“Không có khi nào mà hết phiền phức.”
Tôi đang đợi Sumire ở chỗ bức tượng Con Cú Oán Giận toạ lạc tại lối ra vào của khu mua sắm. Con chim cú đang nhìn xuống từ trên cao với một cái bản mặt rất là ngu ngốc, chỉ thấy một lần thôi cũng đủ làm tâm trạng xấu đi đến hết ngày.
Giờ là thời điểm hoàn hảo – sáu giờ rưỡi. Quá sớm để những người có công việc đi mua sắm, nhưng cũng quá muộn để học sinh ghé qua trên đường về nhà. Tôi không cần phải ghét cay ghét đắng cái sự thiếu hiệu quả của sự kiện này vì hiện tại chẳng có đám đông nào ngáng đường cả. Không có gì tồi tệ hơn là bị kẹt giữa một biển người trong tiết trời oi bức của mùa hè.
Lần đầu tôi gặp Sumire cũng là vào giữa hè. Lúc đó tôi như tan chảy vì cái sự nóng nực khi phải đi giữa làn người tham gia hội nghị. Nhưng quầy nào quầy nấy đều có những hoạ sĩ tiềm năng để chiêu mộ cho vị trí minh hoạ của Liên Minh. Nếu như không chắc chắn về chuyện đó thì tôi đã quay lưng lại rồi về nhà rồi.
Tiếng chuông quen thuộc của ứng dụng LIME reo lên trong túi tôi.
Mashiro: Nghe nói là anh đang đi hẹn hò với Sumire-sensei. Không sao! Em tin anh mà!
Hở? Nếu tin tôi đến thế thì sao phải nói ra chứ? Tôi trả lời bằng một cái nhãn dán vô thưởng vô phạt. Những lúc không biết nói gì thì tôi toàn trả lời đại bằng một cái nhãn dán ngẫu nhiên như vừa nãy. Mong là người đã phát minh ra thứ này có một cuộc sống tốt đẹp.
Trong khi đợi, tôi thấy một cái xe bốn chỗ chạy qua và rẽ vào bãi gửi xe.
“Tới rồi.”
Bà giáo kia đang ngồi trước vô lăng và lắc lư đầu mình theo điệu nhạc mà tôi không thể nghe thấy. À mà vừa nãy là Sumire đó. Chắc là cổ đang hát hò theo một bài mở đầu anime nào đó rồi. Cô đủ kinh nghiệm để không bật nhạc to đến mức nghe được từ bên ngoài xe, nhưng lại quên rằng cửa sổ xe vẫn trong suốt. Nếu như học sinh nào mà thấy cảnh này thì chắc hình tượng Nữ Hoàng Độc Miệng biến mất trong nháy mắt luôn quá.
Không lâu sau đó, tôi nghe thấy tiếng lộp cộp của giày cao gát và ngoái lại nhìn Sumire. Cô vẫn đang mặc bộ vest, người thì chạy về phía tôi trong khi vẫy tay.
“Xin lỗi vì đã để anh đợi, anh yêu!” cổ nói nhấn nhá những chữ cần nhấn trong lúc bám vào tay tôi.Tôi nhìn cổ và liền tách người mình ra. “Mới lần đầu tiên thôi mà cô đã làm mọi chuyện ghê rợn đến thế này rồi.”
“Ghê rợn?! Xin lỗi?!”
“Im đi. Đừng quên béng mất mình bao nhiêu tuổi chứ.”
“Chỉ hơn em có chín tuổi thôi mà! Một sự cách biệt cực kỳ nhỏ luôn! Em nên già thêm vài tuổi rồi quay laị đây đi với cô thì đúng hơn.””
“Cẩn thận đó, coi chừng mấy người ở đồn cảnh sát cách đây vài dãy nghe thấy bây giờ. Với lại chẳng phải chúng ta ở đây chỉ để chụp vài bức ảnh tình tứ rồi gửi cho gia đình cô thôi sao?”
Có cần diễn sâu đến thế đâu.
“Nếu như nhập tâm vào vai diễn luôn thì những bức ảnh trông sẽ tự nhiên hơn mà! Như lúc cô vẽ cho mấy tấm card của Koyagi vậy! Cô luôn phải nghĩ về những chuyện đã xảy ra ngay trước và sau khoảnh khắc trong tấm card. Nên chúng mới trông tự nhiên và năng động như thế đó.”
“Cũng… không sai cho lắm.”
Một tài năng của Murasaki Shikibu-sensei là khả năng thổi hồn vào những bức vẽ 2D của mình. Đủ có hồn để làm người xem có cảm giác như mình đang đứng cạnh nhân vật vậy. Đó là thước đo của mức độ thấu hiểu cô ấy dành cho từng phân cảnh, cũng như minh chứng cho chiều sâu của trí tưởng tượng của cổ. Tôi rất ấn tượng khi thấy cô thực hiện chiến dịch này với cùng tâm thế như lúc vẽ những bức tranh và, khoan, đợi chút đã.
“Em ngưỡng mộ tâm hồn nghệ thuật của cô lắm, nhưng giờ không thể làm thế được."
"Tại sao không?” Sumire chớp mắt.
“Từ trường đến đây cũng không xa lắm,” tôi nói nhỏ trong lúc nhìn xung quanh. “Nếu như ai đó thấy cảnh này thì sẽ có những lời đồn thổi ngay. Còn có nguy cơ cô bị sa thải nữa.”
“Thôi nào, làm như học sinh ở trường biết em là ai ấy.”
“Đủ rồi, em về đây.”
“Hài thật, nhưng đó là sự thật mà! Và—ủa, em về thật à?!”
“Em bị xúc phạm danh dự và nhân phẩm nên về nhà đây.”
“Hả?! Thường thì cô gái mới là người hậm hực về nhà rồi bỏ chàng trai lại mà!”
“Hình như không ai trong Liên Minh tin chuyện này nhưng em cũng là con người và có cảm xúc đấy?”
Tôi là một học sinh cao trung đang trong tuổi dậy thì. Dù đã quyết định đánh đổi “trải nghiệm tuổi teen” lấy một lối sống hiệu quả nhằm đảm bảo tương lai của cả bọn, nhưng tôi không phải là một con robot vô hồn. Tôi không đủ trưởng thành để kiểm soát toàn bộ cảm xúc của mình. Những cô nàng dễ thương vẫn làm lòng tôi xao xuyến, và bị chế nhạo vì không có bạn bè hay vì sự hiện diện mỏng manh của mình cũng thì thằng này cũng thấy đau chứ.
Tôi không muốn có nhiều bạn quá mức cần thiết, do điều đó chỉ tổ làm lãng phí thời gian quý báu mà thôi. Và dẫu không thể hiện ra bên ngoài nhưng đôi khi tôi vẫn thấy cô đơn vì chuyện đó.
“C-Cô xin lỗi. Đừng đi mà, Ooboshi-kun,” Sumire nói, giọng nghe có vẻ nghiêm túc hơn trước. Đó là giọng cô ấy dùng trong lớp học, nhưng không có sắc thái độc địa thường thấy. “Thân là giáo viên, thì dù em có một cuộc sống học đường tẻ nhạt đi nữa thì cô vẫn quan tâm thôi.”
“Em biết là cô đang cố giả làm một cô giáo quan tâm đến học sinh, nhưng lỗ tai em chỉ nghe được là Murasaki Shikibu-sensei đang nhạo báng mình thôi.” Tôi thở dài rồi đối mặt cô. “ Em đùa thôi, chứ không có về đâu mà lo.”
“Thật ư? Phù!” Sumire cười rồi nhẹ nhàng đưa hai tay vào nhau.
Cảnh tượng đó làm tôi có cảm giác cổ rất giọng một “chị gái trưởng thành”, và tôi bắt đầu ngẫm lại về lí do mình lâm vào tình huống này.
“Nghe này, nếu như bị ai bắt gặp thì coi như đi đời đấy. Nên cứ giảm cái mức độ tình tứ xuống đi nhé?”
“Nhưng mà…”
“Chỉ cần chúng ta hành động giống như một cặp đôi bình thường đang hẹn hò bình thường thì những bức ảnh cũng sẽ trông đủ thuyết phục thôi. Không phải đôi uyên ương nào cũng bám dính lấy nhau mọi lúc đâu mà? Trong mắt gia đình thì cô cũng đang trong chế độ nhà giáo nên một ấn tượng điềm tĩnh và trưởng thành cũng sẽ hợp lý hơn nữa.”
“Đúng thật. Em nói cũng có lí.” Sumire đặt ngón tay lên môi, trầm tư suy nghĩ rồi gật đầu.
Tạm thời thì cổ đã vào chế độ bớt điên hơn nên chắc não tôi sẽ còn nguyên vẹn sau chuyến đi này. Tôi quyết định làm tốt phần việc của mình và đối xử với cô sao cho ra dáng học sinh một tí… với điều kiện là cổ chịu tém tém lại.
“Vậy chúng ta bắt đầu buổi hẹn thôi nhỉ?”
“Ô kê! Thật ra cô lên kế hoạch cả rồi,” Sumire nói rồi lấy cái bảng ghi ra như một nhà thiên văn học. “Cô biết em thích sự hiệu quả, nên đã chuẩn bị trước tuyến đường ngắn nhất để đến từng điểm hẹn. Như thế thì chúng ta sẽ xong việc trong thời gian sớm nhất có thể.”
Cô nở nụ cười tự tin với tôi. Đôi khi dễ quên mất là cổ dạy toán thật.
“Điểm đến đầu tiên…”
Sumire ngừng nói rồi tập trung như một nhà khoa học đang diễn thuyết về những đột phá mang tính cách mạng và đang mang trong mình những kiến thức cấm không nên lan truyền ra công chúng.
“…là quán trà sữa trân châu.”
***
Có cái gì thảm hại hơn là một nữ sinh cao trung cảm giác bị ép buộc bắt kịp xu hướng không? À, có. Là những người cứ đinh ninh rằng cái gì đó sẽ không trở thành xu hướng. Nhưng kết quả sau đó thì ngược lại, rồi đám đấy phải làm sao cho theo kịp cái “trend” đấy dù đã muộn mất đôi ba tuần.
Đã từng có những người lên tiếng chỉ trích cái hiện tượng trà sữa trân châu, nhưng cũng không cản được làn sóng nữ sinh đu theo. Chỉ thời gian mới cho ta biết được liệu những doanh nghiệp này có tồn tại thêm được một-hai năm nữa không, nhưng hiện tại thì không thể phủ nhận sự thành công của họ.
Thường thì sẽ có những người chửi những kẻ đú trend là “ngu ngốc”, nhưng tôi thì không đồng tình. Những tên ngốc thực sự là những kẻ không chịu bắt kịp thời thế, trong khi bản thân mình còn không làm được việc gì có ý nghĩa hơn. Ví dụ điển hình là: hai người bọn tôi.
“Không ngờ lại có ngày chúng ta cùng uống trà sữa.”
“Cô cũng thế.”
Murasaki Shikibu-sensei và tôi đã bàn về cái xu thế này trong nhóm chat của Liên Minh vài tháng trước, khi nghe về những hàng dài nữ sinh cao trung xếp trước các quầy trà sữa trân châu.AKI: Tưởng tượng xếp hàng vài tiếng liền chỉ để bổ sung thêm calo cho cơ thể. Đúng là lãng phí thời gian.
Murasaki Shikibu-sensei: Đúng đó! Nhiều lúc cô cũng chẳng hiểu được mấy đứa phởn đời.
AKI: Thôi thì chúng ta cũng có bao giờ đi uống ba cái này đâu mà lo.
Murasaki Shikibu-sensei: lolol (cười to)
Murasaki Shikibu-sensei: Ít nhất thì chúng ta được tận hưởng thử thách trà sữa trân châu ( ͡° ͜ʖ ͡°) [note47600]
AKI: Đúng đúng.
Giờ mà có ai xuất hiện để giúp xoá cuộc đối thoại đó khỏi ký ức thì tôi sẽ không phàn nàn đâu.
“Xong rồi ạ! Hai trà sữa siêu to khổng lồ đây!”
Tôi nhận hai cái ly nhựa từ người phục vụ trông giống một nhà sư đến lạ, rồi mang về chỗ bàn Sumire đang ngồi. Cổ nhìn chằm chằm hai cái ly chứa đầy những viên bột ngô màu đen kia. Sao trong ly còn chỗ chứa trà sữa hay thế?
“Cái này mà gọi là trà ư?” Sumire nói.
“Cô quên phần ‘trân châu’ chiếm 99% cái ly rồi kìa.”
“Làm tròn lên là thành 100% luôn rồi.”
“Ừ. Nên cơ bản đây chẳng khác gì một cốc trân châu.”
Vì cơn sốt trà sữa trân châu nên các cửa hàng không ngừng thêm nhiều “đặc tính” vào thực đơn để làm nổi bật thương hiệu của mình. Kết quả của quá trình tiến hoá liên tục đó là đây: một cái ly đầy những viên bột ngô.
“Và, ừm…” Sumire do dự. “Mình phải uống thứ này nhỉ?”
“Chắc thế. Nhưng không cần thiết đâu. Trông chẳng tốt cho sức khoẻ gì cả.”
“Không được, cô phải gửi ảnh hai đứa mình uống thứ này nữa. Nè, cầm điện thoại cô rồi chụp cho đẹp vào. Đầu tiên thì mình sẽ chụp ảnh cô uống một mình, rồi đến lượt em, sau đó hai ta sẽ uống cùng nhau.”
“Được thôi, nhưng em không giỏi chụp ảnh đâu đấy?”
Không có bạn bè nên chẳng có lí do gì để chụp ảnh. Chỉ có một thằng bạn không thích chụp ảnh thì cũng chẳng việc gì phải chụp nốt. Cơ mà tôi không quan tâm đâu đó.
“Không cần hoàn hảo quá đâu. Cô đủ xinh để gánh trình độ nhiếp ảnh của mà, nên cứ nhào vô đi!” Sumire bắt đầu xoay ống hút và quậy trân châu trong ly lên.
“Em chụp đây!”
Sumire nhắm chặt mắt lại, để môi lên miệng ống và hút. Bỗng tôi nghe thấy một âm thanh kỳ quặc. Một viên trân châu đang kẹt trong ống hút. Sumire cứ cố hút đến mức hai má hóp lại và đỏ lên.
Bạn từng thấy cảnh bố mình cố thổi một cái phao đến nỗi không còn miếng hơi nào chưa? Sumire giờ trông y hệt.
“Cô hút mạnh thật đấy. Thế mà vẫn không viên nào chịu ra.”
Nói thật nhé, cái thứ “đồ uống” chứa 99% trân châu như thế này chẳng khác nào một khối bột đông đặc cả. Sự quyết tâm và khả năng không ngạt thở của Sumire làm tôi trầm trồ đến mức bất giác chụp một tấm. Bằng cách nào đó thì cái ly trà sữa còn không xuất hiện trong tấm ảnh. Tôi biết là mình dở chụp bằng ứng dụng camera rồi, nhưng không chỉ có thế. Sumire cứ đưa đầu qua lại trong khi chiến đấu với ly trân châu.
Thành quả là một bức ảnh chụp gương mặt đỏ như cà chua và đôi môi đang hóp lại của Sumire. Sao cũng được, chụp thêm tấm khác nào.
Tôi nhấn chụp ảnh lần thứ hai đúng lúc ống hút rơi ra khỏi miệng cô nàng, kết quả là được một tấm trong đó trà sữa đang nhiễu ra từ miệng của Sumire, còn cổ thì đang thở dốc vì hụt hơi.
“Đ-Được rồi, giờ hai ta chụp chung thôi.”
“Cô không muốn chụp lại mấy tấm này à?”
“Điện thoại cô sắp hết pin rồi, nên cứ chụp đại rồi sang chỗ tiếp theo thôi. Với lại cái gì em chẳng làm được? Kiểu gì cũng có ảnh đẹp để gửi thôi mà.”
“Ừm, mấy cái này không đẹp tí nào đâu, thiệt đó. Cô không nên giao lại việc chụp ảnh cho em đâu.”
“Lúc nào cũng khiêm tốn quá! ‘Không thể làm thế này,’ ‘không làm được thế nọ.’ Rồi xoay qua xoay lại bỗng em đoạt giải nhiếp ảnh gia của năm luôn.”
“Ừ, nhưng lần này em nói thật lòng đó.”
“Nói nhiều quá, điện thoại hết pin bây giờ. Giờ chụp chung hai đứa đi! Nào nào!”
“À, cô nên lau miệng trước đã—”
“Không có thời gian đâu. Cười lên nào!” Sumire nhích lại gần tôi và cười.
Má cô vẫn đỏ vì còn thiếu hơi, miệng thì vẫn còn dính trà sữa. Cơ mà nếu cổ thấy ổn thì thôi. Tôi chụp bằng camera trước của điện thoại.
“Tuyệt! Đến điểm tiếp theo nào!”
“Cô còn chưa động vào ly trà sữa.”
“Cô uống hết phần trà rồi đó. Hơi đâu mà hút từng viên trân châu một.”
“Cũng có lý. Nhưng làm ơn lau miệng hộ đi.” Tôi thở dài rồi đưa Sumire tờ khăn giấy sạch trong túi trong khi cô đang bám chặt vào áo mình.
Cái cô này đúng là quá trẻ con dù gương mặt, thân hình, ngực, ngực, ngực, ngực, và ngực phát triển đến thế. Ối chà, não tôi chập mạch rồi. Suốt buổi hôm nay, mỗi lần cổ bám vào người tôi thì tôi lại cảm nhận được hai thứ đó qua lớp áo. Và cổ bám dính lấy tôi nhiều lắm luôn. Tôi không muốn lí trí mình cứ thế mà tiêu tan, nên đã kêu cô tránh xa ra trước khi phải nhận thêm sát thương.
***
“Ờmmmm, vậy cổ làm gì với đống ảnh đó rồi?”
“Gửi thẳng vào nhóm chat của cả gia đình. Rồi nói là điện thoại sắp hết pin nên không có thời gian kiểm tra kỹ.”
“Ờ-Ờ ha. Làm thật luôn à?”
“Có vấn đề gì sao?”
“Có và không…”
“Hở?”
“Tôi nghĩ ông nên chuẩn bị tinh thần đi.”