Xong rồi.
Đây là suy nghĩ cuối cùng lướt qua trong đầu Sở Kiêu.
Một giây sau, anh ta hất mạnh Phương Phương ra, đi thẳng về phía Nhiễm Dao.
“Đứng lại!” Nghẹn ngào nát vụn, giọng đã bắt đầu nức nở, yếu ớt không chịu nổi một đòn.
Sở Kiều trong lòng đau đớn vô cùng: “Dao Dao, em nghe anh giải thích đã…” Nhiễm Dao loạng choạng lùi về phía sau, không ngừng lắc đầu, nước mắt tuôn ra như mưa.
Cô tưởngrằng, đã trải qua một lần như vậy rồi, bản thân cô đã đủ kiên cường, nhưng không ngờ rằng, khi tất cả tái hiện một lần nữa, cô vẫn đau đớn đến thế.
Một người như vậy.
Hai người cũng vẫn như vậy.
Ha…
Điều khác biệt duy nhất là Tống Tử Văn còn độc ác hơn, có thể không hề liếc nhìn mà đi ngang qua trước mặt cô, còn Sở Kiều đạo hạnh còn thấp, còn biết hoang mang, còn biết xấu hổ.
NhiễmDao không khỏi bị thương, vì bản thân cô, cùng một cái hố, nhưng cô lại ngốc nghếch đến mức rơi vào đó những hai lần?
Đúng là câu chuyện vô cùng nực cười!
Nghiêm Phóng không biết đã xuất hiện sau lưng cô từ lúc nào, bàn tay to lớn đặt lên eo cô, kéo cô vào trong lòng: “Đồ ngốc, đã bảo em mau đi đi rồi, em không nghe lời, đã thấy gặp họa chưa?” Ánh mắt Sở Kiều tối đi, nhìn tưthế thân thiết của hai người, trong lòng dường như bị trúng một nắm đấm: “Nghiêm Phóng, là anh làm đúng không?!”
“Ha… là tôi làm ư? Con mẹ nó tôi bảo cậu tay nắm tay với người phụ nữ xấu xa này, rồi còn ép cậu bội ước với cô ấy à? Đã phạm sai lầm, còn không biết cảnh tỉnh, mà định đá cho ai nữa hả? Cậu giỏi đấy nhỉ!” “Không phải là như vậy, Dao Dao, cho anh một cơ hộigiải thích!” Sở Kiều tiến lên, đang định cướp người từ trong lòng Nghiêm Phóng ra.
Nghiêm Phóng như đã có sự chuẩn bị từ trước, nắm tay kéo Nhiễm Dao lùi lại sau, sau đó vung chân đá một cái vào bụng Sở Kiêu, “Mẹ kiếp, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ à?!”
“Nghiêm Phóng, anh ức hiếp người quá đáng!”
“Tôi cứ ức hiếp cậu đấy…”
“Đừng quên, Dao Dao là bạn gái tôi, anh là cái thá gì?”
“Yên tâm.” Người đàn ông khẽ cười,cánh môi hiện lên độ cong châm chọc, “Sau này không phải nữa rồi.”
Sắc mặt Sở Kiều thay đổi.
Nghiêm Phóng cười hả hê, “Nhóc con, nghe không hiểu tiếng người à? Cậu đã… out!” “Vậy sao?” Ánh mắt xuyên qua Nhiễm Dao đứng phía sau Nghiêm Phóng, Sở Kiêu khẽ nói: “Anh muốn nghe em, chính miệng em nói.”
Thân hình cô gái lắc lư.
Ánh mắt Nghiêm Phóng tối đi, “Cậu dừng có mà không biết chừng mực như vậy…” “Câm mồm!” Mắt Sở Kiều đã đỏ ngầu lên, gần như gào thét, “Tôi và Dao Dao có thể nào cũng không liên quan gì đến anh!” “Không liên quan ư?” Nghiêm Phóng nhướng mày, trên mặt bỗng nhiên lướt qua nụ cười tà ác.
Nhiễm Dao không hề đề phòng, loạng chang nghiêng người về phía trước, chợt rơi vào một vòng tay ấm áp, nụ cười ngang ngược trên mặt người đàn ông càng trở nên xấc xược hơn, cho đến khi cánh môi ào đến một luồng ấm áp.
Nghiêm Phóng…
Sao hắn lại dám?! Vung tay một cái… Bốp! Cái bạt tai giòn tan vang lên giữa màn đêm, tiếng động cơ, tiếng huýt sáo, tiếng trò chuyện, dường như đều đi xa dần, toàn bộ thế giới hoàn toàn yên tĩnh.
Nhiễm Dao cố nén cơn nghẹn ngào lại, ánh mắt quét qua Sở Kiều, rồi nhìn Nghiêm Phóng: “Các anh, đều như nhau cả.”
Nói xong, xoay người chạy đi, biến mất sau ngã rẽ góc đường.
Nghiêm Phóng bất chấp trên gò má nóng hừng hực vẫn còn in một dấu tay nhàn nhạt, nhanh chóng phi thân lên xe, khởi động xe, đuổi theo hướng đó.
Sở Kiêu cất bước muốn đi, nhưng đã bị Phương Phương kéo tay lại, “Trước mắt với tình hình này, tốt nhất anh đừng gây thêm rắc rối nữa.” Vung mạnh tay người phụ nữ ra, đáy mắt Sở Kiêu không còn kiềm chế sự chán ghét nữa, dường như là nhận biết cô ta lại một lần nữa.
Phương Phương không hề quan tâm.
Cô ta quá mức bình tĩnh, thậm chí còn quá ung dung.
“Bạn gái anh rất đẹp.” Cô ta nói một câu không hề liên quan, sau đó mới là trọng điểm muốn biểu đạt, “Nhưng đồng thời, cũng vô cùng yếu đuối.
Người phụ nữ như vậy đã được định sẵn là không thể đi theo anh lên đỉnh cao cuộc đời.
Trước khi anh tìm được đối tượng kết hôn mới, lời đề nghị vừa nãy của em vẫn có hiệu lực, anh, cứ suy nghĩ cho kỹ.” Nói xong, đạp giày cao gót chậm rãi bước đi.
Sở Kiêu đứng yên tại chỗ, ngây ngốc đứng nhìn theo hướng Nhiễm Dao biến mất.
Một lúc sau, một bóng người lớn cao một mét tám mấy ngồi gục xuống bên đường, khóc lóc như một đứa trẻ.
Ri!
Rì rì!
Nhiễm Dao càng đi càng nhanh, nhưng xe của Nghiêm Phóng vẫn cứ đi theo phía sau không nhanh cũng không chậm.
Cô cắn răng, thuận thế rẽ vào một con ngõ tối đen như mực.
Phịch!
Nghiêm Phóng đập một cái lên vô lăng, chửi thề một câu, rồi tắt máy.
“Này! Anh dừng xe ở đây làm gì?!” Cảnh sát giao thông gõ cửa sổ xe, giọng điệu không mấy thân thiện, “Anh không nhìn thấy biển báo to đùng đứng kia à?” Hình tròn, dấu x màu đỏ, biển báo cấm dừng.
“Cút ngay! Đừng có chắn đường!” “Ha… Thằng nhóc con này kiêu căng đấy nhỉ?” Viên cảnh sát giao thông xùy mạnh, dáng vẻ “ông đây không sợ”, bút vạch mấy đường viết ngay một tờ phiếu phạt, tiện tay ném vào trong xe, “Lái xe đi ngay!”
Nghiêm Phóng liếc nhìn vào con ngõ nhỏ kia, ở đó đâu còn bóng dáng Nhiễm Dao nữa?
“Shit!”
“Còn dám chửi thề nữa à?! Xuống xe ngay cho tôi…” Viên cảnh sát kéo người.
Nghiêm Phóng vốn dĩ đang giận, thấy vậy lập tức nổi cơn thịnh nộ.
Ngõ nhỏ sâu hun hút, nhìn không thấy đáy.
Đèn đường cũ kỹ mờ nhạt, mạng nhện kết lại, càng làm hiện rõ vẻ cũ nát của con phố nhỏ.
Nhiễm Dao chớp mắt, bỗng thấy chua xót.
Vết nước mắt đã khô khiến cô thấy dính dính hơi đau, bước chân khựng lại, quay đầu nhìn về phía sau… Ngõ nhỏ tối đen, không một bóng người.
Cô thở phào nhẹ nhõm, hai chân mềm nhũn, dứt khoát ngồi xuống lề đường, hai tay vòng qua đầu gối, co người lại thành một nhúm.