Con em thằng bạn chỉ cà khịa mỗi tôi

chương 4: em gái của cô giáo muốn xiên tôi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mình không thích dịch truyện / Tre: Dạo này thiếu ngủ 3 ngày liên tiếp nên không dịch nhanh nổi, chương này cũng khoai nên ra hơi chậm, cơ mà ngay từ đầu cũng chẳng hứa gì về tiến độ rồi nên chắc cũng chẳng ai quan tâm đâu

***

Ngày đi học cuối cùng trước kỳ nghỉ đã đến. Sáng hôm nay, ngay trước tiết chủ nhiệm mà lớp tôi đã náo nhiệt hết sức vì biết rằng sự tự do đang cận kề. Tôi lờ đi những cuộc đối thoại nhàm chán lẳng vẳng bên tai, những thứ như “Mình đến đây đi,” “Mong là đợt này mình sẽ kiếm được bạn trai”, hay là “Mình đi uống trà sữa đi!” và bắt đầu lên kế hoạch cho sự kiện Halloween của Koyagi trên bàn học.

Hôm nay là ngày cuối đi học không có nghĩa là tôi được nghỉ ngơi. Trái lại, vì hôm nay chỉ đến trường nửa buổi nên tôi còn biết ơn vì có thêm thời gian để làm việc cơ.

“Ông thích Kageishi-sensei mà? Sao không rủ cô ấy đi hẹn hò đi?”

“Thôi khỏi. Hè này tôi bận cắm rễ ở phòng gym rồi.”

“Lại nữa à?! Dạo này ông chẳng khác gì đang sống ở đó cả! Hai tay ông giờ chẳng khác gì mấy tảng đá rồi đó.”

“Đúng! Nên giờ tôi phải tập trung vào cơ ngực! Gái mặc đồ bơi thì cũng tuyệt đó, nhưng ông đã bao giờ thấy một anh chàng cơ bắp mặc bikini chưa?”

“K-Không, nhưng ông có động lực như thế thì tốt.”

Câu nói bông đùa của tôi hồi đầu năm gặt hái được kết quả đến không ngờ. Thằng nhóc giờ đây đã giác ngộ khỏi con đường của đám cuồng cơ bắp, thay vào đó tự mình trở thành một người đàn ông cơ bắp luôn. Tôi cứ lo rằng mình đã lỡ tay đánh cắp tuổi trẻ của thằng đó, nhưng cũng đáng vì giờ cậu ta đang trên hành trình tự khám phá bản thân rồi.

Cậu ta đã có mục tiêu, và giờ đang nghiêm túc hướng đến tương lai thay vì phí hoài tuổi trẻ. Liệu cậu ta có thực sự muốn điều đó hay không là một câu chuyện khác, nhưng trước mắt thì ổng thấy vui là được.

“Nghe nói hồ bơi ở thị trấn lân cận mở cửa miễn phí cho học sinh vào mùa hè này đó!”

“Tuyệt! Đi thôi! Muốn mời thêm người hông?”

“Mời vài đứa con trai đi thì sao? Như... Kohinata-kun ấy!”

“N-Nè, khoan! Sao cậu lại cười nham nhở thế hả?!”

“Chào, Kohinata-kun? Hè này bọn tớ đi hồ bơi nè. Cậu muốn đi chung không?”

“Hả? Tôi à?”

Ozu nhìn lên mấy con nhỏ đang vừa quắn quéo vừa tiếp cận mình. Tôi không nhớ tên hay mặt mấy cô nàng này, nhưng hai trong số đó thuộc dạng tích cực và hướng ngoại. Cô thứ ba thì trông trầm tính hơn, đang nhìn xuống đất vì xấu hổ chứ không nhìn thẳng vào mặt Ozu.

Ừ. Hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi.

Cô gái rụt rè kia thích Ozu, còn bạn cổ thì đang cố đưa hai người lại với nhau. Kịch bản này tôi thấy cả triệu lần rồi chứ ít gì.

“Mọi người đều là con gái mà, nếu tôi đi chung thì sẽ cản đường mất?”

“Không sao! Kohinata-kun là ngoại lệ, vì cậu rất đặc biệt!”

“Đúng thế! Cậu là thằng con trai duy nhất bọn tớ thừa nhận! Là người duy nhất mà bọn tớ tin là sẽ không có suy nghĩ gì mờ ám!”

“Cậu là hoàng tử của cả lớp mà! Đúng hông?”

“U-Ừm. Cậu rất ngầu và... tốt bụng... Nếu được thì mong cậu đi cùng bọn tớ...”

“Cảm ơn. Tôi rất vui khi nghe cậu nói thế.”

“Vậy—”

“Nhưng xin lỗi. Kì nghỉ hè của tôi kín lịch để đi chơi với gia đình và học thêm rồi.” Ozu mỉm cười như một quý tộc thích uống trà đang sống ở toà lâu đài cũ kĩ nào đó, nhưng lời lẽ của cậu ta thì không có kẽ hở gì để bật lại.

Đó là một câu từ chối hoàn hảo nhưng không hề thể hiện ác ý.

“Oaa, tiếc quá. Vậy lần sau mình đi chung nhé?”

“Rất sẵn lòng.” Ozu cười và vẫy tay khi các cô gái quay về bàn học của mình.

Cái cách cậu ta từ chối mà không khiến họ ghét mình đúng là cực kỳ ấn tượng.

“Kĩ năng giao tiếp đỉnh đấy. Đúng là hoàng tử của lớp.”

“Hở? Ông đang nói gì thế? Tôi chỉ dùng kiến thức ông dạy tôi thôi mà. Nếu tôi là hoàng tử thì ông là thủ tướng đấy.”

“Này, tôi chỉ móc chúng ra từ mấy cái tài liệu tâm lý học chứ có gì to tát đâu.”

Tôi cảm thấy khoé mắt mình hơi rưng rưng khi nhớ lại Ozu lúc còn học sơ trung. Biết là cậu ta từ hồi đó đã có tiềm năng hút gái nhưng không ngờ lại nổi tiếng như thế này.

“Giờ có thêm cô bạn gái là ông đến vạch đích cuộc đời rồi. Có để mắt đến ai chưa?”

“Chưa. Tôi không phải dạng người thích crush người khác.”

“Thế thì cũng không cần tự ép mình, nhưng kể ra cũng lạ, đám con gái cứ bu vào ông suốt mà.”

“Xem ai đang nói kìa.”

“Cũng không sai. Nhưng ông vẫn nổi tiếng hơn. Chỉ là tôi dành nhiều thời gian với vài cô gái nhất định thôi...” Tôi thoáng nhìn bạn gái mình đang ngủ ở cái bàn bên cạnh, Tsukinomori Mashiro.

Hồi trước tôi không nghĩ mình là dạng hay dành thời gian với con gái. Nhưng sau những chuyện xảy ra gần đây thì đến cả tôi cũng không thể phủ nhận điều đó nữa.

Mashiro là người khiến tôi thay đổi suy nghĩ. Cô ấy là người cho tôi thấy, một cách không mơ hồ hay vòng vo tam quốc, rằng có một cô gái thích tôi. Dù đã từ chối để tập trung vào chuyện của Liên Minh nhưng tôi không thể nhìn nhận cô ấy như trước đây được.

“Thấy rõ ý chí trong đôi mắt luôn kìa. Vậy là ông quyết định nhắm đến Tsukinomori-san rồi à?”

“Không, tôi chỉ đang suy nghĩ thôi.”

“Ngon. Vậy là sẽ chọn Iroha.”

“Mơ tiếp thêm một triệu năm nữa đi, đừng có cố gán ghép bọn tôi với nhau nữa. Con nhỏ đấy đời nào lại thích tôi chứ.”

“Là một thằng đọc tài liệu về tâm lý học khi rảnh nhưng ông dở khoản hiểu tâm lý con gái quá đấy.”

“Tôi hiểu hoàn toàn mà. Ai đời muốn được yêu mà lại đi hành xử như thế. Nếu muốn thì tôi trích dẫn vài nghiên cứu để chứng minh cũng được.”

“Đối với người trọng sự hiệu quả như ông thì có thể đúng, nhưng mỗi người mỗi khác. Vả lại, bản chất con người là... Khoan, sao lái sang mấy cái chủ đề khoa học mất rồi?”

Đúng lúc đó, tôi nghe thấy một tiếng rên đau đớn từ bàn bên cạnh. Tôi nhìn Mashiro vẫn đang gục đầu xuống bàn.

“C-Cậu ổn chứ?”

Không trả lời luôn.

“Mashiro?”

Cô ấy lại gầm gừ.

“Mashiro? Cậu có bị ốm hay gì không? Nếu như cần đến phòng y tá—”

“IM ĐI!”

“Ặc!”

Tôi điếng người khi nghe chất giọng còn khàn hơn cả ngọn lửa địa ngục đó. Mashiro ngẩng đầu lên một chút so với tay và lườm tôi như nạn nhân tiếp theo trong một vụ giết người hàng loạt. Mắt cô đang nổi lên những đường đỏ ngòm, bên dưới thì có quầng thâm, lộ rõ sự mệt mỏi.

“O-Ồ... là anh à, Aki. Xin lỗi... vì đã hét vào mặt anh.”

“K-Không sao.”

“Em có hơi thiếu ngủ. Deadline đúng là chết chóc mà...”

“Deadline?”

“À, không... Không phải deadline cho mấy cái viễn cảnh đâu... Cho một câu chuyện ấy. Khoan, đó đúng ra phải là bí mật... nhỉ? Xin lỗi nhé Aki, tạm thời đừng nói chuyện với em. Giờ mồm miệng em đang mất kiểm soát rồi...”

“Được rồi. Xin lỗi vì đã bắt chuyện khi cậu đang mệt lả người nhé.”

“Hông sao...”Nói xong, Mashiro lại cắm đầu xuống mặt bàn, nhịp thở của cô dần đều lại và im ắng hơn. Làm tôi nhớ lại những lúc Koyagi chuẩn bị ra mắt nhân vật hay sự kiện mới, hay là Murasaki Shikibu-sensei khi đang bị deadline đè đầu.

Tuy nhiên, Mashiro đã nhắc đến một “câu chuyện”. Hình như hồi trước cô ấy có nói là đang viết cái gì đó cho vui nhỉ? Có khi cô nàng đang tham dự một cuộc thi và cần nộp bản thảo trước hạn chót. Ủa, nếu cô thắng được giải tân binh của UZA Bunko thì có nghĩa là đang đi cùng con đường với Makigai Namako-sensei rồi. Nghĩ kĩ thì lại thấy trớ trêu thật.

Dù sao đi nữa, có vẻ cô đang rất cố gắng để đạt được mục tiêu của mình, và điều đó thật đáng ngưỡng mộ.

Chúc may mắn, Mashiro.

Tôi mỉm cười với người lính đã kiệt sức kia trong khi cảm thấy một sự đồng cảm sâu sắc.

***

“Hmm...

nngh...”

Đáng ra tôi nên lường trước được chuyện này từ nửa tiếng trước.

Thời gian như thể trôi với tốc độ 1/4 lúc bọn tôi đang ngồi trong nhà thể chất.

Là lễ tổng kết trước kì nghỉ hè. Có cái gì lãng phí thời gian hơn là cái màn kịch nhàm chán và giả tạo này không? Bọn tôi bị ép ngồi lên những cái ghế không thoải mái chút nào, và chắc hẳn không ai thèm nghe hiệu trưởng hiệu phó ba xàm ba láp như đang đọc văn mẫu soạn sẵn cho các dịp cuối kỳ đâu. Thường thì tôi sẽ dùng quãng thời gian này để nghĩ ra những tính năng mới cho Koyagi, để tận dụng não bộ hết mức có thể, chứ giờ thì chẳng được mang đồ nghề gì ra cả.

Nhưng trớ trêu thay, giờ tôi lại không có thì giờ nghĩ về chuyện làm game. Thay vào đó, thằng này lại phải cầu nguyện một cách tuyệt vọng (trong lòng) để xua tan đi tạp niệm trong tâm trí.

Đâu phải lỗi của tôi, là do Mashiro đang tựa đầu vào vai tôi ấy chứ. Mặt cô nàng lúc đang ngủ thì lại trông đáng yêu hơn cả thiên thần, ai mà chịu cho nổi?

Tôi cảm thấy tiếng thở nhịp nhàng của cô ấy kích thích xúc giác ở tai, và mùi hương ngọt ngào từ người cô thì như đang cắm rễ sâu vào phổi. Thỉnh thoảng có thể thấy những cặp yêu nhau làm trò này trên tàu điện vào buổi đêm. Mỗi lần thấy cảnh đó ở chỗ công cộng thì tôi như muốn nôn mửa, thế mà giờ lại được trực tiếp trải nghiệm.

“Xem Ooboshi và Tsukinomori-san dính với nhau chưa kìa!”

“Lúc nào cũng thấy hai người họ cãi nhau, nhưng đúng là yêu nhau lắm cắn nhau đau nhỉ.”

“Là do tớ tưởng tượng hay dạo này Tsukinomori-san cư xử với cậu ta ngọt ngào hơn hẳn thế?”

Tôi nghe được tiếng thì thầm của lũ bạn cùng lúc. Thật bực bội khi bị đám này dùng làm công cụ để xoa dịu đi sự nhàm chán của lễ tổng kết. Đây là cảm giác của động vật bị nhốt ở vườn thú ư? Thật nhục nhã, nhục nhã đến mức giờ tôi chỉ muốn lấy một vật nhọn rồi móc hết mắt lũ này ra. Nhưng e rằng cảm xúc tôi phản ứng kịch liệt thế này không phải là lỗi của bọn nó.

Mashiro chắc đang khổ cực lắm. Trên đường đến nhà thể chất thì cô ấy vừa đi vừa gật gà gật gù, suýt nữa còn ngã cơ. Thứ tự chỗ ngồi trong buổi lễ thì y hệt trong lớp nên tôi lại ngồi cạnh cô nàng. Ngay khi ngồi xuống, cơ thể cô như buông xuôi và dùng vai tôi làm gối để ngủ. Cơ mà tôi cũng không phiền lắm.

Tôi nuốt nước bọt để cổ họng bớt khô. Mashiro cảm giác mỏng manh thế này, ở gần mình thế này, đối với tôi đây là lần đầu tiên. Hình dáng lông mi của cô, sự bóng bẩy của làn da, đến cả những sợi tóc siêu nhỏ và mềm mại trên má. Mặt cô nàng không khác gì một tác phẩm nghệ thuật, khiến tôi muốn nhìn chằm chằm hàng giờ không thôi—

Khoan, thế này thì chẳng giống mình chút nào.

Một cảm giác tội lỗi khôn nguôi như dâng trào lên trong lồng ngực khiến tôi ngoảnh mặt đi, hẳn là do đã nhìn cô mà không xin phép. Tôi vẫn cảm nhận được sự ấm áp ấy trên vai mình, nhưng ít nhất thì đã quay mặt đi nên bình tĩnh lại được chút.

Tôi tìm thứ gì đó để làm sao nhãng bản thân, rồi thấy Ozu đang ngồi siêu thẳng lưng, mặt thì cười một cách bình thản. Cái thằng này giỏi giả vờ tỏ ra tập trung lúc đang ngủ thế nhờ.

Otoi-san thì ngồi ở xa hơn. Cô ấy tựa đầu lên lưng ghế, người ườn ra đến mức thêm chút nữa là trượt bà nó khỏi ghế luôn. Đúng là biểu tượng của sự lười nhác, ngủ nhanh thật. Cô ta mặt dày ngủ công khai đến mức những giáo viên cũng không vẻ gì là bận tâm, vì chẳng ai lại gần để đánh thức hay thuyết giáo cả.

Không biết Otoi-san trong lớp có thế này không nhỉ. Không biết là cô ấy thiếu ý thức xã hội hay đơn giản là không quan tâm, nhưng cách sống tự do tự tại như thế suýt nữa là làm tôi ngưỡng mộ.

“Đã đến lúc đại diện từng khối học lên phát biểu. Trước tiên, xin mời đại diện cho khối năm nhất là Kohinata Iroha-san.”

“A…”

Tôi bất giác thở ra thành tiếng khi nghe cái tên quen thuộc đó từ Hội trưởng CLB phát thanh. Iroha ngoan ngoãn đứng lên từ chỗ ngồi của học sinh năm nhất. Nhỏ bước lên sân khấu với dáng đi vừa mạnh dạn vừa thanh lịch, mái tóc vàng thì bay bồng bềnh sau lưng. Trông chẳng khác gì định nghĩa của một thiếu nữ ngoan hiền nhã nhặn. Nếu như có giải thưởng nào gọi là “Cô Gái Thích Hợp Nhất Để Đi Trên Cánh Đồng Hoa Trong Bộ Váy Trắng” thì Iroha thắng chắc.

“Kohinata-san kìa!”

“Em ấy trông xinh đẹp và lịch sự như lời đồn luôn!”

“Mái tóc màu vàng đó sao phong cách quá vậy chời? Trông như thể chẳng cần cố gắng gì luôn! À mà mọi người có biết em ấy là em gái của Kohinata-kun không?”

“Hẳn sắc đẹp với sự dễ thương là di truyền nhỉ!”

“Ẻm đáng yêu quá! Ước gì có bạn gái ngây thơ trong sáng như ẻm!”

“Bỏ đi mày. Dễ thương như em ấy thì kiểu gì cũng là hoa có chủ thôi!”

“S-Sao biết chắc được chứ! Để tao mơ tiếp đi!”

Tôi lại nghe thấy tiếng thì thầm của đám bạn cùng lớp. Lần nữa.

Lúc năm học mới bắt đầu vào khoảng nửa sau tháng Tư, có tin đồn rằng học sinh đứng nhất toàn khối năm một là một con người hoàn hảo, dễ thương và thông minh đã lan ra khắp trường. Đến tận bây giờ là tháng Bảy, lời ra tiếng vào của thiên hạ về sự tuyệt vời của Iroha vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm.

Nhỏ trông chẳng khác gì hiện thân của từ “ngây thơ vô tội”. Nếu toàn thể học sinh mà biết sự thật thì sẽ là một bài học cuộc đời tốt cho đám này đấy. Rằng không có gì trên đời là hoàn hảo cả.

Iroha đứng trước micro và đưa đôi mắt bình tĩnh của mình nhìn lướt qua những con người đang tò mò và ngưỡng mộ kia. Rồi ánh mắt của nhỏ dừng ở trước mặt tôi. Nhỏ ấy cứng người lại như thể não vừa bị chập. Cái nụ cười dễ thương kia thì vẫn còn đó, nhưng đi kèm là một ánh nhìn không chất chứa bất kỳ cảm xúc nào.

Mặt tôi dính gì à?

Tôi nhìn ngược lại về phía nhỏ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra lắm. Rồi tôi thấy.

Thấy một nụ cười đáng ngờ thoáng xuất hiện trên gương mặt kia. Cái điệu cười đó xuất hiện nhanh đến mức không ai ngoài tôi để ý. Một nano giây lộ rõ ác ý. Một sự thay đổi biểu cảm nhỏ đến mức không ai trừ mục tiêu thường nhật của mấy trò con bò của nhỏ có thể nhận ra. Tôi rùng mình khi suy nghĩ về ý nghĩa của ánh nhìn đó.

“Một trường học mới, một lớp học mới. Khi ngồi đây vào lễ khai giảng, em cảm thấy mọi thứ như thật mới mẻ và đáng sợ, nhưng giờ đã ba tháng trôi qua. Bọn em đã nhìn nhận mọi thứ bằng con mắt khác, được làm quen với những người bạn cùng lớp và kết thêm được nhiều bạn mới.” Iroha lảm nhảm khúc mở đầu của một bài diễn văn kiểu mẫu. Nhỏ không thèm đoái hoài gì đến tôi, còn tôi thì ngồi đó, nín thở chờ đợi nhỏ làm trò gì đó rất ư phiền toái. “Hình như có những người còn mới tìm được nửa kia của mình rồi khoe khoang chuyện đó trước mặt bàn dân thiên hạ cơ.”Giờ thì chệch kịch bản rồi đó. Trong bài diễn văn ngày lễ rập khuôn của nhỏ, có một câu như la ó lên rằng “IQ của mình là 3!” Khán đài bắt đầu xuất hiện tiếng xì xầm. Vì lúc nói nhỏ đang nhìn thẳng vào đám đông, nên người ta tưởng ngụ ý là đang ra lệnh truy sát những cặp đôi đang “khoe khoang” việc “mới tìm được nửa kia của mình.”

Những cặp đôi như thế một là bị chọc ghẹo bởi bạn bè, hai là bị lườm chằm chằm. Mashiro và tôi cũng chẳng phải ngoại lệ, đều bị cả đống đứa nhìn với ánh mắt hình viên đạn.

Con mắm này! Cố tình làm thế chỉ vì thấy Mashiro ngủ trên vai mình à!

“Em đang làm cái quái gì thế hả?” Tôi hỏi nhỏ thông qua giao tiếp bằng mắt.

“Là do anh cư xử thiếu đứng đắn quá đó!” Mắt nhỏ như muốn thế, rồi lại ngay lập tức trở về như cũ để không ai khác đánh hơi được.

“Nhớ mặt anh mày đó!”

Mắt nhỏ như thể đang muốn chỉ vào mặt tôi và cười, nhưng phần còn lại của toàn bộ cơ thể thì vì vẫn đang diễn vai học sinh gương mẫu. Tôi muốn bước thẳng lên đó và dạy cho nó một bài học nhưng nếu động thủ giữa lễ tổng kết thì chẳng khác gì thằng tâm thần. Nên tôi chỉ biết bất lực ngồi nhẫn nhịn.

“Pfft. Ai mới là người thể hiện tình cảm quá lộ liễu nhỉ? Anh đang hành động chẳng khác gì đám thiếu niên kia cả, biết hổ thẹn đi, đồ ngốc!”

“Khỉ thật! Em nói đúng!”

Sự chú ý đó là vũ khí hoàn hảo để chống lại tôi. Tôi biết Mashiro chỉ ngủ như thế này vì đang cực kỳ đuối, nhưng mọi người xung quanh thì sẽ chỉ nghĩ tôi đây là một thằng bạn trai si tình sẵn lòng để cô bạn gái dựa đầu lên vai mình.

“Hạnh phúc là một điều tuyệt vời mà. Đến lớp, tham dự sự kiện, được giáo viên tư vấn… Em tin rằng từng hành động nhỏ mọi người làm ở ngôi trường này sẽ có ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai của chúng ta. Tuy nhiên, cái gì cũng nên có điều độ. Sự trong sáng và khiêm nhường vẫn là đức tính quan trọng nhất. Giả dụ như bạn đang cố gắng thật nhiều để hiện thực hoá ước mơ của mình, nhưng khi gặp được một cô gái dễ thương thì lại gạt phăng đi tất cả để trao cho cô nàng tình cảm và sự chú ý của mình. Chẳng có điều gì đáng hổ thẹn hơn hành động đó cả.”

Từng lời nói của nhỏ như được càng ngày được nhấn mạnh để đâm sâu hơn vào tâm can tôi.

Chắc chắn là đang nhắm đến mình! Dù đây là lỗi của mình nhưng cũng vừa vừa phải phải thôi chứ!

Hầu hết bài diễn văn của nhỏ là những nhát dao nhắm vào tôi được ngụy trang dưới vỏ bọc khích lệ tinh thần học sinh. Điều cứu cánh duy nhất ở đây là dù cảm thấy hoang mang mỗi lần Iroha nói mấy từ như “chim chuột” và “tình tứ”, rốt cuộc bọn học sinh vẫn không nghĩ quá sâu về bài diễn văn của nhỏ. Tạ ơn Trời vì bọn học sinh trường này quá là đần đi.

À đâu, thật ra thì đám này khá là thông minh và đa số đều đang nhắm lên đại học. Nhưng lí do đôi khi IQ của bọn nó cứ đùng phát giảm hẳn 100 điểm thì vẫn còn là ẩn số.

Dù sao đi nữa, trừ bài diễn văn quái ác của Iroha ra thì phần còn lại của buổi lễ tổng kết đã diễn ra suôn sẻ.

***

“Khi nói đến kì nghỉ hè thì có hai loại học sinh. Loại đầu tiên là người thắng. Các em ấy là những người thông minh, điểm tốt, nên lâu lâu nghỉ ngơi chút cũng chẳng sao. Loại này rơi vào một diện đặc biệt: những người có đặc quyền trời ban cho phép tận hưởng cuộc sống. Loại còn lại… thì chỉ là một lũ ngốc.”

Sau khi xong lễ tổng kết thì lại đến tiết chủ nhiệm cuối trước kì nghỉ. Bọn bạn cùng lớp của tôi co rúm người lại trong căng thẳng và sợ hãi dưới ánh mắt lạnh lẽo như thể đang ra lệnh của Nữ Hoàng Độc Miệng (Sumire). Nhìn khung cảnh này chẳng giống cái lớp vài tiếng nữa là được nghỉ hè gì cả.

Sumire đập cây gậy mình dùng để dạy học vào bảng đen. “Nếu nghĩ mình là kẻ chiến thắng thì cứ việc tận hưởng hết mình đi. Nhưng hãy nhớ: nếu các em cứ theo đuổi khoái lạc đến mức quên đi những điều quan trọng thì sẽ phải gánh chịu hậu quả sau đấy. Hậu quả đấy sẽ được thể hiện rõ nhất trong kì thi xét tuyển đại học.”

Đúng là những lời thông thái. Mong là Murasaki Shikibu-sensei đang nghe cái này.

“Mong là các em sẽ có thể chống lại sự cám dỗ của mùa hè. Xin hết. Tiết chủ nhiệm kết thúc.”

“N-Nghiêm! Cúi chào!”

Tiếng chuông trường vang lên ngay khi Sumire nói xong. Học sinh trực nhật hôm nay nhanh chóng đứng lên và ra lệnh cho mọi người chào cô giáo vì không muốn bị cấp trên ghét. Sau khi nhìn lướt qua quân đội của mình, Kageishi Sumire quay người đi và bước ra khỏi lớp một cách đầy tự tin.

Tôi nghe được vài học sinh nói rằng muốn huỷ bớt kế hoạch để đảm bảo thời gian còn dư để học hành. Bài diễn văn của Sumire có hiệu quả rồi. Là do cái đó hoặc học sinh ngày nay chăm chỉ hơn là tôi tưởng. Dù là lí do nào đi nữa thì tôi rất đỗi bất ngờ khi thấy phản ứng bình thường như thế từ đám bạn cùng lớp này.

Giá như bọn này thấy cái tin nhắn được gửi vào nhóm chat ngay tại giây phút đó.

Murasaki Shikibu-sensei: YEAAAAH ĐƯỢC NGHỈ HÈ RỒI!!! ĐI BIỂN THÔI MẤY ĐỨA!!!!! CHƠI HẾT MÌNH NÀO!!!!!!

Chắc bả gửi tin nhắn ngay lúc bước chân ra khỏi phòng học rồi.

“Tôi sẽ nói lại lần nữa. Cổ diễn rất hay luôn.”

“Cá là mấy tên này sẽ sủi bọt mép nếu biết tính cách thật sự của cô ấy luôn,” Ozu tán thành.

Ozu và tôi chỉ biết nhăn mặt nhìn nhau. Kageishi Sumire hàng thật là một người lười biến, được nuông chiều quá mức, nghiện đồ uống có cồn và còn chẳng biết cái máy hút bụi dùng để làm gì. Lí do cổ đóng vai nhân vật độc mồm ở trường là vì không muốn học sinh hay các giáo viên đè đầu cưỡi cổ mình.

Nói gì thì nói, khả năng khiến học sinh hành động của cổ vẫn thuộc hàng đỉnh của chóp. Lớp tôi có điểm trung bình cao nhất cả khối trong bài kiểm tra cuối kỳ mới đây (không tính các lớp nâng cao). Hồi thi giữa kỳ thì sự cải thiện trong điểm số lớp này còn cao hơn của lớp nâng cao cơ.

Dĩ nhiên, con quái vật tên Kageishi Midori kia vẫn là học sinh đứng đầu khối vì bằng cách nào đó nhỏ luôn được điểm tuyệt đối tất cả môn học. Dẫu vậy, vài học sinh trong lớp tôi đã leo lên được hàng ngũ đầy sự cạnh tranh khốc liệt của học sinh các lớp nâng cao. Trong bài thi thử đại học thì bọn họ đều được điểm cao hơn đáng kể so với điểm đầu vào của trường trong nguyện vọng mình chọn.

Kĩ năng làm nhà giáo của Sumire là không thể chối cãi. Chỉ cần nhìn sự nhảy vọt trong điểm số của lớp tôi kể từ đầu năm là đủ hiểu rồi. Đương nhiên là cổ không dạy bọn tôi môn nào ngoài Toán, nhưng áp lực cô giáo đặt lên và những triết lý đầy cảm hứng mà cô chia sẻ trong các tiết chủ nhiệm hẳn đã có tác động tích cực lên toàn thể học sinh trong lớp.

“Cô ấy hợp làm giáo viên nhỉ? Mỗi tội bản thân đương sự thì lại không thích nghề này.”

“Lại còn siêu thông minh nữa. Nhìn từ cách em gái cổ toàn đứng nhất khối thì chắc là đặc tính di truyền.”

“Midori-san à? Tôi biết là nhỏ đó thông minh, nhưng chỉ từ cách nói chuyện thì chẳng nhận ra được điều đó. Tôi thì thấy Ozu còn thông minh hơn đấy.”

“Không có đâu, tin thằng này đi. Tôi có thể làm tốt môn Toán, tiếng Anh và khoa học nhưng chỉ gói gọn trong những môn đó thôi.” Ozu cười khúc khích.

Thân là một người cùng tuổi với tôi thì cái thằng Ozu này thông minh quá mức. Mỗi chương trình mà cậu ta viết ra đều hoạt động một cách cực kỳ trơn tru. Nhưng như cậu ta nói, sở trường của cậu ta là trong các môn khoa học tự nhiên. Trừ tiếng Anh ra thì cậu ấy khá là vô vọng ở các môn nhân văn học.

Khả năng đọc hiểu tiếng Nhật của cậu ta cải thiện theo khả năng giao tiếp với người khác, nhưng bạn tôi vẫn không giỏi việc hiểu được lòng người khác. Đó là lí do cậu ấy cần tôi và Liên Minh Tầng 5. Nếu Ozu biết cách đối nhân xử thế thì đã có thể tự mình đạt được những điều vĩ đại rồi. Khi cậu ấy làm được như vậy mà không cần chúng tôi thì chắc tôi sẽ rất tự hào, nhưng trong lòng vẫn có hơi buồn man mác.

“Dù sao đi nữa, Kageishi-san đúng là ra gì và này nọ thật. Đạt được 100% là điểm A trong kì thi giữa kì lẫn cuối kì luôn. Chắc không chỉ là di truyền đâu. Mà còn tốn cả mồ hôi, xương máu và nước mắt để đạt được những kết quả đó nữa.”

“Chắc là một khi biết mình muốn gì thì nhỏ cứ thế mà xông lên thôi. Cá nhân tôi thì vì biết rằng điểm số không quyết định được tất cả nên không thể đặt cược cả tương lai vào mấy con số trong tờ báo cáo được. Nhưng vẫn không thay đổi được rằng việc có thể cống hiến cả cuộc đời cho một khía cạnh duy nhất khá đáng ngưỡng mộ.”

“Ừ. À mà nhắc đến Kageishi-san mới nhớ, ông có muốn mời CLB Kịch đi biển chung không?”

“À…”

Lúc giúp CLB Kịch thành công trong Hội Chợ Kịch Nghệ Quốc Gia, chúng tôi đã khá gần gũi với nhau. Bọn tôi còn bắt đầu mời họ và Hội trưởng CLB là Midori đến những buổi họp mặt và sự kiện của Liên Minh cơ.

“Tôi có hỏi rồi nhưng họ không muốn đi.” Tôi giải thích.

“Gì, thật à?”

“Vòng giải tỉnh cho Hội Chợ sẽ diễn ra trong kì nghỉ, và nếu như qua được vòng đấy thì họ sẽ tiến đến giải quốc gia. Hơn nữa, Midori-san hình như bận học hè rồi nên không có thời gian để đi chơi với chúng ta. Nhỏ đó cũng bảo tôi là học hành cho đàng hoàng chứ đừng có chơi bời đến hết hè.”

“Ừ, nghe giống cậu ta thật. Nhưng ông đâu phải là loại người để người khác thoát với một cái cớ như thế.”

“Ông nghĩ thế à? Nghe này, nếu nghĩ nhỏ muốn đi biển lắm nhưng đang kiềm mình lại vì lí do nào đó thì tôi đã ép đi cho bằng được rồi. Nhưng trong trường hợp này thì nhỏ nghe như thể là muốn học thật ấy. Tôi không biết nguyên do nhưng mà…”

“Nhưng gì?”

“Murasaki Shikibu-sensei nói là không muốn ở chung với em gái mình nhiều quá nếu được. Nếu như dành nhiều thời gian cùng nhau hơn thì có khi bí mật sẽ bại lộ mất.”

“À! Cũng có lý.”

“Nếu chỉ là một bữa tiệc như mọi khi thì không sao. Vào vài ly là cái tính cách nữ hoàng đó bay bà nó ra khỏi cửa sổ rồi, nên chẳng ai nhận ra hai người đó là một.”

Nhưng cổ không thể uống rượu bia trên bãi biển được. Chưa kể lại còn là người lái xe chở cả bọn đến đó. Nếu Midori gặp Murasaki Shikibu-sensei phiên bản không say khướt thì chắc chắn sẽ nhận ra.

“Hiểu rồi. Tôi thì không phiền vì thế nghĩa là Iroha sẽ có ít đối thủ hơn—”

Sầm!

Ozu chưa kịp nói hết câu thì có một tiếng động mạnh. To đến mức tôi bất ngờ khi thấy cánh cửa phòng học vẫn còn nguyên vẹn. Tôi quay mặt lại và thấy một nữ sinh đang đứng yên ở phía cửa ra vào. Mặt cô hướng thẳng xuống đất, miệng cô thì lẩm bẩm cái gì đó không ai nghe được. Tóc cô lộn xộn cả lên, má thì trắng bệch còn quần áo thì nhăn nhúm. Trông hệt như một người vô gia cư đã từ bỏ cuộc sống và như Kageishi Midori, người mà bọn tôi vừa nhắc đến. Thật ra thì tôi chắc chắn 88% đó là nhỏ.

“Đó là Midori-san… đúng không?”

“Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới à? Nhưng có gì đó không đúng lắm,” Ozu nói.

Cả hai đều nghĩ đó là nhỏ. Nhưng tôi không hiểu được tại sao một người siêu kĩ tính, siêu nghiêm túc và siêu om sòm như Midori lại có thể trông như thế.

“E-Ê. Vụ gì—”

“…thứ…”

“Hở?”

“Không… tha thứ…” Midori đi về phía bọn tôi, mắt thì vẫn dán chặt xuống sàn.

Đến giờ tôi mới nhận ra trong tay nhỏ đang cầm một con dao.

“…tha thứ… Không thể tha…”

Nhỏ lại gần hơn một bước. Rồi một bước nữa. Trông tình hình rất rất là không ổn, nhưng tôi cảm giác như bị dính chặt vào cái ghế đang ngồi và đang chờ sự diệt vong đến với mình.

“C-Chuyện gì vậy, Midori-san? Nói gì đó đi mà! À ờm, nhưng hãy đứng đó mà nói chuyện nhé! Đừng lại gần hơn nữa! Ờm—”

“Không thể tha thứ được! Tôi phải giết cậu ngay tại đây! Tôi chưa từng gặp tên đạo diễn nào vô liêm sỉ như cậu!”

“AAAAAAAAAA!”

Midori ngước đầu lên nhìn tôi đầy sát khí, tay thì đang vung con dao xuống. Tôi nhanh trí lấy một cái bìa đựng tài liệu trên bàn rồi để nó trên đầu nhằm chặn con dao lại. Đầu lưỡi dao nảy ra khỏi tập tài liệu bằng nhựa rồi cong lên như một con sâu bằng kẹo dẻo.

“Đạo cụ à? Thế giờ cậu giải thích chuyện gì đang xảy ra được chưa?”

“Cậu là đồ dối trá!”

“Hở? Tại sao tôi lại là thằng dối trá chứ? Chưa gì cậu đã vung dao kéo vào mặt tôi rồi giờ lại buộc tội vô cớ à?”

“Cậu nói là giữa cậu và chị tôi không có chuyện gì mà!” Tôi bị Midori lườm bằng đôi mắt đỏ ngầu trông cực kỳ nguy hiểm, rồi được nhỏ đưa cái điện thoại ra trước mặt.

Trên màn hình là một nhóm chat có tên “Kageishi.”

Sumire: Con đang hẹn hò với một học sinh của mình tên Ooboshi Akiteru-kun với ý định kết hôn. Hiện tại, theo luật pháp thì bọn con chưa thể kết hôn được, nhưng em ấy sẽ tốt nghiệp trong một năm rưỡi nữa. Mọi người đợi được đến lúc ấy không ạ?

“Midori-san?” Tôi thở dốc trong khi nắm tóc. “Cái quái gì đây?!”

Tôi đã biết chuyện Sumire nói với gia đình về “chúng tôi” để bố cổ không chọn ra đối tượng kết hôn nào. Nhưng đó không phải là vấn đề.

Vấn đề nằm ở chỗ khác trên màn hình.

Cái nhóm “Kageishi” này có hơn 99 thành viên. Ít nhất là 100. Đây không chỉ là gia đình của Sumire. Chắc phải bao gồm ở anh em họ, cô chúc bác dì và vân vân. Midori dĩ nhiên cũng ở trong nhóm rồi. Bảo sao nhỏ giận đùng đùng.

Giờ sao?

Tôi có thể kể nhỏ này nghe sự thật… thôi khỏi. Nếu như cho nhỏ biết lí do tôi với Sumire đủ thân để đóng cái trò hôn phu giả này thì rủi ro Midori nhìn ra danh tính thật của Murasaki Shikibu-sensei sẽ tăng đột biến. Tình thế này, đã đâm lao thì chỉ có theo lao.

Xin lỗi nhé, Midori!

“Tôi biết quan hệ của cậu với Sumire thân mật hơn là cậu nói mà! Thật không thể tin được! Cậu nên thấy hổ thẹn về bản thân!”

“Tại sao?” Tôi hỏi với giọng trầm và nhìn thẳng vào mắt nhỏ. “Sumire và tôi đã lên kế hoạch cho tương lai của hai người rồi. Bọn tôi rất nghiêm túc về chuyện này, nên tôi không thể cứ ngồi đây chịu trận và để cậu nhạo báng bọn tôi đến thế đâu!”

“Tôi… Tôi…”

“Chúng tôi đang yêu nhau; có gì sai trái lắm à? Hai người bọn tôi yêu từ tận đáy lòng mình với tinh thần là sẽ kết hôn. Cậu có quyền gì mà chỉ trích chúng tôi? Nói cho tôi biết đi—Nói mà hãy nhìn thẳng vào mắt tôi ấy, Midori-san.”

“Ooboshi-kun…”

Lật ngược thế cờ rồi. Tôi hạ giọng xuống để tạo ra một ấn tượng quả quyết nhưng dịu dàng, để mình nghe giống một người đàn ông liêm khiết. Tôi diễn cũng hay đó chứ, chắc là nhờ hoạt động với Iroha và CLB Kịch.

“Được thôi. Tôi chấp nhận rằng mình không có quyền cản đường tình yêu đích thực.”

“Nói hay lắm. Vậy thì bớt bớt mấy lời xúc phạm lại đi nhé? Nếu được thì bọn tôi muốn được cậu chúc phúc cơ,” tôi nói khẽ.

“Nhưng… Nhưng…” Midori lùi lại và lắc đầu lia lịa. Vào giây tiếp theo thì tôi lại thấy màn hình điện thoại nhỏ trước mặt. “Thế cậu định giải thích sao về… vụ này?!”

Tôi ngay lập tức nhận ra thứ đang ở trước mặt mình.

“Ảnh nóng của chị tôi đó?!”

Tôi nhìn chằm chằm. “…Cái?”

Midori nhắm mắt lại, mặt đỏ đến tận mang tai. Trên màn hình là ảnh của Kageishi Sumire. Má cô hóp lại và cô đang hút lấy hút để thứ gì đó đã bị cắt khỏi ảnh.

Midori quẹt sang bức ảnh tiếp theo. Trên màn hình là ảnh Sumire đang giơ tay hình chữ V về phía máy ảnh trong khi một dung dịch màu trắng nhiễu ra từ khoé môi. Nhỏ lại quẹt đến bức tiếp theo trong đó Sumire giơ cả hai tay lên hình chữ V cùng với tôi bên cạnh. Còn cái chất lỏng màu trắng đó thì vẫn ở trên miệng cổ.

Tay tôi hẳn đã run lúc chụp ảnh rồi, vì cảnh nền và những chi tiết đằng sau bị làm mờ nên chúng trông còn thiếu đứng đắn hơn ác.

“C-C-Cậu đừng bảo tôi đây không phải là mấy cái ảnh dâm dục nhé!”

“Khoan! Khoan! Đợi! Cái hợi gì đây?!”

Thật vô lý.

“Cậu lấy chúng ở đâu đấy? Hàng đã qua chỉnh sửa đúng không? Tôi không nhớ là—”

Khoan. Tôi có nhớ mấy tấm ảnh này.

“Chính chị tôi đã gửi chúng đấy! Nhìn nè!”

Sumire: Con hiểu mọi người đang nghi ngờ rằng cậu bạn trai này có tồn tại thật hay không, nên con sẽ gửi ảnh hai đứa đang hẹn hò vào đây. Như thế thì mọi người sẽ biết mối quan hệ của hai chúng con sâu đậm như thế nào.

Vậy Sumire là người để đống ảnh này rò rỉ sao! Đúng là không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội làm phản.

Từ lúc chụp thì tôi đã biết là ảnh như hạch rồi nhưng không ngờ là lại như hạch đến thế này—và theo nhiều cách khác nhau nữa. Sao tôi có thể chụp những bức ảnh dâm như thế này mà không nhận ra chứ?

“Theo tôi thì thế này là ‘sâu dậm’ quá rồi đấy! Cậu còn là trẻ vị thành niên! Thế này là sai! Là bất hợp pháp!” Midori hét lên.“Sumire-sensei lớn hơn nên cổ mới là người bị hỏi tội chứ.”

“Tôi không muốn nghe cậu viện cớ! Đến giờ xét xử rồi!”

“Đưa con dao nhựa đó ra xa khỏi tôi coi!”

Vì nó mềm quá nên chẳng đau gì, nhưng mỗi lần bị thứ dao giả này đâm vào thì tinh thần tôi lại kiệt quệ thêm. Mấy đứa bạn cùng lớp thì chuyển sự chú ý sang cái thằng tội nghiệp bị tấn công bởi học sinh nhất khối này. Dù cả lớp đã về gần hết thì bị nhiều người nhìn đến thế này vẫn khó chịu vô cùng. Bọn nó suốt ngày cứ lờ đi sự tồn tại của tôi mà bây giờ lại có hứng thú à.

Hẳn tôi đã quen với mức độ chú ý này kể từ khi giả vờ hẹn hò Mashiro, nhưng lúc đó thì hầu hết tôi vẫn đứng khá xa ánh đèn sân khấu. Cứ đà này thì tôi sẽ mất đi sự hiệu quả của một môi trường mà ai cũng lờ mình đi mất. Ngày qua ngày, tôi sẽ phải hứng chịu ánh mắt tò mò của đám bạn cùng lớp! Trường hợp tệ nhất thì còn bị đối xử như thằng khốn (hay là anh hùng) đã chụp ảnh nóng với giáo viên nữa.

“Bọn tôi chỉ đi uống trà sữa trân châu với nhau thôi mà. Cô ấy chỉ đang hút mạnh vì cái li chứa 99% là trân châu chứ gần như không có miếng nước nào. Chẳng có gì dâm cả!”

“Cậu xem thường tôi quá đấy? Tôi biết cái này là gì! Là bukkake đúng không?!” [note47646]

“E-Ê, đừng có nói từ chuyên ngành ở đây chứ! Bộ cậu là kiểu dâm ngầm à?”

“K-Không! Có mấy tên trong lớp tôi kiểu: ‘Cậu thông minh mà nhỉ? Vậy có giải thích được cái gì đang xảy ra trong đây không?’ Rồi đưa cho tôi xem cái video có người phụ nữ tóc vàng khoả thân nào đó rồi có đủ thứ chuyện xảy ra với cô ấy… nhưng cơ bản là cái từ đó có trong đống tag!”

“Nhưng sau đó cậu đã lên mạng tra thử ý nghĩa của từ này nhỉ? Tại vì cậu dùng một nó một cách chính xác và hoàn toàn tự nhiên luôn.”

“Hnnngh!” Mặt Midori đỏ dần lên trước mắt tôi.

“Vả lại, cậu có đang hơi ám ảnh quá với chuyện tình của chị mình không? Cô ấy 25 tuổi rồi mà. Dù không phải tôi thì kiểu gì cũng sẽ hẹn hò với người nào đó thôi.”

“T-Tôi biết, nhưng mà…”

“Gia đình cậu còn tìm đối tượng kết hôn cho cô ấy nữa. Nếu không nhờ tôi thì cô ấy đã phải kết hôn sớm hơn rồi đó.”

“Hnnngh—Khoan.”

“Gì?”

“Khi tưởng tượng cảnh Sumire kết hôn với người gia đình chọn thì tôi không bất mãn đến thế…”

“Vậy là cậu ghét tôi?”

Midori rất biết ơn tôi sau màn giải cứu CLB kịch, và tôi không nhớ là có làm gì để nhỏ ghét. Với lại họ đi được đến giải tỉnh cũng là nhờ công lao của tôi và Iroha diễn hộ vai chính. Dĩ nhiên là chúng tôi không định can thiệp vào chuyện của họ nữa, nhưng CLB Kịch không có gì ngoài lòng biết ơn cho Liên Minh sau khi giúp họ vượt qua vòng loại. Trong đó bao gồm cả Midori.

“T-Tôi không có ghét cậu, nhưng khi nghe tin cậu và chị tôi hẹn hò, đầu tôi đột nhiên cứ trống rỗng rồi… hể?”

“Sao thế?”

Midori chau mày rồi nghiêng đầu sang một bên. “R-Rốt cuộc mình đang ghen tị với ai thế nhỉ?”

“Ê, cậu ổn không đấy? Tự nhiên cầm dao vào đây rồi tự hoang mang luôn. Cậu có phải học sinh nhất khối thật không thế?”

“T-Tôi ổn mà! Khoẻ như một con ngựa luôn đó!”

Không, có gì đó không ổn. Nhỏ còn không giận khi bị tôi cà khịa nữa. Như thể não nhỏ đang nhảy số quá chậm để hiểu rằng mình vừa bị tôi xúc phạm, chẳng bình thường chút nào. Vì lo lắng nên tôi đặt tay lên trán nhỏ.

“Cậu cư xử lạ quá dấy. Bị sốt hay gì à?”

“Écc!”

Xìiiiiiiiiiiiiiiiiii!

“Ùi! Trán cậu nóng quá kìa! Thế này thì tế bào não cậu sẽ cháy mất!”

“O-Ooboshi-kun! C-Cậu đang chạm vào… Aaaaaaa!”

“Tệ rồi. Ozu, giúp tôi dìu cậu ta đến phòng y tế nào.”

“Ờm, tôi nghĩ là cậu ấy không bị gì đâu.”

“Ông nghiêm túc à? Nhỏ này đang nóng hơn cả cái vỉ lò nướng đấy! Phải cho nằm xuống giường bệnh ngay!” Tôi đứng lên để nhỏ dựa người vào vai mình.

Midori ré lên rồi hất tay tôi đi, rồi lùi lại vài bước và lườm tôi như một tên tội phạm khét tiếng. “K-Không thể nào! Cậu là một tên vũ phu, thô lỗ và thiếu tinh tế! T-Tôi không thể nào…”

“Cậu đang nói cái gì vậy? Thôi nào, để tôi đưa cậu đến—”

“T-Tránh xa tôi ra! Sai quá rồi… Thứ cảm xúc này… Tôi không thể…” Midori chậm rãi lùi lại đến khi lưng nhỏ chạm vào tường lớp học. Nhỏ nhắm nghiền mắt lại rồi hít một hơi thật sâu. “Chuyện này là KHÔNG THỂ!”

Sau đó hét to như thể đang ở trên sân khấu và chạy nhanh ra khỏi lớp học. Nếu như đây không phải là thật thì tôi đã cho nhỏ một tràng vỗ tay vì màn diễn đó rồi. Hay đó là luyện tập nhỉ?

“Không biết nhỏ có ổn không. Mong là không có cố quá sức rồi đổ bệnh hay gì.”

“Ổn thôi mà. Chắc chắn là cứ đi thêm một bước thì cơn sốt của cô ấy sẽ giảm thêm 0.1 độ đấy.”

“Là sao?”

“Tôi đang nói ông là nguyên do cô ấy bị sốt đó.”

“Nhỏ ghét tôi đến mức ở gần tôi làm nhỏ phát bệnh à? Nghe đau đấy…”

“Vàaaaa kĩ năng đồng cảm của ông được 0 điểm.”

Sao thằng Ozu lại chấm điểm tôi? Là vì tôi làm Midori ghét đến mức khiến nhỏ chạy đi à? Tôi bắn cho cậu ta một cái nhìn đầy thắc mắc.

Ozu cười khúc khích. “Mà, nếu ông không đầu đất đến thế thì cái cuộc sống sặc mùi romcom này sẽ không thú vị như trước được.”

“Rốt cuộc ý ông là gì? À, phải rồi! Nhắc đến romcom mới nhớ… Mashiro! Hôm này là ngày cuối trước khi nghỉ hè rồi, muốn đóng cho tròn vai cặp đôi giả và về nhà cùng nhau không?” Tôi quay mặt sang bàn của Mashiro.

Và không thấy ai ở đó.

“Tsukinomori-san về ngay khi hết tiết chủ nhiệm rồi. Không thèm nói tạm biệt với ai luôn.”

“Hở. Lạ thật.”

Kể từ khi vào thế tiến công trong “mối quan hệ” của chúng tôi, cô nàng ngày nào cũng đòi tôi dẫn về nhà sau giờ học. Đến giờ thì vì bận thu âm và sắp xếp tài liệu nên tôi không có thời gian, hôm nay là ngày cuối mà không cho cô ấy cơ hội nào thì mấy đứa ở trường sẽ bắt đầu nghi ngờ về mối quan hệ này mất.

“Chắc cô ấy bận rồi, nên hôm nay trông mới đuối đến thế. Liệu mà chăm sóc nàng ta đi đấy? Dù sao ông cũng là bạn trai mà.”

“Đừng có trêu tôi nữa.”

Mashiro đang hành xử rất kỳ lạ. Nếu như cô ấy lại gặp rắc rối lần nữa thì tôi muốn giúp một tay.

Đúng lúc đó, tôi cảm thấy trong túi mình có thứ rung lên.

“Giờ lại được em nào nhắn tin đây?”

“Hở? Ồ, chỉ là Otoi-san thôi.”

“’Chỉ là’ Otoi-san? Nghe thô lỗ quá đấy.”

“Chắc vậy.”

Thật lòng thì tôi còn không xem người đó như con gái. Cổ đối với tôi giống Ozu hay một đối tác làm ăn đáng tin cậy hơn gì hết. Giới tính của cô ấy không ảnh hưởng gì đến mối quan hệ giữa chúng tôi cả, và nó cứ tiếp tục không ảnh hưởng thì càng tốt.

Otoi: Đến studio đi. Có chút chuyện cần nói.

Một tin nhắn súc tích hiện rõ tất cả những điều cần biết. Nhưng Otoi-san đòi gặp tôi thì khá hiếm thấy đó. Lần này là cô ấy chủ động nên chắc tôi không cần mang bánh kẹo gì đâu, nên sẵn tiện ghé qua trên đường về nhà luôn vậy.

Otoi: Sẵn tiện mua hộ tôi ly trà sữa.

Tôi thấy déjà vu không hề nhẹ.

***

“Chà, ngon thật đấy. Siêu ngọt luôn. Trước giờ tôi chưa thử vì phải xếp một hàng dài đến nực cười, nhưng lâu lâu uống một lần thì cũng đáng đấy chứ.”

“Đáng để tôi xếp hàng cho cậu nhỉ? Thôi thằng này xin kiếu.”

Otoi-san đang hí hửng hút rồn rột ly trà sữa trân châu mà tôi mất 20 phút xếp hàng dài dưới cái nắng thiêu đốt để mua. Tôi biết là cô ta sẽ giả điếc khi nghe lời phàn nàn của tôi rồi (nô lệ thì không có quyền mà) nhưng này, ít nhất thì cũng phải thử chứ.

Giờ là hai giờ chiều, và tôi đang ở trong tầng hầm nhà Otoi-san, đã được trùng tu lại thành một cái studio. Nhờ điều hoà nên trong đây lạnh như băng. Tiếng lách cách của bàn phím thì vang vọng khỏi những bức tường.

Với tất cả trang thiết bị tân tiến và đắt tiền nhất, nơi này là lâu đài ngay bên trong ngôi nhà của Otoi-san. Vì bố mẹ là quan chức cấp cao của chính phủ nên tiền tiêu vặt của Otoi-san không phải dạng vừa. Chưa kể họ còn có thêm thu nhập từ việc đầu tư rồi dùng số tiền đó để mua sạch bách những thiết bị mà Otoi-san muốn có.

Otoi-san vẫn có thể làm việc mà không cần Liên Minh, nên cô không phải là thành viên chính thức, mà giống một đối tác từ bên ngoài hỗ trợ chúng tôi hơn. Tôi quên cô nàng từ hồi học sơ trung, đồng thời, cô cũng là người duy nhất ngoài thằng này biết về danh tính thật của Iroha, hay còn gọi là “Đoàn Lồng Tiếng Ma Quái” và cũng chưa hó hé từ nào với các thành viên còn lại trong Liên Minh.

Ozu và mọi người thì biết Otoi-san giúp đỡ với công đoạn âm thanh, nên họ có quen nhau, nhưng để bảo vệ bí mật của Iroha, tôi không bao giờ để họ quá thân thiết với nhau. Gần đây Iroha đã để lộ khả năng diễn xuất của mình khi đóng thế cho nữ chính vào Hội Chợ Kịch Quốc Gia, nhưng vẫn chưa nói với ai rằng em ấy là diễn viên lồng tiếng duy nhất cho Koyagi. Cơ mà tôi sẽ không bất ngờ nếu như tầm này Ozu đã đoán ra được sự thật.

Dù sao đi nữa, có thể nói là trước khi Hội chợ diễn ra thì Otoi-san và tôi là người duy nhất biết bí mật của Iroha, nên gọi cô ấy là đồng phạm của mình cũng không sai.

“Cảm thấy thế nào? Nói thật lòng đi nhé?”

“Hửm?” Otoi-san ngâm nga một cách lơ đễnh trong khi tay vẫn đang gõ trên phím. “Muốn biết tôi đang làm gì à? Cứ chờ đi.”

“Không, ý tôi là cái này cơ.” Tôi chỉ vào ngực Otoi-san.

Khoan, để tôi chỉnh lại. Tôi không có hứng thú với ngực của cô ấy, mà là với ly trà sữa đang nằm trên đó thôi.

Vì Otoi-san đang bận đánh máy nên không rảnh tay. Nên cô nàng quyết định dùng hai quả đồi đầy đặn đang nhô ra khỏi lớp vải của bộ đồng phục đang mặc làm giá để ly. Chỉ cần đưa hàm ra trước một tí là môi chạm được vào ống hút rồi.“Hình như đó không phải là cách uống trà sữa đúng đâu.”

“Nhiều người uống như thế này mà. Ảnh đầy trên mạng luôn.”

“Đó là meme, không phải là lời khuyên hay chỉ dẫn đâu. Và nhiều người không có share vì trà sữa mà là vì thứ khác.”

“Này, nếu dùng được thì là dùng được thôi.” Otoi-san lại hớp thêm một ngụm.

Cái cách trọng lượng của ly trà sữa đẩy xuống ngực cô ấy và tạo thành một cái rãnh khá là thú vị, nhưng tôi buộc bản thân nhìn đi chỗ khác.

“Cơ mà cậu không gọi tôi đến đây chỉ vì muốn uống trà sữa nhỉ?” Tôi hỏi để đánh lạc hướng bản thân (và cô ấy) khỏi bản năng đàn ông đang trỗi dậy.

Kể từ khi tôi đến đưa trà sữa thì Otoi-san vẫn không ngừng làm việc gì đó trên máy tính.

“Chuẩn bị chưa xong. Đợi xíu đi. Nếu chán thì cứ vào trong góc mà chơi.”

“Tôi không phải cháu cậu đâu. Ít nhất thì giải thích sơ bộ cũng được mà.”

“Không muốn. Mất công lắm.”

“Thật luôn?”

“Trong lều có đồ chơi đó. Thích gì lấy nấy đi nhé?”

“Không, cảm ơn.”

“Hình như là có đồ chơi người lớn luôn.”

“Làm như có chuyện tôi sẽ dùng mấy thứ đó ở nhà người khác ấy!”

“Không việc gì phải ngại. Con trai tuổi cậu thì thế là bình thường mà.”

“Cậu là mẹ tôi chắc?!”

Ít nhất thì cô ấy nghĩ khá thoáng, chắc vậy? Nhưng làm chuyện như thế ở nhà người khác, rồi bằng “dụng cụ” của người khác nữa thì không chỉ là biến thái nữa rồi. Đó là đỉnh điểm của sự suy đồi!

Tôi nhìn xung quanh studio để ngăn bản thân nghĩ về cái hình ảnh mà cô ấy đã gieo vào tâm trí mình.

“Hở?”

Vừa lúc đó, tôi thấy một cái bàn khá thấp. Trên đó là một cái bát nhỏ màu nâu chứa đầy đồ ăn vặt để cho tôi với Iroha ăn khi ghé qua hoặc là Otoi-san nhâm nhi. Tôi thấy cái bát này chắc cũng một triệu lần rồi, nhưng cái thứ mà tôi đang để tâm là những món đồ không quen thuộc ở bên cạnh.

“Cậu định đi nghỉ mát à?” Tôi nhặt cái sổ tay hướng dẫn lên, bên trong là thông tin về những địa điểm du lịch ở Nhật.

Tôi lướt qua từng trang. Vài trang được đánh dấu bằng giấy note màu vàng.

“Ờm, cũng không hẳn là nghỉ mát. Tôi chỉ muốn đi đâu đó để thoát khỏi cái nóng của mùa hè thôi, “ Otoi-nói, các ngón tay vẫn lả lướt trên bàn phím.

“Định đi năm cái hồ ở núi Phú Sĩ à?”

“Đừng có nhắc đến chuyện đó.”

“Hở?!”

Phải rồi. Tôi lại lỡ mồm chọc trúng chỗ ngứa của cô ta.

“Dạo này cậu hay chọc tôi lắm đấy. Cẩn thận hơn đi chứ.”

“Nếu như tôi biết trước qui tắc là gì thì mới né được mấy chủ đề đó chứ. Gợi ý thôi cũng được, hay là một danh sách các từ không nên nói.”

“Không cần. Cứ đừng đả động đến là được.”

“Điên rồ quá đấy!”

Tôi chỉ biết ghi thêm một từ vào cái danh sách từ cấm ngày một dài hơn, rồi lén lút ghi “năm cái hồ ở núi Phú Sĩ” vào ứng dụng ghi chú trên điện thoại.

Dù sao đi nữa, bỏ mấy chủ đề nhạy cảm qua một bên thì tôi cứ hứng thú với việc cô ấy đi du lịch để tránh nóng hơn.

“Tôi chưa từng nghĩ cậu là loại thích đi du lịch đấy, còn từ chối lời mời đi biển mà.”

“Ở biển thì vẫn nóng muốn cháy da cháy thịt thôi. Với lại học thì học một mình nhanh hơn.”

“Học?”

“Khoan, tôi chưa kể à?” Otoi-san dừng gõ phím và gù lưng lại trên ghế để nhìn tôi. “Dạo này tôi đang học cách viết và bố cục bài hát.”

“Thật ư?”

“Ừ. Nếu như có sẵn âm thanh thì tôi mix lại đến cỡ nào cũng được, nhưng làm từ con số 0 thì tôi không giỏi lắm. Nhưng tôi thì lại muốn học luôn cái đó.”

Otoi-san đã từng kể tôi rằng cô rất nhạy cảm về vài khía cạnh trong kĩ năng của mình. Vì cô cần những tài năng khác như Iroha làm việc cùng mình; cô ấy không thể trở thành nghệ sĩ dương cầm, nghệ sĩ đàn vĩ cầm, hay là ca sĩ bằng chính sức mình. Cô ấy chỉ có tình yêu âm thanh, kiến thức để hỗ trợ, kĩ năng chỉnh sửa và bản năng của mình. Otoi-san không phải là dạng sáng tạo; mà là dạng hỗ trợ người khác từ trong bóng tối.

“Tôi đã luôn nghĩ rằng mình cứ làm nhiêu đây là đủ hạnh phúc rồi. Chắc tôi muốn tự làm ra một thứ gì đó là do lỗi của mấy người các cậu đấy.”

“Gì, cậu à? Nhưng cậu lười vãi! Cậu chỉ dùng não hết công suất trong khoảng, một giờ mỗi ngày! Cơ bản cậu chẳng khác gì con lười và—”

“Cậu đang khịa tôi à? Phiền quá đấy.”

“X-Xin lỗi. Tôi có hơi ngạc nhiên thôi.”

“Nói chung là ở đây hơi khó tập trung. Với đống thiết bị này xung quanh thì tôi cứ theo bản năng mà đi làm mấy chuyện khác.”

“Tôi hiểu. Nên cậu muốn đến nơi đào đó để không bị sao nhãng.”

“Ừ. Một mình đi đâu đó ở phía Bắc. Tôi sẽ mang theo vài quyển sách, vài bài hát rồi học. Tôi muốn thử xây dựng cái cảm quan cần thiết để viết lời bài hát và âm nhạc.

“Hừm.”

Tôi nhìn thấy sự đam mê cháy bỏng trong đôi mắt ấy. Khi tôi bảo ngạc nhiên là ngạc nhiên thật đó. Lúc gặp nhau hồi sơ trung thì cô ấy đã an phận với kĩ năng của mình rồi. Đây không phải là kiểu cô ấy bị hoàn cảnh ép buộc mình buông bỏ tài năng. Cô nói rằng từ đầu mình chẳng có tài cán gì cả, và chuyện đó không thể thay đổi được. Cô nàng né luyện tập như né tà vậy.

Tôi nghĩ rằng đó lại là điều tốt. Mỗi người đều có sở trường và điểm yếu của riêng mình. Ép bản thân theo đuổi thứ không phù hợp với mình chỉ tổ lãng phí thời gian; thời gian đó có thể dùng để theo đuổi thứ mà mình giỏi, và từ đó khiến bản thân hạnh phúc hơn.

Đó là việc mà tôi đang làm. Chọn ra những tài năng gây ấn tượng với mình, và dùng hết sức lực để hỗ trợ họ. Tôi tưởng Otoi-san giống mình. Tôi tưởng đó là lí do chúng tôi hiểu nhau. Nhưng có lẽ bên trong cô ấy có một đam mê, một đam mê theo đuổi một thứ không hợp với mình. Nếu thế thì tôi muốn hỗ trợ cô với mọi khả năng.

“Cố lên nhé, Otoi-san.”

“Ừ. Tôi mong là nếu thất bại thì cậu sẽ mang kẹo đến an ủi. Còn nếu tôi thành công thì cậu sẽ mang nhiều kẹo hơn để thưởng cho tôi.”

“Kiểu gì thì tôi cũng rỗng túi nhỉ.”

“Đúng rồi. À, xong rồi nè.” Otoi-san nhấn nút Enter. “Tôi gọi cậu đến đây là để cho xem cái này.”

“Video?”

Bức ảnh Iroha đang thu âm trên màn hình đang ở cạnh ảnh của một nhân vật trong một bộ anime cũ. Có nút Play ở giữa màn hình thì chắc đây là file video.

“Tôi vừa làm xong. Cứ thấy có gì đó kì kì nên muốn hỏi ý của cậu.”

“Không phải anime này hơn 20 năm trước rồi à? Hồi trước thì hình như tôi có thấy trên một dịch vụ streaming.”

“Cứ nghe đi.”

“Được thôi.”

Otoi-san đợi tôi mang tai nghe vào trước khi nhấn nút Play.

“Em sẵn sàng rồi. Em sẽ cố gắng cho ra kết quả tốt nhất nhé, Senpai!”

Hình ảnh của Iroha được highlight trên màn hình, và cái giọng người tốt của nhỏ vang vọng qua tai nghe. Tôi vẫn nhớ buổi thu âm này. Iroha đã không dùng kịch bản; lúc này nhỏ đang nói về đam mê lồng tiếng của mình. Không ngờ Otoi-san còn giữ dữ liệu từ lúc đó luôn.

Sao cô ấy muốn mình nghe cái này nhỉ?

Xem tiếp thì tôi thấy phía màn hình của Iroha tối lại, giờ thì nhân vật anime được highlight.

“Okay, mình sẵn sàng rồi! Mình sẽ cố hết sức để không phụ lòng Senpai!”

Nghe cực kỳ giống lời thoại và giọng Iroha lúc nãy luôn. Tôi không biết là Iroha có lồng tiếng cho anime đấy. Sau đó, cả hai bên màn hình đều sáng lên và hai người bắt đầu nói cùng lúc. Giọng của họ khớp nhau đến hoàn hảo. Âm thanh ngọt ngào và nhu mì đó đang đồng thanh như để xoa dịu màng nhĩ của tôi.

Khi hết video thì Otoi-san nhả ống hút ra khỏi miệng và nhìn tôi. “Sao?”

“Sao gì? Iroha giờ đang lồng tiếng cho anime à?”

“Gì? Cậu là producer mà không biết à?”

Tôi nhìn chằm chằm rồi đợi cô ấy nói hết.

“Kohinata không có lồng tiếng anime gì cả. Đây không phải là giọng gốc của nhân vật này.”

“Hở?!” Giọng của tôi cao hơn mọi khi.

Đây là một nhân vật anime từ hai mươi năm về trước nhưng lại có cùng giọng với Iroha. Sự thật đã quá rõ ràng.

“Iroha thành diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp rồi à?!”

“Cậu là thằng ngu chuyên nghiệp à? Anime này được phát hành trước cả khi em ấy sinh ra mà.”

“À. Phải ha.”

“Ừ. Vậy làm sao con bé lồng tiếng cho cái này được?”

“Có lý, nhưng vậy nghĩa là sao?”

“Chịu. Tôi thấy anime này được chiếu liên khúc vào một ngày nọ rồi để ý. Nghe y hệt như lúc Iroha lồng tiếng cho Công Chúa Hoàn Hảo vào cái lần nọ ấy. Nên tôi đã so sánh hai giọng với nhau và… phần còn lại thì ai cũng biết.”

“Nghe không khác một li nào luôn.”

“Chuẩn. Và—chậc, hết trà rồi.” Otoi-san nhả ống hút ra.

Cô ấy ấn cái ly sâu hơn vào trong ngực trước khi thả ra và dùng ngực mình làm một cái bạt lò xo để cho cái ly bay thẳng vào thùng rác dưới chân.

Làm kiểu gì hay thế?

Rõ ràng mix nhạc không phải là tài lẻ duy nhất của cô. Tôi muốn nói gì đó lắm, nhưng hiện tại thì có vấn đề khác quan trọng hơn.

“Giả sử đây là một diễn viên lồng tiếng có giọng rất giống Iroha. Em ấy có thể dùng những màn trình diễn trước đây của cô này để cải thiện trình độ bản thân chẳng hạn.”

“Ừ. Tôi cũng đã nghĩ thế, nên quyết định điều tra sâu hơn tí.”

Otoi-san bắt đầu đánh máy và tìm kiếm nhanh. Kết quả hiện ra một danh sách diễn viên lồng tiếng đã góp phần trong anime. Cô click vào một đường link để có thêm chi tiết về diễn viên đó.

“Đây là Otohama Chia. Cô ấy nói rằng đã lồng tiếng từ hồi còn nhỏ. Có vẻ cô ấy có thể đóng gần như mọi vai, và đến khi credit xuất hiện trên màn hình thì còn chẳng ai biết đó là giọng của cổ. Cổ cũng chẳng hay xuất hiện trước công chúng nên người ta còn từng bảo đây là nhiều diễn viên khác nhau dùng chung nghệ danh cơ."

"Khoan, nhưng chuyện đó—”

“Y hệt Kohinata đúng chứ? Tôi cũng đã nghĩ như thế.”

Tôi không bao giờ nghĩ là sẽ gặp một diễn viên nào giống Iroha, chứ đừng nói là giống đến thế này. Tính ra cái người Otohama Chia này có khi sẽ cho chúng tôi thấy Iroha làm được gì trong tương lai.

“Vậy giờ diễn viên này đang ra sao rồi?” Tôi hỏi đầy háo hức.

Ánh mắt Otoi-san như dịu lại. “Cứ liên quan đến Kohinata là cậu hăng hái quá nhỉ? Nhưng tôi cũng thích điều đó về cậu.”

“Ờm, cảm ơn. Tôi sẽ xem đó là lời khen.”

“Dù sao đi nữa, xin lỗi vì đã làm cậu kì vọng nhiều. Vì sau vụ này thì cô ấy gần như biến mất luôn.”

“Gì cơ?”

“Cổ nghỉ hưu khỏi công việc lồng tiếng từ khi còn trẻ. Trông như cô ấy đã thử diễn trên sân khấu hay đóng phim gì đó, nhưng có thành công vang dội không thì không biết. Chắc chỉ có những người từng làm việc với cổ biết chuyện đã xảy ra sau đó, vì cô ấy không hề xuất hiện trên tạp chí hay bất cứ phương tiện truyền thông nào nữa.”

“Bỏ nghề lồng tiếng rồi à?”

“Mà cổ cũng từng dấn thân vào các bộ phim live action khi còn nhỏ. Có lẽ chỉ muốn thử lồng tiếng một phát chứ không nghĩ về lâu về dài hay gì đó.”

“Chắc cái này là về sở thích mỗi người thôi nhỉ.”

Tôi không khỏi thấy thất vọng. Nếu cô ấy còn làm việc thì tôi đã dùng mọi cách để thu thập nhiều thông tin nhất có thể để giúp Iroha tung cánh bay lượn rồi.

“Có một chuyện làm tôi thấy khó chịu,” Otoi-san nói tiếp.

“Là gì?”

“Fan từng gọi cô ấy là ‘Giọng nói muôn màu’ và ‘Giọng nói thần thánh’ các thứ, nhưng có rất nhiều người trong ngành chỉ trích cổ. Nhưng có thể chỉ là lời ra tiếng vào thôi, nên tôi không biết nữa.”

Otoi-san click vào vài bài báo cũ mà trong đó có nhiều người ẩn danh trong ngành giải trí chỉ trích Otohama Chia. Nhiều người nói rằng cô ấy không tài năng như trong lời đồn, và những kẻ ca tụng cô không khác gì một đám mù tịt về lồng tiếng.

“Không phải mấy tên này chỉ là đang ghen tị à?”

“Không biết. Ý của tôi là nếu Kohinata bắt đầu lồng tiếng chuyên nghiệp thì có thể sẽ gặp mấy chuyện như này.”

“Chắc… vậy. Nhưng thế thì sao chứ?”

Nếu như muốn chỉ trích em ấy thì cứ việc. Iroha chỉ đang là chính bản thân và sống hết mình thôi. Nếu như việc đó thôi cũng khiến kẻ khác bàn tán những điều không hay về em ấy thì cũng chẳng sao. Iroha không diễn vì những người như thế.

“Tôi tin tưởng tài năng của Iroha, và dù thiên hạ có nói gì đi nữa thì tôi vẫn sẽ hỗ trợ em ấy. Đó là điều mà tôi đã quyết định từ rất lâu về trước rồi.”

“Ô kê.” Otoi-san vỗ lưng tôi. “Đạt rồi.”

“Vừa nãy cậu thử tôi à?”

“Không hẳn. Chỉ nghĩ là nếu cậu định bất chấp tất cả mà ở bên Iroha thì con bé sẽ ổn thôi.” Otoi-san khẽ cười.

Hình như mình hiểu rồi…

Gần đây, Iroha đã có đủ can đảm để phô diễn tài năng của mình trước thế giới. Dù tôi nghĩ rằng em ấy chưa thể tiết lộ sự thật với mẹ mình, Otoha, hay cho các thành viên khác trong Liên Minh biết mình là Đoàn Lồng Tiếng Ma Quái được, nhưng cái lần lên sân khấu đó là một bước đi đúng hướng.

Em ấy càng diễn hay như thế thì sẽ càng nhận được sự chú ý từ thế giới và ngành công nghiệp giải trí, đồng thời cơ hội bị chỉ trích, gièm pha cũng tăng lên. Lúc đọc những bài báo về diễn viên lồng tiếng này thì Otoi-san hẳn đã nhận ra điều đó.

“Cảm ơn nhé Otoi-san, vì đã lo cho em ấy.”

“Không sao. Chuyện nhỏ nhặt như này chẳng đáng để cảm ơn. Tôi xem Kohinata như con gái mình ấy, cậu hiểu chứ?”

“Nếu cậu là mẹ thì tôi là bố rồi. Cũng hợp lý vì tôi toàn dùng hết thời gian rảnh để nhỏ không làm phiền mình. Vì trẻ con rất phiền phức mà nhỉ?”

“May cho cậu là tôi sẽ không kể con bé mấy thứ cậu vừa nói đấy.”

“Đừng lo. Tôi chửi nó phiền phức suốt mà.”

“Không phải. Nghe này, nếu tôi là mẹ, còn cậu là cha thì… hầy, giải thích mệt quá. Kiểu gì cũng tốn trên hai câu nên thôi, nghỉ khoẻ.”

“Này, thế rốt cuộc ý cậu là gì?”

“Tôi chỉ muốn nói là cậu đầu đất đến mức coi chừng ngày nào đó có một quả cầu sắt tông thẳng vào mặt mình đấy. Dù sao thì cậu cũng là nhân vật chính harem điển hình mà.”

“Giờ đến cậu cũng gọi tôi như thế à?!”

Tôi cứ tưởng cô ấy ở phe mình chứ!

Dù bị sốc tâm lý nặng nhưng tôi vẫn ở lại chơi với Otoi-san thêm một lúc trước khi về.

Ngày cuối của học kỳ này cứ thế mà chấm dứt, đánh dấu sự khởi đầu cho chuỗi ngày ấm áp, vui vẻ và đầy rắc rối trong mùa hè của Liên Minh…

***

“Sao bao nhiêu năm nay thì tôi đã ngộ ra được rồi.”

“Ngộ ra cái gì cơ, Ozu?”

“Ông biết Otoi-san lúc nào cũng ăn đường mà nhỉ? Vậy sao cô ấy không mập lên?”

“Hỏi hay đấy.”

“Cá là tất cả calo đều đi vào một phần cụ thể trên cơ thể của cô ấy rồi.”

“Ồ?”

“Đống calo đó góp phần tạo ra một cái giá đỡ ly đặc biệt để giúp cô ấy uống mấy đống rác nhiều calo quá mức như trà sữa trân châu, rồi cái giá đỡ ly ấy lại ngày một kiên cố hơn. Đúng là một vòng luẩn quẩn của số phận. Một vòng luẩn quẩn của số phận và ngực.”

“Làm sao cậu có thể nói một chuyện vớ vẩn như thế mà không thay đổi biểu cảm vậy…”

Giao nộp bản thảo đây (2)

Canary: Canary-chan đây! Tôi tới ban biên kịch NXB UZA rồi, chíp! [note47647]

Canary: Canary-chan đây! Tôi lên tàu điện rồi, chíp!

Canary: Canary-chan đây! Tôi đến nhà ga rồi, chíp!

Canary: Canary-chan đây! Tôi đang ở dưới chung cư nhà cô rồi đây, chíp!!

Canary: Canary-chan đây! Tôi đang đứng trước cửa nhà của Namako-sensei nào đó đây, chíp!!!

Makigai Namako: Tôi không để cô vào đâu…

Canary: Hạn chót của cô là khi nào?

Makigai Namako: Ừm…

Canary: Hạn chót của cô là khi nào?

Makigai Namako: Đừng bảo là cô nhớ hết mấy lần trễ hạn đấy nhé?!

Canary: 30/4, 31/5, 30/6, 31/7

Makigai Namako: Khoan, cái cuối thì tôi chưa lỡ mà!

Canary: Vậy cô sẽ xong trong ngày 31?

Makigai Namako: …

Canary: Tôi sẽ là người quyết định điều đó khi kiểm tra tiến độ của cô, chíp!

Makigai Namako: Khoan, sao tôi nghe tiếng mở cửa vậy?

Makigai Namako: Cô có chìa khoá căn hộ của tôi từ khi nào thế?!

Canary: CẬP NHẬT BẢN THẢO ĐI

Makigai Namako: AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!

***

Tre: Lần này không đùa nữa, do là IT BK (HCM) dưới đáy xã hội nên trong 2 tuần tới mình sẽ bị 20+ bài code thiếu nhi và bài tập Mác đập vào mặt nên lịch ra chương chắc chắn sẽ không nhanh như tên lửa được như trước. May là chỉ đặt mục tiêu trong 2-3 tháng nên cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến kết quả chung cuộc, vì tầm này cũng được gần nửa vol 3 rồi. Như mọi khi, dù không hứa gì về tiến độ nên đúng ra không có nghĩa vụ phải thông báo ba cái chuyện vặt vãnh này nhưng nói luôn để người đọc khỏi tốn công thắc mắc nếu mình đột ngột mất tích 2-3 tuần liền. Còn về xưng hô của Canary với Mashiro thì mình vừa đọc vừa dịch nên đang phân vân giữa chị-em đúng như tuổi hay là cô-tôi cho nó chuyên nghiệp, chương sau có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Và đang xem xét đổi xưng hô giữa Aki với Otoi và Midori từ tôi-cậu thành tôi-bà vì là bạn cùng tuổi với nhau, nhưng chưa quyết định được vì cái cách sống của thằng Aki là giữ khoảng cách tuyệt đối với mọi người. Cái này thì mình sẽ để đọc giả cho ý kiến, nếu hơn 3-5 người thấy để tôi – bà tự nhiên thì từ chương sau cũng sẽ đổi nốt (định để là 10 người cho mẫu test nhiều nhưng nghĩ lại thì thấy comment bộ này khá ít). Tạm thời thì chỉ muốn nói nhiêu đó thôi. Chào thân ái và hẹn gặp lại trong chương tiếp theo.

Truyện Chữ Hay