“Tình cảm ấy mà, lúc nào cũng phải tranh giành.” Nói như thể đang ám chỉ điều gì.
“Tục ngữ nói hay lắm, số mà đã có ắt nên, số mà không có cầu xin làm gì.
Một câu cảm khái, tặng cho anh Nghiêm.”
Nghiêm Phóng không hề thấy ảo não, khẽ cười nói: “Tôi cũng tặng lại cậu Sở câu đó, mong cậu Sở cùng nỗ lực.”
Nhiễm Dao mím môi, hai người đàn ông, anh một câu tôi một câu, đấu qua đấu lại, người nói không ảo não cũng không giận dữ, nhưng người nghe là cô lại đầy một bụng lửa giận rồi.
“Các anh đã nói đủ chưa hả? Chưa đủ thì cứ từ từ mà nói, tôi đi trước đây.” Nói xong, cô đứng lên, nhìn Nghiêm Phóng, “Làm ơn tránh ra.” Người đàn ông không nói hai lời, để cho cô đi.
Nhiễm Dao đi ra một đoạn, dừng bước, quay người lại, vẫy tay với Sở Kiều vẫn còn đang ngày người ngồi đó, “Ăn xong cơm rồi, anh vẫn còn chưa nỡ đi cơ à?”
“Hả? Ờ!” Vẻ vui mừng không hề che giấu hiện lên trong mắt, lúc đi còn không quên hung dữ trợn mắt lườm Nghiêm Phóng, rồi mới đuổi theo Nhiễm Dao, sau đó rời đi.
Nghiêm Phóng nhìn theo bóng lưng hai người đi xa, ánh mắt như cười như không dần bị sự khinh bỉ thay thê.
Cậu Ba nhà họ Sở, chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi.
Còn không bằng được cả Tống Tử Văn khi trước, thì dựa vào đâu lại có được sự ưu ái của cô ấy chứ? “A Dao, anh đã từng nói rồi, em sẽ hối hận thôi, tại sao hết lần này đến lần khác em vẫn không chịu tin?” Một tiếng thầm thì, tựa như thở dài.
Khi Sở Kiều đuổi theo được cô, Nhiễm Dao đã đưa thẻ cho nhân viên thu ngân.
“Đợi đã, dùng thẻ của anh…” “Xong rồi.” Cô lắc lư tờ hóa đơn trong tay, cầm lấy bút ký tên, “của anh hay của em cũng đều như nhau cả.” Sở Kiêu cất tấm thẻ đi, cười rạng rỡ.
Nhiễm Dao khoác tay anh ta đi ra ngoài, vừa đi vừa giải thích: “Cái tên Nghiêm Phóng đó bị động kinh, anh không cần để ý đến hắn làm gì.”.
“… Ờ” Sở Kiêu đầy một bụng thắc mắc, những lời nói đã đến miệng rồi, nghe thấy cô nói vậy lại đành nuốt vào trong.
Buổi chiều, hai người đến rạp chiếu phim, rồi tiếp tục đi dạo phố.
Ăn tối xong, mặt trăng đã lên cao.
Sở Kiều: “Không còn sớm nữa, anh đưa em về nhà nhé?”
“Vâng.”
Quãng đường đi bình an, đi đến dưới chung cư, Nhiễm Dao đã chìm và giấc mộng đẹp.
Đèn đường mờ ảo, khẽ tỏa ánh sáng dịu dàng trong màn đêm xuyên qua cửa kính chắn gió, chiếu lên gương mặt nghiêng của cô gái, điềm tĩnh tuyệt đẹp.
Sở Kiêu không nhịn được đặt một nụ hôn lên má cô.
Nhiễm Dao tỉnh dậy, hơi khựng lại, bỗng nhiên gương mặt hiện lên ý cười, “Hôn trộm em à?”
“Là hoàng tử đánh thức người đẹp đang ngủ bằng một nụ hôn.” “Nô bộc của nhân dân mà cũng thích đọc truyện cổ tích sao?” Sở Kiêu đính chính: “Phải nói là thích ngắm em mới đúng.”
Nhiễm Dao ngồi dựa ra sau ghế, mỉm cười với Sở Kiêu.
Khi xuống xe, Sở Kiều cũng đi theo cô.
“Anh tiễn em lên.” “Không cần đâu.” Nhiễm Dao xua tay, “Muộn lắm rồi.
Ngày mai anh còn phải đi làm nữa, anh về nhà sớm nghỉ ngơi đi.”
“Vậy thì anh nhìn theo em đi lên.”
“Lần này, đổi lại là em nhìn theo anh đi, có được không?”
Sở Kiêu bỗng thấy ấm áp trong lòng, chỉ muốn dâng cả thế giới này bằng hai tay cho cô, “Ừ.”
Nhiễm Dao nhìn theo chiếc Maserati màu xanh ngọc dần biến mất sau màn đêm mênh mang, nụ cười trên cánh môi cũng dần thu lại, cho đến khi không còn bất cứ biểu cảm nào trên mặt nữa.
Điều chỉnh bước chân, đi về phía chiếc SUV màu đen dừng bên cạnh.
Cộc cộc… Cô gõ hai tiếng không nặng không nhẹ, sau đó, cánh cửa xe dần hạ xuống, để lộ ra gương mặt anh tuấn của người đàn ông.
“Anh biết ngay là em sẽ nhận ra anh được mà.” Nghiêm Phóng khẽ cười.
“Rốt cuộc là anh muốn làm gì?” “Em giận rồi à? Sao lại bày ra cái bản mặt này với anh?”
“Nghiêm Phóng!” Nhiễm Dao khẽ gầm lên, “Tôi có từng nói là không bao giờ muốn gặp lại anh nữa không?”
Người đàn ông khựng lại, đôi mắt lướt qua sự đau thương: “Đối với ai em cũng nhân từ, nhưng tại sao chỉ riêng đối với anh em lại tàn nhẫn như vậy chứ? Dựa vào đâu? Nhiễm Dao, dựa vào đâu mà em lại làm thế với anh chứ?”
Tàn nhẫn ư?
Nhiễm Dao còn nhớ, còn có một người cũng đã từng nói như vậy.
“Tình cảm thanh mai trúc mã giữa anh và em có là gì? Đã không bằng được một Tổng Tử Văn, chẳng lẽ cũng không bằng được một Sở Kiều nữa hay sao?” Đã đến lúc này rồi, hắn ta đã hoàn toàn gỡ bỏ sự ngụy trang trong đôi mắt, ngoài sự phẫn nộ chỉ còn lại sự nôn nóng bực bội.
“Kể từ khi anhtừng bước dẫn dắt tôi nghi ngờ Tống Tử Văn, tình cảm thanh mai trúc mã đã không còn tồn tại nữa rồi!”
“Đúng là anh ta đã khiến em thất vọng, chẳng phải vậy sao?” Trên thế giới này, không có ai hiểu Nhiễm Dao em hơn Nghiêm Phóng anh cả, biết được sự yêu ghét của em, còn hiểu sâu sắc giới hạn của em.
Cho nên, Tống Tử Văn mới thua triệt để đến thế.
Nhiễm Dao nhìn hắn, “Có thất vọng haykhông cũng không liên quan đến anh.
Còn nữa, anh đừng có động đến Sở Kiều”
“Sao, em muốn bảo vệ cậu ta ư?”
“Đúng vậy!”
“Thằng nhóc đó thật vô dụng.” Nghiêm Phóng đặt một tay lên vô lăng, trong cái thở dài khe khẽ khó che giấu sự tiếc nuối: “Còn cần phụ nữ bảo vệ nữa.”
Nhiễm Dao nhíu mày, không muốn dây dưa thêm nữa, “Tốt nhất là anh hãy nhớ lấy lời tôi.” Nói xong, quay người đi lên tầng.
Nghiêm Phóngnhìn theo bóng lưng kiêu hãnh của cô, lớn tiếng gọi với theo: “A Dao, cuối cùng nhất định em sẽ là của anh.”
“Đồ điên!”
Cô đi nhanh hơn, như thể đang cố chạy trốn để vứt bỏ điều gì.
Nghiêm Phóng nhìn cô lên tầng, khi đã chắc chắn đèn trong phòng cô đã sáng lên rồi, hắn mới lái xe rời đi.
Trên đường, đột nhiên nghĩ ra gì đó, hắn nhấn gọi đến một số điện thoại.
“A lô.” Giọng điệu lãnh đạm,rất giống với con người của anh, cứng nhắc, nghiêm nghị.
“Thị trưởng Tống, đã lâu không gặp, anh có còn nhớ người bạn cũ này không?”
“… Nghiêm Phóng?”
“Bingo! Anh đoán xem bây giờ tôi đang ở đâu nào?”
“Well, là lỗi của tôi, loại người vô vị như anh sao lại thích trò này được chứ? Không ngại nói cho anh biết, bây giờ tôi đang ở số đường quốc lộ mới.”
“Cậu đi tìm cô ấy?!” Nhiễm Dao đang sống ở gầnkhu đó.
“Lại đoán đúng nữa rồi, đáng tiếc, không có phần thưởng.” Nghiêm Phóng quăng vô lăng một cái, một cú xoay chín mươi độ, vừa gấp lại vừa nhanh, “Tôi còn tưởng là anh sẽ hỏi tôi tại sao lại đang ở thủ đô, chứ không phải là Australia chứ.”
“Xem ra, tôi đã xem thường cậu rồi.”
Nghiêm Phóng cười lạnh, lướt nhanh như bay trong gió đêm, có thứ khoái cảm khác thường.
Hắn đạp chân ga, “Anh tưởng là cho ông già tôi chút lợi lộc, mượn tay ông ép tôi ra nước ngoài mà dễ dàng như vậy sao?”
Đầu bên kia rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến người khác tưởng rằng đã tắt máy rồi.
Nhưng Nghiêm Phóng biết rằng Tổng Tử Văn sẽ không như vậy.
“Lần trước là như vậy, bây giờ còn muốn chơi lại trò cũ?”
“Nghiêm Phóng, cậu tìm cô ấy làm gì?” “Ồ, có một chuyện quên không nói cho anh biết.” Hắn huýt sáo một cái, “Hôm nay tôi tình cờ gặp A Dao, và cả bạn trai nhỏ của cô ấy nữa.
Chắc anh biết rồi đúng không? Nghe nói, các người làm chung trong một tòa nhà, thứ mùi vị này thế nào nhỉ? Ngưỡng mộ? Hay là ghen tị?” “Nghiêm Phóng, rốt cuộc cậu muốn nói gì?” Đầu dây bên kia rõ ràng đã mất kiên nhẫn.
“Đừng có thẹn quá hóa giận chứ.
Tôi còn chưa nói hết mà.
Vừa rồi, A Dao lại dám cảnh cáo tôi không được động đến cậu ta, anh thấy tôi có nên nghe lời không? Dù sao thì cô ấy rất ít khi cầu xin tôi điều gì, nếu không đồng ý hình như không được hay cho lắm, nhưng nếu như không ra tay thì hình như lại không cam tâm, hay là, anh gợi ý cho tôi xem nào?”
“Đồ thần kinh.”
“Ái chà! Thì ra thị trưởng Tổng cũng biết chửi người, tôi cứ tưởng anh là bức tượng Bồ Tát bằng đất, không biết nổi giận.”
“Tôi khuyên cậu, đừng có động đến Sở Kiều.”
“Hả? Tôi không nghe lầm đấy chứ?” Giọng điệu Nghiêm Phóng phô trương, vô cùng ngứa đòn.
“Nếu như cậu không muốn cô ấy hận cậu.”
Đột nhiên trầm mặc.
Đúng lúc Tống Tử Văn chuẩn bị kết thúc cuộc trò chuyện, đầu bên kia lại đột nhiên lên tiếng…
“Hay là, anh ra tay đi, anh thấy sao?” Xem thêm… Xem thêm…