Sau khi cảnh sát tìm hiểu xong tình hình đại khái liền bắt đầu phân nhóm ra hành động.
Người cầm đầu trong đó bắt tay với Trương Giang: “Tôi họ La.”
“Chào anh, cảnh sát La.”
“Ngồi xuống rồi nói.” Trương Giang cũng không ngốc: “Tôi có thể giúp đỡ được gì không?” “Phiền anh hãy cho tôi xem phần ghi hình của ngày hôm nay.”
“Của mẹ con Hàn Sóc ư?”
“Không.” Trong đáy mắt cảnh sát La xẹt qua một tia thâm trầm, “của tất cả mọi người.” Tuy Trương Giang cảmthấy nghi hoặc trong lòng nhưng vẫn đồng ý: “Anh chờ một lát.”
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nhiệt độ cơ thể cũng càng ngày càng thấp hơn, Chu Dịch xé miếng dán giữ nhiệt cũ ra, dán miếng mới vào.
Qua chừng năm phút sau mới dần cảm thấy khá hơn.
Thở một hơi dài, một luồng sương trắng ngưng tụ, Chu Dịch hơi suy sụp ném phịch ba lô xuống đất sau đó ngồi đè lên.
Thời gian hút hết một điếu thuốc cũng đủ để hắn tự ngẫmlại.
Xung quanh đây không có, chẳng lẽ thật sự đi vào trong rừng sao?
Hoặc là, mình đã bỏ sót nơi nào rồi? Hút hết điếu thuốc, Chu Dịch ném tàn thuốc xuống rồi dùng để giày nghiền nát, đứng lên, lại khoác ba lô lên và quyết định tìm lại một lần nữa!
Vẫn không có thu hoạch gì.
Gió đêm thổi qua, trong lòng người đàn ông cũng lạnh dần, ánh đèn pin cũng dần trở nên yếu ớt.
Hắn thay pin mới.
Đúng lúc Chu Dịch chuẩn bị tiến vàotrong rừng thì một trận gió đột nhiên ào qua.
Hắn duỗi tay che mặt theo bản năng, đột nhiên lại nghe thấy âm thanh gì đó.
Chu Dịch không chắc chắn lắm.
Hắn sợ rằng mình quan tâm quá sẽ bị loạn, xuất hiện ảo giác.
Đợi đến khi gió ngừng rồi hắn mới lại nghiêng tại lắng nghe thật kỹ, không còn nghe thấy âm thanh kia nữa.
Chu Dịch dồn khí đan điền, hét lên.
“A Sóc! Là em phải không? A Sóc…”
Lúc này, gió lại nổi lên, nhưng mà thổitheo hướng ngược lại với ban nãy.
Nếu nói vừa rồi hắn nghe thấy âm thanh là vì có gió đưa đi một quãng xa như thế, như vậy giờ gió thổi theo hướng ngược lại, liệu có phải đối phương cũng nghe thấy tiếng gọi của hắn hay không? Chu Dịch không hề do dự, nhân lúc gió còn chưa dừng lại, tiếp tục hét lên.
“A Thận! Hai người ở đâu?” Dịch chuyển theo hướng gió, Chu Dịch đi về phía một lùm cây rậm rạp, lúc trước hắn đã tìm ở nơi này, vì có cây thấp nên đèn pin có thể xuyên qua, liếc mắt cũng có thể nhận ra bên trong có giấu người hay không.
Thế nên cũng chỉ đảo qua rất nhanh đã chuyển sang tìm ở chỗ khác, căn bản chưa từng lưu tâm.
“A Sóc? Anh là Chu Dịch đây, em trả lời anh một tiếng đi! Nếu không thể nói chuyện thì lấy thứ gì đó gõ đi…”
Lách cách lách cách lách cách!
Mắt người đàn ông sáng lên, rảo bước tiến nhanh về phía trước, đột nhiên chân bước hụt.
Cả người rơi xuống, hắn vội vàng bảo vệ đầu mình, cố gắng để mông tiếp đất.
Mặc dù đã phản ứng rất nhanh nhưng khi cơn đau ập đến, hắn vẫn không nhịn được mà rên lên thành tiếng.
Nhưng cũng chẳng rảnh lo nghỉ ngơi, bởi vì Hàn Sóc và A Thận đều ở dưới này, hơn nữa tình hình không được lạc quan cho lắm.
“A Sóc?” Chu Dịch kéo một chân lết qua, giờ hắn không chắc lắm là mình bị thương ở cơ hay đã gãy xương rồi nữa, cũng chẳng có thời gian chờ cơn đau qua đi rồi mới quyết định có nên vận động mạnh hay không.
Chỉ vì, Hàn Sóc đang nghiêng người như thể toàn thân đã cạn kiệt sức lực, lưng dựa vào vách đất, trong lòng đang ôm chặt A Thận đã hôn mê bất tỉnh, một bàn tay che chân của cậu bé, lọt vào tầm mắt toàn là vết máu màu đỏ sậm.
“Mau… cứu… cứu con…” Cánh môi hồng hào của người phụ nữ bây giờ đã khô nứt và chuyển sang màu tím, giống như sau khi trải qua nhiệt độ cực nóng liền rơi vào một hoàn cảnh vô cùng lạnh lẽo vậy.
Hơn nữa, sắc mặt cô còn tái nhợt, ánh mắt tan rã, toàn thân run rẩy.
Chu Dịch lấy nước ấm từ trong ba lô ra, đút cho cô uống.
Hàn Sóc cũng không cảm kích, lập tức quay phắt đầu đi, giọng nói mang theo mấy phần oán trách và phẫn nộ: “Tôi bảo anh… cứu con… trước…“.
“Không muốn chết thì câm miệng lại, giờ em đang cực kỳ thiếu nước.” Nói xong liền duỗi tay chạm lên trán cô, “Còn sốt nữa.”
Hàn Sóc kiên trì, “Con… trước…” Chu Dịch đau đầu, đành phải kiểm tra vết thương của A Thận trước.
Giây tiếp theo, đột nhiên nhíu mày thật chặt.
Ánh mắt Hàn Sóc khẽ biển: “Sao… sao rồi?” Môi run rẩy, vẻ mặt hoảng sợ.
“Em buông tay ra trước đi.” “Không… sẽ chảy máu…” Đồng tử Hàn Sóc co chặt lại.
Ảnh Hậu ngạo khí hơn người đến đâu, vào giờ khắc này cũng chỉ là một bà mẹ bình thường mà thôi.
Cô đang sợ, sợ sẽ nghe được từ miệng hắn một sự thật mà mình không thể nào chấp nhận được.
Dường như Chu Dịch cũng cảm nhận được sự sợ hãi của cô lúc này, không khỏi chậm rãi nói: “Máu đã ngưng chảy rồi, giờ anh phải rửa sạch vết thương cho con, em nhẹ nhàng thả tay ra có được không?”
“… Được.”
Lúc này, Hàn Sóc ngoan ngoãn đến không thể tin nổi.
Mà Chu Dịch trước mắt chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất cô có thể bắt lấy lúc này.
Chu Dịch chậm rãi ôm lấy con trai, đặt nằm thẳng xuống đất, thời tiết ban ngày khá nóng bức, tuy rằng gió thổi lạnh nhưng trên mặt đất vẫn khá khô ráo, không sợ bị ẩm ướt.
Lấy từ trong ba lô ra kéo và một hộp cứu thương nhỏ.
Chu Dịch kéo cái chân bị thương của mình đến bên cạnh A Thận, sau đó bắt đầu cắt quần của cậu bé ra từ dưới lên.
Càng tới gần chỗ bị thương, mày của cậu bé càng nhăn chặt hơn.
Trong cơn hoảng hốt, còn thoáng mở mắt ra, nhưng không còn sự lanh lợi ngày thường nữa mà bịt kín một tầng sương trắng ảm đạm, lộ ra vẻ mêm mạn và mờ mịt.
“Con ngoan, đừng sợ, ba sẽ nhẹ nhàng… rất nhẹ thôi…”
Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông như mang theo ma lực trấn an tinh thần, vẻ mặt A Thận dần bình tĩnh trở lại, nhưng trán và chóp mũi vẫn rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.