Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không biết tên trộm gà ở đâu ra, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, mà hành động càng lúc càng hung hăng ngang ngược, không chỉ mình thôn Lý gia bị trộm, mà những thôn xóm gần bên cũng có vài hộ gia đình bị trộm, ban đầu chỉ là mất vài con gà vịt ngan, sau thì cả lợn bò dê cũng gặp nạn.
Lợn bò dáng lớn, tên trộm gà không trộm đi được, nhưng mấy con dê núi choai choai cũng chỉ mấy chục cân, phụ nữ nào mà sức lớn vẫn có thể vác đi.
Gần thôn đều là núi xanh tươi tốt, rất thích hợp để nuôi dê núi, người ở Đồng Thành, hàng năm đến Đông Chí đều có tập tục uống canh thịt dê ấm người, trước Đông Chí hằng năm, dê núi bán rất đắt, sẽ có người chuyên đến thôn mua. Người thôn Lý gia khá lười nhác, cũng không có đầu óc làm kinh tế, nuôi dê núi cũng chỉ có mình nhà lão Lý đầu. Nhưng vài thôn xóm gần đó, người nào điều kiện tốt hơn một chút thì dựa vào việc nuôi dê núi để phát tài.
Gà vịt ngan không nặng, vào năm giá cũng không cao, không đáng bao nhiêu tiền.
Những gia súc lớn như lợn bò dê thì rất đáng giá, nhất là bò, đây là chủ lực cày ruộng, quanh năm suốt tháng được chăm sóc cẩn thận, hơn nữa bò cũng rất đáng giá tiền, một con bê con cũng bán được hơn một ngàn tệ, với một vài gia đình mà nói, bò chính là gia sản đáng giá nhất trong nhà.
Chỉ là tên trộm gà này rất đáng giận, mày trộm gà vịt ngan còn chưa tính, thỉnh thoảng trộm một hai đầu dê thì tổn thất cũng nằm trong phạm vi miễn cưỡng thừa nhận, nhưng mày vì không mang đi được lại giết lợn bò nhà người ta, thì rất quá đáng!
Tên trộm gà làm nhiều người tức giận, người ở vài thôn liên hợp lại, nhất là những nhà chịu tổn thất, nghiến răng nghiến lợi muốn bắt tên trộm gà lại, đập chết nó!
Nhưng tên trộm gà này lại vô cùng giảo hoạt, hơn nữa thân thủ nhanh nhẹn. Nhiều lần suýt nữa bị người ta phát hiện, nhưng nó đều chạy mất.
Không nghi ngờ gì, tên trộm gà này rất quen thuộc địa hình đường nhỏ xung quanh, đám người ồn ào suy đoán là người quen gây án. Kể từ đó, mọi người hoài nghi lẫn nhau, nghi kỵ lẫn nhau, vài thôn ầm ĩ chướng khí mù mịt, ồn ào xôn xao, tiểu đội bắt trộm lâm thời rất nhanh đã sụp đổ.
Tên trộm gà lại nắm lấy cơ hội, có một hộ gia đình có bò bị tên trộm gà giết chết, nếu không phải phát hiện kịp thời, trong nhà còn mất nhiều hơn nữa.
Bỗng chốc bị mất mấy ngàn tệ, thôn dân đỏ mắt, nói đám dân quê bọn họ không bắt được trộm, vậy thì báo cảnh sát, để cảnh sát giải quyết.
Mấy chục hộ gia đình ở mấy thôn liên danh báo cục cảnh sát, số tiền mà mọi người tổn thất cũng không lên đến hai vạn tệ, nhưng hành vi ăn trộm này đã khơi dậy sự phẫn nộ của dân chúng, ảnh hưởng rất lớn. Hơn nữa lại đúng lúc nằm trong hoạt động nghiêm đánh của thế kỷ mới, nên vụ án này vừa báo lên đã khiến cảnh sát Đồng Thành coi trọng, cùng ngày liền phái chuyên gia đến thăm hỏi vài hộ gia đình ở vài thôn kia, điều tra tình huống.
Hoạt động nghiêm đánh: Nghiêm đánh là tên gọi tắt của hoạt động nghiêm khắc đánh vào tội phạm hình sự. Cho tới nay tổng cộng xuất hiện bốn lần nghiêm đánh, lần lượt là vào năm , năm , năm , năm . Mốc thời gian ở chương này là vào năm .
Sau khi điều tra, nhân viên điều tra đã tìm được một vài dấu vết để lại, nhưng đối tượng mà chứng cứ chỉ ra ngay cả bọn họ cũng không thể thuyết phục mình.
"Tôi thấy hai ông bà lão kia cũng sắp nằm trong đất rồi, nhìn thế nào cũng không giống người có thể ăn trộm gà được."
"Không sai, vài thôn kia lấy thôn Lý gia đứng đầu còn tổ chức một đội bắt trộm gì đó, tất cả đều là trai tráng trong các thôn, đừng nói là mấy ông bà lão, mà ngay cả người trẻ tuổi cũng chưa chắc trốn được sự lùng bắt của bọn họ. Bản thân tôi cho rằng không phải là người nhà này làm."
Đội trưởng đội hình sự Vương Quân trùng hợp đi ngang qua nghe thấy, thôn Lý gia, ông bà lão, còn vài từ then chốt kết hợp với nhau, anh liền nhớ đến đứa bé làm anh sởn gai ốc kia.
"Các cậu vừa nói vụ án gì vậy, có chuyện gì? Nói tôi nghe thử."
Vương Quân đã làm đội trưởng đội hình sự được mười năm, xử lý rất nhiều vụ án khó giải quyết, trong giới cảnh sát có chút danh tiếng. Cảnh sát phụ trách điều tra vụ trộm này phần gần như đều là sinh viên mới tốt nghiệp trường xảnh sát, ôm tấm lòng nhiệt huyết chân thành, hận không thể lập tức gia nhập đội hình sự, trở thành Holmes của giới cảnh sát, lý tưởng rất vĩ đại nhưng hiện thực lại đau thương, vụ án trộm gà lần này, là "vụ án lớn" đầu tiên mà bọn họ nhận được khi vào đây.
Vương Quân bỗng nhiên hỏi, đám trai trẻ như vừa vội vã đến buổi học bị giáo viên gọi tên vậy, mặt đỏ bừng, sắp xếp lại từ ngữ, nói hết vụ án này ra.
Chỉ vừa nghe thì thấy nó chỉ là vụ án trộm cướp khá ác liệt mà thôi, nhưng chỉ cần suy luận thêm, Vương Quân liền phát hiện chỗ kỳ quái.
"Những gia súc lớn bị những tên trộm gà kia giết các cậu đã kiểm tra chưa? Có đoán được vật gây án từ những miệng vết thương kia không?" Hiện giờ Vương Quân đang điều tra một vụ án giết người khó giải quyết, cả đầu đều là điều tra thủ đoạn gây án.
Một cảnh sát trẻ tuổi mặt béo tròn đau khổ nói: "Bọn em cũng nghĩ đến việc bắt đầu từ chỗ này, nhưng khi bọn em nhận được báo án chạy đến, thì con bò đó đã bị mọi người mổ rồi."
Một cảnh sát trẻ cao gầy bổ sung thêm: "Mấy bác đó nói trời nóng nực, sợ thịt bò bị hỏng thì tiếc, nên sáng sớm cùng ngày báo án, bọn họ đã mổ bò ra, bán cho người cùng thôn với giá thấp, lúc bọn em đến thì bò đã được chia hết chỉ còn lại xương thôi."
"Trên xương bò đó không có manh mối gì sao?" Kinh nghiệm điều tra của Vương Quân rất phong phú, anh vẫn luôn tin chắc rằng chỉ cần dùng đúng cách, thì dù người chết vẫn có thể mở miệng nói chuyện.
Hai cảnh sát trẻ vội lắc đầu, cảnh sát mặt tròn nghĩ đến điều gì đó, hơi do dự mở miệng nói: "Bọn em đã hỏi thôn dân nguyên nhân bò chết, bọn họ nói có phần đáng sợ."
"Đáng sợ thế nào?"
"Bọn họ nói bò bị người hút khô, không, là làm máu chảy ra, mất máu quá nhiều mà chết." Không chỉ bò, mà còn có lợn, những gia súc thể lớn kia chết như vậy, nhưng bọn họ đều tiếc không muốn vứt đi, sau khi chắc chắn rằng những gia súc lớn kia không phải vì trúng độc mà chết, liền mổ chúng ra, bán cho người trong thôn với giá thấp, ít nhiều gì cũng thu hồi được chút tiền vốn, nếu không bán được thì dùng muối ướp ăn dần.
Thôn Lý gia và những thôn xung quanh hẻo lánh cách xa thành phố, các thôn dân không biết cách gì để kiếm tiền, phần lớn là bần cùng, quanh năm suốt tháng chẳng được mấy đồng tiền, trừ ngày lễ ngày tết hoặc trong nhà có khách quý hay có thai, thì ngày thường trên bàn cơm hiếm khi có thức ăn mặn. Có thể mua được thịt rẻ hơn hai phần ba giá bình thường, ai quan tâm sống chết chứ, chỉ cần không có độc, ăn không bị đau bụng, thì thôn dân rất thích tốn chút tiền lẻ có được bữa ăn ngon.
Thịt những súc vật lớn bị tên trộm gà giết chết đúng là không có độc, nhưng màu sắc của thịt lại không giống bình thường, chỉ cần là người có chút kinh nghiệm, liếc mắt nhìn là biết những súc vật này trước khi chết đã chảy gần hết máu trong cơ thể, cho nên thịt sau khi cắt ra có màu sắc nhạt hơn lúc bình thường giết chết.
"Vậy máu thì sao? Các cậu có tìm thấy chỗ tên trộm kia lấy máu không?" Vương Quân hỏi.
"Lúc bọn em đến hiện trường thì không có vết máu lớn, nếu các bác ấy nói thật thì khả năng duy nhất là tên trộm gà đã lấy hết máu đi rồi. Nhưng chỗ này lại không phù hợp với bình thường."
Muốn giết gia súc lớn cũng không thoải mái hơn việc giết người là bao, nhất là dưới điều kiện không được kinh động đến người khác. Hơn nữa giết gia súc chỉ vì lấy máu mang đi, lại không mang thịt lợn thịt bò đáng giá hơn. Lượng máu chỉ một con lợn, một con bò cũng không ít, loại hành vi giống với việc giết người không lấy tiền này thường ở phía sau còn có bí mật lớn hơn nữa.
Đương nhiên, còn có một điểm không phù hợp nữa là, lợn bò nếu muốn chảy hết máu trong người cần một khoảng thời gian lớn, trong quá trình này không thể không có chút động tĩnh nào được. Nhưng những người báo án nói bọn họ không nghe thấy tiếng động gì, mà người nhà có con bò vừa chết kia nói vì gần đây tên trộm gà hoành hành ngang ngược, buổi tối bọn họ không dám ngủ quá sâu, vào đêm gây án, chủ nhà này ba giờ sáng dậy đi vệ sinh phát hiện trong chuồng bò hình như có người, đuổi theo thì không thấy tăm hơi đâu nữa. Theo như lời ông ta nói thì lúc đó thân bò vẫn nóng, nhưng sau khi mổ ra mới thấy máu trong người đã chảy khô rồi.
"Người nọ có thấy tên trộm kia mang máu đi không? Dùng thứ gì mang đi?"
Cảnh sát trẻ lắc đầu, người cao gầy kia nói: "Tên trộm kia chạy rất nhanh, ông ta chưa kịp gọi người, người nọ đã không thấy tung tích nữa."
"Căn cứ vào những điểm này, bọn em cho rằng người gây án phải là một người trẻ tuổi tai thính mắt tinh, động tác nhanh nhẹn. Dựa vào chứng cứ thu thập được ở hiện trường, người gây án không chỉ một mà là hai người, một người cao từ đến cm, một người khác cao từ đến cm, trong đó có một người rất có thể là phụ nữ, hai người đều rất nhỏ gầy."
"Bọn em dựa vào những đặc điểm này điều tra dân ở những thôn xóm có xảy ra vụ án và những thôn xung quanh, người phù hợp với điều kiện tổng cộng có mười người, sau khi điều tra thêm bước nữa, từng người đã loại bỏ được hiềm nghi của mình. Căn cứ vào chứng cứ mà bọn em đang nắm giữ hiện nay, người có hiềm nghi lớn nhất là một cặp vợ chồng già, ngoại trừ tuổi không hợp với phỏng đoán của bọn em, thì những điểm khác hoàn toàn phù hợp."
"Lý An Quý? Tôn Hồng?" Trí nhớ của Vương Quân rất tốt, anh không chỉ nhớ rõ tên của hai vợ chồng, mà anh còn nhớ rõ bọn họ còn có một đứa con trai tên là Lý Đông Sinh, nhũ danh Đông tể.
"Đúng đúng, chính là bọn họ! Chỉ là hình như người trong thôn không muốn nhắc đến bọn họ, như là đang kiêng dè gì vậy đó. Tuổi của Lý An Quý và Tôn Hồng quá lớn, thân thể nhìn rất suy yếu, hẳn là không đủ năng lực để gây án, nhưng mà hai người này khiến bọn em thấy có hơi kỳ quái."
"Kỳ quái thế nào?" Trong đầu Vương Quân hiện lên một suy nghĩ, nhưng tốc độ quá nhanh, anh không bắt được nó.
Đông tể cũng thấy gần đây ba mẹ có hơi kỳ quái.
Còn ghét phơi nắng hơn cả bé, trên người có mùi hôi thối, cơ thể biến thành vừa lạnh vừa cứng, lúc ôm bé không thoải mái như trước nữa.
Nhưng chỉ cần ba mẹ đều ở bên cạnh, Đông tể cũng thấy rất vui rất thỏa mãn nha.
Hơn nữa bây giờ ba không đi ra ngoài làm việc vào ban ngày nữa, ở nhà chơi với bé, cả ngày kể chuyện cho bé nghe, dạy bé nhận mặt chữ. Mẹ ngày ngày làm thịt cho bé, ăn rất ngon nha.
Bây giờ bé có thể rõ ràng nghe được ba mẹ nói chuyện, học gì đó cũng nhanh hơn trước kia nhiều. Bây giờ bé trừ gọi ba mẹ, còn biết nói Đông tể, ngoan, còn biết đếm đến năm, không những biết tên ba mẹ và tên mình, bé còn biết viết đó.
Đông tể viết tên người nhà lên quyển vở nhỏ đưa cho lão Lý đầu, cái bụng ăn no hơi ưỡn lên, tay nhỏ chắp sau lưng, có chút đắc ý lại có chút lo lắng mở to mắt nhìn lão Lý đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ: mau khen con, mau khen con...
Chữ trên quyển vở nhỏ viết rất lớn, xiêu xiêu vẹo vẹo, còn khuyết một vài chỗ, nói là viết, không bằng nói vẽ lên.
Gần đây Đông tể ngày nào cũng nhìn sách tranh, không dạy cũng học được cách vẽ, khả năng vẽ thì, ừm, cấp bậc họa sĩ linh hồn.
Lão Lý đầu nhìn quyển vở nhỏ, ba hình người đầu to thân nhỏ như que diêm, tay nắm lấy nhau, trên đầu còn viết tên nữa. Hình người bên trái lớn nhất là Lý An Quý, Đông tể vẽ một chòm râu cho nó, hình lùn hơn bên phải là Tôn Hồng, Đông tể vẽ tóc dài cho nó, còn chính giữa nhỏ nhất lùn nhất là Lý Đông Sinh, Đông tể rất nghiêm túc vẽ hình mặt cười cho bọn nó. Sau ba hình người kia là một cái cây nhỏ, trên cây cũng có một khuôn mặt tươi cười.
Cây nhỏ cũng có tên, Đông tể muốn viết là Tiểu Hòe, nhưng chữ Hòe ngay cả lão Lý đầu cũng không biết viết, nên bé viết thành Tiểu Tiểu.
Lão Lý đầu nhìn hình xiêu xiêu vẹo vẹo trong vở, vui sướng cười ha ha, lộ răng nanh trắng hơi nhọn, cùng hai chiếc răng như nanh hổ.
"Đông tể của chúng ta thật thông minh! Bà nó mau đến nhìn Đông tể vẽ bà giống chưa này!"
"Ai, tới đây tới đây."
Đồng Thành, trong một ngõ nhỏ cũ nát, những căn nhà cũ lộn xộn hai bên ngõ nhỏ.
Cuối ngõ hẻm, là một căn nhà nhỏ có hai tầng.
Khác với vẻ rách nát bên ngoài, trong sân sức sống dồi dào, cỏ cây vươn cao.
Cây quế hoa đã sớm nở rộ những bông hoa màu bạc đầy cành, gió nhẹ lướt qua, mùi hương xông vào mũi.
Dưới tàng cây quế hoa rất lớn, một ông lão râu tóc bạc phơ nằm trên ghế dựa, hơi híp mắt, ném hai củ lạc vào miệng, bưng cái chén trên cái bàn đá bên cạnh, nghiêng về phía miệng, rót vào...
"A Hoàng, mày lại trộm rượu của ông rồi!"
Trên cây quế hoa, một con mèo lớn đầy lông vàng óng ánh ngáp một cái, meo meo kêu, thích thú vẫy đuôi.
"Được rồi, hôm nay có khách quý đến nhà, tạm thời ông đây không tính sổ với mày!"
"Meo ~"
Cây quế hoa