Con em thằng bạn chỉ cà khịa mỗi tôi

giao đoạn: iroha và mashiro đi điều tra

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Tránh ra đi, Iroha-chan! Phải giết!”

“K-K-Khoan, Mashiro-senpai! Bỏ cái vũ khí trân châu đó xuống nào!”

Chao xìn. Tôi là Đặc Vụ Kohinata Iroha, 15 tuổi đây. Hiện tại thì tôi đang cố cản Mashiro-senpai trông như đang muốn đồ sát mục tiêu của hai đứa! Bọn tôi đang ở quán trà sữa trân châu bên trong khu mua sắm lân cận.

Cửa hàng này nổi tiếng với những thức uống nhồi nhiều trân châu đến mức chẳng biết ăn hết kiểu gì, nên Mashiro-senpai và tôi đang ăn chúng bằng thìa. Vị của mấy viên trân châu mềm mại này đúng là số dách, nhưng ước gì họ cho nhiều trà hơn một tí…

Dù sao đi nữa, chắc bạn đang thắc mắc hai đứa chúng tôi làm gì ở đây hen. Bọn tôi đang theo dõi Senpai và Sumire-chan-sensei trong khi họ đang chụp một bức ảnh rất tình tứ.

Trước khi bạn kịp thở ra câu đó thì không, chúng tôi không có bám đuôi họ. Tôi là một thám tử tư có nhiệm vụ bảo vệ khách hàng khỏi những kẻ không chung thuỷ! Tôi là Iroha Holmes và cộng sự của tôi là Mashiro Watson! Cơ mà tôi chưa đọc mấy cuốn sách đó bao giờ.

Mashiro-senpai, vị cộng sự tính tình nói thẳng ra là trẻ con của tôi đang lườm mục tiêu một cách đầy ghen tị, tay thì dùng thìa khuấy liên tục ly trà sữa siêu to khổng lồ.

“Không công bằng… Bất công quá…” Chị ấy cứ lẩm bẩm.

“Cẩn thận, khéo trà sữa của chị biến thành quái vật đấy.”

Những viên trân châu trong ly của chị ấy bắt đầu vỡ ra và dính vào thìa rồi dần trở thành một cục bột to đùng. Nên tôi mới gọi là “vũ khí trân châu”. Chưa gì mà tôi đã nghe tiếng con chimera trân châu đó van xin đấng sáng tạo của mình bằng một tiếng “Ma…shi…ro…” với một giọng trầm trầm ngang ngang. [note47601]

“Chị cứ im lặng đi đã. Họ nghe thấy bây giờ!”

“Chị biết…”

“Kiểu gì chúng ta cũng đì Senpai được đã đời sau vụ này thôi, nên tạm thời cứ tận hưởng cho thoả thích đã!” Tôi cười.

Thật lòng mà nói thì tôi không xem Sumire-chan-sensei như một mối đe doạ lớn. Sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng, tôi đã hiểu rõ gu của Senpai và biết rằng Murasaki Shikibu-sensei không thoả mãn tiêu chí nào cả. Nếu là tình địch thì Mashiro-senpai với diện mạo vừa dễ thương vừa chỉn chu nguy hiểm hơn nhiều. Nên tôi có thể đủ bình tĩnh mà cản người đàn chị đang ghen tị đến chết của mình.

“Aki đúng là tên khốn!”

“Này, em biết là tình hình trông không được khả quan nhưng hãy nhớ họ chỉ là cặp đôi giả vờ.”

Mashiro-senpai dễ thương giờ đang hút cho hết miếng trà sữa còn sót lại trong ly sau khi hành xác sinh vật làm từ trân châu kia. Tôi xoa đầu chị ấy. Chị ấy làm tôi nghĩ đến một ông chú doanh nhân đến quán bar để uống cho say rồi xả hết những nỗi phiền muộn của mình sau một ngày dài làm việc. Nhưng thân là một nữ sinh cao trung siêu ngây thơ thì tôi cũng chẳng nghĩ về ba cái chuyện đó thường xuyên!

Cơ mà tôi cũng phải ngạc nhiên khi thấy mức độ ghen của chị ấy đó. Hình như chị ấy yêu Senpai nhiều hơn là tôi nghĩ. Tôi không chắc là nên cư xử thế nào khi ở gần con người này. Chị ấy giả vờ ghét các cặp đôi nói chung, nhưng chắc chắn là có thứ cảm xúc gì đó rất nghiêm túc ẩn sau vỏ bọc đó.

“Cứ sai sai sao ấy. Làm sao mà giả vờ đính hôn được. Như thế là xúc phạm bộ luật hôn nhân đó!”Chó chê mèo lắm…

Tôi ngậm mồm lại kịp lúc.

Mashiro-senpai phồng má lên như đứa trẻ đang dỗi. “Thật không thể tin nổi! Họ còn chụp ảnh với nhau nữa? Sao gần gũi quá vậy?”

Tôi cười giả lả và đưa thìa vào ly. Sự ghen tị của chị ấy nặng nề thật. Tôi cố múc một cục trân châu lên nhưng không có gì nhúc nhích.

Cái hợi gì vậy?!

Mấy viên trân châu ngu ngục đã dính vào nhau và tạo thành một cục tạ cứng như sắt thép. Tôi rủa thầm cái ly rồi tiếp tục tấn công bằng thìa.

“Nè, Iroha-chan. Sao em bình tĩnh vậy?” Mashiro-senpai bỗng hỏi.

“Hể?”

Cảm giác thời gian như dừng lại. Tôi điếng người và nhìn chằm chằm cô gái đang ngồi đối diện mình, như thể bị ánh mắt đó hút vào.

“Chị biết đó,” chị ấy nói thêm.

“Biết, gì cơ ạ?”

Tim tôi đập mạnh, mắt thì vẫn nhìn thẳng vào mắt chị ấy. Đôi mắt ấy nheo lại như thể đang thách thức tôi, như thể muốn nói rằng mình đọc được từng suy nghĩ trong tâm can tôi.

Bộ chị ấy biết… là tôi biết hết à?

Chị ấy biết tôi đã thấy cảnh chị ấy tỏ tình? Biết tôi biết Senpai đã từ chối chị ấy? Dù có hơi bất công nhưng tôi vẫn giả ngơ với tình huống của Mashiro-senpai, để hai đứa có thể tiếp tục hoà thuận.

Lỡ chị ấy biết tôi đang diễn thì sao? Nếu vậy thì tôi biết giải thích thế nào cho phải? Liệu tôi đã lỡ làm chị ấy tổn thương? Chị ấy có ghét tôi không? Tim tôi đang đập mạnh đến mức làm tôi muốn phát ốm.

Mashiro-senpai lại mở miệng.

“Iroha-chan thích Aki phải không?”

Hàm dưới tôi như muốn rớt ra.

Đây không phải là trường hợp tệ nhất – nhưng cũng hơi suýt soát đó. Nếu như chị ấy biết sự thật tại đây thì giữa hai chúng tôi sẽ có chiến tranh mất.

“Chị đang nói gì dợ?”

“Không phải là chị có bằng chứng gì,” Mashiro-senpai lảng mắt đi, “nhưng chị có cảm giác như vậy. Như lúc xem vở kịch.”

“Vở kịch?”

Hội chợ Kịch nghệ Toàn quốc. Chắc đó là ý của chị ấy. CLB Kịch trường chúng tôi có nguy cơ bị giải thể, nên Liên Minh Tầng 5 đã giương tay ra cứu giúp. Diễn viên thủ vai nữ chính không diễn được nên tôi phải vào đóng thế, dù có rủi ro bị mẹ phát hiện. Cơ mà bữa giờ không thấy có biến gì nên chắc bà ấy không biết đâu.

“Em diễn giống thật quá mức. Chị nghĩ là em không thể diễn như thế nếu không thực sự có cảm tình với nam chính. Với Aki.”

Dù mẹ không phát hiện ra thì tôi cũng không ngờ là vở kịch ấy lại tiết lộ cảm xúc tôi dành cho anh ấy. Ừ thì vở kịch được viết trên tinh thần nam chính và nữ chính nghĩ rằng mình đang yêu đơn phương, nên có vài cảnh khá là sến súa đến rập khuôn. Nhưng tôi chỉ làm theo kịch bản thôi đó. Chỉ là tôi nhập vai vào nhân vật quá thôi, chứ không liên quan gì đến cảm xúc thật đâu!

Giá như điều đó là sự thật!

“N-Nào nào, Mashiro-senpai. Chỉ là diễn thôi mà.”

“Thật ư?” Mashiro-senpai nhìn tôi một cách dò xét.

Chị ấy đang nghi ngờ kìa! Chỉ bắt đầu nhận ra rằng mình không phải là con ngựa duy nhất trên trường đua rồi. Cơ mà, bộ bữa giờ Mashiro-senpai không nhận ra rằng cảm xúc của chị ấy dành cho Senpai quá lộ liễu à? Nghe này, em biết là chị mê Senpai như điếu đổ đấy! Chị đang muốn khơi mào chiến tranh hay là do không biết em biết rằng chị biết em biết thế hả?!

Tôi không muốn giữa chúng tôi trở nên khó xử vì cả hai đều cùng thích một người. Đối với tôi thì một cuộc chiến tranh lạnh chỉ toàn tung hoả mù tốt hơn nhiều.

Tại sao chị ấy lại quan tâm cảm xúc của tôi đến thế? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như tôi trả lời thật lòng? Khi đó chúng tôi có tiếp tục làm bạn được không? Tôi không nghĩ là được. Hay là bình thường sẽ chẳng ai nghĩ nhiều như tôi.

Từ lúc sinh ra đến giờ, tôi luôn phải quan sát kỹ phản ứng của mẹ mình để tránh không làm những việc gây tổn thương đến bà ấy, ý muốn của tôi có ra sao cũng không quan trọng. Không biết bao nhiêu lần tôi đã ước rằng giá như mình không giỏi đọc cảm xúc của mẹ mình đến thế. Bản thân khả năng đó là một gánh nặng to lớn. Lựa chọn của tôi chỉ có chống lại hay thuận theo bà ấy. Không có hiểu nhầm gì cả.

Lần này, tôi lại không biết Mashiro-senpai cảm thấy như thế nào, chỉ biết là câu trả lời của mình có thể làm tổn thương chị ấy.

“Aha, em hiểu ý chị rồi! Thôi thì cứ nghĩ theo cách chị muốn đi!”

“Vậy là… em không thích Aki?”

“Có thể có, cũng có thể không. Em sẽ không nói thẳng đâu. Chị cũng là con gái mà ha? Con gái thì ai chẳng có bí mật. Nên bỏ qua cho em lần này nhé, Mashiro-senpai?”

Tôi cũng không thể cứ thế mà nói “không” được. Tôi rất ghét trả lời một cách nửa mùa và đáng ngờ như thế này, nhưng còn đỡ hơn là thẳng thắn. Tôi cho Mashiro-senpai thấy nụ cười tươi nhất mình có thể trưng ra và mong rằng chị ấy sẽ không truy cứu thêm. Biểu cảm của chị ấy, tôi không thể đọc vị, và có cảm giác như sự im lặng này đã kéo dài quá lâu vậy.

“Hừm. Được thôi.” Chị gật đầu.

Nghe thấy thế, tôi liền cảm thấy như cả người mình mất hết sức lực.

Tạ ơn Trời! Không dám nghĩ đến cảnh mà hai chúng tôi công khai làm tình địch của nhau luôn. Tôi vẫn chưa đủ mạnh mẽ để đối mặt với tình huống đó.

Senpai cự tuyệt những thứ gây sao nhãng như là tình bạn hay tình yêu chỉ để tập trung toàn lực vào ước mơ của mình. Nghĩa là đến khi anh ấy đạt được mục đích thì tôi không cần lo mọi chuyện sẽ chuyển biến xấu đi.

“Chị đã thắc mắc từ lâu nhưng chưa có dịp hỏi. Nên tiện thể giải quyết luôn vì chỉ có hai đứa ở đây. Xin lỗi nếu có làm em bất ngờ nhé.”

“Đừng bận tâm!” tôi liền cười.

Mashiro-senpai, em biết chị cảm thấy như thế nào về ảnh mà. Chắc em là người hiểu cảm xúc của chị hơn ai hết đó. Nhưng nếu em nói với chị thì sẽ huỷ hoại tình bạn giữa hai ta mất.

Trước mắt thì đã hết nguy hiểm. Trước mắt thì, chí ít chúng tôi vẫn có thể tiếp tục làm bạn.

Sự nhẹ nhõm đó lấn át mọi cảm xúc khác đến mức khiến tôi quên bẵng đi.

“Chết dở!”

“Sao thế?”

Câu hỏi của Mashiro-senpai đã đánh lạc hướng tôi khỏi mục tiêu chính của nhiệm vụ hôm nay. Tôi nhìn qua phía bàn của hai người kia trong cơn hoảng loạn.

“Họ đi mất rồi!”

“Ai đi mất… Áaaaaaaaa!”

Họ chim chuột với nhau nhiều đến mức bất kỳ ai trong bán kính 10 mét đều sẽ thấy màu hường phảng phất trong không khí. Nhưng cái màu hồng đó biến mất tự lúc nào thì tôi lẫn Mashiro-senpai đều không để ý.

***

Tre: Đang xem xét thêm nghệ danh "Mình không thích dịch truyện" để thể hiện rõ quan điểm không quan tâm đến tiến độ và người đọc không nên mong đợi gì về tiến độ nốt, mất công bảo nghỉ 1 tuần xong không nghỉ thì bị bảo tsun.

Truyện Chữ Hay