Nghiêm Phóng đã dự liệu được từ trước: “Anh không thích cái thằng nhóc Sở Kiều đó, tôi cũng không
thích, nếu đã có chung mục tiêu rồi thì sao lại không thể hợp tác đôi bên cùng có lợi?”
Đầu bên kia chưa đáp lại, nhưng cũng không tắt máy ngay.
“Xi… Anh nghĩ xem sau này A Dao sẽ là của cậu ta rồi, Tống Tử Văn, anh vẫn ngồi yên được sao?” “Kế khích tướng?”
“Ha ha…” Nghiêm Phóng cười ha hả, rồi bỗngim bặt, “Đương nhiên anh cũng có thể coi là vậy.” “Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, tính ra lại là một nước cờ hay.” Không nhanh không chậm, không nóng không lạnh, suy cho cùng Tống Tử Văn cũng vẫn là Tống Tử Văn, cho dù ở vào hoàn cảnh nào cũng vẫn nắm chắc tất cả như vậy.
Nghiêm Phóng cười lạnh, “Lo trước tính sau, chẳng trách cuối cùng anh lại sơ ý thành ra trắng tay.”
“Tôi không có lýdo gì để giúp cậu cả.” Hơn nữa, cái giá đổi lại chính là làm tổn thương cô.
“Giúp tôi?” Nghiêm Phóng nhướng mày, lái xe chậm lại, tiếng gió bên tại cũng không mạnh như trước nữa, “Lời này anh nói sai rồi.
Không có Sở Kiêu, anh mới có khả năng quay về được với cô ấy, còn tôi, vẫn là tên ác ma khiến cô ấy chán ghét, sẽ không có bất kỳ thay đổi gì cả.”.
“Vậy sao? Nhưng bây giờ trongmắt cô ấy, tôi đã trở thành kẻ đáng hận y như cậu rồi, hình như trò chơi này không hề thu được món hời gì cả.
Không có Sở Kiều thì cô ấy cũng sẽ chán ghét tôi, vừa khéo tạo cho cậu cơ hội để xen vào đấy thôi?”
“Thị trưởng Tổng quả không hổ là thị thưởng Tống, thuyết âm mưu đặc sắc lắm!” Giọng điệu không thay đổi, nhưng trên thực tế đã giận dữ nghiến răng nghiến lợi.
Con cáogià không cắn câu, hắn biết phải làm sao? “Nghiêm Phóng.” Tống Tử Văn khẽ cười, âm sắc trầm thấp lạnh lẽo, “Muốn tính kể tôi, cậu vẫn còn non lắm.”
Nói xong, thẳng tay tắt máy.
Cho dù có thực sự muốn đối phó với Sở Kiều, Tống Tử Văn cũng sẽ có cách của riêng mình, vừa không khiến cô buồn, cũng không để người khác có khả năng chen vào.
Nghiêm Phóng chửi thề một câu, rồi đột nhiên tăng tốc, chiếc SUV đendần biến mất trong màn đêm mênh mang, để lại một làn khói vụt qua còn chưa tan hết.
Sở gia.
“Chị cả, chị chưa ngủ à?” Sở Kiêu vừa vào trong phòng khách đã thấy Sở Bội đang ngồi trên ghế sofa, nhìn thời gian liền hơi kinh ngạc.
“Chị vừa ru ngủ thằng nhóc xong, ra đây nghỉ ngơi chút.” “À.
Chị cũng đừng thức muộn quá, nghỉ ngơi sớm đi…” Nói xong, cất bước định đi lên lầu.
“A Kiêu.”
“Có chuyện gì nữa ạ?”
“Đến đây, ngồi nói chuyện với chị một lát.” Sở Kiều nhướng mày, đi đến trước sofa.
Sở Bội dịch sang bên cạnh nhường chỗ cho anh ta, “Em ngồi đây đi.” “Sao thể, chị lại cãi nhau với anh rể rồi hả?”
“Không có.”
“Thế sao trông chị lại có vẻ nghiêm trọng thế này?” Sở Bội mỉm cười, “Lần trước, em nói là em đã có bạn gái rồi?”
“Vâng.”
Sau khi bị sở Toàn đâm chọc, Sở Kiều đã dứt khoát thẳng thắn thừa nhận, lúc đó, toàn bộ người nhà đều có mặt, bao gồm cả chị cả của anh ta.
“Bây giờ thì sao? Có còn yêu nhau nữa không?”
“Đương nhiên rồi!” Sở Kiêu lấy làm lạ liếc nhìn chị gái, “Sao bỗng nhiên chị lại nhắc đến chuyện này làm gì?” “Thằng nhóc thối tha, cái biểu cảm đó của em là sao hả?” Sở Bội chọc lên vai anh ta, “Chị gái quan tâm em trai không được hay sao?” “Được chứ được chứ! Chị cứ quan tâm thoải mái, em cảm ơn trước nhé.” Vừa nói vừa trốn, còn chắp tay giống như đùa bỡn.
“Cô gái đó họ gì?” “Nhiễm.
Tên chỉ có một chữ Dao, Dao trong Dao Trì.” “Nghe cũng thần tiên nhỉ…” Sở Bội vuốt cằm.
Sở Kiều nhếch miệng, khẽ nói: “Vốn dĩ cô ấy chính là tiểu tiên nữ.”
“Có vẻ như em rất thích cô ấy?” Sở Bội trêu chọc, dùng sự cười đùa che giấu đi sự trầm trọng, đáng tiếc, Sở Kiêu không phát hiện ra.
“Đương nhiên là thích! Từ trước đến giờ chưa bao giờ em lại gặp được một cô gái đáng yêu đến thế, giống như những con búp bê bé bằng sứ màu trắng ba mang về từ thị trấn Cảnh Đức khi em còn bé vậy, không cần làm gì hết, chỉ để ở đó thôi cũng đủ khiến cho người khác thấy thích thú lắm rồi.”
Trong lòng Sở Bội đập thình thịch, nhưng ngoài mặt vẫn không thể hiện điều gì, “Sao, em còn định kết hôn với cô ấy ư?” “Em nghĩ là, nếu như cô ấy đồng ý, em sẽ lập tức chuẩn bị nhẫn cầu hôn và sổ hộ khẩu.” Sở Bội nhíu mày: “Em định làm thật sao?” “Chị.” Sở Kiều bỗng nghiêm chỉnh lại, “Em muốn sống cả đời này cùng với cô ấy.” “Em vẫn còn trẻ, chuyện hôn nhân cần phải thận trọng.”
“Em không đùa, cũng hiểu rõ bản thân mình muốn gì.”
Sở Bội nghẹn lời, nhìn sắc mặt càng lúc càng trầm xuống của anh ta, bỗng nhiên bật cười, “Nóng cái gì chứ? Chị không có ý gì khác đâu, cứ thả lỏng đi.” Sở Kiêu thở phù một cái, “Vậy thì tốt.” “Đã gặp người lớn nhà người ta chưa?”
“Còn chưa đến mức đó, ba mẹ Dao Dao không ở thủ đô.”
“Không ở thủ đô?” Sở Bội nhướng mày.
“Vâng, cô ấy là người Tân Thị.” “Thế à…” Sở Bội dường như đang suy nghĩ điều gì, “Vậy ba mẹ cô ấy làm gì?” “Chị, sao chị lại giống như đang điều tra hộ khẩu thế?” Sở Kiều khó hiểu nhìn chằm chằm chị ta.
“Không… Chị chỉ thấy tò mò nên hỏi đại thôi.” “Còn có chuyện gì nữa không? Nếu không em về phòng đây, mai còn phải đi làm nữa.” “Ừ, em nghỉ ngơi sớm đi.”
Sở Kiêu đứng dậy đi lên tầng, cho đến khi bóng lưng biến mất sau ngã rẽ trên tầng hai, sở Bội mới sầm mặt lại đi về phía thư phòng.
“Ba, là con đây!” “Vào đi.” Sở Bội đẩy cửa bước vào, đi đến trước bàn làm việc, kéo ghế ra ngồi xuống, “Vừa rồi con có nói chuyện qua với A Kiêu rồi.” Đôi mắt già nua của Sở Hoài Sơn sáng bừng lên, “Thế nào rồi?” “Nó vẫn còn qua lại với cô gái đó, hơn nữa tình cảm còn rất tốt nữa.” Cô không dám nói thẳng là Sở Kiều còn chuẩn bị sẵn sàng để bất cứ lúc nào cũng có thể kết hôn, nếu không núi lửa sẽ lập tức phun trào.
“Đã hỏi rõ đứa con gái đó bối cảnh gia đình thế nào không?” “Người Tân Thị, ba mẹ đều còn, sống một mình ở thủ đô, chắc là cũng không có bối cảnh gì.”
Sở Hoài Sơn nhíu chặt mày lại.
Trong lòng Sở Bội vừa động, “Ba, con thấy A Kiêu rất thích cô gái đó, hay là chúng ta đừng…” “Không còn sớm nữa.” Sở Hoài Sơn cắt ngang chị ta, “Nghỉ ngơi sớm đi.”
“… Ba cũng vậy.”