Tôi nghe nói Caitel rất đẹp và có địa vị cao, đã có nhiều phụ nữ xếp hàng dài chỉ để được cùng ngài ân ái. Tất nhiên, đám phụ nữ đó hầu như đều có những kẻ quyền lực đứng đằng sau giật dây. Mặc dù ngài ấy là một kẻ điên loạn, ngài vẫn là Hoàng đế. Họ sẽ làm tất cả mọi thứ chỉ để lấp đầy chỗ ngồi bên cạnh đó. Rất nhiều phụ nữ không ngần ngại khỏa thân trốn trong phòng ngài hay quyến rũ ngài mỗi đêm như những con điếm. Cũng vì thế, không ít trong số đám phụ nữ đó đã mang thai, nhưng không một ai có thể sinh con. Họ cố gắng uy hiếp Caitel bằng đứa trẻ trong bụng, nhưng cuối cùng phải gặp cái kết bi thảm.
Lúc đó, tôi nhăn mặt.
Ah, thật điên rồ! Caitel chẳng có tí tình yêu cho gia đình gì hết. Đó là lí do mà khi mà những người phụ nữ đó lấy con mình ra uy hiếp, ngài ta đã làm những việc không tưởng đối với họ. Tôi khi chưa gặp ngài ấy vẫn không tưởng tượng được, nhưng sau khi thấy người đó vừa nãy, chắc chắn là có thể. Ngài ấy có thể làm vậy.
"Công chú ngủ ngon chưa kìa."
"Suỵt, người ấy sẽ thức dậy mất."
"Ấy chết."
Phải đấy, đó là lí do vì sao mọi người rất bất ngờ khi thấy tôi sống sót. Đến tôi còn thấy bất ngờ nữa là.
Tôi thức dậy và mở mắt ra, và trần nhà đang đung đưa trước mắt tôi. Tầm nhìn của trẻ con khi nhìn vào ánh sáng khá tệ, nhưng nó cũng khá bất ngờ vì tôi không nghĩ nó sẽ bất tiện như thế này. Sao là chẳng có chút khác biệt gì vậy?
"Người lại dậy rồi à?"
Ngay khi tôi thức dậy, vú nuôi mỉm cười với tôi.
Serira là một cô gái xinh đẹp. Theo tiêu chuẩn của tôi, tất nhiên rồi. Không may thay, khác hẳn với tôi, tiêu chuẩn cái đẹp của mọi người ở đất nước này lại khá là cao.
"Em nghĩ công chúa rất đáng yêu."
Bên cạnh cô, Elene xen ngang và ló mặt vào.
Một khuôn mặt tròn, đáng yêu hiện ra trước mắt tôi. Sao một người có khuôn mặt đó lại lắm lời vậy chứ. Tôi có thể nhận ra cô ta bằng cách chỉ cần nghe qua giọng nói, vì vậy tôi không hào hứng với cô ta lắm.
Tôi không thích cô ta.
"Ôi, trời."
Bỏ cái tay của cô ra đi. Khi tôi nhăn mặt, vú nuôi gạt tay của Elene ra. Elene rụt tay lại, mặt xụ xuống.
"Công chúa ghét em rồi."
Đó là vì cô ồn ào quá đấy. Tôi muốn trả lời như vậy, nhưng tôi không nói được. Ồ, làm em bé thật khó chịu. Tôi ước rằng mình có thể nhanh chóng mọc răng. Tôi cầu nguyện rằng ngày đó sẽ tới nhanh để tôi có thể nói dù chỉ là một từ ngữ đơn giản.
"Người xinh quá. Tôi ghen tỵ với người quá."
"Đó là bởi vì công chúa giống bệ hạ đó."
"Đúng vậy. Ai mà đoán được mái tóc bạch kim đó di truyền được chứ?"
Elene nhìn tôi từ phía sau lưng của vú nuôi. Tôi rất muốn đẩy khuôn mặt đó đi chỗ khác, nhưng tôi sẽ khiến cô ta khóc mất nên tôi để yên. À thì, tôi đang cố gắng tỏ ra tử tế đấy.
"Ôi trời. Người đáng yêu quá."
"Thật vô lễ. Người ấy là công chúa đấy."
"Ồ, nhưng công chúa vẫn là em bé mà."
Elene cười khiến vú nuôi cau mày bất lực.
Thật ra, tôi khá thích khi cô ấy nói tôi đáng yêu... Có nghĩa là tôi đáng yêu. Tôi cũng xinh nữa. Tôi không thích mấy người hay huyên thuyên, nhưng tôi thích lời khen đó. Khi tôi cười, Elene cũng cười theo.
À, thì, tôi phát hiện ra cha tôi là một người điên dồ cũng tại vì cô nên ta quyết định tha thứ cho cô mặt dù cô hơi ồn ào một chút.
Mặc dù vậy, cách cô ta sờ má tôi vẫn thật phiền phức. Đột nhiên, cánh cửa của lâu đài bật mở và vài người đi vào.
Huh?
Họ đứng thành hàng một cách trang nghiêm. Tất nhiên, vú nuôi ôm lấy tôi trước tiên. Thấy được sắc mặt tái mét của cô thật không ổn chút nào.
Gì đây?
Ôi, người cha điên rồ cuối cùng cũng ra lệnh giết tôi rồi sao?
"Có chuyện gì vậy?"
Giọng của Serira gắt gỏng. Tuy nhiên, nó sau đó bị vùi lấp bởi những tiếng động leng keng. Tôi muốn ngẩng đầu lên để xem xem họ là ai. Những âm thanh lanh lảnh vang lên, họ đang mặc áo giáp đấy à?
Đầu tôi lại ngả vào tay của vú nuôi và tôi không thể nhìn rõ được ai đã đến nữa.
"Theo lệnh của Bệ hạ."
"Mệnh lệnh sao?"
Cũng không quá lâu kể từ khi tôi được sinh ra, và chưa gì cuộc đời tôi cũng chuẩn bị kết thúc rồi. Trong khi tôi đang phẫn nộ và buồn bã, giọng của người kỵ sĩ vang lên bên tai.
"Hoàng đế ra lệnh đưa công chúa Ariadna tới cung điện Soleil."
Cung điện Soleil, nói ngắn gọn, là cung điện của Hoàng đế.
Cung điện đó là tổ hợp của những khu vực quan trọng, trong đó bao gồm phòng ngủ và thư phòng của Hoàng đế. Thêm nữa, đó cũng là cung điện nơi diễn ra các buổi triều chính. Người ta gọi cung điện Soleil là cung điện Hoàng gia vì kích thước lớn và độ quan trọng của nó. Việc được chuyển tới đó mang một ý nghĩa rất lớn.
"Em nghĩ ngài ấy sẽ chấp nhận công chúa thôi."
Bằng lí do nào đó, Elene nói bằng một giọng nghiêm túc.
Tôi mở mắt ra nhìn cô, trông cô giờ thật rách rưới. Khuôn mắt kia luôn tươi sáng trở nên u ám lạ thường. Mặc dù cô mới chỉ là cô gái 18 tuổi hoạt ngôn, cô có vẻ sợ con người điên rồ đó. Đó cũng là một điều bất ngờ đối với tôi. Tôi cảm thấy có lỗi khi thấy cô ấy sợ hãi như vậy.
"Suỵt, đừng nói như vậy. Đây có phải Ecelon đâu."
"Vâng ạ..."
Elene im lặng. Tôi lại nhắm mắt lại.
Ecelon là tên của một cung điện mà trước đây tôi từng sống. Tôi không biết lâu đài đó dùng để làm gì, nhưng tôi biết được một điều, nó là cung điện cằn cỗi được đặt ở một góc trong cung điện Hoàng gia, nơi mà mẹ tôi từng sống.
"Tôi thấy tiếc cho công chúa Jereina."
"Đừng có tự tiện nói ra như thế!"
Elene cắn môi. Vú nuối hướng về cô với biểu cảm nghiêm nghị. Tôi nhìn cô rồi kéo tóc vú nuôi. Serira nhìn xuống. Đôi mắt xanh thẳm của cô nhìn tôi.
"Ngươi sẽ không sao đâu. Đừng lo."
Tôi nói tôi lo khi nào chứ? Tôi cong môi với biểu cảm trống rỗng, nhưng vú nuôi chỉ cười nhẹ. Trước đó tôi đã nghĩ rằng, Serira là một người phụ nữ bất hạnh. Dù cho cô ấy có làm gì, mỗi thứ vẫn trông thật thảm thương. Đó cũng là một kĩ năng đó.
"Thần tin rằng Bệ hạ sẽ không bao giờ làm hại người. Phải, tất nhiên rồi."
Không, một khi hắn tay động tay vào tôi, nó sẽ không khiến hắn trở thành kẻ điên loạn. Hắn sẽ làm một tên khốn. Dám lại hại trẻ con sao, tên điên khốn khiếp.
Ồ, nhưng mà tôi trước đây từng nghe tới một câu chuyện rằng ngài tay đã càn quét một cung điện ở phía Bắc đấy. Ngài dồn hết các thành viên trong hoàng tộc vào trong một lâu đài, cả người lớn lẫn trẻ nhỏ, rồi thiêu sống hộ.
Hắn ta là một tên khốn. Một tên khốn khiếp xấu xa.
...Cuộc đời của tôi đi tong rồi.
"Không phải phòng đó."
"Xin lỗi? Không phải phòng này sao?"
Người kỵ sĩ, nhận lệnh từ hoàng đế, dẫn chúng tôi tới một nơi khác. Điều này khiến vú nuôi và Elene bất ngờ. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi đoán rằng đây là căn phòng mà tôi phải đến, nhưng Hoàng đế lại giao nó cho một người khác.
Ồ, sao cũng được, nhanh cho tôi về nôi đi. Buồn ngủ quá!
"Ư ang." (khóc)
"Sao vậy? Chắc người buồn ngủ rồi."
Tôi có thể cảm nhận được sự hoảng hốt của người kỵ sĩ trước tiếng kêu khóc của tôi. Những người đang chuyển động vội vã lướt qua tầm nhìn mờ nhạt của tôi.
Ôi, mắt tôi đau quá.
Mắt của trẻ con rất nhạy cảm, và chúng mệt mỏi rất nhanh chóng. Tôi nhắm mắt, cảm nhận cơ thể mình run lên.
Dù vậy, được nằm trong vòng tay của vú nuôi vẫn rất thoải mái.
Khi lớn lên tôi sẽ không được ôm lấy như thế này nữa đúng không? Lúc tôi còn là em bé ở kiếp trước, mẹ tôi cũng hay bồng tôi như thế này. Thật buồn khi bây giờ tôi không thể nhớ rõ được.
"Công chúa của thần, chúng ta đến nơi rồi."
Khi tôi mở mắt ra, Serira đang cười. Đây có vẻ như là một cái nôi mới, tôi có thể cảm nhận rõ được chất liệu lạ lẫm chạm vào lưng mình. Tôi rên rỉ.
Không phải cái này. Không phải cái này. Cái cũ cơ! Tôi muốn cái cũ!
"Công chúa, cái này tôi hơn mà. Nó rộng hơn."
Nhưng mà, cái cũ thoải mái hơn nhiều!
"Ú òa, không, thế này sẽ thoải mái hơn. Được không, thần làm như này có thấy tốt hơn không?
Bàn tay của vú nuôi như một bàn tay ma thuật vậy. Cái nôi đã trở nên thoải mái hơn sau khi cô làm vậy. Wow, tuyệt quá. Serira bật cười khi tôi mở miệng. Tôi cũng cười theo, nhìn vào phần má trăng trắng của cô.
"Thật đáng yêu."
Bàn tay ấm áp của cô đặt lên trán tôi. Thế này mới gọi là ấm chứ. Tôi lại cười rồi nhắm mắt lại.
Tôi buồn ngủ quá. Tôi đang chìm vào giấc ngủ...
Tôi không thể nhớ được mình đã mơ thấy gì sau khi chìm vào giấc ngủ. Giống như đang bay trên mây vậy, mọi cảm giác đều mơ hồ.
Phải, nếu như có thể đi trên mây, cảm giác sẽ giống như thế này. Cảm giác giống như một giấc mơ, có phần nào giống như kẹo bông. Đột nhiên có một thứ gì đó nhồn nhộn chạm vào người tôi khiến tôi run rẩy.
Nhột quá. Tôi cười.
Đột nhiên, không khí xung quanh trở nên nặng nề. Trái tim tôi đang đập. Trái tim tôi đang thấy ngột ngạt. Không hiểu sao lại khó thở quá. Tôi rên rỉ và mở hàng lông mi nặng trĩu của mình. Tầm nhìn mơ hồ thoát khỏi bóng tối. Lúc đó, tôi bắt gặp ánh nhìn lạnh lẽo vào một cặp mắt đang nhìn xuống phía tôi.
"..."
Giật hết cả mình!!
Tôi suýt chút nữa thì hét lên. Tôi có thể cảm nhận được những tiếng đập thình thịch trong ngực mình. Khi tôi khó khăn xem xét mọi thứ xung quanh, có vẻ như đã là buổi tối.
Sao hắn lại ở đây?
Tôi bất mãn nhìn ngài. Chúng tôi chạm mắt. Mắt đấu mắt trong không gian.
Tôi nghĩ là đã kết thúc rồi. Đôi mắt đó có mặt đỏ thật sao? Một màu đỏ hiện ra trước mắt tôi. Màu mắt đó kết hợp với ánh nhìn hống hách của ngài ta khiến tôi không thoải mái. Đó là sự hách dịch hay là ánh nhìn muốn giết người? Thật khó đoán. Với Caitel - cha tôi thì đều như nhau cả. Ngài nở một nụ cười như một ngọn gió thoảng qua. Một nụ cười mà có chút gì đó lay động.
"Ta có để ý trước đó, nhưng..."
Một bài tay lạnh lẽo chạm vào má tôi khi tôi đang nằm trong nôi. Nó lạnh quá. Không, nó khá mắt. Tôi cảm giác như được ngâm mình trong làn nước đá lạnh.
"Ngươi không khóc."
Một lời khẳng định.
Ngài ta có vẻ bất ngờ khi thấy tôi không khóc khi nhìn thấy ngài ta.
Tuy nhiên, điều đó cũng khá thú vị đối với tôi. Tôi muốn được khóc giống như một đứa trẻ bình thường. Vẫn còn nhiều ham muốn khác nhau. Vấn đề ở chỗ, ngài ta sẽ cắt cổ tôi không thương tiếc nếu như tôi làm vậy.
Có phải vì nó ồn quá không? Haiz, tôi không nghĩ rằng ngài ấy sẽ không giết tôi đâu. ngài ấy là một tên điên mà.
"Công chúa rất dịu dàng."
Ồ, vú nuôi cũng có ở đó nữa. Tôi cứ tưởng là cô ấy không có ở đó cơ.
Quay về phía nơi mà giọng nói phát ra, Serira đang đứng đó, nắm hai tay lại với nhau. Sắc mặt nhợt nhạt của cô lại càng thêm nhợt nhạt hơn như thể được phủ trắng. Cô đang căng thẳng. Cô sợ rằng Hoàng đế sẽ nhân cơ hội giết tôi. Và, cô cũng đang phải khổ sở khi đối mặt với sự chú ý của Caitel trước lời nói của cô.
Ô trời, tới tôi cũng thấy phiền phức nữa là.
Tôi còn thấy khó chịu, nói gì tới Serira, nó quá hiển nhiên rồi.
May thay, Caitel chả hứng thú gì tới việc hỏi Serira. Ánh nhìn của ngài lại nhanh chóng hướng về phía tôi.
"Dù vậy."
Bàn tay lạnh lẽo của ngài sượt qua má tôi. Thành thật mà nói, tôi có chút nổi da gà. Bàn tay sượt từ má, di chuyển tới chiếc cổ ngắn, gầy của tôi.
Ngài ta hứng thú với việc siết cổ à? Sao cứ chạm vào cổ tôi thế?
"Con bé cũng nên cảm thấy cuộc sống bị đe dọa chứ nhỉ."
Phải, tôi chịu đựng đủ rồi.
Tôi muốn gật đầu để nói với ngài ấy rằng ngài ta đã đúng, nhưng tôi không thể làm vậy vì bàn tay lạnh lẽo kia đã giữ lấy cổ mình. Ôi, thật đó, nếu như tôi chết, thì nguyên nhân sẽ là vì tôi bị ngài ấy siết cổ. Ngài cười khi thấy tôi rên rỉ.
Một nụ cười mà trông như nửa cười nửa không. Phải, nó đang chế giễu sự yếu ớt của tôi đấy.
"Đứa trẻ này thật quá vô hại."
Là con của ông đó, tên khốn. Đừng gọi tôi như gọi con của người khác nữa.
Ông nghiêng người về phía tôi. Khiến cho bóng đen đổ về phía tôi. Căn phòng này cũng không sáng sủa, những thế giới cảm giác như đen tối hơn khi ngài ta che đi ánh đèn. Không những vậy, đôi mắt đỏ của ngài ta khá đáng sợ, chúng sắc bén như lưỡi dao vậy.
"Thật không may, trông nó chẳng giống mẹ nó chút nào."
Ngài còn nhớ được mẹ tôi trông như thế nào sao? Tôi nhìn lên mặt phụng phịu, đột nhiên ngài bật cười. Ngài cười như một kẻ điên loạn.
Mẹ ơi, có một tên điên đang ở đây!
Tôi nhìn ông, tôi ước rằng tôi có thể gọi 211, Caitel rồi chạm vào trán tôi.
"Một lời nguyền."
Lời nguyền? Tôi trợn tròn mắt.
"Cũng tốt đấy chứ."
Ngài ta bị sao vậy? Sao tự dưng lại nói linh tinh thế?
"Ta rất mong chờ nó. Lời nguyền mà nàng đã giáng cho ta."
Cả đôi môi của ngài chạm vào trán tôi cũng thật lạnh. Lúc đó, tôi thấy một thứ gì đó lấp lánh trong đôi mắt đỏ rực đang nhìn tôi chằm chằm