy hai tay bế Ririi lên và đưa con bé vào phòng ngủ. Ririi cũng khá nhỏ người nên dù là giường đơn, chúng tôi vẫn có thể an tâm ngủ mà không sợ cô bé lăn ra khỏi giường.

Tôi dịch gối sang bên cô bé một chút rồi đặt cái đầu nhỏ nhắn của cô bé lên. Sau khi đảm bảo đầu con bé sẽ không bị trượt khỏi gối, tôi nhắm mắt lại.

Kết thúc ngày đầu tiên của tôi với cô bé.

Truyện Chữ Hay