Dùng tư thế an toàn nhất khi ở trong bụng mẹ để tìm kiếm sự bảo vệ.
Két!
Phía sau cánh cửa gỗ kiểu cũ mở ra, trong màn đêm tĩnh mịch càng làm nổi bật sự âm u.
Nhiễm Dao ngẩng đầu lên, đúng lúc đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của gã đàn ông trung niên kia.
“Em gái ngoan ở đâu ra thế này?! Cút cút cút…”
Con ngõ nhỏ này vốn là một cái chợ cóc, ở giữa là con đường nhỏ rộng khoảng năm mét, hai bên là các sạp hàng bày sẵn, đều dùng cửa gỗ kiểu cổ cố định lại, đó là sạp hàng kiểu cổ có chốt gỗ và bậc cửa ở thủ đô.
Tầng dưới bán hàng, tầng trên để ở, bên trong còn có một cái sân sau, dùng để sinh hoạt hằng ngày.
Đêm đến, người người nhà nhà đều cài chốt, cửa đóng chặt.
Trong con ngõ nhỏ trống vắng, lại cộng thêm ánh đèn mờ nhạt, đương nhiên trở thành chỗ bí mật, thường có những đám côn đồ đánh nhau ở đây và những kẻ nghiện ngập ghé thăm.
Gã đàn ông trung niên vừa mở cửa ra, phát hiện ra có một cô gái ngồi trước cửa nhà mình, còn tưởng rằng là cô em nào làm việc không đàng hoàng.
Đang định đá đi thì cô gái tránh ra đằng sau, đứng lên, gương mặt ưa nhìn cũng lộ ra dưới ánh đèn.
“Xin lỗi, tôi đi ngay đây.”
Thần sắc gã đàn ông trung niên thay đổi.
Cô gái trẻ giống như một áng mây u buồn nở rộ giữa màn đêm, rụt cổ xuống hình thành một đường cong tuyệt đẹp, nhỏ bé đến mức khiến người ta thấy thương xót.
“Đợi đã…”
Nhiễm Dao nhíu mày: “Chú à?”
“Nửa đêm nửa hôm thế này, một cô gái như cô sao lại xuất hiện ở đây thế này? Nếu cô không chê bẩn thì vào nhà tôi ngồi một lát, uống cốc nước nóng được không?” Thái độ khác thường của gã đàn ông khiến Nhiễm Dao không khỏi cảnh giác, lùi về phía sau nửa bước, mơ hồ nảy lên sự đề phòng: “Cảm ơn, không cần đâu.” “Ai, tôi có lòng tốt thôi, cô vào nhà ngồi đi mà.”
Nói xong, đưa tay ra kéo Nhiễm Dao.
“Ông làm gì vậy?! Buông ra…” “Nể mặt mà còn không nghe à?! Bảo mày vào đây cơ mà?” Gã đàn ông lộ rõ vẻ hung ác, đôi mắt dữ tợn.
“Buông ra! Cái đồ biến thái nhà ông! Cứu tôi với…” “Mày vào đây cho tao!” Người đàn ông dùng sức, kéo cô vào trong.
Nhiễm Dao bám chặt lấy bậu cửa, hét lên kêu cứu.
“Cứ gọi đi! Có kêu đến rát cổ cũng không có ai đến đâu…”
Nhiễm Dao không biết mình có sức lực ở đầu ra, bám chặt lấy bậu cửa, trong lòng chỉ có một ý nghĩ duy nhất, không thể để ông ta đắc ý được!
Khóe mắt cay cay, đầu mũi chua xót, nhưng vẫn cắn chặt môi, dường như muốn mượn động tác đó hòng mang lại cho cô sức mạnh chống chọi và dũng khí để cô tiếp tục kiên trì.
“Dừng tay!” Một tiếng quát lạnh lùng, cùng với đó là tiếng bước chân dồn dập kéo đến.
Gã đàn ông trung niên kia không ngờ lại có người lo chuyện bao đồng đến thế, lắc lư một cái, chớp mắt đã bị đổi phương quật ngã xuống đất.
“Ui chao… mẹ kiếp, thằng nhãi nhép, thằng nhãi nhép nào đấy…”
Bốp bốp! Hai cái bạt tại hất qua, khiến tiếng chửi rủa im bặt lại.
Hai đầu gối Nhiễm Dao đã mềm nhũn, bỗng nhiên cô bị ai đó siết lấy eo ôm vào trong lòng, hương vị vừa quen thuộc vừa xa lạ ào tới.
“Đừng sợ, có anh đây rồi…”
Tống Tử Văn vỗ lưng cô an ủi, lòng bàn tay ấm áp, mang theo ma lực khiến người ta thấy yên ổn.
Nhiễm Dao không thể nhịn nổi nữa, vùi người vào trong lòng anh, bao nhiêu nước mắt tích tụ đã lâu ào ra như suối.
“Ngoan… không sao rồi…” Liên tục vỗ về cô, sự an ủi không khiến người khác thấy phiền toái.
Trong lòng Tống Tử Văn dường như đang có một hòn đá khổng lồ đè lấy.
Anh không nén nổi suy nghĩ, ban đầu, khi Nhiễm Dao tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó, liệu cô có khóc lóc ấm ức như giờ phút này đây hay không? “Anh xin lỗi, Dao Dao… để em phải chịu ấm ức rồi.” Thái Dũng đuổi sát tới, thở hổn hển, khó khăn lắm mới đến được đây, đã nghe thấy Tống Tử Văn nói một câu nghe như tiếng thở dài khe khẽ.
Anh ta thế mà lại nghe ra được sự nghẹn ngào không che giấu nổi chỉ trong một câu nói ngắn gọn như vậy.
Không… Không đâu… Thị trưởng Tổng trong mắt anh ta, cao cao tại thượng, nước lửa không xâm phạm được, xưa nay chưa bao giờ thể hiện sự yếu đuối.
Cho nên, người đang yên lặng nghẹn ngào đó sao có thể là anh được chứ?
Tiếng còi cảnh sát chói tai phá tan bầu không khí yên tĩnh của con ngõ nhỏ rách nát.
Những người còn “đang say ngủ” không hề bị đánh thức bởi tiếng kêu cứu banđầu giờ đây cũng lần lượt thò đầu ra ngoài, tò mò ngó nhìn.
Bỗng chốc, con ngõ nhỏ đen kịt chật chội bỗng sáng trưng ánh đèn.
Tống Tử Văn và Nhiễm Dao đã rờiđi từ sớm, để Thái Dũng ở lại xử lý các công việc sau đó.
Tiếng mắng chửi khó nghe của gã đàn ông trung niên vang lên bỗng nhiên im bặt sau khi nghethấy tiếng còi xe cảnh sát, “Các người không được bắt tôi… đồng chí cảnh sát, tôi không phạm pháp mà…”
“Trương Cương Toàn, ông bị tình nghi quấy rối tình dục, không loại trừkhả năng cường gian bất thành, có gì thì đến sở cảnh sát nói chuyện đi!”
Vẫn là căn chung cư hai người từng sống chung trước kia.
Tống Tử Văn bế Nhiễm Dao đặtlên sofa, kéo gối đặt xuống đầu cô.
“Em có khát không?” Nhiễm Dao không đáp lại, cứ ngây người nhìn trần nhà, giống như kẻ mất hồn.
Tống Tử Văn khẽ thở dài, quay người đi vào nhà bếp, rất nhanh sau đó đã bưng một cốc nước ấm ra.
“Ngoan, uống một ngụm nào…” Đỡ Nhiễm Dao ngồi dậy, đưa chiếc cốc thủy tinh đến bên miệng cô, hơi nghiêng miệng cốc.
Uống hết một cốc, anh hỏi: “Em muốn uống nữa không?” Cô gái khẽ lắc đầu, nằm xuống, giọt nước mắt long lanh từ khóe mắt chảy ra, chuẩn bị trôi vào trong mái tóc, nhưng giữa chừng đã bị người đàn ông dùng ngón tay cắt ngang, rồi nhẹ nhàng lau đi.
“Anh biết, em thấy ấm ức…” “Anh không biết.” Nhiễm Dao bỗng lên tiếng, giọng nói hơi khàn, “Chuyện tương tự như vậy anh cũng từng làm rồi.”
Ánh mắt Tổng Tử Văn đau đớn, “Anh xin lỗi.”
Nhiễm Dao lật người, nằm quay lưng lại với anh, từ từ nhắm mắt lại.
“Anh bế em vào phòng ngủ.” Nói xong, đợi ba giây, rồi mới thăm dò đưa tay ra chạm vào nhiễm Dao.
Cũng có lẽ là do cô mệt thật rồi, không còn lòng nào giãy giụa thêm nữa.
Cô không phản kháng, tư thế cuộn mình lại giống như con mèo con mềm mại.
Tống Tử Văn bế cô vào phòng ngủ, đặt lên trên giường, sau đó đi vào nhà vệ sinh, rất nhanh sau đó đã truyền đến tiếng nước chảy lách tách.
“Lau mặt đã rồi ngủ.” Anh cầm chiếc khăn bông ấm áp, ngồi bên giường, một tay đỡ Nhiễm Dao, tay kia lau mặt cho cô.
Chiếc khăn bông đã được hấp qua nước nóng, vẫn còn đang bốc hơi ấm, chạm vào da mặt, khiến từng lỗ chân lông trên mặt đều cảm thấy thoải mái theo.
Nhiễm Dao nhắm chặt mắt lại, không chấp nhận, nhưng cũng chưa từng từ chối.
Chỉ yên tĩnh.
Tống Tử Văn thở dài, nhưng Nhiễm Dao yên lặng không náo loạn cũng không ầm ĩ như vậy càng khiến anh đau lòng hơn.
Rửa mặt xong, lại đích thân múc nước rửa chân cho cô.
Người đàn ông mở tủ quần áo ra, lấy một bộ đồ ngủ màu hồng đặt xuống bên gối, “Là đồ ngủ trước đây của em, em thay rồi đi ngủ sẽ dễ chịu hơn đấy.”
Nói xong, bật đèn ngủ lên, điều chỉnh đến mức tối nhất, rồi quay người rời khỏi phòng ngủ.
Đương nhiên cũng không quên nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Oh sáng.
Tống Tử Văn ở phòng làm việc nghe điện thoại của Thái Dũng.
“Thị trưởng Tống.”
“Xử lý thế nào rồi?”
“Anh yên tâm, đã có lời qua rồi, nhưng còn mức độ định tội…” Thái Dũng có ý thăm dò.
“Nặng nhất.”
Tim đập thình thịch, tuy Thái Dũng đã cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng khi vừa mở miệng ra vẫn làm lộ cảm xúc kinh ngạc của anh ta, “Tôi biết nên làm thế nào rồi.”
Thái Dũng giữ nguyên động tác cầm điện thoại, rất lâu sau mới phản ứng lại.
Trong đầu bỗng nhiên lướt qua một câu nói, dùng để hình dung Tống Tử Văn vừa rồi dễ dàng định đoạt sống chết của một con người là không thể hợp hơn được nữa… Rồng có vảy rồng, động vào ắt phải chết.
Anh ta thở dài, điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, quay đầu ra lại một lần nữa bước chân vào sở cảnh sát.
Bên này Tống Tử Văn vừa tắt điện thoại của Thái Dũng, còn chưa kịp đặt điện thoại xuống, đã có một cuộc điện thoại khác gọi đến.