Xin chào, tôi là em bé
Tôi tỉnh lại không lâu sau khi được sinh ra.
Tôi biết rằng điều này nghe có vẻ lạ lùng, nhưng tôi mới được sinh ra vào ngày hôm trước thôi. Cho đến lúc đó, mọi thứ xung quanh tôi đều chìm dưới nước như thể một giấc mơ vậy.
Ký ức còn lại của tôi, dù chỉ một chút mơ hồ, đó là việc một người đàn ông lạ mặt đâm vào bụng tôi bằng một con dao sắc nhọn, và tôi đã chết sau khi không chống cự nổi khỏi bàn tay tàn nhẫn của người đàn ông mà lần đầu tiên tôi được nhìn thấy.
Ồ, nghiêm túc chứ! Thôi nào! Mình có nhất thiết phải chết một cái chết vô nghĩa vậy không?
“Baw-“
Tôi khó chịu mở miệng, nhưng âm thanh thoát ra không phải là câu chữ hoàn chỉnh. Tôi chỉ muốn nói rằng, “Thật là phiền phức.” nhưng thay vào đó, cảm giác hàm lợi không có răng va chạm vào nhau khiến tôi nhăn mặt.
Cái giọng nói kì lạ này là sao thế?
Lúc đó tôi mới nhận ra. Ồ, phải rồi. Bây giờ tôi chỉ là một em bé. Tôi cảm thấy chút khổ sở. Ngay khi một người chết đi, ngay sau đó sẽ lập tức được trọng sinh.
“Ồ, công chúa của thần thức dậy từ khi nào thế?”
Tôi biết mà, nhưng người kia vừa vào khi nào thế?
Tôi cảm thấy một bàn tay ôm lấy cơ thể mình khiến tôi ngay lập tức phản ứng bằng một cái ngáp dài không rõ lí do. Thật ra, tôi còn không thể phân biệt được đang là ngày hay đêm nữa vì tầm nhìn của tôi vẫn còn mờ mịt. Tất nhiên là tôi đã khá hơn sau vài ngày rồi.
Mà tôi thức dậy từ khi nào ấy nhỉ?
Tôi cũng chẳng biết mình dậy từ lúc nào nữa.
Tôi lại bắt đầu thấy mớ màng mặc dù đã ngủ cả ngày. Rất mơ màng luôn. Vậy thì ngủ còn nghĩa lí gì nữa khi mà con người ta khi thức dậy vẫn thấy buồn ngủ? Ngay cả sau một thời gian nghỉ ngơi thật yên bình, tôi vẫn thấy thật may mắn vì lại được đi ngủ thêm lần nữa.
Ôi không, cơn buồn ngủ lại ập đến rồi.
Kể cả vậy, tôi rất mừng vì không ai nói gì về việc tôi ngủ cả ngày.
Nói đến chuyện ngủ, tôi có nên đi ngủ tiếp không nhỉ?
Tôi lại nhắm mắt lại, biết rằng sẽ khó mà mở ra được sau đó, tôi ngửi thấy một mùi gì đó rất ngon. Ugh, giờ tôi cảm thấy mùi đó thực sự rất ngon. Xong rồi. Giờ tôi thực sự là một em bé. Đó là điều tôi nghĩ đến khi mở mắt ra.
Sữa.
Sự ghê tởm chỉ thoáng qua một lúc thôi. Cơ thể tôi tự phản ứng dù biết rằng đó là sữa mẹ. Tôi đói quá. Tôi ăn một cách mạnh bạo vì lúc đầu không thể mở mắt ra được, nhưng giờ thì mở được rồi! Vậy nhưng tình huống vẫn không thay đổi nhiều. Phải, tôi nên ăn nó. Không thì tôi còn có thể làm được gì nữa?
Ít ra thì vị của nó cũng khá ngon. Tôi đang bận bú thứ gì đó được đưa lên miệng và lấp đầy cái bụng của mình. Tôi không biết mình đã trọng sinh bằng cách nào, nhưng việc trải nghiệm làm em bé đời thực thật khác… Không! Tôi đang làm cái quái gì vậy!?
“Người không cần vội vàng vậy đâu. Phải, đúng rồi.”
Tôi cảm thấy tò mò với thứ ngôn ngữ dịu dàng rỏ vào tai. Tôi chắc chắn rằng các em bé học ngôn ngữ trong quá trình lớn lên. Một đứa trẻ sơ sinh không thể hiểu được tiếng người, nhưng không hiểu sao khi tôi nghe giọng nói của họ mọi thứ đều được thông dịch tự động.
Đó có phải tiếng Hàn không? Chắc không phải đâu.
“Công chúa, công chúa của thần.”
Người phụ nữ vỗ lưng cho tôi sau khi ăn xong. Cô ấy cố giúp tôi hết trớ, nhưng tôi có thể làm gì khi bản thân còn không đỡ được cổ của mình chứ? Cơ thể này là của tôi, nhưng tôi lại không điều khiển được nó theo ý tôi muốn.
“Công chúa…”
Ôi, nghiêm túc đấy! Sao cô cứ gọi tôi bằng cái tên đó thế!
Cô ấy gọi tôi bằng một giọng đầy thương cảm, khi mà ai nghe được, người ta cũng nghĩ là tôi sắp chết vậy. Tôi cũng cảm thấy như mình là một bệnh nhân bệnh nặng cận kề cái chết khi nghe thấy giọng điệu đó vậy.
Phải, đừng lo. Tôi vẫn ổn đây, vú nuôi.
Người vú nuôi mỉm cười trước cử chỉ nhỏ nhặt của tôi. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy nụ cười đó.
Ngoài lề chút, vì họ gọi tôi là công chúa, tôi còn tưởng tên tôi là ‘Princess’ hay tôi là con của một gia đình quý tộc. Nhưng hóa ra, tôi là công chúa thật.
Thể loại xoắn não gì đây?
Ồ, cú sốc lớn hơn còn quanh quẩn ở đâu đó. Tôi muốn được sinh ra trong một gia đình hoàng tộc hạnh phúc, giờ đây tôi được sinh ra là một công chúa, nhưng…
“Bệ hạ!”
Oh, ngài ta nói hai ngày sau mới tới,vậy mà giờ đã ở đây rồi. Tôi bám lấy mép váy của vú nuôi, vẻ kinh ngạc. Người vú nuôi cũng đứng với khuôn mặt trắng bệch đầy sửng sốt. Ôi trời.
“B-Bệ hạ!”
Vậy là tôi đã trọng sinh thật rồi. Tôi không biết tên của cơ thể mà hiện tại tôi đang sử dụng. Dù sao thì, tôi sinh ra mang một trọng trách rất lớn, nhưng có một vấn đề. Cha ruột của tôi là một bạo chúa khát máu, Hoàng đế Caitel
Caitel Agrigent.
Người bước vào là một người rất đẹp trai.
“Evangelium thịnh vượng, muôn năm.”
Ngay khi tôi nghe thấy tiếng bước chân của Hoàng đế, người vú nuôi ôm lấy tôi và quỳ gối. Tuy nhiên, đôi ngươi đỏ rực của ngài không hướng về cô.
Chính là ngài ta.
Nhân vật chính trong câu chuyện mà tôi được nghe kể mỗi tuần. Tôi chưa từng thấy ngài bao giờ. Tuy nhiên tôi cảm giác đây không phải lần gặp đầu tiên.
Có phải là vì tôi đã nghe quá nhiều về ngài ấy rồi không?
Chỉ cần chạm mắt thôi là cả cơ thể của tôi run lên lẩy bẩy. Đó là một ánh mắt đe dọa đáng sợ đang nhìn một đứa trẻ; không, là nhìn chính con gái của ngài. Ánh nhìn nảy lửa ấy khiến tôi có muốn khóc cũng không được.
Tôi mà khóc thì chắc ngài sẽ điên lên mà giết tôi mất.
Con ngươi điên loạn của ngài đỏ rực như máu. Mái tóc bạch kim
pha chút ánh đó trông như là tuyết trắng được vẩy chút mực đỏ, vẻ đẹp của ngài đẹp tới mức có thể được ca ngợi như một sinh vật thần tiên.
Phải, chính là người này. Cuộc gặp gỡ đầu tiên của tôi với cha của mình cảm giác có chút sai sai, nhưng tôi không còn cách nào khác ngoài việc nhìn ngài bặt bộ mặt đầy bất mãn của mình.
Vậy ra người đàn ông đẹp trai đang đứng trước mặt tôi đây là Hoàng đế của đế quốc Agrigent và cũng là cha tôi. Ngài là một báo chúa được người đời gọi với cái tên Hoàng đế nổi loạn của Đế quốc, người đã lật đổ mười vương quốc chỉ trong vòng 5 năm trị vì và xây dựng một Đế quốc thống nhất.
Ôi, chúa ơi.
“…”
Không khí yên lặng nặng nề lan tỏa. Một ánh nhìn vô cảm mà lạnh lùng, hướng về tôi với vẻ cao ngạo.
Cặp mắt đó nhìn xuống tôi khiến tôi bất chợt cảm thấy cổ họng khô khốc. Đây có phải ảnh hưởng của áp lực không?
“Đây là con ta sao?”
Lúc đó, một bên khóe miệng của ngài ta nhếch lên, cánh lông mi dài che lấy đôi mắt. Chỉ đến lúc đó, không khí xung quanh tôi mới dịu đi đôi chút.
Ha, vẻ đẹp thần thánh này không hợp với khuôn mặt của một kẻ điên loạn chút nào.
Má của tôi tự phồng lên. Điều đó khá dễ thấy vì má tôi khá bự.
Ngài cười phá lên khi thấy được điều đó.
“B, Bệ hạ!’
“Bệ hạ!!”
Cùng với giọng nói kinh hoàng của vú nuôi, tôi nghe được giọng của một người đàn ông khác. Tuy nhiên, tôi không kịp nhìn thấy được người mới này trông như thế nào.
Đó là bởi vì cổ tôi, phải, tôi đang bị một bàn tay to lớn nắm lấy cổ.
Tôi thở hắt.
Tôi nhìn vào đồng từ của con người đang nắm lấy cổ mình. Ánh mắt của ngài nhìn tôi đe dọa khiến cho tôi khó mà nhìn thẳng được ngài ấy. Tuy nhiên, nỗi sợ mà nó gây ra không thể giết chết tôi được.
Nó chỉ, chỉ là…
Ôi, tôi không thể tin được người này lại là cha mình.
Cuộc sống mới của tôi xác định là 90% như cục c*t rồi.
Tôi thở dài chán nản, khóc thầm trong lòng.
Tôi có thể nghe thấy được tiếng thở be bé của một đứa trẻ.
Chắc ngài ta cũng nghe thấy rồi. Đôi mắt của hoàng đế tỏa ra một ánh sáng rực rỡ. Thật kì lạ khi tôi không phản ứng gì khi bị ngài ấy nắm lấy cổ như vậy. Tôi còn thấy lạ nữa là.
“…Bệ hạ.”
Tôi có thể nghe được một giọng nói run rẩy sau lưng ngài.
Tôi cảm thấy thật đáng thương khi nghe thấy giọng nói ấy. Dù sao thì tôi cũng không thể tin được rằng mình lại có thể bình thản khi mà mạng sống của mình vừa sinh ra đã bị đe dọa như thế. Có phải là vì tôi đã từng trải nghiệm cái chết rồi không?
Chuyện gì xảy ra với tôi vậy!?
Tôi nghĩ chắc là do tôi đã từ bỏ cuộc sống này kể từ khi sinh ra rồi.
Phù… Lại còn mấy tin đồn kinh khủng về ngài ấy nữa. Về cơ bản thì, công việc thường ngày của ngài ta là tàn sát xung quanh, là một người đàn ông điên loạn giết hết tất cả những người phụ nữ mà mình đã ân ái cùng, với con cái cũng không hề khoan nhượng.
Phải, nếu ngài ấy định giết tôi, vậy thì làm nhanh lên. Ánh mắt đó, không phải là ánh mắt của một người cha. Ôi, cuộc đời tôi. Tái sinh còn nghĩa lý gì nữa khi tôi có người này là cha mình chứ? Kiếp trước tôi không hề bán rẻ đất nước mình. Nếu không phải như vậy thì tại sao đời tôi lại thành thế này!?
“Ariadna.”
Trong lúc đang nắm lấy cổ tôi, miệng của Caitel chuyển động. Và bỗng nhiên, bàn tay lạnh lẽo nắm cổ tôi biến mất. Người ta mỉm cười khi thấy tôi lắc đầu giữa khoảng không bất ngờ.
“Tên của nó sẽ là như vậy.”
Đây là lần gặp mặt đầu tiên giữa một bạo chúa điên loạn và cô con gái duy nhất của ngài ta
***
Cuộc sống của một em bé trôi qua thật buồn tẻ. Ăn, ngủ, ăn, ngủ, ăn, rồi lại ngủ, cứ thế lặp lại.
Phải, cuối cùng cũng hết một ngày. Cha tôi có đến hay không thì cũng chả cần tôi phải bận tâm, tôi phải năm trong nôi vì phải làm theo đúng lịch trình hằng ngày của mình. Chiếc chăn bông mềm tỏa ra mùi hương ngọt ngào cọ vào đầu mũi tôi.
Người vú nuôi một lần nữa lại vỗ lưng cho tôi hết trớ, rồi mỉm cười với tôi. Khuôn mặt của cô vẻ nhẹ nhõm.
“Người đã làm rất tốt, thưa công chúa. Nếu như người bật khóc ngay lúc đó, đầu của người đã lìa khỏi cổ rồi. Rất tốt.”
Đúng vậy, nhưng tôi không thể không tức giận được. Wow, cô ấy nói chuyện với em bé về chuyện đó sao? Thật không công bằng, tôi không thể nói, tôi không có răng, và trên tất cả, tôi là một em bé! Hu hu!
“Đi nào, người nên đi ngủ đi.”
Ta ghét ngươi! Ta ghét ngươi! Ta ghét nó!
Tôi nhắm mắt lại lườm sang Serira – người vú nuôi mới hai mươi ba tuổi của tôi.
Được rồi. Ta sẽ lên giường theo lời của ngươi.
Tôi trước khi chết vẫn còn đang ở tuổi hai mươi lăm, dù tôi có tự nhủ với bản thân là Serira là vú nuôi của tôi, tôi vẫn cảm giác cô ta trẻ hơn mình.
Hỏng rồi.
Sự thật rằng cha tôi là một kẻ ấu trĩ, cũng đồng nghĩa một nửa cuộc đời của tôi tiêu tàn rồi. Sự thật rằng Caitel đã trở về sau khi quét sạch vùng đất phía Nam – vương quốc Icharta, nói cho tôi biết rằng nó đã bị tiêu tán được một thời gian dài rồi. Tôi không biết mùi máu như thế nào, nhưng vú nuôi của tôi bảo với tôi trước đó rằng Hoàng đế có khả năng ngửi thấy mùi máu xung quanh mình.
“Người không ngủ được sao? Vậy công chúa có muốn thần hát ru cho nghe không?”
Ừ, hát một bài đi.
Tôi gật đầu, mắt lim dim buồn ngủ. Nó chỉ là một cử động nhỏ thôi, nhưng Serira lại mỉm cười khi thấy nó. Cô ấy thật đẹp khi cười. Tôi nghe nói cô để lại con của mình ở quê khi cô vào Hoàng cung. Tôi đoán là cô đã xử việc đó theo cách nào đó.
“Ngủ ngon, bé yêu, trong sân nhà và trong cánh vườn.”
Một bài hát ru quen thuộc tôi đã nghe được ở kiếp trước khi còn nhỏ che mờ đôi mắt. Tôi không biết rằng mình buồn ngủ, nhưng, đi ngủ thôi. Thật buồn khi nghĩ như vậy.
Ôi trời. Tôi nghĩ mình là em bé thật rồi.
Tôi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Cùng lúc đó, kí ức trước đây và những suy nghĩ bắt đầu đan cài vào nhau. Cả tuần tôi đã nghe được nhiều thứ. Ngươi sẽ chết sớm thôi, Hoàng đế sẽ không để ngươi sống sót, hay đại loại thế.
Hơn nữa, mẹ tôi cũng mất rồi, và khi bà hạ sinh tôi, cha tôi đang chỉ huy đội quân để chiến tranh với các vương quốc ở phía Nam. Tôi tưởng tôi là con gái của người vợ cả vì tôi được gọi là công chúa, nhưng cha tôi là một người rất đặc biệt. Ngài ấy hai mươi sáu tuổi, nhưng không hề có phi tần.
Tuy nhiên, tôi được gọi là công chúa bởi vì tôi là đứa con duy nhất của ngài ấy.
“Thật bất ngờ khi thấy Bệ hạ tha mạng cho công chúa, không những vậy còn đặt tên nữa.”
“Suỵt, đừng nói như vậy.”
Ồ, cô ta lại ở đây à. Tôi cau mày khó chịu trước giọng nói mà mình nghe được trong giấc ngủ. Đó là người cung cấp nguồn thông tin cho tôi, và cũng là người phụ nữ được xếp làm cô hầu thân cận của tôi – Elene, cô ta là một người thích tán gẫu. Cô ta rất ồn ào. Vẫn chưa đến ngày thứ hai mà tôi đã bị giọng nói của cô đánh thức.
“Công chúa thức rồi.”
“Ô, công chúa ngủ ngon ghê.”
Haha, hài hước thật – chính ngươi đánh thức ta dậy đấy! Tôi muốn nói gì đó với Elene, nhưng ngây khi tôi nhận ra là tôi không thể làm được điều đó vì còn là một em bé, tôi lại thấy buồn.
“Elene!”
“Xin lỗi, em hiểu rồi. Em sẽ im lặng.”
Khi thấy Elene im ắng vì bị vú nuôi khiển trách, tôi mới thấy thoải mái hơn.
Tôi lại chìm vào giấc ngủ với tâm trạng thoải mái. Elene không chịu được nữa mà lại bắt đầu bàn tán về những tin tức mới.
Nghe truyện một bên tai, tôi lại hồi tưởng về những chuyện mà mình đã nghe được