Con em thằng bạn chỉ cà khịa mỗi tôi

chương 5: bãi biển canh đúng lúc chúng tôi đến mà giở trò

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mình không thích dịch truyện / Tre

***

“Còn 4 phút 23 giây nữa là phải đi rồi. Nhanh lên mấy con bọ!”

Nay là ngày cuối cùng của tháng Bảy. Trời hôm nay quang đãng đến mức không có nổi một bóng mây, dọn đường cho ánh nắng mặt trời chói chang chiếu thẳng xuống mặt đất. Ozu đang cầm cây gậy dạy học và hét lên ra lệnh cho Iroha, Sumire và tôi lúc cả bọn đang nhồi đủ thứ hành lý cho chuyến đi vào trong xe. Có phao bơi, bảng, bóng chuyền bãi biển, dù, kính mát, một cái va li để đựng đồ bơi và mấy đôi xăng đan nhưng gót thì lại cao.

Nếu bạn đang thắc mắc về cái cuối thì Sumire nói là cần mang chúng để tạo ra ấn tượng của một người phụ nữ cao và đáng sợ hơn, bằng không thì mấy thằng dân chơi lướt sóng sẽ cố tán cổ rồi dẫn ra chỗ tảng đá khuất tầm nhìn để mà hãm hiếp mất.

Nói ngắn gọn thì bả là một con ngốc.

Người cả bọn nhễ nhại mồ hôi vì bị Ozu bóc lột như nô lệ. Tôi dừng lại nghỉ một lúc ở đằng sau xe thì Sumire rướn người lại gần rồi thì thầm.

“Là do cô tưởng tượng hay Ozuma-kun đang hành động kỳ lạ thế?”

“Thế à?”

“Ừ! Em ấy đúng ra phải là tuýp đẹp trai, tốt bụng như hoàng tử chứ! Sao lại sỉ vả chúng ta như thể đây là lực lượng đặc biệt OZ vậy?”

“Ngoại hình và giọng điệu của cậu ta hiện giờ có khác gì vị hoàng tử của lớp mà mọi người yêu quý đâu.”

“Nên mới đáng sợ đó! Cách em ấy gọi cả bọn là lũ giòi bọ chẳng khác gì đang khen tóc con gái đẹp cả!”

“Khoan, cô không biết vụ này nhỉ? Cậu ta sẽ như thế này mỗi khi được nhờ việc gì đó đấy. Tên đó còn làm nặng ba cái vụ thời gian biểu và lịch trình hơn em nữa. Cô nên thấy may vì em khá thoải mái về deadline đó, còn không thì có thể làm việc thử với cậu ta.”

“T-Tại sao? Nếu em ấy phụ trách việc đòi minh hoạ thì sao?”

“Thì cậu ta sẽ đòi hàng bằng mọi cách. Đến mức khiến những phương pháp em hay dùng chẳng khác gì trò trẻ con.”

“N-Nghe mới mẻ thật. Không ngờ ngoài em ra lại có thêm boss ẩn nữa…”

“Ngưng nói nhảm và quay lại làm việc đi.” Ozu đập cây gậy vào mặt đất.

“Écccc! Em ấy vừa cười vừa nói bậy kìa! Áaaaa!”

“Em nghe được đấy. Này, em đã cất công lên lịch trình hợp lý nhất cho chúng ta rồi đó, tính toán từ thời gian mẹ cần để về đến nhà, bãi biển sẽ đông người đến cỡ nào, và có bao lâu để vui chơi sao mà tận hưởng được nhiều nhất có thể—và

nhiều yếu tố khác nữa. Mất hẳn một đêm không ngủ đó. Em chỉ không muốn công sức của mình đổ sông đổ bể thôi. Có gì sai à?”

“Không thưa ngài! Không có gì sai cả thưa ngài!” Sumire hăng hái giơ tay chào kiểu quân đội.

“Tính toán của tên đó lúc nào cũng hoàn hảo nữa,” tôi giải thích trong khi nhìn cổ.

“Đi theo tuyến đường cậu ta vạch ra thì đảm bảo sẽ không bị kẹt xe. Được rồi, đồ của mình đã xong hết.”

Tôi lấy cái khăn tắm đang vắt quanh cổ để lau mồ hôi trên mặt.

Ozu khoanh tay lại và gật đầu tán dương. “Này, tôi thích cậu rồi đấy. Cứ thoải mái sang nhà rồi phang con em gái của tôi đi.”

“Không, cảm ơn.” Thằng Ozu này biến thành hạ sĩ quan huấn luyện viên của quân đội Mỹ từ khi nào thế?

“Thôi nào Ozuma. Đây là Senpai đó. Anh ấy không làm được mấy chuyện đó đâu.” Con em gái Iroha bỗng xuất hiện sau lưng tôi.

Con nhỏ này đang mặc cái áo thun thể thao tay ngắn cùng chiếc váy ngắn, một diện mạo thường thấy của nữ sinh cao trung vào mùa hè. Trên cổ nhỏ có cặp tai nghe quen thuộc khi chơi ở phòng tôi. Vì chuyến đi này không sợ bắt gặp mẹ mình nên Iroha cứ thế mà thoả thích bung lụa.

Iroha cười và nhấn ngón tay vào má tôi. “Nếu có thì em là người đ*t anh ấy thì đúng hơn!”

“Nếu đứa bạn cùng lớp nào mà nghe em nói câu đó thì bọn nó sẽ tăng xông mà chết đấy.”

Nè mấy đứa. Đại diện phát biểu cho toàn khối ở lễ tổng kết kiêm học sinh gương mẫu của tụi bây vừa xổ từ “đ*t” ra khỏi mồm đấy.

Thực tại đúng là tàn nhẫn mà.

“Ai quan tâm đâu? Giờ mình đâu có ở trường! Đi chơi thì mắc gì em phải tỏ ra nghiêm túc chứ?”

“Chắc vậy. Nhưng có nghỉ hè thì cũng không được lơ là quá đấy. Em còn bài tập về nhà phải làm nữa mà.”

“Làm gì có! Điểm của em toàn thuộc hàng top đó! Khéo còn ngon hơn của anh nữa cơ.”

“Đáng tiếc thay thì em mày nói đúng.”

Kohinata Iroha là học sinh đứng đầu khối, nên mới được chọn làm người phát biểu ở lễ tổng kết. Kì thi cuối kì thì điểm của nhỏ cũng cao nhất nên ai trong lớp cũng phải ghen tị.

“Làm sao mà em thông minh thế?” Tôi hỏi.

“Sinh ra đã thế rồi!”

“Xạo ke. Hồi sơ trung thì em chỉ ở mức trung bình thôi mà? Em có biết anh đã sốc đến mức nào khi nghe em mày vào được trường này không!?”

Về mặt học thuật thì cấp độ của trường tôi ở mức trên trung bình, đa số học sinh trong đây đều có định hướng học đại học sau khi ra trường. Hầu hết thời gian thì bạn cùng lớp hay là bọn tôi chơi chung trông chẳng khác gì người đồ đá, nhưng tôi thề là ít nhất cũng có nhiều đứa học khá giỏi. Nên học sinh đứng nhất của khối tôi là Midori với học sinh đứng nhất khối năm nhất là Iroha so với toàn thể học sinh trên quốc gia thì cũng đứng ở hạng khá cao đấy. Có gọi họ là thiên tài cũng không ngoa.

“Là nhờ anh giúp em học đó! Do anh đã thi tuyển sinh trước rồi nên em tiếp thu được cách thi vào cấp ba từ tiền bối. Nếu như không có một senpai nhẹ dạ—à nhầm, đáng tin cậy như anh—thì không biết tương lai em sẽ đi về đâu nữa?”

“Tôi nghe rồi đấy.”

“Sao cũng được, năm nay anh cũng phải cố gắng đó! Em còn phải ăn bám sự thành công của anh nữa mà!” Iroha vỗ lưng tôi. Không làm thế cũng chẳng ai phàn nàn đâu.

“Em đang nói gì vậy, Iroha? Chẳng phải em đã học rất chăm chỉ vì muốn vào cùng trường với A—”

“Áaaaaa! Dừng lại đó!” Iroha nhét thứ gì đó đang cầm trên tay vào mồm Ozu. “Sao anh dám tiết lộ bí mật của em gái mình hả!”

“Này Iroha-chan! Đó là túi của cô mà!” Sumire phản đối.

“B-Bí mật chỗ nào chứ?” Ozu thở dốc sau khi lôi được cái túi ra khỏi miệng mình. “Sao em không động thủ đi? Đây là cơ hội để em dẫn trước Tsukinomori-san đấy.”

“Không phải chuyện của anh! Cứ để em làm theo cách của mình đi?” Iroha bĩu môi rồi quay mặt khỏi anh trai mình.

Hiếm lắm mới thấy họ cãi nhau như thế đó. Cơ mà tôi còn chẳng biết họ đang xích mích về chuyện gì.

“Ồ.” Mặt Iroha xìu xuống. “Tiếc là Mashiro-senpai không đến được. Chị ấy không đi thì có sao không?”

“Anh hỏi cả trăm lần xem cậu ấy chắc chắn chưa rồi.”

“Cậu ấy nói là bãi biển đông người quá, dù trước đó đã nóng lòng muốn đi vậy mà.”

Phải đó. Chỉ có bốn người ở đây: tôi, Iroha, Sumire và Ozu. Makigai Namako-sensei thì không đi vì anh ta là Makigai Namako-sensei. Đúng ra thì Mashiro cũng sẽ đi cùng nhưng đột nhiên hôm qua cô ấy gọi đến để báo là không tham gia được nữa.

”Em xin lỗi. Em đã háo hức lắm, và cũng đã có ý định đi, nhưng mà…” Tôi vẫn nhớ giọng nói buồn bã ấy trong cuộc điện thoại ngày hôm qua. “Em… không đi được nữa. Chắc là em sẽ bận đến hết hè…”

Tôi đã thử hỏi lí do vài lần nhưng cô không chịu nói ra, mà chỉ tiếp tục xin lỗi. Tôi còn thử gõ cửa phòng 501 nhưng không có ai ra đón cả. Tôi không biết là mình đang bị bơ hay là cô nàng đang ở ngoài đường, nhưng sau cuộc gọi điện đó thì chúng tôi không liên lạc được với nhau nữa.

“Sao anh lại để chị ấy yên thế? Nếu là anh thì em tưởng sẽ ép chị ấy tham gia cho bằng được chứ,” Iroha nói.

“Em nghĩ anh là dạng người gì thế?”

“Đúng mà. Anh có thể đột nhập vào nhà rồi bắt cóc chị ấy hay gì đó. Như là một tên đạo tặc đang cướp cô trinh nữ đẹp nhất làng vậy.”

Xin lỗi nhé, Iroha. Anh mày sẽ không bao giờ mặt dày đến thế đâu… chắc vậy? Tự nhiên nhớ lại quá khứ thì tôi lại thấy nghi ngờ bản thân, nên phải xua tan đi những suy nghĩ đó rồi tự xác nhận lại trong đầu.

“Nếu như cậu ấy muốn đi mà không đi được thì có thể anh sẽ ép. Nhưng theo như anh cảm nhận thì Mashiro đã quyết định là có chuyện quan trọng hơn đi biển. Chỉ là linh tính mách bảo thôi.”

“Senpai…”

Tôi vẫn nhớ như in cảnh Mashiro úp mặt xuống bàn và lẩm bẩm về cái deadline gì đó. Nếu như cô ấy đang ám chỉ về một cuộc thi cho tác giả mới như tôi đoán thì nghĩa là phải từ bỏ chuyện đi biển để biến ước mơ thành hiện thực rồi. Cô ấy mà đi theo để rồi dẫn dến trễ hạn chót thì theo tôi sẽ rất kém hiệu quả, vì như thế sẽ làm cản trở quá trình để cô được hạnh phúc.

“Thật lòng mà nói thì anh cũng không biết lí do cậu ấy không muốn đi.”

“Em biết nhưng mà—á!”

Iroha nhìn lên căn phòng ở cuối tầng năm một cách đầy lo âu. Bỗng nhỏ thét lên khi bị ôm chặt từ phía sau.

“Iroha-chan đúng là một cô gái tốt! Có lo lắng đến cỡ nào đi nữa thì em ấy cũng không đi cùng chúng ta được rồi. Nên cứ thả lỏng và tận hưởng hết mình là tốt nhất!”

“Em hiểu mà… nhưng Mashiro-senpai là bạn em, nên cũng không thể không lo được.”

“Ồoo, nghiêm túc thật! Iroha-chan ngoan quá! Đây!” Sumire bắt đầu xoa đầu Iroha đến nỗi rối cả tóc. “Này, cô thích em rồi đấy. Cứ thoải mái sang nhà và phang con em gái của cô nhé.”

“Bộ đây là giáo phái cho người khác đ*t em gái của mình à?” Đến cả Iroha cũng có giới hạn khi phải liên tục nghe mấy thứ hoang đường.

“Iroha và em gái của Sumire-sensei à?” Tôi tưởng tượng trong đầu.

Em gái của Sumire là Midori. Iroha phang nhỏ đó kiểu gì nhỉ? À khoan. Gái x gái thì là yuri. Theo tôi thì yuri quá trong sáng để dùng cái từ như phang để diễn tả, nhưng dù sao thì với sự tự tin của Iroha, nhỏ chắc chắn sẽ đẩy Midori xuống giường rồi chậm rãi gỡ từng nút áo trên đồng phục của cậu ta, từng cái một, rồi khoan tôi đang nghĩ cái hợi gì thế này? Nghỉ khoẻ. Đã bảo là nghỉ!

May mắn thay, sự tỉnh táo của tôi đã quay trở lại sau khi đập đầu vào cái cột điện gần đó vài lần.

“A-Anh đang làm gì vậy, Senpai?”

“Đang cố giữ tag của bộ này ở mức dành cho trẻ trên 13 tuổi.”

“Hở?”Tôi có thể thấy những dấu chấm hỏi đang bay loanh quanh đầu nhỏ… nhưng một triệu năm nữa có trôi qua thì thằng này cũng chẳng dám nói sự thật đâu!

“Sẵn sàng hết rồi đó mọi người! Vừa đúng giờ luôn! Ozuma-kun chắc vui lắm nhỉ?”

Trong lúc bọn tôi đang đùa giỡn thì Sumire đã chất xong đồ lên xe. Cổ đóng cửa lại cái rầm rồi ưỡn ngực lên.

Ozu nhìn xuống đồng hồ thông minh của mình rồi gật đầu hài lòng. “Ừ. Nếu đi ngay bây giờ thì không lo chuyện trễ lịch.”

“Vậy còn đợi gì nữa?! Đi thuiii!” Sumire nhảy vào ghế của tài xế vì chỉ ngón cái ra phía sau. Cổ cười đầy thích thú như một tài xế xe tải định đi khắp nước Mỹ vậy. “Vào đi mấy nhóc. Để cô đưa mấy đứa đi đường cao tốc lên thiên đường.”

Iroha thở dài trước khi hạ giọng xuống và càu nhàu vào tai tôi. “Em biết rằng lúc ở chế độ Murasaki Shikibu-sensei thì cổ chẳng khác gì đứa thất bại nhưng thế này hơi quá quắt đó. Cổ không quan tâm là Mashiro-senpai không đi được hay không à?”

Thật bất ngờ khi thấy Iroha phàn nàn như thế.

“Chắc là cổ quan tâm đến niềm vui của bản thân hơn là học sinh… nghe giống một giáo viên tệ thật.” Rồi tôi dừng lại. “Ừ thì cổ đúng là bà cô thất bại, nhưng gọi là giáo viên tồi thì không đúng lắm. Có khi cô giáo đang hành động thế này vì chúng ta đó.”

“Ý anh là sao?”

“Nếu cứ lo lắng về Mashiro mà không tận hưởng bãi biển thì chuyến đi này sẽ chỉ tổ phí thời gian thôi. Thật tiếc là cậu ấy không đi theo được nhưng nếu để điều đó ngăn cản chúng ta thì kém hiệu quả lắm. Anh nghĩ Sumire-sensei đang làm trò hề để ta có thể thoải mái mà chơi. Dĩ nhiên là trong cổ cũng có một phần thực sự muốn đi biển nên mới hứng khởi như thế.”

“Hừm. Chắc anh nói đúng rồi. Cổ là người như thế mà.” Iroha cuối cùng cũng cười tươi trở lại. Rồi nhỏ gãi má khó xử. “Này nhé, dạo này em thấy có hơi ghen tị với Mashiro-senpai, nên tâm trạng có hơi xấu đi một tí. Chắc em mới là đứa thất bại nhỉ? Xin lỗi!”

“Ghen tị? Hai người cãi nhau hay gì à?”

“Làm như em sẽ hé răng nửa lời cho một tên nhân vật chính harem điển hình ấy!”

“Anh chỉ muốn giúp thôi mà… mà em thôi cái vụ nhân vật chính harem đi được không?”

“Hông!” Iroha cười khoái chí rồi trốn vào ghế sau của xe.

Một giây trước còn nghiêm túc, giờ thì lại muốn chọc điên mình lên…

Tôi theo con lốc xoáy mang tên Iroha và ngồi vào hàng ghế sau cùng. Tôi thấy tiếc cho Mashiro nhưng cũng không muốn làm Sumire và mọi người buồn theo, nên phải tận hưởng chuyến đi này hết mình thôi.

***

“NÉ NÉ RA NÀO MẤY CON GIỜI! MURASAKI SHIKIBU-SENSEI ĐANG ĐI QUA ĐẤY!”

Sumire hét lên khi đang lái con xế bốn bánh (đẹp là chính chứ cũng không xịn lắm) trên đường cao tốc nhanh gần bằng giới hạn tốc độ.

Tôi nhìn những chiếc xe vụt qua hết cái này đến cái này từ cửa sổ bên phải. “Nếu đã hét lên như thế thì cô phải lái nhanh lên đi chứ.”

“Im đi! Để cô tận hưởng chứ!”

“Này, chúng ta vừa bị một con khủng long vượt mặt kìa.”

Thỉnh thoảng có mấy chiếc bơ luôn giới hạn tốc độ. Thái độ của Sumire thì giống một kẻ nổi loạn có thể làm những điều tương tự, nhưng chuyến đi này lại mượt mà và thoải mái đến lạ. Cơ mà này, tôi là ai mà lại đi than phiền về việc cổ tuân thủ luật pháp chứ, như thế này thì tôi còn không bị say xe nữa. Giá như cổ chịu ngậm mồm lại thì hay biết mấy.

“Làm gì mà cô la ó om sòm thế? Có đang đua xe đường thẳng méo đâu.”

“Vì cô rất muốn đạp chân xuống cái bụp rồi lên ga hết cỡ!”

“Vậy làm đi!”

“Hông được! Chết hết đó!”

“Vậy thì đừng có hét nữa!”

“Nè, lái xe đáng sợ lắm đó! Nếu lỡ cán ai đó thì cuộc đời coi như xong, và mạng sống của hành khách thì lúc nào cũng nằm trong tay mình. Chỉ nghĩ đến việc để tai nạn giao thông tước đi tương lai của mấy đứa là cô đã thấy rùng mình rồi!”

“Vậy thì đừng có suy nghĩ nữa rồi ngậm mồm mà lái đi!”

Nghe nói khi cầm vô lăng lên thì người ta sẽ trở nên tự tin quá mức, nhưng cái bà Sumire này thì kém tự tin hơn gấp một trăm lần. Cổ chịu lái an toàn thì càng tốt, nhưng làm ơn đừng có hét như tay đua cừ khôi nữa coi.

“Thôi thì cũng mừng là cô cho bọn em đi nhờ.” Tôi thở dài.

Tôi không muốn cư xử như thằng ăn cháo đá bát nên quyết định tạm bỏ qua và ngả lưng vào chỗ ngồi. Hiện tại không làm được gì có ích thì cũng không nên phàn nàn.

Sumire đang lái xe. Còn Ozu thì đang định vị từ ghế hành khách bên cạnh. Hai người họ đang tiêu hao năng lượng thể chất và tinh thần để đưa cả đám đến bãi biển, còn Iroha và tôi thì chỉ là hai cục tạ ngồi đằng sau thôi.

Tôi liếc nhìn qua phía nhỏ. Đương sự đang mang tai nghe và nhịp chân theo điệu nhạc đang nghe qua điện thoại.

Cũng là ý hay đấy.

Tôi đeo tai nghe vào, mở uTunes trên điện thoại lên, và chọn một file âm thanh. Đây là clip Otohama Chia lồng tiếng vài nhân vật anime được lấy từ file gốc. Tôi đã nhờ Otoi-san làm cái này và phải cống nạp 50 cây kẹo mút.

Diễn viên này là người mà trong tương lai Iroha có thể trở thành. Nếu học hỏi cô ấy thì tôi có thể biết được gì đó để làm một đạo diễn tốt hơn cho Iroha. Càng nghe, tôi càng thấy diễn viên này nghe y hệt Iroha, đặc biệt là trong chế độ học sinh gương mẫu. Dù nghe bao nhiêu lần đi nữa, tôi vẫn không thể rũ bỏ đi cái cảm giác Otoi-san đã mix vào trong đây một phần giọng Iroha hay gì đó. Cơ mà đáng ngạc nhiên thay, khi Otohama diễn những vai khác thì nghe chẳng giống Iroha gì cả. Đến giờ tôi vẫn không hiểu được lí do tại sao chất giọng “chỉn chu và nghiêm túc” của hai người này nghe giống nhau y đúc đến thế.

Bỗng dưng tôi bị một cú chọc vào mạn sườn làm cho bừng tỉnh.

“Anh đang nghe gì dợ, Senpai?”

“Hở? À, không có gì đâu.” Tôi hời hợt đáp lại.

Phản ứng thiếu sức sống của tôi hình như đã khơi gợi trí tò mò của Iroha, nên giây tiếp theo nhỏ ngay lập tức sáp mặt lại gần tôi. “Thôi nào, em muốn biết quớ! Cho em nghe chung đi!”

“Không. Và đừng có nắm sợi dây nữa coi con ngốc!”“Tại sao không? Có 60 triệu tên con trai khác ở đất nước này sẽ rất thích được đeo cùng tai nghe với một cô gái dễ thương như em ó!”

“Đó là do bọn nó không biết em phiền đến cỡ nào thôi. Sao không tự nghe nhạc của mình đi?”

“Nhạc của em thì em nghe lúc nào chẳng được! Nhưng nhạc của anh thì em chỉ có thể nghe bây giờ thôi!”

“Ê, cặp headphone với cái điện thoại đó là anh mày cho mượn, nên thật ra thì em không thể nghe mọi lúc mọi nơi đâu.”

Điện thoại Iroha đang dùng nghe nhạc là đồ cũ không còn SIM sau khi tôi nâng cấp lên cái mới. Sao nhỏ không nghe bằng điện thoại của mình? Rủi ro bị mẹ phát hiện quá cao. Nên nhỏ không thể nghe nhạc ở bất kỳ đâu trong nhà.

Nghe chẳng khác gì bị hoang tưởng, nhưng kể từ khi gặp mẹ nhỏ, Kohinata Otoha, và nhận ra cô ấy có một danh tính thứ hai là Chủ tịch Amachi Otoha thì tôi thấy Iroha cẩn thận là đúng.

Mẹ của nhỏ như có đôi mắt nhìn thấu được mọi thứ. Nếu mất cảnh giác thì cô ấy sẽ biết được là bạn đang giấu cái gì ngay. Đó là lời giải thích duy nhất mà tôi có thể đưa ra cho đôi mắt nguy hiểm ấy.

“Em có vé qua căn hộ của anh mỗi ngày mà. Nên khi nào thích thì cứ ghé thôi!”

“Căn hộ của anh không phải là công viên giải trí, mà là nơi anh ở! Có biết phép lịch sự tối thiểu là gì không?”

“Có chứ! Nên em chỉ ghé qua khi anh đang ở nhà hoi!”

“Gì, để biến đời anh thành địa ngục trần gian à?”

“Có ai quan tâm đâu? Thôi nèo, đừng ngại! Cứ đưa em một bên tai nghe đi!”

“Không biết bỏ cuộc là gì à? Thôi kệ, cầm đi này. Nhưng không thú vị như em tưởng đâu.”

Tôi chẳng còn kiên nhẫn mà đôi co với nhỏ nữa, nên lấy phần tai nghe bên phải và chuyền sang tay Iroha đang trông háo hức như một chú cún sắp được cho ăn tối. Nhưng rồi tôi khựng lại.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nhỏ nghe được thứ này?

Tôi chạy mô phỏng trường hợp tệ nhất trong đầu nhanh nhất có thể.

“Hở? Đây là bản thu âm lúc em giả giọng học sinh gương mẫu bợ đít giáo viên à?”

“K-Không! Nghe thì giống em thật, nhưng thật ra là một người hoàn toàn khác—”

“Gì chứ, vậy là anh đã tìm một bộ anime 20 năm về trước chỉ để tìm một giọng nói giống của em ư? Anh yêu giọng nói của em đến thế luôn hở? Không có giọng nói ngọt ngào của em thủ thỉ vào tai thì anh không thể đi ngủ được vào ban đêm đúng hông?”

“Đã bảo là không! Nghe anh mày đi! Hiểu nhầm hết rồi!”

“Quao, anh trông tuyệt vọng thế? Dễ thương quá đó, Senpai!”

Xấu hổ chết mất. Nếu thế thì tôi khỏi sống mất! Chỉ suy nghĩ đó thôi cũng đủ làm tôi muốn đấm một cú vào bụng nhỏ, dù nhỏ vẫn chưa làm gì!

Không được. Tôi không thể để con nhỏ đó nghe cái này.

“Ngon! Cảm—hở? Sao đến giờ chót thì anh lấy lại rồi?”

“Đúng là không để em nghe được.”

“Hở?! Anh vừa định đưa cho em mà!”

“Im. Không bàn về chuyện này nữa.”

“Hứ. Đúng là không hiểu nổi.” Iroha bĩu môi sao cho tôi thấy được.

Nhỏ có trưng ra quả mặt gì cũng không quan trọng. Tôi biết là mình chơi có hơi bẩn khi kéo cái tai nghe lại vào phút chót, nhưng riêng chuyện này thì tôi không đổi ý đâu.

“Anh cố gắng giữ bí mật quá nhể? Là thứ gì đó tuyệt đối không muốn để em nghe à?”

“K-Không có…”

“Hửm?” Lông mày Iroha co giật khi nhỏ phát hiện ra sự lo âu trong tông giọng của tôi. Và cử chỉ bĩu môi càu nhàu của nhỏ ngay lập tức đổi thành một nụ cười tự mãn. “Ồoooo, em biết rồi nè! Ra là vậy!”

“E-Em đang nói gì thế?”

“Anh đang nghe một thứ mà không thể để người khác nghe cùng. Là một giọng nói nhỉ?”

Một luồng điện như chạy dọc quanh ngực tôi. Iroha nhìn tôi chằm chằm với một vẻ biết tuốt và để ngón tay lên cằm như một thám tử lừng danh đang giải mã bí ẩn bằng năng lực suy luận của mình.

“Em biết Senpai đang nghe gì rồi!”

“K-Khoan, em hiểu nhầm hết rồi! A-Anh…”

“ASMR siêu đồi truỵ đúng hông?!”

“Hả?! Ồ. Không phải.”

Tôi có thể nghe thấy tiếng nhạc jazz trong nền lúc nhỏ đang suy luận một cách tài tình, nhưng ngay khi kết quả bay ra khỏi mồm con này thì trật lất.

Khoan, nữ sinh cao trung như nhỏ thì không nên thở ra cái từ “đồi truỵ” nhỉ. Và từ khi nào nhỏ biết đến khái niệm ASMR thế? Theo tôi được biết thì ASMR là thứ dành cho đàn ông có sở thích được âm thanh kích thích… Hoặc là tôi sai.

Dù đoán không trúng nổi một li nhưng Iroha đang cười đến tận mang tai như vừa vớ bở.

“Ọoooo, lại ngại rồi kìa! Đừng lo! Dù anh là thằng biến thái hứng lên khi nghe mấy bản thu âm dâm dục khi đang ngồi kế cô gái dễ thương như em bên trong xe của một cô giáo nóng bỏng mắt thì em vẫn sẽ là em gái của anh! Thấy em là em gái tốt chưa?”

“Em không phải em gái anh, và tất cả những thứ em vừa nói đều hoang đường.”

“Nè, Sumire-chan-sensei! Ozuma! Nghe nè! Senpai—” Iroha nghiêng người về phía trước.

Tôi đưa tay lên chặn mồm nhỏ lại và lôi người nhỏ về cái ghế.

“Câm mồm lại và ngồi xuống đi.”

“Mmmphhh!”

Dịch: “Bỏ tay ra khỏi mồm em đi tên biến thái!”

“Thư giãn đi nào? Thật đó. Ê, đừng có để tay ở đó!”

“Mmmph!”

Dịch: “Hể? Anh lại xấu hổ à? Sao dợ, Senpai?”

“Cái cách mà chỉ ánh mắt của em là đủ để làm anh bực bội dù không hiểu em mày nói gì cũng hay thật đấy.”

Iroha dù không biết tôi đang nghe cái gì nhưng vẫn ăn hiếp được. Dù tôi có cố đến nhường nào để thay đổi số phận của mình trong Đường thế giới này thì vẫn không chống lại được sự ảnh hưởng của Vùng hội tụ.

“Xem hai đứa kia chim chuột ở đằng sau xe kìa. Tởm thật.”

“Lần tiếp theo hai ta quay đầu lại thì có khi thấy hai người đó đang hành sự luôn đó. Muốn xem không?”

“N-Nè, nếu phải thấy cảnh đó thì có khi cô sẽ sợ đến mức đạp mạnh chân phanh rồi Tokyo Drift luôn đó.”

“Nếu chúng ta không quan sát thì cũng không biết họ đang làm gì. Họ có đang phang nhau hay không? Đây là thuyết phang nhau của Schrödinger đó.”

“Sao em dám nhạo báng một trong những nhà vật lý học vĩ đại nhất thế giới hả!”

“À, sắp đến trạm dừng chân rồi kìa. Tấp xe vào lề trước khi hai con người kia đi quá giới hạn thôi.”

Ê hai tên kia, tôi nghe hết rồi đó.

Tôi không thèm phủ nhận thứ gì, vì kiểu gì cũng chỉ tổ khích lệ Iroha làm trò mèo nhiều hơn và hai người kia cũng sẽ nói tôi đang “gì mà chối dữ vậy cha nội” hay gì đó. Iroha thì đã đeo tai nghe vào lại và đung đưa theo điệu nhạc được một lúc vì chán trêu tôi rồi.

Chiếc xe đầy những hành khách ồn ào này cuối cùng cũng đến được bãi đỗ để cho cả bọn nghỉ ngơi một chút. Iroha nói cần đi vệ sinh rồi biến mất trước mặt chúng tôi như một con mèo Cheshire vậy. Sumire thì nghiêng ghế về phía sau rồi đặt một quyển sách lên mặt để ngủ. Ozu với tôi thì đi ra cái kiosk đằng sau bãi đậu xe để mua thức uống và đồ ăn vặt.

Chắc chúng ta sẽ nán lại đây ít nhất một giờ...

Bọn tôi quay lại xe nhưng thấy ghế của người lái trống trơn. Nhìn quanh để tìm Sumire thì tôi thấy cổ đang trốn đằng sau xe và đang cúi người xuống với cái điện thoại bên tai.

“...có gấp quá không ạ? Con... bãi biển...”

Cổ đang hạ giọng xuống nên khó mà nghe ra được chi tiết. Nhưng tôi cũng chẳng có thói quen nghe lén người khác, nên cứ giả vờ như là chưa nghe thấy gì vậy.

“Murasaki Shikibu-sensei bị sao thế?”

“Chịu, nhưng cổ đang nói chuyện điện thoại. Trông cũng có vẻ nghiêm trọng nữa. Có lẽ là chuyện công việc.” Tôi nói với Ozu vừa xuất hiện sau lưng mình, rồi đẩy cậu ta ra phía trước xe.

Tôi mở chai nước uống vừa mua ra và uống cái ực. Thứ chất lỏng lành lạnh như chữa lành cho cái cổ họng khô khan, và tôi cảm thấy như được xoa dịu từ đầu đến chân, sự căng thẳng sau màn đôi co kì lạ với Iroha cũng như tan biến đi.

“Dù sao đi nữa,” Ozu đóng nắp chai lại và nhìn về phía bên kia chiếc xe, “Cũng tội cho cô thật. Hè rồi mà còn bị gọi điện. Làm người lớn khổ thật đấy.”

“Ước gì ta có thể học cao trung mãi nhỉ.”

“Ừ, không đời nào tôi có thể làm một công việc bình thường như cô giáo được. Có nhiều công đoạn phức tạp đến ngu ngốc.”

“Tôi hiểu mà.”

Ozu không phải là học sinh cao trung bình thường. Nói ngắn gọn thì cậu ta là lập trình viên thiên tài. Nhưng đó chỉ là cách nói rút gọn thôi. Thế giới quan của tên này khác hẳn người thường. Cá nước ngọt không thể sống ở biển, và nếu cá nước mặn dám tìm đường bơi vào sông thì sẽ chết. Theo cách nói đó thì Ozu không thuộc về một vai trò bình thường trong một cách xã hội bình thường được.

Khoan, cái chủ đề này nặng nề quá. Thôi đi tôi ơi.

Giờ đang là kì nghỉ hè, và tôi đang đi cùng những người bạn đến bãi biển. Lâu lâu không nói chuyện nghiêm túc cũng được mà nhỉ?

“Ô-Ồ, chào mấy em! M-M-Mấy em ở đó bao lâu rồi?!” Sumire nói.

“Không lâu lắm. Cô trông hốt hoảng quá đấy.”

“H-H-Hông có! C-Các em chưa nghe gì nhỉ?”

Hai thằng bọn tôi nhìn chằm chằm cổ.

“T-Tốt. Thế thì tốt! “ Sumire quay lại trong xe, chuyển động của cô thì còn cứng nhắc hơn một con ma nơ canh. Cảnh tượng đó làm tôi nheo mắt lại trong nghi ngờ.

“Có chuyện gì rồi. Bả đang hành động kì lạ như lúc chuẩn bị trễ deadline ấy.”

“Ông có hà khắc quá không thế?” Ozu vừa ngáp vừa hỏi.

“Buồn ngủ à?”

“Ừ... Dạo này thức trắng hơi nhiều.”

Nhắc mới nhớ, cậu ta có nói là thức suốt cả đêm qua để tinh chỉnh lại hệ thống định vị vệ tinh để thu thập thông tin về giao thông và tính lại tuyến đường tốt nhất với độ chính xác cao hơn.

“Sao không chợp mắt chút đi? Chắc Sumire-sensei sẽ không cần ông làm hoa tiêu đến khi ra khỏi đường cao tốc đâu.”

“Chắc vậy. Cơ mà tiếc là tôi sẽ không được thấy ông và Iroha chim chuột với nhau.”

“Dù có thức thì cũng không thấy đâu. Thôi nào, vào xe rồi ngủ đi.”

“Ừ...” Ozu ngáp ngắn ngáp dài.

Cậu ta cứ gật gà gật gù như là đang chết đứng vậy. Tôi vòng tay qua vai cậu ta rồi dẫn đến ghế hành khách. Ngay lúc ngồi xuống thì anh chàng này ngủ say như chết ngay lập tức.

“Ngủ nhanh đến thế được luôn à...”

Tôi chỉnh lại vị trí của Ozu cho đảm bảo an toàn rồi thắt dây an toàn lại. Khi đó tôi bỗng để ý thấy đôi tay trắng bệch của Sumire trên vô lăng và mồ hôi nhễ nhại trên mặt cô giáo.

“Cô ổn chứ? Đổ mồ hôi nhiều quá đó.”

“G-Gì—Hở?”

“Có chuyện gì à? Nãy giờ cô hành động kì lạ lắm.” Tôi đưa khăn tay ra cho cổ.

“Écccc!” Cổ nhảy dựng lại về phía sau như thể thứ vừa xuất hiện là một thiết bị tra tấn từ thời Trung Cổ. Cổ nhìn chằm chằm cái khăn tay rồi mở miệng hỏi với giọng run run, “E-Em muốn một ngón tay của cô à?”

“Không, em muốn cô lau mồ hôi đi. Bộ em trông giống một ông trùm yakuza lắm à?”

Bả lái xe trong cái nóng thiêu đốt của mùa hè suốt vài tiếng liền rồi. Nếu bị sốc nhiệt thì mệt lắm, nên tôi mới đưa cho cái khăn tay để lau mồ hôi và chai nước để uống, nhưng bả hành động như thể sắp bị tôi giết ấy.

Nhưng rồi tôi lại có chút hối hận vì sự châm chọc, mỉa mai của mình. “Xin lỗi. Em không có ý thô lỗ.”

“K-Không sao, tại... Giờ ta đâu có ở trường đúng không?”

“Không, nhưng cô vẫn là người lớn phụ trách cả bọn. Em muốn thử tôn trọng cô một chút, dù đằng nào cô cũng không thấy phiền.”

“Nnngh! Em tốt bụng thế thì cô càng thấy tội lỗi đấy!”

“Sao vậy? Khi không tự nhiên cô lại cuộn người lên vì tuyệt vọng rồi?”

“H-Hông có gì! Ô kìa, Ozuma-kun đang ngủ! À, nếu em và Iroha-chan muốn ngủ cùng nhau thì cô cũng không ngại đâu! Nhớ dùng bao là được!”

“Bình tĩnh lại đi. Với cô là loại giáo viên gì mà lại đi khuyến khích cái hành vi đó với trẻ vị thành niên thế hả?!” Tôi gõ đầu bả bằng cái chai nhựa chưa mở trước khi đưa cho bà cô uống.

“Này, đau quá—à không, thật ra khá sảng khoái.”

“Uống cho nguội đầu lại, cung cấp chất lỏng cho cơ thể, rồi lái xe an toàn để đưa bọn em đến bãi biển nhé?”

“Cảm ơn Aki. Nay em tốt quá!”

“Dù bị cô làm cho thấy bực mình nhưng em vẫn biết ơn cô. Nếu không được cô chở thì bọn em đã phải chen chúc trên xe buýt hay tàu điện để đi biển rồi.”

“U-Ừm. Đ-Đi biển ha!”

“Với lại... cô cũng kiểu, là hôn thê của em mà. Nên em phải chăm sóc cô chứ.” Nói được nửa lời thì bỗng tôi không dám nhìn thẳng vào mắt cô giáo nữa, vì cái tình huống này thật trầm cảm làm sao.

Sumire mỉm cười. “Aki nè, đôi khi em đáng yêu như mấy bé shota vậy đó. Aaaa, tim cô!” Sumire ôm ngực và đồng tử thì biến thành hình trái tim.

“Im đi. Nếu muốn khen người khác thì làm cho bớt ghê rợn vào,” Tôi lùi lại trong ghê tởm.

Tôi quay người lại để vào ngồi ở ghế sau, nhưng đột nhiên cảm thấy cổ nổi hết cả da gà lên. Tôi cảm thấy có thứ gì đó đáng sợ kinh người đang ở ngay sau lưng, và chậm rãi quay đầu lại để kiểm tra...

“Đừng có tình tứ với cô ấy quá đó?”

Một giọng nói lạnh đến thấu xương của thứ gì đó không phải người thì thầm vào tai tôi, trong đó chứa đựng mọi sự hận thù dai đẳng của ác linh.

“Gah!” Tôi hét và nhảy dựng lên.

Khi quay đầu lại xong, tôi thấy một ma nữ tóc đen dài trong bộ kimono trắng, mái tóc vẫn còn ươn ướt vì cô ta đã chết chìm. Mỗi tội đó không phải ma nữ, mà là con đàn em phiền phức của tôi đang cười đến tận mang tai.

“Trời ơi là trời! Anh bị lừa dễ dàng luôn!” Nhỏ cười.

“Không ngờ là em lại làm trò này! Đã bảo là đừng có dùng cái giọng ngu ngốc đó rồi mà!”

“Ôoooo? Gì dợ, Senpai? Hông phải anh là một người siêuuuuu hiệu quả và siêuuuuu logic sao? Vậy sao lại phải sợ ma? À, em biết gòi! Vì anh là một cậu bé dễ thương với một điểm yếu dễ thương!”

“Xin lỗi vì đã làm em thất vọng, nhưng anh không tin vào ma cỏ! Do cái giọng đó của em đáng sợ quá thôi con đần!”

Có thể áp dụng cùng một lí luận cho giọng nói dễ thương của Vtuber, dù bạn biết đằng sau màn hình là một ông chú dùng phần mềm đổi giọng đi nữa thì vẫn bị lú được. Dẫu biết là không việc gì phải sợ, nhưng giọng của nhỏ nghe thật đến mức làm ai cũng phải kinh hãi.

“Em không có thất vọng, nhưng anh đáng yêu lắm đó!”

“Đã bảo là thôi đi mà!”

“Em định thôi nhưng vui quá! Ít nhất thì để em giỡn đến khi chán đi!” Iroha lại cười.

“Con nhỏ này...” Tôi không chịu nổi nữa rồi. Tôi đã muốn làm người tốt đến khi xuống xe, nhưng không làm thánh nhân được. Đến giờ mang vũ khí hạng nặng ra rồi. “Đến giờ trừ tà rồi.”

“Guhuh?!”

Tôi lao về phía trước rồi dán một miếng giấy dài lên trán Iroha.

“G-Gì dậy? Em hông thấy gì hết!”

“Một lá bùa siêu mạnh anh mua từ điện thờ đấy!”

Là cái ở gần khu tôi sống luôn.

“Sao anh lại mang theo cái này?!” Iroha cằn nhằn và vẫy hai cánh tay như một oán hồn bị giam cầm.

“Trên tin tức lúc nào cũng toàn nói chuyện tai nạn các thứ xảy ra ở biển mà? Người bị sóng cuốn đi, bị mấy con ốc đầu độc, hay là bị cá mập ăn thịt...”

“Em chỉ hiểu mỗi cái đầu anh vừa nói thôi!”

“Có thể không xảy ra ở Nhật nhưng vẫn có người bị cá mập ăn thịt ở nước ngoài đấy! Dù sao đi nữa, dù rủi ro rất là nhỏ nhưng vẫn có xác suất gặp tai nạn ở biển. Có người bị thương hoặc thậm chí là ngủm luôn nữa. Em biết là cái chết sẽ giảm tỉ lệ sinh nở của bản thân xuống còn không nhỉ? Nên chết là cách kém hiệu quả nhất để sống.”

“Anh không cần lí lẽ nhiều đến thế để thuyết phục em chết là hết đâu! Cũng chả cần mấy cái báo cáo thông số đó đâu, giáo sư Hiệu Quả à!”

“Anh lúc nào cũng cẩn trọng để giữ xác suất gặp tai nạn gần số 0 hết mức có thể, nhưng rốt cuộc thì tất cả là do may rủi. Nên anh mới làm mọi cách để tăng độ may mắn của mình lên.” Tôi trưng ra mọi thứ mà mình mua từ điện thờ trước mắt nhỏ.

Bùa chú, bùa may mắn, mũi tên may mắn... Một loạt các vật phẩm đủ tác dụng, từ giữ tôi an toàn khỏi ác linh đến chúc phúc cho tôi có được đứa con khoẻ mạnh.

“Senpai, nếu em nhầm thì xin lỗi, nhưng mà... Anh bị đần à?”

“Xin lỗi nhé! Anh đang cố để tất cả thượng lộ bình an mà! Tất cả đều được mua bằng ngân sách của Liên Minh đó.”

“Em nghĩ đống này không tính là chi phí kinh doanh đâu.”

“Đừng lo. Anh bảo Makigai-sensei bỏ mấy cái này vào cốt truyện rồi, nên xem như là mua làm đồ để tham khảo cũng được!”

“Hừm. Anh chuẩn bị hẳn cả một bài diễn văn để cố gắng che đậy việc mình là thằng nhát cáy nhỉ.”

“Trừ tà!”

“Éccccc! Hai lá bùa ư?! Giờ không thấy mẹ gì thật rồi đó!”

Nhỏ muốn xem tôi như thế à? Cảm quan với nguy hiểm của tôi cao hơn người bình thường thì có sao? Đâu có nghĩa tôi là thằng nhát gan!

Phải không?

***

Chúng tôi rời trạm dừng chân và tiếp tục đi trên đường cao tốc thêm một lúc. Ozu ngủ say như chết, đến cả Iroha cũng phải ngồi yên sau chuyến đi dài trên xe và tiêu tốn cả đống năng lượng để cà khịa tôi. Thật ra tôi thử nhìn sang bên phát thì thấy nhỏ ngủ luôn ngồi. Bầu không khí yên bình trong xe và sự rung lắc nhẹ nhàng của cái ghế đang ngồi cũng dần đưa tôi vào giấc mộng.

Tôi sẽ thấy gì khi thức dậy?

Một đại dương màu xanh bao la?

Rốt cuộc Iroha đã chọn đồ bơi như thế nào?

Mashiro không được đi chơi có đang làm việc hết mình không?

Những suy nghĩ vu vơ đó trôi dạt qua tâm trí và chìm vào bóng tối đang mời gọi tôi đến vùng đất của những giấc mơ.

Và rồi...

Khi mở mắt ra, tôi thấy một đại dương màu xanh trải dài ra trước mắt.

Không, có cái nịt ý. Bọn tôi đang ở trong một ngôi làng tồi tàn được bao quanh bởi một rừng bạt ngàn cây. Lá cây đung đưa xào xạc theo gió, và tôi còn nghe thấy tiếng chó hoang hú lên ở phía xa. Dù mặt trời chiếu xuống vẫn đang sáng như ngọn lửa, bầu không khí ở đây lại mát hơn ở thành phố. Đâu đó có vài toà nhà, nhưng chúng trông cũ kì đến mức có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Nơi này trông cổ xưa đến nỗi bảo tôi du hành thời gian về thời Edo thì còn tin ấy chứ.

Cơ mà vào vấn đề chính nhé?

Đây không phải là biển! Là ở trên núi đó! Tại sao bọn tôi lại ở cái thị trấn tồi tàn từ thời Tống thế này?! Có gì đó không ổn. Cựccccc kỳ không ổn.

Lốp xe thì phủ đầy đất và lá, thân xe thì dính đầy bùn, chứng tỏ nó đã đi qua một cung đường gian nan thế nào mới đến được đây. Tôi nhìn ra đằng sau thì không thấy cái gì gọi là “đường mòn”... Vậy cả đám đến được chỗ này kiểu gì thế?

“Sumire-sensei. Không, gượm đã. Murasaki Shikibu.”

“Dạ?”

“Giải thích đi? Tại sao chúng ta lại ở chỗ đồng không mông quạnh này? Bãi biển đâu?”

“Cô...”

“Cô?”

“Cô hônggg còn lựa chọn nào khác cả!” Sumire quỳ xuống mặt đất đầy bùn và dập trán xuống, không sợ quần tất của mình bị bẩn. Đây là tư thế quen thuộc của cổ—Murasaki Shikibu-sensei—mà tôi đã thấy quá nhiều lần. “Cô xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi rất nhiều! Cô thề là chúng ta chỉ ở đây lâu nhất là một ngày thôi! Lúc xong việc thì sẽ ngay lập tức phóng đến bãi biển!”

“Đừng có xin lỗi nữa và giải thích tình hình cho em coi. Đây là đâu?”

“Làng Kageishi!”

“Làng Kageishi?!”

“Đây là quê hương của gia đình Kageishi, và gia môn chính vẫn còn sống ở đây. Hầu hết người ở đây đều có liên quan với cô theo một cách nào đó.”

“Chắc hẳn vẫn còn nhiều gia đình là tay to mặt lớn ở làng mình sống. Nhưng đặt tên làng theo tên dòng họ có hơi quá không thế? Nghe... méo mó sao ấy.”

“Đây không phải là một ngôi làng lớn, dân số thì ngày càng thuyên giảm.”

Rõ ràng. Tôi chỉ cần lướt mắt một phát là nhìn được toàn cảnh ngôi làng luôn rồi. Nơi này cũng đủ rộng và có một cơ số toà nhà, nhưng người đi xung quanh thì chỉ thấy lác đác một hai mống.

“Ok, vậy câu hỏi tiếp theo. Tại sao bọn em lại ở đây?”

“À thì, cô đã gửi ảnh chúng ta tình tứ qua LIME cho cả dòng họ.”

“Chuyện đó... có vấn đề rồi à?”

Tôi nhớ lại lúc Midori xông vào lớp mình. Những bức ảnh nhỏ đó cho tôi xem gợi dục là chuyện không thể chối cãi. Bộ toàn thể gia đình của Sumire.. đều có phản ứng tiêu cực à?

“Không, không hề.”

“Này, đôi khi em không biết rốt cuộc gia đình cô theo chủ nghĩa siêu bảo thủ hay siêu tự do đấy.”

“Nhưng rồi họ nói là nếu như cô kiếm được một cậu bạn trai tuyệt vời như thế thì sao giờ còn chưa ra mắt? Không phải lúc bắt đầu nghiêm túc thì mới phải giới thiệu với gia đình à? Họ nói là nếu cô không mang em đến trước ngày mai thì sẽ không chấp nhận rằng mối quan hệ của chúng ta là nghiêm túc!”

“À.”

Ra vậy. Nói cách khác là họ đang thử cổ để kiểm tra xem chúng tôi có hẹn hò thật không. Đúng là mấy con người cổ điển rồi.

“Cô không bảo là gấp quá à?”

“Không được! Em biết ông của cô đáng sợ đến mức nào không? Nếu từ chối thì ổng sẽ nguyền rủa cô từ tận chỗ này và ngày mai cô sẽ thăng thiên luôn đó!”

“Giờ lão thành pháp sư tà ác gì rồi à? Mà đừng có cố làm em tin vào mấy chuyện đó nữa.”

Thế giới duy nhất tôi thừa nhận là xã hội Nhật Bản văn minh. Giá như cổ đừng nói như thể ma thuật các thứ có thật ấy. Dù sao đi nữa thì.

“Gia đình của cô qua nhiều thế hệ đều là nhà giáo nhỉ? Nên cô không có lựa chọn nào khác ngoài trở thành giáo viên.”

“Ừ, đúng.”

“Nhưng cái gia đình toàn nhà giáo này lại sống ở một ngôi làng chết ở chỗ đồng không mông quạnh mà không có lấy một đứa trẻ?”

“À, chuyện hơi phức tạp, nhưng cô có thể giải thích. Thế này nhé, dòng họ giáo viên Kageishi bắt nguồn từ tận thời Edo, hồi đó—”

“Để sau đi. Giờ không có thì giờ để nghe cái đó đâu.”

“Éc!”

Một bàn tay xuất hiện trên vai của Sumire. Cái thằng đáng sợ đang đứng phía sau cổ như con ma là bạn tôi, Kohinata Ouzma, hay còn gọi là Ozu.

Ít nhất thì tôi nghĩ thế. Chắc vậy. Tôi chỉ hơi bất ngờ vì bình thường trông cậu ta không mang nhiều sát khí đến thế.

“Murasaki Shikibu-sensei.”

“D-Dạ?”

“Cô đã giẫm đạp lên hệ thống và lịch trình em thức cả đêm để chuẩn bị đấy,” cậu ta nói, đôi mắt và giọng nói lạnh như băng, không một chút cảm xúc. Đến một con nhện chuẩn bị ăn thịt con mồi còn trông hiền dịu hơn tên này đấy.

“C-Cô biết, và cô cảm thấy rất tệ! Nhưng ông của cô đáng sợ đến mức—”

“Murasaki Shikibu-sensei. Có vẻ cô đã chọn cái chết.” Ozu giơ tay cao lên không trung, lờ đi mọi lời viện cớ của cổ.

“Éccccc!”

“N-Này, Ozu, tôi không muốn có đổ máu đâu. Đây đúng ra là—” Tôi ra đứng trước Sumire đang run rẩy để chặn tay Ozu lại.

Hoá ra cậu ta vẫn giữ tay trên không. “Em sẽ hack vào máy tính cá nhân của cô, lấy hết ấn phẩm đồi truỵ của phụ nữ lớn tuổi x shota trong đó và gửi từng file một đến Bộ Giáo Dục.”

“KHÔNG! CÔ SẼ CHẾT ĐÓ! ÍT NHẤT LÀ VỀ MẶT XÃ HỘI!”

Không ngờ Ozu có thể tàn độc đến mức này. Thật lòng mà nói thì án tử này đáng sợ đến mức tôi còn thấy ớn lạnh. Cậu ta chắc giận lắm rồi. Nhưng tôi cũng hiểu được. Cậu ta đã tốn hàng giờ để lên một kế hoạch đi chơi hoàn hảo cho cả bọn, thế mà giờ công sức đổ sông đổ bể hết. Tôi lúc nào cũng ghi chú trong đầu là không được chọc giận thằng này, nhưng giờ gạch chân thêm cái nữa cho chắc.

“Cứu cô với, Akiteru-sama! Ozuma-kun sẽ xâm hại cô mất! Em ấy sẽ lột trần cô cho bàn dân thiên hạ thấy!” Sumire bám dính lấy tôi trong khi khoé mắt rưng rưng.

“Murasaki Shikibu-sensei...” Tôi nhìn xuống cô ấy với ánh mắt thương hại. “Cảm ơn vì mọi điều cô đã làm.”

“Em định quẳng cô cho sói ăn thịt ư?!”

“Không ngờ là cô chưa từng thử hãm hiếp bọn em đấy...”

“Giờ lại nói cô là tội phạm?! Cô có bao giờ làm thứ gì để mà bị bắt đâu!”

“Cô có thề với Chúa không?”

“Có! Cô sẽ thề với bất kì thực thể nào!”

“Thề với Arashima-kun?”

“Xin lỗi Người vì con là tội đồooooo!” Sumire khóc lóc thảm thiết.

Chắc tôi đi hơi xa rồi. Giờ lại thấy tội lỗi sao sao, nên thôi giờ giúp cổ vậy. Ngay khi tôi chuẩn bị mở miệng thì Iroha xuất hiện.

“Ủa, Senpai? Mọi người? Em có thể—”

“IROHA-CHAN!”

“Eo ơi! C-Cô lo hỉ mũi đi mà! Làm ơn!”

Sau khi bị chê trách bởi tôi lẫn Ozu, cô giáo 25 cái xuân xanh đang bám víu vào hi vọng cuối cùng: Iroha.

Iroha vỗ đầu cái cục giáo viên thảm hại kia.

“Ừm, em không hiểu chuyện gì đang xảy ra cho lắm, nhưng chẳng phải chỗ này khá giống bối cảnh của cái game mọi người đang làm sao?”

“Thì? Không có nghĩa Murasaki Shikibu-sensei xứng đáng được tha bổng vì làm hỏng lịch trình hoàn hảo của anh.”

“Khoan, bình tĩnh lại phát nào. Đi lên núi cũng đâu phải là một địa điểm du lịch tệ? Với lại cũng là nơi có ích để thu thập ý tưởng cho Koyagi mà. Gọi là gì nhỉ? Một mũi tên trúng hai con nhạn ấy.” Iroha nháy mắt với tôi sao cho Ozu hay Sumire không để ý. “Senpai dùng câu đó suốt. Tại vì anh ấy thích sự hiệu quả các kiểu mà.”

Nhỏ đang ném cái phao cứu hộ cho tôi: một cơ hội để xoa dịu Ozu. Cái vai cô công chúa nhỏ hoàn hảo đúng là hợp với nhỏ thật. Iroha đã dùng sức mạnh quan sát của mình để phát hiện điểm yếu của từng người và dùng chúng để đạt được kết quả tốt nhất.

“Iroha nói đúng đấy. Chuyện lịch trình bị phá hỏng là thật, nhưng đây cũng địa điểm ngon lành để xây dựng cảm hứng cho Liên Minh. Lỡ rồi thì dùng luôn nơi này để tận hưởng hết mình thôi.”

“Cũng có lý... Nếu Aki không thấy phí thì tôi sẽ rút lui.”

“Phải. Tôi nghĩ lần này tha cho cổ đi.”

“Được thôi, tôi tán thành. Nhưng ông vẫn tốt bụng quá đấy.” Ít nhất thì một chút gì đó trông như cảm xúc con người đã trở lại trong đôi mắt của Ozu.

Iroha đã thao túng điểm yếu của Ozu một cách tài tình. Ozu biết tôi sẽ quyết tâm dùng cách suy nghĩ hiệu quả của mình để lãnh đạo Liên Minh Tầng 5 tốt nhất có thể, và cậu ấy tôn trọng điều đó. Nếu như tôi đưa ý kiến ‘hiệu quả’ của mình về vấn đề này thì cậu ta không phản đối được.

Với lại dù giận cô giáo đến mức nào thì cậu ta chắc cũng không huỷ hoại cả sự nghiệp của cổ đâu.

“Nhưng Murasaki Shikibu-sensei này...”

“Éc?!”

“Cô biết hậu quả nếu tái phạm lần hai rồi đấy.”

À thôi bỏ đi. Cậu ta sẽ làm thật.

***

“Mừng là ông không giận nữa.”

“Ừ. Nhưng sẽ không có lần hai đâu.”

“Hở?”

“Tôi lưu hết file trong ổ cứng của bả rồi. Và tôi không có lưu lại để trưng đâu.”

“T-Tôi sẽ cố giữ cho cổ không đi quá đà.”

***

Tre: Từ ngày mai là dl Mác + cả đống bài code thiếu nhi trong hai tuần rồi thi gk trong 4 tuần nên nốt chương này thì mình mất tích thật, khỏi tìm chi mất công. Không thích dịch truyện nên chẳng muốn vì cái này mà học lại đâu. Chào thân ái và hẹn gặp lại vào chương sau.

Truyện Chữ Hay