Trong tim Trương Giang đập thình thành, mơ hồ suy đoán tới khả năng nào đó, đang định mở miệng dò hỏi thì bên kia lại truyền đến một tiếng thở dài, nhỏ tới mức khó mà nghe thấy.
Hắn nói, “Tôi muốn vào núi.
Nếu sáng ngày mai còn chưa trở ra thì lập tức báo cảnh sát.”
Lúc này báo cảnh sát, lại là địa bàn xa lạ thì sẽ được phân định là “dân cư mất tích”, chỉ lập án sau giờ, trong lúc đó có thể phát sinh rất nhiều chuyện ngoài ý muốn.
Nếu hắn vào núi thì tình hình sẽ khác.
Nếu sau hừng đông mà còn chưa trở ra thì cảnh sát cũng sẽ có đủ lý do để tin rằng đây là “tai nạn” chứ không đơn thuần là “mất tích” nữa.
Mục tiêu khác nhau nhưng cuối cùng vẫn đạt được hiệu quả mà hắn muốn.
Thay quần áo gió xong, Chu Dịch cúi đầu kiểm tra trang bị”, nước và bánh quy đều có.
“… Tôi đã gọi điện về thủ đô, ý của đài truyền hình là anh nhất định đừng xúc động!” Trương Giang đứng ở một bên, tận tình khuyên nhủ.
Tuy Chu gia không còn được như trước nhưng thuyền nát vẫn còn được ba cân định, mối quan hệ ở Tân Thị vẫn không thể coi thường được.
Hơn nữa, Chu Dịch không phải người tầm thường, còn rất có ảnh hưởng trong giới giải trí, bên trên không đồng ý cho hắn tự mình dấn thân vào nguy hiểm với bất kỳ lý do gì.
Xảy ra chuyện thì dùng cả đài truyền hình để đền cũng không đền nổi.
Mệnh lệnh từ các cấp bên trên rót xuống rơi hết lên người Trương Giang, bây giờ anh ta đang ở trong thể tiến thoái lưỡng nan, vô cùng khó xử.“Chu Tổng à, anh đừng… làm khó dễ tôi nữa!”
Chu Dịch lấy bản đồ và đèn pin ra, cất vào túi quần, sau đó kéo xoẹt khóa ba lô, vung lên, đeo lên vai.
Đảo mắt nhìn Trương Giang, “Khó xử ư?” Hắn cười lạnh, đôi mắt hoa đào ẩn chứa sự mỉa mai.
Trương Giang bị hắn nhìn chằm chằm đến mức lạnh toát cả người.
“Giờ vợ tôi, con tôi đều mất tích, thế mà con mẹ nó anh lại bảo tôi đừng xúc động ư?”
Gầm lên giận dữ một câu, sau đó Chu Dịch nghênh ngang bỏ đi.
Trương Giang nhớ tới nhiệm vụ mà bên trên dặn dò thì không khỏi thở dài não nề, sau đó liền xoay người đi vào trong buồng, có lẽ là đi gọi điện báo cáo.
Những người còn lại chỉ biết nhìn nhau.
Lâm Thi Thi: “Sẽ không xảy ra chuyện gì thật đấy chứ?”
Chồng cô ta là Khang Điện ôm lấy bờ vai cô ta, nhẹ giọng an ủi: “Yên tâm đi, sẽ không sao đâu, đừng tự dọa mình.”
Tưởng Phán Phán thì bị con trai làm ồn tới phát phiền, không khỏi giơ tay phát lên mông thằng bé một cái, “Con có thể an tĩnh một chút được không hả?”
Miệng Khốc Phong méo xệch, dáng vẻ muốn khóc, cực kỳ đáng thương.
“Vậy mẹ nói cho con biết gì Hàn với em trai đâu rồi, con sẽ không ồn ào nữa.” Tưởng Phán Phán đau đầu, “Nếu mẹ mà biết thì tốt rồi!”
Điểm mà Lý Sương chú ý lại không phải bản thân Hàn Sóc mà là đang nghĩ tới động tác và thần thái vừa rồi của Chu Dịch, nhìn thì thấy có vẻ rất để tâm tới Hàn Sóc.
Có điều, nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy điều này hợp lý mà thôi.
Dù sao con trai ruột cũng đang mất tích, hắn sốt ruột cũng là chuyện rất bình thường.
Chỉ là không khỏi hơi quá mức khẩn trương… Sau khi Chu Dịch rời đi liền bỏ ra một số tiền lớn để thuê hai người dân địa phương dẫn đường cho mình.
“Trời đã tối thế rồi, chúng tôi chỉ có thể đưa anh tới Niên Bàn Khẩu thôi, đi nữa vào trong là rừng mưa nguyên thủy, thường xuyên có dã thú qua lại, tôi khuyên anh tốt nhất đừng vào đó.”
Chu Dịch hoàn toàn không có ý kiến gì với lời khuyên đó, chỉ nói: “Dẫn đường đi.” Ước chừng bốn mươi phút sau, hai người dân địa phương dừng lại.
“Nơi này chính là Niên Bàn Khẩu, cũng là ranh giới giữa khu dân cư và rừng rậm, nếu cứ tiếp tục đi lên phía trước thì sẽ rất dễ bị lạc, bản thân anh phải cẩn thận đấy.”
“Cảm ơn.” Chu Dịch đưa tiền cho hai người họ.
“Vậy chúng tôi đi đây…” Trước khi chia tay, mỗi bước lưu luyến, còn không quên dặn dò, “Thật đấy, anh đừng vào thì hơn!”
Gió đêm mang theo hơi thở lạnh lẽo ghê người, có lẽ do có sương mù nên cả thế giới cũng trở nên mông lung hon.
Phía chân trời, trăng tròn vành vạnh, sáng tỏ như gương.
Chu Dịch cởi áo khoác ra, dán lên người thêm hai miếng giữ nhiệt, đứng yên tại chỗ, châm một điếu thuốc đến tận khi thân thể ấm áp lên mới lên đường.
Đầu tiên là tìm kiếm ở khu vực lân cận, ở những nơi đã tìm qua đều để lại ký hiệu.
Càng tới gần lối vào rừng rậm thì cây cối càng mọc um tùm, ngay cả bụi cỏ thấp nhất cũng cao ngang đùi hắn.
Chu Dịch dùng đèn pin rọi vào trong, không thấy ánh sáng tản ra liền biết diện tích khu vực này rất rộng.
Tiếng ve mùa hè, thỉnh thoảng còn có âm thanh ếch nhái truyền đến.
Một cơn gió lạnh lùa qua, Chu Dịch tỉnh táo hơn bất kỳ lúc nào.
Hắn không nóng lòng tiến vào trong rừng ngay mà tiếp tục tìm kiếm bên ngoài rìa.
Không phải hắn sợ hãi gì cả mà ở nơi như thế này, người hiểu biết một chút sẽ chẳng bao giờ tự tiện đi vào.
Rất khó xảy ra khả năng Hàn Sóc mang theo A Thận chủ động tiến vào đây.
Giả thiết nếu không phải cô chủ động mà là bị người khác cố ý chơi xấu, hoặc đánh ngất, trói lại… ném tới chỗ nào đó để giấu người thì nơi này cũng không phải lựa chọn sáng suốt.
Tuy rằng nơi này có thể giấu người khá tốt nhưng làm sao đối phương có thể đảm bảo được rằng sau khi đưa người vào đây rồi, kẻ đó có thể bình yên về sự rời đi được chứ? Tóm lại, khả năng Hàn Sóc tiến vào trong rừng là cực kỳ nhỏ.
Đảo mắt đã qua hai tiếng, Chu Dịch đã gần như lục lọi khắp mọi ngóc ngách xung quanh đây nhưng vẫn cứ tốn công vô ích.
Trong lúc này, điện thoại chưa từng đổ chuông.
Móc ra kiểm tra, chợt, ánh mắt lộ vẻ hiểu rõ.
Hoàn toàn không có tín hiệu gì, đổ chuông thế quái nào được.
Tiếp tục tìm theo hai hướng còn lại…
Trăng đã treo giữa trời, kim đồng hồ nhích dần tới con số , từ lúc phát hiện ra Hàn Sóc mất tích tới giờ đã qua tám tiếng.
Trương Giang đã phải tiếp vô số cuộc gọi, có cuộc gọi từ đài, thậm chí còn có cuộc gọi từ cơ quan chính pháp…
Những người đi tìm kiếm đã sớm tản ra từ lâu, bốn nhóm khách mời cũng được đưa về chỗ nghỉ ngơi của riêng từng nhà.
giờ sáng, cảnh sát đến khiến cho thân trang đang ngủ say bừng tỉnh.
Không ít nhà thích xem náo nhiệt bật đèn điện sáng trưng, nhô đầu ra khỏi cửa sổ như đang xem chuyện gì kỳ lạ lắm.
“Đồng chí cảnh sát, rốt cuộc các anh cũng tới rồi!” Trương Giang đón họ ở cửa.
Đến tận lúc này, tảng đá đè nặng trong lòng anh ta mới nhẹ hơn một chút, nhưng vẫn không thể rơi xuống đất một cách an ổn.